Tất nhiên chiếc cốc sẽ không tự rơi, còn thủ phạm thì đang thu mình trong góc như một đứa trẻ làm sai điều gì đó.
Nguyên nhân chủ yếu là bây giờ đầu óc Mộc Chiêu rất hỗn loạn, dù sao nàng cũng vừa biết được một bí mật mà trước kia khi còn sống nàng chưa từng được biết.
Học tỷ... Thích mình?
Thích, thích...
Vẻ mặt Mộc Chiêu ngơ ngác nhưng khóe miệng không tự chủ nhếch lên, cho dù dùng tay kéo cũng không thể ngừng lại.
Trên thực tế, nàng chưa bao giờ nói với ai, kể cả người bạn thân nhất của mình là Tiền Hựu Ngư. Cách đây rất lâu, khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, khi được học tỷ kéo nàng và vali ra khỏi mương, nàng cảm thấy như đã xác định được mối tình đầu trong đời.
Lần đó... Nghĩ lại thật sự rất xấu hổ, lần đầu gặp nhau không đẹp như cổ tích, ngược lại còn rất mất mặt.
Nghĩ lại hồi mới bắt đầu học đại học, bố mẹ nàng bận quá nên không đưa nàng đi như thường lệ, vợ của tài xế ở nhà vừa mới sinh, cần người chăm sóc nên nàng không để chú ấy đi theo. Dù sao trường học cũng ở trong thành phố, Mộc Tiểu Chiêu tự lực cánh sinh kéo theo một cái vali lớn, một mình đến trường.
Ở trường, nàng chạy một mình lung tung, không ngoài dự đoán, nàng bị lạc, mà không gặp bất kỳ tai nạn nào, nàng đi lòng vòng rồi đến một con mương nhỏ khô ráo, kéo chiếc vali nặng nề khiến đôi tay nàng đau nhức, khi nàng vừa buông lỏng để hoạt động cổ tay một chút, chiếc vali trượt về phía con mương khô cạn, nàng vô thức đuổi theo chộp lấy chiếc vali nhưng lại bị sức nặng của nó kéo xuống mương và rơi xuống bùn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy lúc đó mình quá ngu ngốc, hành động đó quá nguy hiểm, lỡ như ngã đập đầu vào một tảng đá rồi phải làm sao?
Học tỷ cũng nói mình như vậy, cô mặc bộ tây trang cao cấp, bước vào mương kéo mình ra ngoài, thấy nàng sợ hãi khóc lóc nên đã ở lại với nàng rất lâu.
Sau này, học tỷ tham gia lễ khai giảng với tư cách là cựu sinh viên được trường đặc biệt mời về, lúc này nàng mới biết chị gái xinh đẹp tốt bụng đó chính là một tiền bối hơn nàng mấy mấy khóa, là người có địa vị rất cao, thỉnh thoảng được mời về giảng dạy cho sinh viên Học viện Kinh tế và Quản lý.
Về phần mình, nàng đến từ Học viện Nghệ thuật, để được nhìn thấy học tỷ, nàng thỉnh thoảng mặt dày mày dạn tranh giành chỗ ngồi với các sinh viên Học viện Kinh tế và Quản lý.
Và dưới hộp đồ của nàng vẫn còn một chồng thư tình rất dày mà nàng không dám gửi.
Chỉ là những chuyện kinh tởm mà cha mẹ nàng làm sau này khiến nàng càng ngày càng xấu hổ, dần dần nhận ra sự chênh lệch giữa mình và đối phương ở nhiều phương diện khác nhau, hơn nữa, khi đó xung quanh học tỷ có quá nhiều người ưu tú, cho nên nàng giấu kín phần thầm mến này ở tận đáy lòng, bình thường giao lưu cũng chỉ giới hạn ở bối phận học tỷ, học muội.
Cho đến khi gia đình nàng xảy ra chuyện, công ty sắp phá sản, cha mẹ nàng muốn gả nàng cho một ông già, nàng đã trực tiếp nhảy từ tầng hai của biệt thự xuống, cố gắng trốn thoát.
Cuối cùng, đúng như dự đoán, nàng bị bong gân ở chân, đang khập khiễng bỏ chạy thì vô tình đụng phải học tỷ.
Chính học tỷ đã tìm thấy nàng, sau đó ôm nàng về nhà mình, tìm bác sĩ chữa chân cho nàng, cuối cùng... Cho nàng một phần hợp đồng trước khi cưới...
Nàng cho rằng... Đó là học tỷ thương hại mình, cho nên học tỷ đã dùng hôn nhân của chị ấy cứu mình thoát ra khỏi vũng lầy ngột ngạt, cha mẹ nàng không còn biện pháp nào để kiềm chế nàng nữa... Hoặc mọi thứ đã bị học tỷ chặn lại.
Chiếm lòng tốt của học tỷ dành cho mình, dù có vô tư đến mấy, Mộc Chiêu cũng không dám đòi hỏi nhiều hơn, có một số việc, một khi do dự, chính là không có ngày hối hận.
Nhưng mà! Vào ngày thứ tám sau khi bản thân chết, từ trong miệng người khác nàng biết được học tỷ cũng thích nàng!
Chỉ cần hiện tại nàng còn sống, nàng có thể lập tức đào hộp đồ của mình, đọc một bức thư tình dài vạn chữ gửi cho học tỷ ngay tại chỗ, loại chuyện như tỏ tình đương nhiên phải tự mình làm!
Đôi mắt Mộc Chiêu sáng ngời của nhìn về phía Phó Du Thường, hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định từ cô, nhưng mà...
"Đừng nói nhảm!" Giọng điệu của Phó Du Thường rất nghiêm túc, trước đây Mộc Chiêu chưa từng thấy cô nghiêm túc như thế này, thậm chí còn có chút nóng nảy.
"..." Hóa ra là nói bậy sao? Mộc Chiêu cảm thấy tâm tình đột nhiên tuột xuống đáy cốc giống như đang đi tàu lượn siêu tốc.
Nhưng Lam Ngu Cảnh hiểu rõ ý tứ của Phó Du Thường, cô ấy nói: "Nếu không muốn mình đến mộ vợ cậu cáo trạng, chuyện cậu làm nhất định phải để mình giúp!"
Mộc Chiêu, người đang hiểu lầm, ngồi trên cửa sổ như một con cá mặn mất ước mơ, đầu và nửa người đều ở bên ngoài, nàng cần gió lạnh để đầu óc tỉnh táo.
Mất mặt quá! Nàng vậy mà thật sự cho rằng học tỷ thích mình... May mắn là nàng đang ở trạng thái linh hồn không ai có thể nhìn thấy, nếu nàng thật sự thổ lộ tình cảm thì bây giờ nàng có thể trực tiếp nhảy xuống.
"Này! Có gì thì có thể nói! Cô đừng di chuyển lộn xộn!"
Có tiếng ồn ào phát ra từ phía dưới bệnh viện, ban đầu Mộc Chiêu không để ý, dù sao cũng không ai có thể nhìn thấy mình, nàng vẫn buồn bã đứng ở đó, nhưng tiếng la hét từ phía dưới vẫn không ngừng, phiền quá, nghe nội dung... Hình như có người muốn tự sát?
Còn sống là chuyện tốt biết bao, đừng nghĩ quẩn.
Với ý nghĩ cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Mộc Chiêu ngẩng đầu lên xem xem ai muốn nhảy lầu, biết đâu thời điểm mấu chốt nàng có thể giúp đỡ được.
Nhưng nàng lại sững sờ khi nhìn thấy người bên dưới, sao lại là nữ chính Khấu Tử Thư?! Mà hướng cô nàng đang nhìn... Nhìn thế nào cũng là nàng!
A a a! Mắt trái của cô nàng đã tháo băng gạc rồi!
Khấu Tử Thư tưởng rằng "người" đó định nhảy lầu tự sát, thấy đối phương vẫn ngơ ngác đứng đó, sau khi phán đoán xong vị trí liền lao tới khoa nội trú, gõ cửa phòng bệnh VIP cao cấp.
Lam Ngu Cảnh mở cửa, thấy Khấu Tử Thư đang thở hổn hển liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Hỏi tôi có chuyện gì? Cô không thấy có người muốn nhảy lầu sao?!" Khấu Tử Thư lo lắng đến mức không để ý tới thái độ của mình.
"Nhảy lầu? Trong phòng bệnh chỉ có tôi và bệnh nhân, không có ai muốn nhảy lầu, có phải cô tìm lộn phòng rồi không?" Vẻ mặt Lam Ngu Cảnh khó hiểu.
Kết quả, Khấu Tử Thư cũng rơi vào nghi hoặc, mình thật sự tìm lộn sao?
"Có tiện cho tôi vào xem chút không? Tôi là cảnh sát." Khấu Tử Thư mở chứng minh thư chứng minh thân phận, biểu thị bản thân không có ác ý.
Lam Ngu Cảnh cau mày quay đầu hỏi Phó Du Thường, nhận được câu trả lời khẳng định sau đó nghiêng người để Khấu Tử Thư đi vào.
Thật kì lạ...
Khấu Tử Thư mở cửa sổ quan sát vị trí, cô nàng tin chắc đây chính là nơi mình vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đứng trên cửa sổ.
"Đúng là ở ngay đây mà..." Khấu Tử Thư dùng ánh mắt sắc bén quan sát toàn bộ phòng bệnh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của người thứ ba, nhưng lại không có.
"Rốt cuộc cô đang tìm cái gì vậy, cô cảnh sát? Bệnh nhân của chúng tôi còn cần nghỉ ngơi."
"Xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên cửa sổ này, tưởng cô ấy sẽ nhảy lầu nên có chút lo lắng."
"Cái gì?" Trong mắt Lam Ngu Cảnh tràn đầy nghi hoặc, kinh ngạc cùng kinh hãi.
Mà trong mắt bệnh nhân chỉ có hoang mang, từ góc độ này mà nói, hai người bọn họ cũng không có gì khác thường.
Chờ đã, bệnh nhân này nhìn quen quá... Là em gái của trưởng phòng Phó! Hai người trông thực sự giống nhau!
Khấu Tử Thư theo phản xạ đứng thẳng dậy, nói với Phó Du Thường: "Ngại quá, làm phiền cô rồi!"
"Không sao."
Khấu Tử Thư mang một bụng đầy nghi ngờ rời đi, để lại Lam Ngu Cảnh với nỗi kinh hoàng vô hạn.
"Đầu óc người đó có vấn đề sao? Cái gì mà có một người phụ nữ gì đang đứng trên cửa sổ, nghe như một câu chuyện ma vậy... Lão Phó, hay là cậu đổi phòng đi, mình cảm thấy ở đây đột nhiên có chút lạnh."
Lúc này Mộc Chiêu lặng lẽ bò từ dưới gầm giường ra, xuyên qua phòng bệnh đi theo Khấu Tử Thư.
Thực sự kỳ lạ...
Khấu Tử Thư rất chắc chắn mình không nhìn nhầm, cô nàng là người đứng đầu trong tất cả các buổi huấn luyện ở đội cũ, bao gồm cả huấn luyện bắn súng, thị lực của cô nàng là vô song trong cả đội, chuyện nhìn lầm một người to lớn như vậy là điều không thể.
"Lạch cạch lạch cạch..." Cách đó không xa, một y tá đang đẩy một chiếc xe đẩy về phía trước, Khấu Tử Thư chuẩn bị né tránh theo bản năng, nhưng cô nàng phát hiện không có ai tránh né y tá đó ngoại trừ chính mình!
Khấu Tử Thư đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo che miệng cô nàng lại.
"Đừng nói chuyện, nếu không muốn bị người khác xem như bệnh nhân tâm thần."
"Tiến lên đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ngạc nhiên, nếu không thể chấp nhận được thì có thể tránh sang một bên nột chút."
Một giọng nói bí ẩn vang lên sau lưng cô nàng, Khấu Tử Thư giật mình đổ mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi là kẻ địch, người đó đã có thể giết chết mình!
Cũng may đối phương không có ác ý...
Vừa nghĩ đến đây, Khấu Tử Thư đột nhiên mở to mắt vì thấy y tá đẩy xe xuyên qua cơ thể của tất cả những người đối diện cô ta.
"Đừng nhìn cô ta, đi về phía trước." Giọng nói bí ẩn lại nhắc nhở, lần này, bàn tay lạnh lẽo che miệng cô nàng biến mất.
Tay chân Khấu Tử Thư ngoan ngoãn đi về phía trước, lần này cô nàng làm theo chỉ dẫn của giọng nói bí ẩn, nhìn không chớp mắt.
Khi đi ngang qua y tá, Khấu Tử Thư cảm thấy mình bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh, giống như lần trước cô nàng gặp phải chuyện lạ khi bắt được tên trộm mộ.
Không đúng! Quần áo trên người y tá và chiếc xe đẩy của cô ta chắc chắn không phải là sản phẩm của thời đại này!
Khi tiếng y tá đẩy xe xa dần, giọng nói thần bí lại xuất hiện.
"Tìm một nơi không có người."
"Cô là ai?" Khấu Tử Thư rất cảnh giác với người vẫn luôn không ta mặt sau lưng mình.
"Phụt!" Người bí đột nhiên cười lớn, "Được rồi được rồi, đừng nói chuyện, cô không thấy ánh mắt người ta nhìn mình sao?"
Khấu Tử Thư ngẩng đầu lên, cách đó không xa một người đang nhìn cô nàng bằng ánh mắt kỳ quái, Khấu Tử Thư lập tức đỏ mặt, vội vàng rời đi.
Vội vàng trở lại xe, Khấu Tử Thư ngồi ở ghế lái.
"Cô ở đâu?"
"Ở đây nè ~"
Một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên bên cạnh, Khấu Tử Thư suýt chút nữa đã bẻ tay lái ra.
Không biết từ lúc nào đã có một cô gái trẻ tuổi ngồi trên ghế phụ, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc.
"Cô chính là người muốn nhảy lầu lúc nãy!"
"Ha ha... Khấu tiểu thư, tôi không có ý định nhảy lầu, hiểu lầm rồi!"
"Hành động như vậy rất nguy hiểm! Cho dù không có ý định nhảy lầu, nếu lỡ như trượt chân thì hối hận cũng không kịp!" Khấu Tử Thư chuyển sang chế độ dạy dỗ theo thói quen.
"Được rồi cô cảnh sát, tôi biết lỗi rồi." Mộc Chiêu vô thức sợ cảnh sát, nhưng giây tiếp theo nàng nhận ra, không đúng! Đây không phải là kế hoạch ban đầu! Sao lại bị nữ chính thao túng rồi?!
"Vậy... Vừa rồi là cái gì? Cô, cô là cái gì?" Ánh mắt Khấu Tử Thư sắc bén, mang theo một loại cảm giác áp bức.
"Cái gì mà cái gì... Tôi chỉ là một bé ma dễ thương vô tội thôi ~"
Mộc Chiêu cố gắng mở to mắt, hy vọng nữ cảnh sát có thể nhìn rõ sự vô tội trong mắt nàng.
Nguyên nhân chủ yếu là bây giờ đầu óc Mộc Chiêu rất hỗn loạn, dù sao nàng cũng vừa biết được một bí mật mà trước kia khi còn sống nàng chưa từng được biết.
Học tỷ... Thích mình?
Thích, thích...
Vẻ mặt Mộc Chiêu ngơ ngác nhưng khóe miệng không tự chủ nhếch lên, cho dù dùng tay kéo cũng không thể ngừng lại.
Trên thực tế, nàng chưa bao giờ nói với ai, kể cả người bạn thân nhất của mình là Tiền Hựu Ngư. Cách đây rất lâu, khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, khi được học tỷ kéo nàng và vali ra khỏi mương, nàng cảm thấy như đã xác định được mối tình đầu trong đời.
Lần đó... Nghĩ lại thật sự rất xấu hổ, lần đầu gặp nhau không đẹp như cổ tích, ngược lại còn rất mất mặt.
Nghĩ lại hồi mới bắt đầu học đại học, bố mẹ nàng bận quá nên không đưa nàng đi như thường lệ, vợ của tài xế ở nhà vừa mới sinh, cần người chăm sóc nên nàng không để chú ấy đi theo. Dù sao trường học cũng ở trong thành phố, Mộc Tiểu Chiêu tự lực cánh sinh kéo theo một cái vali lớn, một mình đến trường.
Ở trường, nàng chạy một mình lung tung, không ngoài dự đoán, nàng bị lạc, mà không gặp bất kỳ tai nạn nào, nàng đi lòng vòng rồi đến một con mương nhỏ khô ráo, kéo chiếc vali nặng nề khiến đôi tay nàng đau nhức, khi nàng vừa buông lỏng để hoạt động cổ tay một chút, chiếc vali trượt về phía con mương khô cạn, nàng vô thức đuổi theo chộp lấy chiếc vali nhưng lại bị sức nặng của nó kéo xuống mương và rơi xuống bùn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy lúc đó mình quá ngu ngốc, hành động đó quá nguy hiểm, lỡ như ngã đập đầu vào một tảng đá rồi phải làm sao?
Học tỷ cũng nói mình như vậy, cô mặc bộ tây trang cao cấp, bước vào mương kéo mình ra ngoài, thấy nàng sợ hãi khóc lóc nên đã ở lại với nàng rất lâu.
Sau này, học tỷ tham gia lễ khai giảng với tư cách là cựu sinh viên được trường đặc biệt mời về, lúc này nàng mới biết chị gái xinh đẹp tốt bụng đó chính là một tiền bối hơn nàng mấy mấy khóa, là người có địa vị rất cao, thỉnh thoảng được mời về giảng dạy cho sinh viên Học viện Kinh tế và Quản lý.
Về phần mình, nàng đến từ Học viện Nghệ thuật, để được nhìn thấy học tỷ, nàng thỉnh thoảng mặt dày mày dạn tranh giành chỗ ngồi với các sinh viên Học viện Kinh tế và Quản lý.
Và dưới hộp đồ của nàng vẫn còn một chồng thư tình rất dày mà nàng không dám gửi.
Chỉ là những chuyện kinh tởm mà cha mẹ nàng làm sau này khiến nàng càng ngày càng xấu hổ, dần dần nhận ra sự chênh lệch giữa mình và đối phương ở nhiều phương diện khác nhau, hơn nữa, khi đó xung quanh học tỷ có quá nhiều người ưu tú, cho nên nàng giấu kín phần thầm mến này ở tận đáy lòng, bình thường giao lưu cũng chỉ giới hạn ở bối phận học tỷ, học muội.
Cho đến khi gia đình nàng xảy ra chuyện, công ty sắp phá sản, cha mẹ nàng muốn gả nàng cho một ông già, nàng đã trực tiếp nhảy từ tầng hai của biệt thự xuống, cố gắng trốn thoát.
Cuối cùng, đúng như dự đoán, nàng bị bong gân ở chân, đang khập khiễng bỏ chạy thì vô tình đụng phải học tỷ.
Chính học tỷ đã tìm thấy nàng, sau đó ôm nàng về nhà mình, tìm bác sĩ chữa chân cho nàng, cuối cùng... Cho nàng một phần hợp đồng trước khi cưới...
Nàng cho rằng... Đó là học tỷ thương hại mình, cho nên học tỷ đã dùng hôn nhân của chị ấy cứu mình thoát ra khỏi vũng lầy ngột ngạt, cha mẹ nàng không còn biện pháp nào để kiềm chế nàng nữa... Hoặc mọi thứ đã bị học tỷ chặn lại.
Chiếm lòng tốt của học tỷ dành cho mình, dù có vô tư đến mấy, Mộc Chiêu cũng không dám đòi hỏi nhiều hơn, có một số việc, một khi do dự, chính là không có ngày hối hận.
Nhưng mà! Vào ngày thứ tám sau khi bản thân chết, từ trong miệng người khác nàng biết được học tỷ cũng thích nàng!
Chỉ cần hiện tại nàng còn sống, nàng có thể lập tức đào hộp đồ của mình, đọc một bức thư tình dài vạn chữ gửi cho học tỷ ngay tại chỗ, loại chuyện như tỏ tình đương nhiên phải tự mình làm!
Đôi mắt Mộc Chiêu sáng ngời của nhìn về phía Phó Du Thường, hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định từ cô, nhưng mà...
"Đừng nói nhảm!" Giọng điệu của Phó Du Thường rất nghiêm túc, trước đây Mộc Chiêu chưa từng thấy cô nghiêm túc như thế này, thậm chí còn có chút nóng nảy.
"..." Hóa ra là nói bậy sao? Mộc Chiêu cảm thấy tâm tình đột nhiên tuột xuống đáy cốc giống như đang đi tàu lượn siêu tốc.
Nhưng Lam Ngu Cảnh hiểu rõ ý tứ của Phó Du Thường, cô ấy nói: "Nếu không muốn mình đến mộ vợ cậu cáo trạng, chuyện cậu làm nhất định phải để mình giúp!"
Mộc Chiêu, người đang hiểu lầm, ngồi trên cửa sổ như một con cá mặn mất ước mơ, đầu và nửa người đều ở bên ngoài, nàng cần gió lạnh để đầu óc tỉnh táo.
Mất mặt quá! Nàng vậy mà thật sự cho rằng học tỷ thích mình... May mắn là nàng đang ở trạng thái linh hồn không ai có thể nhìn thấy, nếu nàng thật sự thổ lộ tình cảm thì bây giờ nàng có thể trực tiếp nhảy xuống.
"Này! Có gì thì có thể nói! Cô đừng di chuyển lộn xộn!"
Có tiếng ồn ào phát ra từ phía dưới bệnh viện, ban đầu Mộc Chiêu không để ý, dù sao cũng không ai có thể nhìn thấy mình, nàng vẫn buồn bã đứng ở đó, nhưng tiếng la hét từ phía dưới vẫn không ngừng, phiền quá, nghe nội dung... Hình như có người muốn tự sát?
Còn sống là chuyện tốt biết bao, đừng nghĩ quẩn.
Với ý nghĩ cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Mộc Chiêu ngẩng đầu lên xem xem ai muốn nhảy lầu, biết đâu thời điểm mấu chốt nàng có thể giúp đỡ được.
Nhưng nàng lại sững sờ khi nhìn thấy người bên dưới, sao lại là nữ chính Khấu Tử Thư?! Mà hướng cô nàng đang nhìn... Nhìn thế nào cũng là nàng!
A a a! Mắt trái của cô nàng đã tháo băng gạc rồi!
Khấu Tử Thư tưởng rằng "người" đó định nhảy lầu tự sát, thấy đối phương vẫn ngơ ngác đứng đó, sau khi phán đoán xong vị trí liền lao tới khoa nội trú, gõ cửa phòng bệnh VIP cao cấp.
Lam Ngu Cảnh mở cửa, thấy Khấu Tử Thư đang thở hổn hển liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Hỏi tôi có chuyện gì? Cô không thấy có người muốn nhảy lầu sao?!" Khấu Tử Thư lo lắng đến mức không để ý tới thái độ của mình.
"Nhảy lầu? Trong phòng bệnh chỉ có tôi và bệnh nhân, không có ai muốn nhảy lầu, có phải cô tìm lộn phòng rồi không?" Vẻ mặt Lam Ngu Cảnh khó hiểu.
Kết quả, Khấu Tử Thư cũng rơi vào nghi hoặc, mình thật sự tìm lộn sao?
"Có tiện cho tôi vào xem chút không? Tôi là cảnh sát." Khấu Tử Thư mở chứng minh thư chứng minh thân phận, biểu thị bản thân không có ác ý.
Lam Ngu Cảnh cau mày quay đầu hỏi Phó Du Thường, nhận được câu trả lời khẳng định sau đó nghiêng người để Khấu Tử Thư đi vào.
Thật kì lạ...
Khấu Tử Thư mở cửa sổ quan sát vị trí, cô nàng tin chắc đây chính là nơi mình vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đứng trên cửa sổ.
"Đúng là ở ngay đây mà..." Khấu Tử Thư dùng ánh mắt sắc bén quan sát toàn bộ phòng bệnh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của người thứ ba, nhưng lại không có.
"Rốt cuộc cô đang tìm cái gì vậy, cô cảnh sát? Bệnh nhân của chúng tôi còn cần nghỉ ngơi."
"Xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên cửa sổ này, tưởng cô ấy sẽ nhảy lầu nên có chút lo lắng."
"Cái gì?" Trong mắt Lam Ngu Cảnh tràn đầy nghi hoặc, kinh ngạc cùng kinh hãi.
Mà trong mắt bệnh nhân chỉ có hoang mang, từ góc độ này mà nói, hai người bọn họ cũng không có gì khác thường.
Chờ đã, bệnh nhân này nhìn quen quá... Là em gái của trưởng phòng Phó! Hai người trông thực sự giống nhau!
Khấu Tử Thư theo phản xạ đứng thẳng dậy, nói với Phó Du Thường: "Ngại quá, làm phiền cô rồi!"
"Không sao."
Khấu Tử Thư mang một bụng đầy nghi ngờ rời đi, để lại Lam Ngu Cảnh với nỗi kinh hoàng vô hạn.
"Đầu óc người đó có vấn đề sao? Cái gì mà có một người phụ nữ gì đang đứng trên cửa sổ, nghe như một câu chuyện ma vậy... Lão Phó, hay là cậu đổi phòng đi, mình cảm thấy ở đây đột nhiên có chút lạnh."
Lúc này Mộc Chiêu lặng lẽ bò từ dưới gầm giường ra, xuyên qua phòng bệnh đi theo Khấu Tử Thư.
Thực sự kỳ lạ...
Khấu Tử Thư rất chắc chắn mình không nhìn nhầm, cô nàng là người đứng đầu trong tất cả các buổi huấn luyện ở đội cũ, bao gồm cả huấn luyện bắn súng, thị lực của cô nàng là vô song trong cả đội, chuyện nhìn lầm một người to lớn như vậy là điều không thể.
"Lạch cạch lạch cạch..." Cách đó không xa, một y tá đang đẩy một chiếc xe đẩy về phía trước, Khấu Tử Thư chuẩn bị né tránh theo bản năng, nhưng cô nàng phát hiện không có ai tránh né y tá đó ngoại trừ chính mình!
Khấu Tử Thư đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo che miệng cô nàng lại.
"Đừng nói chuyện, nếu không muốn bị người khác xem như bệnh nhân tâm thần."
"Tiến lên đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ngạc nhiên, nếu không thể chấp nhận được thì có thể tránh sang một bên nột chút."
Một giọng nói bí ẩn vang lên sau lưng cô nàng, Khấu Tử Thư giật mình đổ mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi là kẻ địch, người đó đã có thể giết chết mình!
Cũng may đối phương không có ác ý...
Vừa nghĩ đến đây, Khấu Tử Thư đột nhiên mở to mắt vì thấy y tá đẩy xe xuyên qua cơ thể của tất cả những người đối diện cô ta.
"Đừng nhìn cô ta, đi về phía trước." Giọng nói bí ẩn lại nhắc nhở, lần này, bàn tay lạnh lẽo che miệng cô nàng biến mất.
Tay chân Khấu Tử Thư ngoan ngoãn đi về phía trước, lần này cô nàng làm theo chỉ dẫn của giọng nói bí ẩn, nhìn không chớp mắt.
Khi đi ngang qua y tá, Khấu Tử Thư cảm thấy mình bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh, giống như lần trước cô nàng gặp phải chuyện lạ khi bắt được tên trộm mộ.
Không đúng! Quần áo trên người y tá và chiếc xe đẩy của cô ta chắc chắn không phải là sản phẩm của thời đại này!
Khi tiếng y tá đẩy xe xa dần, giọng nói thần bí lại xuất hiện.
"Tìm một nơi không có người."
"Cô là ai?" Khấu Tử Thư rất cảnh giác với người vẫn luôn không ta mặt sau lưng mình.
"Phụt!" Người bí đột nhiên cười lớn, "Được rồi được rồi, đừng nói chuyện, cô không thấy ánh mắt người ta nhìn mình sao?"
Khấu Tử Thư ngẩng đầu lên, cách đó không xa một người đang nhìn cô nàng bằng ánh mắt kỳ quái, Khấu Tử Thư lập tức đỏ mặt, vội vàng rời đi.
Vội vàng trở lại xe, Khấu Tử Thư ngồi ở ghế lái.
"Cô ở đâu?"
"Ở đây nè ~"
Một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên bên cạnh, Khấu Tử Thư suýt chút nữa đã bẻ tay lái ra.
Không biết từ lúc nào đã có một cô gái trẻ tuổi ngồi trên ghế phụ, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc.
"Cô chính là người muốn nhảy lầu lúc nãy!"
"Ha ha... Khấu tiểu thư, tôi không có ý định nhảy lầu, hiểu lầm rồi!"
"Hành động như vậy rất nguy hiểm! Cho dù không có ý định nhảy lầu, nếu lỡ như trượt chân thì hối hận cũng không kịp!" Khấu Tử Thư chuyển sang chế độ dạy dỗ theo thói quen.
"Được rồi cô cảnh sát, tôi biết lỗi rồi." Mộc Chiêu vô thức sợ cảnh sát, nhưng giây tiếp theo nàng nhận ra, không đúng! Đây không phải là kế hoạch ban đầu! Sao lại bị nữ chính thao túng rồi?!
"Vậy... Vừa rồi là cái gì? Cô, cô là cái gì?" Ánh mắt Khấu Tử Thư sắc bén, mang theo một loại cảm giác áp bức.
"Cái gì mà cái gì... Tôi chỉ là một bé ma dễ thương vô tội thôi ~"
Mộc Chiêu cố gắng mở to mắt, hy vọng nữ cảnh sát có thể nhìn rõ sự vô tội trong mắt nàng.