• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm Hàn cũng bị câu hỏi này gợi lên hứng thú, đưa mắt nhìn Lam Từ.

Lâm Sơn cũng tủ nước nhìn cậu.

Lam Từ bị ba ánh mắt bắn phá đến hoảng loạn cả đáy lòng.

Cậu ở học viện là học bá lạnh lùng, ở trước mặt ba người lại nhỏ bé yếu ớt như vậy, thật là bi ai.

" Đúng vậy..."

" Không phải..."

Hai tiếng nói cùng lúc vang lên.

Lâm Sơn hứng thú nhìn Lam Từ.

Lam Mặc cũng nhìn cậu, mày cũng nhíu lại một chút.

Diêm Hàn nhìn cậu đổ cả mồ hôi lạnh mới không muốn ép cậu nữa lại bị câu "Không phải" kia làm cho vừa vui vừa bất đắc dĩ.

" Được rồi."


Anh kéo lấy tay cậu, trong mắt là sủng nịnh, chỉ cần cậu thừa nhận là được, bao giờ đủ dũng khí lại nói ra cũng không muộn.

Lam Từ giống như được cổ vũ khi nhìn vào đó, hít sâu một hơi, nắm lại tay anh.

" Là bạn trai của con, thưa cha."

Lam Từ nhìn cha mình, thở nhẹ nói.

Lam Mặc trầm mặc nhìn cậu, không khí có chút ***** ****.

" Được rồi, được rồi, hôm nay đóng cửa, ngồi xuống nói chuyện đi, hiếm đi tiểu Từ dắt bạn về chơi."

Lam Sơn phá vỡ không khí, tự chủ trương lật bảng hoan nghênh quý khách thành tạm đóng cửa.

Bên góc đông của quán có một bàn trà, từ chỗ này có thể nhìn thấy cửa ra vào, là nơi Lam Mặc hay ngồi, Lâm Sơn đi đến đó ngồi xuống.

Lam Từ nhìn cha mình rồi kéo tay Diêm Hàn đi đến đó, vừa ngồi xuống cái lưng đã căng thẳng, hai vai nhô lên, tư thế chuẩn bị chiến đấu làm đến đầy đủ.

Diêm Hàn muốn cười nhưng cố nén, cảm thấy tình huống này cười là không được, nhịn đến khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng cũng muốn giữ không được.

Đáng yêu như vậy...

" Cậu tên gì, là bạn cùng lớp với tiểu Từ à, trước đây chỉ thấy nó dẫn tiểu Ngô về chơi mấy lần, cũng không thấy cậu."

Lâm Sơn giống như nói chuyện phiến mà bắt chuyện cùng Diêm Hàn.

Dù vậy bên trong vẫn đầy tính công kích, hết dẫn về rồi lại đánh vào chuyện anh bỏ lỡ mất Lam Từ một năm.

" Cháu mới chuyển vào học viện hồi đầu năm, mới quen Lam Từ được một tháng có hơn, em ấy trên lầu, cháu dưới lầu."

Diêm Hàn vẫn đạm nhiên mà trả lời, thành khẩn mà không nói sai sự thật nhưng hiệu quả cũng vừa đủ.

Ít nhất Lâm Sơn và cả cha Lam vừa ngồi xuống cũng bất ngờ.

Một tháng?

Một tháng cưa đổ Lam Từ, để cho nó chủ động dẫn người về?

Lam Từ à, cháu vậy là không được đâu, kiểu này chắc cháu nằm dưới quá.

Lam Từ bị ánh mắt rèn sắt không thành thép của Lâm Sơn nhìn đến ngứa tay.

Có phải cậu muốn đâu, tại người này quá dữ, cậu chạy không được.

" Vào trễ một năm, vậy cậu đang là đàn em của tiểu Từ?"

Lâm Sơn lại tiếp tục công kích.

" Không ạ, cháu cùng khoá với em ấy."

Diêm Hàn vẫn đều đều mà trả lời nhưng hiệu quả chấn kinh cũng vẫn là đầy đủ.

Bỏ lớp? Trực tiếp vào học lớp 11?

Lâm Sơn liếc Lam Mặc vẫn không nói gì bên cạnh, không được rồi, con anh gặp đối thủ, bối cảnh có khi rất dữ dội.

Lam Mặc cũng đã nghĩ ra, trong lòng càng khó mà tán thành việc này cho được.

Hôm trước vừa nói chuyện xong, chuyện của ông còn chưa xong thằng nhóc này lại đem minh chứng về cho ông xem, A A có thể đến với nhau?

Thằng nhóc này mang một A về, khí tràng còn mạnh như vậy, là muốn tức chết ông à.

Không khí trầm mặc đến bức bối, cả bàn không ai nói gì.

Lam Từ đợi cha mình lên tiếng cũng là đợi mãi, hai bả vai muốn cứng đờ luôn.

Lúc này có một bàn tay đặt lên vai cậu, xoa xoa, khiến nó mềm xuống.

Hành động thân mật này khiến cha Lam càng thêm không vui.

Rốt cuộc hai đứa nó đã tiến triển đến đâu rồi, tại sao ông xem không hiểu vậy, một tháng, đủ để chuyện gì xảy ra với con ông chứ.

Nếu không phải khí tức Alpha của con ông vẫn mạnh mẽ như vậy thì có khi ông đã nghĩ nó là O cũng nên.

Alpha có thể đụng chạm thân mật như thế sao, con ông là một cao thủ đai đen thất đẳng, vai của nó là nơi không phải ai muốn đụng là đụng, vậy mà nó đối với thẳng nhóc kia lại giống như không có chút phòng bị nào, quen thuộc giống như người thân.

Lam Mặc nháy mắt có chút cảm giác mình bị cướp mất con trai.

Chẳng phải sao?

Bị một Alpha theo đuổi mà nó lại không nói gì với ông, giờ còn chủ động dẫn về...

Mới nãy khi ông hỏi câu kia thằng nhóc bên cạnh đã kêu đúng vậy, ông còn chưa kịp thờ phào nhẹ nhõm đã nghe con ông phủ nhận.

Con lớn rồi, tự chủ trương hết rồi, bộ tưởng dẫn về thông báo là xong rồi hả.

Lam Mặc càng nghĩ càng tức.

" Mới một tháng, còn chưa có muộn, chấm dứt luôn đi."

Lam Mặc bùng nổ, vừa mở miệng đã ra phán quyết.

" Hết kịp rồi, con đã là của Diêm Hàn, từ trong ra ngoài, cha chết tâm đi."

Lam Từ trả lại một câu ngay tắc lự.

" Khụ khụ..."

Lâm Sơn bị sặc đến đỏ mặt.

Hiệu quả của câu này thật ghê rợn, chấn cho ba người tại đó đều trợn mắt há hốc mồm, Lâm Sơn một lúc lâu mới thở đều lại.

Diêm Hàn cũng bất ngờ nhìn cậu, mới đây còn căng thẳng như sắp lên đoạn đầu đài, ai biết anh còn chưa kịp nói gì cậu đã phun ra một câu có tính quyết định như vậy, cường thế như vậy, cũng đáng yêu như vậy.

" Từ trong ra ngoài là có ý gì?"

Lam Mặc trầm trọng hỏi, nhìn con trai hôm nay lại có chút xa lạ, hay tại ông đã bỏ bê nó quá lâu.

Lam Từ từ nhỏ đã biết tự lập, cái gì cũng làm tốt, làm đến hoàn mỹ, học hành cũng chẳng thua ai, ông chẳng cần lo lắng gì cho cậu, nhưng nào có muốn cậu kiếm một Alpha về làm bạn trai chứ.

Giờ thì hay rồi, còn cái gì mà trong với ngoài, đừng có nói với ông cái ý kia chính là ý ông đang nghĩ nha.

" Chính là ý đó."

Lam Từ nhún vai, dựa vào ghế, dẫn cũng đã dẫn đến rồi, trước sau cũng phải nói, lại còn sợ sệt nữa chuyện này sẽ càng thêm phức tạp, cậu không muốn vì chuyện này mà cha con bất hoà với nhau, hơn thế cậu cũng muốn cha có thể tìm đến hạnh phúc ông nên được có.

Áp lực trong tiệm bắt đầu bùng nổ.

Thì ra là cha Lam chịu không nổi kích thích phóng ra tin tức tố Alpha cấp A của mình, mùi chanh vươn ra khắp nơi.

Lâm Sơn dù không yếu hơn ông nhưng cũng sẽ không dễ chịu, ông không đến nổi phải bỏ chạy hoặc dùng tin tức tố đối kháng lại rõ ràng nhận thức được A với A đến với nhau khó cỡ nào.

Ông đã theo đuổi Lam Mặc nhiều năm như vậy, lúc Lam Từ mới có vào lớp một cho đến giờ, Lam Mặc đều là một bộ thản nhiên dầu muối không ăn, cả người cứ như một beta không chịu ảnh hưởng của tin tức tố.

Lúc này Lam Mặc thể hiện đủ việc bản thân là một A, khi ông phóng hạ tin tức tố Lâm Sơn cũng chẳng dễ chịu, còn yêu đương cái gì chứ.


Vốn dĩ Lam Mặc chỉ là tức giận, bản thân ông đã lâu có dùng tin tức tố chấn áp, lại nghĩ trong tiệm ngoài A thì chỉ có A, không sợ ảnh hưởng đến ai, Lâm Sơn sẽ không phản ứng quá lớn, ông chỉ muốn ép hai tiểu tử kia nhận ra vấn đề của mình, vừa hay lại khiến Lâm Sơn hiểu càng rõ hơn một sự thật.


Nhưng lúc này lại có một ngoại lệ mà ông không hề nghĩ tới.


Cũng bị hành động của Diêm Hàn làm cho chấn động.


Ngay thời điểm ông phóng hạ tin tức tố thì con trai ông vốn nên không thể có phản ứng lớn lại nhíu chặt mày, tin tức tố trên người còn có chút rối loạn, bản năng còn muốn tránh xa ông ra... Phải biết rằng ông là cha của cậu, dù đều là A nhưng huyết thống sẽ không khiến cậu khó chịu mới đúng, tại sao lúc này...???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK