Tình cảm hai người vẫn rất thắm thiết, cũng cực kì ăn ý với nhau.
Bình thường chỉ cần một ánh mắt, một hành động cũng hiểu ý đối phương.
Lý Tấn biết Lục An Lam muốn ông ta chú ý hình tượng chút.
Dù sao giờ ông ta cũng là người đứng đầu một gia tộc.
Ông ta là bộ mặt của cả gia tộc Lý Thị.
Lúc nói chuyện phải chú ý hình tượng.
Nhưng giờ Lý Tấn thoải mái hơn trước kia nhiều.
Sau lần trước đi với Lục An Lam một chuyến đến Ninh Châu, giờ tính cách của ông ta đã có chút thay đổi.
Giờ ông ta cởi mở, phóng khoáng hơn trước nhiều.
Thậm chí có thể nói là càng ngày càng trẻ ra.
Làm việc cũng trẻ hóa.
Tùy theo lòng mình.
Lý Tấn nhẹ nhàng cầm tay Lục An Lam cười nói: "Vợ à, con trai là do em sinh ra".
"Giờ em cũng nghe quản gia nói rồi đấy".
"Em phân tích xem tại sao thằng bé lại làm vậy?"
Tuy là Lý Phong rời xa Lục An Lam từ nhỏ.
Nhưng là mẹ ruột, Lục An Lam vẫn có phần hiểu tính cách con trai mình.
Cho dù một người lớn lên thế nào, bản tính cũng sẽ không thay đổi quá nhiều.
Lục An Lam vẫn luôn sống ở đây.
Trong thời gian dài khó tránh khỏi việc cảm thấy buồn chán.
Mà câu hỏi của Lý Tấn cũng làm cho trái tim vốn tĩnh lặng của bà ấy hơi gợn sóng.
Lục An Lam nghĩ một lát rồi nói.
"Thằng bé lúc nhỏ có lần ăn hạt dưa, nó đổ hết hạt dưa lên mặt bàn".
"Sau đó tách hết vỏ hạt dưa, bỏ nhân vào một cái bát khác".
"Đợi tách hết vỏ hạt dưa rồi, nó mới dốc hết nhân trong bát vào miệng".
"Một miếng ăn hết".
Giọng Lục An Lam rất nhẹ nhàng, dịu dàng.
"Em còn nhớ một lần Mộc dẫn Phong ra sông bắt cá".
"Tay Mộc nhanh lắm, cứ một phát là bắt được một con cá".
"Nhưng lúc đấy Phong còn bé, không bắt được".
"Sau đó nó cầm một cái gậy to khua xuống bùn, làm đám cá bơi tán loạn".
"Sau đó tung lưới đánh cá, một lần bắt hết".
Dù Lục An Lam nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Lý Tấn và Lý Lâm nghe rõ.
Lục An Lam lại nói: "Thủ đô rộng lớn lại phức tạp".
"Nhìn bề ngoài thì có vẻ yên ổn".
"Nhưng thực ra các thế lực đã bắt đầu hành động".
"Phong mới về thủ đô, chưa hiểu nhiều về sự phân bố các thế lực ở đây".
"Nên nó mới chọn hội Giao Long nửa vời đấy".
"Muốn nhờ hội Giao Long để phá vỡ sự yên ổn bề ngoài ở đây".
Trí thông minh của con cái chủ yếu là di truyền từ mẹ.
Lý Phong có thành tựu như này hôm nay phần lớn là nhờ Lục An Lam là một người phụ nữ thông minh tài năng, cực kì xuất sắc".
Lúc còn trẻ, ở trong trường Lục An Lam cũng là một hoa khôi tài hoa đầy mình.
Nói đến đây, Lục An Lam ngẩng đầu nhìn Lý Tấn.
Hỏi nhỏ: "Nhưng thực lực của Phong đủ để đối phó với chúng thật sao?"
"Lưới thằng bé tung có thể bắt hết cá không?"
"Nếu trong số cá đấy có cá chạch, cua thậm chí là cá ăn thịt người thì sao?"
Lý Tấn nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của Lục An Lam.
Cười nói: "Yên tâm đi, trên đời này người có thể đối đầu với con trai chúng ta đếm một bàn tay là hết".
"Sân khấu ở thủ đô đã dựng sẵn".
"Giờ chúng ta chỉ cần ngồi im xem bọn nhỏ biểu diễn thôi".
Phòng khách biệt thự nhà họ Tiền.
"Bố ơi, bố! Con báo cho bố một tin vui, Hà Bá Thiên ra tay với Lý Phong rồi".
Tiền Thiều Phong vui mừng bước từ ngoài vào.
Tiền Phủ Cương đang vắt chéo hai chân ngồi trên chiếc sô pha mềm mại.
Vừa hút xì gà, vừa để người làm trong nhà mát xa cho ông ta.
Tiền Thiều Phong kích động bước tới trước mặt Tiền Phủ Cương nói.
"Bố à, Hà Bá Thiên gọi tất cả người của hội Giao Long đến".
"Giờ bọn chúng bao vây hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen rồi".
Nghe thấy thế, Tiền Phủ Cương hỏi: "Sao lại đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen?”
"Sao không đến nhà hàng Hải Giác?”
Tiền Thiều Phong vỗ đầu nói: "Ôi, con quên không nói với bố".
"Đêm qua nhân lúc trời tối, cái thằng Lý Phong dẫn theo đám đàn em bí mật chiếm lấy hội quán đấy rồi".
"Nghe nói đám bảo vệ ở cái hội quán đấy bị hắn đánh què tay què chân rồi vứt ra ngoài như đống rác ý".
"Hà Bá Thiên vì chuyện này mà nổi điên, hùng hổ muốn băm vằm đám người này cho cá ăn".
Nghe thấy thế, Tiền Phủ Cương "vèo" một phát đứng bật dậy.
Nhanh chóng kéo Tiền Thiều Phong ra khỏi biệt thự.
"Bố định dẫn con đi đâu thế?"
"Giờ toàn bộ người trong hội Giao Long tập trung lại rồi, cảnh tượng lớn thế chúng ta không đến góp vui sao được".
"Đợi Hà Bá Thiên cướp lại cái hội quán tư nhân đấy".
"Chúng ta nhân cơ hội này mượn ông ta ít người rồi chiếm luôn cái nhà hàng Hải Giác".
Tiền Thiều Phong nghe thấy thế thì hai mắt sáng rực lên.
Anh ta giơ ngón tay cái lên với Tiền Phủ Cương: "Chiêu này của bố đỉnh thật đấy".
Giờ phút này người của hội Giao Long bao vây chật kín hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Trong bầu không khí căng thẳng này bỗng xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Cửa lớn của hội quán mở toang.
Người đến từ vùng đất cấm Ninh Châu không thấy có một ai.
Cả cái hội quán tối om, bên trong không bật đèn.
Trống hốc trống hoác, nhìn như không có ai ở đây.
Lúc này bỗng có một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa hội quán.
Hà Bá Thiên mặc một chiếc áo khoác to màu đen, xuống xe trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Hà Bá Thiên vừa bước ra, cả trăm người đồng thanh hô lên.
"Chào hội trưởng!"
Hà Bá Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn hội quán tư nhân trước mắt.
Lúc ông ta thấy cửa hội quán mở toang, bên trong không có người thì cau mày.
Nhị đương gia - Lỗ Quy vội chạy đến.
Gã lễ phép đứng cạnh Hà Bá Thiên.
"Sao hội trưởng lại đến đây".
"Chuyện nhỏ thế này không cần phiền hội trưởng ra tay, tôi sẽ dẫn các anh em xông vào".
"Bốp!"
Hà Bá Thiên tát một cái thật mạnh vào mặt Lỗ Quy.
Vẻ mặt ông ta hung ác.
"Đồ vô dụng".
"Nếu mày được việc thì cần tao tới chắc?"
"Hội quán Hoa Hồng Đen là hội quán tốt nhất của hội Giao Long, lại mất trong tay mày".
"Mẹ nó, thế mà mày còn có mặt mũi đứng ở đây à?"
Lỗ Quy ôm lấy bên mặt bị đánh sưng húp, vừa xin lỗi Hà Bá Thiên vừa vung tay lên với đám đàn em sau lưng.
