• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 67: Uy Danh Hiển Hách. Ai Có Thể Chiến Một Trận ?

Hàn Thụy không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Sở Mộ quét ngang Đấu kiếm đài, trở thành đài chủ, trực tiếp chiếm lấy Đấu kiếm đài, mãi tới khi không muốn trở thành lôi đài chủ mới thôi. Nghĩ tới đây, trên trán hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Hàn Thụy cũng không cho rằng hiện tại trong cả Thanh Phong kiếm phái, dưới cửu đoạn có ai có thể đánh bại Sở Mộ.

– Đi thôi, ta mang ngươi tới Đấu kiếm đài.

Hàn Thụy đột nhiên nói, bởi vì hắn rất muốn biết Sở Mộ liệu có thể chiếm lấy Đấu kiếm đài một thời gian rất dài hay không.

Dựa theo phỏng đoán, Sở Mộ bây giờ là thất đoạn sơ kỳ, muốn đột phá tới bát đoạn, đoán chừng cần năm sáu khỏa Luyện Khí hoàn, vậy phải chiếm lấy Đấu kiếm đài một tháng. Về sau muốn từ bát đoạn sơ kỳ tới bát đoạn đỉnh phong ít nhất cần số Luyện khí hoàn gấp đôi mới được. Cũng chính là hai tháng, tính ra mất ba tháng.

Dường như trong lịch sử Thanh Phong kiếm phái còn chưa bao giờ có đệ tử chiếm lấy Đấu kiếm đài được ba tháng a, ngay cả một tháng cũng không có.

Sở Mộ cũng không biết tâm tư của Hàn Thụy lúc này, thu kiếm vào vỏ, theo Hàn Thụy rời khỏi Lăng Phong kiếm đài, rời khỏi Lăng Phong viện đi tới Đấu kiếm đài.

Một mặt Hàn Thụy nói rõ Đấu kiếm đài và Đấu kiếm bia với Sở Mộ, cùng với danh tự và chiến tích của những người nằm trên Đấu Kiếm bia…

….

Khoảng cách Đấu kiếm đài với ba viện cũng không nhỏ. Nơi này có diện tích cũng không tồi, có thể đồng thời chứa cấp hơn ngàn người, ở giữa có một bệ đá cao nửa thước, ước chừng dài rộng mười thước, bên cạnh còn có một tòa lầu các nhỏ, là nơi bình thường các chấp sự quản lý Đấu kiếm đài nghỉ ngơi, sử dụng.

Trần Kim năm nay ba mươi sáu tuổi, tu vi Kiếm Khí Cả̉nh thập đoạn sơ kỳ, một trong những chấp sự của kiếm phái, được kiếm phái phân phối tới quản lý Đấu kiếm đài. Hiện tại hắn đang ngồi ở một vị trí cách Đấu kiếm đài không xa, nhìn hai gã đệ tử đang thi đấu kiếm thuật trên Đấu kiếm đài.

Nhìn trong chốc lát, cảm thấy không có hứng thú gì hắn liền nhìn qua một tấm bia đá giống như kiếm đang chỉ lên bầu trời. Trên tấm bia đá có ba chữ to màu đỏ: Đấu Kiếm bia.

– Đã lâu rồi không có người nào có thể xuất hiện trên Đấu Kiếm bia a.

Trần Kim âm thầm thở dài, chợt hắn nhìn về phía Đấu Kiếm đài, lúc này một đệ tử trên Đấu kiếm đài đã một lần nữa đánh bại đệ tử khiêu chiến.

– Ngày thứ năm, hy vọng hắn có thể trở thành đệ tử tiếp theo có tư cách lưu danh trên Đấu kiếm bia a.

– Ngươi không phải là đối thủ của ta, đi xuống đi.

Ánh mắt Nhạc Ưng vô cùng sắc bén, nhìn qua người đối diện, hơi lắc đầu, không cho là đúng, nói.

– Còn chưa chiến qua, làm sao ngươi biết ta không phải là đối thủ của ngươi?

Người này nghe vậy vẻ mặt tức giận, chém ra mấy kiếm, bực tực nói.

– Xem ra ta không ra tay ngươi sẽ không chết tâm tư.

Nhạc Ưng than nhẹ một tiếng, vẻ mặt trở nên ngạo nghễ, rút kiếm ra khỏi vỏ, ngạo nghễ nói:

– Ra tay đi, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch của đệ tử điện chủ nhất mạch và ba viện.

Đệ tử này nghe vậy giận dữ, vẻ mặt đỏ bừng, ra tay đánh trước, một kiếm nhanh vô cùng được xuất ra, kiếm quang lập lòe, toàn bộ đánh về phía Nhạc Ưng.

Nhạc Ưng thản nhiên cười, tùy ý ra tay, chỉ một kiếm đã phá vỡ hơn mười kiếm của đối phương, kiếm quang chuyển đổi, kéo kiếm của đối phương đẩy ra bên cạnh, chân tiến lên phía trước, mũi kiếm dừng lại trước cổ họng đối phương.

– Ngươi thua.

Nhạc Ưng dường như hơi tiếc hận, thở dài, giống như muốn thua mà không được:

– Quả nhiên đệ tử ba viện thủy chung không có cách nào so sánh với đệ tử chủ điện nhất mạch chúng ta.

– Nhạc Ưng này quả thực có chút bổn sự.

Trần Kim âm thầm nói:

– Tu vi bát đoạn trung kỳ, đánh bại rất nhiều đệ tử nội môn bát đoạn, hiện tại sắc trời đã tối, một phút đồng hồ kế tiếp là đủ năm ngày, hy vọng hắn có thể tiếp tục kiên trì năm ngày, trở thành đệ tử tiếp theo có hy vọng lưu danh trên Đấu kiếm bia.

Trần Kim cho rằng, Nhạc Ưng đã thắng, trong vòng một phút đồng hồ còn lại, không ai là đối thủ của hắn.

Dù sao đệ tử bát đoạn đỉnh phong, bình thường sẽ không tới nơi này, bởi vì bọn họ không cần Luyện Khí hoàn, hơn nữa môn quy cũng có quy định, đệ tử bát đoạn đỉnh phong không thể lên Đấu kiếm đài.

– Ai nói đệ tử ba viện chúng ta không bằng điện chủ nhất mạch, nếu như ngươi cảm giác mình lợi hại, có bản lĩnh ngươi tới khiêu chiến Sở Mộ của Lăng Phong viện đi.

Đệ tử ba viện bị đánh bại này chính là một gã đệ tử nội môn bát đoạn trung kỳ của Minh Lôi viện, người này không phục phản bác nói.

– Sở Mộ Lăng Phong viện, chính là tân tấn đệ tử nội môn, được gọi là đệ nhất kiếm thuật của ba viện hay sao?

Nhạc Ưng nghe vậy thản nhiên cười, tư thái ngạo nghễ:

– Ngươi bây giờ có thể đi gọi hắn tới, ta ở đây chờ hắn, chỉ sợ hắn không có lá gan tới.

Lúc này vừa vặn Sở Mộ và Hàn Thụy tới gần Đấu kiếm đài, những lời này Sở Mộ và Hàn Thụy cũng nghe được.

Vẻ mặt Hàn Thụy quái dị nhìn Sở Mộ, lại nhìn Nhạc Ưng trên khán đài, âm thầm cảm thấy bi ai thay cho Nhạc Ưng, Hàn Thụy khong biết là Nhạc Ưng này có phải là đối thủ của Sở Mộ hay không.

– Sở Mộ tới.

Vừa vặn, tên đệ tử nội môn của Minh Lôi viện đang tức giận xuống đài nhìn thấy Sở Mộ, hai mắt sáng ngời, lớn tiếng la lên, Nhạc Ưng lập tức nhìn qua:

– Ngươi chính là Sở Mộ? Nghe nói ngươi được xưng là đệ nhất kiếm thuật trong ba viện, đi lên chiến với ta một trận. Để ta chỉ điếm kiếm thuật ngươi một chút, tương lai cũng dễ tiến vào chủ điện nhất mạch chúng ta a.

Nhạc Ưng lần này nói những lời khoan dung này khiến cho rất nhiều đệ tử ba viện bên dưới giận dữ không thôi. Ngay cả Hàn Thụy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Từ trước tới nay trong Thanh Phong kiếm phái, đệ tử chủ điện nhất mạch đều coi bọn họ là chính thống của kiếm phái, coi đệ tử ba viện là đê đẳng. Bởi vậy trong lời nói thi thoảng sẽ nâng lên chính mình, hạ thấp đệ tử ba viện. Vì thế nhiều lần tạo thành xung đột, nhưng thường thường đều là đệ tử ba viện có hại chịu thiệt, chuyện này càng cổ vũ khí thế hung hăng càn quấy của đệ tử chủ điện nhất mạch.

– Sở sư huynh, hung hăng giáo huấn hắn, cho hắn biết uy danh của đệ nhất nhân kiếm thuật ba viện chúng ta.

– Sở sư huynh, ta ủng hộ ngươi.

– Sở sư huynh, để cho hắn nếm thử sự lợi hại của ngươi đi.

– Sở sư huynh, thanh kiếm này cho sư huynh.

Còn có người lập tức mang cho kiếm đưa cho Sở Mộ, sau khi Sở Mộ tiếp nhận, đem Bách Luyện kiếm mình đưa cho Hàn Thụy, để cho Hàn Thụy cầm hộ mình.

Chợt mũi chân điểm nhẹ mặt đất, giống như là một con chim nhảy lên trên, đáp xuống trên đài, tư thái thong dong, ưu nhã, khiến cho mọi người sợ hãi thán phục một phen.

– Thân pháp cũng coi như tạm được.

Nhạc Ưng hơi có chút kinh ngạc, nói.

– Đệ tử gọi là Sở Mộ này có thân pháp rất tốt a.

Hai mắt của Trần Kim bỗng nhiên sáng ngời:

– Hắn ta gần đây danh tiếng cực vượng, không biết kiếm thuật rốt cuộc như thế nào?

Dường như hắn cũng có chút chờ mong.

Chương 68: Uy Danh Hiển Hách. Ai Có Thể Chiến Một Trận ?

– Ra tay đi, ta sẽ cho ngươi biết, coi như là đệ nhất kiếm thuật trong đệ tử ba viện cũng cách xa đệ tử chủ điện nhất mạch chúng ta, không thể nào vượt qua a.

Cánh tay Nhạc Ưng run lên, kéo ra tia lửa, ngạo nghễ nói.

Sở Mộ không nói nên lời, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không có chối từ. Chỉ có Hàn Thụy thì cười thầm trong lòng, để Sở Mộ xuất thủ trước, Nhạc Ưng này quả thực là tự mình tìm đường chết, nhưng mà đệ tử chủ điện nhất mạch từ trước tới nay hung hăng càn quấy, để hắn ta chịu khổ cũng tốt.

Một đạo kiếm quang sáng bóng như tuyết giống như cầu vồng trong gió lạnh đâm ra. Một kiếm được đâm ra, hai mắt Trần Kim co rút lại, tu vi hắn là thập đoạn sơ kỳ, trên phương diện kiếm thuật cũng có tạo nghệ nhất định. Hắn đã liếc mắt nhìn thấy một kiếm này bất phàm, cho nên trong lòng mới rung động như vậy.

Sắc mặt Nhạc Ưng đột nhiên biến đổi, chỉ cảm thấy một kiếm đâm tới này tuy rằng không nhanh, hơn nữa bình thường không có gì lạ, giống như là một kiếm tiện tay đâm ra. Nhưng mà lại làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác không thể tránh né, giống như mặc kệ mình có phản ứng tránh né gì đều khó mà thoát khỏi.

Khẽ cắn môi, một kiếm mạnh mẽ của Nhạc Ưng như sấm sét đánh ra, ý đồ dùng tu vi kiếm khí cường đại của mình và Tấn Mãnh kiếm thuật đánh tan một kiếm của Sở Mộ.

Nhưng mà khi hai kiếm tiếp xúc với nhau, Nhạc Ưng cảm thấy lực đạo của một kiếm của mình như đá chìm biển rộng, còn chưa kịp kinh ngạc thì hắn đã cảm thấy một kiếm của mình bị một đạo lực đạo nhu hòa dẫn dắt quay lại, không còn nằm trong sự khống chế của hắn mà văng sang bên cạnh. Mà đạo kiếm quang trắng bóc như tuyết trước mắt nhanh chóng bành trướng, thậm chí còn chưa kịp có phản ứng gì tiếp theo, mũi kiếm đã dừng lại trên cổ họng hắn.

– Ngươi quá yếu.

Sở Mộ lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Nhạc Ưng đại biến, lúc xanh lúc trắng một hồi, hắn mở miệng ngông cuồng, kết quả lại bị đối phương dùng một kiếm đánh bại. Loại chênh lệch cực lớn này làm cho Nhạc Ưng trong lúc nhất thời căn bản không có cách nào tiếp nhận, chỉ cảm thấy máu dâng lên tận cổ, tiến hay lùi cũng không được.

– Sở sư huynh, hay lắm.

– Kiếm thuật của đệ tử chủ điện nhất mạch cũng chỉ có vậy mà thôi.

– Ha ha, còn một phút đồng hồ nữa mới được năm ngày a. Ai bảo ngươi mạnh miệng muốn khiêu chiến Sở sư huynh, hiện tại ngươi đã biết rõ lợi hại chưa? Hối hận rồi chứ?

Nghe vậy Nhạc Ưng không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hai má đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Sở Mộ, lại oán hận nhìn qua mọi người, đề khí bay vọt đi, bóng lưng có chút chật vật.

Sở Mộ cảm thấy đệ tử chủ điện này có lẽ sẽ không từ bỏ ý đồ.

– Kiếm thuật của Sở Mộ này cực kỳ lợi hại a.

Trần Kim hít sâu một ngụm khí lạnh, có lẽ toàn lực ra tay thì hắn có thể đánh bại, thậm chí là chém giết Sở Mộ. Nhưng mà bởi vì đó là tu vi kiếm khí của hắn trọn vẹn hơn Sở Mộ tới ba cấp. Nếu như bỏ qua tu vi kiếm khí, chỉ tính kiếm thuật đơn thuần, hắn cảm thấy mình không địch nổi mười chiêu của Sở Mộ.

– Thực sự là đáng tiếc a. Nhạc Ưng này còn kém một phút đồng hồ này là đủ năm ngày, có thể nhận được một khỏa Luyện Khí hoàn, nhưng …

– Ta thấy Sở sư huynh không còn thích hợp với cái tên đệ nhất kiếm thuật ba viện, phải đổi thành đệ tử có kiếm thuật đứng đầu Thanh Phong kiếm phái mới thích hợp với Sở sư huynh a.

Một gã đệ tử ba viện nói.

– Đúng, ta thấy vậy cũng hợp lý a.

Đối với một ít lời ồn ào này Sở Mộ cũng không để ý tới, đệ nhất kiếm thuật ba viện hay là đệ nhất kiếm thuật Thanh Phong kiếm phái Sở Mộ đều không quan tâm. Hắn cũng không tiếp nhận hay cự tuyệt danh hiệu này, tất cả đều để tùy ý đi.

– Có ai dám chiến với ta một trận?

Sở Mộ nói, thanh âm truyền vào tai mỗi người, lập tức đám người vây xem bên ngoài im lặng, mắt nhìn nhau. Bọn họ đều rõ ràng mình chỉ sợ không địch lại nổi một kiếm của Sở Mộ, cũng không muốn đi lên mất mặt như vậy.

– Ha ha, để ta tới chiến với Sở sư huynh một trận đi.

Một gã đệ tử phi thân lên Đấu kiếm đài, hành kiếm lễ với Sở Mộ rồi nói:

– Tuy rằng ta tự biết không địch nổi một kiếm của Sở sư huynh, nhưng mà có thể chiến một trận với sư huynh, lãnh giáo kiếm thuật quỷ thần khó lường của sư huynh, đối với ta cũng có trợ giúp a.

Lời nói của tên đệ tử này khiến cho những đệ tử khác dưới đài hai mắt sáng ngời, cảm thấy vô cùng có lý.

Đúng vậy a, tuy rằng không phải là đối thủ của Sở Mộ. Nhưng mà đấu kiếm với cao nhân như Sở Mộ, lúc đó không phải là một loại biến tướng của lãnh giáo hay sao?

– Mời Sở sư huynh chỉ giáo.

Một đệ tử nội môn bát đoạn trung kỳ của Bích Thủy Viện nhảy lên đài đấu kiếm, hướng về phía Sở Mộ hành kiếm lễ, giọng nói cung kính. Bản thân hắn đã không nhớ rõ, trong vòng ba mươi ngày qua, đây là lần thứ bao nhiêu lên đài đấu kiếm khiêu chiến Sở Mộ. Nói chung, mỗi lần lên khiêu chiến Sở Mộ, đều bị Sở Mộ một kiếm đánh bại.

Mặc dù như thế, hai mươi mấy ngày liên tiếp, hắn vẫn cảm giác được kiếm thuật của bản thân đã tiến bộ rõ ràng.

Sở Mộ gật đầu. Đối với người này, hắn có chút thưởng thức. Trên thực tế, loại người kiên nhẫn như hắn, có thể nhiều lần chiến nhiều lần bị đánh bại lại liên tiếp bại liên tiếp khiêu chiến, Sở Mộ đều tương đối tán thưởng. Người như vậy, sau này bình thường đều có thể có thành tựu.

Mà có vài người, sau khi vài lần bị mình một kiếm đánh bại, đã đánh mất dũng khí lên đài.

Dưới đài đấu kiếm, rất nhiều đệ tử ba viện và các đệ tử Chủ Điện, thần sắc vô cùng phức tạp. Đối với đệ tử nội môn đã ở trên đài đấu kiếm thủ đến ngày thứ ba mươi, bọn họ không có cách nào sử dụng bất kỳ ngôn ngữ gì, để diễn tả sự sùng bái và kính ngưỡng ở sâu trong nội tâm mình.

Núi cao chỉ có thể ngẩng đầu nhìn! ! !

Rất nhiều các nữ đệ tử lại hoàn toàn không che giấu tình cảm ái mộ của mình, thỉnh thoảng ném mị nhãn hoặc xấu hổ thoáng liếc mắt nhìn Sở Mộ cười.

– Sở Mộ này. . .

Gương mặt Chấp sự Trần Kim ngưng trọng, lại thầm nói với mình:

– Qua ngày hôm nay nữa, hắn đã thủ đủ ba mươi ngày. Thanh Phong Kiếm Phái của ta từ khi lập phái tới nay, thời gian thủ kiếm đài dài nhất, cũng chỉ là ba mươi ngày. Hiện tại, lại sắp có đệ tử, đạt được cái kỷ lục này sao?

– Hơn nữa, nếu như không luận về thời gian, lấy số lần đấu kiếm, Sở Mộ đã vượt xa người thủ đài trước kia. Một nghìn lần thắng liên tiếp đấy.

Trần Kim vô cùng thán phục.

Hắn là chấp sự của đài đấu kiếm, mỗi ngày đều ở chỗ này, nhìn Sở Mộ đứng ở trên đài, tiếp nhận sự khiêu chiến của hết đệ tử này tới đệ tử khác. Mỗi một đệ tử, bình thường đều không thể địch nổi một kiếm của Sở Mộ. Một người xuống lại có một người lên, liên tục thay đổi. Bất tri bất giác, ba mươi ngày đã tới. Sở Mộ đã chiến đấu cả nghìn trận, thắng liên tiếp nghìn trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK