Cả Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân đều lắng nghe rất cẩn thận.
Lý Phong cũng cẩn thận nói với họ về đạo lý và những kiến thức liên quan mà một người bình thường có thể cả đời không hiểu được.
Trong lúc nói, vẻ mặt của Lý Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Anh nhìn Hứa Mộc Tình và nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một điều mà vợ anh đã mắc sai lầm".
Hứa Mộc Tình có vẻ rất căng thẳng khi nghe Lý Phong nói mình đã sai.
Lý Phong từ lâu đã trở thành người không thể thay thế trong cuộc đời cô.
Hai người họ, dù là thể xác hay linh hồn, từ lâu đã hòa vào nhau không thể tách rời.
Vì vậy, Hứa Mộc Tình rất cẩn thận nghe từng lời Lý Phong nói.
Lúc này Lý Phong nghiêm mặt lên tiếng, điều này ngay lập tức khiến trái tim của Hứa Mộc Tình đập “thình thịch".
Chả nhẽ là một chuyện rất nghiêm trọng sao?
Lúc này chỉ nghe thấy Lý Phong cười nói.
"Sinh con không phải là chuyện của một người".
"Chỉ một mình em, sao có thể sinh con được?"
Lý Phong không nói gì sau đó nữa, nhưng Hứa Mộc Tình đã đỏ hết mặt lên.
Chỉ có Liễu Ngọc Phân, đã từng sinh con, ở bên cạnh cô cười như không cười.
“Đáng ghét!”, Hứa Mộc Tình che mặt.
...
Bóng tối sớm buông xuống.
Ninh Châu lập tức được bao phủ bởi những ánh sáng đầy màu sắc.
Bây giờ nhìn bề ngoài thì Ninh Châu vẫn như thường.
Đường phố đông đúc xe cộ và người đi bộ.
Tuy nhiên, không giống như trước đây, trong đám người đi bộ này, luôn có một vài người mang sắc mặt có chút kỳ quái.
Có người thì phấn khích.
Có người lại vô cùng hoang mang.
Có người thì ôm đầu đau khổ.
Bước đi vội vã trên phố.
Người ôm đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Anh ấy mặc vest, trên tay xách chiếc cặp, chân đi một đôi giày da trị giá mấy trăm tệ, trên nền bê tông cứng ngắc liên tục phát ra những tiếng “cộp cộp”.
Anh ấy đang trên đường về nhà.
Anh ấy đã đi vô số lần trong con hẻm trước mặt này.
Tiểu khu họ sinh sống được xây dựng cách đây hơn mười năm.
Vì không có nhà để xe ngầm nên nơi đỗ xe trên mặt đất có hạn.
Mỗi nhà để xe đều mất phí.
Vì vậy, anh ấy đã đậu xe ở bãi đậu xe của công viên cách tiểu khu mười phút đi xe.
Anh ấy hơn ba mươi tuổi, lương hàng tháng chưa đến 5.000 nhân dân tệ.
Trong nhà có hai đứa bé cần nuôi.
Thu nhập của vợ không cao.
Vì cả hai vợ chồng đều không phải người địa phương.
Vì vậy cuộc sống ở thành phố lớn này rất khó khăn và vất vả.
Nhiều năm trôi qua, họ vẫn cắn răng kiên trì.
Mặc dù hiện tại lương của anh ấy không cao nhưng anh ấy làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu lớn nhất Ninh Châu.
Điều này tự nó sẽ mang lại vinh dự cho anh ấy.
Đồng thời, anh ấy cũng biết rằng chỉ cần anh ấy làm việc chăm chỉ và có năng lực đủ tốt, việc thăng chức và tăng lương sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vì điều tương tự đã xảy ra xung quanh anh ấy.
Bây giờ tập đoàn có nhiều vị trí cấp cao, tất cả đều dành để tuyển chọn giới tinh hoa từ dưới lên.
Giống như anh ấy, nhiều đồng nghiệp cùng tham gia tập đoàn đều đã được thăng chức.
Mà nguyên nhân khiến anh ấy mãi bế tắc ở vị trí hiện tại, không ngóc đầu lên được là do sự cố gắng của bản thân chưa đủ.
Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, anh ấy không còn có thể cố gắng được nữa.
Bởi vì anh ấy vừa bị giám đốc sa thải.
