Ngày hôm sau, Phó Du Thư đến ôm mèo, tuy rằng sau một đêm cô ấy đã hạ lửa giận rất nhiều, còn có Khấu Tử Thư xung phong dẫn đầu ngăn chặn phần lớn hỏa lực, nhưng đã tới đây mà không mắng em gái một trận, cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi với cấp dưới bị mắng suốt một đường ngày hôm qua.
Nhưng sau khi đến nơi, cô ấy lập tức bị Ô Hạm Tầm "tự nguyện" bán nhan sắc thu hút sự chú ý.
Chơi đùa với hai con mèo giống hệt nhau một lúc, Phó Du Thư gần như quên mất mục đích thứ nhất khi đến đây, khi thật vất vả mới nhớ ra, cô ấy lập tức mang em gái vào thư phòng đóng cửa lại, chủ yếu là vì lo lắng em dâu xin khoan thứ thì mình sẽ mềm lòng.
Hôm nay thế nào cô ấy cũng phải xốc hết những gì em gái đã giấu ra!
"Mèo thế nào?"
"Rất đáng yêu... Em đừng có nói sang chuyện khác với chị!" Phó Du Thư rất cảnh giác với kỹ năng chuyển chủ đề của em gái mình. "Nếu hôm nay em không giải thích rõ ràng thì ai xin khoan thứ cũng vô ích! "
"Em chỉ muốn nói với chị là sức ăn của mèo nhà em khá lớn, còn có thể biến thành người, cho nên ngày thường chị nên cho cô ấy ăn nhiều hơn."
"Biến thành người? Mèo yêu?" Phó Du Thư nói với bản thân sẽ không bị em gái chuyển chủ đề, cuối cùng khó mà chống lại các loại chủ đề khiến người ta khiếp sợ, suy nghĩ vô thức bị mang đi sang chuyện khác.
...
"Chị Du Thư sẽ không mắng học tỷ trên đó đó chứ? Tôi có nên đi lên ngăn lại không?" Mộc Chiêu lo lắng ôm Hòn Than.
"Tôi nghĩ không cần đâu." Trong lòng Ô Hạm Tầm vẫn còn sợ hãi, liếm vuốt liếm lông cho bình tĩnh lại, cô ấy cảm thấy họ Phó kia đã sắp xếp thỏa đáng cho chị gái mình rồi, không, nói đúng hơn là đã sắp xếp cho bản thân thỏa đáng, bị mắng hai câu? Không chừng đều là kịch bản do bản thân Phó Du Thường sắp xếp.
"Không cần sao? Được rồi, tôi cũng cảm thấy học tỷ có thể giải quyết được." Sự chú ý của Mộc Chiêu chuyển sang người Ô Hạm Tầm, thấy gần đây cô ấy liên tục liếm lông, nàng khó hiểu và quan tâm, nói: "A Tầm, cô có muốn ăn chút gel hỗ trợ tiêu búi lông không? Tôi cảm thấy gần đây cô hay liếm lông quá."
"Không cần! Hoàn toàn không cần!" Ô Hạm Tầm lập tức đạp lên móng vuốt của mình. Tại sao luôn liếm lông? Còn không phải là bị họ Phó kia dọa hay sao? Sợ đến mức cô ấy có chút lo lắng, không biết lần sau Phó Du Thường sẽ gài cái bẫy như thế nào cho mình.
"Yêu quái không cần gel hỗ trợ tiêu búi lông!"
"Khó trách trước đây Hòn Than lại không muốn ăn đến như vậy... Hòn Than, vậy trước đó con có lén mẹ nhả ra không?"
"Meo ô?" Hòn Than giấu đầu dưới móng vuốt, mẹ đang nói cái gì vậy? Mèo con nghe không hiểu.
"Ha ha ha ha! Chắc chắn là nó nhả ra rồi!" Ô Hạm Tầm bắt được nhược điểm của Hòn Than, hưng phấn nhảy cẫng lên: "Loại mèo con không ngoan này phải dạy dỗ cho tử tế lại!"
"Meo ô ~" Hòn Than rúc vào lòng Mộc Chiêu, ấm ức kêu to như bị con mèo hư hỏng khác bắt nạt.
Ba giây sau...
"Nhả ra thì cứ nhả ra đi, xem Hòn Than ngoan ngoãn của chúng ta đáng thương chưa kìa, dù sao con cũng không cần ăn cái này, vậy lần sau không ăn nữa!" Mộc Chiêu vô cùng không có nguyên tắc, ôm ôm hôn hôn bế lên cao, không hề nói một câu nặng lời nào với Hòn Than.
"Chậc chậc..." Ô Hạm Tầm thất vọng quay đầu chậc chậc hai tiếng, âm thầm phỉ nhổ: "Mèo trà xanh!"
"Meo ô ~" Hòn Than liếm tay Mộc Chiêu, sau đó nở một nụ cười khiêu khích với Ô Hạm Tầm! Không phải học được chiêu này từ con mèo nào đó sao?
"..." Tức giận nha! Không thể nhịn được nữa!
Ngay khi hai con mèo chuẩn bị hẹn đánh nhau nữa thì cửa thư phòng mở ra, Phó Du Thư bước xuống trước bế chú mèo con trên mặt đất lên.
"Meo?" Ai! Ô Hạm Tầm cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn Phó Du Thư.
"Cô ấy là Ô Hạm Tầm phải không? Hai con mèo đen giống hệt nhau, chắc chị không nhận sai đâu ha?"
"Meo?" Tại sao nhân loại này chỉ nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được mình và con mèo ngu ngốc kia? Nếu cứ thế thì chẳng phải kế hoạch tìm Hòn Than thay ca của mình sẽ bị ngâm trong nước rồi sao?
"Đúng vậy! Chị Du Thư thật lợi hại!" Mộc Chiêu nịnh nọt vô cùng mượt.
"Vậy... Chị mang con mèo này đi nhé?"
"Ừ! A Tầm phải cố gắng làm việc chăm chỉ nha! Hãy là một con mèo tự lập!"
"Meo ô..." Ô Hạm Tầm cúi đầu quơ quơ cái đuôi có vẻ không vui, nếu không phải tình huống đặc biệt, thân mang nhiệm vụ quan trọng, cô ấy sẽ không đi cùng người cảnh sát này đâu!
"Chị Du Thư, sau này phiền chị chăm sóc cô ấy thật tốt, trông chừng cô ấy nhiều hơn, đừng để cô ấy chạy lung tung..."
Nghe thấy Mộc Chiêu lo lắng dặn dò, Ô Hạm Tầm meo meo hai tiếng, ngẩng cao đầu lên một cách vô cùng tự hào, cô ấy khác với con mèo ngu ngốc Hòn Than kia, cô ấy thông minh, căn bản không cần lo lắng, nói trở lại, cô ấy còn phải bảo vệ sự an toàn cho người cảnh sát này, phải nói ngược lại mới đúng, để bản thân chăm sóc Phó Du Thư nhiều hơn!
"Sức ăn của cô ấy rất lớn, chị không cần lo lắng cô ấy sẽ bị đầy bụng."
"Đừng lo lắng, dù thế nào đi nữa bọn chị sẽ không bỏ đói cô ấy đâu." Phó Du Thư bảo Mộc Chiêu đừng lo lắng.
"Thật ra so với Cục cảnh sát, em muốn A Tầm đi làm ở cà phê mèo hơn, ít nhất có bao ăn bao ở, có tiền lương lại còn an toàn..." Không hiểu sao Mộc Chiêu lại cảm thấy mình như một người mẹ lo lắng cho đứa con ngày đầu tiên ra ngoài đi làm: "Chị Du Thư, chờ đến khi A Tầm giúp đỡ xong, chị phải cho cô ấy về càng sớm càng tốt nha!"
Cà phê mèo? Ô Hạm Tầm tưởng tượng đến cảnh tượng khủng bố bị một đám cả nam lẫn nữ vây quanh, còn bị đè đầu hôn ở một nơi như vậy, lông tóc toàn thân gần như xù lên, đây là câu chuyện khủng bố gì vậy! Mèo con thà làm cảnh miêu còn hơn đi cà phê mèo!
Chỉ có một người ở đây cảm nhận được sự hoảng sợ của Ô Hạm Tầm, vì vậy Phó Du Thường nói: "Biểu hiện tốt sẽ không tiễn cô đi cà phê mèo."
Ô Hạm Tầm ngước nhìn Phó Du Thường, người đã nắm bắt chính xác cảm xúc của mình, vội vàng khôn khéo gật đầu.
"Đi cà phê mèo quá lãng phí năng lực của cô ấy, đi theo chị đi, cam đoan có thể ăn hải sản và đồ hộp đến no bụng!" Phó Du Thư nói với giọng điệu vô cùng hoành tráng.
Ừm ừm, làm cảnh miêu thật ra cũng không tệ!
Sau đó ánh mắt Phó Du Thư chuyển đến trên người Hòn Than trong lòng Mộc Chiêu, hai con mèo này giống nhau như đúc, chắc chắn có mối liên hệ nào đó, lòng quý tài khiến cô ấy vô thức hỏi thăm tình huống của con mèo này.
"Nó phải ở lại để bảo vệ Chiêu Chiêu." Phó Du Thường ngay lập tức biểu thị Hòn Than không phải cho thuê.
"Ồ, được rồi, được rồi, ở lại bảo vệ Chiêu Chiêu cũng tốt." Phó Du Thư gật đầu, vệ sĩ nhỏ này có cảm giác an toàn hơn so với vệ sĩ người bình thường, trước đó Chiêu Chiêu gặp tai nạn nguy hiểm như vậy, nghe nói vẫn còn có người theo dõi em ấy, đúng là nên tìm một vệ sĩ đặc biệt.
"Vậy mang cô ấy đi làm quen với hoàn cảnh trước." Sắc mặt Phó Du Thư không giấu được sự vui vẻ, như thể lấy được bảo bối quý hiếm nào đó, vuốt ve Ô Hạm Tầm hai lần từ đầu đến đuôi, sau đó mang cô ấy đi.
"Chị Du Thư có mắng chị không?" Mộc Chiêu vội vàng hỏi sau khi Phó Du Thư vừa rời đi.
"Không có, chị ấy quên mất." Phó Du Thường bình thản nói.
"Quên, quên mất?" Mộc Chiêu và Hòn Than cùng nghiêng nghiêng đầu, chuyện này sao có thể quên được?
Phó Du Thư bị vài tin tức em gái nói ra làm cho hoa mắt nhức đầu, đến mức quên truy vấn những chuyện cô giấu trước đây, hai chị em đều là người bận rộn, một khi bận là bận tối mặt tối mày, không biết lần gặp nhau tiếp theo sẽ là khi nào, có lẽ đến lúc đó Phó Du Thư cũng không buồn mắng cô nữa.
"Có lẽ bây giờ chị ấy chỉ muốn đi điều tra với Mèo yêu vừa mới có được. Đừng lo lắng, sau khi tới đó, Ô Hạm Tầm sẽ được đối xử rất tốt, có thể khi về sẽ béo hơn mười cân." Phó Du Thường rất xác định các nàng có thể yên tâm, chắc chắn chị ba sẽ không khách khí với cô ấy, điều này được chứng minh bằng việc năm đó Lam Ngu Cảnh mới mấy tuổi đã được nuôi quá tốt đến mức khi về nhà đã biến thành một quả bóng.
"Béo hơn mười cân... Ha ha! Vậy không phải sẽ trở thành bình gas hàng thật giá thật sao? Đúng lúc làm một gia tộc Than thị, thật trùng hợp ha ha ha!" Mộc Chiêu cười rất không phúc hậu, thậm chí còn nghĩ có nên đổi nhiệt danh cho Ô Hạm Tầm không.
"Meo ô meo ô!" Hòn Than kêu hai tiếng, thoạt nhìn cũng rất mong đợi, chờ đến khi Ô Hạm Tầm ăn thành một bình gas, lúc đó nó có thể cười nhạo cô ấy mỗi ngày.
"Có lẽ trong khoảng thời gian này cô ấy sẽ vận động rất nhiều, tạm thời muốn ăn thành mèo mập cũng không dễ dàng." Có lẽ trong khoảng thời gian này Ô Hạm Tầm sẽ điên cuồng ra nước ngoài, tra xét cứ điểm của Tập đoàn Thịnh Chử khắp nơi, ăn nhiều vận động cũng nhiều, nếu như bình thường thì nói không chừng thật sự sẽ biến thanh bình gas.
"Khụ khụ, người ta cũng là con gái, chắc chắn sẽ tương đối chú ý đến hình tượng của mình hơn!"
Mộc Chiêu giải thích thay Ô Hạm Tầm như vậy, sau đó, ngày đầu tiên nàng nhận được ảnh chụp từ Phó Du Thư, ý của Phó Du Thư là muốn cho Mộc Chiêu thấy mèo nhà nàng được cô ấy chăm sóc rất chu đáo, kết quả chỉ từ một bức ảnh mà Mộc Chiêu đã thấy phương hướng phát triển của Ô Hạm Tầm trong tương lai.
Chỉ thấy mèo đen trong ảnh đang nằm trong một cái ổ mèo vô cùng mới, chiếc máy sưởi duy nhất trong văn phòng cũng được đặt cạnh ổ mèo, ngay trước mặt Ô Hạm Tầm còn có một chiếc bàn nhỏ được đặt làm riêng vừa đủ để mèo dùng, trên đó bày đầy đồ ăn vặt, mà mèo nhà nàng thì đang ngồi thu mình như một ổ bánh mì, cảm thấy thoải mái đến mức đầu sắp bốc khói.
Khói này... Là tưởng tượng của nàng phải không? Không phải là do đầu bị nướng cháy nên mới bốc khói đó chứ?
Thời gian đi làm này trôi qua quá tuyệt vời!
Mộc Chiêu nhìn bức ảnh với vẻ mặt phức tạp, nàng luôn cảm thấy nếu tình huống này cứ tiếp tục như vậy, ngày A Tầm biến thành bộ dáng bình gas sẽ không quá xa.
"Meo?" Hòn Than đang chơi với cuộn len ở bên cạnh, tự mình ôm cuộn len lăn đến bên cạnh tủ, sau đó nó bỏ cuộn len, nhảy lên tủ, mở ngăn kéo trên cùng vô cùng thuần thục, kéo chiếc mặt nạ ở bên trong ra ngoài.
"Cạch" một tiếng, mặt nạ rơi xuống đất.
"Hòn Than! Sao con vẫn không quên cái mặt nạ này vậy?" Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Hòn Than lấy mặt nạ ra, Mộc Chiêu nghĩ có nên đặt mặt nạ vào ổ mèo của Hòn Than hay không, cứ ném nó như thế này, không chừng lần nào đó sẽ rơi vỡ.
"Meo!"
"Được rồi, được rồi, đặt nó vào ổ của Hòn Than được không?" Mộc Chiêu đặt mặt nạ vào trong ổ của Hòn Than rồi để nó tự chơi, sau đó không quên cầm điện thoại lên phàn nàn với học tỷ nhà mình về phương hướng phát triển thành bình gas của Ô Hạm Tầm.
Nhưng cuộc sống an nhàn của Ô Hạm Tầm cũng không quá 2 ngày, kế hoạch ban đầu đột nhiên được tiến hành sớm.
Nguyên nhân không phải ở phía bọn họ, mà là ở Tập đoàn Thịnh Chử, có kẻ ngu xuẩn cho rằng vì có Quỷ Vương chống lưng nên có thể coi thường mọi chế độ, phớt lờ lời cảnh báo của bên trên, trực tiếp dùng thủ đoạn không thường quy để làm cho những người cưỡng chế bọn hắn tạm dừng thi công chết bất đắc kỳ tử.
Chứ như vậy, chuyện không ai muốn làm lớn đã bị bộ phận đặc biệt của phía trên phát hiện, sau khi điều tra cẩn thận, liền phát hiện Quỷ Vương đứng sau sau dự án này.
Sự tích vị Quỷ Vương này phách lối còn chưa lắng xuống, hiện tại lại vươn tay đến nơi không thuộc về hắn, không phải nên chặt dứt khoát sao? Thế là chỉ sợ bên phía núi Trọng Mẫu khó tránh khỏi xung đột.
Nhưng sau khi đến nơi, cô ấy lập tức bị Ô Hạm Tầm "tự nguyện" bán nhan sắc thu hút sự chú ý.
Chơi đùa với hai con mèo giống hệt nhau một lúc, Phó Du Thư gần như quên mất mục đích thứ nhất khi đến đây, khi thật vất vả mới nhớ ra, cô ấy lập tức mang em gái vào thư phòng đóng cửa lại, chủ yếu là vì lo lắng em dâu xin khoan thứ thì mình sẽ mềm lòng.
Hôm nay thế nào cô ấy cũng phải xốc hết những gì em gái đã giấu ra!
"Mèo thế nào?"
"Rất đáng yêu... Em đừng có nói sang chuyện khác với chị!" Phó Du Thư rất cảnh giác với kỹ năng chuyển chủ đề của em gái mình. "Nếu hôm nay em không giải thích rõ ràng thì ai xin khoan thứ cũng vô ích! "
"Em chỉ muốn nói với chị là sức ăn của mèo nhà em khá lớn, còn có thể biến thành người, cho nên ngày thường chị nên cho cô ấy ăn nhiều hơn."
"Biến thành người? Mèo yêu?" Phó Du Thư nói với bản thân sẽ không bị em gái chuyển chủ đề, cuối cùng khó mà chống lại các loại chủ đề khiến người ta khiếp sợ, suy nghĩ vô thức bị mang đi sang chuyện khác.
...
"Chị Du Thư sẽ không mắng học tỷ trên đó đó chứ? Tôi có nên đi lên ngăn lại không?" Mộc Chiêu lo lắng ôm Hòn Than.
"Tôi nghĩ không cần đâu." Trong lòng Ô Hạm Tầm vẫn còn sợ hãi, liếm vuốt liếm lông cho bình tĩnh lại, cô ấy cảm thấy họ Phó kia đã sắp xếp thỏa đáng cho chị gái mình rồi, không, nói đúng hơn là đã sắp xếp cho bản thân thỏa đáng, bị mắng hai câu? Không chừng đều là kịch bản do bản thân Phó Du Thường sắp xếp.
"Không cần sao? Được rồi, tôi cũng cảm thấy học tỷ có thể giải quyết được." Sự chú ý của Mộc Chiêu chuyển sang người Ô Hạm Tầm, thấy gần đây cô ấy liên tục liếm lông, nàng khó hiểu và quan tâm, nói: "A Tầm, cô có muốn ăn chút gel hỗ trợ tiêu búi lông không? Tôi cảm thấy gần đây cô hay liếm lông quá."
"Không cần! Hoàn toàn không cần!" Ô Hạm Tầm lập tức đạp lên móng vuốt của mình. Tại sao luôn liếm lông? Còn không phải là bị họ Phó kia dọa hay sao? Sợ đến mức cô ấy có chút lo lắng, không biết lần sau Phó Du Thường sẽ gài cái bẫy như thế nào cho mình.
"Yêu quái không cần gel hỗ trợ tiêu búi lông!"
"Khó trách trước đây Hòn Than lại không muốn ăn đến như vậy... Hòn Than, vậy trước đó con có lén mẹ nhả ra không?"
"Meo ô?" Hòn Than giấu đầu dưới móng vuốt, mẹ đang nói cái gì vậy? Mèo con nghe không hiểu.
"Ha ha ha ha! Chắc chắn là nó nhả ra rồi!" Ô Hạm Tầm bắt được nhược điểm của Hòn Than, hưng phấn nhảy cẫng lên: "Loại mèo con không ngoan này phải dạy dỗ cho tử tế lại!"
"Meo ô ~" Hòn Than rúc vào lòng Mộc Chiêu, ấm ức kêu to như bị con mèo hư hỏng khác bắt nạt.
Ba giây sau...
"Nhả ra thì cứ nhả ra đi, xem Hòn Than ngoan ngoãn của chúng ta đáng thương chưa kìa, dù sao con cũng không cần ăn cái này, vậy lần sau không ăn nữa!" Mộc Chiêu vô cùng không có nguyên tắc, ôm ôm hôn hôn bế lên cao, không hề nói một câu nặng lời nào với Hòn Than.
"Chậc chậc..." Ô Hạm Tầm thất vọng quay đầu chậc chậc hai tiếng, âm thầm phỉ nhổ: "Mèo trà xanh!"
"Meo ô ~" Hòn Than liếm tay Mộc Chiêu, sau đó nở một nụ cười khiêu khích với Ô Hạm Tầm! Không phải học được chiêu này từ con mèo nào đó sao?
"..." Tức giận nha! Không thể nhịn được nữa!
Ngay khi hai con mèo chuẩn bị hẹn đánh nhau nữa thì cửa thư phòng mở ra, Phó Du Thư bước xuống trước bế chú mèo con trên mặt đất lên.
"Meo?" Ai! Ô Hạm Tầm cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn Phó Du Thư.
"Cô ấy là Ô Hạm Tầm phải không? Hai con mèo đen giống hệt nhau, chắc chị không nhận sai đâu ha?"
"Meo?" Tại sao nhân loại này chỉ nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được mình và con mèo ngu ngốc kia? Nếu cứ thế thì chẳng phải kế hoạch tìm Hòn Than thay ca của mình sẽ bị ngâm trong nước rồi sao?
"Đúng vậy! Chị Du Thư thật lợi hại!" Mộc Chiêu nịnh nọt vô cùng mượt.
"Vậy... Chị mang con mèo này đi nhé?"
"Ừ! A Tầm phải cố gắng làm việc chăm chỉ nha! Hãy là một con mèo tự lập!"
"Meo ô..." Ô Hạm Tầm cúi đầu quơ quơ cái đuôi có vẻ không vui, nếu không phải tình huống đặc biệt, thân mang nhiệm vụ quan trọng, cô ấy sẽ không đi cùng người cảnh sát này đâu!
"Chị Du Thư, sau này phiền chị chăm sóc cô ấy thật tốt, trông chừng cô ấy nhiều hơn, đừng để cô ấy chạy lung tung..."
Nghe thấy Mộc Chiêu lo lắng dặn dò, Ô Hạm Tầm meo meo hai tiếng, ngẩng cao đầu lên một cách vô cùng tự hào, cô ấy khác với con mèo ngu ngốc Hòn Than kia, cô ấy thông minh, căn bản không cần lo lắng, nói trở lại, cô ấy còn phải bảo vệ sự an toàn cho người cảnh sát này, phải nói ngược lại mới đúng, để bản thân chăm sóc Phó Du Thư nhiều hơn!
"Sức ăn của cô ấy rất lớn, chị không cần lo lắng cô ấy sẽ bị đầy bụng."
"Đừng lo lắng, dù thế nào đi nữa bọn chị sẽ không bỏ đói cô ấy đâu." Phó Du Thư bảo Mộc Chiêu đừng lo lắng.
"Thật ra so với Cục cảnh sát, em muốn A Tầm đi làm ở cà phê mèo hơn, ít nhất có bao ăn bao ở, có tiền lương lại còn an toàn..." Không hiểu sao Mộc Chiêu lại cảm thấy mình như một người mẹ lo lắng cho đứa con ngày đầu tiên ra ngoài đi làm: "Chị Du Thư, chờ đến khi A Tầm giúp đỡ xong, chị phải cho cô ấy về càng sớm càng tốt nha!"
Cà phê mèo? Ô Hạm Tầm tưởng tượng đến cảnh tượng khủng bố bị một đám cả nam lẫn nữ vây quanh, còn bị đè đầu hôn ở một nơi như vậy, lông tóc toàn thân gần như xù lên, đây là câu chuyện khủng bố gì vậy! Mèo con thà làm cảnh miêu còn hơn đi cà phê mèo!
Chỉ có một người ở đây cảm nhận được sự hoảng sợ của Ô Hạm Tầm, vì vậy Phó Du Thường nói: "Biểu hiện tốt sẽ không tiễn cô đi cà phê mèo."
Ô Hạm Tầm ngước nhìn Phó Du Thường, người đã nắm bắt chính xác cảm xúc của mình, vội vàng khôn khéo gật đầu.
"Đi cà phê mèo quá lãng phí năng lực của cô ấy, đi theo chị đi, cam đoan có thể ăn hải sản và đồ hộp đến no bụng!" Phó Du Thư nói với giọng điệu vô cùng hoành tráng.
Ừm ừm, làm cảnh miêu thật ra cũng không tệ!
Sau đó ánh mắt Phó Du Thư chuyển đến trên người Hòn Than trong lòng Mộc Chiêu, hai con mèo này giống nhau như đúc, chắc chắn có mối liên hệ nào đó, lòng quý tài khiến cô ấy vô thức hỏi thăm tình huống của con mèo này.
"Nó phải ở lại để bảo vệ Chiêu Chiêu." Phó Du Thường ngay lập tức biểu thị Hòn Than không phải cho thuê.
"Ồ, được rồi, được rồi, ở lại bảo vệ Chiêu Chiêu cũng tốt." Phó Du Thư gật đầu, vệ sĩ nhỏ này có cảm giác an toàn hơn so với vệ sĩ người bình thường, trước đó Chiêu Chiêu gặp tai nạn nguy hiểm như vậy, nghe nói vẫn còn có người theo dõi em ấy, đúng là nên tìm một vệ sĩ đặc biệt.
"Vậy mang cô ấy đi làm quen với hoàn cảnh trước." Sắc mặt Phó Du Thư không giấu được sự vui vẻ, như thể lấy được bảo bối quý hiếm nào đó, vuốt ve Ô Hạm Tầm hai lần từ đầu đến đuôi, sau đó mang cô ấy đi.
"Chị Du Thư có mắng chị không?" Mộc Chiêu vội vàng hỏi sau khi Phó Du Thư vừa rời đi.
"Không có, chị ấy quên mất." Phó Du Thường bình thản nói.
"Quên, quên mất?" Mộc Chiêu và Hòn Than cùng nghiêng nghiêng đầu, chuyện này sao có thể quên được?
Phó Du Thư bị vài tin tức em gái nói ra làm cho hoa mắt nhức đầu, đến mức quên truy vấn những chuyện cô giấu trước đây, hai chị em đều là người bận rộn, một khi bận là bận tối mặt tối mày, không biết lần gặp nhau tiếp theo sẽ là khi nào, có lẽ đến lúc đó Phó Du Thư cũng không buồn mắng cô nữa.
"Có lẽ bây giờ chị ấy chỉ muốn đi điều tra với Mèo yêu vừa mới có được. Đừng lo lắng, sau khi tới đó, Ô Hạm Tầm sẽ được đối xử rất tốt, có thể khi về sẽ béo hơn mười cân." Phó Du Thường rất xác định các nàng có thể yên tâm, chắc chắn chị ba sẽ không khách khí với cô ấy, điều này được chứng minh bằng việc năm đó Lam Ngu Cảnh mới mấy tuổi đã được nuôi quá tốt đến mức khi về nhà đã biến thành một quả bóng.
"Béo hơn mười cân... Ha ha! Vậy không phải sẽ trở thành bình gas hàng thật giá thật sao? Đúng lúc làm một gia tộc Than thị, thật trùng hợp ha ha ha!" Mộc Chiêu cười rất không phúc hậu, thậm chí còn nghĩ có nên đổi nhiệt danh cho Ô Hạm Tầm không.
"Meo ô meo ô!" Hòn Than kêu hai tiếng, thoạt nhìn cũng rất mong đợi, chờ đến khi Ô Hạm Tầm ăn thành một bình gas, lúc đó nó có thể cười nhạo cô ấy mỗi ngày.
"Có lẽ trong khoảng thời gian này cô ấy sẽ vận động rất nhiều, tạm thời muốn ăn thành mèo mập cũng không dễ dàng." Có lẽ trong khoảng thời gian này Ô Hạm Tầm sẽ điên cuồng ra nước ngoài, tra xét cứ điểm của Tập đoàn Thịnh Chử khắp nơi, ăn nhiều vận động cũng nhiều, nếu như bình thường thì nói không chừng thật sự sẽ biến thanh bình gas.
"Khụ khụ, người ta cũng là con gái, chắc chắn sẽ tương đối chú ý đến hình tượng của mình hơn!"
Mộc Chiêu giải thích thay Ô Hạm Tầm như vậy, sau đó, ngày đầu tiên nàng nhận được ảnh chụp từ Phó Du Thư, ý của Phó Du Thư là muốn cho Mộc Chiêu thấy mèo nhà nàng được cô ấy chăm sóc rất chu đáo, kết quả chỉ từ một bức ảnh mà Mộc Chiêu đã thấy phương hướng phát triển của Ô Hạm Tầm trong tương lai.
Chỉ thấy mèo đen trong ảnh đang nằm trong một cái ổ mèo vô cùng mới, chiếc máy sưởi duy nhất trong văn phòng cũng được đặt cạnh ổ mèo, ngay trước mặt Ô Hạm Tầm còn có một chiếc bàn nhỏ được đặt làm riêng vừa đủ để mèo dùng, trên đó bày đầy đồ ăn vặt, mà mèo nhà nàng thì đang ngồi thu mình như một ổ bánh mì, cảm thấy thoải mái đến mức đầu sắp bốc khói.
Khói này... Là tưởng tượng của nàng phải không? Không phải là do đầu bị nướng cháy nên mới bốc khói đó chứ?
Thời gian đi làm này trôi qua quá tuyệt vời!
Mộc Chiêu nhìn bức ảnh với vẻ mặt phức tạp, nàng luôn cảm thấy nếu tình huống này cứ tiếp tục như vậy, ngày A Tầm biến thành bộ dáng bình gas sẽ không quá xa.
"Meo?" Hòn Than đang chơi với cuộn len ở bên cạnh, tự mình ôm cuộn len lăn đến bên cạnh tủ, sau đó nó bỏ cuộn len, nhảy lên tủ, mở ngăn kéo trên cùng vô cùng thuần thục, kéo chiếc mặt nạ ở bên trong ra ngoài.
"Cạch" một tiếng, mặt nạ rơi xuống đất.
"Hòn Than! Sao con vẫn không quên cái mặt nạ này vậy?" Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu Hòn Than lấy mặt nạ ra, Mộc Chiêu nghĩ có nên đặt mặt nạ vào ổ mèo của Hòn Than hay không, cứ ném nó như thế này, không chừng lần nào đó sẽ rơi vỡ.
"Meo!"
"Được rồi, được rồi, đặt nó vào ổ của Hòn Than được không?" Mộc Chiêu đặt mặt nạ vào trong ổ của Hòn Than rồi để nó tự chơi, sau đó không quên cầm điện thoại lên phàn nàn với học tỷ nhà mình về phương hướng phát triển thành bình gas của Ô Hạm Tầm.
Nhưng cuộc sống an nhàn của Ô Hạm Tầm cũng không quá 2 ngày, kế hoạch ban đầu đột nhiên được tiến hành sớm.
Nguyên nhân không phải ở phía bọn họ, mà là ở Tập đoàn Thịnh Chử, có kẻ ngu xuẩn cho rằng vì có Quỷ Vương chống lưng nên có thể coi thường mọi chế độ, phớt lờ lời cảnh báo của bên trên, trực tiếp dùng thủ đoạn không thường quy để làm cho những người cưỡng chế bọn hắn tạm dừng thi công chết bất đắc kỳ tử.
Chứ như vậy, chuyện không ai muốn làm lớn đã bị bộ phận đặc biệt của phía trên phát hiện, sau khi điều tra cẩn thận, liền phát hiện Quỷ Vương đứng sau sau dự án này.
Sự tích vị Quỷ Vương này phách lối còn chưa lắng xuống, hiện tại lại vươn tay đến nơi không thuộc về hắn, không phải nên chặt dứt khoát sao? Thế là chỉ sợ bên phía núi Trọng Mẫu khó tránh khỏi xung đột.