• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng kỳ mẫn cảm của Diêm Hàn cũng qua, Lam Từ đã đi học trở lại.

Thật ra kỳ mẫn cảm của Diêm Hàn đã hết từ tối hôm đó nhưng anh không cho cậu đi học, bắt nằm ở trên giường hai ngày, nói hoa mĩ là để dưỡng thân, thật ra là vì anh muốn an ủi cảm xúc xao động của Lam Từ đêm hôm đó.

Đêm đó sau khi nghe cậu nói yêu mình, Diêm Hàn hạnh phúc đến không xong, lại an ủi lại hứa hẹn đủ điều mới dỗ được Lam Từ khóc đến đỏ mắt, mệt mỏi ngủ say trong lòng anh.

Diêm Hàn không nghĩ hành động đó của anh lại khiến cậu nhận ra cảm xúc thật của mình, lời nói kia anh vốn nghĩ phải thật lâu mới nghe được lại bất ngờ ập đến khiến anh choáng váng, dỗ dành được cậu anh cũng miệng đắng lưỡi khô.

Thì ra bảo bối của anh cũng khóc dữ như vậy, khóc đến vậy mà miệng vẫn nói mấy lời anh thích nghe như vậy, lần sau không biết có nên chọc cho cậu khóc rồi dụ cậu nói ra nữa không.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Lam Từ... Thôi vậy, anh không muốn thấy cậu khóc đau khổ như vậy, Lam Từ của anh nên là vừa mắng chữi vừa đấm đá mới càng thêm đáng yêu.

Lam Từ mà biết mấy lời mắng chửi kia của cậu đã cứu mình khỏi bể khổ thì chắc cậu phải hoài nghi nhân sinh lại quá.

Cọc cọc.

" Này này!!"

Ngô Thiên gõ gõ lên bàn, đánh tỉnh cái người vừa mới đi học đã nằm trên bàn mơ màng.

" Cậu muốn nói gì nói đi."

Lam Từ chẳng thèm ngẩng đầu lên, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu của hàng cây cao trong sân.

" Hôm đó Diêm Hàn..."


" Diêm Hàn làm sao?"

Lam Từ chán ghét hắn nói chậm.

" Cậu ta không phải người?"

Ngô Thiên bất chấp mà hỏi.

" Sao tui biết được, cậu đi mà hỏi Diêm Hàn."

Lam Từ chơi xấu.

" Cậu nghĩ tui bị điên hay gì mà đi hỏi Diêm Hàn câu đó, tui còn muốn sống, cậu không biết chứ đám người kia còn nằm bệnh viện kia kìa."

Ngô Thiên mặt mày méo mó nhìn cậu.

Lam Từ nằm im ở đó không nói gì.

" Bạn bè với nhau cậu phải cho tôi biết để tôi còn biết đường mà phòng bị chứ, đúng hay không?"

Ngô Thiên mè nheo nói.

" Cậu phòng bị thì được gì, có tránh thoát được không mà phòng với chả bị."

Lam Từ đả kích hắn.

Nhưng Ngô Thiên lại không ăn.

" Nói vậy cậu ta không phải người thật hả?"

Hai mắt Ngô Thiên toả sáng nhìn Lam Từ.

Lam Từ khó hiểu mà nhìn hắn, này là sợ hay không sợ, sao ánh mắt nó quái quái vậy cà.

" Tôi có chỗ nào không giống người?"

" A!!!"

Đằng sau có tiếng nói doạ Ngô Thiên nhảy dựng lên.

Cả lớp quay qua nhìn bọn họ.

Ngô Thiên đã chạy ra phía sau Lam Từ núp, không dám nhìn Diêm Hàn, đối tượng mới bị hắn nói không phải người.

Nhưng Lam Từ đã bị Diêm Hàn kéo qua, hắn không có chỗ trốn.

" Ha ha ha... Diêm Hàn, lâu quá không thấy..."

Ngô Thiên gãi đầu cười lởi sởi, không dám nhìn thẳng vào Diêm Hàn.

Diêm Hàn cũng không tính toán với hắn.

" Ngày mai em đi cùng tôi đến một nơi, tôi đã xin phép giáo viên của em rồi, trưa nay tôi sẽ không đến ăn cơm với em được."

Diêm Hàn nhìn Lam Từ nói rõ lý do tại sao lúc này anh đến đây, hồi nãy anh mới đưa cậu đến lớp xong.

" Ừm, tôi biết rồi, vậy chiều anh có về cùng tôi không?"

Lam Từ vừa gật đầu vừa hỏi.

" Tôi có việc phải rời học viện, ngày mai tôi sẽ đến đón em đi, nhớ ăn uống đầy đủ, nghĩ ngơi cho tốt, không cần chạy loạn."

Diêm Hàn nghiêm túc dặn dò một lần.

" Biết rồi."

Lam Từ bĩu môi nhỏ nói.

Ngô Thiên đứng một bên lom lom nhìn hai người đang không kiên nể gì mà đúc cơm chó cho cả lớp.

" Tôi đi đây."

Nói xong anh hôn lên trán cậu cái rồi đi quay lưng đi.

Vừa đi được hai bước anh lại dừng lại, đương lúc cậu nghĩ anh còn gì quên chưa nói thì thấy anh nhìn Ngô Thiên.

" Tôi là người, cảm ơn."

Lần này anh đi thật.

Để lại một lớp mộng bức nhìn bóng lưng anh đi xa, rồi quay đầu lại nhìn Ngô Thiên, đối tượng đang bị chấn kinh bởi lời kia của Diêm Hàn.

" Phụt ha ha ha!!!"

Lam Từ cười muốn đứt ruột nhìn Ngô Thiên.

" Tôi... Tôi... Sao tôi lại có loại bạn như cậu chứ... Hu hu La Mộng, cầu an ủi!!"

Ngô Thiên giống như bị động kinh chỉ vào Lam Từ mắng rồi nhanh chóng bắt lấy La Mộng đang đi tới.

" Ghê quá tránh ra đi, nói thật đi Ngô Thiên, cậu làm gì mà lại có suy nghĩ khác người như vậy, trực tiếp nói Diêm đại không phải người, này thì hay rồi, nói xấu người ta còn bị người ta bắt."

La Mộng không chút nể mặt mà trực tiếp đả kích hắn.

" Tôi không chơi với mấy người, đừng ai hỏi đến tôi nữa."

Ngô Thiên quay mặt vào gốc tường trồng nấm.

Đám bạn học cười muốn banh nóc.

Lam Từ cười đủ rồi nằm trên bàn tiếp tục nhìn ra cửa sổ, nghĩ đến chuyện ngày mai anh muốn đưa cậu đi nơi nào cũng như hôm nay anh rời học viện để đi đâu.

Chuyện trên thì có lẽ cậu không biết nhưng chuyện dưới... Cậu đoán được đi...

Hai ngày nay anh cũng có nói với cậu đám người đánh cậu là bị người dùng tiền kêu đánh, người đó là ai cũng đã được điều tra ra.

Lúc đó cậu không có hỏi anh xử lý thế nào nhưng chắc anh sẽ không bỏ qua như vậy, hôm nay có lẽ là đi xử lý chuyện kia.

Anh nói sẽ cho cậu một cái công đạo.

Reng...

Chuông vào lớp vang lên.

Thôi đi, chuyện gì cũng có anh lo rồi, nghĩ nhiều cũng không được gì.

Lam Từ bên này rối rắm, bên kia Diêm Hàn đã rời khỏi học viện cùng Diêm Phong.

Nơi anh đi... Tất nhiên là đi đòi công đạo cho Lam Từ rồi.

" Đến đó thật sao?"

Diêm Phong hỏi lại lần nữa.

" Đến đó."

Diêm Hàn lãnh đạm nói, mắt nhìn ra ngoài xe.

Diêm Phong thở dài.

Đám điên này, đụng ai không đụng cứ đụng vào nghịch lân của rồng.

Lần này không ói ra máu thì không yên được đâu mà.

Xe dừng lại trước cổng học viện Streaks.

Diêm Hàn bước xuống xe nhìn vào bên trong học viện, sắc mặt lạnh lùng.

Không phải huyết mạch Đế gia nào cũng sẽ học tại Đế Lantic.

Đế gia quy định mỗi huyết mạch trong tộc phải tự bản thân mình bước vào ngôi học viện này, không đủ sức thì đừng có vào, nếu để Đế gia phát hiện ra có người dùng thực quyền để vào thì hậu quả sẽ khó lường.


Lục Lang chính là học ở đây, học viên nổi tiếng thứ hai của đế đô, Streaks.


Hắn ở nơi này chính là làm mưa làm gió, làm đến quen luôn, cảm thấy tiền tài có thể xui khiến được ma quỷ, kiêu ngạo đến mức chẳng ai dám động hắn.


Diêm Phong nói đúng, Diêm Hàn anh là người người không đụng ta thì ta không đụng người, người nếu mắt mù thì để ta cho người mù thật sự luôn.


Người như Lục Lang rất coi trọng sĩ diện, hôm đó bị anh đạp một cú nằm viện mấy ngày mới đi học lại, vậy nên anh mới không đến Lục gia đại trạch, không đến Lục gia cao ốc hành chính, anh cứ muốn đến học viện Streaks, ở trước mặt cả học viện đánh cho Lục Lang nhớ rõ một điều, ăn miếng thì trả miếng, anh còn phải bắt Lục gia trả gấp mười, gấp trăm lần số tổn thương mà Lam Từ phải chịu, có như vậy mới tiêu tan mối hận trong lòng anh, bảo bối của anh, anh đau anh thương còn không hết, vậy mà đám mua người đến tận học viện, ở dưới mí mắt anh mà đánh cậu, này là muốn trèo lên đầu anh ngồi luôn đây mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK