Hứa Mộc Tình hỏi Lý Phong: "Công nghệ này giờ đã hoàn thiện rồi à?"
Lý Phong gật đầu: "Mười mấy năm thì ok nhưng mấy chục năm thì không được".
"Người chìm vào giấc ngủ cần tiêu hao mỡ trong cơ thể".
"Con người không thể tiêu hao mỡ trong suốt mấy chục năm được".
"Mà người ngủ say mấy chục năm mới tỉnh dậy sẽ có tác dụng phụ rất lớn, không phải ai cũng chịu đựng được".
"Nhưng cô gái này bởi vì gặp may nên mới trở thành người đầu tiên ngủ say một trăm hai mươi năm trong lịch sử loài người".
Hứa Hạo Nhiên đằng sau vội vọt đến trước mặt Lý Phong, nắm chặt tay anh nói.
"Anh rể, phải làm sao cô ấy mới tỉnh lại hoàn toàn".
"Cô ấy có thể tỉnh lại không thì phải dựa vào may mắn thôi".
"Còn giờ có một chuyện phải giải quyết".
Vừa nói, Lý Phong bất giác nhìn về phía một góc bên trái tối tăm.
Lúc mọi người nhìn theo ánh mắt của anh thì không thấy gì cả.
Nhưng ánh mắt Lý Phong lại sáng rực.
Trong ánh mắt lóe ra tia sáng đặc biệt.
"Anh rể, anh đang nhìn gì thế?"
Lý Phong không trả lời Hứa Hạo Nhiên.
Anh bước lên hai bước, nhìn vào góc tối đó nói: "Ông đứng ở đấy xem lâu như vậy, không định ra ngoài à?"
Lúc này, rõ ràng trong góc chả có ai nhưng lại có tiếng hừ lạnh của một người đàn ông.
"Không ngờ lại bị cậu phát hiện ra".
Trong bóng tối, có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu xanh bước ra.
Ông ta vừa xuất hiện, tiểu hòa thượng lập tức cau mày.
Cậu ta nhanh chóng thốt lên: "Hóa ra là ông".
"Ông là người đi cùng bác gái trung niên hôm đó".
"Các người đã lừa tôi đến đây".
Ông ta liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng một cái, sau đó nhìn Lý Phong chằm chằm.
"Kế hoạch đã sắp xếp đâu ra đấy, ai dè lại bị cậu làm hỏng".
"Thằng ranh! Nếu muốn sống thì mau giao Lý Liễu Nhi cho bọn tôi".
"Không được!", Lý Phong còn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đã giãy nảy lên.
Bình thường cậu ta làm chuyện gì cũng luồn cúi, mà còn rất sợ gánh vác trách nhiệm.
Lúc này, cậu ta giống như một người đàn ông đích thực, ưỡn ngực, tỏ vẻ phải có trách nhiệm với Lý Liễu Nhi.
Hay ở chỗ Hứa Hạo Nhiên làm thế.
Lý Liễu Nhi bên cạnh cậu ta cũng làm động tác giống hệt vậy.
Một nam một nữ tuy bề ngoài khác nhau nhưng động tác và dáng vẻ lại giống nhau đến lạ.
Lý Phong nhìn ông ta nói: "Ông thấy rồi đấy".
"Em vợ tôi và Lý Liễu Nhi bởi vì một cơ hội đặc biệt".
"Mà giờ hai người bọn họ đã liên quan chặt chẽ đến nhau.".
"Sợ là không thể giao Lý Liễu Nhi cho ông rồi".
Lúc Lý Phong nói chuyện, vẻ mặt của anh rất ung dung.
Còn sắc mặt ông ta thì ngày càng xám xịt.
"Ranh con! Nhìn cậu bắn tiền xu tôi biết thực lực của cậu không phải dạng vừa".
"Nhưng cùng lắm thì cậu cũng chỉ là cao thủ ở đây mà thôi".
"Trong mắt chúng tôi thì cũng chỉ như đứa trẻ lên ba lên bốn".
"Muốn xử lí cậu dễ như trở bàn tay".
"Nếu cậu biết điều thì giao Lý Liễu Nhi ra, nếu không thì..."
"Nếu không thì sao?", Hứa Hạo Nhiên nhảy dựng lên chỉ vào ông ta nói.
"Nhìn dạng chó như ông là biết chả phải thứ tốt đẹp gì".
"Tôi nói cho ông biết, đừng nói tôi và Lý Liễu Nhi giờ thành thế này".
"Cho dù không bị sao thì chúng tôi cũng sẽ không giao cô ấy cho ông đâu".
"Ông từ bỏ đi".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì ông ta bỗng cười to: "Ha ha ha, đúng là chán sống rồi".
Ông ta nhanh chóng hành động, tốc độ rất nhanh, cả người cứ như viên đạn lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Một đòn này có khí tức mãnh liệt, tưởng chừng có thể san bằng cả ngọn núi.
Lý Phong cách Hứa Hạo Nhiên mười mét, anh đột nhiên giơ tay như đang kéo nhẹ Hứa Hạo Nhiên một cái.
Sau đó cả người Hứa Hạo Nhiên đã bị Lý Phong kéo ra một khoảng.
Đòn này của ông ta đã đánh vào không khí.
Ông ta lại tiếp tục lao lên tấn công Hứa Hạo Nhiên.
Nhưng chả đòn nào đánh trúng cậu ta cả.
Cho dù ông ta nhanh thế nào, ra đòn mạnh ra sao.
Nhưng cũng không đánh trúng Hứa Hạo Nhiên.
"A, tao phải giết mày".
Ông ta hét lên giận dữ, xoay phắt người lại, vọt về phía Lý Phong.
"Rầm!"
Lý Phong tiện tay đánh một chưởng trúng người ông ta.
Trong chớp mắt, cả người ông ta bị đánh văng về phía sau, ộc ra một ngụm máu trong không trung.
Sau khi ông ta rơi xuống đất, ông ta ôm ngực, vẻ mặt bất ngờ nhìn Lý Phong.
Mấy cái xương sườn của ông ta gãy hết rồi.
Rõ ràng ông ta bị anh đánh trúng, nhưng vừa nãy dù ông ta rất tập trung.
Cũng không thể thấy được tốc độ ra tay cua Lý Phong.
Người đàn ông như vậy đã vượt qua tầng lớp cao thủ ở đây rồi.
Ông ta nhìn Lý Phong chằm chằm hỏi: "Cậu là ai? Gia tộc lánh đời nào phái cậu đến đây?"
Lý Phong nhếch miệng cười khẩy nói: "Ông không đủ trình để biết".
"Giờ tâm trạng tôi đang tốt, ông đi đi".
"Nếu không ông sẽ được dùng cái quan tài kia đấy".
Ông ta trợn to mắt, vội vàng bật dậy.
Dù bị thương khắp người nhưng vẫn nhanh chóng nhảy lên bức tường của từ đường.
Khóe miệng ông ta rướm máu, ánh mắt không cam lòng.
Ông ta nhìn chòng chọc Lý Phong nói: "Hôm nay tuy là tôi thua nhưng cậu đừng tưởng chỉ thế là xong chuyện".
"Mấy người không biết giá trị của cô gái này".
"Sẽ có rất nhiều người còn giỏi hơn tôi đến".
"Bọn họ còn ác độc hơn tôi nhiều, mấy người cứ chờ mà xem".
"Giờ mấy người hối hận cũng đã muộn rồi, hahaha".
Ngay khi ông ta xoay người nhảy lên, định nhảy vào trong bóng tối.
Lý Phong đột nhiên giơ một ngón tay chọc vào không khí.
Ông ta bỗng đứng khựng lại giữa không trung.
Sau đó giống như một vật nặng rơi ra bên ngoài bờ tường của từ đường.
Không còn chút tiếng động.
"Lắm mồm!"
Lý Phong dửng dưng nói, sau đó nói với trưởng thôn đứng bên cạnh.
"Trưởng thôn giao Lý Liễu Nhi cho chúng tôi đi".
Trưởng thôn ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
"Suýt chút nữa tôi hại chết cô tôi rồi".
"Cậu nhóc à, nếu có một ngày cô tôi tỉnh lại".
"Cậu nhất định phải dẫn cô tôi về thăm thôn làng".
"Phong cảnh thôn này vẫn giống hệt một trăm năm trước".
"Nhà cô tôi ở trong thôn vẫn được giữ nguyên vẹn".
Lý Phong cười nói: "Ông yên tâm, cô ấy nhất định sẽ quay lại".
Lý Phong gật đầu: "Mười mấy năm thì ok nhưng mấy chục năm thì không được".
"Người chìm vào giấc ngủ cần tiêu hao mỡ trong cơ thể".
"Con người không thể tiêu hao mỡ trong suốt mấy chục năm được".
"Mà người ngủ say mấy chục năm mới tỉnh dậy sẽ có tác dụng phụ rất lớn, không phải ai cũng chịu đựng được".
"Nhưng cô gái này bởi vì gặp may nên mới trở thành người đầu tiên ngủ say một trăm hai mươi năm trong lịch sử loài người".
Hứa Hạo Nhiên đằng sau vội vọt đến trước mặt Lý Phong, nắm chặt tay anh nói.
"Anh rể, phải làm sao cô ấy mới tỉnh lại hoàn toàn".
"Cô ấy có thể tỉnh lại không thì phải dựa vào may mắn thôi".
"Còn giờ có một chuyện phải giải quyết".
Vừa nói, Lý Phong bất giác nhìn về phía một góc bên trái tối tăm.
Lúc mọi người nhìn theo ánh mắt của anh thì không thấy gì cả.
Nhưng ánh mắt Lý Phong lại sáng rực.
Trong ánh mắt lóe ra tia sáng đặc biệt.
"Anh rể, anh đang nhìn gì thế?"
Lý Phong không trả lời Hứa Hạo Nhiên.
Anh bước lên hai bước, nhìn vào góc tối đó nói: "Ông đứng ở đấy xem lâu như vậy, không định ra ngoài à?"
Lúc này, rõ ràng trong góc chả có ai nhưng lại có tiếng hừ lạnh của một người đàn ông.
"Không ngờ lại bị cậu phát hiện ra".
Trong bóng tối, có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ màu xanh bước ra.
Ông ta vừa xuất hiện, tiểu hòa thượng lập tức cau mày.
Cậu ta nhanh chóng thốt lên: "Hóa ra là ông".
"Ông là người đi cùng bác gái trung niên hôm đó".
"Các người đã lừa tôi đến đây".
Ông ta liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng một cái, sau đó nhìn Lý Phong chằm chằm.
"Kế hoạch đã sắp xếp đâu ra đấy, ai dè lại bị cậu làm hỏng".
"Thằng ranh! Nếu muốn sống thì mau giao Lý Liễu Nhi cho bọn tôi".
"Không được!", Lý Phong còn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đã giãy nảy lên.
Bình thường cậu ta làm chuyện gì cũng luồn cúi, mà còn rất sợ gánh vác trách nhiệm.
Lúc này, cậu ta giống như một người đàn ông đích thực, ưỡn ngực, tỏ vẻ phải có trách nhiệm với Lý Liễu Nhi.
Hay ở chỗ Hứa Hạo Nhiên làm thế.
Lý Liễu Nhi bên cạnh cậu ta cũng làm động tác giống hệt vậy.
Một nam một nữ tuy bề ngoài khác nhau nhưng động tác và dáng vẻ lại giống nhau đến lạ.
Lý Phong nhìn ông ta nói: "Ông thấy rồi đấy".
"Em vợ tôi và Lý Liễu Nhi bởi vì một cơ hội đặc biệt".
"Mà giờ hai người bọn họ đã liên quan chặt chẽ đến nhau.".
"Sợ là không thể giao Lý Liễu Nhi cho ông rồi".
Lúc Lý Phong nói chuyện, vẻ mặt của anh rất ung dung.
Còn sắc mặt ông ta thì ngày càng xám xịt.
"Ranh con! Nhìn cậu bắn tiền xu tôi biết thực lực của cậu không phải dạng vừa".
"Nhưng cùng lắm thì cậu cũng chỉ là cao thủ ở đây mà thôi".
"Trong mắt chúng tôi thì cũng chỉ như đứa trẻ lên ba lên bốn".
"Muốn xử lí cậu dễ như trở bàn tay".
"Nếu cậu biết điều thì giao Lý Liễu Nhi ra, nếu không thì..."
"Nếu không thì sao?", Hứa Hạo Nhiên nhảy dựng lên chỉ vào ông ta nói.
"Nhìn dạng chó như ông là biết chả phải thứ tốt đẹp gì".
"Tôi nói cho ông biết, đừng nói tôi và Lý Liễu Nhi giờ thành thế này".
"Cho dù không bị sao thì chúng tôi cũng sẽ không giao cô ấy cho ông đâu".
"Ông từ bỏ đi".
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì ông ta bỗng cười to: "Ha ha ha, đúng là chán sống rồi".
Ông ta nhanh chóng hành động, tốc độ rất nhanh, cả người cứ như viên đạn lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Một đòn này có khí tức mãnh liệt, tưởng chừng có thể san bằng cả ngọn núi.
Lý Phong cách Hứa Hạo Nhiên mười mét, anh đột nhiên giơ tay như đang kéo nhẹ Hứa Hạo Nhiên một cái.
Sau đó cả người Hứa Hạo Nhiên đã bị Lý Phong kéo ra một khoảng.
Đòn này của ông ta đã đánh vào không khí.
Ông ta lại tiếp tục lao lên tấn công Hứa Hạo Nhiên.
Nhưng chả đòn nào đánh trúng cậu ta cả.
Cho dù ông ta nhanh thế nào, ra đòn mạnh ra sao.
Nhưng cũng không đánh trúng Hứa Hạo Nhiên.
"A, tao phải giết mày".
Ông ta hét lên giận dữ, xoay phắt người lại, vọt về phía Lý Phong.
"Rầm!"
Lý Phong tiện tay đánh một chưởng trúng người ông ta.
Trong chớp mắt, cả người ông ta bị đánh văng về phía sau, ộc ra một ngụm máu trong không trung.
Sau khi ông ta rơi xuống đất, ông ta ôm ngực, vẻ mặt bất ngờ nhìn Lý Phong.
Mấy cái xương sườn của ông ta gãy hết rồi.
Rõ ràng ông ta bị anh đánh trúng, nhưng vừa nãy dù ông ta rất tập trung.
Cũng không thể thấy được tốc độ ra tay cua Lý Phong.
Người đàn ông như vậy đã vượt qua tầng lớp cao thủ ở đây rồi.
Ông ta nhìn Lý Phong chằm chằm hỏi: "Cậu là ai? Gia tộc lánh đời nào phái cậu đến đây?"
Lý Phong nhếch miệng cười khẩy nói: "Ông không đủ trình để biết".
"Giờ tâm trạng tôi đang tốt, ông đi đi".
"Nếu không ông sẽ được dùng cái quan tài kia đấy".
Ông ta trợn to mắt, vội vàng bật dậy.
Dù bị thương khắp người nhưng vẫn nhanh chóng nhảy lên bức tường của từ đường.
Khóe miệng ông ta rướm máu, ánh mắt không cam lòng.
Ông ta nhìn chòng chọc Lý Phong nói: "Hôm nay tuy là tôi thua nhưng cậu đừng tưởng chỉ thế là xong chuyện".
"Mấy người không biết giá trị của cô gái này".
"Sẽ có rất nhiều người còn giỏi hơn tôi đến".
"Bọn họ còn ác độc hơn tôi nhiều, mấy người cứ chờ mà xem".
"Giờ mấy người hối hận cũng đã muộn rồi, hahaha".
Ngay khi ông ta xoay người nhảy lên, định nhảy vào trong bóng tối.
Lý Phong đột nhiên giơ một ngón tay chọc vào không khí.
Ông ta bỗng đứng khựng lại giữa không trung.
Sau đó giống như một vật nặng rơi ra bên ngoài bờ tường của từ đường.
Không còn chút tiếng động.
"Lắm mồm!"
Lý Phong dửng dưng nói, sau đó nói với trưởng thôn đứng bên cạnh.
"Trưởng thôn giao Lý Liễu Nhi cho chúng tôi đi".
Trưởng thôn ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.
"Suýt chút nữa tôi hại chết cô tôi rồi".
"Cậu nhóc à, nếu có một ngày cô tôi tỉnh lại".
"Cậu nhất định phải dẫn cô tôi về thăm thôn làng".
"Phong cảnh thôn này vẫn giống hệt một trăm năm trước".
"Nhà cô tôi ở trong thôn vẫn được giữ nguyên vẹn".
Lý Phong cười nói: "Ông yên tâm, cô ấy nhất định sẽ quay lại".