• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55: Thủ Đoạn Xuất Ra Hết, Sát Phạt Quyết Đoán

Thanh âm chói tai vẫn còn quanh quẩn trong lỗ tai, sát khí kinh người đã cuồn cuộn, kiếm khí tung hoành, kiếm khí phóng ra ngoài, một đạo kiếm khí màu tím nhạt phá không bay vụt tới, tạo thành tiếng vang không dứt khiến cho da đầu người ta run lên.

– Thật nhanh.

– Thật là mạnh mẽ.

– Kiếm khí này thực là đáng sợ.

– Vương Phong này cô đọng kiếm khí đã đạt tới bát đoạn đỉnh phong, cách cửu đoạn chỉ kém một lớp màng mỏng a.

Trưởng lão Minh Lôi viện gật đầu, cười ha hả nói, ba vị trưởng lão khác cũng nhao nhao gật đầu.

Ngôn Lăng và Lục Tuyết vẻ mặt ngưng trọng không thôi. Vương Phong vừa ra tay, ngay cả hai Cửu đoạn sơ kỳ như bọn họ cũng cảm thấy uy hiếp.

– Sở Mộ này lần này chết chắc rồi.

Lục Tuyết thầm nghĩ, Ngôn Lăng thì lắc đầu, có chút tiếc hận.

Nhóm đệ tử Minh Lôi viện nhao nhao hưng phấn kêu gào. Mà đám đệ tử nội môn Lăng Phong viện trừ Tề Bạch hưng phấn, có chút hả hê ra, những người khác âm thầm lo lắng, nhíu mày không thôi.

– Thực lực Vương Phong đã vượt ra ngoài dự liệu a.

Hàn Thụy thầm nghĩ, hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng rất là lo lắng.

Hai mắt Sở Mộ co rút lại như châm, thân pháp được thi triển, tàn ảnh trùng trùng điệp điệp xuất hiện, cước bộ rối loạn, nhanh chóng né tránh. Tu vi chênh lệch rõ ràng làm cho Sở Mộ biết rõ, cứng chọi cứng với Vương Phong này không phải là cách làm chính xác.

Hai mắt đám người Chấp pháp trưởng lão lập tức sáng ngời.

– Thứ tân tấn đệ tử nội môn Sở Mộ đang dùng là Thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu và Toái Loạn bộ a. Không ngờ lại tu luyện tới cảnh giới viên mãn còn phối hợp, vận dụng tới hoàn mỹ, thực sự là không đơn giản.

Chấp pháp trưởng lão gật đầu, nói.

Nên biết, một môn công pháp, muốn có chút thành tựu không khó, thời gian cần tới đại thành, viên mãn, không chỉ cần có thời gian đầy đủ, mà còn cần có đủ ngộ tính, ngộ tính chưa đủ, chỉ có thể kẹt lại ở đại thành.

– Không được, đợi tới lúc gần phân thắng bại ta phải mở miệng ngăn lại, hai người bọn họ đều là nhân tài a.

Chấp pháp trưởng lão thầm nghĩ.

Kiếm khí màu tím nhạt chém không trung, tràn ngập kiếm đài, ước chừng bay ra được mười mét tự nhiên tiêu tán, hóa thành vô số quang mang nhỏ nhảy lên trên hư không rồi biến mất. Mà kiếm thức của Vương Phong biến ảo không ngờ lại bao phủ một tầng lôi điện màu tím nhạt, bay thẳng về phía Sở Mộ.

Tốc độ né tránh của Sở Mộ cực nhanh, kiếm của Vương Phong cũng rất nhanh, sắc bén tới cực điểm, bá đạo tuyệt luân, thứ hắn đang sử dụng rõ ràng là một môn kiếm thuật lôi hệ trung giai.

– Tới rồi, sư huynh Vương Phong dùng Tấn Lôi kiếm thuật, Sở Mộ chết chắc.

