• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm Hàn cũng không nể mặt Cổ Na mà lên tiếng, anh kéo Lam Từ cách xa một chút, thái độ một chút cũng không khác lúc ở trên lớp.

Cổ Na xấu hổ không thôi nhưng chẳng ai để ý.

Lam Từ nhìn Cổ Na, đây chắc là người bạn học cùng là chủ nhân của bữa tiệc này đi.

Đúng lý hợp tình thì cậu theo cùng Diêm Hàn, Cổ Na là chủ nhân ai cùng chào hỏi đến cậu là không, đừng nói Lam Từ cả nghĩ, cô gái này chắc chắn là biết cậu, cũng có thành kiến với cậu.

Nếu Cổ Na cho rằng cậu cũng không phải thiếu gia danh giá gì nên không muốn làm quen thì Lam Từ cũng không ép, nhưng ánh mắt Cổ Na nhìn Diêm Hàn...

Cổ Na thích Diêm Hàn, Cổ Na biết cậu là bạn trai của Diêm Hàn.

" Diêm Hàn, tôi đói bụng rồi, không phải anh nói đến đây ăn trực sao?"

Lam Từ dùng khủy tay đụng đụng người Diêm Hàn, lời nói ra lại kinh người như vậy.

Ngô Thiên nín cười.

" Tôi mang em đi ăn."

Diêm Hàn chẳng để ý chút nào mà nắm tay cậu kéo đi qua phía bàn ăn để ở mé bên đại sảnh.

" Nghe nói Cổ tiểu thư là bạn học của Diêm thiếu."

Diêm Phong nâng ly nước trái cây lên uống một ngụm.

Cổ Na còn đang nhìn chằm chằm bóng lưng của Diêm Hàn và Lam Từ thì nghe Diêm Phong lên tiếng.

" Đúng vậy, tôi đã mời anh ấy, cứ tưởng anh ấy không đến."

Cổ Na cười đáp.

" Cổ tiểu thư là người thông minh, thiết nghĩ sẽ biết tận dụng mối quan hệ bạn học này mà lại gần Diêm Hàn."


Diêm Phong cười cười.

Cổ Na có chút không hiểu nhìn Diêm Phong.

" Tôi không biết cô đánh chủ ý gì trên người cậu ấy hay là đối với Diêm gia, nhưng cô có vẻ nghĩ không thông rồi."

Diêm Phong lại nói một câu rồi rời đi.

Cổ Na mặt có chút trầm nhìn Diêm Phong đi mất.

Tô Thanh ở bên cạnh hóng hớt cũng có chút không hiểu lắm.

Nhưng Ngô Thiên lại hiểu.

Bởi vì hắn là người hiểu rõ mối quan hệ của Diêm Hàn và Lam Từ nhất, chưa kể hắn là bạn của Lam Từ, từ đầu còn không biết Diêm Hàn là người Diêm gia, lúc này suy nghĩ một chút cũng là hiểu càng thêm sâu sắc.

" Cổ tiểu thư, quản gia của sảnh tìm cô kìa."

Giọng Ngô Thiên có chút lạnh nhạt nhìn Cổ Na.

" Xin phép."

Cổ Na tao nhã quay người đi.

" Làm sao vậy, nói nghe chút đi."

Tô Thanh kéo tay Ngô Thiên gấp gáp hỏi.

" Cậu là O, làm ơn ý tứ chút đi."

Ngô Thiên muốn đẩy tay cậu ta ra mà không được.

" O thì làm sao, cậu kỳ thị tôi."

Tô Thanh giả bộ ủy khuất nhìn hắn.

" Thôi đi thiếu gia, buông ra, tui muốn đi tìm Lam Từ."

Ngô Thiên méo mặt nói.

Nhỏ lớn giờ hắn đều chơi không lại tên này, phân hoá xong cứ nghĩ là hết anh em gì rồi, ai nhè cậu cứ mặt dày bám dính hắn, làm hại người hai nhà còn tưởng bọn họ là một cặp.

" Nói nghe chút đi, Lam Từ kia không phải là bạn cậu sao, tôi thấy Diêm thiếu kia rất quan tâm cậu ta, còn thân mật mà nắm tay nắm chân nữa, hại tôi mới đầu còn tưởng cậu ta là O."

Tô Thanh kéo tay Ngô Thiên hỏi cho ra nhẽ.

Lúc này Cổ Na một câu cũng không nói tiếng nào với Lam Từ mà thái độ của Diêm Phong cũng rất lạ.

" Cậu ta là A, Diêm Hàn không quan tâm Lam Từ chứ phải quan tâm ai nữa."

Ngô Thiên nói cũng như không mà hất tay Tô Thanh ra muốn đi.

" Cậu không nói rõ tôi sẽ không cho cậu đi."

Tô Thanh nào chịu, lại bám lên.

" Cậu..."

Ngô Thiên bị độ lưu manh của cậu ta làm cho tức chết.

" Diêm Hàn vẫn luôn theo đuổi Lam Từ, lúc này chắc hai người đã xác định quan hệ rồi, cậu ta còn dẫn Lam Từ đến đây."

Ngô Thiên tranh thủ lúc Tô Thanh bị chấn kinh mà giãy ra, chạy mất.

Diêm Hàn theo đuổi Lam Từ???

Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy chứ??

Bên kia Diêm Hàn dẫn theo Lam Từ đi thực hiện mục đích của chuyến đi này.

" Đừng phồng má nữa, tôi sẽ nhịn không được mà hôn em ở đây đó."

Diêm Hàn chọt chọt cái má cậu.

" Hừ, lưu manh."

Lam Từ bĩu môi.

" Cái cô kia thích anh kìa."

Cậu làm bộ nói.

" Tôi cũng không thích cô ta, tôi chỉ thích em."

Diêm Hàn đúng lý hợp tình nói, gắp món cậu thích vào đĩa rồi đưa cho cậu.

" Dẻo miệng, cô ta là O đó, còn là tiểu thư đại tộc nữa."

Lam Từ trề môi, trong lòng lại có chút vui.

Hai người ở bên này vừa ăn vừa tán tỉnh nhau, Diêm Phong còn chưa tới gần đã bị người gọi lại.

" Diêm Phong, nghe nói Diêm Hàn cũng đến, hắn đâu rồi?"

Lục Lang phía sau còn vài người ngã ngớn hỏi Diêm Phong.

Diêm Phong lạnh lùng nhìn đám bọn họ, đang tính nói chuyện thì bọn họ đã thấy Diêm Hàn.

" Ồ, thì ra là ở kia."

Lục Lang vòng qua Diêm Phong đi tới chỗ Diêm Hàn đang đứng uống nước trái cây bên cạnh Lam Từ.

" Diêm đại thiếu gia, gặp cậu đúng là quá khó."

Lục Lang mỉa mai nói.

Diêm Hàn nhìn cũng không thèm nhìn hắn, xem hắn như không khí.

Lam Từ nhìn thiếu niên tóc nhuộm màu đỏ rượu mà mém chút phun thức ăn trong miệng ra.

Diêm Hàn thấy cậu khó khăn quay mặt đi thì cũng hiểu, đưa cho cậu một ly nước trái cây.

Lục Lang bị anh bỏ qua có chút thẹn quá hoá giận, lại nhìn thấy Diêm Hàn quan tâm săn sóc người bên cạnh như vậy thì lúc này mới nhìn qua.

Phía sau hắn Lục Ngôn và Thẩm Tử Khiêm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có điều suy nghĩ.

" Đây là bạn cậu à, tới bữa tiệc như này lại ăn đến khí thế như vậy, xem ra là bình dân rồi, cậu không tìm được bạn chơi hay sao mà..."

" Cái gì vậy?"

Lam Từ cắt ngang lời hắn, có chút khó hiểu nhìn Diêm Hàn.

" Đừng quan tâm đến, em ăn đi, ăn no chúng ta sẽ về."

Diêm Hàn sủng nịnh lau miệng cho cậu.

" Diêm..."

" Nhưng mà ồn lắm, sẽ ăn không ngon."

Lam Từ lại lần nữa cắt ngang Lục Lang.

" Vậy không ăn nữa, giờ còn sớm, tôi lại mang em đi ăn."

Diêm Hàn lau tay cho cậu, không sao cả nói.

" Đi ngay đi, toàn người gì đâu không à, đầu còn đỏ chói, mém chút làm tôi bị sặc."

Lam Từ khí không tha người mà móc mỉa.

" Mày nói cái gì?"

Lục lang thẹn quá hoá giận vung tay tới.

Mấy người phía sau không kịp cản, cứ tưởng sẽ nhìn thấy cảnh tượng nên thấy, không ngờ...

Bốp.

Rầm.

" A!"

Lục Lang bay ra sau ngã xuống sàn, đau đớn kêu lên.

Cái chân của Diêm Hàn thu lại, kéo tay Lam Từ rời đi.

" Diêm..."

Thẩm Tử Khiêm không muốn buông tha tính gọn anh lại thì bị ánh mắt sâu thẳm của anh làm cho câm nín, toàn thân run rẩy, khí tức toàn thân có chút giữ không được mà tán loạn.

" Trường lão hội không nói cho các người biết sao, đừng có chọc tôi."

Diêm Hàn bố thí cho bọn họ một câu rồi đi mất.

Diêm Phong nhìn cũng không nhìn bọn họ, đuổi theo Diêm Hàn.

" Ủa,, hai người đi đâu vậy?"

Ngô Thiên vừa mới đuổi tới đã thấy Diêm Hàn dắt tay Lam Từ muốn rời đi.

" Ăn xong rồi thì về thôi."

Lam Từ trả lời hắn.

Ngô Thiên trố mắt nhìn bóng lưng hai người.

Mẹ nó đến đây ăn trực thiệt hả trời.

" Chưa kịp nói với cậu, lần trước đụng vào cậu, xin lỗi nha."

Diêm Phong đi qua người hắn, nhớ ra cái gì lại quay lại nói.

Ngô Thiên ngẩn người.

" Anh là... Người buổi sáng đụng vào tôi?"

Ngô Thiên nghĩ một hồi mới nhớ ra.

Diêm Phong gật đầu.

" À, cũng không có gì, lúc đó chắc anh muốn tìm Diêm Hàn đi."


Ngô Thiên nhớ lại tình cảnh lúc đó, ngộ ra nói.


" Cảm ơn cậu đã bỏ qua, tôi đi đây."


Diêm Phong cười cười nói rồi quay lưng đi mất.


Ngô Thiên đứng đó một hồi lại bị Tô Thanh nắm lấy, kéo vào đại sảnh, mĩ danh đẹp đẽ là chuyện còn chưa nói xong, không nói cho xong sẽ không tha cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK