Cả người Lý Tiêu Vân tràn ngập một loại khí tức và năng lượng trước nay chưa từng có, cậu ta nắm tay, vung nhẹ về phía cái cây bên cạnh, trong chớp mắt cái cây kia tan thành tro.
Lý Tiêu Vân cực kỳ sợ hãi nhìn mọi thứ trước mắt: "Chuyện... chuyện gì thế này?"
"Khuy thiên nhãn của con đã mở thành công rồi, giờ cho dù trở về thì cũng có thể chiến thắng những người đó".
"Thời gian này con tạm thời ở lại để lo liệu mọi chuyện, bố sẽ vào Giang Sơn Xã Tắc để cứu mẹ con".
Lý Tiêu Vân nghiêm túc gật đầu: "Bố nhớ cẩn thận".
Lý Hùng mỉm cười: "Trên đời này không ai có thể nhốt nổi bố".
Nói xong, Lý Hùng lóe thành một cái bóng, nhanh chóng đi vào Giang Sơn Xã Tắc.
Bức tranh này từ từ cuộn lại rồi biến mất.
Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, sương mù dày đặc.
Lý Hùng như chiếc lá rụng, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Anh nhìn thoáng qua xung quanh, hơi nhíu mày, Giang Sơn Xã Tắc không chỉ là một bức tranh, bên trong không chỉ có mấy ngọn núi, mấy con sông. Mà nó là một thế giới vô cùng rộng lớn.
Thế giới của nó còn lớn hơn trái đất, nó là vô tận, không có biên giới.
Lý Hùng phải tìm được mọi người bên trong không khác gì mơ mộng hão huyền, nhất là khi Giang Sơn Xã Tắc đã phong ấn mắt Sâm La và toàn bộ sức mạnh của anh, giờ anh đã trở thành một người bình thường.
Anh khác người bình thường ở chỗ, đó là thân thể và kinh nghiệm võ học của anh.
Lý Hùng nhìn xung quanh, giờ anh đang đứng ở một rừng cây rộng lớn, nhìn không thấy cuối.
Anh từng có kinh nghiệm sống ở đại lục Hồng Hải rộng lớn, nhanh chóng quen với hoàn cảnh xung quanh, tìm được hướng bắc sau đó cứ đi thẳng về phía trước.
Càng đi, anh nhận ra thảm thực vật đã có sự thay đổi.
Ban đầu, có một số cây cao chót vót chọc trời, nhưng bây giờ những cây cao chót vót này đang dần trở nên cong queo, hệt như khu rừng kinh dị trong phim kinh dị trên TV.
Không chỉ có rừng cây thay đổi mà không khí bên trong rừng rậm cũng đã xảy ra sự thay đổi hóa học một cách kỳ lạ.
Con đường phía trước vốn dĩ quang đãng đột nhiên bị một đám sương mù không biết từ đâu bay tới, chặn hết mọi thứ của Lý Hùng.
Những người có kinh nghiệm sống trong rừng đều biết nếu đột nhiên có sương mù bay đến thì phải dừng lại đợi.
Nếu tiếp tục đi sâu vào trong thì rất dễ bị lạc, sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm khó lường.
Lúc này Lý Hùng đã dừng chân, giờ chuyện quan trọng nhất là anh phải giữ sức, sau đó đi ra khỏi khu rừng, tìm kiếm đám người Hứa Mộc Tình rơi xuống.
Thế nên anh không cậy mạnh, ỷ vào sức mạnh kinh người của mình mà đi sâu vào trong, anh tìm một chỗ ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, anh ngồi xếp bằng xuống một chỗ, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tiếng thú hoang kêu.
Dựa vào độ truyền âm để đoán thì những con vật cách Lý Hùng khá xa.
Nhưng Lý Hùng bực ở chỗ, nghe tiếng của nó giống tiếng hổ gầm, lại giống tiếng sư tử, nhưng hình như còn mạnh mẽ hơn cả hổ với sư tử.
Chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy tò mò, Giang Sơn Xã Tắc của Sở Trường Ca rốt cuộc ẩn chứa sự thần bí thế nào?
Lý Hùng ngồi một chỗ điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng để cho năng lượng trong cơ thể chảy khắp mọi chỗ trong người, tranh thủ lúc này nhất định phải cố gắng mở lại mắt Sâm La của mình.
Nhưng anh đã thử vài lần mà không thành công, chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy khủng hoảng chưa từng có.
Ngay khi anh định thử lại, sương mù xung quanh chợt trở nên dày đặc, từ từ lan đến. Mấy tiếng gầm mạnh mẽ của dã thú từ xa vọng lại gần,
Bỗng nhiên!
Một trận gió mạnh ập đến, Lý Hùng chưa kịp hoàn hồn đã thấy một con thú lông đen từ trong sương mù nhảy bổ ra, lao thẳng về phía Lý Hùng.
Hình dáng của con thú này rất kỳ quái, bề ngoài của nó giống bò Tây Tạng nhưng kích thước thì lớn hơn nhiều, nhưng trên đầu của nó lại có sừng giống như sừng hươu, chân của nó lại giống như vó ngựa, là một loài động vật mà Lý Hùng chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngay khi con thú hung dữ này đang định dùng hàm răng sắc bén của mình để cắn cổ Lý Hùng, anh đã nắm chặt tay vung một đấm thật mạnh vào đầu nó.
"Rầm!"
Một tiếng động cực lớn vang vọng khắp khu rừng, một đấm này của anh đấm con thú hung hãn văng xa mấy mét, con thú đập mạnh vào một cái cây to, tán lá cây rậm rạp bị rung lên, lá rụng xuống như tuyết bay đầy trời.
Con thú dũng mãnh này tả tơi như một búp bê rách nát, trượt từ trên thân cây to lớn rơi xuống đất, "rầm" một tiếng, làm những chiếc lá cây trên đất bay tung tóe.
Lý Hùng thả lỏng nắm đấm, anh không định ở lại đây lâu, đang định xoay người đi.
"Đứng lại! Làm bị thương linh thú của bản tiểu thư mà còn muốn đi à".
Một giọng nữ đột nhiên truyền đến.
Lý Hùng xoay người, trong sương mù có một người mặc đồ đỏ bước ra, cái roi trong tay người đó nhanh chóng quật về phía Lý Hùng.
"Bốp" một tiếng, cái roi quật mạnh vào người Lý Hùng, làn da lập tức rách một mảng.
Lúc này, người này đã đứng trước mặt Lý Hùng, vẻ mặt cô ấy vênh váo hống hách nói với Lý Hùng: "Tên ăn mày thối tha, dám làm bị thương linh thú của bản tiểu thư, bản tiểu thư phải chôn ngươi cùng linh thú".
Lý Hùng chịu đau, ánh mắt sáng rực nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
Vừa nãy không phải anh không thể tránh cái roi đó, mà là nhất thời quên tránh.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô nói liên hồi, ánh mắt thâm thúy của Lý Hùng ngày càng sáng, anh hô lên một tiếng theo bản năng: "Raven?"
"Láo! Dám gọi thẳng tên đại tiểu thư nhà chúng ta, người đâu, mau bắt tên ăn mày láo toét này lai".
Trong sương mù có mấy tên đàn ông ăn mặc như người hầu lao ra, trong tay những người này cầm theo đao kiếm, nhìn như cao thủ võ công cao cường vậy.
Đám người nhao nhao lao về phía Lý Hùng, giống như định chém anh thành tám mảnh.
Chuyện đột ngột khiến anh không có thời gian suy nghĩ, lập tức ra tay theo bản năng.
Nhưng chiêu võ của Lý Hùng chả ăn nhằm gì với mấy người này.
Lúc Lý Hùng tấn công bọn họ, trên người bọn họ sẽ có một vòng bảo vệ, không hề bị thương, chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Không hiểu sao anh lại có một linh cảm mãnh liệt, dường như anh đã đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, thế giới này không chỉ có giá trị vũ lực mà còn có giá trị phòng ngự.
Lý Tiêu Vân cực kỳ sợ hãi nhìn mọi thứ trước mắt: "Chuyện... chuyện gì thế này?"
"Khuy thiên nhãn của con đã mở thành công rồi, giờ cho dù trở về thì cũng có thể chiến thắng những người đó".
"Thời gian này con tạm thời ở lại để lo liệu mọi chuyện, bố sẽ vào Giang Sơn Xã Tắc để cứu mẹ con".
Lý Tiêu Vân nghiêm túc gật đầu: "Bố nhớ cẩn thận".
Lý Hùng mỉm cười: "Trên đời này không ai có thể nhốt nổi bố".
Nói xong, Lý Hùng lóe thành một cái bóng, nhanh chóng đi vào Giang Sơn Xã Tắc.
Bức tranh này từ từ cuộn lại rồi biến mất.
Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, sương mù dày đặc.
Lý Hùng như chiếc lá rụng, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Anh nhìn thoáng qua xung quanh, hơi nhíu mày, Giang Sơn Xã Tắc không chỉ là một bức tranh, bên trong không chỉ có mấy ngọn núi, mấy con sông. Mà nó là một thế giới vô cùng rộng lớn.
Thế giới của nó còn lớn hơn trái đất, nó là vô tận, không có biên giới.
Lý Hùng phải tìm được mọi người bên trong không khác gì mơ mộng hão huyền, nhất là khi Giang Sơn Xã Tắc đã phong ấn mắt Sâm La và toàn bộ sức mạnh của anh, giờ anh đã trở thành một người bình thường.
Anh khác người bình thường ở chỗ, đó là thân thể và kinh nghiệm võ học của anh.
Lý Hùng nhìn xung quanh, giờ anh đang đứng ở một rừng cây rộng lớn, nhìn không thấy cuối.
Anh từng có kinh nghiệm sống ở đại lục Hồng Hải rộng lớn, nhanh chóng quen với hoàn cảnh xung quanh, tìm được hướng bắc sau đó cứ đi thẳng về phía trước.
Càng đi, anh nhận ra thảm thực vật đã có sự thay đổi.
Ban đầu, có một số cây cao chót vót chọc trời, nhưng bây giờ những cây cao chót vót này đang dần trở nên cong queo, hệt như khu rừng kinh dị trong phim kinh dị trên TV.
Không chỉ có rừng cây thay đổi mà không khí bên trong rừng rậm cũng đã xảy ra sự thay đổi hóa học một cách kỳ lạ.
Con đường phía trước vốn dĩ quang đãng đột nhiên bị một đám sương mù không biết từ đâu bay tới, chặn hết mọi thứ của Lý Hùng.
Những người có kinh nghiệm sống trong rừng đều biết nếu đột nhiên có sương mù bay đến thì phải dừng lại đợi.
Nếu tiếp tục đi sâu vào trong thì rất dễ bị lạc, sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm khó lường.
Lúc này Lý Hùng đã dừng chân, giờ chuyện quan trọng nhất là anh phải giữ sức, sau đó đi ra khỏi khu rừng, tìm kiếm đám người Hứa Mộc Tình rơi xuống.
Thế nên anh không cậy mạnh, ỷ vào sức mạnh kinh người của mình mà đi sâu vào trong, anh tìm một chỗ ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, anh ngồi xếp bằng xuống một chỗ, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy tiếng thú hoang kêu.
Dựa vào độ truyền âm để đoán thì những con vật cách Lý Hùng khá xa.
Nhưng Lý Hùng bực ở chỗ, nghe tiếng của nó giống tiếng hổ gầm, lại giống tiếng sư tử, nhưng hình như còn mạnh mẽ hơn cả hổ với sư tử.
Chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy tò mò, Giang Sơn Xã Tắc của Sở Trường Ca rốt cuộc ẩn chứa sự thần bí thế nào?
Lý Hùng ngồi một chỗ điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng để cho năng lượng trong cơ thể chảy khắp mọi chỗ trong người, tranh thủ lúc này nhất định phải cố gắng mở lại mắt Sâm La của mình.
Nhưng anh đã thử vài lần mà không thành công, chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy khủng hoảng chưa từng có.
Ngay khi anh định thử lại, sương mù xung quanh chợt trở nên dày đặc, từ từ lan đến. Mấy tiếng gầm mạnh mẽ của dã thú từ xa vọng lại gần,
Bỗng nhiên!
Một trận gió mạnh ập đến, Lý Hùng chưa kịp hoàn hồn đã thấy một con thú lông đen từ trong sương mù nhảy bổ ra, lao thẳng về phía Lý Hùng.
Hình dáng của con thú này rất kỳ quái, bề ngoài của nó giống bò Tây Tạng nhưng kích thước thì lớn hơn nhiều, nhưng trên đầu của nó lại có sừng giống như sừng hươu, chân của nó lại giống như vó ngựa, là một loài động vật mà Lý Hùng chưa bao giờ nhìn thấy.
Ngay khi con thú hung dữ này đang định dùng hàm răng sắc bén của mình để cắn cổ Lý Hùng, anh đã nắm chặt tay vung một đấm thật mạnh vào đầu nó.
"Rầm!"
Một tiếng động cực lớn vang vọng khắp khu rừng, một đấm này của anh đấm con thú hung hãn văng xa mấy mét, con thú đập mạnh vào một cái cây to, tán lá cây rậm rạp bị rung lên, lá rụng xuống như tuyết bay đầy trời.
Con thú dũng mãnh này tả tơi như một búp bê rách nát, trượt từ trên thân cây to lớn rơi xuống đất, "rầm" một tiếng, làm những chiếc lá cây trên đất bay tung tóe.
Lý Hùng thả lỏng nắm đấm, anh không định ở lại đây lâu, đang định xoay người đi.
"Đứng lại! Làm bị thương linh thú của bản tiểu thư mà còn muốn đi à".
Một giọng nữ đột nhiên truyền đến.
Lý Hùng xoay người, trong sương mù có một người mặc đồ đỏ bước ra, cái roi trong tay người đó nhanh chóng quật về phía Lý Hùng.
"Bốp" một tiếng, cái roi quật mạnh vào người Lý Hùng, làn da lập tức rách một mảng.
Lúc này, người này đã đứng trước mặt Lý Hùng, vẻ mặt cô ấy vênh váo hống hách nói với Lý Hùng: "Tên ăn mày thối tha, dám làm bị thương linh thú của bản tiểu thư, bản tiểu thư phải chôn ngươi cùng linh thú".
Lý Hùng chịu đau, ánh mắt sáng rực nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình.
Vừa nãy không phải anh không thể tránh cái roi đó, mà là nhất thời quên tránh.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô nói liên hồi, ánh mắt thâm thúy của Lý Hùng ngày càng sáng, anh hô lên một tiếng theo bản năng: "Raven?"
"Láo! Dám gọi thẳng tên đại tiểu thư nhà chúng ta, người đâu, mau bắt tên ăn mày láo toét này lai".
Trong sương mù có mấy tên đàn ông ăn mặc như người hầu lao ra, trong tay những người này cầm theo đao kiếm, nhìn như cao thủ võ công cao cường vậy.
Đám người nhao nhao lao về phía Lý Hùng, giống như định chém anh thành tám mảnh.
Chuyện đột ngột khiến anh không có thời gian suy nghĩ, lập tức ra tay theo bản năng.
Nhưng chiêu võ của Lý Hùng chả ăn nhằm gì với mấy người này.
Lúc Lý Hùng tấn công bọn họ, trên người bọn họ sẽ có một vòng bảo vệ, không hề bị thương, chuyện này khiến Lý Hùng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Không hiểu sao anh lại có một linh cảm mãnh liệt, dường như anh đã đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, thế giới này không chỉ có giá trị vũ lực mà còn có giá trị phòng ngự.