Đệ tử nội môn Minh Lôi viện hai mắt sáng lên, nói.

– Vương Phong dùng Tấn Lôi kiếm thuật, đã đại thành, uy lực nâng cao một bước, cho dù là ta cũng không phải là đối thủ của hắn.

Một đệ tử nội môn bát đoạn đỉnh phong của Bích Thủy Viện lầm bầm nói, sắc mặt hơi đổi.

Trung Nguyên kiếm khí tràn ngập trên thân kiếm, Sở Mộ nhanh chóng chuyển bước chân, nhìn quy luật như có như không. Kiếm Vương Phong tuy rằng nhanh chóng, dũng mãnh, như là lôi điện, nhưng mà không có cách nào đánh trúng Sở Mộ.

– Lôi Quang bộ.

Sắc mặt Vương Phong dữ tợn, miệng khẽ quát một tiếng, hai chân bắn ra vô số tia lửa, tạo thành rung động. Chân đạp lôi quang, tốc độ Vương Phong bỗng nhiên nhanh hơn rất nhiều. Một kiếm nhanh như thiểm điện đâm về phía Sở Mộ, không chết không thôi.

– Tốc độ của bọn họ đều rất nhanh a.

Đám người đệ tử nội môn ba viện chỉ thấy hai đạo thân ảnh trên kiếm đài, một đạo như là lá liễu bay trong gió, lắc lư tạo ra vô số đạo tàn ảnh trùng trùng điệp điệp. Một đạo giống như là lôi quang, dữ dằn mà trực tiếp, làm cho người ta hoa mắt.

– Sở Mộ đáng chết này không ngờ lại có thân pháp tinh xảo như vậy.

Sắc mặt Tề Bạch âm trầm, âm thầm mắng, chợt lại cười âm hiểm:

– Nhưng mà trước mắt tu vi chênh lệch lớn như vậy, đây bất quá chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Trang Thu Sinh mở miệng thật to, vốn hắn bị thua dưới tay Sở Mộ, hắn vô cùng nghẹn khuất, vô cùng không phục, cảm thấy lần thua đó là hắn áp chế tu vi, nhưng mà bây giờ nhìn thấy bộ pháp, thân pháp của Sở Mộ, lại liên tưởng tới bản thân bị động lúc đấu kiếm ngày đó, hắn biết rõ, mình không phải là đối thủ Sở Mộ, cho nên trong lòng ảm đạm không thôi.

– Vương Phong tu luyện kiếm khí lôi hệ, kiếm thuật cũng là lôi hệ, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Sở Mộ thi triển Toái loạn bộ và Thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu tới mức tận cùng. Thị Kiếm cũng phát duy ra tác dụng cực lớn, kiếm của Vương Phong bị Sở Mộ nhìn thấy rõ ràng:

– Kiếm thuật Lôi hệ vốn tốc độ cực nhanh, không dưới Phong hệ chút nào, hơn nữa uy lực rất mạnh, càng vượt qua Phong hệ, càng bạo lực không thôi. Kiếm thuật của ta tuy rằng vượt qua Vương Phong, nhưng tu vi kiếm khí hơn kém quá lớn. Thực tế hiện tại Vương Phong đang không ngừng xúc thế đánh ra từng đạo kiếm khí mạnh mẽ tấn công, ta chỉ cần đợi tới lúc Vương Phong thoái chí, tìm cơ hội phản kích là được.

Thị kiếm không chỉ có thể khiến cho Sở Mộ nhìn rõ quỹ tích xuất kiếm của đối phương, còn có thể khiến cho hắn nhìn ra sơ hở. Hiện tại hắn đang chờ khí thế Vương Phong xuất hiên sơ hở, khi đó chính là lúc Sở Mộ bắt đầu phản kích.

