• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Từ ở bên ngoài cửa nhìn vào bên trong tiệm, có chút sầu lo vô cớ.

" Cháu về đi, ông ấy không sao đâu, cha cháu đã trải đủ sống gió rồi, suy nghĩ thấu đáo mới không làm quá lên đó."

Lâm Sơn vỗ vai cậu.

" Con còn tưởng cha sẽ đuổi con đi luôn chứ..."

Cậu lầm bầm.

" Cháu đúng thật là bị ngốc rồi."

Lâm Sơn bó tay.

" Chú Lâm!"

Lam Từ bữa nay bị chữi ngốc nhiều đến muốn bùng nổ.

" Cha cháu chỉ có mình cháu, sao mà đuổi đi được, có đuổi cũng là đuổi thằng nhóc bên cạnh cháu đi kìa."

Lâm Sơn liếc nhìn Diêm Hàn vừa mới bước ra.

Lam Từ lúc này mới nhận ra Diêm Hàn nãy giờ vẫn còn ở trong.

" Cha nói gì vậy?"

Cậu gấp gáp hỏi.

" Nói tôi chăm sóc em cho tốt, nếu không dù có bắt em mang đi cũng sẽ không ngần ngại mà làm."

Diêm Hàn nữa thật nữa giả nói với cậu.

Lam Từ cũng đâu có phải ngốc thật, sao cậu tin được chứ.


Diêm Hàn cười cười xoa đầu cậu.

" Không nói?"

Lam Từ trừng mắt nhìn anh.

Diêm Hàn chỉ cười.

" Vào đánh một trận."

Cậu hất cằm với anh, nhìn vào võ quán bên cạnh.

Diêm Hàn bất đắc dĩ.

" Nghe em, nhưng không được khóc nhè."

Anh bẹo má cậu.

" Nói đùa gì vậy."

Lam Từ ngạo kiều đẩy tay anh ra, dẫn đầu đi vào trong võ quán.

" Xin phép!"

Diêm Hàn cúi đầu với Lâm Sơn, đi theo Lam Từ vào trong.

Lâm Sơn hiểu ra, hứng thú chạy vào theo, hai đứa nhóc này muốn đánh nhau cơ à.

Dù ông là người một tay dạy dỗ nên Lam Từ nhưng cũng không chắc chắn cậu có thể đánh thắng thằng nhóc không biết từ đâu ra cuỗm mất con cưng của đối tượng ông yêu thích.

Thằng nhóc Diêm Hàn này tuy ít biểu hiện nhưng ông là dân chuyên, ông nhìn ra được cơ bắp chứa đầy sức mạnh bên dưới lớp áo khoác kia, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái sẳn sàng bùng nổ, cả ông còn thấy không chắc ăn.

Hôm nay trong võ quán có khá nhiều người, đối với đệ tử cưng của ông chủ võ quán dẫn theo một thiếu niên cũng đẹp trai rạng ngời giống cậu thì tò mò mà ngừng lại động tác trên tay nhìn theo.

Đến khi nhìn thấy hai người đều thay võ phục bước lên sàn thì hứng thú đầy mình mà vây lại xem.

" Thật muốn đánh?"

Diêm Hàn nhìn Lam Từ nhảy nhảy vài cái làm nóng, đặc biệt nghiêm túc muốn cùng anh thử sức mà buồn cười hỏi lại một câu.

" Xem chiêu!"

Lam Từ không nói mà đưa tới một quyền.

Diêm Hàn nghiêm nghị né tránh, linh hoạt mà luồn qua bên cạnh.

Lam Từ giống như hiểu rõ mà dựa thế đập tay trái quét ngang ra.

Bộp.

Âm thanh trầm đục khi hai tay chạm nhau vang lên.

Diêm Hàn sắc mặc bình thường đưa tay đỡ lấy tay trái của cậu, cực thong thả mà né ra xa.

Nhưng Lam Từ nào để cho anh chạy, chân trái làm trụ, chân phải đá ra.

Mười hai thành sức mạnh đá về phía Diêm Hàn.

Thế như nước như lửa lệnh người xung quanh phải hít khí.

Diêm Hàn lúc này lại đặc biệt trầm tĩnh, anh đưa tay đỡ lấy chân cậu, năm lấy nó xoay một vòng hất tung Lam Từ lên.

Tình huống này nếu Lam Từ không dựa thế mà xoay theo thì đảm bảo sẽ bị anh xoay chật khớp chân.

Thế nên Lam Từ đã theo thế chống tay xuống đất, lại đá chân kia lên.

Bộp.

Nắm tay của Diêm Hàn đấm mạnh xuống nền đất bên vai trái của Lam Từ, tay anh còn đang nắm cái chân đá lên của cậu, cả người đã ép cậu nằm dưới đất.

Lam Từ trợn mắt nhìn cái mặt đẹp trai đang gần ngay trước mắt, trong lòng phun tào, mạnh như vậy.

Quá trình diễn ra quá nhanh, đam người xung quanh còn chưa xem đủ đã kết thúc, còn là kết quả áp đảo.

Rõ ràng Diêm Hàn còn chưa làm cái gì quá lớn đã chế phục Lam Từ.

Lâm Sơn thầm nói quả nhiên, có chút tán thưởng nhìn Diêm Hàn, chiêu thức không chút dư thừa lại đầy tính bộc phát, hoàn toàn là trên cơ của Lam Từ.

" Lại đánh?"

Diêm Hàn để sát vào hỏi, âm thanh từ tính lại còn mang theo ý cười thổi khí bên tai cậu.

" Đánh cái khỉ!"

Lam Từ trề môi, hất đầu muốn đập vào trán anh lại bị anh né tránh.

" Buông tôi ra."

Người này đè cậu không chút nào nhúc nhích được.

" Sẽ không lại giơ móng?"

Diêm Hàn có chút không tin tưởng hỏi lại.

" Chẳng lẽ tôi còn sẽ đánh lén?"

Lam Từ trừng mắt nhìn anh.

Diêm Hàn nhún vai, ngồi dậy, buông cậu ra.

Nhưng Lam Từ chính là muốn đánh lén, ít nhất cũng phải áp đảo một lần mới chịu. KHÔNG‎ Q𝑈ẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝘁r𝙪𝘆ện‎ 𝘁ại‎ #‎ TR𝙪𝗠TR𝑈Y𝖤‎ N.vn‎ #

Và cậu đã thành công.

Diêm Hàn thấy trời đất quay cuồng, người yêu đã đặt tay lên ngực anh, đè anh nằm xuống, tư thế của hai người nhất thời đảo ngược.

" Chịu thua chưa?"

Lam Từ hí hửng hỏi.

Lâm Sơn đỡ trán.

Mẹ nó vầy là sao, sao ông lại có thằng học trò như này.

Diêm Hàn bật cười, đặn anh đưa tay kéo đầu cậu xuống gần sát bên tai nhỏ nói:

" Em muốn nằm trên như vậy, lần sau tôi để em phía trên."

Nói xong còn liếm nhẹ lên vành tai cậu một cái.

" Giải tán, giải tán, có cái gì xem."

Lâm Sơn vừa nhìn đã biết chẳng có gì tốt đẹp, cơm chó đầy đường không muốn ăn xua đám học viên rời đi.

Có người đã cảm thấy không khí giữa hai người có chút lạ nhưng cũng không tỏ vẻ gì, tiếp tục đi làm chuyện còn dang dở.

Lam Từ bị anh liếm đến run rẩy, đẩy anh ra bật người dậy, miệng còn lầm bầm.

Diêm Hàn không cần nghe cũng biết cậu lại đang chữi mình.

" Kéo tôi dậy."

Anh đưa tay lên nói.

Lam Từ bĩu môi.

" Kéo tôi lên, nếu không tối nay tôi lại..."

" Anh im miệng!"

Lam Từ thiếu điều muốn bụm miệng anh lại, đưa tay kéo người lên.

Diêm Hàn cười xấu xa.

" Tôi đói bụng rồi, tôi đưa em đi ăn."

Thuận theo cái kéo tay của cậu mà lôi cậu đi vào phòng thay đồ.

Lâm Sơn có chút gato nhìn hai thiếu niên còn chưa có đủ lớn, đi đánh bao cát một chút cho hạ hoả.

Đánh một hồi mới thấy hai người đi ra, Lam Từ còn bụng miệng trừng mắt nhìn người kia.

Thói đời mẹ nó thói đời, bao giờ ông mới tu thành chánh quả đây hỡi trời???

Lam Từ vừa vào đến phòng thay đồ đã bị Diêm Hàn đè lên cửa hôn đến môi đỏ ướt át, mắt cũng mờ sương, thở hổn hển mới được tha cho, mĩ danh đẹp đẽ là vì cậu làm phản, cần phải phạt.

Phạt cái chó nhà anh, nhỏ mọn.

" Chú Lâm, cháu đi đây, lần sau lại về thăm hai người."

Lam Từ lễ phép chào Lâm Sơn sau khi đã đánh cái tay xấu xa đang nhéo eo cậu.

" Đến cũng được nhưng đừng rải cơm chó cho chú, già rồi, ăn không tiêu."

Ông nhún vai trêu ghẹo.

" Là do chú không được!"

Lam Từ trả lại một câu rồi bay đi mất.

Lâm Sơn trợn mắt nhìn theo bóng lưng của Lam Từ.

Tiểu tử chết tiệt, dám mắng ông không được, còn không phải do cha ngươi quá cứng.

Ông khổ quá mà...

Lam Từ mắng được người thần thanh khí sảng mà đi theo Diêm Hàn đi ăn đồ nướng siêu cay gần học viện.

Diêm Hàn bất đắc dĩ cầm khăn giấy lau khoé môi dính mỡ của cậu.

Em ấy cũng quá lém lỉnh, đánh không lại anh cũng sẽ biết trút giận lên người khác, quá đáng yêu.

" A ă i ìa."

Lam Từ miệng còn đang nhai ngọng nghịu nói.

"Ăn xong đã."

Diêm Hàn cười mắng, sợ cậu sặc.


Đám đồ nướng này siêu cay, sặc một cái là có thể về đến tây thiên luôn đó.


Nhưng mà cũng khá ngon, kích thích vị giác.


Hai người mà xử hết năm mươi cái xiên cùng hai chai bia.


Thật ra Lam Từ còn muốn ăn nữa nhưng Diêm Hàn không cho, đồ cay ăn nhiều sẽ hại bụng, dụ dỗ cậu uống một chai bia xong kéo cậu đi về, sợ cậu đói còn mua thêm hai hộp cháo thịt trứng bắp thảo gần đó xách về phòng để tối cậu có đói thì ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK