Lưu Đức Luân biết rằng Lý Phong rất mạnh.
Tuy nhiên, lực lượng bên họ quá ít.
Một khi đánh nhau, Đông Hải nhất định sẽ thất thủ!
Lưu Đức Luân ở bên cạnh khuyên: "Đại ca, Lôi Vũ Giáp khi còn trẻ đã nổi tiếng tàn ác”.
"Hai người em trai khác của ông ta cũng là loại giết người không chớp mắt. Nếu để bọn chúng đến Đông Hải...”
Lưu Đức Luân còn chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đột nhiên vươn tay chỉ vào Trần Quả đang chăm chỉ luyện tập trước mặt.
"Anh thấy Trần Quả thế nào?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, anh ta không hiểu tại sao Lý Phong lại nhắc tới Trần Quả?
Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trước đây, cô ấy chỉ là một cô gái thôn quê có sức chịu đựng tốt”.
"Bây giờ mọi người đã lén lút gọi cô ấy là một con hổ cái”.
Khi Lưu Đức Luân đang nói, thì Trần Quả đang kéo chiếc lốp lớn của chiếc xe tải bằng cả hai tay.
Vừa kéo, cô ấy vừa gào thét trong lớp cát bụi.
Tư thế đó, dáng vẻ đó, khí chất đó, thực sự trông giống như một con hổ cái.
Mấy ngày hôm nay sau khi từ tỉnh trở về, chỉ cần có thời gian, Trần Quả sẽ đến sân huấn luyện, ra sức luyện tập.
Tốc độ chạy của cô ấy thậm chí đã vượt qua cả Trương Bằng Phi bên cạnh.
Lý Phong thờ ơ hỏi: "Nếu Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả, anh nghĩ ai sẽ thắng?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, nói rất tự nhiên: "Trần Quả làm sao có thể đánh thắng Lôi Vũ Giáp được!"
"Nhìn cả cái thế giới ngầm này, người duy nhất có thể chống lại Lôi Vũ Giáp chỉ có Đao Gia thôi”.
"Ngay cả Điền Nhất Đao do chính tay Đao Gia dạy dỗ, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Lôi Vũ Giáp!"
“Vậy nếu tôi nói, Lôi Vũ Giáp mà đấu với Trần Quả thì ông ta sẽ chết chắc thì sao?”, Lý Phong thờ ơ nói.
Lưu Đức Luân sững sờ, sốc toàn tập.
Sao có thể như thế được!?
Đừng nói đến Lôi Vũ Giáp, cho dù chính Lưu Đức Luân bây giờ mà đấu với Trần Quả.
Thì Trần Quả cũng không phải đối thủ của anh ta.
Tuy nhiên, khi Lưu Đức Luân nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh ung dung của Lý Phong.
Anh ta biết Lý Phong sẽ không bao giờ nói láo.
Chỉ là, vì sao?
Tại sao Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả thì ông ta sẽ chết chắc?
Lúc này, một chiếc xe thương mại Toyota chậm rãi đi tới.
Cửa mở, Diêu Nhược Nam xuất hiện.
Khi Diêu Nhược Nam bước xuống xe, cô ta đã bị sốc trước cảnh tập luyện hừng hực khí thế trước mặt.
Cô ta bắt đầu theo Đao Gia học võ khi mới 6 tuổi.
Luôn cho rằng như thế đã là khổ lắm rồi.
Nhưng khi nhìn thấy những người này trước mặt, cô ta đã bị sốc thực sự.
Những người này có bị điên không? Họ không thiết sống nữa à?
Loại phương pháp huấn luyện này, cho dù là voi cũng không chống đỡ nổi!
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng hai chiếc lốp xe tải khổng lồ mà Trần Quả đang kéo.
Diêu Nhược Nam không có cách nào kéo nhanh được như Trần Quả.
Điền Minh Cường lúc này cũng nhìn vào Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, Lý Nhị Ngưu mang tổng trọng lượng 200 kg, chạy nhanh trong ao bùn.
Mỗi khi anh ta giẫm xuống, bùn sẽ tràn đến thắt lưng anh ta.
Nhưng dù vậy, anh ta vẫn chạy hết sức mình.
Giống như một chiếc máy kéo trên nông trại đang làm việc hết công suất!
Điền Minh Cường cũng bị sốc trước phương pháp huấn luyện của Lý Nhị Ngưu.
Gã ta và Diêu Nhược Nam bên cạnh nhìn nhau.
Hai người thấy được sự kinh hãi trong mắt nhau!
“Lý Phong, làm ơn giúp tôi với!”, Diêu Nhược Nam vừa đến đã cầu cứu Lý Phong.
Lý Phong nhàn nhã cắn hạt dưa, lãnh đạm nói: "Không rảnh”.
Diêu Nhược Nam cuống lên.
Cô ta vội vàng đứng trước mặt Lý Phong, chắn ngang tầm mắt Lý Phong.
"Nếu... nếu lần này anh giúp tôi, thì tôi sẽ làm vợ anh!"
Diêu Nhược Nam đã lấy hết can đảm để nói ra câu này.
Thế mà vẻ mặt Lý Phong vẫn không thay đổi, giọng anh vẫn như trước.
"Không hứng thú”.
Lưu Đức Luân đứng cạnh anh, cuống hết cả lên.
Tuy nhiên, lực lượng bên họ quá ít.
Một khi đánh nhau, Đông Hải nhất định sẽ thất thủ!
Lưu Đức Luân ở bên cạnh khuyên: "Đại ca, Lôi Vũ Giáp khi còn trẻ đã nổi tiếng tàn ác”.
"Hai người em trai khác của ông ta cũng là loại giết người không chớp mắt. Nếu để bọn chúng đến Đông Hải...”
Lưu Đức Luân còn chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đột nhiên vươn tay chỉ vào Trần Quả đang chăm chỉ luyện tập trước mặt.
"Anh thấy Trần Quả thế nào?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, anh ta không hiểu tại sao Lý Phong lại nhắc tới Trần Quả?
Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trước đây, cô ấy chỉ là một cô gái thôn quê có sức chịu đựng tốt”.
"Bây giờ mọi người đã lén lút gọi cô ấy là một con hổ cái”.
Khi Lưu Đức Luân đang nói, thì Trần Quả đang kéo chiếc lốp lớn của chiếc xe tải bằng cả hai tay.
Vừa kéo, cô ấy vừa gào thét trong lớp cát bụi.
Tư thế đó, dáng vẻ đó, khí chất đó, thực sự trông giống như một con hổ cái.
Mấy ngày hôm nay sau khi từ tỉnh trở về, chỉ cần có thời gian, Trần Quả sẽ đến sân huấn luyện, ra sức luyện tập.
Tốc độ chạy của cô ấy thậm chí đã vượt qua cả Trương Bằng Phi bên cạnh.
Lý Phong thờ ơ hỏi: "Nếu Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả, anh nghĩ ai sẽ thắng?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, nói rất tự nhiên: "Trần Quả làm sao có thể đánh thắng Lôi Vũ Giáp được!"
"Nhìn cả cái thế giới ngầm này, người duy nhất có thể chống lại Lôi Vũ Giáp chỉ có Đao Gia thôi”.
"Ngay cả Điền Nhất Đao do chính tay Đao Gia dạy dỗ, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Lôi Vũ Giáp!"
“Vậy nếu tôi nói, Lôi Vũ Giáp mà đấu với Trần Quả thì ông ta sẽ chết chắc thì sao?”, Lý Phong thờ ơ nói.
Lưu Đức Luân sững sờ, sốc toàn tập.
Sao có thể như thế được!?
Đừng nói đến Lôi Vũ Giáp, cho dù chính Lưu Đức Luân bây giờ mà đấu với Trần Quả.
Thì Trần Quả cũng không phải đối thủ của anh ta.
Tuy nhiên, khi Lưu Đức Luân nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh ung dung của Lý Phong.
Anh ta biết Lý Phong sẽ không bao giờ nói láo.
Chỉ là, vì sao?
Tại sao Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả thì ông ta sẽ chết chắc?
Lúc này, một chiếc xe thương mại Toyota chậm rãi đi tới.
Cửa mở, Diêu Nhược Nam xuất hiện.
Khi Diêu Nhược Nam bước xuống xe, cô ta đã bị sốc trước cảnh tập luyện hừng hực khí thế trước mặt.
Cô ta bắt đầu theo Đao Gia học võ khi mới 6 tuổi.
Luôn cho rằng như thế đã là khổ lắm rồi.
Nhưng khi nhìn thấy những người này trước mặt, cô ta đã bị sốc thực sự.
Những người này có bị điên không? Họ không thiết sống nữa à?
Loại phương pháp huấn luyện này, cho dù là voi cũng không chống đỡ nổi!
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng hai chiếc lốp xe tải khổng lồ mà Trần Quả đang kéo.
Diêu Nhược Nam không có cách nào kéo nhanh được như Trần Quả.
Điền Minh Cường lúc này cũng nhìn vào Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, Lý Nhị Ngưu mang tổng trọng lượng 200 kg, chạy nhanh trong ao bùn.
Mỗi khi anh ta giẫm xuống, bùn sẽ tràn đến thắt lưng anh ta.
Nhưng dù vậy, anh ta vẫn chạy hết sức mình.
Giống như một chiếc máy kéo trên nông trại đang làm việc hết công suất!
Điền Minh Cường cũng bị sốc trước phương pháp huấn luyện của Lý Nhị Ngưu.
Gã ta và Diêu Nhược Nam bên cạnh nhìn nhau.
Hai người thấy được sự kinh hãi trong mắt nhau!
“Lý Phong, làm ơn giúp tôi với!”, Diêu Nhược Nam vừa đến đã cầu cứu Lý Phong.
Lý Phong nhàn nhã cắn hạt dưa, lãnh đạm nói: "Không rảnh”.
Diêu Nhược Nam cuống lên.
Cô ta vội vàng đứng trước mặt Lý Phong, chắn ngang tầm mắt Lý Phong.
"Nếu... nếu lần này anh giúp tôi, thì tôi sẽ làm vợ anh!"
Diêu Nhược Nam đã lấy hết can đảm để nói ra câu này.
Thế mà vẻ mặt Lý Phong vẫn không thay đổi, giọng anh vẫn như trước.
"Không hứng thú”.
Lưu Đức Luân đứng cạnh anh, cuống hết cả lên.