"Các anh em theo tôi xông vào trong".
Bình thường chỉ cần một ánh mắt, một hành động cũng hiểu ý đối phương.
Lý Tấn biết Lục An Lam muốn ông ta chú ý hình tượng chút.
Dù sao giờ ông ta cũng là người đứng đầu một gia tộc.
Ông ta là bộ mặt của cả gia tộc Lý Thị.
Lúc nói chuyện phải chú ý hình tượng.
Nhưng giờ Lý Tấn thoải mái hơn trước kia nhiều.
Sau lần trước đi với Lục An Lam một chuyến đến Ninh Châu, giờ tính cách của ông ta đã có chút thay đổi.
Giờ ông ta cởi mở, phóng khoáng hơn trước nhiều.
Thậm chí có thể nói là càng ngày càng trẻ ra.
Làm việc cũng trẻ hóa.
Tùy theo lòng mình.
Lý Tấn nhẹ nhàng cầm tay Lục An Lam cười nói: "Vợ à, con trai là do em sinh ra".
"Giờ em cũng nghe quản gia nói rồi đấy".
"Em phân tích xem tại sao thằng bé lại làm vậy?"
Tuy là Lý Phong rời xa Lục An Lam từ nhỏ.
Nhưng là mẹ ruột, Lục An Lam vẫn có phần hiểu tính cách con trai mình.
Cho dù một người lớn lên thế nào, bản tính cũng sẽ không thay đổi quá nhiều.
Lục An Lam vẫn luôn sống ở đây.
Trong thời gian dài khó tránh khỏi việc cảm thấy buồn chán.
Mà câu hỏi của Lý Tấn cũng làm cho trái tim vốn tĩnh lặng của bà ấy hơi gợn sóng.
Lục An Lam nghĩ một lát rồi nói.
"Thằng bé lúc nhỏ có lần ăn hạt dưa, nó đổ hết hạt dưa lên mặt bàn".
"Sau đó tách hết vỏ hạt dưa, bỏ nhân vào một cái bát khác".
"Đợi tách hết vỏ hạt dưa rồi, nó mới dốc hết nhân trong bát vào miệng".
"Một miếng ăn hết".
Giọng Lục An Lam rất nhẹ nhàng, dịu dàng.
"Em còn nhớ một lần Mộc dẫn Phong ra sông bắt cá".
"Tay Mộc nhanh lắm, cứ một phát là bắt được một con cá".
"Nhưng lúc đấy Phong còn bé, không bắt được".
"Sau đó nó cầm một cái gậy to khua xuống bùn, làm đám cá bơi tán loạn".
"Sau đó tung lưới đánh cá, một lần bắt hết".
Dù Lục An Lam nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Lý Tấn và Lý Lâm nghe rõ.
Lục An Lam lại nói: "Thủ đô rộng lớn lại phức tạp".
"Nhìn bề ngoài thì có vẻ yên ổn".
"Nhưng thực ra các thế lực đã bắt đầu hành động".
"Phong mới về thủ đô, chưa hiểu nhiều về sự phân bố các thế lực ở đây".
"Nên nó mới chọn hội Giao Long nửa vời đấy".
"Muốn nhờ hội Giao Long để phá vỡ sự yên ổn bề ngoài ở đây".
Trí thông minh của con cái chủ yếu là di truyền từ mẹ.
Lý Phong có thành tựu như này hôm nay phần lớn là nhờ Lục An Lam là một người phụ nữ thông minh tài năng, cực kì xuất sắc".
Lúc còn trẻ, ở trong trường Lục An Lam cũng là một hoa khôi tài hoa đầy mình.
Nói đến đây, Lục An Lam ngẩng đầu nhìn Lý Tấn.
Hỏi nhỏ: "Nhưng thực lực của Phong đủ để đối phó với chúng thật sao?"
"Lưới thằng bé tung có thể bắt hết cá không?"
"Nếu trong số cá đấy có cá chạch, cua thậm chí là cá ăn thịt người thì sao?"
Lý Tấn nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của Lục An Lam.
Cười nói: "Yên tâm đi, trên đời này người có thể đối đầu với con trai chúng ta đếm một bàn tay là hết".
"Sân khấu ở thủ đô đã dựng sẵn".
"Giờ chúng ta chỉ cần ngồi im xem bọn nhỏ biểu diễn thôi".
Phòng khách biệt thự nhà họ Tiền.
"Bố ơi, bố! Con báo cho bố một tin vui, Hà Bá Thiên ra tay với Lý Phong rồi".
Tiền Thiều Phong vui mừng bước từ ngoài vào.
Tiền Phủ Cương đang vắt chéo hai chân ngồi trên chiếc sô pha mềm mại.
Vừa hút xì gà, vừa để người làm trong nhà mát xa cho ông ta.
Tiền Thiều Phong kích động bước tới trước mặt Tiền Phủ Cương nói.
"Bố à, Hà Bá Thiên gọi tất cả người của hội Giao Long đến".
"Giờ bọn chúng bao vây hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen rồi".
Nghe thấy thế, Tiền Phủ Cương hỏi: "Sao lại đến hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen?”
"Sao không đến nhà hàng Hải Giác?”
Tiền Thiều Phong vỗ đầu nói: "Ôi, con quên không nói với bố".
"Đêm qua nhân lúc trời tối, cái thằng Lý Phong dẫn theo đám đàn em bí mật chiếm lấy hội quán đấy rồi".
"Nghe nói đám bảo vệ ở cái hội quán đấy bị hắn đánh què tay què chân rồi vứt ra ngoài như đống rác ý".
"Hà Bá Thiên vì chuyện này mà nổi điên, hùng hổ muốn băm vằm đám người này cho cá ăn".
Nghe thấy thế, Tiền Phủ Cương "vèo" một phát đứng bật dậy.
Nhanh chóng kéo Tiền Thiều Phong ra khỏi biệt thự.
"Bố định dẫn con đi đâu thế?"
"Giờ toàn bộ người trong hội Giao Long tập trung lại rồi, cảnh tượng lớn thế chúng ta không đến góp vui sao được".
"Đợi Hà Bá Thiên cướp lại cái hội quán tư nhân đấy".
"Chúng ta nhân cơ hội này mượn ông ta ít người rồi chiếm luôn cái nhà hàng Hải Giác".
Tiền Thiều Phong nghe thấy thế thì hai mắt sáng rực lên.
Anh ta giơ ngón tay cái lên với Tiền Phủ Cương: "Chiêu này của bố đỉnh thật đấy".
Giờ phút này người của hội Giao Long bao vây chật kín hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Trong bầu không khí căng thẳng này bỗng xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Cửa lớn của hội quán mở toang.
Người đến từ vùng đất cấm Ninh Châu không thấy có một ai.
Cả cái hội quán tối om, bên trong không bật đèn.
Trống hốc trống hoác, nhìn như không có ai ở đây.
Lúc này bỗng có một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa hội quán.
Hà Bá Thiên mặc một chiếc áo khoác to màu đen, xuống xe trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Hà Bá Thiên vừa bước ra, cả trăm người đồng thanh hô lên.
"Chào hội trưởng!"
Hà Bá Thiên hơi ngẩng đầu, nhìn hội quán tư nhân trước mắt.
Lúc ông ta thấy cửa hội quán mở toang, bên trong không có người thì cau mày.
Nhị đương gia - Lỗ Quy vội chạy đến.
Gã lễ phép đứng cạnh Hà Bá Thiên.
"Sao hội trưởng lại đến đây".
"Chuyện nhỏ thế này không cần phiền hội trưởng ra tay, tôi sẽ dẫn các anh em xông vào".
"Bốp!"
Hà Bá Thiên tát một cái thật mạnh vào mặt Lỗ Quy.
Vẻ mặt ông ta hung ác.
"Đồ vô dụng".
"Nếu mày được việc thì cần tao tới chắc?"
"Hội quán Hoa Hồng Đen là hội quán tốt nhất của hội Giao Long, lại mất trong tay mày".
"Mẹ nó, thế mà mày còn có mặt mũi đứng ở đây à?"
Lỗ Quy ôm lấy bên mặt bị đánh sưng húp, vừa xin lỗi Hà Bá Thiên vừa vung tay lên với đám đàn em sau lưng.
"Các anh em theo tôi xông vào trong".