• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" A..."

Lam Từ vừa thốt lên hoảng hốt đã tạo điều kiện cho cái lưỡi to linh hoạt lại nóng đến doạ người của người kia được thế chui vào, khuấy đảo đến điên cuồng.

Lam Từ bị ép chặt trên ván cửa bị động thừa nhận anh hung bạo cắn nuốt hết khí lực toàn thân, mật ngọt trong miệng không giữ được mà tràn ra, rơi xuống cằm, chảy dọc xuống cổ...

Lớp quần áo cuối cùng trên người Lam Từ cũng bị đôi tay bạo lực kia kéo xuống, từng mảnh từng mảnh vươn vãi khắp nơi, chẳng khác nào hiện trường của một vụ cưỡng bức.

" A! Đau... Ưm..."

Bả vai bị cắn đến bật máu, mùi máu tươi cùng với hai mùi hương khác quyện vào nhau đến kích tình lại mạnh bạo khiến người hoảng sợ.

Diêm Hàn chẳng khác gì dã thú mà gặm cắn khắp người Lam Từ, điên cuồng để lại dấu vết của mình trên người cậu, cả tiểu Lam Từ cũng bị anh cắn.

" A... Diêm Hàn..."

Lam Từ mềm nhũn người tuột xuống sàn nhà, tiểu Lam Từ cũng rời khỏi miệng Diêm Hàn.

Diêm Hàn không nói lời nào ôm cậu lên, đi lại giường quăng cậu xuống.


Phựt.

Tiếng nút áo bị kéo phăng ra, bay khắp phòng.

" Diêm... A!"

Lam Từ còn chưa kịp ổn định thân mình sau cú quăng của anh đã bị người đè lên, cái gáy đau đớn.

Cùng với đau đớn do da thịt bị cắn phá là tinh hương ồ ạt chui vào tuyến thể sau cổ, từ cổ dọc theo sống lưng, truyền khắp toàn thân Lam Từ.

" Ô... Ô... Diêm Hàn... Đau quá..."

Lam Từ vừa đau vừa ủy khuất đến bật khóc.

Trên người có vết thương từ trận đánh nhau kia cũng không bằng sợ hãi và đau đớn lúc này.

" A! Anh cầm thú... Anh khốn nạn... A... A..."

U cốc bị vật to lớn đâm vào, tiền diễn cũng không có đã giống như vũ bão mà đâm chọt, phá lộng vách thịt non mềm, cảm giác xé rách khiến Lam Từ hét lên, không nghĩ ngợi gì đã mở miệng chữi rồi bị càng nhanh hơn đỉnh lộng mà chỉ có thể há miệng, vừa rên rỉ lại thở hổn hển như người chết đuối.

Một trận cuồng phong gió giật đến khiếp người, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ khó nhịn của Lam Từ.

Diêm Hàn cắn chặt tuyến thể của Lam Từ, không chút dừng lại mà trút xuống bạo ngược trong huyết mạch vào người cậu, cảm thấy trong người nhẹ nhõm hơn mới tỉnh táo lại.

Dù vậy eo hông vẫn không ngừng luật động, vách thịt đang xoắn chặt lấy mình kia của cậu cũng khiến anh điên cuồng chẳng hơn gì.

" A...!!!"

Lam Từ nhũn người mềm oặt ngã xuống giường sau cú phun trào dữ dội của người kia.

Tiểu Lam Từ bởi vì phun ra hai ba lần đã yểu xìu nhưng vẫn còn nhỏ nước, sau mông tiểu Diêm Hàn bị động tác ngã xuống của cậu mà trượt ra, d.âm th.ủy cùng chất d.ịch trắng đục chảy đầy giường.

" A!..."

Diêm Hàn không chút nghĩ ngợi lại đẩy mạnh cự long chẳng có chút dấu hiệu mềm xuống nào vào lại u cốc ẩm ướt, nghe người dưới thân yếu ớt rên lên một tiếng ngọt nị mà hưng phấn cả người.

" Xin lỗi em, Lam Từ..."

Lam Từ chỉ kịp nghe một tiếng trầm khàn mê người đầy thương tiếc của người kia, còn chưa kịp mắng chữi, một vòng luật động lại tiếp tục.

" A... A..."

Bên trong phòng chẳng còn gì ngoài tiếng phập phập không ngừng nghĩ, tiếng nước cùng tiếng rên rỉ d.âm mĩ.

Tin tức tố romantic quay cuồng cùng hương dạ lan ngọt ngào tràn ngập cả phòng, như một cơn lốc cuốn phăng mọi thứ lý trí, chỉ còn bản năng d.ục vọng nguyên thủy, thuần túy nhất.

...

" Diêm Phong, làm sao đây, phá cửa không?"

Ngô Thiên cùng Diêm Phong đứng bên ngoài cửa phòng Diêm Hàn, hắn thấy Diêm Phong đắn đo mãi cũng chẳng chịu làm gì mà sốt ruột không thôi.

Diêm Phong cũng quắn quéo hết cả lên.

" Cậu đừng gấp..."

" Sao mà không gấp được, Diêm Hàn hắn... Anh nói cho tôi biết, Diêm Hàn có phải người không?"

Lúc này Ngô Thiên mới nhớ ra, nắm cổ áo Diêm Phong lên trừng mắt hỏi.

" Cậu... Đã nhìn thấy cái gì sao mà hỏi vậy, Diêm Hàn sao có thể không phải người..."

" Người nào mà có đôi song đồng quỷ dị như vậy chứ, còn vàng chói, còn có ánh đỏ nổi lên nữa... Ưm... Nghĩ lại mà rùng cả mình..."

Ngô Thiên đốp chát mà trả lại hắn.

" Tôi... Làm sao mà biết được..."

Diêm Phong chột dạ nói.

" Anh nghĩ tôi tin hả, không được, tôi phải phá cửa, Lam Từ sẽ bị ăn sạch sẽ mất!"

Đặng hắn thả Diêm Phong ra, muốn nhào lên phá cửa.

" Cậu đừng làm bậy, Lam Từ không có sao đâu, Diêm Hàn sẽ không làm hại cậu ấy..."

" Anh nói mà được hả, anh buông ra!"

Ngô Thiên bị Diêm Phong giữ chặt, tức chết đi được mà hét lên, tay chân vùng vẫy không ngừng cũng không sao thoát ra được.

Mẹ nó người này nhìn cũng đâu có cao to gì mà sao mạnh giữ vậy nè.

" Cậu đừng lộn xộn, lúc này không vào được đâu, tôi lấy Diêm gia ra đảm bảo Lam Từ sẽ không sao cả, tôi nghĩ Diêm Hàn đến kỳ mẫn cảm rồi."

Diêm Phong đành phải nói ra suy đoán của mình cho Ngô Thiên, liều mạng ghì chặt lấy cậu ta.

" Mẹ anh buông ra coi, nhẹ chút không được hả, đau hết cả người ông rồi, mẫn cái gì cảm mà thế... Ủa... Anh vừa nói gì đó?"

Ngô Thiên cả mình đau nhức cuối cùng cũng nghe lọt lời của Diêm Phong, thôi không vùng vẫy nữa mà hỏi lại.

Diêm Phong thấy hắn chịu yên lại nghĩ đến hắn vừa đánh nhau với người ta xong, nhẹ buông hắn ra, nắm cổ tay hắn kéo rời khỏi đó.

" Diêm Hàn chắc là bị kích thích đến mức bước vào kỳ mẫn cảm rồi, lúc này chỉ có Lam Từ mới giúp được Diêm Hàn, Diêm Hàn sẽ không làm Lam Từ bị thương, cậu cũng nói Lam Từ ôm chặt lấy Diêm Hàn còn gì, lúc này Lam Từ sẽ không bỏ mặc Diêm Hàn đâu, về phòng thôi, tôi giúp cậu thoa thuốc, chắc lúc nãy đánh nhau bị thương rồi."

Diêm Phong kiên nhẫn giỏi thích cho hắn.

" Anh nói vậy hình như tui thấy cũng đúng đó, ui da đau quá, lúc đó không đau mà giờ đau quá, cũng tại anh nắm mạnh quá đó, ui!"

Ngô Thiên vừa xuýt xoa vừa để mặc cho Diêm Phong kéo đi.

Trước cửa phòng Diêm Hàn im lặng lại.

Bên trong phòng vẫn kịch liệt như cũ.

Diêm Phong nói đúng, Diêm Hàn đã vào kỳ mẫn cảm.

Nhưng kỳ mẫn cảm của anh không giống bình thường, anh vốn bị huyết mạch ảnh hưởng đến mém chút mất lý trí sau đó lại bị pheromone của Lam Từ chạm vào mới gây ra phản ứng dây chuyền, kích phát pheromone của bản thân cùng huyết mạch đối kháng mới dẫn đến kỳ mẫn cảm.

Lam Từ lại là bạn đời chung thân của anh, cả người đều là mùi của anh, toàn thân cậu so với bất cứ mùi hương nào của Omega lúc này đều không thể ảnh hưởng đến d.ục vọng của anh cho bằng cậu.

Thế nên dù Lam Từ không chết vì bị đánh, mà vì bị Diêm Hàn làm đến chết.

Nhưng mà Diêm Hàn làm sao nỡ làm chết cậu, chưa nói anh đã tỉnh táo lại rồi, dù không thì bản thân khí tức của Lam Từ cũng đã kiềm giữ một phần lý trí của Diêm Hàn.


Alpha vào kỳ mẫn cảm cũng chỉ cần giải phóng một lần đã có thể tỉnh táo lại, nhưng cũng vì vậy mà Diêm Hàn có thể xoay Lam Từ 360⁰ mà làm hết một lượt, dục tiên dục tử, mãnh liệt nhất từ trước đến nay.


Kỳ mẫn cảm của Alpha nào có đơn giản, Alpha có huyết mạch người sói mạnh mẽ như Diêm Hàn thì càng khỏi phải nói rồi.


Lam Từ chỉ có thể bị động mà thừa nhận anh yêu thương, còn may mắn là anh còn lý trí để không xông vào tận sâu trong u cốc mà đánh dấu hoàn toàn với Lam Từ.


Này phải nói là Diêm Hàn quá ranh mãnh, nếu anh bất chấp tất cả mà xông vào thì đợi Lam Từ tỉnh lại sẽ có chuyện hay để xem rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK