Lúc đầu, sư tỷ dạy nàng Tam Môn Kiếm Thuật này cũng từng nói qua về tinh túy đặc trưng Tam Môn Kiếm Thuật. Chỉ có nắm giữ được tinh túy, mới xem như là nắm giữ Tam Môn Kiếm Thuật. Tinh túy chính là kỳ và huyễn.
– Nàng thật sự nắm giữ kỳ và huyễn, nhưng chỉ là hữu hình mà không có thần, miễn cưỡng tính là đại thành mà thôi. Còn cách viên mãn rất xa.
Sở Mộ nói, khiến Sở Hồng và Sở Thiên không còn lời nào để nói. Muốn một bộ kiếm thuật đạt tới đại thành, cũng không dễ dàng. Bình thường cần phải tốn thời gian dài để khổ luyện. Về phần viên mãn, lại càng khó hơn, gần như hoàn toàn không có cách nào đạt được.
– Ta cho nàng một đề nghị, mỗi ngày luyện kiếm thuật cơ sở nửa canh giờ, tiếp đó luyện kiếm thuật nhập môn. Tranh thủ khiến kiếm thuật nhập môn thật sự đại thành thậm chí viên mãn. Khi đó lại đi tu luyện kiếm thuật cấp thấp, sẽ tự nhiên hơn, càng thông thuận hơn. Khi kiếm thuật cấp thấp thật sự đại thành hoặc viên mãn, lại đi tu luyện kiếm thuật trung giai, lấy cách này mà suy ra.
Sở Mộ thản nhiên nói.
– Tam Môn Kiếm Thuật một mạch tương trợ lẫn nhau. Vãn Hoa Kiếm Thuật là cơ sở của Thập Hoa Kiếm Thuật. Thập Hoa Kiếm Thuật là cơ sở của Bách Hoa Kiếm Thuật. . .
Sở Hồng dường như có điều suy nghĩ, liên tục gật đầu.
– Cuối cùng, sẽ cho nàng một đề nghị. Kiếm thuật như kiếm cũng như người, phần lớn kiếm thuật lấy kỳ và huyễn làm chủ. Nàng thích hợp tu luyện kiếm thuật hệ thủy hoặc hệ mộc hơn. Có cơ hội, có thể thử một lần.
Sở Mộ nói xong, cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào:
– Đây là ta chỉ điểm cho nàng. Nàng tạm thời tu luyện nửa tháng. Nửa tháng sau lại tới tìm ta.
Nói xong, Sở Mộ xoay người rời đi, lưu lại Sở Thiên và Sở Hồng dường như có điều suy nghĩ.
Trấn Thanh Lan giống như trước kia, người đến người đi long xà hỗn tạp.
Trong một sân viện rất bình thường, chợt có một bóng người mạnh mẽ bước nhanh vào.
– Bang chủ, chúng ta phát hiện ra hành tung của Sở Mộ còn cách trấn Thanh Lan có mười dặm.
Một bang chúng của Thanh Lang Bang hướng về phía Đoạn Thanh Lang chắp tay, nói.
– Được. Thông báo đi, tất cả xuất động. Ta muốn hắn có chắp cánh cũng không chạy thoát được.
Đoạn Thanh Lang nắm lấy thanh kiếm bên cạnh từ từ đứng lên, trên mặt hiện lên sát khí, quát lên.
– Vâng.
. . .
– Ngày hôm nay, chắc hẳn có thể trở lại trong kiếm phái.
Sở Mộ vừa chạy đi, vừa thầm nghĩ.
Lần này quay về Sở gia, vì chúc thọ cho gia gia Sở Đương Hùng, rất có thu hoạch.
Nhìn bức tranh gió có thu hoạch cực lớn. Ý Cảnh Phong đạt được ba thành. lĩnh ngộ nửa bước kiếm thế, còn thu được một môn kiếm kỹ siêu giai: truyền thừa Phong Chi Tương.
Sau này, mỗi ngày Sở Mộ chính là luyện kiếm khí một chút, luyện kiếm thuật một chút, nghiên cứu Phong Chi Tương và kiếm thế một chút, thường xuyên cùng Sở Thiên so chiêu đấu kiếm một chút, cùng song thân tâm sự. Mỗi ngày trôi qua đều hết sức thích ý nhàn nhã.
Bởi vì tự nhiên đánh bại Vương Kỳ, thái độ của đám con cháu thiếu niên Sở gia đối với Sở Mộ đã xoay một trăm tám mươi độ. Trước kia mỗi người nhìn thấy Sở Mộ hoặc là hờ hững, hoặc là xem thường, hoặc là châm chọc khiêu khích.
Nhưng bây giờ mỗi người đều đặc biệt sùng bái. Nhìn thấy Sở Mộ đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, không dám nói thêm một câu, lại rất muốn cùng Sở Mộ kéo gần quan hệ, để Sở Mộ truyền thụ cho mình vài chiêu.
Sở Hồng quật cường, sau khi nhận được Sở Mộ chỉ điểm, dựa theo như lời Sở Mộ khổ luyện kiếm thuật nửa tháng, phát hiện trình độ kiếm thuật của mình, thật sự có một chút tiến bước. Sự phát hiện này khiến cho nàng đặc biệt bất ngờ.
Dựa theo lời Sở Mộ nói, nửa tháng sau Sở Hồng lại tìm tới Sở Mộ một chuyến. Sở Mộ nhìn thành quả tu luyện của nàng, lại chỉ điểm vài câu. Sở Hồng giống như nhặt được chí bảo, lại quay về tu luyện.
Về phần Sở Thiên và Hàn Thụy lại khác.
Sau khi Hàn Thụy thấy được kiếm thuật của Sở Mộ, lại cũng không muốn giao đấu cùng Sở Mộ. Nhưng Sở Thiên lại đặc biệt bền bỉ, lần lượt chủ động tìm Sở Mộ giao đấu, lần lượt bị Sở Mộ dùng một kiếm hai kiếm đánh bại, lại liên tiếp bại liên tiếp chiến đấu, từ đó tìm ra chỗ thiếu sót của bản thân. Đồng thời hắn cũng dựa theo sự chỉ điểm của Sở Mộ tiến hành tu luyện. Sau hai mươi ngày qua đi, trình độ kiếm thuật của hắn có sự nâng cao rõ rệt.
Chỉ là, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan.
Sở Thiên Sở Hồng đều phải quay về kiếm phái của từng người. Sở Mộ cũng hiểu được đã đến thời điểm phải rời đi. Hắn phải quay về Thanh Phong Kiếm Phái, mau chóng nâng cao tu vi lên tới bát đoạn đỉnh phong, lại đột phá đến cửu đoạn.
Bởi vì trải qua nửa tháng lĩnh ngộ đối với Phong Chi Tương, Sở Mộ cảm thấy chỉ có tu vi đạt được Hóa Khí Cảnh, mới có thể tu luyện thi triển ra kiếm kỹ siêu giai này. Nhưng nếu như tiến hành một chút thay đổi, tiến hành đơn giản hoá, lúc Kiếm Khí Cảnh cũng có thể thi triển ra.
Chỉ có điều, Phong Chi Tương sau khi bị Sở Mộ đơn giản hoá đi, vừa thi triển ra, vẫn c tiêu hao rất nhiều kiếm khí. Dựa vào kiếm khí tu vi của Sở Mộ hiện tại, còn chưa đủ để chống đỡ. Chắc hẳn, chỉ có lúc tu vi đột phá đến cửu đoạn, mới có thể miễn cưỡng thi triển ra.
Về phần kiếm thế cũng liên quan đến lực lượng linh hồn. Sử dụng kiếm thế, sẽ lộ rõ sự tiêu hao lực lượng linh hồn.
Điều khiến Sở Mộ cảm thấy nghi ngờ chính là, linh hồn của hắn trải qua dung hợp, sẽ phải mạnh hơn so với người bình thường lên gấp mấy lần mới đúng. Cuối cùng, Sở Mộ cho ra một kết luận, đây là bởi vì nguyên nhân mình lĩnh ngộ kiếm thế chưa đủ, không đủ hoàn chỉnh, chỉ là nửa bước kiếm thế, cho nên thi triển ra, mới có thể tiêu hao nhiều lực lượng linh hồn, cảm thấy tinh thần mệt mỏi.
– Lấy thực lực của ta bây giờ, muốn tiến vào cửu đoạn sơ kỳ, không có vấn đề. Cửu đoạn trung kỳ, cũng có thể. Cửu đoạn hậu kỳ, nếu xuất ra toàn lực, chắc hẳn cũng có thể làm được. Về phần cửu đoạn đỉnh phong, không có cách nào khẳng định.
Sở Mộ đưa ra một phán đoán đối với thực lực của mình lúc này.
Đột nhiên, Sở Mộ nhìn thấy phía trước có rất nhiều người. Thời điểm bản thân đến gần, hắn còn có thể cảm nhận được một sát khí từ trên người những người này.
Trong đó, một đại hán áo xanh đứng ở trên tảng đá, sát khí sắc bén nhất, phát ra dao động kiếm khí cũng mãnh liệt nhất.
– Bao vây lại.
Đại hán áo xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, phất tay quát.
– Vâng!
Âm thanh vang lên một cách động loạt, lời nói đầy khí phách. Mọi người xung quanh nhanh chóng xông tới, hình thành một vòng vây, bao vây Sở Mộ vào giữa.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào đại hán áo xanh kia, phát hiện gương mặt của hắn hình như có chút quen thuộc. Hình như mình đã từng nhìn thấy hắn ở nơi nào đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Tổng cộng có ba mươi người bao vây xung quanh Sở Mộ. Tất cả đều thống nhất mặc trang phục ngắn màu xanh, phía trên có thêu hình đầu sói dữ tợn. Trong mắt mỗi người lộ ra hung quang, vẻ mặt hung thần ác sát, một tay cầm chuôi kiếm, trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ ba phần, phong quang lóe lên.
Chương 96: Một Bước Giết Một Người! Hỏa Lực Toàn Bộ Khai HỏaMặt khác, ở bên phía đại hán áo xanh còn có tám người đang đứng, chăm chú nhìn chằm chằm Sở Mộ, thần sắc không hề giống nhau.
Có người vẻ mặt lạnh như băng, sát khí sắc bén. Có người vẻ mặt nghiền ngẫm, bộ dạng giống như nhìn thấy con mồi. Lại có người ánh mắt hìn hắn như nhìn người chết. Còn có một người, tròng mắt đảo tới đảo lui, có vẻ hết sức gian trá.
– Các người có chuyện gì?
Sau khi Sở Mộ đảo mắt nhìn qua một vòng, ánh mắt rơi vào trên người đại hán áo xanh. Hắn có thể thấy được, đám người kia lấy đại hán áo xanh này là chủ. Tu vi của đại hán áo xanh này cũng là mạnh nhất, khiến hắn nhìn không thấu. Chắc hẳn đã vượt qua bát đoạn.
Đồng dạng nhìn không thấu còn có bảy người khác. Đó là những người đã cho Sở Mộ cảm giác không giống nhau.
Nhưng Sở Mộ không sợ hãi.
– Bản bang chủ là Đoạn Thanh Lang.
Đại hán áo xanh lạnh lùng nói:
– Sở Mộ, đệ tử nội môn mới tiến vào Thanh Phong Kiếm Phái, hại chết ba gã thành viên trọng yếu của Thanh Lang Bang ta. Ngươi phải cho bản bang chủ một lời giải thích.
Sở Mộ nghe vậy, nhất thời nhớ lại tình cảnh hai mươi mấy ngày trước, lúc mình mới vừa đi ra khỏi trấn Thanh Lan không lâu, có ba kiếm giả muốn giết mình. Người trung niên tướng mạo bình thường trong đó, gương mặt thoạt nhìn không phải gần như là bản sao của Đoạn Thanh Lang này hay sao?
– Người giết người sẽ bị người giết lại. Không có gì để giải thích.
Sở Mộ thản nhiên đáp lại.
– Được. Có can đảm. Bản bang chủ cho ngươi một cơ hội, lập tức nói ra người đứng ở sau lưng ngươi. Bằng không, bản bang chủ sẽ cho ngươi chịu hết ba trăm sáu mươi loại cực hình, hành hạ ngươi cho đến chết.
Đoạn Thanh Lang dùng giọng nói với nét mặt uy hiếp nói.
Sở Mộ vừa nghe, lập tức liền hiểu ra. Hóa ra đối phương cho rằng ba người kia chết, không phải là do mình giết, mà có khác người khác. Người khác này dĩ nhiên chính là người bảo vệ mình.
– Người là do ta giết. Nếu như ngươi có bản lĩnh, cũng có thể động thủ. Ta lại ở ngay đây.
Mặc dù đối phương người đông thế mạnh, đồng thời có tám người tu vi mà bản thân nhìn không thấu, nhưng Sở Mộ cũng không có cảm giác giống như khi đối mặt với trưởng lão kiếm phái. Điều này nói rõ kiếm khí tu vi của tám người bọn họ, đều chỉ ở Kiếm Khí Cảnh.
Hơn nữa, ngoại trừ đại hán áo xanh cho Sở Mộ cảm giác tương đối cao sâu ra, bảy người khác, Sở Mộ mơ hồ có thể đoán được, tu vi của bọn họ đều là trong bát đoạn. Cao hơn mình, như vậy chính là bát đoạn hậu kỳ và đỉnh phong.
Về phần ba mươi kiếm giả đang bao vây xung quanh mình, cũng chỉ là tu vi thất đoạn sơ kỳ và trung kỳ, giống như con kiến hôi.
– Được. Xem ra, ngươi thật sự muốn tìm chết.
Vẻ mặt Đoạn Thanh Lang thâm độc, sát khí càng thêm nồng đậm. Ba mươi tám người phát ra sát khí đằng đằng. Không khí xung quanh hình như cũng muốn ngưng đọng lại, khiến người ta hít thở không thông. Cảnh tượng giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Sát khí tràn ngập xung quanh, khiến người ta hít thở không thông.
Thần sắc Sở Mộ cũng có vài phần ngưng trọng. Hắn nhìn chằm chằm vào Đoạn Thanh Lang, dư quang của khóe mắt lại quan sát tất cả động tĩnh xung quanh. Theo ngón tay phải thoáng, bất cứ lúc nào cũng sẽ rút kiếm giết người.
Ánh mắt của những người này giống như sói ác, hung ác vô cùng. Bọn họ nhìn Sở Mộ giống như đang nhìn một con mồi.
Đoạn Thanh Lang lộ ra một nụ cười dữ tợn:
– Bắt hắn lại cho ta. Không quan tâm là bị thương hay tàn phế, chỉ cần còn lại một hơi thở là được.
– Bang chủ, để bốn người chúng ta tới là được.
Trong vòng ngoài, bốn kiếm giả trung niên đứng chung một chỗ, hình thể chiều cao không khác biệt nhau cho lắm, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng có chút tương tự, lên tiếng tự đề cử mình.
– Đi đi.
Đoạn Thanh Lang cười gằn nói.
Lúc này đám kiếm giả vây xung quanh Sở Mộ chủ động tránh ra. Bốn kiếm giả trung niên này chắc hẳn tu vi là Kiếm Khí Cảnh bát đoạn hậu kỳ hoặc đỉnh phong. Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ một vẻ tươi cười nghiền ngẫm. Bọn họ đi thành một đường, bước đi về phía Sở Mộ. Tay phải của mỗi người ấn ở trên chuôi kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra.
– Tiểu quỷ, ta khuyên ngươi vẫn nên giơ tay chịu trói, để tránh đến lúc đó, cụt tay gãy chân, cũng không dễ nhìn.
