Lúc này, Tang Cẩu hét lớn một tiếng rồi xông về phía Lý Nhị Ngưu.
Hắn và Lý Nhị Ngưu giao đấu ác liệt.
Trong chốc lát, hai người đã giao thủ mấy hiệp, bất phân thắng bại.
Nhưng Lý Nhị Ngưu càng đánh càng hăng.
Cho dù nắm đấm của Tang Cẩu đánh tới tấp vào người anh ta thì Lý Nhị Ngưu không những không sợ mà ngược lại còn sung sức hơn.
Anh ta giống như thanh sắt được rèn vậy, càng đánh càng nóng hừng hực, tràn đầy sức mạnh.
Ngược lại, Tang Cẩu nhìn lại chính mình, càng đánh càng sợ hãi.
Trên thế giới này tại sao lại có những người như anh ta chứ?
Mà điều làm Tang Cẩu sợ hãi hơn chính là, những tên đàn em giỏi giang mà hắn mang đến đã bị hạ gục hết rồi.
Đám người Vương Tiểu Thất như đang xem kịch vậy, họ vây Tang Cẩu lại.
Trong suy nghĩ của họ, một mình Lý Nhị Ngưu là quá đủ để đối phó với Tang Cẩu rồi.
Họ không hề có ý định tiến lên giúp đỡ.
Tang Cẩu giận dữ vô cùng.
Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng là một đại ca khét tiếng của thế giới ngầm ở Thành Hải.
Tang Cẩu càng đánh càng hăng, tốc độ ra đòn cũng càng lúc càng nhanh.
Nhưng sau mỗi lần bị đánh ngã, Lý Nhị Ngưu chẳng mất nhiều thời gian đã đứng dậy được ngay.
Cho đến khi Tang Cẩu cảm thấy thể lực của mình giảm sút rõ rệt thì Lý Nhị Ngưu đột nhiên bùng nổ sức mạnh.
Vào lúc này, Tang Cẩu cảm thấy như nhìn thấy một con dã thú nguy hiểm trước mặt.
Lý Nhị Ngưu gầm lên một tiếng, rồi vung nắm đấm vào thẳng mặt Tang Cẩu.
“Rầm!”
Tang Cẩu bay ngược về phía sau.
Người hắn đập mạnh vào bức tường cách đó hơn chục mét.
Nhìn lại Lý Nhị Ngưu, cả người anh ta toàn là vết thương, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng.
Nhưng mà Lý Nhị Ngưu lại nở nụ cười.
Vương Tiểu Thất đi tới vỗ vai Lý Nhị Ngưu: “Anh Ngưu, tuyệt vời!”
“Anh quả là đã tiến bộ rõ rệt so với mấy ngày trước".
“Có phải gần đây anh lén lút nhờ đại ca truyền thụ kĩ năng không vậy?"
“Vớ vẩn! Tao là loại người như thế sao? Với lại, nhiệm vụ huấn luyện mà ông chủ giao giờ tao còn chưa hoàn thành, làm gì còn mặt mũi nào mà đi nhờ ông chủ nữa chứ".
Nhiệm vụ huấn luyện?
Lẽ nào bọn họ đều là do một người huấn luyện sao?
Tang Cẩu che mặt, lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất.
Tay của hắn toàn là máu, đầu đau như muốn nổ tung ra vậy.
Vừa nãy khi bị Lý Nhị Ngưu đấm vào mặt cảm giác như là có một viên bi sắt đập vào hắn vậy!
Tang Cẩu nhìn bảy người trước mắt.
Bảy người này chắc chắn không phải luyện võ từ khi còn nhỏ, bọn họ đã luyện thần tốc trong khoảng thời gian ngắn!
Nhưng một khi bọn họ bộc phát sức mạnh của mình, tốc độ và sức mạnh vượt xa sự tưởng tượng của Tang Cẩu.
Là ai? Rốt cuộc là ai mà có thể huấn luyện họ trở nên đáng sợ như vậy chứ?
Lẽ nào là...
Là Lý Phong!?
“Lý Phong đâu? Bảo hắn ra đây gặp tôi”.
Tang Cẩu vừa mới nói dứt lời đã bị Vương Tiểu Thất đá bay sang một bên.
Vương Tiểu Thất phun ngay một bãi nước bọt lên người Tang Cẩu: “Cái hạng như mày không đủ tư cách gặp đại ca”.
“Có điều, đại ca bọn tao bảo tao mang một món đồ cho mày”.
Nói xong, Vương Tiểu Thất lấy một túi tài liệu trong người ra rồi vứt lên người Tang Cẩu.
Tang Cẩu không mở ra, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thất với ánh mắt đầy thù hận.
“Ý mày là gì? Trong cái túi này có gì?"
Vương Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng: “Đại ca tao nói, tuy mày tứ chi phát triển nhưng lại không có não, thế nên bảo tao đem đến một ít đồ cho não mày khôn lên một tí".
“Ý mày là gì?”
"Ý gì hả? Mày mở ra rồi tự mình xem đi!"
Tang Cẩu mở túi tài liệu ra, hắn chỉ nhìn lướt qua nội dung và ảnh bên trong, lập tức nhảy dựng lên.
Hắn túm lấy cổ áo Vương Tiểu Thất, phẫn nộ rống lên: “Những bức ảnh này mày lấy từ đâu ra?"
“Mày tưởng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này để ly gián là tao sẽ trúng chiêu hay sao.”
Vương Tiểu Thất đá Tang Cẩu một phát: “Đại ca đoán đúng rồi".
“Có người ấy à, làm chó cho người khác làm tới nỗi nghiện luôn, giờ cho hắn làm người lại không quen".
“Mày thì thoải mái rồi, nhưng không biết oan hồn của em gái mày có thể yên nghỉ nơi suối vàng không đây".
Tang Cầu liên tục lắc đầu: “Không thể! Tuyệt đối không thể như vậy!"
"Em gái tao bị một đám người ngoại quốc làm nhục cơ mà!”
“Cậu chủ Tiền đã giúp tao tìm được những tên hung thủ này!”
“Dù sao ảnh tao cũng mang đến rồi, tin hay không tin thì tùy mày vậy".
Lúc Vương Tiểu Thất nói chuyện với Tang Cẩu, thì Lý Nhị Ngưu đã giải cứu cho tên đàn em bị trói, cả nhóm cười vui vẻ rời đi.
Từ cuộc trò chuyện trước đó của bọn họ, Tang Cẩu mới biết lý do vì sao hắn có thể kịp thời cứu tên đàn em ra khỏi đó.
Tất cả là do Lý Phong cố ý ra lệnh cho đám đàn em mở nước ra!
Cũng tức là, ngay từ khi bắt đầu, Lý Phong đã biết được kế hoạch của bọn họ rồi!
Đúng là một kẻ đáng sợ!
Tang Cẩu chợt sực tỉnh, Lý Phong không có ở đây, vậy thì nhất định hắn đang ở khách sạn!!
Tang Cẩu vội vàng lấy điện thoại ra, vừa định thông báo cho Tiền Gia Triết thì đột ngột dừng lại.
Hắn do dự.
Hắn đặt túi giấy sang bên cạnh rồi lại cầm lên.
Hắn xem kĩ lại thông tin trên tập tài liệu.
Không xem còn đỡ, càng xem càng tức giận, trên trán Tang Cẩu nổi chằng chịt gân xanh.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Hai tay Tang Cẩu tát lên mặt mình vô cùng dữ dội.
Mỗi cái tát đều vô cùng mạnh!
Hắn đã tin thông tin mà Vương Tiểu Thất mang đến!
Hắn không ngu!
Chỉ là sau khi biết tin tức em gái mình bị nhiều người hãm hiếp và treo cổ tự tử, hắn đã điên cuồng đi khắp nơi để tìm kẻ sát nhân.
Khi đó, hắn cần tìm một nơi để trút giận.
Đúng lúc đó thì Tiền Gia Triết xuất hiện.
Theo sự hướng dẫn của Tiền Gia Triết, hắn đã tìm ra hung thủ.
Sau khi báo thù, cảm giác tự trách bản thân và cảm giác tội lỗi vì đã không bảo vệ được em gái khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy và trống trải.
Hắn không hề cố gắng tìm hiểu kĩ càng vấn đề đã xảy ra.
Hiện tại phản ứng duy nhất là Tang Cẩu chính là hận không thể lấy con dao ở ngay bên cạnh, tự chặt đầu mình xuống!
Tang Cẩu không ngừng đập đầu mình xuống đất!
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Hắn hối hận, hắn khó chịu, hắn càng hận bản thân hơn.
Bởi vì trong khoảng thời gian vừa qua, hắn đã làm không biết bao nhiêu chuyện không thể tha thứ cho Tiền Gia Triết!
“Tao phải báo thù! Tao phải báo thù!”
Tang Cẩu gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp nơi trong lò mổ!
Tang Cẩu lấy một vài tấm ảnh từ túi tài liệu ra, tấm đầu tiên là của Tiền Lục Quý!
Đúng lúc này, Tiền Lục Quý vừa đưa Tiền Gia Triết đến khách sạn nơi Hứa Mộc Tình và Lý Phong đang ở.
Nhìn thấy Tiền Gia Triết nghênh ngang bước vào thang máy với đám vệ sĩ của mình, Tiền Lục Quý nằm bò trên vô lăng nhìn với ánh mắt ghen tị.
“Haizz, thật sự mong cậu hai chán Từ Mộc Thanh nhanh nhanh đi".
“Đợi cậu ta chơi chán rồi, cũng đến phiên tao được tận hưởng người phụ nữ này rồi”.
“Ha ha ha, đi theo cậu hai thật tốt, có quần áo đẹp để mặc, có đồ ngon để ăn, có gái xinh để chơi đùa”.
“Không biết lần này cậu hai sẽ huấn luyện Từ Mộc Thanh thành loại phụ nữ nào đây?”
“Ngoan ngoãn nghe lời, hay là loại vừa nhìn thấy đàn ông liền chảy nước đây? Thật là mong chờ quá đi!”
Vừa nói, Tiền Lục Bảo vừa đưa tay xuống đũng quần mình, xoa bóp mạnh vài lần.
Lúc này, có một người chậm rãi tới gần.
Hắn đưa tay lên gõ cửa kính.
Tiền Lục Bảo quay đầu lại, phát hiện người vừa mới đến là Tang Cẩu.
Tiền Lục Bảo hạ cửa kính ô tô xuống, hỏi Tang Cẩu: “Sao anh lại đến đây?”
“Không phải cậu hai bảo anh tới lò mổ cạo sạch lông Lý Phong từ đầu đến chân hay sao?”
Tang Cẩu lạnh lùng nói: “Lý Phong đã giải quyết xong rồi, giờ cậu hai bảo tôi đi tìm một mục tiêu tốt hơn nữa”.
Hắn và Lý Nhị Ngưu giao đấu ác liệt.
Trong chốc lát, hai người đã giao thủ mấy hiệp, bất phân thắng bại.
Nhưng Lý Nhị Ngưu càng đánh càng hăng.
Cho dù nắm đấm của Tang Cẩu đánh tới tấp vào người anh ta thì Lý Nhị Ngưu không những không sợ mà ngược lại còn sung sức hơn.
Anh ta giống như thanh sắt được rèn vậy, càng đánh càng nóng hừng hực, tràn đầy sức mạnh.
Ngược lại, Tang Cẩu nhìn lại chính mình, càng đánh càng sợ hãi.
Trên thế giới này tại sao lại có những người như anh ta chứ?
Mà điều làm Tang Cẩu sợ hãi hơn chính là, những tên đàn em giỏi giang mà hắn mang đến đã bị hạ gục hết rồi.
Đám người Vương Tiểu Thất như đang xem kịch vậy, họ vây Tang Cẩu lại.
Trong suy nghĩ của họ, một mình Lý Nhị Ngưu là quá đủ để đối phó với Tang Cẩu rồi.
Họ không hề có ý định tiến lên giúp đỡ.
Tang Cẩu giận dữ vô cùng.
Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng là một đại ca khét tiếng của thế giới ngầm ở Thành Hải.
Tang Cẩu càng đánh càng hăng, tốc độ ra đòn cũng càng lúc càng nhanh.
Nhưng sau mỗi lần bị đánh ngã, Lý Nhị Ngưu chẳng mất nhiều thời gian đã đứng dậy được ngay.
Cho đến khi Tang Cẩu cảm thấy thể lực của mình giảm sút rõ rệt thì Lý Nhị Ngưu đột nhiên bùng nổ sức mạnh.
Vào lúc này, Tang Cẩu cảm thấy như nhìn thấy một con dã thú nguy hiểm trước mặt.
Lý Nhị Ngưu gầm lên một tiếng, rồi vung nắm đấm vào thẳng mặt Tang Cẩu.
“Rầm!”
Tang Cẩu bay ngược về phía sau.
Người hắn đập mạnh vào bức tường cách đó hơn chục mét.
Nhìn lại Lý Nhị Ngưu, cả người anh ta toàn là vết thương, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng.
Nhưng mà Lý Nhị Ngưu lại nở nụ cười.
Vương Tiểu Thất đi tới vỗ vai Lý Nhị Ngưu: “Anh Ngưu, tuyệt vời!”
“Anh quả là đã tiến bộ rõ rệt so với mấy ngày trước".
“Có phải gần đây anh lén lút nhờ đại ca truyền thụ kĩ năng không vậy?"
“Vớ vẩn! Tao là loại người như thế sao? Với lại, nhiệm vụ huấn luyện mà ông chủ giao giờ tao còn chưa hoàn thành, làm gì còn mặt mũi nào mà đi nhờ ông chủ nữa chứ".
Nhiệm vụ huấn luyện?
Lẽ nào bọn họ đều là do một người huấn luyện sao?
Tang Cẩu che mặt, lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất.
Tay của hắn toàn là máu, đầu đau như muốn nổ tung ra vậy.
Vừa nãy khi bị Lý Nhị Ngưu đấm vào mặt cảm giác như là có một viên bi sắt đập vào hắn vậy!
Tang Cẩu nhìn bảy người trước mắt.
Bảy người này chắc chắn không phải luyện võ từ khi còn nhỏ, bọn họ đã luyện thần tốc trong khoảng thời gian ngắn!
Nhưng một khi bọn họ bộc phát sức mạnh của mình, tốc độ và sức mạnh vượt xa sự tưởng tượng của Tang Cẩu.
Là ai? Rốt cuộc là ai mà có thể huấn luyện họ trở nên đáng sợ như vậy chứ?
Lẽ nào là...
Là Lý Phong!?
“Lý Phong đâu? Bảo hắn ra đây gặp tôi”.
Tang Cẩu vừa mới nói dứt lời đã bị Vương Tiểu Thất đá bay sang một bên.
Vương Tiểu Thất phun ngay một bãi nước bọt lên người Tang Cẩu: “Cái hạng như mày không đủ tư cách gặp đại ca”.
“Có điều, đại ca bọn tao bảo tao mang một món đồ cho mày”.
Nói xong, Vương Tiểu Thất lấy một túi tài liệu trong người ra rồi vứt lên người Tang Cẩu.
Tang Cẩu không mở ra, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thất với ánh mắt đầy thù hận.
“Ý mày là gì? Trong cái túi này có gì?"
Vương Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng: “Đại ca tao nói, tuy mày tứ chi phát triển nhưng lại không có não, thế nên bảo tao đem đến một ít đồ cho não mày khôn lên một tí".
“Ý mày là gì?”
"Ý gì hả? Mày mở ra rồi tự mình xem đi!"
Tang Cẩu mở túi tài liệu ra, hắn chỉ nhìn lướt qua nội dung và ảnh bên trong, lập tức nhảy dựng lên.
Hắn túm lấy cổ áo Vương Tiểu Thất, phẫn nộ rống lên: “Những bức ảnh này mày lấy từ đâu ra?"
“Mày tưởng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu này để ly gián là tao sẽ trúng chiêu hay sao.”
Vương Tiểu Thất đá Tang Cẩu một phát: “Đại ca đoán đúng rồi".
“Có người ấy à, làm chó cho người khác làm tới nỗi nghiện luôn, giờ cho hắn làm người lại không quen".
“Mày thì thoải mái rồi, nhưng không biết oan hồn của em gái mày có thể yên nghỉ nơi suối vàng không đây".
Tang Cầu liên tục lắc đầu: “Không thể! Tuyệt đối không thể như vậy!"
"Em gái tao bị một đám người ngoại quốc làm nhục cơ mà!”
“Cậu chủ Tiền đã giúp tao tìm được những tên hung thủ này!”
“Dù sao ảnh tao cũng mang đến rồi, tin hay không tin thì tùy mày vậy".
Lúc Vương Tiểu Thất nói chuyện với Tang Cẩu, thì Lý Nhị Ngưu đã giải cứu cho tên đàn em bị trói, cả nhóm cười vui vẻ rời đi.
Từ cuộc trò chuyện trước đó của bọn họ, Tang Cẩu mới biết lý do vì sao hắn có thể kịp thời cứu tên đàn em ra khỏi đó.
Tất cả là do Lý Phong cố ý ra lệnh cho đám đàn em mở nước ra!
Cũng tức là, ngay từ khi bắt đầu, Lý Phong đã biết được kế hoạch của bọn họ rồi!
Đúng là một kẻ đáng sợ!
Tang Cẩu chợt sực tỉnh, Lý Phong không có ở đây, vậy thì nhất định hắn đang ở khách sạn!!
Tang Cẩu vội vàng lấy điện thoại ra, vừa định thông báo cho Tiền Gia Triết thì đột ngột dừng lại.
Hắn do dự.
Hắn đặt túi giấy sang bên cạnh rồi lại cầm lên.
Hắn xem kĩ lại thông tin trên tập tài liệu.
Không xem còn đỡ, càng xem càng tức giận, trên trán Tang Cẩu nổi chằng chịt gân xanh.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Hai tay Tang Cẩu tát lên mặt mình vô cùng dữ dội.
Mỗi cái tát đều vô cùng mạnh!
Hắn đã tin thông tin mà Vương Tiểu Thất mang đến!
Hắn không ngu!
Chỉ là sau khi biết tin tức em gái mình bị nhiều người hãm hiếp và treo cổ tự tử, hắn đã điên cuồng đi khắp nơi để tìm kẻ sát nhân.
Khi đó, hắn cần tìm một nơi để trút giận.
Đúng lúc đó thì Tiền Gia Triết xuất hiện.
Theo sự hướng dẫn của Tiền Gia Triết, hắn đã tìm ra hung thủ.
Sau khi báo thù, cảm giác tự trách bản thân và cảm giác tội lỗi vì đã không bảo vệ được em gái khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy và trống trải.
Hắn không hề cố gắng tìm hiểu kĩ càng vấn đề đã xảy ra.
Hiện tại phản ứng duy nhất là Tang Cẩu chính là hận không thể lấy con dao ở ngay bên cạnh, tự chặt đầu mình xuống!
Tang Cẩu không ngừng đập đầu mình xuống đất!
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Hắn hối hận, hắn khó chịu, hắn càng hận bản thân hơn.
Bởi vì trong khoảng thời gian vừa qua, hắn đã làm không biết bao nhiêu chuyện không thể tha thứ cho Tiền Gia Triết!
“Tao phải báo thù! Tao phải báo thù!”
Tang Cẩu gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp nơi trong lò mổ!
Tang Cẩu lấy một vài tấm ảnh từ túi tài liệu ra, tấm đầu tiên là của Tiền Lục Quý!
Đúng lúc này, Tiền Lục Quý vừa đưa Tiền Gia Triết đến khách sạn nơi Hứa Mộc Tình và Lý Phong đang ở.
Nhìn thấy Tiền Gia Triết nghênh ngang bước vào thang máy với đám vệ sĩ của mình, Tiền Lục Quý nằm bò trên vô lăng nhìn với ánh mắt ghen tị.
“Haizz, thật sự mong cậu hai chán Từ Mộc Thanh nhanh nhanh đi".
“Đợi cậu ta chơi chán rồi, cũng đến phiên tao được tận hưởng người phụ nữ này rồi”.
“Ha ha ha, đi theo cậu hai thật tốt, có quần áo đẹp để mặc, có đồ ngon để ăn, có gái xinh để chơi đùa”.
“Không biết lần này cậu hai sẽ huấn luyện Từ Mộc Thanh thành loại phụ nữ nào đây?”
“Ngoan ngoãn nghe lời, hay là loại vừa nhìn thấy đàn ông liền chảy nước đây? Thật là mong chờ quá đi!”
Vừa nói, Tiền Lục Bảo vừa đưa tay xuống đũng quần mình, xoa bóp mạnh vài lần.
Lúc này, có một người chậm rãi tới gần.
Hắn đưa tay lên gõ cửa kính.
Tiền Lục Bảo quay đầu lại, phát hiện người vừa mới đến là Tang Cẩu.
Tiền Lục Bảo hạ cửa kính ô tô xuống, hỏi Tang Cẩu: “Sao anh lại đến đây?”
“Không phải cậu hai bảo anh tới lò mổ cạo sạch lông Lý Phong từ đầu đến chân hay sao?”
Tang Cẩu lạnh lùng nói: “Lý Phong đã giải quyết xong rồi, giờ cậu hai bảo tôi đi tìm một mục tiêu tốt hơn nữa”.