Sở Mộ trở tay chém ngang một kiếm, kiếm khí tung hoành, hai thanh kiếm va chạm trực tiếp. Hàn Thụy liền cảm thấy toàn bộ lực lượng trong chiêu kiếm của mình bị dẫn hướng lệch sang một bên không có bất kỳ hiệu quả nào. Hắn biến sắc mặt vội vàng bay ngược ra sau, kiếm khí tràn ra bao phủ lên bách luyện kiếm, Hàn Thụy đã thi triển kiếm khí phụ nhận.
Sở Mộ thì lại vận chuyển kiếm khí lên thân bách luyện kiếm không sử dụng ngoại kiếm khí.
– Ngoại trừ Lăng Phong kiếm thuật ta còn tu luyện một bộ kiếm thuật trung giai Liệt Phong Kiếm thuật uy lực còn mạnh hơn Lăng Phong kiếm thuật, ngươi chuẩn bị đi ta sắp thi triển Liệt Phong Kiếm thuật.
Hàn Thụy nghiêm mặt nói, vô cùng nghiêm túc, khi nói quanh thân thể hắn bắt đầu xuất hiện những những đạo liệt phong bắn về phía Sở Mộ.
Sở Mộ vận chuyển Toái Loạn Bộ cấp tốc tránh né.
– Hảo kiếm thuật.
Sở Mộ quát lên một tiếng rồi lập tức thi triển Thanh Phong kiếm thuật cứng đối cừng cùng Hàn Thụy không hề tỏ ta thua kém một chút nào. Từng đợt giao phong không ngừng khiến một góc Lăng Phong kiếm đài tràn ngập kiếm khí tung hoành, âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngừng, mãi một lúc sau hai người mới tách ra.
– Không ngỡ ngươi cũng tu lyện kiếm thuật trung giai, đó là Thanh Phong kiếm thuật ???
Hàn Thụy có chút kinh ngạc, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.
Bình thường những đệ tử mới gia nhập vào nội môn đều chủ tu luyện kiếm thuật đê giai đâu phải như Sở Mộ mới bước chân vào nội môn đã có kiếm thuật trung giai.
Nói xong Hàn Thụy lại tiếp tục ra tay, lần này hắn còn tăng uy lực lên nữa gần như đã toàn lực.
Sở Mộ cũng phát huy kiếm thuật của bản thân đến mức tinh tế vô cùng.
Hàn Thụy bắt đầu cảm giác khó chịu bởi vì kiếm của hắn gần như không chạm vào kiếm Sở Mộ mà nếu có chạm vào thì cũng cảm giác như là trượt qua khiến hắn lâm vào cảnh vận hết sức chém vào không khí vậy.
Hơn nữa Hàn Thụy dần phát hiện tiết tấu của bản thân bắt đầu loạn dần, hắn xuất kiếm không còn được chủ động nữa chỉ có thể xuất kiếm theo tiết tấu của Sở Mộ gần như là gặp chiêu phá chiêu. Sắc mặt Hàn Thụy đại biến bởi vì hắn biết rõ khi bản thân đã không còn nắm giữ được tiết tấu thì hắn đã rơi xuống hạ phong.
Hàn Thụy cảm giác mất mặt, rõ ràng tu vi của hắn mạnh hơn Sở Mộ nhiều, độ tinh thuần về kiếm khí cũng mạnh hơn Sở Mộ thế nhưng lại bị Sở Mộ nắm mũi dắt đi, không còn bất kỳ chút ưu thế nào, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được cảm giác của Trang Thu Sinh lúc ấy.
Hàn Thụy hét to một tiếng bộc phát kiếm khí phóng mạnh về phía trước rồi tranh thủ lúc Sở Mộ ứng phó liền lùi nhanh về phía sau kéo giãn khoảng cách an toàn với Sở Mộ, sắc mặt hắn trở nên quái dị, ánh mặt thể hiển rõ sự kiêng kỵ.
– Kiếm thuật của ngươi ….
Lúc này Hàn Thụy cũng không biết phải nói thế nào nữa, hắn cảm thấy kiếm thuật của Tiêu Tiên Phong cũng không biến thái đến mức này.
– Một chiêu định thắng bại a, ta chuẩn bị thi triển sát chiêu mạnh nhất trong Liệt Phong Kiếm thuật, Liệt Phong Long Quyển.
– Thanh Phong Tuyệt Sát.
Sở Mộ nói ngắn gọn.
– Được, đến đây đi, cùng thi triển xem uy lực hai chiêu thế nào.
Hàn Thụy có phần chờ mong cũng có phần bất đắc dĩ, nếu không phải hắn thua trên mặt kiếm thuật bị Sở Mộ dắt mũi thì hắn cũng không muốn thi triển sát chiêu mạnh nhất sớm như vậy.
Hàn Thụy súc thế một lúc rồi bất ngờ lao nhanh về phía trước, chiêu chưa đến mà khí kình đã tạo thế khủng khiếp, không hổ cho một chiêu Liệt Phong Long Quyển.
– Liệt Phong Long Quyển!!!
Một tiếng thét chót tai vang lên, Hàn Thụy tập trung toàn bộ tinh khí thần vào một chiêu này thế quyết không thể thua.
– Thanh Phong Tuyệt Sát!
Sở Mộ vung kiếm lên không hề e ngại trước Hàn Thụy, từng đạo phong nhận màu xanh dài gần 1m lao về phía trước cắt không gian thành từng khúc.
Một kiếm tung ra Sở Mộ đã dùng đến phong huyền diệu khiến tốc độ cũng như uy lực Thanh Phong Tuyệt Sát còn nhanh hơn mạnh hơn bình thường.
Ầm … ầm …. keng ….
Thanh Phong Tuyệt Sát đối đầu với Liệt Phong Long Quyển từng lốc vòi rồng do Liệt Phong Long Quyển tạo ra không ngừng lao đến thế nhưng Thanh Phong Tuyệt Sát lại ngưng tụ vô cùng liên tục cắt nát từng đạo vòi rồng.
Chỉ một lúc sau tốc độ phá hủy đã nhanh hơn tốc độ tạo thành của vòi rồng tuy nhiên phong nhận do Sở Mộ tạo ra vẫn không hề suy yếu khiến mặt Hàn Thụy xanh mét vội vàng phóng kiếm khí ra ngoài rồi nhanh chóng lao sang một bên tránh né.
– Ngươi … ngươi …. ngươi cũng quá biến thái …. sau này ta không bao giờ đấu kiếm với ngươi ….
Hàn Thụy trừng mắt chỉ tay về phía Sở Mộ mãi một lúc mới thốt ra được câu như vậy.
Cuộc sống của Sở Mộ rất có quy luật, sáng sớm tu luyện Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết , Quan Khí Thuật cùng với bí pháp kiếm khí hộ thể, lại tới Lăng Phong kiếm đài tu luyện kiếm thuật. Sau đó lại trở lại hồ nước ít người biết tu luyện kiếm thuật tiếp. Ban đêm thì lĩnh ngộ kiếm thế, mỗi ngày liên tục.
Từ khi toàn lực ra tay bị Sở Mộ đánh bại, Hàn Thụy cũng không chịu giao thủ với Sở Mộ nữa, quá đả kích người, loại cảm giác này quá nghẹn khuất, không muốn trải qua lần thứ hai, bằng không sẽ trở thành mối hận trong tâm lý a.
– Sư huynh, ngày mai chính là ngày huynh lên Sinh Tử kiếm đài.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi tràn ngập lo lắng, mấy ngày nay thi thoảng Sở Mộ tới dạy nàng kiếm thuật một chút, hôm nay Phi Vân kiếm thuật gần đại thành. Lăng Phong kiếm thuật cũng sắp luyện thành sát chiêu thức thứ nhất, tiến bộ như vậy tối thiểu cũng giúp nàng bớt đi vài tháng khổ luyện, khiến cho nàng vô cùng cảm kích Sở Mộ.
– Không cần phải lo lắng.
Sở Mộ lạnh nhạt nói rồi đi lên lầu hai.
Quan Khí Thuật đã luyện thành, Lăng Phong kiếm thuật cũng đại thành, bí pháp Kiếm khí hộ thể, dưới sự kiên trì tu luyện dưới nước của hắn cũng có tiến triển rất nhỏ. Nhưng không biết tới khi nào mới có thể đột phá lên tầng thứ hai. Tiến cảnh tu vi Kiếm Khí không có cách nào cảm thấy, không thể không khiến cho Sở Mộ cảm khái, thiên phú tu luyện của hắn vừa thấp lại không có đan dược phụ trợ.
Về phần Kiếm thế còn chưa có bất luận chút đột phá nào.
Một đêm qua đi, sáng sớm ngày hôm sau, Sở Mộ tỉnh lại, sau khi rửa mặt, bắt đầu tu luyện, không có bởi vì lần sinh tử kiếm đấu sắp tới mà cảm thấy khẩn trương lo nghĩ.
Hắn bỏ qua cảm giác lạnh lẽo, lại tới Lăng Phong kiếm đài, tu luyện kiếm thuật.
– Ta thực sự không biết nên nói gì a.
Không bao lâu sau Hàn Thụy cũng xuất hiện, nhìn thấy Sở Mộ đang luyện kiếm, cười khổ một tiếng rồi nói:
– Một lát nữa sẽ là lúc ngươi và Vương Phong sinh tử kiếm đấu, sao ta lại không cảm thấy chút khẩn trương nào từ trên người ngươi nhỉ? Xem ra ngươi đối với sinh tử kiếm đấu thực sự đã nắm chắc mười phần a.
– Có muốn nhìn hay không?
Sở Mộ thu kiếm, mở miệng hỏi, ngữ khí tự nhiên vô cùng.
– Đi chứ, ta phải nhìn xem ngươi đánh bại Vương Phong thế nào. Đăng bởi: admin
Chương 54: Không Luận Thắng Bại, Chỉ Luận Sinh TửHàn Thụy nói, trong đầu không tự giác mà xuất hiện ý niệm, ý niệm này hiện lên trong đầu, từ khi hắn toàn lực ra tay lại bại trong tay Sở Mộ đã lập tức sinh sôi. Đó chính là ý nghĩ có lẽ Sở Mộ có thể đánh bại Vương Phong.
– Được, vậy ngươi dẫn ta đi, ta không biết Sinh Tử kiếm đài ở nơi nào a.
Sở Mộ nói một câu thiếu chút nữa làm cho Hàn Thụy ngã ngửa.
– Đi thôi, bây giờ ta dẫn ngươi đi.
Lúc này có không ít đệ tử nội môn đều xuất hiện, đi tới, trong đó còn có đám người Tề Bạch Trang Thu Sinh.
– Đây không phải là Sở Mộ sao? Sao vậy, chẳng lẽ ngươi định trốn tránh hay sao?
Tề bạch không ngừng cười nhạo:
– Ta cho ngươi biết, ngươi trốn không thoát đâu, vẫn nên ngoan ngoãn đi lên Sinh Tử kiếm đài đi. Hôm nay chính là ngày cuối cùng ngươi còn trên nhân thế. Ha ha ha ha ..
– Lăn…
Nhìn Tề Bạch, ánh mắt Sở Mộ lạnh nhạt, lạnh lùng thốt ra một chữ, lập tức khiến cho tiếng cười của Tề Bạch im bặt, vẻ mặt giống như ăn phải giòi bọ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hai mắt lộ ra hung quang.
– Cuồng sao? ngươi cứ cuồng đi, ngươi chỉ có thể cuồng lúc này nữa thôi.
Tề Bạch hung dữ nói.
Bởi vì có liên quan tới Sinh Tử kiếm đài, đệ tử nội môn ba viện đều dậy sớm hơn bình thường. Hơn nữa cũng không có tu luyện, sau khi rửa mặt xong, cả đám xuất phát, đi tới Sinh Tử kiếm đài.
Sinh Tử kiếm đài không ở trong ba viện, mà ở cách đằng sau Chấp Pháp Đường không xa, là dùng những tảng đá xám trắng được đánh bóng xây thành một cái đài cao nửa thước, rộng mười mét, bốn phía cũng là đất đá màu xám trắng. Diện tích rất lớn, có thể đồng thời dung nạp mấy trăm người cũng không có vẻ chen chúc.
Lúc này Vương Phong đang đứng trên kiếm đài, nhắm hai mắt, tay trái cầm kiếm, hai tay khoanh trước ngực, không nhúc nhích một chút nào, giống như pho tượng vậy.
Liên tục không ngừng có người chạy tới, ở bốn phía kiếm đài hàn huyên, nhưng cũng không có tới quá gần, ước chừng cách kiếm đài năm mét.
– Ồ? Vương Phong đã tới.
– Nhìn bộ dáng của hắn dường như không chờ được a.
– Sở Mộ kia đâu? Còn chưa tới sao, không phải là không dám tới đó chứ?
– Hừ, chỉ là một đệ tử nội môn mới mà thôi, cho dù ở ngoại môn lấy được một ít tên tuổi, có thể hung hăng càn quấy trong nội môn, sư huynh Vương Phong sẽ khiến cho hắn hiểu cái gì gọi là chênh lệch.
Đây là một đệ tử tu vi Kiếm Khí thất đoạn của Minh Lôi viện nói.
– Ngươi sai rồi, hắn không có cơ hội biết rõ, bởi vì Sinh Tử kiếm đài, không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Không phải ngươi chết thì chính là ta vong.
Bên cạnh cũng là một người đệ tử Minh Lôi viện đang cười lạnh nói.
– Tên đệ tử vừa tiến vào nội môn gọi là Sở Mộ này không biết có phải luyện kiếm tới mức đầu óc hỏng rồi hay không? Không ngờ lại đồng ý sinh tử kiếm đấu với Vương Phong, ta thấy hắn tự mình tìm đường chết a.
Đây là nhận định của một gã đệ tử nội môn Bích Thủy viện.
– Ai biết được, có lẽ hắn đánh giá cao thực lực của mình, cho rằng mình có thể nhận được danh hiệu đệ nhất ngoại môn là có thể hoành hành trong nội môn a.
– Thực là bi ai a. Lăng Phong viện không ngờ lại xuất hiện kẻ không biết tự lượng sức như vậy. Khá tốt, may mà hắn không lựa chọn Bích Thủy viện chúng ta, bằng không Bích Thủy viện chúng ta sẽ bị mất mặt lớn a.
– Xem kìa, người Lăng Phong viện tới rồi.
Mọi người nhìn qua, quả nhiên thấy một đám người, ước chừng có ba mươi người đi tới. Rõ ràng là đệ tử nội môn Lăng Phong viện, Sở Mộ cũng có bên trong, đang cùng Hàn Thụy chậm rãi đi ở phía sau cùng.
Dường như cũng nghe thấy lời nói này, hai mắt Vương Phong đột nhiên mở ra, trong nháy mắt nhìn thẳng về phía đám đệ tử Lăng Phong viện, lướt qua mọi người, nhìn thẳng về phía Sở Mộ. Ánh mắt oán độc giống như lợi kiếm bắn ra, phảng phất như muốn giết chết Sở Mộ, mà bàn tay hắn thì nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một cỗ sát ý lạnh lẽo từ trên người Vương Phong bộc phát ra, cả đám lập tức kinh hãi.
Cùng lúc đó, chấp pháp trưởng lão cùng với một vị trưởng lão của mỗi viện tiến tới, ngồi xuống trên những chiếc ghế gỗ đã chuẩn bị từ trước.
Vừa vặn bốn vị trưởng lão ngồi ở mặt phía đông, đệ tử nội môn ba viện thì ở ba mặt phía Tây, Nam, Bắc, phân biệt rõ ràng. Mà đệ tử chấp pháp Lục Tuyết và Ngôn Lăng thì đứng ở hai bên phái trải chấp pháp trưởng lão.
Không nói gì, Sở Mộ chậm rãi đi về phía kiếm đài, nhẹ nhàng nhảy lên, đứng ở vị trí cách xa Vương Phong năm mét, từ xa nhìn lại, vẻ mặt lạnh nhạt, không gợn sóng, không sợ hãi. Ánh mắt tràn ngập oán hận của Vương Phong cũng không ngừng tản mát ra sát khí, thế nhưng không tạo thành chút ảnh hưởng nào với hắn.
– Bổn phái đã năm năm qua chưa từng xuất hiện sinh tử kiếm đấu. Đây cũng là lần đầu tiên trong năm năm qua bản trưởng lão chủ trì sinh tử kiếm đấu. Một bên là đệ tử Minh Lôi viện uy tín cực cao là Vương Phong, một bên là tân tấn đệ tử nội môn Sở Mộ của Lăng Phong viện. Với tư cách là chấp pháp trưởng lão của kiếm phái, bản trưởng lão cũng chân thành hy vọng, song phương có thể dùng biện pháp ôn hòa giải quyết mâu thuẫn. Bất luận là bên nào chết, đối với bổn phái mà nói đều là tổn thất.
Chấp pháp trưởng lão đứng lên, trầm giọng nói:
– Bây giờ bản trưởng lão lại nói một lần, hai người các ngươi có bằng lòng dùng phương thức khác giải quyết mâu thuẫn hay không?
– Đa tạ Chấp pháp trưởng lão, ta lựa chọn sinh tử kiếm đấu.
Vương Phong nói, lúc nói luôn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai mắt đỏ tươi.
– Đa tạ ý tốt của Chấp pháp trưởng lão, Sở Mộ ghi nhớ.
Sở Mộ quay người về phía Chấp Pháp trưởng lão thi lễ rồi nói.
Cho dù Vương Phong nguyện ý, Sở Mộ hắn cũng không đồng ý. Vương Phong này lòng dạ hẹp hòi, là người có thù tất báo. Hơn nữa lại có chút tâm kế, một khi để cho hắn ta có chút cơ hội, tất sẽ cắn không nhả, khó lòng phòng bị, cho nên hắn ta phải chết.
Đối với Sở Mộ mà nói, Vương Phong chỉ là chướng ngại vật mà thôi.
Mà Vương Phong, hận ý sâu đậm với Sở Mộ, muốn giết Sở Mộ cho thống khoái, càng không có khả năng đồng ý với đề nghị của Chấp Pháp trưởng lão.
– Song phương đã lựa chọn Sinh Tử kiếm đấu, vậy thì bản trưởng lão cũng không ngăn cản nữa.
Mặt Chấp pháp trưởng lão không chút biểu tình, hai hàng lông mày tràn ngập uy nghiêm, nói:
– Sinh tử kiếm đài, sinh tử kiếm đấu, đều dùng thủ đoạn kiếm thuật của mình, không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Nhưng mà bản trưởng lão vẫn hy vọng, có thể không giết chết đối phương thì đừng giết đối phương.
– Nếu như song phương đã chuẩn bị tốt, vậy bản trưởng lão tuyên bố, Sinh tử kiếm đấu…. bắt đầu.
Chấp pháp trưởng lão ra lệnh một tiếng, lập tức bầu không khí giương cung bạt kiếm ngưng tụ, một cỗ sát khí giống như cơn gió lạnh thổi qua, làm cho toàn thân mọi người không tự chủ được mà run lên, vô thức rụt cổ lại.
Hai đạo thanh âm vang lên, Sở Mộ và Vương Phong đồng thời rút kiếm.