Tấn Lôi kiếm thuật, dùng tốc độ nổi danh, dưới sự phối hợp của Lôi Quang bộ, kiếm của Vương Phong không chỉ có nhanh chóng mà còn xảo trá vô cùng. Chỉ là lại bị Sở Mộ liên tục tránh đi. Sở Mộ dường như có năng lực biết trước, thường thường Vương Phong vừa mới xuất kiếm, Sở Mộ đã né tránh, làm cho kiếm của Vương Phong thất bại.

Vương Phong giận dữ điên cuồng tấn công nhưng không làm gì được Sở Mộ, khiến cho đệ tử ba viện ngừng thở, hai mắt trợn ngược, hai tay không tự chủ được mà nắm chặt lại, cuống họng như bị ngươi ta bóp nghẹn. Mà Vương Phong, lửa giận trong lòng hắn được phát tiết ra không ít, dần dần tỉnh táo lại, biết rõ nếu như mình cứ tiếp tục cường công như vậy, sớm muộn gì về sau cũng trở nên yếu thế, đến lúc đó sẽ trở thành bất lợi với bản thân mình.

Đột nhiên kiếm thức của Vương Phong biến đổi, xuất kiếm trở nên rất kỳ quái, kiếm khí màu tím nhạt trên thân kiếm chấn động rất lớn, không ngừng ma sát, thanh âm cực lớn bỗng nhiên vang lên, giống như tiếng sấm sét cuồn cuộn kéo tới, như nổ vang bên tai. Ngay cả đám đệ tử nội môn ba viện đều cảm giác hai lỗ tai mình ông ông, đầu cũng ông ông, có chút mê muội. Đây chính là kiếm thuật sát chiêu Minh Lôi tạc hưởng của Minh Lôi viện.

Sở Mộ đứng mũi chịu sào, nhưng mà linh hồn hắn vô cùng cường đại, chỉ cảm thấy hai tai ông ông tác hưởng, mơ hồ có vài phần đau đớn, nhưng mà lại không có cảm giác mê muội, ngược lại, hắn nhân cơ hội này mà xuất kiếm.

Gió lạnh thổi qua, sát cơ lạnh lẽo ẩn chứa bên trong làm cho Vương Phong biến sắc, một kiếm như thiển điện được xuất ra.

Một đạo sát cơ phân ra thành tám đạo, vượt qua thiển điện sắc bén, bắn thẳng về phía Vương Phong, dường như muốn giết chết Vương Phong vậy.

Chương 56: Thủ Đoạn Xuất Ra Hết, Sát Phạt Quyết Đoán

Vương Phong nheo mắt, vội vàng biến ảo kiếm chiêu, một đạo thiểm điện nổ tung, phô thiên cái địa bắn về phía Sở Mộ.

– Tấn Lôi quang bạo.

Vương Phong quát lên một tiếng chói tai.

Thanh Long liễu loạn và Tấn Lôi quang bạo va chạm, liên tục có tám tiếng nổ vang vang vọng, kinh thiên động địa, so với tiếng sấm còn lớn hơn, làm cho lỗ tai người ta cơ hồ muốn điếc. Không nhịn được phải che hai lỗ tai lại, hơn nữa quang mang hừng hực, làm cho mọi người không thể không nheo mắt lại, chỉ có bốn vị trưởng lão là không có chút ảnh hưởng nào.

Trên mặt Sở Mộ và Vương Phong đều hiện lên vẻ thống khổ, nhanh chóng lui về phía sau, tránh đi kiếm khí.

– Vừa rồi… Xảy ra chuyện gì vậy?

– Tên tân tấn đệ tử nội môn này không ngờ lại bất phân thắng bại với sư huynh Vương Phong?

Đệ tử nội môn Minh Lôi viện há hốc mồm, kinh ngạc vạn phần.

– Không có khả năng, sư huynh Vương Phong còn chưa thi triển ra sát chiêu trung giai, một khi thi triển ra, tên đệ tử nội môn mới này hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

– Những mà kiếm thuật mà tên đệ tử nội môn mới này thi triển ra dường như là Thanh Phong kiếm thuật, cũng là một môn kiếm thuật trung giai a.