Một người trong đó cười hắc hắc, nói.
– Bớt nói những lời dư thừa đi.
Sở Mộ lạnh lùng nói, ngón tay chuyển động nhanh hơn.
– Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Lên. Cho hắn biết sự lợi hại của Thanh Lang Tứ Kiếm chúng ta. Để hắn hiểu rõ, sự chênh lệch giữa bát đoạn trung kỳ và bát đoạn hậu kỳ.
Leng keng.
Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên. Bốn đạo kiếm quang lóe sáng trong lúc bất chợt đồng thời từ khắp nơi đông tây nam bắc đâm tới. Mỗi kiếm đều nhanh, sắc bén, phong quang lợi hại ép người.
Trên mặt đám người Đoạn Thanh Lang đều lộ ra một nụ cười lạnh. Theo bọn họ, Thanh Lang Tứ Kiếm ra tay, công kích bốn góc độ, có thể dễ dàng bắt được Sở Mộ.
Thoáng chốc, chỉ thấy một tia kiếm quang sáng lên, xé rách phía chân trời, khiến người ta cảm thấy chói mắt, không tự chủ được híp lại một cái. Đồng thời, bên tai vang lên một tiến kim loại va chạm chói tai, dường như từ trên trời xuyên qua thời không lao đến.
Khi kiếm quang yên lặng, lúc mọi người có thể mở hai mắt ra nhìn, lại phát hiện Sở Mộ vẫn duy trì tư thế cũ. Thanh kiếm vẫn ở trong vỏ.
Mà Thanh Lang Tứ Kiếm lại đứng ở bốn phía đông tây nam bắc xung quanh Sở Mộ. Thần sắc mỗi người đờ đẫn, cầm kiếm đâm ra, chỉ về phía Sở Mộ, lại dừng ở giữa không trung.
Tình hình này khiến người ta cảm thấy không hiểu. Không biết kiếm quang vừa rồi sáng tới mức chói mắt kia xuất hiện thế nào.
Sau đó đám người Đoạn Thanh Lang sắc mặt đại biến. Bởi vì bọn họ nhìn thấy, trên cổ họng mỗi người trong nhóm Thanh Lang Tứ Kiếm đều có một vệt máu màu đỏ tươi xuất hiện, lan tràn. Máu tươi chậm rãi chảy xuôi.
Ở trong nháy mắt đó, Sở Mộ lấy tốc độ rút kiếm cực kỳ cao, xuất kiếm, liên tiếp bốn kiếm xẹt qua yết hầu Thanh Lang Tứ Kiếm. Kiếm khí còn truyền vào trong đó, phá nát, giết chết.
– Giết!
Cho dù là kẻ ngu si cũng biết, thực lực của Sở Mộ không thể lấy tu vi ra để xác định được. Đoạn Thanh Lang càng thêm tin tưởng vào lời Mạt Dụng nói, Thanh Lang Tam Tuyệt là chết ở dưới kiếm của Sở Mộ.
Một tiếng quát chói tai vang lên. Đoạn Thanh Lang rút kiếm.
Nói thế nào, hắn cũng không thể để Sở Mộ sống sót. Bất kể là thù hận trước kia hay là thù hận hiện tại, giữa hắn cùng Sở Mộ, cũng chỉ có kết cục ngươi chết ta sống.
Hai người khác vẻ mặt lạnh lùng đầy sát khí, chính là Thanh Lang Song Sát, lập tức rút kiếm, phân ra hai phía trái và phải. Kiếm khí sắc bén ngang dọc, xông về phía Sở Mộ. Hai người bọn họ đều có tu vi cửu đoạn sơ kỳ.
– Người này là thiên tài. Thiên tài chân chính.
Quân sư Mạt Dụng đứng ở một bên, có chút sợ hãi. Hắn đã từng xem qua nhiều trận đấu. Kiếm giả có thể dễ dàng chém giết người có tu vi cao hơn barn thaan mình, đây chính là độc quyền của thiên tài.