• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Bí Pháp Kiếm Khí Hộ Thể

Một tiểu chu thiên rồi lại một tiểu chu thiên vận chuyển kiếm khí. Một đám kiếm khí, từ đan điền đi ra dưới sự khống chế của niệm men theo lộ tuyến bí quyết Dưỡng Nguyên Kiếm Khí chậm rãi lưu động. Đi được một vòng rồi lại trở về đan điền, ở trong đan điền lưu chuyển hàm dưỡng vài lần rồi ra lao ra, tiếp tục vận chuyển.

Sau mười lăm tiểu chu thiên, kiếm khí lại một lần nữa quy nạp đan điền, ẩn ẩn lại tinh thuần hơn trước.

Bờ môi khẽ nhếch, một cỗ trọc khí như kiếm bắn ra ngoài, xuyên thấu hư không rồi tiêu tán.

Sở Mộ mở hai mắt ra, một tia tinh quang trong mắt léo lên.

– Dựa vào Luyện Khí Hoàn và Tụ Khí Hoàn, tăng lên tới lục đoạn đỉnh phong, nhưng mấy lần nếm thử đột phá thất đoạn, tuy nhiên cũng thất bại. Đây là bởi vì kiếm khí không đủ vững chắc. Có lẽ trước tiên ta cần phải củng cố vững chắc tu vi tại lục đoạn đỉnh phong rồi lại tìm kiếm cơ hội đột phá thất đoạn.

– Kiếm Khí Cảnh thất đoạn, muốn làm đến kiếm khí phụ, do tiểu chu thiên chuyển thành Đại Chu thiên, đến lúc đó, tu vi kiếm khí sẽ tăng trưởng rõ ràng. Nhưng hiện tại, còn không có pháp môn tương ứng.

– Hết thảy, đều thuận theo tự nhiên, không cưỡng cầu được.

Chằm chằm nhìn Vân Hải trước mặt, nhìn Vân Hải bình tĩnh, Sở Mộ thu hồi suy nghĩ, từ trong lòng lấy ra một quyển sách cũ kĩ hơi mỏng: Kiếm Khí Hộ Thể.

Lúc vừa mới đạt được, Sở Mộ chỉ đại khái nhìn qua một cách thô sơ giản lược, cũng không tỉ mỉ. Hiện tại, một lần nữa mở ra, nhìn kĩ, xem xét tỉ mỉ một cách rõ ràng. Nhắm mắt suy nghĩ một hồi, lát sau Sở Mộ trợn mắt, lại một lần nữa xem lại. Lúc này, hắn càng xem càng thêm cẩn thận, hơn nữa cũng có chút lí giải.

Nửa canh giờ sau, Vân Hải cơ hồ hoàn toàn bình tĩnh. Trời chiều, mặt trời cũng đã xuống núi được một nửa, chiếu xạ ánh sáng màu tàn hồng giống như nhuốm máu.

Khép lại sách lụa, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn Vân Hải cơ hồ bình tĩnh, hơn nữa ảm đạm.

– Bắt đầu tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể.

Hai mắt nhắm lại, bài trừ tạp niệm, lần nữa điều động kiếm khí trong đan điền, vận chuyển.

Chợt, một đám kiếm khí phân hoá thành một tia, xuyên thấu qua kinh mạch, dùng phương thức đặc thù của bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, lan tràn đến cơ bắp, đè ép trong cơ thể.

Khóe mắt không tự giác run lên, toàn thân khẽ run lên, cơ bắp truyền ra cảm giác đau đớn tê liệt. Cái loại đau đớn này, giống như là rất nhiều đao nhọn trong cơ thể xoắn giết.

Đây là điều cần phải trải qua khi tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Sau khi phân hóa kiếm khí, xuyên thấy qua kinh mạch tiến vào trong cơ bắp, hướng mặt ngoài đè ép, tốc hành làn da, lại đem làn da tiến hành rèn luyện một cách đơn giản, bao trùm lên làn da, hình thành một tầng phòng hộ vô hình hơi mỏng.

Hắn đã sớm tưởng tượng đến, kiếm khí xuyên thấu cơ bắp sẽ rất đau đớn. Nhưng đau đớn hiện tại vượt qua những gì hắn nghĩ, ngay cả người có ý chí kiên cường như hắn đều cảm thấy khó chịu.

Chỉ một lát sau, toàn thân Sở Mộ mồ hôi ướt nhẹp, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm giác cơ bắp có chút run rẩy, phụ tải đạt đến cực hạn, không thể không tạm thời dừng việc tu luyện Kiếm Khí Hộ Thể.

– Bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, so với ta suy nghĩ càng khó tu luyện.

Nhíu mày trầm tư, Sở Mộ lại lấy sách lụa ra xem, nhắm mắt suy nghĩ:- Dùng cường độ linh hồn và ý chí cả ta, tu luyện được tầng thứ nhất cũng không có bao nhiêu khó khăn. Nếu như đổi lại thành người khác, dưới loại đau đớn như thế này, hơn phân nửa là lâm vào hôn mê, căn bản không cách nào tu luyện.

– Không, hẳn là có phương pháp gì, có thể tu luyện tốt bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Bản bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể không chỉ có thiếu phần đằng sau, phía trước có lẽ cũng có chỗ thiếu hụt, chỗ thiếu này có thể là nội dung nhập môn.

Hai mắt không khỏi tỏa sáng.

– Bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, sau khi luyện thành, sẽ ở tầng ngoài làn da hình thành phòng hộ vô hình, khiến cho lực phòng hộ bản thân tăng lên, đối với thực lực chỉnh thể, cũng có tăng lên rõ rệt, không thể buông tha.

– Đã có khả năng khuyết thiếu pháp môn nhập môn, vậy chỉ có thể tự mình tìm kiếm pháp môn.

– Bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể để kiếm khí xuyên thấu kinh mạch vào cơ bắp, cuối cùng chính là rèn luyện làn da, phân tán kiếm khí thành một hơi mỏng, bám vào làn da, hình thành phòng hộ vô hình. Tuy thiếu khuyết chính là pháp môn, nhưng ta có ngoại kiếm khí. Nếu như ta trực tiếp dùng ngoại kiếm khí rèn luyện làn da, bỏ qua trình tự nội kiếm khí xuyên thấu kinh mạch cơ bắp, không biết là có thể thực hiện hay không?

Lần nữa xem lại nội dung trong sách lụa, về trình tự dùng kiếm khí rèn luyện làn da, Sở Mộ càng thêm cẩn thận nghiên cứu, suy nghĩ những điều khả thi trong đó.

– Nội kiếm khí, chú trọng ở phá hư tính, mà ngoại kiếm khí còn có lực phá hoại nhất định ở bên ngoài, còn có thể cường kiện thân thể. Dựa theo lí luận, ngoại kiếm khí có lẽ thích hợp rèn luyện làn da hơn.

Nghĩ tới đây, Sở Mộ không hề do dự, bắt đầu tập trung ý niệm. Hắn rõ ràng cảm nhận được, khí quanh thân trong phạm vi vài mét.

Những khí này, Sở Mộ rõ ràng cảm giác được sự lưu chuyển giống như phi kiếm.

Chợt, hắn bắt đầu khống chế những kiếm khí này, bám vào thân thể lên, bỏ qua áo dài màu xám trên người, chậm rãi lưu động, dựa theo quy luật đặc thù bên trên bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể, lấy lưu động chấn động rèn luyện làn da.

Đại lục Cổ Kiếm, bí pháp có không ít, trong đó trên đại thể phân loại lại không nhiều, chủ động phụ trợ, bị động, cũng có thể phân thành công kích và phòng hộ cùng với tăng phúc hoặc là suy yếu vân…vân.

Nghiêm khắc mà nói, bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể là phòng hộ bị động, sau khi luyện thành, không cần tận lực thúc dục, tự nhiên sẽ có tác dụng. Bởi vì sau khi rèn luyện làn da, làn da sẽ thích ứng kiếm khí, khiến cho kiếm khí tự nhiên vây quanh ở bên ngoài. Một khi bị công kích, tự sẽ đưa đến tác dụng phòng hộ.

Sở Mộ hết sức chăm chú điều động ngoại kiếm khí rèn luyện làn da, tiến triển dị thường chậm chạp, bởi vì hắn hiện tại đủ khả năng điều động ngoại kiếm khí phạm vi chỉ có hai thước rưỡi, quá ít.

Mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống phía tây, một vòng hắc ám nhanh chóng từ phía chân trời lan tràn, nuốt hết tàn hồng còn lưu lại. Màn đêm buông xuống, tinh quang dần dần lập lòe, Vân Hải lại đi vào giấc ngủ say.

Mang theo hàn phong, theo sườn đồi quét đến, mang theo tiếng thét rát nhỏ, quỷ dị là gió thổi tới trước mặt Sở Mộ 2m, giống như bị một bức tường vô hình ngăn trở, xuất hiện sự trùng kích tách sang hai bên, tiếp tục thổi đi. Mà Sở Mộ ngay cả sợi tóc cũng không lay động.

Tinh quang đầy trời, một vòng trăng sáng, không biết từ lúc nào đã nhô lên cao. Ánh trăng vì Vân Hải mà đắp lên một lớp áo bạc. Lúc rơi xuống người Sở Mộ lại phát sinh uốn lượn quỷ dị, như là ánh sáng bắn vào đáy nước sinh ra chiết xạ

Sở Mộ vẫn còn đang tu luyện.

Một lát sau, ánh trăng đột nhiên di chuyển, cảm giác chiết xạ quỷ dị biến mất. Sở Mộ chậm rãi mở hai mắt, khóe miệng mỉm cười.

Chương 40: Ngộ Ý Cảnh Kiếm Kỹ Thông Đại Chu Thiên

– Quả nhiên ngoại kiếm khí có thể tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Không chỉ có thể thực hiện, hơn nữa còn không cần đi thừa nhận đau đớn mà nội xuyên thấu xé rách cơ bắp mang đến.

– Hiện tại ta rèn luyện làn da đã nhập môn, lại trải qua ba bốn ngày rèn luyện là có thể tu luyện thành tầng thứ nhất bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Đến lúc đó, bên trên làn da sẽ tự nhiên hình thành một phòng hộ vô ảnh kiếm khí.

Mà lúc này, đêm đã khuya, đã đến lúc trở về nghỉ ngơi.

Sở Mộ đi sớm về trễ, vất vả cần cù hơn xa ong mật, đối với đệ tử ngoại môn đồn đãi về hắn, Sở Mộ hờ hững, thậm chí hắn cũng không biết, thanh danh của Sở Mộ đã truyền vào trong khu nội môn, để cho không ít đệ tử nội môn sinh ra ấn tượng đối với hắn.

Ngày thứ tư, như thường ngày, trời chưa sáng, Sở Mộ đã đên đến sườn đồi vách đá dựng đứng. Vẫn như mọi ngày hắn sẽ tiến hành huấn luyện thị kiếm thính kiếm sờ kiếm, đến khi mặt trời lặn, lại tu luyện bí quyết Dưỡng Nguyên Kiếm Khí, không cầu đột phá, chỉ cầu củng cố, triệt để vững chắc Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong.

Mười tám tiểu chu thiên, vận chuyển hoàn tất, thả ra một hơi kiếm khí. Sở Mộ mở hai mắt.

– Trải qua bốn ngày tu luyện, tu vi Kiếm Khí Cảnh lục đoạn đỉnh phong hoàn toàn củng cố, họa ngầm do phục dụng đan dược để đột phá cũng được tiêu trừ. Tiếp theo có thể đột phá.

Nhìn chằm chằm vào Vân Hải đang chậm rãi biến ảo, Sở Mộ thấp giọng nói:

– Tuy nhiên, ta còn muốn tu luyện bí pháp Kiếm Khí Hộ Thể. Hôm nay, nhất định có thể luyện thành tầng thứ nhất.

Chợt ngoại kiếm khí điều động nhập vào thân, chậm rãi lưu động trên làn da, rèn luyện làn da.

Trải qua ba ngày tu luyện, ngoại kiếm khí lưu chuyển rèn luyện làn da đã trở nên thập phần đơn giản. Không biết qua bao lâu, Sở Mộ chỉ cảm thấy toàn thân hơi khẽ chấn động, ngoại kiếm khí rèn luyện làn da dừng lại, không bị khống chế mà tản ra xung quanh, trên làn da, một tầng kiếm khí vô ảnh nhàn nhạt bám vào.

– Luyện thành tầng thứ nhất?

Sở Mộ mừng rỡ, rút kiếm, vung ống tay áo lên, nhìn kĩ, mơ hồ có thể cảm giác được trên da mình bám một tầng kiếm khí vô ảnh.

– Ha ha…. Kiếm Khí Hộ Thể tầng thứ nhất, có thể ngăn trở đại lực tinh cương kiếm trảm kích mà không phá.

Sở Mộ cười to vài tiếng:

– Bản tàn thiên Kiếm Khí Hộ Thể bí pháp chỉ có tầng thứ nhất và tầng thứ hai. Muốn luyện thành tầng thứ hai thì cần phải không ngừng trích dẫn kiếm khí tiếp tục rèn luyện, khiến cho kiếm khí bám trên da càng thêm dày đặc, càng thêm kiên cường dẻo dai, đạt đến mức độ biến chất.

Hôm nay, tu luyện xong Dưỡng Nguyên Kiếm Khí, Kiếm Khí Hộ Thể, Sở Mộ bắt đầu tu luyện Cơ Sở Kiếm Thuật, sau đó là Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cùng với Thanh Phong kiếm thuật, Toái Loạn Bộ cùng thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu .

Hôm nay tu luyện đặc biệt nhanh, sau khi tu luyện xong, mặt trời còn chưa xuống núi.

– Nghe nói mỗi một vị kiếm thuật tông sư, đều sáng tạo một chiêu kiếm kỹ thuộc về mình, hiện tại ta cũng là kiếm thuật tông sư, nên sáng tạo một chiêu kiếm kỹ thuộc về mình.

Trong khi nhìn Vân Hải dưới trời chiều biến ảo, ánh mắt Sở Mộ thâm thúy xa xăm, như có điều suy nghĩ.Suy nghĩ giống như cưỡi ngựa xem hoa phân loạn, trong lúc nhất thời, Sở Mộ cũng không nghĩ ra là sẽ sáng tạo dạng kiếm kĩ gì.

Sở Mộ không nóng nảy, theo hắn biết, mấy vị kiếm thuật tông sư trên địa cầu, ngắn thì 4-5 năm, lâu thì vài chục năm mới sáng tạo ra kiếm kĩ thuộc về mình. Muốn một sớm một chiều sáng tạo ra kiếm kĩ là điều rất khó.

Trời chiều càng đỏ lên tươi đẹp, Sở Mộ có cảm giác lúc xế chiều, phảng phất có một hỏa cầu vô cùng lớn thiêu đốt hỏa diễm đỏ tươi như máu, chiếu xạ ra hòa quang đỏ. Chân trời phía tây chiếu lên đỏ bừng như nhuốn máu, Vân Hải biến ảo cũng bị nhiễm một tầng hồng sắc, cực kỳ chói mắt.

Ngắm cảnh trời chiều một hồi, đến nỗi hai mắt mỏi nhừ, Sở Mộ vẫn không có cảm giác nào liền chuyển dời ánh mắt, nhìn Vân Hải trở lại bình thường. Hắn chỉ cảm thấy, trong nội tâm phảng phát có gì đó, cũng trở lại bình thường.

Sở Mộ như biến thành một pho tượng, ngồi xếp bằng xuống đất, tinh cương kiếm đặt trên hai chân. Hai mắt không chớp động nhìn chằm chằm vào Vân Hải, thẳng đến khi Vân Hải hoàn toàn trở lại bình thường, phảng phất lâm vào ngủ say. Bởi vì trời chiều hoàn toàn hạ xuống, ánh sáng hồng sắc như nhuốm máu biến mất, một vòng hắc ám từ phía chân trời lan đến, tập kích bầu trời, màn đêm buông xuống.

Gió lớn quét đến, mang theo từng tia lãnh ý. Tóc và góc áo Sở Mộ tung bay, nhưng thân thể hắn y nguyên bất động. Hai mắt hắn vẫn mở, ẩn ẩn tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào Vân Hải, không bị ảnh hưởng chút nào, đắm chìm trong một trạng thái đặc biệt.

Trời càng tối, gió càng lớn, thời tiết ban đêm lạnh hơn, đệ tử ngoại môn cũng đã chìm vào trong giấc ngủ say. Trên sường đồi vách đá dựng đứng, một đạo thân ảnh vẫn ngồi xếp bằng như cũ, sừng sững bất động, giống như trường tồn từ cổ chí kim, đối mặt với Vân Hải đang ngủ say trong bóng tối. Hai mắt Sở Mộ lóe sáng, như hàn tinh sáng chói.

Đêm tối dài đằng đẵng, gió đêm thổi tới!

Bất tri bất giác, rét lạnh đêm tối qua đi, phía chân trời có chút ánh sáng lóe lên. Ánh sáng màu đỏ tràn ngập sinh cơ và tinh thần từ chân trời phía đông chậm rãi nhô lên làm cho Vân Hải đang ngủ say tỉnh lại, một lần nữa biến ảo.

Mặt trời mọc dần dần lên cao, chiếu sáng vạn vật. Mí mắt Sở Mộ run lên, trong đại não phảng phất có đồ vật gì đó đột nhiên nổ tung, một loại ý nghĩ hiểu thấu hết thảy như thác nước đổ.

Tâm vô tạp niệm, Sở Mộ nhảy dựng lên, rút kiếm, kiếm quang sáng như tuyết tựa như cầu vồng vạch phá phía chân trời, biến thành một đám mây trôi trắng noãn, phảng phất từ vô tận Vân Hải dẫn dắt mà đến, vờn quanh quanh thân.

Phi Vân Kiếm Thuật…. Nhu Vân Kiếm thuật …..

Một lần lại một lần, không có suy nghĩ không có tạp niệm, hết thảy tùy tâm mà động, tùy ý xuất kiếm.

Vân Sinh Vân Tụ….. Phi Vân Động….. Vân Tán Vân Diệt….. Nhu Vân tam chuyển……

Nhất thức thi triển ra, sát chiêu luân chuyển.

Vân Tán Vân Diệt….. Phi Vân Động….. Nhu Vân tam chuyển…. Vân Sinh Vân Tụ ……

Từng sợi mây trôi quấn quanh, nhiều đóa mây trắng tiêu tan, thân hình biến mất không thấy gì nữa, chỉ có mây trắng biến ảo.

Dưới sự dẫn dắt của một ý nghĩ, Phi Vân Kiếm Thuật cùng Nhu Vân kiếm thuật sinh ra phân giải dung hợp không thể tưởng tượng nổi, dần dần Phi Vân Kiếm Thuật không còn là Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật cũng không còn là Nhu Vân kiếm thuật.

Không biết luyện bao nhiêu lần, mặt trời đã nhô cao lên đến đỉnh, Sở Mộ thu kiếm, bỗng nhiên bất động, khí tức toàn thân khởi động, mây trôi quấn quanh, nhìn thẳng Vân Hải. Ở bên trong tối tăm, hắn chỉ cảm giác mình tựa hồ lĩnh ngộ được một ít huyền diệu về Vân, giống như Phong huyền diệu.

Lúc này, không biết từ chỗ nào lên, một cỗ cuồng phong đột nhiên thổi tới, thổi trúng một đám mây trắng làm tiêu tán. Cuồng phong qua di, mây trắng lại nhanh chóng tụ lại, một tia mây trôi tản ra cùng chuyển động quy tụ, quỹ tích của nó hoàn toàn hiển lộ trong mắt Sở Mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK