• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: La

ta thua.

Đại thế trên người Sở Mộ càng ngày càng được đẩy lên, không ngừng gia tốc ngưng tụ lại,

Bỗng nhiên sắc mặt Vương Phong đại biến, đột nhiên hắn cảm thấy dường như toàn bộ thế giới quanh thân đều biến mất như bị hắc ám nuối chửng chỉ còn lại một người trước mặt đang không ngừng lớn lên. Thân ảnh, khí thế, tư thái của Sở Mộ đã khiến Vương Phong cảm nhận được uy hiếp.

Vương Phong không thể không chăm chú đối đãi cũng bắt đầu rút kiếm. Vương Phong ném vỏ kiếm sang một bên, trường kiếm chói mắt hoành ở trước ngực, dần điều động kiếm khí, chỉ thấy từng sợi khí lưu màu trắng lan đến thân kiếm lưu động xung quanh thân kiếm tản mát ra khí tức đáng sợ khiến mọi người hít thở không thông.

Toàn bộ đệ tử ngoại môn đang quan khán đều bày ra bộ mặt kinh hãi, tất cả gần như ngừng thở, hai mắt trừng lớn không dám nháy lấy một lần sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào của trận chiến “siêu kinh điển”.

Phong dừng lại!

Trong mắt Sở Mộ, chỉ có Vương Phong. Cả thế giới, phảng phất bị hắc ám nuốt hết, hết thảy toàn bộ biến mất. Chỉ có hắn và Vương Phong, chính diện tương đối. Bản thân hắn đang súc thế, kiếm tiếp theo tất phân thắng bại, định sinh tử.

Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn cùng Kiếm Khí Cảnh bát đoạn!

Khoảng cách này khó có thể mà vượt qua được, nhưng trong nháy mắt đối nghịch này lại khiến cho người ta xem nhẹ tu vi cả hai bên.

Những người đứng xem nín thở chờ đợi. Trong mắt bọn họ chỉ có hai thanh kiếm, hai thanh kiến tản mát ra khí tức bất đồng, xa xa tương đối.

Chỉ sau một vài giây nữa chính là tuyệt sát!

Đột nhiên, một cổ khí tức ngoài ý muốn xuất hiện, phảng phất một trận gió từ trên trời thổi tới, cao ngạo ngạo hàng lâm, xé rách trời cao, khiến hắc ám lui bước, kinh động Sở Mộ cùng Vương Phong.

– Là Tiêu Thiên Phong….

– Sư huynh Tiêu Thiên Phong đến. Đúng rồi, hôm nay hình như là ngày mà hắn và Sở Mộ đặt cược.

Bị khí tức Tiêu Thiên Phong ảnh hưởng, Sở Mộ cùng Vương Phong đối nghịch cũng bị quấy nhiễu, khí tức liên hệ trên thân kiếm cũng bị phân tán.

– Tiêu Thiên Phong, ngươi là có ý gì?

Vương Phong nhìn về phía Tiêu Thiên Phong, trầm giọng quát hỏi.

– Ngươi có thể trở về đi.

Tiêu Thiên Phong liếc mắt nhìn Vương Phong, ánh mắt lợi hại như kiếm, lạnh lùng nói ra.

– Tiêu Thiên Phong, tuy chúng ta không cùng một viện nhưng đều là đệ tử nội môn, chẳng lẽ ngươi còn muốn che chở đệ tử ngoại môn? Không tiếc cùng ta là địch sao?

Vương Phong thanh sắc đều lệ.

– Ngươi không xứng là địch cùng ta.

Ngữ khí Tiêu Thiên Phong bất từ bất tật (*không chậm không nhanh) cùng Sở Mộ đặt song song, nhìn về phía Vương Phong, thiếu chút nữa lại để cho Vương Phong thổ huyết, sắc mặt tái nhợt một mảnh, nhìn hằm hằm Tiêu Thiên Phong, đến một câu cũng nói không nên lời.

Bởi vì, Vương Phong từng giao thủ với Tiêu Thiên Phong, đúng là hắn không phải đối thủ của Tiêu Thiên Phong. Mãi đến tận bây giờ kiếm của Tiêu Thiên Phong còn để lại cho hắn ký ức hãy còn mới mẻ.

– Tốt, Tiêu Thiên Phong, ngươi chính là muốn che chở tên đệ tử ngoại môn này đúng không. Đi, hi vọng ngươi có năng lực kia, có thể một mực che chở hắn.

Vương Phong hung hăng gật gật đầu, nội tâm biệt khuất lại phẫn nộ, tán đi kiếm khí, ánh mắt hung hang nhìn về phía Tiêu Thiên Phong rồi mới thu kiếm vào vỏ. Lại dùng ánh mắt hung dữ tràn ngập uy hiếp quét Sở Mộ, tức giận hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng quay người, bước nhanh rời đi.

Vương Phong rời đi, Sở Mộ cũng chậm rãi thở ra một hơi, cơ bắp toàn thân căng cứng liền buông lỏng.

– Đa tạ Tiêu sư huynh.

Tay phải Sở Mộ cầm kiếm, mũi kiếm hướng xuống, chuyển hướng Tiêu Thiên Phong, chắp tay đi kiếm lễ.

– Tiện tay mà thôi.

Tiêu Thiên Phong nhàn nhạt nói ra, đáy mắt ẩn chứa một tia cuồng nhiệt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngữ khí cũng mang lên một tia lửa nóng:

– Nhìn khí tức vừa rồi của ngươi, hẳn là ngươi đã luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát?

Nói xong, Tiêu Thiên Phong dùng một loại ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn xem Sở Mộ, phi thường hi vọng Sở Mộ nói ra câu trả lời khẳng định.

Tiêu Thiên Phong lại một lần nữa sợ hãi thán phục, loại người này, chỉ vì kiếm, chỉ vì truy cầu kiếm thuật đỉnh phong, thậm chí kiếm đạo đỉnh phong.

– Tiêu sư huynh, cũng luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát a.

Sở Mộ mỉm cười, chậm rãi nói ra, một tiếng Tiêu sư huynh này, hắn là phát ra từ nội tâm.

– Ta dùng mười ba ngày luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát, ngươi thì sao?

Đáy mắt Tiêu Thiên Phong cuồng nhiệt càng rõ ràng.

– Mười ba ngày.

Sở Mộ hồi đáp, hắn không chỉ luyện thành mà còn là đại thành.

– Tốt, chúng ta đều trong mười ba ngày luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát, ta thua.

Tiêu Thiên Phong nói ra, lời nói lại để cho Sở Mộ cả kinh, cũng làm cho đệ tử ngoại môn chung quanh khiếp sợ không thôi.

– Có nghe hay không! Có nghe hay không! Sở Mộ và Tiêu sư huynh vậy mà đều luyện thành Thanh Phong kiếm thuật, quá không thể tưởng tượng nổi.

– Đúng vậy a, Thanh Phong kiếm thuật được xưng vài chục năm nay không người luyện thành, bây giờ lại bị hai người luyện thành, nếu như nói Tiêu sư huynh là cuồng nhân kiếm thuật luyện thành còn nói qua được đi, Sở Mộ là đệ tử ngoại môn vậy mà có thể luyện thành Thanh Phong kiếm thuật.

– Chẳng lẽ Sở Mộ và Tiêu sư huynh đồng dạng, thật sự là thiên tài kiếm thuật?

– Đã đều luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát, vì cái gì Tiêu sư huynh nói hắn thua?

– Ba năm trước đây, Phi Vân Kiếm Thuật của ta đại thành, chọn môn học Thanh Phong kiếm thuật, chỉ luyện đến Thanh Phong Phất Diện. Trong ba năm, ta cũng không có buông bỏ tu luyện Thanh Phong kiếm thuật. Về sau đạt được Thanh Phong Liễu Loạn, cho nên tu luyện sớm hơn ngươi vài ngày. Trên lý luận, ta có lẽ luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát sớm hơn ngươi mới đúng, nhưng sự thật lại dùng thời gian đồng dạng. Lúc này đây, ta không bằng ngươi.

Tiêu Thiên Phong chậm rãi nói ra, nhưng cuối cùng ý tứ rất rõ ràng, hắn thua chỉ là tạm thời.

– Lúc này đây là ngươi thắng, ngươi có thể đem nguyên vẹn Thanh Phong kiếm thuật cống hiến cho kiếm phái, một môn kiếm thuật trung giai có thể đạt được không ít điểm cống hiến. Đối với ngươi mà nói có lẽ có tác dụng rất lớn.

Tiêu Thiên Phong nhàn nhạt nói ra:

– Ta rất chờ mong, ngươi mau chóng tu luyện tới Kiếm Khí Cảnh bát đoạn, có thể cùng ta toàn lực đánh một trận chiến.

– Ngày đó sẽ không quá lâu.

Sở Mộ nói, chiến ý lan tràn.

– Tốt!

Tiêu Thiên Phong khẽ quát một tiếng, cuồng nhiệt trong mắt càng lớn, không che dấu được vẻ mặt hưng phấn. Hắn quay người, bước nhanh mà rời đi.

Liếc mắt nhìn bóng lưng Tiêu Thiên Phong, ánh mắt Sở Mộ càng thêm lợi hại, đi nhanh đến Kiếm Các.

– Thanh Phong Liễu Loạn, chẳng lẽ là nhất thức sát chiêu trong Thanh Phong kiếm thuật?

– Hẳn là vậy. Chính là vì thiếu khuyết nhất thức Thanh Phong Liễu Loạn, cho nên mới làm cho Thanh Phong kiếm thuật không người luyện thành, mà Tiêu sư huynh ngoài ý muốn đạt được Thanh Phong Liễu Loạn, mới bổ sung toàn bộ Thanh Phong kiếm thuật, cho nên hắn và Sở Mộ mới có thể luyện thành.

Có đệ tử thông minh phỏng đoán so sánh nói.

– Quá tốt, Phi Vân Kiếm Thuật của ta cũng sắp luyện thành, đến lúc đó ta có thể chọn học Thanh Phong kiếm thuật.

Chương 16: Kiếm Khí Cảnh Ngũ Đoạn

– Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, chẳng lẽ ngươi không có nghe được Tiêu sư huynh nói. Nguyên vẹn Thanh Phong kiếm thuật là kiếm thuật trung giai. Đến lúc đó, trừ phi đối với kiếm phái có đầy đủ cống hiến, nếu không, không cách nào chọn học.

– Thanh Phong kiếm thuật thực sự thiếu thốn!

Trưởng lão trấn thủ Kiếm Các nhìn xem Sở Mộ giao cho hắn một tờ giấy có viết một chiêu kiếm, toàn thân bỗng nhiên chấn động. Trong mắt bắn ra tinh mang làm cho người ta sợ hãi, trên người hiện lên một cổ khí tức lợi hại kinh khủng, lại khiến cho Sở Mộ trước mắt tái đi, phảng phất toàn thân giống như bị xé nứt khó có thể thừa nhận, liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt.

– Vâng, nguyên vẹn Thanh Phong kiếm thuật hẳn là một môn kiếm thuật trung giai.

Hít sâu một hơi, đè xuống khiếp sợ trong nội tâm. Sở Mộ nói, đồng thời nội tâm suy đoán, tu vi trưởng lão Kiếm Các đến cùng đạt tới cấp độ gì. Chỉ là tản mát ra một tia khí tức, lại để cho chính mình có cảm giác bị xé nứt. Vương Phong so với hắn thật giống như địa cùng thiên.

– Kiếm thuật trung giai….

Hai mắt Trưởng lão Kiếm Các nhắm lại, tựa hồ suy tính. Một hồi lâu mới mở ra. Hai mắt lợi hại:

– Đúng vậy, nguyên vẹn Thanh Phong kiếm thuật thật là một môn kiếm thuật trung giai, ngươi có quyết định tốt, muốn đem Thanh Phong Liễu Loạn cống hiến cho kiếm phái?

– Vâng.

– Ân, phi thường tốt, nhất thức Thanh Phong Liễu Loạn, lại để cho Thanh Phong kiếm thuật từ kiếm thuật hạ giai trở thành kiếm thuật trung giai. Ngươi đã cống hiến một môn kiếm thuật trung giai.

Trưởng lão Kiếm Các dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá Sở Mộ, cười ha hả nói ra:

– Cống hiến một kiếm thuật hạ giai đạt được mười điểm cống hiến, kiếm thuật trung giai ngươi có thể đạt được 100 điểm cống hiến kiếm phái hoặc là chọn học một môn kiếm thuật trung giai, ngươi lựa chọn như thế nào?

– Đệ tử muốn điểm cống hiến.

– Lấy kiếm bài đệ tử ra đây.

Sở Mộ móc đệ tử bài từ trong lòng ra, là màu xám, biểu tượng đệ tử ngoại môn, có một ngón tay dài rộng, lệnh bài có ngoại hình là một thanh tiểu kiếm, thượng diện khắc Thanh Phong lưỡng cổ triện.

Trưởng lão Kiếm Các tiếp nhận kiếm bài, cầm kiếm bài đi vào phòng trong, chỉ chốc lát sau lại đi tới, trả kiếm bài lại cho Sở Mộ:

– Ngươi bây giờ có 100 điểm cống hiến, có thể đi nội vụ đường đổi lấy một ít đan dược trợ giúp tu luyện, gia tốc tu luyện, mau chóng đột phá, nhớ kỹ, đến lúc đó có thể báo tên tuổi ta.

– Đa tạ trường lão.

Sở Mộ thu hồi kiếm bài.

– Ta rất ngạc nhiên, Thanh Phong Liễu Loạn, hẳn là Tiêu Thiên Phong đạt được, hắn chưa có tới cống hiến, ngược lại cho ngươi cống hiến.

Trưởng lão Kiếm Các lưu chuyển hào quang đáy mắt, có bát quái hỏa thiêu đốt hừng hực.

– Trưởng lão, đây là đệ tử cùng với Tiêu sư huynh ước định, không thể nói tỉ mỉ, thỉnh trưởng lão tha thứ.

Sở Mộ thiếu chút nữa chảy ra mồ hôi lạnh, nói đơn giản.

– Vậy sao? Lần sau ta hỏi Tiêu Thiên Phong.

Trưởng lão Kiếm Các hồ nghi xem Sở Mộ, không có hỏi tới, lại để cho Sở Mộ buông lỏng một hơi:

– Đúng, Đúng, Thanh Phong kiếm thuật là kiếm thuật trung giai, dùng tu vi ngươi bây giờ, muốn luyện thành cũng rất khó khăn, ngươi có thể chọn học một môn hạ giai kiếm thuật.

Sở Mộ nghe xong, lập tức đáp ứng, có loại cơ hội này hắn làm sao có thể bỏ qua.

Sở Mộ lập tức tiến vào Kiếm Các tầng một chọn lựa Nhu Vân kiếm thuật, một môn kiếm thuật hạ giai để phòng thủ, bởi vì công kích đã có Phi Vân Kiếm Thuật và Thanh Phong kiếm thuật.

Ngay sau đó, Sở Mộ tìm được một môn thân pháp hạ giai nhanh chóng xem, cưỡng ép trí nhớ ghi lại toàn bộ trong óc. Thời gian một nén hương sau, Sở Mộ hoàn toàn nhớ kỹ môn thân pháp hạ giai này.

Nội vụ đường ở giữa khu vực đệ tử ngoại môn và khu vực đệ tử nội môn. Từ Kiếm Các bước nhanh đến nội vụ đường đại khái cần nửa canh giờ.

Nội vụ đường cũng không phải là tạp vụ đường có thể so sánh, diện tích Nội vụ đường gấp năm lần tạp vụ đường. Bên trong sắp đặt một gã đường chủ và bốn gã chấp sự. Đường chủ tọa trấn, bốn gã chấp sự phụ trách sự vụ bất đồng.

Sở Mộ đã đến lại để cho một gã chấp sự tiếp đãi hắn cảm thấy kinh ngạc. Không chỉ bởi vì thân phận hắn là đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn đến nội vụ đường rất ít ngẫu nhiên cũng có, chủ yếu nhất là tu vi hắn chỉ có Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn mà thôi.

Chấp sự hỏi ý đồ Sở Mộ đến, chuyển khởi tâm tư ý định tham ô nhưng lại cảm thấy dùng tu vi Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn có được điểm cống hiến đổi lấy đan dược có chút không thể tưởng tượng nổi. Tên chấp sự này bất động thanh sắc thăm dò vài câu.

Sở Mộ mặc dù có điểm kiếm si nhưng không ngốc. Thoáng cái nắm bắt tâm tư đối phương, cũng dùng ngữ khí lơ đãng nhắc tới Trưởng lão Kiếm Các. Quả nhiên tạo thành hiểu lầm cho đối phương, cho rằng Sở Mộ là thụ Trưởng lão Kiếm Các chiếu cố. Bởi vậy, bỏ đi ý niệm chiếm tiện nghi trong đầu, ngược lại nhiệt tâm một ít, không chút nào bởi vì tu vi Sở Mộ xa xa không bằng hắn mà xem thường.

– Bản kiếm phái có thể đổi lấy đan dược là Hạ phẩm, vị sư đệ này ý định đổi loại hình đan dược gì?

Văn chấp sự cười tủm tỉm hỏi thăm:

– Là chữa thương hay vẫn là gia tăng tu vi hay là mặt khác?

– Gia tăng tu vi.

Đối với đan dược, Sở Mộ lý giải cũng không phải nhiều.

– Đan dược Gia tăng tu vi có dưỡng khí hoàn, tụ khí hoàn, Luyện Khí hoàn và phá khí. Sư đệ không biết phân biệt được hay không? Vậy thì nghe ta nói tỉ mỉ.

Văn chấp sự cười tủm tỉm nói ra:

– Dưỡng khí hoàn, tựu là đan dược đê đẳng nhất thích hợp Kiếm Khí Cảnh vừa đến tam đoạn phục dụng, trợ giúp hàm dưỡng kiếm khí. Tụ khí hoàn tựu là tứ đoạn đến lục đoạn phục dụng, mà Luyện Khí hoàn tắc thì thích hợp thất đoạn bát đoạn phục dụng. Phá khí hoàn tắc thì thích hợp cửu đoạn phục dụng. Sư đệ tu vi là Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn, ta đề nghị đổi lấy tụ khí hoàn, mỗi một khỏa tụ khí hoàn hai mươi điểm cống hiến.

– Cần năm sáu khỏa tụ khí hoàn mới có thể từ tứ đoạn đột phá đến ngũ đoạn, nếu như muốn đến lục đoạn muốn thêm nữa…

Văn chấp sự bổ sung một câu.

– Ta có 100 điểm cống hiến, đổi năm khỏa tụ khí hoàn.

Hơi chút suy nghĩ, Sở Mộ nói.

– 100 điểm cống hiến!

Văn chấp sự miệng đại trương, hắn vốn là cảm thấy Sở Mộ có thể có hai ba mươi điểm cống hiến là không tệ, không nghĩ tới dĩ nhiên là 100. Nhưng lại nghĩ tới trưởng lão Kiếm Các, có lẽ 100 điểm cống hiến là Trưởng lão Kiếm Các phân cho hắn, khó tránh khỏi có chút hâm mộ.

– Sư đệ chờ chút đã.

Văn chấp sự cầm kiếm bài đệ tử của Sở Mộ đứng dậy đi vào trong phòng, không bao lâu lại đi ra. Trong tay nhiều ra một bình sứ nhỏ, tính cả kiếm bài đệ tử đưa cho Sở Mộ:

– Trong cái chai này có năm khỏa tụ khí hoàn, kiếm bài đệ tử 100 điểm cống hiến đã toàn bộ khấu trừ. Chúc sư đệ tu vi tiến nhanh, đến lúc đó cũng đừng quên sư huynh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK