• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đặt cậu lên giường lớn, rút cự long đã dữ tợn lại ướt át d.âm mĩ ra, tay nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây nối liền với vật kia, cũng không chịu tắt chế độ rung mà cứ để như vậy, kéo nhẹ nó.

" A... Hức! Hô... Ha ha..."

Lam Từ ngụm lớn ngụm lớn không ngừng thở ra, nằm bẹp trên giường, toàn thân trắng nõn ửng hồng mê người, biểu tình thì lại càng câu nhân.

Phốc ộp!

" Ô..."

Cự long chẳng kịp nghĩ đâm thẳng vào, cứ thế đâm thẳng vào trong đáy cốc mềm mại.

" Là tại em câu dẫn tôi đó."

Ai kia còn không có tiết tháo mà đổ thừa Lam Từ, dưới hông đưa đẩy như ngựa hoang xổng chuồng, mỗi lần đều nghiền ép đến tê dại nơi mềm mại nhất của mỗi O, nơi sẽ sinh ra những tiểu bảo bối...

" A a a... Hức a..."

Người dưới thân chỉ còn biết bấu víu vào thân nam nhân, cái gì cũng không nói được nữa.


Bên trong căn phòng hơi tối chỉ còn lại âm thanh rên rỉ dính nị ngọt ngào cùng tiếng thở dốc trầm thấp lại từ tính.

Mùi vị nam tính không ngừng quấn lấy hương dạ lan nóng ấm ngào ngọt, độc chiếm.

" A!!"

" Hừ!"

Nơi ấm áp ướt mềm lần đầu tiên bị kẻ địch chiếm đóng đến tràn đầy, đầu kết bung ra giữ chặt lấy đáy cốc, không để một chút nào lọt ra ngoài.

Người dưới thân đã mềm như một bãi xuân thủy, khoé mắt ướt át, trán đẫm mồ hôi, đã mê mang đi trong cái ôm ấp của nam nhân.

Chống tay không để cho bản thân đè nặng cậu, Diêm Hàn đợi cho lần phun trào này ngừng lại mới ngẩng đầu lên nhìn bảo bối nhi của mình.

Lau đi giọt nước hơi mặn nơi khoé mắt ửng đỏ, nam nhân nhếch miệng cười.

Không nghĩ tới, chỉ dùng thứ kia một lần đã làm cho bảo bối nhi hung dữ này từ bỏ tất cả mà thừa nhận anh chiếm đoạt bằng hết, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà đánh dấu hoàn toàn đối với cậu, không biết Lam Từ tỉnh lại có cắn chết anh không.

" Ai bảo em đáng yêu như vậy, bảo bối."

Nam nhân cười thật vui vẻ, chẳng muốn làm gì, cứ thế ôm người dưới thân đã mê mang mà đi ngủ, vật to lớn vẫn chiếm giữ nơi kia không buông.

Không biết nên nói Diêm Hàn đã hiểu quá rõ Lam Từ hay là đánh bậy đánh bạ mà chạm tới điểm mấu chốt của cậu.

Lam Từ, nói cậu bảo thủ không thể tiếp nhận cái mới hay là sợ hãi không dám đi thử những thứ bản thân không biết, nhưng cậu chính là thà rằng chỉ ôm lấy bản thân trốn trong cái vỏ ốc của mình chứ không muốn vươn tay ra với những thứ khác.

Nếu không phải Diêm Hàn cường thế xâm nhập lại hợp lý mà thả lỏng, mới có thể nhanh chóng để cho Lam Từ tiếp nhận anh thì có lẽ cả đời Lam Từ cũng không nghĩ bản thân sẽ cùng một Alpha yêu đương lại còn vứt đi kiêu ngạo của một Alpha mà ở dưới thân một Alpha khác trộn lẫn cùng một chỗ.

Có lẽ chỉ cần biết cách là có thể từng chút một chạm đến cậu, nhưng kiểu như Neil Ian, Lam Từ sẽ né đến đủ xa, không cho cậu ta có cơ hội tiếp cận mình.

Lần này bị nhắm trúng như vậy Lam Từ sẽ nhớ kỹ trong lòng, trừ khi Neil Ian không chủ động tiếp cận cậu nữa.

Còn Neil Ian lúc này thì sao?

Cậu ta đã chìm đắm trong dục vọng nguyên thủy nhất, thứ đã giằng co với cậu ta mười mấy năm.

Lần phát tình này sợ rằng sẽ không dễ kết thúc, có khi rất lâu Lam Từ mới nhìn thấy lại Neil Ian.

...

Nữa đêm, Lam Từ từ trong mệt mỏi tỉnh lại, ký ức về khoảng khắc cuối cùng không ngừng tràn ra, khiến cho cậu đờ đẫn thật lâu cũng không nhúc nhích động đậy gì.

Diêm Hàn vốn cũng chẳng ngủ gì nên người bên cạnh khác thường là anh đã tỉnh lại rồi, nhưng thấy cậu không có phản ứng gì thì anh cũng im lặng xem sao.

Hai người nằm ở trên giường, chỉ có một ngọn đèn ngủ chiếu sáng mờ ảo, mọi âm thanh đều biến mất, tiếng hít thở như có như không.

Không khí có chút đè nén...

Đến khi Diêm Hàn nghe thấy động tĩnh thật nhỏ vụn truyền từ bên cạnh thì mới giật mình bật dậy.

Lam Từ cũng không nghĩ Diêm Hàn lại tỉnh vào lúc này, nước mắt lưng tròng cùng anh đối diện, đáng thương lại nhượng người đau lòng.

Diêm Hàn nhìn đầu mày nhíu lại cùng những giọt nước mắt không ngừng tràn ra của người kia, vừa bất đắc dĩ lại buồn cười.

Lam Từ lúc này chẳng khác gì một thiếu nữ bị người ta làm đến mang thai nhưng chỉ biết im lặng khóc chứ không hề nháo loạn.

Nếu cậu nháo, có khi Diêm Hàn sẽ biết cách mà dỗ dành, cố tình cậu cứ đúng lúc này lại không làm theo lẽ thường khiến anh có chút không biết làm sao, chỉ có thể ôm cậu vào lòng, áp mặt cậu lên lòng ngực hữu lực nóng ấm, để cho những giọt nước mắt hoảng loạn lại mê mang kia thấm ướt hết, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần của cậu, môi hôn hôn trán nhỏ đầy đặn trấn an.

" Đừng khóc."

Diêm Hàn thở dài, nhẹ giọng dỗ dành.

" Hu hu..."

Anh không nói thì thôi, nói ra người kia lại khóc dữ nữa.

" Mang thai thì làm sao, tôi cũng không bỏ em mà."

Diêm Hàn bất đắc dĩ.

" Hu hu... Muốn đi học... Hức hu..."

Người trong lòng vừa khóc vừa tố.

" Vậy bỏ nó đi."

Diêm Hàn nhàn nhạt đáp, anh không nói sinh nó ra rồi đi học tiếp mà cứ thế ra phán quyết cho sinh mệnh còn chưa hiện hữu kia.

Người trong lòng bị sự lạnh lùng của anh làm cho tắt tiếng, sững sờ hồi lâu.

Sau đó...

" Sao anh có thể nói như vậy!? Tên máu lạnh này!!"

Lam Từ dùng hai tay không ngừng đánh vào ngực Diêm Hàn, khóc còn thê thảm hơn nữa.

Diêm Hàn cũng để mặc cho cậu đánh, đánh mệt mỏi mới thôi.

" Tôi... Hức... Sẽ sinh nó ra rồi lại đi học... Hu hu..."

Người trong lòng đánh mệt, vừa khóc vừa nói, từ đầu đều không nói nữa chữ tại anh, cứ thế nhận lấy cái kết quả xấu nhất, một câu trách mắng của không có.

Diêm Hàn thở dài, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

" Cũng không phải dễ có vậy đâu."

Lúc này anh mới lên tiếng, người trong lòng chỉ khựng lại một chút rồi khóc tiếp.

" Nếu em không phát tình thì sẽ không dễ có, em quên rồi sao?"

Diêm Hàn thật ra cũng không nhớ, trước lúc ngủ anh đã lên mạng tra, chưa nói bản chất Lam Từ cũng không phải một O, chỉ riêng việc Omega phải ở trong kỳ phát tình mới có thể 100% dính ngay thì bình thường dù có bắn vào trong cũng chỉ có một nữa cơ hội mà thôi, 50% đúng là không mấy lạc quan nhưng cơ thể Lam Từ vừa mới cải tạo, anh nghĩ xác xuất này phải giảm nữa.

" Vẫn có thể có mà... Hức..."

Người trong lòng một lúc lâu mới lên tiếng, cũng không có lạc quan như Diêm Hàn, có điều cũng không khóc dữ như lúc nãy nữa.

" Nếu có thì tôi với em cùng nghỉ học, đợi em sinh nó ra rồi đi học, được không?"

Diêm Hàn bất đắc dĩ đành phải nói như vậy, dù sao cũng là có, chỉ có thể đổi đến một tháng sau xem sao.

Người trong lòng dựa vào ngực anh, hức hức mấy hồi rồi cũng thật nhỏ mà gật gật cái đầu, thê thê thảm thảm gì đâu.

Thế mới nói tuổi trẻ thật là bồng bột dại dột và manh động.


Trong thế giới mà giới tính quyết định tỷ lệ mang thai này, sau khi phân hoá thì đã được xem là trưởng thành.


Trưởng thành thì có thể sinh con, miễn có thể nuôi, muốn sinh bao nhiêu thì sinh, sinh nguyên cái đội bóng rổ cũng được, Omega có thể sinh đến tuổi bốn mươi, Beta có thể sinh đến tuổi ba mươi lăm.


Này chỉ là thời điểm mang thai mạnh mẽ nhất, chứ sau tuổi đó cũng có thể có nếu sức lực của cơ thể mẹ đủ nhiều.


.......................................................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK