Cho dù cậu bảo vệ bị thương, cậu ta vẫn quên mình đứng trước mặt Hứa Mộc Tình.
Sau khi nhìn thấy mặt của Hứa Mộc Tình, tên đàn ông đột nhiên tru lên như tiếng sói tru.
"Là cô, không ngờ lại tìm được cô dễ dàng như vậy, hahahaha".
"Đúng là tìm mòn mắt mà chả thấy, tự nhiên lại gặp được mà chả tốn chút công sức nào".
"Cô kia, đi với tôi!"
Tên đàn ông hú lên một tiếng quái dị rồi lao thẳng vào Hứa Mộc Tình.
Vào lúc này, một bóng người nhanh chóng cuốn theo một cơn gió mạnh đến đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình thậm chí không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết người đến là ai.
Chỉ cần ngửi được khí tức mãnh liệt quen thuộc trên người đối phương, Hứa Mộc Tình biết rằng người đàn ông của cô đã đến.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng nói với Lý Phong: "Chồng, Tiểu Trương bị thương rồi. Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện thôi".
"Cậu ấy bị thương khá nặng, đưa đến bệnh viện có lẽ sẽ không kịp".
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lý Phong còn chưa kịp lên tiếng, tên đàn ông bên cạnh đã đâm bàn tay sắc bén về phía Lý Phong.
"Chết đi!"
Lúc này Lý Phong vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhìn thấy bàn tay sắc bén của tên đàn ông sắp đâm vào bụng Lý Phong như đâm cậu bảo vệ.
Đột nhiên, một lưỡi dao sắc bén xẹt qua không trung.
"Keng!"
Kèm theo đó là âm thanh leng keng của con dao.
Một con dao ngắn trông rất bình thường nằm ngang trước mặt Lý Phong.
Vương Tiểu Thất đứng bên cạnh Lý Phong bình tĩnh hỏi Lý Phong: "Anh muốn xử tên khốn kiếp này như thế nào?"
Lý Phong từ đầu đến cuối vẫn không thèm nhìn đến tên đàn ông này.
Anh lạnh nhạt nói: "Đối với rác thải không thể tái chế, đương nhiên là đem đốt".
"Tôi hiểu rồi!"
Sau đó, Vương Tiểu Thất cầm con dao trên tay và từng bước tiếp cận tên đàn ông.
Tên đàn ông thè lưỡi rất ghê tởm liếm ngón tay của mình.
Lúc này, trên tay hắn rõ ràng đã dính đầy máu.
Nhưng hắn như thể đang ăn sơn hào hải vị vậy.
Trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
"Hehe, hehe! Tao đột nhiên phát hiện ra rằng món này ăn rất ngon".
"Có vẻ như mùi vị của mỗi người là khác nhau".
"Tao nóng lòng muốn biết mùi vị máu của mày đấy".
Vương Tiểu Thất mỉm cười.
Con dao ngắn trên tay cậu ta khẽ rung lên.
Sau đó, cả người hóa thành một dư ảnh, nhanh chóng xẹt qua không trung.
Thời điểm Vương Tiểu Thất hành động, đồng tử của tên đàn ông đột nhiên mở rộng.
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có quét qua cơ thể.
Với tốc độ nhanh nhất của mình, tên đàn ông thu tay lại và chặn ngang cơ thể mình.
"Keng!"
Ánh dao lóe lên!
Lúc này, Vương Tiểu Thất đã đứng sau tên đàn ông, cách nhau vài mét.
Khi tên đàn ông cúi đầu xuống, hắn thấy rằng có một nửa lưỡi dao trên mặt đất.
"Hahaha!"
"Có dao thì sao?"
"Con dao quèn mà mày cầm trên tay không những không làm tao bị thương, mà chính con dao cũng bị gãy rồi kìa".
"Để ông mày xem xem mày định làm gì nào!?"
Mà ngay khi tên đàn ông quay lại.
Đột nhiên phát hiện Vương Tiểu Thất phóng ra một luồng khí tức rất dữ tợn.
Không đợi tên đàn ông thực hiện bất kỳ hành động cùng phản ứng nào.
Ánh sáng con dao vút qua không khí.
Sau đó, Vương Tiểu Thất đã đứng ở nơi vừa rồi.
Cơ thể tên đàn ông khẽ rung lên trong không khí.
Sau đó, hai tay của hắn vốn giao nhau trên không trung đột nhiên đứt lìa!
Máu tung tóe, cả người trực tiếp ngã xuống đất!
Lúc này Lý Phong đã thực hiện phẫu thuật tại chỗ cho cậu bảo vệ.
Hai tay Lý Phong khâu lại vết thương cho cậu bảo vệ với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu cũng ngừng chảy.
Tuy nhiên, do vết thương tương đối lớn, mất máu nhiều, vết thương sâu.
Cơ thể cậu ta bây giờ trông rất yếu.
Hứa Mộc Tình nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nhân viên bảo vệ.
Qua lời nói điên rồ của tên đàn ông vừa rồi.
Hứa Mộc Tình nghe nói tên này vốn là đến để gây hấn với cô.
Cậu bảo vệ có thể nói là đã vô tình bị liên lụy.
Nếu không có cô, cậu ấy sẽ không bị thương.
Sự tự trách bản thân mạnh mẽ khiến Hứa Mộc Tình rất hy vọng vết thương của cậu bảo vệ sẽ lành lại.
Mà vào lúc này, không biết vì sao Hứa Mộc Tình lại chủ động đưa tay lên ngay phía trên vết thương của cậu bảo vệ.
Ngay sau đó, có một khí tức rất nhẹ nhàng thoát ra từ tay của Hứa Mộc Tình.
Điều đáng kinh ngạc là vết thương mà Lý Phong khâu lại lập tức hồi phục nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt của cậu bảo vệ vốn dĩ rất nhợt nhạt đã hồng hào trở lại một chút.
Vừa rồi, bởi vì đau quá, lông mày của nhân viên bảo vệ nhíu chặt lại.
Bây giờ cuối cùng cũng giãn ra.
Cậu ta nhìn Hứa Mộc Tình như thể đang nhìn tiên nữ trên bầu trời.
Đôi mắt đầy tôn kính và sùng bái!
Hứa Mộc Tình cũng sững sờ nhìn hai tay của mình.
Cô ngẩng đầu, nhìn với Lý Phong vẻ mặt khó hiểu.
Lý Phong chỉ cười nhạt, hình như anh đã biết Hứa Mộc Tình có năng lực như vậy.
Lý Phong vươn tay vỗ vỗ vai cậu bảo vệ, cười nói.
"Trong trường hợp vừa rồi, mà cậu vẫn còn nghĩ cho người khác, cậu có tư chất của một người thành công đấy".
"Làm nhân viên bảo vệ hơi lãng phí".
"Ngày mai hãy đến làm việc ở tập đoàn Lăng Tiêu đi".
Lý Phong vừa dứt lời, một vài nhân viên bảo vệ cũng chạy tới, vui vẻ dìu bạn của bọn họ đi.
Khi rời đi, cậu bảo vệ không ngừng cảm ơn Lý Phong.
Lúc này Lý Phong mới chậm rãi xoay người nhìn về phía cuối con đường bên phải.
Nếu người bình thường nhìn theo hướng Lý Phong, sẽ không nhìn thấy gì.
Nhưng ánh mắt của Lý Phong lúc này lại có vẻ sắc bén khác thường.
Cách 1.000 mét, Lý Phong nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở cuối đường.
Bên cửa sổ xe, có hai người đang nằm sấp.
Một người là Hứa Thiên Tứ với kính viễn vọng trên tay.
Người còn lại là một tên đàn ông trông rất nhã nhặn, đeo kính gọng đen.
Khoảnh khắc tên đàn ông đeo kính gọng đen bắt gặp ánh mắt Lý Phong, anh ta đã vô cùng sửng sốt.
Anh ta đột nhiên rụt đầu lại.
Anh ta vội vàng nói với Hứa Thiên Tứ: "Lý Phong kia đã phát hiện ra chúng ta rồi!"
Hứa Thiên Tứ bật cười: "Cậu đấy! Cứ làm quá lên".
"Trừ phi Lý Phong có khả năng thấu thị như cậu".
"Nếu không, nó làm sao có thể phát hiện ra chúng ta được".
"Nhưng tôi rõ ràng vừa rồi có cảm giác rất mạnh!"
Hứa Thiên Tứ lãnh đạm cười: "Lý Phong này chỉ được cái mẽ ngoài thôi".
"Nó là người thừa kế của nhà họ Lý".
"Ở trong nước, nhà họ Lý ở Trường An có thể có một chút quyền lực".
"Nhưng nếu đặt nó trên phạm vi quốc tế, thì cũng chỉ là một gia tộc hạng bốn năm thôi".
"Tôi muốn vờn nó ra bã, giống như giết một con kiến vậy đó".
"Nhưng, nếu để cho nó chết luôn thì dễ dàng quá".
"Tôi muốn vờn nó lâu lâu một chút".
Sau khi nhìn thấy mặt của Hứa Mộc Tình, tên đàn ông đột nhiên tru lên như tiếng sói tru.
"Là cô, không ngờ lại tìm được cô dễ dàng như vậy, hahahaha".
"Đúng là tìm mòn mắt mà chả thấy, tự nhiên lại gặp được mà chả tốn chút công sức nào".
"Cô kia, đi với tôi!"
Tên đàn ông hú lên một tiếng quái dị rồi lao thẳng vào Hứa Mộc Tình.
Vào lúc này, một bóng người nhanh chóng cuốn theo một cơn gió mạnh đến đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình thậm chí không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết người đến là ai.
Chỉ cần ngửi được khí tức mãnh liệt quen thuộc trên người đối phương, Hứa Mộc Tình biết rằng người đàn ông của cô đã đến.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng nói với Lý Phong: "Chồng, Tiểu Trương bị thương rồi. Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện thôi".
"Cậu ấy bị thương khá nặng, đưa đến bệnh viện có lẽ sẽ không kịp".
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lý Phong còn chưa kịp lên tiếng, tên đàn ông bên cạnh đã đâm bàn tay sắc bén về phía Lý Phong.
"Chết đi!"
Lúc này Lý Phong vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhìn thấy bàn tay sắc bén của tên đàn ông sắp đâm vào bụng Lý Phong như đâm cậu bảo vệ.
Đột nhiên, một lưỡi dao sắc bén xẹt qua không trung.
"Keng!"
Kèm theo đó là âm thanh leng keng của con dao.
Một con dao ngắn trông rất bình thường nằm ngang trước mặt Lý Phong.
Vương Tiểu Thất đứng bên cạnh Lý Phong bình tĩnh hỏi Lý Phong: "Anh muốn xử tên khốn kiếp này như thế nào?"
Lý Phong từ đầu đến cuối vẫn không thèm nhìn đến tên đàn ông này.
Anh lạnh nhạt nói: "Đối với rác thải không thể tái chế, đương nhiên là đem đốt".
"Tôi hiểu rồi!"
Sau đó, Vương Tiểu Thất cầm con dao trên tay và từng bước tiếp cận tên đàn ông.
Tên đàn ông thè lưỡi rất ghê tởm liếm ngón tay của mình.
Lúc này, trên tay hắn rõ ràng đã dính đầy máu.
Nhưng hắn như thể đang ăn sơn hào hải vị vậy.
Trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
"Hehe, hehe! Tao đột nhiên phát hiện ra rằng món này ăn rất ngon".
"Có vẻ như mùi vị của mỗi người là khác nhau".
"Tao nóng lòng muốn biết mùi vị máu của mày đấy".
Vương Tiểu Thất mỉm cười.
Con dao ngắn trên tay cậu ta khẽ rung lên.
Sau đó, cả người hóa thành một dư ảnh, nhanh chóng xẹt qua không trung.
Thời điểm Vương Tiểu Thất hành động, đồng tử của tên đàn ông đột nhiên mở rộng.
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có quét qua cơ thể.
Với tốc độ nhanh nhất của mình, tên đàn ông thu tay lại và chặn ngang cơ thể mình.
"Keng!"
Ánh dao lóe lên!
Lúc này, Vương Tiểu Thất đã đứng sau tên đàn ông, cách nhau vài mét.
Khi tên đàn ông cúi đầu xuống, hắn thấy rằng có một nửa lưỡi dao trên mặt đất.
"Hahaha!"
"Có dao thì sao?"
"Con dao quèn mà mày cầm trên tay không những không làm tao bị thương, mà chính con dao cũng bị gãy rồi kìa".
"Để ông mày xem xem mày định làm gì nào!?"
Mà ngay khi tên đàn ông quay lại.
Đột nhiên phát hiện Vương Tiểu Thất phóng ra một luồng khí tức rất dữ tợn.
Không đợi tên đàn ông thực hiện bất kỳ hành động cùng phản ứng nào.
Ánh sáng con dao vút qua không khí.
Sau đó, Vương Tiểu Thất đã đứng ở nơi vừa rồi.
Cơ thể tên đàn ông khẽ rung lên trong không khí.
Sau đó, hai tay của hắn vốn giao nhau trên không trung đột nhiên đứt lìa!
Máu tung tóe, cả người trực tiếp ngã xuống đất!
Lúc này Lý Phong đã thực hiện phẫu thuật tại chỗ cho cậu bảo vệ.
Hai tay Lý Phong khâu lại vết thương cho cậu bảo vệ với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu cũng ngừng chảy.
Tuy nhiên, do vết thương tương đối lớn, mất máu nhiều, vết thương sâu.
Cơ thể cậu ta bây giờ trông rất yếu.
Hứa Mộc Tình nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nhân viên bảo vệ.
Qua lời nói điên rồ của tên đàn ông vừa rồi.
Hứa Mộc Tình nghe nói tên này vốn là đến để gây hấn với cô.
Cậu bảo vệ có thể nói là đã vô tình bị liên lụy.
Nếu không có cô, cậu ấy sẽ không bị thương.
Sự tự trách bản thân mạnh mẽ khiến Hứa Mộc Tình rất hy vọng vết thương của cậu bảo vệ sẽ lành lại.
Mà vào lúc này, không biết vì sao Hứa Mộc Tình lại chủ động đưa tay lên ngay phía trên vết thương của cậu bảo vệ.
Ngay sau đó, có một khí tức rất nhẹ nhàng thoát ra từ tay của Hứa Mộc Tình.
Điều đáng kinh ngạc là vết thương mà Lý Phong khâu lại lập tức hồi phục nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt của cậu bảo vệ vốn dĩ rất nhợt nhạt đã hồng hào trở lại một chút.
Vừa rồi, bởi vì đau quá, lông mày của nhân viên bảo vệ nhíu chặt lại.
Bây giờ cuối cùng cũng giãn ra.
Cậu ta nhìn Hứa Mộc Tình như thể đang nhìn tiên nữ trên bầu trời.
Đôi mắt đầy tôn kính và sùng bái!
Hứa Mộc Tình cũng sững sờ nhìn hai tay của mình.
Cô ngẩng đầu, nhìn với Lý Phong vẻ mặt khó hiểu.
Lý Phong chỉ cười nhạt, hình như anh đã biết Hứa Mộc Tình có năng lực như vậy.
Lý Phong vươn tay vỗ vỗ vai cậu bảo vệ, cười nói.
"Trong trường hợp vừa rồi, mà cậu vẫn còn nghĩ cho người khác, cậu có tư chất của một người thành công đấy".
"Làm nhân viên bảo vệ hơi lãng phí".
"Ngày mai hãy đến làm việc ở tập đoàn Lăng Tiêu đi".
Lý Phong vừa dứt lời, một vài nhân viên bảo vệ cũng chạy tới, vui vẻ dìu bạn của bọn họ đi.
Khi rời đi, cậu bảo vệ không ngừng cảm ơn Lý Phong.
Lúc này Lý Phong mới chậm rãi xoay người nhìn về phía cuối con đường bên phải.
Nếu người bình thường nhìn theo hướng Lý Phong, sẽ không nhìn thấy gì.
Nhưng ánh mắt của Lý Phong lúc này lại có vẻ sắc bén khác thường.
Cách 1.000 mét, Lý Phong nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở cuối đường.
Bên cửa sổ xe, có hai người đang nằm sấp.
Một người là Hứa Thiên Tứ với kính viễn vọng trên tay.
Người còn lại là một tên đàn ông trông rất nhã nhặn, đeo kính gọng đen.
Khoảnh khắc tên đàn ông đeo kính gọng đen bắt gặp ánh mắt Lý Phong, anh ta đã vô cùng sửng sốt.
Anh ta đột nhiên rụt đầu lại.
Anh ta vội vàng nói với Hứa Thiên Tứ: "Lý Phong kia đã phát hiện ra chúng ta rồi!"
Hứa Thiên Tứ bật cười: "Cậu đấy! Cứ làm quá lên".
"Trừ phi Lý Phong có khả năng thấu thị như cậu".
"Nếu không, nó làm sao có thể phát hiện ra chúng ta được".
"Nhưng tôi rõ ràng vừa rồi có cảm giác rất mạnh!"
Hứa Thiên Tứ lãnh đạm cười: "Lý Phong này chỉ được cái mẽ ngoài thôi".
"Nó là người thừa kế của nhà họ Lý".
"Ở trong nước, nhà họ Lý ở Trường An có thể có một chút quyền lực".
"Nhưng nếu đặt nó trên phạm vi quốc tế, thì cũng chỉ là một gia tộc hạng bốn năm thôi".
"Tôi muốn vờn nó ra bã, giống như giết một con kiến vậy đó".
"Nhưng, nếu để cho nó chết luôn thì dễ dàng quá".
"Tôi muốn vờn nó lâu lâu một chút".