Trên thực tế, anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ.
Để duy trì công việc này, hàng ngày anh ấy đều dậy lúc bốn giờ và đến công ty làm việc sớm.
Anh ấy không chỉ hoàn thành tốt công việc mà còn thường xuyên giúp đỡ đồng nghiệp.
Mối quan hệ giữa các đồng nghiệp khá tốt.
Nhưng lần này bị đuổi khỏi công ty vì giám đốc có cháu trai muốn vào làm.
Mà chức vụ của công ty đã đầy, phải để trống một cái.
Kể từ đó, anh ấy liền trở thành một kẻ xui xẻo đáng thương.
Làm sao bây giờ?
Đi trên con phố mờ tối, suy nghĩ này vẫn luôn vang vọng trong đầu người đàn ông.
Đi tới đi lui, người đàn ông dừng lại.
Bởi vì anh ấy phát hiện một người đã xuất hiện trước mặt anh ấy.
Người này cách anh ấy rất xa.
Ngõ này đủ rộng cho ô tô đi.
Trong trường hợp bình thường, ngay cả khi có người đi qua, cũng không cần dừng lại.
Nhưng người trước mặt rất kì quái.
Làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Anh ta chỉ đứng giữa con hẻm, đút tay vào túi rồi ngoẹo đầu, nở một nụ cười xấu xí.
Người đàn ông dừng bước, nhìn chằm chằm người trước mặt hỏi: "Cậu muốn gì?"
"Hì hì".
"Người anh em, cho tôi hỏi một chuyện, anh đang làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu phải không?"
Người đàn ông gật đầu theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó anh ấy lắc đầu và nói: "Tôi vừa bị sa thải".
"Không quan trọng là ông anh có bị sa thải hay không, miễn là anh đã làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu là được".
Vừa nói người trước mặt vừa tiến lên từng bước từng bước đi tới.
"Cậu định làm gì, cậu định làm gì?"
Người đàn ông mặc vest phát ra âm thanh kinh hoàng.
Anh ấy ngay lập tức xoay người, phóng về phía lối vào của con hẻm khi anh ấy đến.
Tuy nhiên, khi chạy được vài bước thì đột ngột xuất hiện một cơn đau ở lưng.
Sau đó, đầu óc mơ hồ, cả người nằm trên mặt đất.
"Hì hì, đừng lo lắng, tôi sẽ không giết anh đâu".
"Tôi sẽ chỉ để lại một thứ trên lưng của anh thôi".
Sau đó, bên kia dùng dao chém vào lưng người đàn ông mặc vest hai đường!
"Ai làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu đều sẽ có kết cục này!"
Ngay sau đó, mấy dòng chữ bằng máu này đã được đăng trên báo.
Lập tức, toàn bộ các phương tiện thông tin Ninh Châu đều thảo luận về vấn đề này.
"Cộc cộc cộc....."
Giám đốc Hứa Mộc Tình đích thân đến cửa phòng bệnh.
Khi cô đưa tay định đẩy cửa phòng ra.
Thì nghe thấy một tiếng quát rất nặng lời của một người đàn ông bên trong.
"Trương Thuận Minh, mày cố ý phải không?"
"Mày cố tình làm loại chuyện này để trả đũa tao, đúng không?"
Hứa Mộc Tình qua cửa sổ phòng.
Nhìn thấy một người đàn ông đầu hói trung niên mặt đầy dầu.
Hai tay chống nạnh. Mắng người trong phòng bệnh với thái độ rất ác liệt.
Hứa Mộc Tình chỉ liếc nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên này, cô có thể nói ra thân phận của ông ta.
Có hơn một trăm nhà quản lý trong tập đoàn Lăng Tiêu.
Trong trường hợp bình thường, giám đốc không thể biết hết được các thành viên quản lý cấp trung và cấp dưới.
Nhưng Hứa Mộc Tình có một trí nhớ rất đáng gờm.
Chỉ cần gặp người ta một lần, cô sẽ nhớ kỹ.
Chưa kể những người quản lý cấp trung và cấp dưới, thậm chí là một nhân viên bình thường.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình đã từng nói chuyện qua, bất kể đã trôi qua bao lâu, cô cũng có thể gọi tên người đó rất chính xác.
Lý Phong cũng cẩn thận nói với họ về đạo lý và những kiến thức liên quan mà một người bình thường có thể cả đời không hiểu được.
Trong lúc nói, vẻ mặt của Lý Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Anh nhìn Hứa Mộc Tình và nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có một điều mà vợ anh đã mắc sai lầm".
Hứa Mộc Tình có vẻ rất căng thẳng khi nghe Lý Phong nói mình đã sai.
Lý Phong từ lâu đã trở thành người không thể thay thế trong cuộc đời cô.
Hai người họ, dù là thể xác hay linh hồn, từ lâu đã hòa vào nhau không thể tách rời.
Vì vậy, Hứa Mộc Tình rất cẩn thận nghe từng lời Lý Phong nói.
Lúc này Lý Phong nghiêm mặt lên tiếng, điều này ngay lập tức khiến trái tim của Hứa Mộc Tình đập “thình thịch".
Chả nhẽ là một chuyện rất nghiêm trọng sao?
Lúc này chỉ nghe thấy Lý Phong cười nói.
"Sinh con không phải là chuyện của một người".
"Chỉ một mình em, sao có thể sinh con được?"
Lý Phong không nói gì sau đó nữa, nhưng Hứa Mộc Tình đã đỏ hết mặt lên.
Chỉ có Liễu Ngọc Phân, đã từng sinh con, ở bên cạnh cô cười như không cười.
“Đáng ghét!”, Hứa Mộc Tình che mặt.
...
Bóng tối sớm buông xuống.
Ninh Châu lập tức được bao phủ bởi những ánh sáng đầy màu sắc.
Bây giờ nhìn bề ngoài thì Ninh Châu vẫn như thường.
Đường phố đông đúc xe cộ và người đi bộ.
Tuy nhiên, không giống như trước đây, trong đám người đi bộ này, luôn có một vài người mang sắc mặt có chút kỳ quái.
Có người thì phấn khích.
Có người lại vô cùng hoang mang.
Có người thì ôm đầu đau khổ.
Bước đi vội vã trên phố.
Người ôm đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Anh ấy mặc vest, trên tay xách chiếc cặp, chân đi một đôi giày da trị giá mấy trăm tệ, trên nền bê tông cứng ngắc liên tục phát ra những tiếng “cộp cộp”.
Anh ấy đang trên đường về nhà.
Anh ấy đã đi vô số lần trong con hẻm trước mặt này.
Tiểu khu họ sinh sống được xây dựng cách đây hơn mười năm.
Vì không có nhà để xe ngầm nên nơi đỗ xe trên mặt đất có hạn.
Mỗi nhà để xe đều mất phí.
Vì vậy, anh ấy đã đậu xe ở bãi đậu xe của công viên cách tiểu khu mười phút đi xe.
Anh ấy hơn ba mươi tuổi, lương hàng tháng chưa đến 5.000 nhân dân tệ.
Trong nhà có hai đứa bé cần nuôi.
Thu nhập của vợ không cao.
Vì cả hai vợ chồng đều không phải người địa phương.
Vì vậy cuộc sống ở thành phố lớn này rất khó khăn và vất vả.
Nhiều năm trôi qua, họ vẫn cắn răng kiên trì.
Mặc dù hiện tại lương của anh ấy không cao nhưng anh ấy làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu lớn nhất Ninh Châu.
Điều này tự nó sẽ mang lại vinh dự cho anh ấy.
Đồng thời, anh ấy cũng biết rằng chỉ cần anh ấy làm việc chăm chỉ và có năng lực đủ tốt, việc thăng chức và tăng lương sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vì điều tương tự đã xảy ra xung quanh anh ấy.
Bây giờ tập đoàn có nhiều vị trí cấp cao, tất cả đều dành để tuyển chọn giới tinh hoa từ dưới lên.
Giống như anh ấy, nhiều đồng nghiệp cùng tham gia tập đoàn đều đã được thăng chức.
Mà nguyên nhân khiến anh ấy mãi bế tắc ở vị trí hiện tại, không ngóc đầu lên được là do sự cố gắng của bản thân chưa đủ.
Chỉ là bắt đầu từ hôm nay, anh ấy không còn có thể cố gắng được nữa.
Bởi vì anh ấy vừa bị giám đốc sa thải.
Trên thực tế, anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ.
Để duy trì công việc này, hàng ngày anh ấy đều dậy lúc bốn giờ và đến công ty làm việc sớm.
Anh ấy không chỉ hoàn thành tốt công việc mà còn thường xuyên giúp đỡ đồng nghiệp.
Mối quan hệ giữa các đồng nghiệp khá tốt.
Nhưng lần này bị đuổi khỏi công ty vì giám đốc có cháu trai muốn vào làm.
Mà chức vụ của công ty đã đầy, phải để trống một cái.
Kể từ đó, anh ấy liền trở thành một kẻ xui xẻo đáng thương.
Làm sao bây giờ?
Đi trên con phố mờ tối, suy nghĩ này vẫn luôn vang vọng trong đầu người đàn ông.
Đi tới đi lui, người đàn ông dừng lại.
Bởi vì anh ấy phát hiện một người đã xuất hiện trước mặt anh ấy.
Người này cách anh ấy rất xa.
Ngõ này đủ rộng cho ô tô đi.
Trong trường hợp bình thường, ngay cả khi có người đi qua, cũng không cần dừng lại.
Nhưng người trước mặt rất kì quái.
Làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Anh ta chỉ đứng giữa con hẻm, đút tay vào túi rồi ngoẹo đầu, nở một nụ cười xấu xí.
Người đàn ông dừng bước, nhìn chằm chằm người trước mặt hỏi: "Cậu muốn gì?"
"Hì hì".
"Người anh em, cho tôi hỏi một chuyện, anh đang làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu phải không?"
Người đàn ông gật đầu theo bản năng.
Nhưng ngay sau đó anh ấy lắc đầu và nói: "Tôi vừa bị sa thải".
"Không quan trọng là ông anh có bị sa thải hay không, miễn là anh đã làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu là được".
Vừa nói người trước mặt vừa tiến lên từng bước từng bước đi tới.
"Cậu định làm gì, cậu định làm gì?"
Người đàn ông mặc vest phát ra âm thanh kinh hoàng.
Anh ấy ngay lập tức xoay người, phóng về phía lối vào của con hẻm khi anh ấy đến.
Tuy nhiên, khi chạy được vài bước thì đột ngột xuất hiện một cơn đau ở lưng.
Sau đó, đầu óc mơ hồ, cả người nằm trên mặt đất.
"Hì hì, đừng lo lắng, tôi sẽ không giết anh đâu".
"Tôi sẽ chỉ để lại một thứ trên lưng của anh thôi".
Sau đó, bên kia dùng dao chém vào lưng người đàn ông mặc vest hai đường!
"Ai làm việc trong tập đoàn Lăng Tiêu đều sẽ có kết cục này!"
Ngay sau đó, mấy dòng chữ bằng máu này đã được đăng trên báo.
Lập tức, toàn bộ các phương tiện thông tin Ninh Châu đều thảo luận về vấn đề này.
"Cộc cộc cộc....."
Giám đốc Hứa Mộc Tình đích thân đến cửa phòng bệnh.
Khi cô đưa tay định đẩy cửa phòng ra.
Thì nghe thấy một tiếng quát rất nặng lời của một người đàn ông bên trong.
"Trương Thuận Minh, mày cố ý phải không?"
"Mày cố tình làm loại chuyện này để trả đũa tao, đúng không?"
Hứa Mộc Tình qua cửa sổ phòng.
Nhìn thấy một người đàn ông đầu hói trung niên mặt đầy dầu.
Hai tay chống nạnh. Mắng người trong phòng bệnh với thái độ rất ác liệt.
Hứa Mộc Tình chỉ liếc nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên này, cô có thể nói ra thân phận của ông ta.
Có hơn một trăm nhà quản lý trong tập đoàn Lăng Tiêu.
Trong trường hợp bình thường, giám đốc không thể biết hết được các thành viên quản lý cấp trung và cấp dưới.
Nhưng Hứa Mộc Tình có một trí nhớ rất đáng gờm.
Chỉ cần gặp người ta một lần, cô sẽ nhớ kỹ.
Chưa kể những người quản lý cấp trung và cấp dưới, thậm chí là một nhân viên bình thường.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình đã từng nói chuyện qua, bất kể đã trôi qua bao lâu, cô cũng có thể gọi tên người đó rất chính xác.