Raven vốn là một quân cờ được cài vào bên cạnh Vũ Thạc.
Bây giờ là lúc cô ta phát huy tác dụng.
"Mệnh lệnh Vũ Thế Huân ra lệnh cho Vũ Thạc đối phó với Lý Phong không thay đổi, đúng không?"
"Đúng thế. Vũ Thế Huân còn thúc giục Vũ Thạc giết Lý Phong càng sớm càng tốt, bằng bất cứ giá nào”.
Nghe được tin này, tâm trạng của Hậu Thư Hạo cuối cùng cũng được an ủi phần nào.
Bộ não của Hậu Thư Hạo bắt đầu hoạt động ngay lập tức và đưa ra một số mệnh lệnh cho Raven.
Sau khi thu xếp xong, Hậu Thư Hạo không quên hỏi: "Cơ thể của cô có bị Vũ Thạc tàn phá không?"
"Không. Theo hướng dẫn của chủ nhân, tôi chỉ dụ dỗ cậu ta bằng lời nói thôi”.
"Mỗi khi cậu ta muốn lên giường với tôi, trước tiên tôi sẽ dùng phương pháp xoa bóp để cậu ta thư giãn cả về thể chất và tinh thần, sau đó sẽ thôi miên cậu ta vào giấc ngủ”.
Hậu Thư Hạo rất hài lòng với cách tiếp cận của Raven.
"Được lắm, cô đã làm rất tốt. Hãy giữ gìn trinh tiết của mình thật tốt và đợi tôi đến đón”.
"Vâng”.
Raven chỉ là "món tráng miệng" mà Hậu Thư Hạo giữ lại bên mình.
Cô ta chỉ là một công cụ dùng để hắn giải tỏa khi Vũ Khuynh Mặc không có ở đó.
Bây giờ có thể làm gián điệp như vậy khiến Hậu Thư Hạo rất hài lòng với sự sắp xếp của mình.
Hậu Thư Hạo ngồi thoải mái trên ghế sofa và tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
"Cho dù mày có mưu mô như nào đi nữa, thì cùng không phải đối thủ của tao đâu Lý Phong ạ!"
Hậu Thư Hạo uống cạn ly rượu đỏ trong ly, hai mắt lóe lên.
"Mày chờ đấy, lần này ông đây sẽ hành mày ra bã!"
...
Vào một ngày mới, Hứa Mộc Tình lại tiếp quản đội của mình và bắt đầu bận rộn.
Hiện giờ, họ đang ở trong một công ty mỹ phẩm.
Mỹ phẩm của hãng này chú trọng đến các sản phẩm chiết xuất hoàn toàn từ thảo dược thiên nhiên.
Kết hợp với tinh dầu thực vật và một số loại thuốc thảo dược nguyên chất.
Mặc dù quy trình rất phức tạp nhưng mỹ phẩm họ sản xuất ra chất lượng hơn hẳn so với mỹ phẩm của các thương hiệu nước ngoài.
Tuy nhiên, do giá thành cao nên mất rất nhiều thời gian.
Ngoài ra, người phụ trách công ty đang làm không tốt.
Kết quả là công ty này hiện đang đứng trước bờ vực phá sản.
Họ đang cần gấp một khoản tài chính.
Tập đoàn Lăng Tiêu là đối tượng tài trợ tốt nhất của họ.
Người phụ trách công ty này cùng với Hứa Mộc Tình và các nhân viên đi cùng đã đến thăm nhà máy.
Hứa Mộc Tình và những người khác xem xét cẩn thận.
Cũng rất xem trọng về triển vọng mỹ phẩm của công ty này.
Sau khi kiểm tra một vòng, mọi người ngồi trong phòng họp và nói chuyện rất hòa hợp.
"Giám đốc Hứa, khi nào thì tập đoàn Lăng Tiêu của cô có thể rót vốn vào?"
"Sản phẩm mới của công ty chúng tôi đã sẵn sàng. Chỉ cần tập đoàn của cô rót vốn vào, thì sản phẩm mới sẽ được tung ra ngay lập tức!"
"Tôi đảm bảo với cô rằng cô sẽ dẫn đầu xu hướng của toàn ngành với sản phẩm mới này”.
"Nó sẽ trở thành một hit!"
Nhìn sắc mặt vội vàng của người phụ trách, Hứa Mộc Tình lại có vẻ bình tĩnh.
Cô cười và nói: "Yên tâm, tiền thì chúng tôi không thiếu. Chúng tôi có thể ký hợp đồng ngay bây giờ”.
"Được!"
Người đại diện pháp lý trao bản hợp đồng mẫu cho Hứa Mộc Tình một cách kính cẩn.
Lúc Hứa Mộc Tình cầm bút lên định ký tên.
"Bùm!"
Cửa phòng họp đột nhiên bị đá mở toang!
Hứa Mộc Tình và những người khác đồng thời quay đầu lại.
Một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Người đàn ông bước vào với một nhóm đông nhân viên mặc chế phục.
Những người kinh doanh sẽ nổi da gà theo bản năng khi nhìn thấy chúng.
Người cầm đầu vênh mặt quát lên: "Hứa Mộc Tình là ai?"
Hứa Mộc Tình đứng lên nói: "Là tôi”.
Người đàn ông nhìn Hứa Mộc Tình từ trên xuống dưới, lạnh lùng quát: "Đem đi”.
Âu Dương Diểu Diểu nhanh chóng giang hai tay ra, đứng ở trước mặt Hứa Mộc Tình: "Các người muốn làm gì? Chúng tôi không làm gì sai cả. Tại sao muốn đem giám đốc đi?"
"Có hay không thì đến lượt cô nói chắc? Tôi nói cho cô biết, bây giờ, tại đây, tôi nói gì thì nó là thế đấy!"
"Dẫn hết đi cho tao!"
Hứa Mộc Tình và các nhân viên của cô bị cưỡng ép dẫn đi.
Người đàn ông cầm đầu còn chỉ tay vào người đứng đầu công ty mỹ phẩm và nói: "Đừng trách tao không nhắc nhở chúng mày".
"Từ nay về sau, trong thành Thiên Môn rộng lớn này, nếu ai dám hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu, sẽ bị thanh trừng!"
Mười phút sau.
Hứa Mộc Tình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ một mình.
Trước mặt cô, là hai nhân viên mặc chế phục.
Một người trong số họ đập mạnh lên bàn, chỉ vào Hứa Mộc Tình: "Mau nói, cô muốn làm gì ở Thiên Môn?"
Hứa Mộc Tình lúc này có vẻ rất đau khổ.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi thế này.
Hai người trước mặt ai nấy đều dữ tợn.
Nó hoàn toàn khác với sự lịch thiệp mà cô đã nghĩ!
Họ giống như hai con thú, đang giương nanh múa vuốt!
Với cái miệng đầy răng nanh, muốn xé xác cô ra thành từng mảnh.
Hứa Mộc Tình nắm chặt tay.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế.
Cô cúi đầu, không dám nhìn hai người kia.
Vì đôi mắt của họ quá đáng sợ.
"Rầm!"
Nhân viên mặc chế phục đập mạnh xuống bàn.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy tôi nói không? Cô có bị điếc không?"
Hứa Mộc Tình ngậm chặt môi.
Cô không biết phải nói gì?
Cô rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao mình lại ngồi đây!?
Hai người này thật dữ tợn.
Thật đáng sợ!
Nơi này lạnh quá.
Thật ma quái!
Lúc này, cửa phòng được mở ra.
Người đàn ông cầm đầu bước vào.
Người này tên là Vũ Đại Quân, họ hàng của Vũ Thạc.
Ở Thiên Môn này, không ai dám đối đầu với nhà họ Vũ.
Tại Thiên Môn này, không có việc gì mà nhà họ Vũ không làm được!
Ai dám xúc phạm nhà họ Vũ?
Thì sẽ chết chắc.
Vũ Đại Quân bước vào với một nụ cười mỉa mai, nói với Hứa Mộc Tình: "Đừng nghĩ rằng cô ngồi ở đây và câm như hến thì chúng tôi không làm gì được cô chắc”.
"Tôi nói cho cô biết, nếu cô thành thật nói hết ra”.
"Thì chúng tôi còn cho cô cơ hội mà làm lại từ đầu”.
"Bằng không thì tù mục xương!"
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên.
Mắt cô sáng lấp lánh.
Cô kiên quyết nói: "Tôi không làm gì sai, mọi việc chúng tôi làm đều hợp pháp”.
"Rõ ràng là anh bắt nhầm người rồi”.
Vũ Đại Quân chế nhạo nói: "Không thừa nhận đúng không?"
Sau đó, Vũ Đại Quân lấy ra một túi đồ trong ngực và ném xuống bàn.
"Cô có biết cái này là cái gì không?"
"Có biết thứ này đến từ đâu không?"
"Tôi nói cho cô biết, gói nhỏ này là từ trong túi của tùy tùng của cô đấy”.
"Tôi sẽ đưa người đi khám xét khách sạn nơi cô ở”.
"Tôi chỉ cần tìm thấy một cái túi khác, thì tất cả các cô chết chắc!"
"Giờ cô khai hết ra thì còn có cơ hội!"
Hứa Mộc Tình quay đầu đi chỗ khác và không nói nữa.
Lý Phong hiện đang ở trong khách sạn.
Cô biết chỉ cần cô đợi thêm một lát, thì Lý Phong nhất định sẽ tới cứu cô!
"Không nói chứ gì, được thôi, cô vứt đi cơ hội cuối cùng tôi cho cô, thế thì cô chờ đấy!"
Sau khi nói xong, Vũ Đại Quân vung tay một cái, lập tức dẫn theo rất nhiều người đến khách sạn nơi Hứa Mộc Tình ở.
Bây giờ là lúc cô ta phát huy tác dụng.
"Mệnh lệnh Vũ Thế Huân ra lệnh cho Vũ Thạc đối phó với Lý Phong không thay đổi, đúng không?"
"Đúng thế. Vũ Thế Huân còn thúc giục Vũ Thạc giết Lý Phong càng sớm càng tốt, bằng bất cứ giá nào”.
Nghe được tin này, tâm trạng của Hậu Thư Hạo cuối cùng cũng được an ủi phần nào.
Bộ não của Hậu Thư Hạo bắt đầu hoạt động ngay lập tức và đưa ra một số mệnh lệnh cho Raven.
Sau khi thu xếp xong, Hậu Thư Hạo không quên hỏi: "Cơ thể của cô có bị Vũ Thạc tàn phá không?"
"Không. Theo hướng dẫn của chủ nhân, tôi chỉ dụ dỗ cậu ta bằng lời nói thôi”.
"Mỗi khi cậu ta muốn lên giường với tôi, trước tiên tôi sẽ dùng phương pháp xoa bóp để cậu ta thư giãn cả về thể chất và tinh thần, sau đó sẽ thôi miên cậu ta vào giấc ngủ”.
Hậu Thư Hạo rất hài lòng với cách tiếp cận của Raven.
"Được lắm, cô đã làm rất tốt. Hãy giữ gìn trinh tiết của mình thật tốt và đợi tôi đến đón”.
"Vâng”.
Raven chỉ là "món tráng miệng" mà Hậu Thư Hạo giữ lại bên mình.
Cô ta chỉ là một công cụ dùng để hắn giải tỏa khi Vũ Khuynh Mặc không có ở đó.
Bây giờ có thể làm gián điệp như vậy khiến Hậu Thư Hạo rất hài lòng với sự sắp xếp của mình.
Hậu Thư Hạo ngồi thoải mái trên ghế sofa và tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
"Cho dù mày có mưu mô như nào đi nữa, thì cùng không phải đối thủ của tao đâu Lý Phong ạ!"
Hậu Thư Hạo uống cạn ly rượu đỏ trong ly, hai mắt lóe lên.
"Mày chờ đấy, lần này ông đây sẽ hành mày ra bã!"
...
Vào một ngày mới, Hứa Mộc Tình lại tiếp quản đội của mình và bắt đầu bận rộn.
Hiện giờ, họ đang ở trong một công ty mỹ phẩm.
Mỹ phẩm của hãng này chú trọng đến các sản phẩm chiết xuất hoàn toàn từ thảo dược thiên nhiên.
Kết hợp với tinh dầu thực vật và một số loại thuốc thảo dược nguyên chất.
Mặc dù quy trình rất phức tạp nhưng mỹ phẩm họ sản xuất ra chất lượng hơn hẳn so với mỹ phẩm của các thương hiệu nước ngoài.
Tuy nhiên, do giá thành cao nên mất rất nhiều thời gian.
Ngoài ra, người phụ trách công ty đang làm không tốt.
Kết quả là công ty này hiện đang đứng trước bờ vực phá sản.
Họ đang cần gấp một khoản tài chính.
Tập đoàn Lăng Tiêu là đối tượng tài trợ tốt nhất của họ.
Người phụ trách công ty này cùng với Hứa Mộc Tình và các nhân viên đi cùng đã đến thăm nhà máy.
Hứa Mộc Tình và những người khác xem xét cẩn thận.
Cũng rất xem trọng về triển vọng mỹ phẩm của công ty này.
Sau khi kiểm tra một vòng, mọi người ngồi trong phòng họp và nói chuyện rất hòa hợp.
"Giám đốc Hứa, khi nào thì tập đoàn Lăng Tiêu của cô có thể rót vốn vào?"
"Sản phẩm mới của công ty chúng tôi đã sẵn sàng. Chỉ cần tập đoàn của cô rót vốn vào, thì sản phẩm mới sẽ được tung ra ngay lập tức!"
"Tôi đảm bảo với cô rằng cô sẽ dẫn đầu xu hướng của toàn ngành với sản phẩm mới này”.
"Nó sẽ trở thành một hit!"
Nhìn sắc mặt vội vàng của người phụ trách, Hứa Mộc Tình lại có vẻ bình tĩnh.
Cô cười và nói: "Yên tâm, tiền thì chúng tôi không thiếu. Chúng tôi có thể ký hợp đồng ngay bây giờ”.
"Được!"
Người đại diện pháp lý trao bản hợp đồng mẫu cho Hứa Mộc Tình một cách kính cẩn.
Lúc Hứa Mộc Tình cầm bút lên định ký tên.
"Bùm!"
Cửa phòng họp đột nhiên bị đá mở toang!
Hứa Mộc Tình và những người khác đồng thời quay đầu lại.
Một người đàn ông đang đứng ở cửa.
Người đàn ông bước vào với một nhóm đông nhân viên mặc chế phục.
Những người kinh doanh sẽ nổi da gà theo bản năng khi nhìn thấy chúng.
Người cầm đầu vênh mặt quát lên: "Hứa Mộc Tình là ai?"
Hứa Mộc Tình đứng lên nói: "Là tôi”.
Người đàn ông nhìn Hứa Mộc Tình từ trên xuống dưới, lạnh lùng quát: "Đem đi”.
Âu Dương Diểu Diểu nhanh chóng giang hai tay ra, đứng ở trước mặt Hứa Mộc Tình: "Các người muốn làm gì? Chúng tôi không làm gì sai cả. Tại sao muốn đem giám đốc đi?"
"Có hay không thì đến lượt cô nói chắc? Tôi nói cho cô biết, bây giờ, tại đây, tôi nói gì thì nó là thế đấy!"
"Dẫn hết đi cho tao!"
Hứa Mộc Tình và các nhân viên của cô bị cưỡng ép dẫn đi.
Người đàn ông cầm đầu còn chỉ tay vào người đứng đầu công ty mỹ phẩm và nói: "Đừng trách tao không nhắc nhở chúng mày".
"Từ nay về sau, trong thành Thiên Môn rộng lớn này, nếu ai dám hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu, sẽ bị thanh trừng!"
Mười phút sau.
Hứa Mộc Tình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ một mình.
Trước mặt cô, là hai nhân viên mặc chế phục.
Một người trong số họ đập mạnh lên bàn, chỉ vào Hứa Mộc Tình: "Mau nói, cô muốn làm gì ở Thiên Môn?"
Hứa Mộc Tình lúc này có vẻ rất đau khổ.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi thế này.
Hai người trước mặt ai nấy đều dữ tợn.
Nó hoàn toàn khác với sự lịch thiệp mà cô đã nghĩ!
Họ giống như hai con thú, đang giương nanh múa vuốt!
Với cái miệng đầy răng nanh, muốn xé xác cô ra thành từng mảnh.
Hứa Mộc Tình nắm chặt tay.
Cô ngồi thẳng lưng trên ghế.
Cô cúi đầu, không dám nhìn hai người kia.
Vì đôi mắt của họ quá đáng sợ.
"Rầm!"
Nhân viên mặc chế phục đập mạnh xuống bàn.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy tôi nói không? Cô có bị điếc không?"
Hứa Mộc Tình ngậm chặt môi.
Cô không biết phải nói gì?
Cô rõ ràng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao mình lại ngồi đây!?
Hai người này thật dữ tợn.
Thật đáng sợ!
Nơi này lạnh quá.
Thật ma quái!
Lúc này, cửa phòng được mở ra.
Người đàn ông cầm đầu bước vào.
Người này tên là Vũ Đại Quân, họ hàng của Vũ Thạc.
Ở Thiên Môn này, không ai dám đối đầu với nhà họ Vũ.
Tại Thiên Môn này, không có việc gì mà nhà họ Vũ không làm được!
Ai dám xúc phạm nhà họ Vũ?
Thì sẽ chết chắc.
Vũ Đại Quân bước vào với một nụ cười mỉa mai, nói với Hứa Mộc Tình: "Đừng nghĩ rằng cô ngồi ở đây và câm như hến thì chúng tôi không làm gì được cô chắc”.
"Tôi nói cho cô biết, nếu cô thành thật nói hết ra”.
"Thì chúng tôi còn cho cô cơ hội mà làm lại từ đầu”.
"Bằng không thì tù mục xương!"
Hứa Mộc Tình ngẩng đầu lên.
Mắt cô sáng lấp lánh.
Cô kiên quyết nói: "Tôi không làm gì sai, mọi việc chúng tôi làm đều hợp pháp”.
"Rõ ràng là anh bắt nhầm người rồi”.
Vũ Đại Quân chế nhạo nói: "Không thừa nhận đúng không?"
Sau đó, Vũ Đại Quân lấy ra một túi đồ trong ngực và ném xuống bàn.
"Cô có biết cái này là cái gì không?"
"Có biết thứ này đến từ đâu không?"
"Tôi nói cho cô biết, gói nhỏ này là từ trong túi của tùy tùng của cô đấy”.
"Tôi sẽ đưa người đi khám xét khách sạn nơi cô ở”.
"Tôi chỉ cần tìm thấy một cái túi khác, thì tất cả các cô chết chắc!"
"Giờ cô khai hết ra thì còn có cơ hội!"
Hứa Mộc Tình quay đầu đi chỗ khác và không nói nữa.
Lý Phong hiện đang ở trong khách sạn.
Cô biết chỉ cần cô đợi thêm một lát, thì Lý Phong nhất định sẽ tới cứu cô!
"Không nói chứ gì, được thôi, cô vứt đi cơ hội cuối cùng tôi cho cô, thế thì cô chờ đấy!"
Sau khi nói xong, Vũ Đại Quân vung tay một cái, lập tức dẫn theo rất nhiều người đến khách sạn nơi Hứa Mộc Tình ở.