Là chọn cô của kiếp này hay chọn tiếp tục thích người mình từng yêu sâu đậm ở kiếp trước, không ai có thể chắc chắn về lựa chọn của Mộc Chiêu.
Có một nửa khả năng sẽ bị bỏ lại, khi biết tương lai như thế này, con cáo mưu mô này còn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Cho dù bản thân nàng ấy thấy có điểm đáng ngờ trên Mệnh Tinh của các nàng, không biết có như phỏng đoán của nàng ấy hay không, nhưng dù sao hiện tại Phó Du Thường không biết gì cả, không cần phải đoán cũng biết rằng hiện giờ chắc chắn trong lòng cô đang phát điên, đúng không?
Chử Hâm vô cùng thích thú theo dõi những thăng trầm trong cảm xúc của Phó Du Thường, nàng ấy rất tò mò con cáo này sẽ phản ứng thế nào khi gặp phải "tin dữ" như vậy.
Làm thế nào?
Phó Du Thường kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn nơi đáy lòng, bản thân cô không chỉ muốn giết hết những nhân vật khả nghi trước khi Chiêu Chiêu phát hiện ra, mà cô còn muốn tất cả những người biết chuyện hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, ngăn cản mọi khả năng Chiêu Chiêu sẽ biết về chuyện này, để chuyện này hoàn toàn trở thành một lịch sử đã qua!
Phó Du Thường cũng hiểu rõ Chử Hâm muốn thấy trò cười của cô, cô cười lạnh, nói: "Người thực sự nên lo lắng không phải là cô sao? Nếu em ấy khôi phục trí nhớ, biết hết tất cả những gì cô đang làm bây giờ, đoán xem cô có bị em ấy dùng dép và giá phơi đồ đè xuống đất đánh không?"
Động tác lấy dép dưới gầm giường đánh Ô Hạm Tầm của Đại Vu Chúc chắc chắn là trong tiềm thức, có vẻ như ngày thường nàng ấy làm chuyện này không ít.
Khi nói đến việc dùng lời nói đâm vào tim đối phương, Phó Du Thường cũng không kém cạnh.
Đại Vu Chúc không bao giờ nương tay khi dạy dỗ con cái không nghe lời, Chử Hâm hiểu rõ điều này...
Nụ cười trên mặt nàng ấy tắt dần.
Cuối cùng, không ai chiếm được chỗ tốt hơn ai, sắc mặt của cả hai đều sa sút.
Ván này, tưởng chừng như ngang tay, chẳng bên nào được lợi cả, nhưng Phó Du Thường hiểu rõ, là cô thua.
Bởi vì nếu Chiêu Chiêu khôi phục trí nhớ, dù có tức giận đến đâu cũng chỉ đánh một trận, mắng một trận những đứa trẻ mà nàng đã nuôi lớn lên, sau khi xong, đó vẫn là người một nhà, nhưng cô thì khác...
Nếu thật sự phải chọn, nếu Chiêu Chiêu thật sự chọn rời đi...
Cảm giác đau nhức ở lòng bàn tay kéo suy nghĩ của cô quay trở lại, trong bất tri bất giác cô đã siết nắm tay làm cho lòng bàn tay chảy máu.
Lúc này cô mới nghe thấy giọng nói của Chử Hâm.
"Trước đó tôi đã muốn hỏi cô, dường như cô có vẻ khá thờ ơ với ngài ấy, tôi nghĩ cô ít nhất sẽ cảm thấy đau lòng cho ngài ấy... Tại sao? Rõ ràng cô đã nhìn ra bọn họ là cùng một người, không phải sao?" Ngón tay Chử Hâm liên tục đánh vào gậy trúc, có thể thấy tâm trạng nàng ấy không được tốt.
Lúc này Mộc Chiêu còn đang loay hoay trong bụi cỏ vì bị đứa nhỏ kia quấn lấy, không chú ý đến cuộc trò chuyện ở đây.
"Cô cũng đã nói đây là hình ảnh được tái hiện lại, tôi có thể phân biệt được sự khác biệt giữa ảo cảnh và người thật."
Ngay từ đầu Phó Du Thường đã nhìn nhận mọi việc diễn ra xung quanh mình một cách lý trí, tuy đau lòng và ghen ghét nhưng cô không dám hoàn toàn chìm đắm trong đó.
"Nếu không... Bị Chiêu Chiêu hiểu lầm là tôi đang hái hoa ngắt cỏ thì không tốt lắm." Nếu thật sự đã trải qua những đau khổ này, thì đó cũng là Chiêu Chiêu, không phải ảo cảnh, nàng mới là người thực sự cần an ủi, điều này Chử Hâm không thể nào không hiểu được...
Không chừng bản thân hơi không cẩn thận, người này sẽ lén bêu xấu cáo trạng mình.
"... Cô thật là lý trí đến mức khiến người ta không hiểu rõ." Chử Hâm hừ nhẹ một tiếng.
"Không bằng người dùng ảo cảnh an ủi bản thân ngày này qua ngày khác." Phó Du Thường lạnh lùng nhếch khóe môi, "Làm việc cho Quỷ Vương, như nước với lửa với chị của mình, đắm chìm trong đủ loại quá khứ, mâu thuẫn như cô, mới làm cho người ta không thể hiểu được."
Dường như sắc mặt Chử Hâm hơi thay đổi, lại dường như đó chỉ là ảo giác của Phó Du Thường.
"Chị ta không xứng đáng làm chị của tôi, có một người chị ngu ngốc như vậy thì thật xấu hổ, chị ta muốn giết tôi suốt mấy nghìn năm, chút tình chị em giả tạo trước kia đã sớm không còn nữa." Sắc mặt của Chử Hâm chỉ có lạnh lùng và hờ hững...
"Cho dù cô ấy vẫn quan tâm đến cô?"
Động tác của Chử Hâm hơi khựng lại, nàng ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần lại làm cho người bị nhìn chằm chằm có cảm giác như đang bị vô số ánh mắt theo dõi.
Mặc dù sau khi điều chỉnh cảm xúc lại, trên mặt Chử Hâm lại nở nụ cười, nhưng chỉ có bản thân nàng ấy mới biết nụ cười này có bao nhiêu dối trá.
"Quan tâm? Mối quan hệ hiện tại giữa tôi và chị ta chỉ có thể coi là... Không chết không thôi? Có lẽ chị ta chỉ quan tâm tại sao tôi chưa chết, nếu cô chơi trò dùng tình cảm, có lẽ đổi thành vợ cô thì sẽ tốt hơn." Chử Hâm lắc đầu, tỏ vẻ loại khả năng mà Phó Du Thường nhắc tới sẽ không xuất hiện.
"Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm gì đó." Phó Du Thường nhìn hai cục bông đang đùa giỡn trên cỏ, nghĩ tới Ô Hạm Tầm mạnh miệng mềm lòng.
"Tôi chỉ muốn thay mặt cô ấy hỏi xem khi nào cô sẽ nguyện ý về nhà."
Trong các loại chiến lược, quan trọng nhất là đánh vào trái tim.
Sao có thể chỉ có một mình mình khó chịu chứ.
Lần này Chử Hâm không trả lời câu hỏi của cô ngay.
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng meo meo của hai chú mèo ở phía trước, cảm giác như Mộc Chiêu sắp không chịu nổi sức nặng của nhãi ranh kia, Phó Du Thường đang suy nghĩ có nên đi đến giúp đỡ hay không.
"Ha ha..." Chử Hâm đột nhiên cười lớn, "Tên kia, thật sự sẽ không coi tôi là em gái đó chứ? Chị ta cũng biết tôi là quân cờ Sở vương đặt bên cạnh Đại Vu Chúc, vẫn xem kẻ thù như em gái của mình? Thật sự là... Cực kỳ ngu ngốc."
Đối mặt với "người chị" mà mình từng dựa dẫm, nàng ấy lại trào phúng không thương tiếc.
"Về phần mâu thuẫn mà cô nói, có lẽ là bởi vì tôi... Vẫn cảm thấy có chút áy náy, dù sao cũng là tôi nợ Đại Vu Chúc." Lời nói lạnh lùng tàn nhẫn đến cực điểm, tựa như quá khứ đều là giả, vẻ mặt Chử Hâm không hề có chút mềm lòng hay áy náy, tuy rằng nàng ấy đang cười nhưng nhìn qua còn lạnh lùng hơn Phó Du Thường.
"Cho nên... Tôi tạm thời sẽ không ra tay với các cô, cũng có thể nhắm mắt làm ngơ trước hành động của các cô, sẽ không can thiệp, nếu các cô muốn làm gì thì cứ nắm lấy cơ hội này đi, sau khi Quỷ Vương đến, tôi sẽ không quan tâm đến các cô nữa."
Phó Du Thường chuyển sự chú ý của mình sang Chử Hâm, cô cầu còn không được, "... Hy vọng cô nói được thì làm được."
Chử Hâm: "..."
Cách đó không xa, Mộc Chiêu "thở hổn hển" túm gáy mèo con, kéo về phía này, tên oắt con này cũng thật lợi hại, không biết là con cái nhà ai, ăn gì mà lớn lên như thế này, ăn rau chân vịt của thủy thủ Popeye à?
Hai người bên này đồng thời ngừng nói chuyện, Phó Du Thường cúi người bắt mèo con lên, không để ý đến tiếng kêu của nó, nhét thẳng vào lòng Chử Hâm.
"Ôm mèo của cô đi." Ý nghĩa khác đằng sau lời nói của cô là đừng nhớ thương vợ cô nữa!
"Meo ô..." Hòn Than nhà tôi khôn hơn nó nhiều, tên oắt con này nghịch ngợm thật!
Mộc Chiêu kiệt sức thở hổn hển, nằm trong lòng Phó Du Thường, không muốn cử động.
"Hòn Than? Ừm... Hình như nó chính là Hòn Than trong miệng cô." Chử Hâm ôm chú mèo đen đang muốn nhảy ra ngoài, nói: "Đây là nó khi còn nhỏ đó."
"Meo?" Oắt con nghịch ngợm này là Hòn Than ngoan ngoãn nhà nàng?! Mộc Chiêu lập tức tỏ vẻ làm sao có thể? Hòn Than nhà nàng vẫn luôn rất ngoan!
"Ô Hạm Tầm khó có thể tự mình kiểm soát thú tính tàn bạo trong thân thể, có lẽ sau khi trưởng thành sẽ đỡ hơn một chút, Đại Vu Chúc biết thời gian của mình không còn nhiều, không thể trông chừng chị ta đến khi thành niên nữa cho nên dùng phương pháp đánh tráo, tách một phần thú tính trong thân thể chị ta ra, biến thành nó." Chử Hâm xoa đi xoa lại đầu mèo con, chỉ có lúc này đứa nhỏ này mới nguyện ý để nàng ấy chạm vào, nhưng Phó Du Thường nói đúng, nơi này đều là ảo cảnh nàng ấy dệt lên để trò chuyện lấy an ủi...
Nhưng nàng ấy chỉ còn lại những thứ này, hơn nữa, nơi này, nơi duy nhất nàng ấy còn lại... Cũng sắp hoàn thành sứ mệnh của nó.
"Meo ngao!" Mèo con kêu lên một tiếng, như thể đang đáp lại.
"Đại Vu Chúc không chỉ thành công tách hung tính thuộc về cha của Ô Hạm Tầm, mà nhãi con kế thừa sức mạnh bạo ngược này cũng tương đối ôn hòa, hoàn toàn không tàn bạo như tộc Đào Ngột kia. Hiện tại nghĩ một chút... Có lẽ đây cũng là thần tích?" Khuôn mặt của Chử Hâm thoáng trầm khi nhắc đến thần.
"Meo ~" Hóa ra đó thật sự là nhóc con nhà các nàng! Nàng còn tự hỏi sao lại giống đến thế! Nếu như là nhóc con nhà mình... Nghịch ngợm một chút cũng rất đáng yêu, không phải sao? Thái độ của Mộc Chiêu lập tức thay đổi 180°.
Từ từ! Meo meo meo? Vừa mới nói... Quan hệ giữa Hòn Than và Ô tiểu thư là gì? Mộc Chiêu đột nhiên ý thức được, dường như lượng tin tức trong mấy câu Chử Hâm vừa nói vô cùng lớn!
"Hòn Than chính là nửa người của Ô tiểu thư." Phó Du Thường giải thích ngắn gọn, lời ít ý nhiều cho Mộc Chiêu.
Vẻ trầm mặc của Mộc Chiêu dần dần chuyển sang kinh hãi, hóa, hóa ra Hòn Than nhà nàng là của nhà Ô tiểu thư sao? Khó trách bộ dáng trông giống hệt nhau.
Điều đó có nghĩa là sau này nàng phải trả Hòn Than lại cho người ta?! Đây là cục bông cuối cùng của nàng đó! Sau này nó có biến thành con người như Ô tiểu thư không?
Trước khi Mộc Chiêu tiến hóa thành đầu mèo đẫm nước mắt, Chử Hâm biểu thị là sẽ không, Hòn Than chỉ là vật dẫn, không có năng lực biến thành hình người.
"Meo ô..." Vậy chúng ta có thể thương lượng với Ô tiểu thư về việc hai nhà cùng nuôi một con mèo được không?
"Sau khi chúng ta ra ngoài chị sẽ nói với Ô tiểu thư một chút." Mặc dù không cần nói Phó Du Thường cũng biết Ô Hạm Tầm chắc chắn sẽ đồng ý. Dù sao, có lẽ đối phương hy vọng có thể đổi trắng thay đen, lặng lẽ thay thế Hòn Than các loại.
Tất nhiên, chỉ cần một ngày còn Phó Du Thường ở bên, kế hoạch của cô ấy sẽ không thể thành công.
Hiển nhiên Chử Hâm cũng nghĩ đến khả năng tương tự, nàng ấy che miệng lại, cố gắng giấu đi nụ cười của mình.
Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, chính xác là một tiếng khóc thảm thiết.
Chử Hâm sửng sốt, "nhìn" về phía Phó Du Thường.
"Vừa rồi... Có lẽ là tôi ra tay hơi mạnh, đến mức cô ấy tỉnh lại." Phó Du Thượng lộ ra vẻ mặt có chút "áy náy".
Đúng vậy, Ô Hạm Tầm "tỉnh dậy", khi mở mắt ra đã nhìn thấy "mẹ nuôi" đã mất nhiều năm của mình, cho rằng mình đang nằm mơ, đây không phải là kích động đến mức gào khóc sao?
Cô ấy vừa khóc, vừa tố khổ, nào là Chử Hâm nổi loạn đi nương nhờ Quỷ Vương, cô ấy muốn đưa về còn bị đánh mấy lần, chính mình bị "mẹ kế" bắt nạt, bây giờ ngay cả con mèo ngu ngốc kia cũng tranh sủng trên đầu mình, cô ấy thật sự rất khổ!
Giọng nói lớn đến mức Mộc Chiêu các nàng nghe rõ ràng.
Chử Hâm đen mặt, Mộc Chiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó im lặng nhìn học tỷ nhà mình.
"Meo ô!" Có phải vừa rồi ra tay quá độc ác? Chị nhìn kìa, đánh đến mức con ngu người luôn rồi!
"Mẹ kế" bắt nạt cô ấy cũng không ngờ Ô Hạm Tầm ôm một bụng ấm ức kìm nén nhiều năm như vậy, sẽ bạo phát dưới tình huống đầu óc không tỉnh táo, cô nghiêng đầu nhìn Chử Hâm: "Cô ấy đang cáo trạng cô, không đi vào ngăn lại sao?"
Bên trong đã cáo trạng đến lần thứ 11 Chử Hâm đánh lén cô ấy, làm hại cô ấy phải đợi ở một nơi đen như mực hơn nửa tháng.
"..." Quên đi, có thể nhìn thấy dáng vẻ Ô Hạm Tầm sau khi khôi phục trí nhớ nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì được cũng rất thú vị, Chử Hâm thở dài.
Ván này, coi như nàng ấy thua nửa ván đi.
Có một nửa khả năng sẽ bị bỏ lại, khi biết tương lai như thế này, con cáo mưu mô này còn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Cho dù bản thân nàng ấy thấy có điểm đáng ngờ trên Mệnh Tinh của các nàng, không biết có như phỏng đoán của nàng ấy hay không, nhưng dù sao hiện tại Phó Du Thường không biết gì cả, không cần phải đoán cũng biết rằng hiện giờ chắc chắn trong lòng cô đang phát điên, đúng không?
Chử Hâm vô cùng thích thú theo dõi những thăng trầm trong cảm xúc của Phó Du Thường, nàng ấy rất tò mò con cáo này sẽ phản ứng thế nào khi gặp phải "tin dữ" như vậy.
Làm thế nào?
Phó Du Thường kìm nén cảm xúc đang cuồn cuộn nơi đáy lòng, bản thân cô không chỉ muốn giết hết những nhân vật khả nghi trước khi Chiêu Chiêu phát hiện ra, mà cô còn muốn tất cả những người biết chuyện hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, ngăn cản mọi khả năng Chiêu Chiêu sẽ biết về chuyện này, để chuyện này hoàn toàn trở thành một lịch sử đã qua!
Phó Du Thường cũng hiểu rõ Chử Hâm muốn thấy trò cười của cô, cô cười lạnh, nói: "Người thực sự nên lo lắng không phải là cô sao? Nếu em ấy khôi phục trí nhớ, biết hết tất cả những gì cô đang làm bây giờ, đoán xem cô có bị em ấy dùng dép và giá phơi đồ đè xuống đất đánh không?"
Động tác lấy dép dưới gầm giường đánh Ô Hạm Tầm của Đại Vu Chúc chắc chắn là trong tiềm thức, có vẻ như ngày thường nàng ấy làm chuyện này không ít.
Khi nói đến việc dùng lời nói đâm vào tim đối phương, Phó Du Thường cũng không kém cạnh.
Đại Vu Chúc không bao giờ nương tay khi dạy dỗ con cái không nghe lời, Chử Hâm hiểu rõ điều này...
Nụ cười trên mặt nàng ấy tắt dần.
Cuối cùng, không ai chiếm được chỗ tốt hơn ai, sắc mặt của cả hai đều sa sút.
Ván này, tưởng chừng như ngang tay, chẳng bên nào được lợi cả, nhưng Phó Du Thường hiểu rõ, là cô thua.
Bởi vì nếu Chiêu Chiêu khôi phục trí nhớ, dù có tức giận đến đâu cũng chỉ đánh một trận, mắng một trận những đứa trẻ mà nàng đã nuôi lớn lên, sau khi xong, đó vẫn là người một nhà, nhưng cô thì khác...
Nếu thật sự phải chọn, nếu Chiêu Chiêu thật sự chọn rời đi...
Cảm giác đau nhức ở lòng bàn tay kéo suy nghĩ của cô quay trở lại, trong bất tri bất giác cô đã siết nắm tay làm cho lòng bàn tay chảy máu.
Lúc này cô mới nghe thấy giọng nói của Chử Hâm.
"Trước đó tôi đã muốn hỏi cô, dường như cô có vẻ khá thờ ơ với ngài ấy, tôi nghĩ cô ít nhất sẽ cảm thấy đau lòng cho ngài ấy... Tại sao? Rõ ràng cô đã nhìn ra bọn họ là cùng một người, không phải sao?" Ngón tay Chử Hâm liên tục đánh vào gậy trúc, có thể thấy tâm trạng nàng ấy không được tốt.
Lúc này Mộc Chiêu còn đang loay hoay trong bụi cỏ vì bị đứa nhỏ kia quấn lấy, không chú ý đến cuộc trò chuyện ở đây.
"Cô cũng đã nói đây là hình ảnh được tái hiện lại, tôi có thể phân biệt được sự khác biệt giữa ảo cảnh và người thật."
Ngay từ đầu Phó Du Thường đã nhìn nhận mọi việc diễn ra xung quanh mình một cách lý trí, tuy đau lòng và ghen ghét nhưng cô không dám hoàn toàn chìm đắm trong đó.
"Nếu không... Bị Chiêu Chiêu hiểu lầm là tôi đang hái hoa ngắt cỏ thì không tốt lắm." Nếu thật sự đã trải qua những đau khổ này, thì đó cũng là Chiêu Chiêu, không phải ảo cảnh, nàng mới là người thực sự cần an ủi, điều này Chử Hâm không thể nào không hiểu được...
Không chừng bản thân hơi không cẩn thận, người này sẽ lén bêu xấu cáo trạng mình.
"... Cô thật là lý trí đến mức khiến người ta không hiểu rõ." Chử Hâm hừ nhẹ một tiếng.
"Không bằng người dùng ảo cảnh an ủi bản thân ngày này qua ngày khác." Phó Du Thường lạnh lùng nhếch khóe môi, "Làm việc cho Quỷ Vương, như nước với lửa với chị của mình, đắm chìm trong đủ loại quá khứ, mâu thuẫn như cô, mới làm cho người ta không thể hiểu được."
Dường như sắc mặt Chử Hâm hơi thay đổi, lại dường như đó chỉ là ảo giác của Phó Du Thường.
"Chị ta không xứng đáng làm chị của tôi, có một người chị ngu ngốc như vậy thì thật xấu hổ, chị ta muốn giết tôi suốt mấy nghìn năm, chút tình chị em giả tạo trước kia đã sớm không còn nữa." Sắc mặt của Chử Hâm chỉ có lạnh lùng và hờ hững...
"Cho dù cô ấy vẫn quan tâm đến cô?"
Động tác của Chử Hâm hơi khựng lại, nàng ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần lại làm cho người bị nhìn chằm chằm có cảm giác như đang bị vô số ánh mắt theo dõi.
Mặc dù sau khi điều chỉnh cảm xúc lại, trên mặt Chử Hâm lại nở nụ cười, nhưng chỉ có bản thân nàng ấy mới biết nụ cười này có bao nhiêu dối trá.
"Quan tâm? Mối quan hệ hiện tại giữa tôi và chị ta chỉ có thể coi là... Không chết không thôi? Có lẽ chị ta chỉ quan tâm tại sao tôi chưa chết, nếu cô chơi trò dùng tình cảm, có lẽ đổi thành vợ cô thì sẽ tốt hơn." Chử Hâm lắc đầu, tỏ vẻ loại khả năng mà Phó Du Thường nhắc tới sẽ không xuất hiện.
"Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm gì đó." Phó Du Thường nhìn hai cục bông đang đùa giỡn trên cỏ, nghĩ tới Ô Hạm Tầm mạnh miệng mềm lòng.
"Tôi chỉ muốn thay mặt cô ấy hỏi xem khi nào cô sẽ nguyện ý về nhà."
Trong các loại chiến lược, quan trọng nhất là đánh vào trái tim.
Sao có thể chỉ có một mình mình khó chịu chứ.
Lần này Chử Hâm không trả lời câu hỏi của cô ngay.
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng meo meo của hai chú mèo ở phía trước, cảm giác như Mộc Chiêu sắp không chịu nổi sức nặng của nhãi ranh kia, Phó Du Thường đang suy nghĩ có nên đi đến giúp đỡ hay không.
"Ha ha..." Chử Hâm đột nhiên cười lớn, "Tên kia, thật sự sẽ không coi tôi là em gái đó chứ? Chị ta cũng biết tôi là quân cờ Sở vương đặt bên cạnh Đại Vu Chúc, vẫn xem kẻ thù như em gái của mình? Thật sự là... Cực kỳ ngu ngốc."
Đối mặt với "người chị" mà mình từng dựa dẫm, nàng ấy lại trào phúng không thương tiếc.
"Về phần mâu thuẫn mà cô nói, có lẽ là bởi vì tôi... Vẫn cảm thấy có chút áy náy, dù sao cũng là tôi nợ Đại Vu Chúc." Lời nói lạnh lùng tàn nhẫn đến cực điểm, tựa như quá khứ đều là giả, vẻ mặt Chử Hâm không hề có chút mềm lòng hay áy náy, tuy rằng nàng ấy đang cười nhưng nhìn qua còn lạnh lùng hơn Phó Du Thường.
"Cho nên... Tôi tạm thời sẽ không ra tay với các cô, cũng có thể nhắm mắt làm ngơ trước hành động của các cô, sẽ không can thiệp, nếu các cô muốn làm gì thì cứ nắm lấy cơ hội này đi, sau khi Quỷ Vương đến, tôi sẽ không quan tâm đến các cô nữa."
Phó Du Thường chuyển sự chú ý của mình sang Chử Hâm, cô cầu còn không được, "... Hy vọng cô nói được thì làm được."
Chử Hâm: "..."
Cách đó không xa, Mộc Chiêu "thở hổn hển" túm gáy mèo con, kéo về phía này, tên oắt con này cũng thật lợi hại, không biết là con cái nhà ai, ăn gì mà lớn lên như thế này, ăn rau chân vịt của thủy thủ Popeye à?
Hai người bên này đồng thời ngừng nói chuyện, Phó Du Thường cúi người bắt mèo con lên, không để ý đến tiếng kêu của nó, nhét thẳng vào lòng Chử Hâm.
"Ôm mèo của cô đi." Ý nghĩa khác đằng sau lời nói của cô là đừng nhớ thương vợ cô nữa!
"Meo ô..." Hòn Than nhà tôi khôn hơn nó nhiều, tên oắt con này nghịch ngợm thật!
Mộc Chiêu kiệt sức thở hổn hển, nằm trong lòng Phó Du Thường, không muốn cử động.
"Hòn Than? Ừm... Hình như nó chính là Hòn Than trong miệng cô." Chử Hâm ôm chú mèo đen đang muốn nhảy ra ngoài, nói: "Đây là nó khi còn nhỏ đó."
"Meo?" Oắt con nghịch ngợm này là Hòn Than ngoan ngoãn nhà nàng?! Mộc Chiêu lập tức tỏ vẻ làm sao có thể? Hòn Than nhà nàng vẫn luôn rất ngoan!
"Ô Hạm Tầm khó có thể tự mình kiểm soát thú tính tàn bạo trong thân thể, có lẽ sau khi trưởng thành sẽ đỡ hơn một chút, Đại Vu Chúc biết thời gian của mình không còn nhiều, không thể trông chừng chị ta đến khi thành niên nữa cho nên dùng phương pháp đánh tráo, tách một phần thú tính trong thân thể chị ta ra, biến thành nó." Chử Hâm xoa đi xoa lại đầu mèo con, chỉ có lúc này đứa nhỏ này mới nguyện ý để nàng ấy chạm vào, nhưng Phó Du Thường nói đúng, nơi này đều là ảo cảnh nàng ấy dệt lên để trò chuyện lấy an ủi...
Nhưng nàng ấy chỉ còn lại những thứ này, hơn nữa, nơi này, nơi duy nhất nàng ấy còn lại... Cũng sắp hoàn thành sứ mệnh của nó.
"Meo ngao!" Mèo con kêu lên một tiếng, như thể đang đáp lại.
"Đại Vu Chúc không chỉ thành công tách hung tính thuộc về cha của Ô Hạm Tầm, mà nhãi con kế thừa sức mạnh bạo ngược này cũng tương đối ôn hòa, hoàn toàn không tàn bạo như tộc Đào Ngột kia. Hiện tại nghĩ một chút... Có lẽ đây cũng là thần tích?" Khuôn mặt của Chử Hâm thoáng trầm khi nhắc đến thần.
"Meo ~" Hóa ra đó thật sự là nhóc con nhà các nàng! Nàng còn tự hỏi sao lại giống đến thế! Nếu như là nhóc con nhà mình... Nghịch ngợm một chút cũng rất đáng yêu, không phải sao? Thái độ của Mộc Chiêu lập tức thay đổi 180°.
Từ từ! Meo meo meo? Vừa mới nói... Quan hệ giữa Hòn Than và Ô tiểu thư là gì? Mộc Chiêu đột nhiên ý thức được, dường như lượng tin tức trong mấy câu Chử Hâm vừa nói vô cùng lớn!
"Hòn Than chính là nửa người của Ô tiểu thư." Phó Du Thường giải thích ngắn gọn, lời ít ý nhiều cho Mộc Chiêu.
Vẻ trầm mặc của Mộc Chiêu dần dần chuyển sang kinh hãi, hóa, hóa ra Hòn Than nhà nàng là của nhà Ô tiểu thư sao? Khó trách bộ dáng trông giống hệt nhau.
Điều đó có nghĩa là sau này nàng phải trả Hòn Than lại cho người ta?! Đây là cục bông cuối cùng của nàng đó! Sau này nó có biến thành con người như Ô tiểu thư không?
Trước khi Mộc Chiêu tiến hóa thành đầu mèo đẫm nước mắt, Chử Hâm biểu thị là sẽ không, Hòn Than chỉ là vật dẫn, không có năng lực biến thành hình người.
"Meo ô..." Vậy chúng ta có thể thương lượng với Ô tiểu thư về việc hai nhà cùng nuôi một con mèo được không?
"Sau khi chúng ta ra ngoài chị sẽ nói với Ô tiểu thư một chút." Mặc dù không cần nói Phó Du Thường cũng biết Ô Hạm Tầm chắc chắn sẽ đồng ý. Dù sao, có lẽ đối phương hy vọng có thể đổi trắng thay đen, lặng lẽ thay thế Hòn Than các loại.
Tất nhiên, chỉ cần một ngày còn Phó Du Thường ở bên, kế hoạch của cô ấy sẽ không thể thành công.
Hiển nhiên Chử Hâm cũng nghĩ đến khả năng tương tự, nàng ấy che miệng lại, cố gắng giấu đi nụ cười của mình.
Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, chính xác là một tiếng khóc thảm thiết.
Chử Hâm sửng sốt, "nhìn" về phía Phó Du Thường.
"Vừa rồi... Có lẽ là tôi ra tay hơi mạnh, đến mức cô ấy tỉnh lại." Phó Du Thượng lộ ra vẻ mặt có chút "áy náy".
Đúng vậy, Ô Hạm Tầm "tỉnh dậy", khi mở mắt ra đã nhìn thấy "mẹ nuôi" đã mất nhiều năm của mình, cho rằng mình đang nằm mơ, đây không phải là kích động đến mức gào khóc sao?
Cô ấy vừa khóc, vừa tố khổ, nào là Chử Hâm nổi loạn đi nương nhờ Quỷ Vương, cô ấy muốn đưa về còn bị đánh mấy lần, chính mình bị "mẹ kế" bắt nạt, bây giờ ngay cả con mèo ngu ngốc kia cũng tranh sủng trên đầu mình, cô ấy thật sự rất khổ!
Giọng nói lớn đến mức Mộc Chiêu các nàng nghe rõ ràng.
Chử Hâm đen mặt, Mộc Chiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó im lặng nhìn học tỷ nhà mình.
"Meo ô!" Có phải vừa rồi ra tay quá độc ác? Chị nhìn kìa, đánh đến mức con ngu người luôn rồi!
"Mẹ kế" bắt nạt cô ấy cũng không ngờ Ô Hạm Tầm ôm một bụng ấm ức kìm nén nhiều năm như vậy, sẽ bạo phát dưới tình huống đầu óc không tỉnh táo, cô nghiêng đầu nhìn Chử Hâm: "Cô ấy đang cáo trạng cô, không đi vào ngăn lại sao?"
Bên trong đã cáo trạng đến lần thứ 11 Chử Hâm đánh lén cô ấy, làm hại cô ấy phải đợi ở một nơi đen như mực hơn nửa tháng.
"..." Quên đi, có thể nhìn thấy dáng vẻ Ô Hạm Tầm sau khi khôi phục trí nhớ nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì được cũng rất thú vị, Chử Hâm thở dài.
Ván này, coi như nàng ấy thua nửa ván đi.