– Tiểu tạp chủng, ngươi ngược lại là rất thông minh, đáng tiếc dù thông minh cũng chỉ có một con đường chết.
Hai mắt Ngô Cường lại hung dữ nhìn chằm chằm Sở Mộ, có một loại hưng phấn biến thái, chậm rãi lè lưỡi đảo qua, phảng phất liếm láp máu tươi Sở Mộ. Thanh âm của hắn cũng trở nên âm trầm tĩnh mịch:
– Ngươi khiến cho Vương sư huynh mất hứng, khổ sở, khó chịu, phẫn nộ. Nhưng ngươi đã không có cơ hội hối hận, ta sẽ đánh nát gân tay gân chân ngươi, tại trên người của ngươi mở ra ba mươi hai đạo vết thương, cuối cùng cắt đầu lâu ngươi mang về, giao cho Vương sư huynh. Nhất định Vương sư huynh sẽ thật cao hứng.
Thoại âm rơi xuống, Ngô Cường động, giống như là một đạo thiểm điện chạy nước rút mà đến, âm vang một tiếng, một vòng hào quang sáng như tuyết, tựa như cầu vồng quán nhật đánh tới, đâm về Sở Mộ, lại mang theo một tia âm lãnh.
Bỗng nhiên, kiếm quang sáng như tuyết nổ tung, hóa thành mười tám hàn mang, phảng phất mười tám chỉ Sát Nhân Phong, duỗi ra gai nhọn hoắt mang kịch độc, hung hăng bắn về phía Sở Mộ.
Sát Nhân Phong Sát! Sát chiêu kiếm thuật hạ giai Sát Nhân Phong kiếm thuật. Một thức này, bao phủ hai tay và thân hình Sở Mộ.
Hai mắt Sở Mộ có chút ngưng tụ, xem thấu hư thật, bước chân như loạn, thân như cành liễu nhoáng một cái, tránh đi một chiêu tuyệt sát, quỷ dị xuất hiện bên trái Ngô Cường, một kiếm trảm cắt, hào quang sáng như tuyết kéo thành hình cung, như là trăng tàn.
Ngô Cường hơi kinh hãi, không ngờ rằng Sở Mộ phản ứng nhanh chóng như thế. Chợt, bước chân giao thoa mất trật tự, thân thể vậy mà quỷ dị chuyển, mười tám chỉ Sát Nhân Phong như trước thẳng hướng Sở Mộ.
– Không ngờ cũng là Toái Loạn Bộ, hơn nữa đại thành!
Sở Mộ Âm thầm giật mình, cảm thấy không thể xem thường đệ tử nội môn.
Có thể trở thành đệ tử nội môn, nói rõ bọn hắn không chỉ có tu vi kiếm khí thất đoạn, tại phương diện khác, cũng sẽ không chỗ thua kém.
Bước chân Sở Mộ lần nữa mất trật tự, không thành bộ dáng, thân thể càng giống là bị thổi đến lắc lư điên cuồng, tả đột hữu thiểm, tránh đi sát chiêu Ngô Cường. Một kiếm như thiên mã hành không quỹ tích khó tìm, một kiếm như lưu tinh hướng cổ Ngô Cường.
Sắc mặt Ngô Cường đại biến. Một kiếm của Sở Mộ như là linh dương quải giác, hành vân lưu thủy lại không có dấu vết (tích) có thể tìm ra, hắn vội vàng thu kiếm, điều động kiếm khí trong cơ thể, nhanh chóng chém về phía Sở Mộ.
Tránh đi một kiếm của Sở Mộ, Ngô Cường thuận thế lần nữa chém giết, song phương liên tục biến ảo ba lượt, Ngô Cường cảm giác lần này mình vận kiếm đã vượt qua cực hạn mà trước đây hắn đã từng thi triển. Loại biến ảo kiếm thuật chỉ trong nháy mắt này, hơn nữa song kiếm chưa từng giao phong thế nhưng lại tạo nên tình cảnh nguy hiểm đến tánh mạng, khiến hắn rất khó chịu, cảm giác buồn bực. Hắn tin tưởng, đối phương càng khó chịu hơn hắn.
Không ngờ kiếm của Sở Mộ vậy mà thuận thế thay đổi, cơ hồ dán chặt lấy thân kiếm Ngô Cường, thậm chí Ngô Cường cảm giác mỗi kiếm mình chém ra dường như đã thoát khỏi khả năng khống chế của bản thân, dường như mỗi chiêu kiếm sau một hồi chuyển qua chuyển lại một vòng đều hướng đến cổ hắn.
Một cổ rét lạnh tự bàn chân bốc lên, thẳng vọt lên, lan tràn xương sống, nhảy vào sau ót, khiến cho toàn thân Ngô Cường không tự chủ được run lên. Một kích xuất ra phảng phất như một chậu nước đá đổ xuống đầu hắn.
Ngô Cường nhanh chóng thối lui, bước chân mất trật tự mà nhanh, trong nháy mắt liền rời khỏi một mét, nhưng Sở Mộ lại đuổi sát tới.
– Liều.Ngô Cường nảy sinh ác độc, không để ý kiếm của Sở Mộ, đâm ra một kiếm về phía trước, hắn muốn dù chết cũng phải kéo Sở Mộ chôn cùng. Bước chân Sở Mộ dừng lại, thay đổi thủ đoạn, thân kiếm khẽ đảo nhẹ nhàng chạm vào kiếm của Ngô Cường. Một tiếng ầm vang, Sở Mộ nhẹ nhàng đẩy kiếm của Ngô Cường ra, lại một kiếm nữa, mục tiêu vẫn là cổ Ngô Cường.
Da đầu run lên, tóc gáy dựng đứng, Ngô Cường ngửi được hương vị huyết dịch, không phải người khác mà là của chính bản thân hắn.
– Điện bộ!
Gầm nhẹ một tiếng, kiếm khí cơ hồ phun ra từ bàn chân, Ngô Cường đảo người. Vèo một tiếng, thân hình hắn lui về phía sau ba mét, kéo dài khoảng cách với Sở Mộ, khiến cho một kiếm này thất bại.
– Tạp chủng đáng chết. Kiếm thuật của hắn hoàn toàn vượt qua dự kiến của ta.
Sắc mặt Ngô Cường âm trầm, cực kỳ khó coi, vừa nghĩ tới giao phong vừa rồi, mình đã làm đến cực hạn nhưng Sở Mộ, tựa hồ còn thành thạo hơn. Ngô Cường hiểu rõ, tạo nghệ kiếm thuật Sở Mộ phía trên hắn.
Bỗng nhiên, Ngô Cường tựa hồ nhớ tới lời đồn, Sở Mộ so kiếm cùng Tiêu Thiên Phong mà bất bại, hiện tại hắn cảm thấy đây không phải tin vịt, rất có thể là sự thực.
– Vương Phong sai ngươi tới giết ta, là sai lầm.
Sở Mộ chỉ kiếm thẳng về phía Ngô Cường, nhàn nhạt nói, ngữ khí sắc bén như kiếm. Nội tâm của hắn lại có chút kinh ngạc. Tạo nghệ kiếm thuật của tên đệ tử nội môn này so với Vương Lỗi đương nhiên mạnh hơn rất nhiều thế nhưng so với chính bản thân hắn lại có một khoảng cách không nhỏ.
– Vậy sao? Tạp chủng, ngươi tự cho là thông minh, nhưng lại không biết, kỳ thật, ta đã nhìn thấu cách nghĩ của ngươi.
Ngô Cường hung dữ nhìn chằm chằm Sở Mộ. Đột nhiên hắn nhếch miệng cười cười:
– Tạo nghệ kiếm thuật của ngươi xác thực rất cao, có lẽ đã theo kịp tên cuồng nhân kiếm thuật Tiêu Thiên Phong kia. Nhưng ngươi có một điểm trí mạng là tu vi của ngươi quá yếu, chỉ có Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn. Ta cho ngươi biết, trên thế giới này, kiếm thuật rất trọng yếu nhưng tu vi kiếm khí cũng trọng yếu không kém. Ngươi dùng là tinh cương kiếm của đệ tử ngoại môn, ta dùng là bách luyện kiếm của đệ tử nội môn. Kiếm của ngươi đã tổn hại, kiếm của ta vẫn hoàn hảo, có thể đơn giản chặt đứt kiếm của ngươi. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ngươi một mực không dám cùng kiếm của ta giao phong. Ngươi muốn chạy trốn sao? Không, ta cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đào tẩu, cho dù Toái Loạn Bộ và thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu của ngươi đại thành, cũng chỉ có thể cho ngươi sống lâu một điểm mà thôi, bởi vì tiếp theo ngươi sẽ chết. Chênh lệch giữa Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn cùng Kiếm Khí Cảnh thất đoạn rất lớn, không thể nào vượt qua.
Thân kiếm chấn động, chỉ thấy trên thân kiếm Ngô Cường bịt kín một hồ quang điện nhàn nhạt giống như kiếm khí. Kiếm trên người lưu động, một cổ khí thế cường đại sắc bén thẳng vọt lên, góc áo ống tay áo Ngô Cường rung động mãnh liệt.
Thủ đoạn Kiếm Khí Cảnh thất đoạn: kiếm khí phụ nhận!
Ngô Cường lần nữa xuất kiếm, một kiếm này, vang lên vô số thanh âm ông ông, phảng phất trong nháy mắt, bay ra rất nhiều Sát Nhân Phong, khoảng chừng ba mươi sáu chỉ, từng chích không có quy luật, toàn bộ phóng tới Sở Mộ.
Sát Nhân Phong: Loạn vũ!
Đều là sát chiêu kiếm thuật cấp thấp, nhưng uy lực Sát Nhân Phong loạn vũ gấp hai, thực tế trạng thái kiếm khí phụ nhận uy lực càng là tiếp cận sát chiêu kiếm thuật trung giai.
Phảng phất có vài chục chích Sát Nhân Phong xuất hiện khắp bốn phía, phát ra thanh âm ông ông khiến da đầu run lên vây quanh Sở Mộ, rất nhanh, theo bốn phương tám hướng, bay nhào đến.
Chương 28: Tông Sư Chi Ngộ! Nội Ngoại Kiếm KhíMột cơn gió màu xanh nhạt tự nhiên sinh ra, thổi trúng thân kiếm, song kiếm giao nhau không thể tránh né, kiếm Sở Mộ gãy.
– Tạp chủng, kiếm gãy, ngươi còn muốn giãy dụa sao?
Ngô Cường nhe răng cười nói.
Kiếm thuật Sở Mộ biến đổi, dưới thân kiếm sinh phong, tiếng vù vù vang lên, tám đạo sát cơ rét lạnh giao thoa trong gió mát.
Gió mát thổi đến, Ngô Cường lộ ra thần sắc hoảng sợ khi nhìn thấy tám đạo sát cơ rét lạnh giao thoa như muốn xoắn nát mọi thứ, tiếng kim thiết sắc nhọn vang lên, bắn ra vô số Hỏa Tinh cùng gợn sóng, hai đạo thân ảnh biến ảo vô số lần, vô số kiếm quang lượn lờ giao thoa.
Sở Mộ và Ngô Cường, biến ảo vị trí, quay người đối lập.
Sở Mộ cầm trong tay đoạn kiếm gãy, trên lưỡi kiếm, có một tia máu đỏ tươi chảy xuôi, mà trên mặt Ngô Cường, lại treo một nụ quỷ dị.
– Ngươi!….. Kiếm…… Đoạn…..
Ngô Cường cười quỷ dị, đột nhiên biến sắc, thống khổ không thể tin:
– Vì cái gì…. Vì cái gì? Tu vi kiếm khí ta xa xa cao hơn ngươi….. Bách luyện kiếm so tinh cương kiếm tốt hơn…. Nhưng…. Ta lại phải chết….. Bị ngươi giết chết….
Nói xong, toàn thân Ngô Cường run lên.
PHỐC.
Cổ Ngô Cường xuất hiện một vết thương, máu tuôn ra như suối. Thân thể hắn như cây chuối bị chặt đổ, chậm rãi ngã xuống, nét mặt mang theo vẻ khó hiểu…..không cam lòng.
Đệ tử ngoại môn dùng tinh cương kiếm, đệ tử nội môn dùng bách luyện kiếm, đây là quy củ Thanh Phong kiếm phái sáng lập ra môn phái đến nay.
Bách luyện kiếm, còn có tên là bách luyện tinh cương kiếm. Trên thực tế, cũng không có chính thức làm được bách luyện, chỉ là mười luyện. Mặc dù như thế, tinh cương kiếm sau mười luyện, bất luận là cường độ, tính bền dẻo thậm chí trình độ sắc bén đều hơn tinh cương kiếm gấp bội.
Tinh cương kiếm của Sở Mộ, trải qua nhiều lần chiến đấu đã sớm mài mòn, bách luyện kiếm của Ngô Cường lại phụ rút kiếm khí, uy lực tăng gấp đôi, không thể tránh né giao phong chính diện, tinh cương kiếm của Sở Mộ bị chém đứt là điều trong dự liệu.
– Không hổ là bách luyện kiếm.
Vứt bỏ tinh cương kiếm, nắm bách luyện kiếm của Ngô Cường, để ngang trước mắt, hai mắt lợi hại, tại trên thân kiếm chậm rãi đảo qua. Trên thân kiếm có vô số đường vân giống như mây trôi, bóng loáng nguyên vẹn, không hề có nét đứt, mà mũi kiếm đã được mài mòn rất nhỏ không tạo thành ảnh hưởng với thân kiếm.
Sở Mộ đã luyện vọng kiếm thuật đến mức lô hỏa thuần thanh. Sau khi nhìn kĩ, ngón tay trên thân kiếm chậm rãi vuốt qua, liền đoán được chính xác chiều dài, độ rộng và sức nặng của thanh bách luyện kiếm.
– Nặng hơn tinh cương kiếm hai lần. Nhưng cảm giác càng thêm tiện tay.
Tiện tay đâm ra một kiếm, âm thanh vang lên như tiếng xé vải, kiếm quang chói mắt sáng như tuyết. Sở Mộ tiện tay run lên, nhiều đóa kiếm hoa lóng lánh trống rỗng xuất hiện. Khi Sở Mộ thu kiếm, từng đóa kiếm hoa chậm rãi tiêu tán.
– Kiếm là hung khí, bất luận dùng dạng ngôn ngữ gì để hình dung nó. Bất luận phân chia thành bộ dáng gì nữa, bất luận cho nó danh tự gì nữa, thủy chung không cách nào cải biến điểm này. Nhưng kiếm càng tốt lại càng là hung khí tốt. Có thanh bách luyện kiếm này, nếu như phải chiến một trận với Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, ta có thể chém giết đơn giản chứ không cần phải gắng sức như vừa rồi.
Ngữ khí Sở Mộ đằng đằng sát khí, ẩn chứa một tia sát cơ:
– Vương Phong, đợi ta đột phát đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, chính là tử kỳ của ngươi.
Sát cơ lập tức bành trướng, tràn ngập nội tâm. Sát khí từ trong đến ngoài dâng lên, bay thẳng đến chân trời, tóc dài bay lên, quần áo bồng bềnh, ống tay áo rung động mãnh liệt.
Không thể ức chế, cũng không cần ức chế, Sở Mộ xuất kiếm phảng phất có một hồi gió mát thổi đến, lăng lệ ác liệt sát cơ tràn ngập trong gió, tùy phong kiếm vũ, Thứ… Phách.. Trảm…..Liêu…Điểm….Băng…
Nhẹ nhàng mau lẹ không mất lực lượng, kết hợp cương nhu, ý vị sinh động, sát khí ngưng tụ trong đó, một kiếm Đông Lai một kiếm tây khứ, như lưu quang giống như phi Phượng, bước cùng thân hợp, thân cùng hình hợp, hình cùng thần hợp, thần cùng kiếm hợp, tinh khí thần ba hợp một, trong tay duy kiếm, trong mắt duy kiếm, trong nội tâm duy kiếm.
Kiếm! Kiếm! Kiếm!
Giờ khắc này, quên mất mặt khác, quên đi thế giới, chỉ có kiếm, vĩnh tồn trong nội tâm.
Sở Mộ luyện chính là Cơ Sở Kiếm Thuật, hắn đã tu luyện hai mươi năm, trở thành bản năng kiếm thuật cơ bản.
Kiếm quang chói mắt kích xạ quấn quanh đan vào nhau, vô số bóng kiếm tách ra rét lạnh lợi hại, bóng kiếm như bao trùm mạc thiên tịch địa (màn trời chiếu đất).
Không khí bị quấy, bị kéo, mãnh liệt, liên tục hướng Sở Mộ hội tụ, hướng kiếm trong tay hội tụ. Trong tích tắc này, Sở Mộ phảng phất phù hợp Thiên Địa, phương viên vài mét đều trong khống chế của hắn.
Bất tri bất giác, trên thân bách luyện kiếm, bịt kín một tầng kiếm khí trong suốt nhàn nhạt, như mặt nước chảy xuôi.
– Sát! Sát! Sát!
Khẽ quát một tiếng, toàn bộ sát cơ sát khí kèm theo một tia ý thức, theo một kiếm vung trảm mà ra, ở bên trong không khí phát ra tiếng rít lanh lảnh, chỉ thấy một đạo kiếm khí màu trắng nhàn nhạt gần như trong suốt, tựa như một đạo trăng tàn cuối kỳ, cuối tháng theo thân kiếm chém giết mà ra.
Hàn ý bao trùm, kiếm khí đằng đằng, sát cơ lượn lờ, một kiếm này, cũng không phải là Thanh Phong Tuyệt Sát, lại như là Thanh Phong Tuyệt Sát kích xạ mà ra. Trong nháy mắt, vạch phá Trường Không, đánh trúng tảng đá lớn cách đó không xa.
PHỐC
Một tiếng vang lên, đá vụn vẩy ra, kiếm khí sụp đổ lưu lại một đạo vết kiếm bao sâu dài nửa thước một tấc.
Kiếm tán ngưng bóng kiếm quang, lưng thẳng tắp như kiếm, trực chỉ thương khung, toàn thân khí tức cô đọng như kiếm, thẳng phá vân tiêu.
Tiếng rít vang lên, phảng phất vô số gió lớn, theo bốn phương tám hướng thổi đến, thổi tóc đen Sở Mộ cuồng loạn nhảy múa, thổi áo dài hắn tung bay.
– Kiếm là hung khí, kiếm thuật là giết chóc chi thuật, ta …đã hiểu rõ….
Một tia hiểu ra, hiện ra bên trong tâm Sở Mộ. Tâm thần bình tĩnh như nước, gợn sóng không sợ hãi, thanh tịnh thấy đáy, phản chiếu bên trong. Tựa hồ có một đạo bóng kiếm, có một cỗ kiếm khí ngạo nghễ tuyệt thế.
Bỗng nhiên, tiếng thét nổ vang, gió lớn thổi đến hóa thành từng đạo kiếm khí, uốn lượn như là Giao Long, gầm thét. Lấy Sở Mộ làm trung tâm, điên cuồng trùng kích như là phong long cuốn tập kích lấy Sở Mộ.
Câu thông Thiên Địa!
Trong tâm hiểu ra, càng ngày càng nhiều, bóng kiếm càng phát rõ ràng. Một kiếm tuyệt thế thanh minh, phảng phất đến từ thiên ngoại, phảng phất đến từ sâu trong linh hồn.
Kiếm khí trong đan điền, phảng phất như từ viễn cổ kêu gọi, xao động, lao ra đan điền, theo tiểu chu thiên trong kinh mạch không bị khống chế mà tự vận chuyển.
Do kiếm khí bên ngoài nhảy vào trong cơ thể, cùng kiếm khí trong đan điền tuôn ra xông tới. Kiếm khí bao trùm đan điền giống như hải nạp bách xuyên, giúp nhau quấn quanh, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi không hề phân biệt, gia tốc vận chuyển.
Một tiểu chu thiên…hai tiểu chu thiên…mười tiểu chu thiên…mười lăm tiểu chu thiên….
Mười sáu tiểu chu thiên…tu vi kiếm khí lần nữa đột phá. Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn đỉnh phong!
Mười bảy tiểu chu thiên…kinh mạch ẩn ẩn đau nhức, lại bị một tầng kiếm khí bảo hộ bên ngoài. Mười tám tiểu chu thiên….một tiếng âm vang, phảng phất bôn lôi nổ vang. Hai cỗ kiếm khí đan vào quấn quanh lập tức chia lìa, một cỗ theo kinh mạch tiếp tục vận chuyển, một lần nữa dũng mãnh dung nhập vào trong đan điền. Một cỗ thì tán dật, lao ra bên ngoài cơ thể.
Phong long cuốn ba mét, bỗng nhiên tiêu tán, lộ ra thân hỉnh thẳng tắp như kiếm trực chỉ vòm trời.
Thật lâu sau, hết thảy trở về bình tĩnh, Sở Mộ chậm rãi mở hai mắt ra, một tia khí tức lợi hại bức người phảng phất như hai đạo kiếm khí kích xạ mà ra, xuyên thấu không khí.
– Kiếm thuật tông sư….Ta…Rốt cuộc đột phá kiếm thuật đại sư đạt tới cảnh giới kiếm thuật tông sư…