• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Phụt!"

Diêm Hàn cười phun ra.

Lam Từ trừng đôi mắt hơi đỏ của mình lên nhìn anh, ủy khuất nói không nên lời.

Anh cũng không cố ý muốn trêu ghẹo cậu, lúc này cậu tùy thời có thể phát tình, chỉ sợ lơ là một chút cậu lại chịu khổ.

" Tôi ra ngoài đợi em."

Diêm Hàn nghẹn cười đi ra ngoài, còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại.

Lam Từ nghe tai lắng nghe một chút, biết người kia ở bên ngoài cười cậu thì bĩu đôi môi đỏ hồng của mình ra.

" Ha..."

Lúc này mới đi tiểu được...

Nhưng đợi cậu tiểu xong rồi thì cũng không thoải mái nổi...

Bởi vì một đợt phát tình mới lại đến rồi.

" Ô... Hàn Hàn..."

Lam Từ ngã trên sàn nhà lạnh băng, mềm nhũn lại không có sức mà kêu.

Cạch.

Cửa bị đẩy vào, mùi hương dạ lan như sóng biển cuộn trào mà ập vào mặt Diêm Hàn khiến anh choáng váng, nhìn người kia nằm dưới sàn mà bỗng nhiên thấy tức giận.

Bốp.

Cái mông tròn ăn một cái tát.

" Ô... Anh đánh em... Hàn Hàn xấu..."

Người kia ủy khuất tố.


" Ai bảo em nằm xuống sàn?"

Diêm Hàn bế cậu lên, cự long đã chui vào u cốc vốn đã ướt át bất kham từ lúc kỳ phát tình đến, tạm giúp cậu xoa dịu cơn khó chịu, ôm người đi ra ngoài.

" Em... Ô... Té... A..."

Lam Từ cắn vào vai anh, đáng thương rên rỉ.

" Vậy đã đi chưa?"

Anh hỏi.

Một lúc sau thì cảm thấy cái đầu nhỏ trên vai gật gật.

" May quá, lỡ làm em đến bắn tiểu... Hự!"

Diêm Hàn còn chưa nói hết thì đường hầm đã khép chặt lại, ép anh đến phát đau.

" Ô... Anh động đi... Ha... Ưm... Nói bậy... Ưm..."

Lam Từ vừa xoắn vừa nhỏ giọng oán trách.

" Muốn tạo phản sao?"

Diêm Hàn giả bộ nguy hiểm nói.

" Ô... Không có a... Hàn Hàn..."

Lam Từ lập tức phủ nhận, lần trước bị anh dày vò đến chết đi sống lại, sao cậu dám chọc anh nữa chứ.

" Vậy giờ phải làm sao?"

Nam nhân xấu xa mà hỏi.

" Giúp em đi... Hàn Hàn... Ô..."

Lam Từ ôm mặt nam nhân hôn loạn lên, tin hương đầy ý nghĩ lấy lòng mà quấn quanh anh.

" Ôm cho chắc."

Nói xong đã giã xuống.

" A... Ưm ưm... Ha... A..."

Lam Từ chỉ kịp ôm cổ nam nhân, cả người nhũn ra, mém chút đã tuột khỏi người anh, luống cuống mà ôm chặt lấy.

Nhưng nam nhân ác ý mỗi lần đều đỉnh vào điểm mẫn cảm của cậu, khiến cậu mềm như một bãi xuân thủy.

" Ô... Ha ha... Ô ô... A..."

Lam Từ bị anh ôm đi khắp phòng, thể lực dư thừa mà để cậu treo trong ngực, nương theo bước chân mà đỉnh lộng không ngừng.

Phụt.

" A!!'

Cậu không còn sức mà buông tay khỏi cổ nam nhân, một bàn tay to nhanh nhẹn ôm lấy cậu.

Bịch.

Hai thân hình ngã xuống giường, tiếp tục động lên.

" Á á... Ứ ứ..."

Đáy cốc lại bị xông phá nhờ cao trào vừa đến của cậu, vật to lớn giã không ngừng hơn mấy trăm cái.

" Ô..."

" Gừ."

Vật nhỏ yếu ớt lại bắn thêm một chút mật ngọt, vật to lớn đã chiếm trọn đáy cốc chật hẹp, phun trào tinh hoa của nam nhân vào nơi đó, chiếm lĩnh địa bàn, đánh dấu lãnh thổ.

Lam Từ hai mắt khép hờ, hai tay ôm cổ nam nhân kéo xuống, hai chân trèo lên eo hông hữu lực, áp hai lòng ngực nóng vào nhau, cảm nhận nhịp đập đồng điệu của hai trái tim, thoả mãn mà nhếch lên khoé môi.

Diêm Hàn ôm cậu nằm một chút, lúc muốn lấy ra thì lại có người không cho, nhất định không chịu nhả.

" Tôi đi lấy dịch dinh dưỡng."

Diêm Hàn vỗ nhẹ vào mông cậu.

Người trong lòng chôn đầu vào hõm cổ anh, lắc lư qua lại mấy lần.

Diêm Hàn bất đắc dĩ phải bợ cậu theo.

Ôm cậu rồi trên giường, xé mở hai ống dịch dinh dưỡng, dùng miệng móm cho người trong lòng vốn chẳng thích mùi vị của nó, nhưng không uống không được.

Diêm Phong nếu nhìn thấy cảnh này đảm bảo sẽ trợn mắt cho xem.

Một ống dịch dinh dưỡng có thể giúp một người không thấy đói cả ngày, cho nhưng Omega đang phát tình thì một ngày hai ống không sai, nhưng Diêm Hàn cho Lam Từ uống một lần hai ống, một ngày bốn ống nhưng cậu còn có chút chịu không nổi.

Hai ống một ngày... Làm sao mà đủ.

Omega trong kỳ phát tình mất rất nhiều tinh lực, rõ ràng Alpha là người dùng nhiều sức hơn nhưng Diêm Hàn một ngày chỉ cần uống một ống là được, còn Lam Từ là gấp bốn.

Nhìn bảo bối nhi mặt nhăn mày nhíu mà anh buồn cười.

Hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai thôi, ít nhất phải thêm ba ngày nữa mới xem như ổn, lại thêm vài ngày nữa mới điều hoà được cơ chế bình thường của cơ thể, cậu còn phải uống dịch dinh dưỡng dài dài.

" Tôi không ngon sao?"

Diêm Hàn ác ý hỏi.

Người trong lòng run lên.

" Ngon..."

Đặc biệt thức thời mà đáp.

" Đi ngủ?"

Anh hỏi, thấy mắt cậu vẫn nhắm nãy giờ.

" Ừm... Nhưng không được bỏ đi..."

Người trong lòng gật đầu, còn không quên dặn dò.

" Đòi hỏi."

Dù nói như vậy nhưng khoé môi vẫn nhếch lên, ôm cậu lên giường đi ngủ.

...

Lại thêm ba ngày, giống như Diêm Hàn đoán, kỳ phát tình của cậu đã dịu lại.

Một ngày chỉ phát tình một lần, cũng không mãnh liệt như vậy nữa.

Diêm Hàn nhìn người chỉ mặc một cái áo thun của anh, che đi bờ mông cong mảy nằm trên giường chơi đấu địa chủ với máy mà thở dài.

Bốp.

Lam Từ bị anh làm cho giật cả mình, che mông quay đầu lại nhìn anh.

" Muốn ăn cái gì?"

Anh đè cậu ra mổ lên môi vài cái.

" Ăn thịt!"

Lam Từ vừa nghe hai mắt đã sáng lên, nói ngay.

" Không thể ăn thịt, ăn cháo đi."

Diêm Hàn lắc đầu.

Lam Từ trề môi, vậy anh hỏi em làm cái gì.

" Vậy em muốn ăn cháo trắng rồi."

Diêm Hàn thở dài nói, đứng dậy định đi gọi điện thoại.

" Cháo thịt bầm, cháo trứng!"

Lam Từ luống cuống mà nắm cổ áo anh kéo lại, ở trên môi anh càn quấy nữa ngày.

" Hay uống dịch dinh dưỡng cho nhanh."

Diêm Hàn trêu chọc nói, đối diện đã là một đôi mắt ủy khuất ướt sủng.

" Tôi nói đùa."

Diêm Hàn bật cười lên, hôn lên mắt mi của người kia.

Lam Từ cảm thấy có chút ngứa răng.

Diêm Hàn nhắn tin cho Diêm Phong, tầm mười phút sau ngoài cửa đã có tiếng gõ cốc cốc.

Anh đứng lên đi mở cửa.

Diêm Phong cầm bốn hộp cháo đứng bên ngoài.

Diêm Hàn nhìn hắn, bước hẳn ra bên ngoài, đưa tay đóng cửa.

" Nói đi."

Anh hỏi.

" Hoàng thất Ian cho người đến điều tra cậu."

Diêm Phong nói, sắc mặt có chút không tốt.

" Chuyện gì?"

Diêm Hàn hỏi thì hỏi vậy nhưng trong lòng đã đón ra nguyên nhân.

" Họ nói có người tố cáo cậu dùng thuốc cấm trên người người khác, muốn mời cậu ra lấy khẩu cung."

Diêm Phong đáp.

" Còn gì nữa không?"

Anh lại hỏi.

" Họ còn đến nhà Lam Từ báo cáo với cha Lam, muốn ông hỗ trợ điều tra, họ nói Lam Từ đã bị biến đổi, hy vọng ông đưa cậu ấy đi kiểm tra, nếu thật vậy thì còn có thể nhanh chóng tìm biện pháp chữa trị, cũng có chứng cứ chứng minh tội của cậu."

Diêm Phong càng nói giọng càng trầm.

" Chuyện xảy ra lúc nào?"

Diêm Hàn hỏi.

" Sáng nay, vì tôi luôn cho người để ý bên cha Lam từ hồi tết nên mới kịp phát hiện, họ cũng mới đến Diêm gia, còn đến cả học viện."

Diêm Phong nói.

" Nếu cha Lam không hợp tác thì chuyện này hoàng thất cũng không có chứng cứ mà buộc tội cậu."

Hắn nói, ý nghĩa là ở Lam Từ.

" Học viện nói thế nào?"

Anh hỏi.

" Học viện có người của ta, chỉ nói mang chứng cứ ra hoặc là ai đã tố cáo thì mới mang cậu ra hỏi, sẽ không giao cậu cho hoàng thất."

Diêm Phong thở ra.

" Diêm gia cậu cũng không cần lo."


Hắn lại bổ sung.


" Đã biết."


Diêm Hàn cầm bốn hộp cháo đi vào phòng.


Diêm Phong nhìn cửa phòng đóng lại, đứng đó hồi lâu rồi mới rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK