– Tu vi kiếm khí thật mạnh. Đã vượt qua bát đoạn.
Trong lòng Sở Mộ thầm nghĩ. Không sai, tu vi kiếm khí của Văn Nhân Vân là cửu đoạn trung kỳ.
Các đệ tử dưới đài, sắc mặt đều đại biến, vội vàng lui về phía sau.
Keng một tiếng, Văn Nhân Vân rút kiếm ra. Bách Luyện Kiếm với sát khí rét lạnh, lao thẳng tới Sở Mộ, một sự sắc bén đẫm máu tập kích đến.
– Ta cho ngươi một cơ hội, ta sẽ dẫn La sư muội tới, ngươi phải dập đầu quỳ xuống nhận sai trước mặt La sư muội.
Giọng nói Văn Nhân Vân vô cùng lạnh lùng:
– Bằng không, ta sẽ cho ngươi biết, kiếm thuật của ngươi có cao minh đi nữa, ở trước mặt tu vi kiếm khí chênh lệch khổng lồ, cũng chỉ giống như một con kiến hôi mà thôi. Đương nhiên, ngươi có thể yên tâm. Ta sẽ không giết ngươi. Nhưng ta sẽ cắt đứt gân tay của ngươi, để cho ngươi từ nay về sau không có cách nào luyện kiếm được nữa.
– Ngươi quá tự cho mình là đúng.
Sở Mộ nói, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.
Bát đoạn đỉnh phong dĩ nhiên không phải là đối thủ của kiếm giả cửu đoạn. Sở Mộ còn chưa từng đấu qua. Lúc này, trong lòng hắn kích động, nhiệt huyết sôi trào. Thanh kiếm trong tay hắn cũng run rẩy. Chiến ý bừng bừng phấn chấn.
Đối mặt với khí thế cường đại của Văn Nhân Vân đè ép tới, tinh thần Sở Mộ tập trung cao độ. Sự sắc bén của một kiếm giả thể hiện ra, tiến thẳng không lùi. Dũng giả không sợ, lúc ẩn lúc hiện. Sở Mộ cảm giác, bản thân mình sắp đi vào loại trạng thái như lúc đầu đối mặt với Vương Phong ở ngoại môn… Kiếm thế.
– Văn Nhân Vân, ngươi quá càn rỡ. Lẽ nào ngươi muốn làm trái với môn quy hay sao?
Bỗng một tiếng quát lớn với tư thế hào hùng chấn động, khiến lỗ tai người ta ong ong, đầu váng mắt hoa. Một thân ảnh giống như một thanh lợi kiếm vậy, bay vụt đến. Rất nhanh, thân ảnh này đã rơi vào bên cạnh Sở Mộ. Đó chính là chấp sự Trần Kim, sắc mặt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Vân, đánh tan khí thế sắc bén của Văn Nhân Vân.
– Trần chấp sự, ta khuyên ngươi tốt nhất không cần quan tâm tới chuyện này.
Sắc mặt Văn Nhân Vân trầm xuống, nói.
– Không quan tâm tới chuyện này sao?
Khóe miệng Trần Kim cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh:
– Ta là chấp sự của đài đấu kiếm. Toàn bộ đài đấu kiếm đều thuộc về sự quản lý của ta. Cho dù là chưởng giáo cũng không thể làm trái với quy củ của đài đấu kiếm. Ngươi chính là một đệ tử tinh anh của Chủ Điện, cũng vọng tưởng khiêu chiến môn quy hay sao? Hơn nữa, ngươi làm đệ tử tinh anh của Chủ Điện, lại còn muốn ra tay đối phó với một đệ tử nội môn ba viện, lẽ nào ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao?
– Được lắm. Lấy môn quy ép ta. Hoàn toàn chính xác. Ta không dám làm trái với môn quy.
Văn Nhân Vân giận dữ cười ngược. Hắn oán hận thu kiếm vào vỏ, ánh mắt từ trên mặt Trần Kim trượt đến trên mặt Sở Mộ, sát khí ẩn sâu trong đó, sử dụng giọng điệu tràn ngập uy hiếp nói:
– Đối phó với ngươi, chính xác là có phần quá đáng. Ta sẽ ở Chủ Điện chờ ngươi. Thời điểm ngươi trở thành đệ tử tinh anh của Chủ Điện, ta sẽ đích thân giáo huấn ngươi, cho người biết người mới tiến vào đệ tử tinh anh, nên chú ý cái gì. Đương nhiên, nếu như ngươi không có cách nào trở thành đệ tử tinh anh, chẳng qua là một phế vật. Vậy ngay cả tư cách để ta thương nhớ tới cũng không có nữa.
Nói xong, Văn Nhân Vân điểm chân xuống mặt đất, bay vút lên, giống như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn ra rời đi.
Thời khắc Sở Mộ ngang dọc trên đài đấu kiếm, ba viện lại rơi vào một hồi phong ba khác.
– Kiếm thuật của đệ tử nội môn Thanh Phong Kiếm Phái chẳng qua cũng chỉ có như vậy. Thật khiến cho bản trưởng lão thất vọng.
Diệu Nhật trưởng lão lắc đầu, trên gương mặt già nua tràn ngập biểu tình thất vọng.
Ở đây là bãi cỏ phía ngoài bia đá Lăng Phong Viện, có rất nhiều người đang tụ tập. Có rất nhiều đệ tử Minh Lôi Viện, cũng có rất nhiều đệ tử Bích Thủy Viện, còn có rất nhiều đệ tử Lăng Phong Viện. Ngoài ra, còn có một trưởng lão Lăng Phong Viện cũng ở trong đó.
Nghe được Diệu Nhật trưởng lão nói vậy, đệ tử ba viện và Lâm trưởng lão của Lăng Phong Viện đồng thời lộ ra thần sắc căm phẫn.
– Trưởng lão nói đúng. Chúng ta đã quét ngang Bích Thủy Viện và Minh Lôi Viện. Hiện tại, sẽ quét ngang Lăng Phong Viện.
Tô Khải Lai phụ họa, cười nói:
– Tin tưởng, ở dưới sự dẫn dắt của trưởng lão, Hóa Long sư huynh cũng có thể quét ngang các đệ tử Lăng Phong Viện, kiếm chỉ nhất mạch Thanh Phong Chủ Điện.
Tô Hóa Long đứng ở trong bãi đất trống, trong tay cầm Bách Luyện Kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trên gương mặt lại ẩn chứa một chút ngạo nghễ. Loại ánh mắt cao cao tại thượng này, thời khắc thỉnh thoảng đảo qua đệ tử ba viện của Thanh Phong Kiếm Phái, lộ vẻ xem thường nồng đậm.
Cách đây hơn một tháng, Tô Hóa Long thua ở dưới kiếm của Sở Mộ, không chỉ có tu vi đột phá vào kiếm khí cảnh thất đoạn, hơn nữa, ở dưới sự tận tâm bồi dưỡng của Diệu Nhật trưởng, còn tiến thêm một bước dài, đạt được kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ. Đồng thời, ở dưới sự chỉ điểm của Diệu Nhật trưởng lão cùng thiên phú của bản thân dưới, trình độ kiếm thuật càng tiến bước rõ ràng hơn.
Sau khi đánh mất ái đồ, Diệu Nhật trưởng lão nhìn trúng thiên phú kiếm thuật của Tô Hóa Long, liền thu hắn về làm đệ tử quan môn, tận tâm tận lực bồi dưỡng. Xuất phát từ một loại tâm lý khoe khoang cao cao tại thượng, Diệu Nhật trưởng lão liền dẫn theo Tô Hóa Long đi tới Thanh Thủy Kiếm Phái, sau khi quét ngang đệ tử nội môn thất đoạn bát đoạn Thanh Thủy Kiếm Phái, lại đến Thanh Phong Kiếm Phái, đã quét ngang gần như tất cả đệ tử thất đoạn bát đoạn Bích Thủy Viện và Minh Lôi Viện, bắt đầu quét ngang Lăng Phong Viện.
– Thật đáng ghét. Nếu như Hà Khải Minh sư huynh còn ở Minh Lôi Viện chúng ta, nhất định sẽ không để cho tên Tô Hóa Long này lớn lối như vậy. Khẳng định có thể đánh bại hắn.
Một đệ tử nội môn Minh Lôi Viện nắm chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng quát khẽ, thần sắc giận dữ bất bình.
– Không sai. Đáng tiếc, nửa tháng trước Hà Khải Minh sư huynh đã đột phá đến cửu đoạn, đã trở thành đệ tử tinh anh của Chủ Điện. Bằng không, đâu đến phiên đệ tử Thanh Lan tới chỗ chúng ta kiêu ngạo như vậy được.
– Còn có ai. . . Có can đảm đánh với ta một trận hay không?
Hai mắt Tô Hóa Long sắc bén như lưỡi kiếm, mang theo một tia ngạo nghễ, chậm rãi đảo mắt nhìn qua mặt các nội môn đệ của ba viện tử. Sau khi đảo qua một lượt, ánh mắt sắc bén ép người, khiến rất nhiều đệ tử của ba viện căn bản cũng không dám đối diện với hắn, đưa mắt né tránh nhìn sang chỗ khác.
– Ha ha, Hóa Long sư huynh, đệ tử ba viện của Thanh Phong Kiếm Phái đều là một đám phế vật. Không chỉ không dám đánh với sư huynh một trận, mà ngay cả can đảm đối diện với sư huynh cũng không có. Đệ tử như vậy, nếu tới Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta, ngay cả tư cách quét rác cũng không có.
Chương 72: Đệ Tử Thanh Lan! Quét Ngang Ba ViệnTô Khải Lai cười to, trong lời nói không ngừng đả kích đệ tử ba viện Thanh Phong Kiếm Phái. Vẻ mặt Diệu Nhật trưởng lão hờ hững, giống như là thế ngoại cao nhân đứng ở một bên, mỉm cười không nói gì.
Các đệ tử ba viện lại giận dữ. Mỗi người nhìn lại, ánh mắt sắc như kiếm, tràn ngập vẻ phẫn nộ. Dường như bọn họ muốn giết chết Tô Khải Lai vậy. Điều này khiến cho Tô Khải Lai bị dọa tới mức giật mình, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Bất chợt nhận ra được động tác của mình, sắc mặt Tô Khải Lai đỏ lên, thẹn quá hóa giận, quát:
– Nhìn cái gì vậy? Ta nói đám các ngươi đấy. Nếu có bản lĩnh thì rút kiếm ra, cùng Hóa Long sư huynh đánh một trận. Nếu không có bản lĩnh, cút sang một bên, các người ngoan ngoãn làm đám phế vật đi.
– Diệu Nhật trưởng lão, đệ tử này của quý phái, lời lẽ nói ra khó tránh khỏi quá khích rồi.
Sắc mặt Lâm trưởng lão biến thành màu đen, giọng nói trầm thấp, nói.
– Người thiếu niên, còn trẻ khí thịnh, lại khó tránh khỏi có chút bốc đồng.
Trong lòng Diệu Nhật trưởng lão thầm cảm thấy sảng khoái, biểu hiện ra lại rất lạnh nhạt:
– Hơn nữa, chỉ là nói mấy câu mà thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục. Hơn nữa, phần lớn những lời hắn nói đều là lời nói thật. Đệ tử như vậy mới không dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa trên gạt dưới, càng đáng để cổ vũ. Phẩm hạnh của đệ tử thế nào, có liên quan đến đến danh dự của kiếm phái. Lâm trưởng lão nghĩ như thế nào?
Diệu Nhật trưởng lão nói một phen, bóp méo sự thực, đảo ngược trắng đen. Lâm trưởng lão tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Các đệ tử ba viện càng tức giận không thôi.
Lý Dương lại ở ngay trong đám người đó. Nhưng hắn hiện tại chẳng qua là một thành viên vô cùng bình thường. Vừa rồi, xem qua kiếm thuật của Tô Hóa Long, hắn biết rõ chênh lệch giữa mình và Tô Hóa Long càng lúc càng lớn.
– Để ta tới.
Một đệ tử bát đoạn trung kỳ của Lăng Phong Viện rút kiếm ra, lớn giọng, bước ra ngoài, kiếm chỉ vào Tô Hóa Long nói:
– Tiếp ta một kiếm.
– Đừng nói là một kiếm, mười kiếm trăm kiếm ta cũng nhận. Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó.
Tô Hóa Long ngạo nghễ nói. Mắt hắn nhìn một kiếm sắc bén đâm tới, trong mắt lóe lên một tia miệt thị, đầu thoáng động, tránh được một kiếm này.
Đệ tử bát đoạn trung kỳ của Lăng Phong Viện này đánh ra kiếm sau còn nhanh hơn kiếm trước. Chỉ có điều, tất cả đều là những thức kiếm thuật cơ bản của Lăng Phong, từng kiếm từng kiếm liên tiếp, giống như một cơn gió sắc bén tập kích đi.
Nhưng Tô Hóa Long lại né tránh như thường, khiến từng kiếm hắn đánh ra đều thất bại, không làm gì được.
– Đây chính là kiếm thuật của đám đệ tử nội môn Lăng Phong Viện các người sao? Thực sự quá làm cho ta quá thất vọng.
Tô Hóa Long lại tránh một kiếm, thản nhiên nói:
– Cũng tiếp ta một kiếm.
Nói xong, hắn liền xuất kiếm. Kiếm quang sáng như tuyết lóe lên, giống như cầu vồng chợt bắc ngang trời.
Keng.
Một tiếng động khẽ ngân lên.
Hắn đã đẩy kiếm của đối phương ra, đâm thẳng tới, dừng lại ở trên cổ họng của đệ tử này.
Từ sau khi bị Sở Mộ một kiếm đặt ở trên cổ họng, Tô Hóa Long theo bản năng thích làm như vậy.
– Ta đã từng nói, phải quét ngang ba viện nội môn của Thanh Phong Kiếm Phái. Tô Hóa Long ta nói được thì làm được.
Tô Hóa Long thu kiếm lại, vẻ mặt ngạo nghễ nói.
Sắc mặt của đệ tử nội môn Lăng Phong Viện đổi tới đổi lui, hết xanh đến hồng rồi lại trắng.
– Ngươi không nên đắc ý. Chờ Sở sư huynh trở về, ngươi sẽ biết cái gì gọi là thất bại.
Tên đệ tử này hừ lạnh nói.
– Không sai. Chờ Sở sư huynh trở về, ngươi sẽ biết chút kiếm thuật này của người, căn bản không tính là cái gì cả.
Lập tức có đệ tử ba viện phụ họa nói.
– Đúng. Hắn căn bản cũng không phải là đối thủ của Sở sư huynh. Ngay cả Hà sư huynh cũng đánh không lại Sở sư huynh.
– Sở sư huynh đi nơi nào? Các người ai biết, nhanh tìm Sở sư huynh trở về.
– Nghe nói Sở sư huynh hình như đi đài đấu kiếm. Nhanh tìm hắn trở về.
Trong mắt Tô Hóa Long lóe lên một tia vẻ lo lắng. Ba chữ “Sở sư huynh” này khiến hắn có một cảm giác rất không thoải mái. Bởi vì hơn một tháng trước, thời khắc quét ngang ngoại môn Thanh Phong Kiếm Phái, hắn đã bị một người họ Sở đánh bại. Hơn nữa, kẻ đó chỉ dùng một kiếm, đã đánh bại hắn.
Gần như mỗi khi nằm mơ, Tô Hóa Long đều sẽ giật mình tỉnh giấc. Bởi vì một kiếm kia của Sở Mộ, lưu lại ám ảnh ở trong lòng hắn.
Lúc này đây, đi tới Thanh Phong Kiếm Phái, ngoại trừ quét ngang ba viện ra, hắn còn một mục đích khác. Chính là rửa sạch nỗi nhục trước đó, đánh bại Sở Mộ.
– Tu vi của ta bây giờ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ. Kiếm thuật của ta rõ ràng tiến bước hơn so với một tháng trước rất nhiều. Cho dù là kiếm khí cảnh bát đoạn hậu kỳ, ta cũng có thể chống lại.
Trong lòng Tô Hóa Long lại âm thầm nói với mình:
– Mà hơn một tháng trước, tu vi của Sở Mộ còn chưa đạt tới lục đoạn đỉnh phong. Mới hơn một tháng trôi qua, hắn nhiều lắm chính là tiến vào thất đoạn. Thất đoạn và bát đoạn, chênh lệch trong đó rất lớn. Hắn không thể nào là đối thủ của ta.
Nghe được lời của mọi người nói, ánh mắt Lâm trưởng lão sáng lên. Đối với Sở Mộ này, hắn có ấn tượng sâu sắc.
– Diệu Nhật trưởng lão, nếu trưởng lão dẫn theo đệ tử mới tới khiêu chiến Thanh Phong Kiếm Phái ta, tuyên bố phải quét ngang nội môn ba viện bản phái, vậy trưởng lão có dám cùng bản trưởng lão đánh cuộc một lần hay không?
Suy nghĩ của Lâm trưởng lão vừa chuyển, mở miệng nói khích, giọng nói ngạo nghễ:
– Nếu như không dám, hiện tại liền dẫn theo đệ tử của ngươi cút khỏi đây. Từ này về sau, không nên lại bước vào Thanh Phong Kiếm Phái ta nửa bước.
– Có gì mà không dám chứ?
Diệu Nhật trưởng lão rất chịu không nổi kích động, mở trừng trừng hai mắt. Trong cơ thể tản ra một sự tức giận, nóng hừng hực giống như mặt trời rực cháy.
– Được.
Lâm trưởng lão cười to:
– Đệ tử này của ngươi, kiếm thuật thật sự không tệ. Bản trưởng lão thừa nhận. Ở trong rất nhiều đệ tử ở đây, không người nào là đối thủ của hắn. Nhưng bản viện đã có một đệ tử, có thể đánh bại đệ tử này của ngươi. Ngươi có tin hay không?
– A, ha ha ha ha, trong đám đệ tử của Lăng Phong Viện, còn có người có thể đánh bại đệ tử này của ta sao? Vậy gọi hắn ra, để bản trưởng lão tắng thêm kiến thức.
Diệu Nhật trưởng lão tự nhiên sẽ không tin tưởng, trong giọng nói lộ rõ một sự miệt thị.
MÀ Tô Hóa Long lại cảm thấy càng thêm khó chịu. Tô Khải Lai, lại dường như có điều suy nghĩ.
– Rất tốt. Nếu Diệu Nhật trưởng lão có tự tin như thế, trước tiên cứ chờ đi.
Lâm trưởng lão cười to nói xong, chỉ vào hai đệ tử bên cạnh:
– Các người, đi tới đài đấu kiếm, tìm Sở Mộ tới đây.
– Vâng, trưởng lão.
Hai đệ tử này đặc biệt kích động, sớm đã rót kiếm khí vào hai chân, thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy như điên về phía đài đấu kiếm, một đường lướt đi tuyệt nhanh.
– Trưởng lão.
Tô Khải Lai đột nhiên nhỏ giọng hô lên, chỉ có chính hắn và Diệu Nhật trưởng lão mới nghe được.