– Hừ, coi như là kiếm thuật trung giai thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn chỉ là một tên đệ tử mới tiến vào nội môn, còn có thể luyện thành sát chiêu trung giai sao? Hơn nữa coi như luyện thành, làm sao có thể so sánh được với sư huynh Vương Phong, phải biết rằng sư huynh Vương Phong đã tu luyện Tấn lôi kiếm thuật tới đại thành a.

– Không ngờ Sở Mộ có thể đánh với Vương Phong tới trình độ kịch liệt như vậy.

Hàn Thụy âm thầm nói, đám đệ tử nội môn Lăng Phong viện thì trái tim không nhịn được nhảy lên, vô cùng bồn chồn, kỳ thực đại bộ phận bọn họ vẫn hy vọng Sở Mộ có thể chiến thắng, tuy rằng hy vọng xa vời.

Bốn vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Hiển nhiên, biểu hiện của sở Mộ vượt quá dự kiến của bọn họ, bất kể là thân pháp hay bộ pháp, hay là kiếm thuật đều không phải là thứ đệ tử Thất đoạn bình thường có thể đạt tới.

– Không ngờ Lăng Phong viện ta lại xuất hiện người tài như vậy.

Trưởng lão Lăng Phong viện cười nói.

– Hừ, vậy thì thế nào chứ? Đây là Sinh tử kiếm đài, nhân tài sau khi chết thì biến thành tử tài a.

Trưởng lão Minh Lôi viện lập tức phản bác.

– Ai sống ai chết còn chưa nhất định a.

Trưởng lão Lăng Phong viện lập tức phản bác.

– Được rồi, có cãi nhau cũng không quan trọng, cứ tiếp tục quan sát đi.

Chấp pháp trưởng lão nói, trưởng lão Lăng Phong viện và Minh Lôi viện liếc mắt nhìn nhau, đều hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn ra chỗ khác. Nhìn về phía hai người trên đài, không nói gì thêm.

Thực lực của Sở Mộ làm cho trong lòng Vương Phong cực kỳ kiêng kỵ, phải biết rằng tu vi Kiếm khí của hắn vượt qua Sở Mộ, dưới loại chênh lệch này mà hắn không có cách nào chiếm thế thượng phong trước mắt đối phương.

Vương Phong có thể cảm giác ra được, kiếm khí của Sở Mộ bất luận là chất hay là lượng đều xa xa không bằng hắn, nhưng mà tu vi Kiếm thuật lại vô cùng kinh người, hoàn toàn vượt qua hắn, chính là bởi vì có tu vi kiếm thuật tuyệt luân cho nên mới khiến cho Sở Mộ này không rơi xuống thế hạ phong.

Trong nháy mắt, Vương Phong quyết đoán, hắn huy vũ kiếm, liên tục đánh ra mấy kiếm. Trong nháy mắt đánh tới, tiếng nổ vang lên không dứt bên tai, làm cho da đầu người ta run lên. Bốn đạo kiếm khí màu tím nhạt giao nhau, như là bốn đạo điện quang ngang trời phóng về phía trước. Ngay sau đó mặt ngoài thân thể Vương Phong đột nhiên xuất hiện lôi điện màu tím nhạt, vô cùng quỷ dị, điên cuồng nhảy lên, nhao nhao chạy về phía thân kiếm.

Một cỗ khí tức rung động khiến cho lòng người run sợ xuất hiện, mọi người lần nữa rung động, bọn họ đều biết, Vương Phong muốn thi triển sát chiêu chính thức.

– Tấn Lôi cấp điện sát.

Đột nhiên quát lên một tiếng, Vương Phong giống như hợp thành một với Bách Luyện kiếm trong tay, hóa thành một đạo quang mang chói mắt và sắc bén vô cùng, bá đạo tuyệt luân, bắn thẳng về phía trước, tốc độ cực nhanh, cơ hồ tới sau mà đến trước, vọt qua bốn đạo kiếm khí sắc bén trước đó, bắn thẳng về phía Sở Mộ.

Không thấy Sở Mộ có động tác gì, chỉ kéo một kiếm bình thường, lại khiến cho hai mắt của bốn vị trưởng lão sáng ngời, đây rõ ràng là biểu hiện của phản phác quy chân, coi như là bọn họ cũng không thể nào làm được. Làm sao lại có thể xuất hiện chuyện này trên người một đệ tử nội môn được chứ?

Một kiếm này Sở Mộ dùng tới Vân huyền diệu thi triển Kinh Vân sát, uy lực đại tăng.

Vô số vân khí hội tụ tạo thành một đám mây trắng mềm mại xông về phía trước, không ngừng chuyển động. Cùng va chạm với điện quang chói mắt của Vương Phong, lập tức, mây trắng nổ tung, vô số kiếm khí bắn ra bốn phía. Điện quang cũng suy yếu rồi nổ tung, hóa thành điện quang màu tím nhạt bám vào Bạch Vân kiếm khí, không ngừng phát ra tiếng nổ đùng đoàng khiến cho da đầu người ta run lên.

Kiếm khí quá nhanh quá mạnh mẽ, Sở Mộ vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn bị một ít kiếm khí động vào chéo áo hắn, bí pháp kiếm khí hộ thể kịp thời phát huy tác dụng, ngăn kiếm khí ở bên ngoài, không làm cho hắn bị thương. Trái lại, Vương Phong thì y phục bị nghiền nát, hắn không có kiếm khí hộ thể, trên da dẻ không ít nơi xuất hiện vết thương, vô cùng chật vật dị thường.

Nhìn xuyên qua khe hở kiếm khí, Sở Mộ nhìn thấy Vương Phong liên tục lui về phía sau né tránh kiếm khí, hắn lập tức kéo một kiếm, gió lạnh thổi qua, sát cơ lạnh lẽo, một đạo phong nhận màu xanh nhạn dài gần một mét thoát ra khỏi kiếm, tách ra khỏi kiếm khí, bắn thẳng về phía Vương Phong.

– Không có khả năng.

Hai mắt Vương Phong lập tức co rút lại, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hãi. Vội vàng huy động kiếm khí phóng ra ngoài, đồng thời thi triển Lôi Quang bộ né tránh sang bên.

Nhưng mà dưới sự huyền diệu của Thanh Phong Tuyệt Sát, tốc độ và uy lực nhanh hơn nhiều, đánh tan kiếm phí của Vương Phong đánh ra ngoài, một tiếng xoẹt vang vọng, máu tươi xuất hiện, một cánh tay bay lên.

– Cái gì?

Bốn vị trưởng lão đột nhiên đứng lên, hai mắt không nhịn được trợn ngược lên, hoàn toàn thất thố, một màn trước mắt làm cho bọn họ không thể nào tin nổi.

– Không có khả năng a.

– Chuyện này không hợp lý.

Đám đệ tử nội môn ba viện hít sâu một ngụm khí lạnh, nhao nhao dụi mắt, lại nhìn kỹ, không thể nào tin nổi. Cánh tay trái của Vương Phong bị chặt đứt, bay lên trên cao, máu tươi bắn tứ tung, cánh tay bị đứt bắn thẳng về phía sau, rơi xuống kiếm đài, năm ngón tay khẽ run rẩy, giống như muốn đoạt hồn lấy mạng, khiến cho trong lòng mọi người sợ hãi.

Nhất là đệ tử nội môn Minh Lôi viện, càng không thể nào tin nổi, sư huynh Vương Phong của bọn họ không ngờ lại bị chém đứt cánh tay trái.

Từ trên kiếm đài xuống dưới đều có máu tươi bắn tứ tung, nhìn thấy mà giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK