Vì được giáo dục từ nhỏ nên Khấu Tử Thư luôn sống một cuộc sống sòng phẳng, chưa bao giờ mắc nợ người khác, đương nhiên sẽ không cảm thấy chột dạ, nhưng nhờ có Mộc Chiêu mà giờ đây cô nàng cũng đã có cảm giác sợ hãi khi phải gặp một người.
"Phó, Phó tiểu thư... Chào buổi tối, không, chào buổi sáng!" Khấu Tử Thư cực kỳ căng thẳng, thiếu chút nữa đã cắn trúng lưỡi mình, "Cô dậy sớm quá, tập, tập thể dục buổi sáng sao?"
"Không bằng cảnh sát Khấu, tôi nhớ nhà cô cách đây rất xa, trời còn chưa sáng đã ra ngoài đi dạo rồi?" Người phụ nữ hơi gầy mặc áo khoác chính là Phó Du Thường.
Cô nàng không thể đỡ lời này được nữa!
"Không, không, đó... Là vụ án! Tôi đang điều tra một số chuyện thì tình cờ đi ngang qua đây." Khấu Tử Thư cái khó ló cái khôn nói hươu nói vượn.
"Thì ra là như vậy, cô vất vả rồi." Giọng nói của Phó Du Thường lạnh lùng bình tĩnh, Khấu Tử Thư không biết đối phương có tin lời mình nói hay không.
"Cảnh sát Khấu đang cầm bằng chứng?"
"Không, chỉ là quà bạn tặng mà thôi." Khấu Tử Thư vô thức giấu bức tranh đi, biết đối phương không biết chân tướng nhưng không biết vì sao lại vô cùng hoảng hốt.
"Quà?" Phó Du Thường nhíu mày, tựa như đang cân nhắc kỹ lưỡng chữ này, một lúc sau mới nói tiếp: "Khi vợ tôi còn sống, em ấy cũng thích tặng tôi tranh làm quà."
"Nén bi thương, ngài..."
"Tôi có thể xem bức tranh này được không? Nếu không thì coi như tôi mạo phạm." Phó Du Thường lễ phép đưa ra yêu cầu, tuy có chút đột ngột nhưng cũng chừa đường cho đối phương từ chối.
Bây giờ trời vẫn còn tối, Khấu Tử Thư nhìn không rõ biểu tình trên mặt đối phương, cô nàng luôn cảm thấy hôm nay gặp lại, em gái của trưởng phòng Phó trông cũng không có vẻ u ám như trước nữa.
"Thật xin lỗi, cái này... Cô ấy bảo tôi về nhà rồi mới mở ra xem." Vốn dĩ không phải chuyện gì to tát nhưng dù sao bức tranh này cũng là Mộc tiểu thư vẽ, nếu bị Phó tiểu thư nhận ra, nói không chừng có thể sẽ gây thêm rắc rối, chắc chắn Mộc tiều thư sẽ không muốn vợ mình dính đến chuyện này.
"Không sao, vậy quên đi."
Khấu Tử Thư thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải là do mình khiêm tốn hay không, cô nàng luôn cảm thấy, tuy rằng Phó Du Thường nhìn mình nhưng nhiều lúc... Như đang quan sát cái gì khác.
"Tôi từng nghe chị gái nhắc tới cô, nói cô tuổi trẻ trẻ tài cao, làm việc nghiêm túc đáng tin cậy." Mỗi câu Phó Du Thường nói đều trở nên lạnh lùng hơn, vẻ mặt cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên Khấu Tử Thư nghe được trưởng phòng Phó lén lút đánh giá mình, mặt đột nhiên đỏ bừng, quần áo sắp bị cô nàng vò rách, cho nên lúc nhất thời không phát hiện sự thay đổi trong giọng điệu của Phó Du Thường, mà lúc này cô nàng lại nghe đối phương nói: "Có lẽ các cô gái trẻ sẽ vô cùng tin tưởng một cảnh sát như cô."
Vô cùng nhấn mạnh bốn chữ 'vô cùng tin tưởng' này.
"Cái, cái này thì không có. Mặc dù trong Cục thường xuyên có một số cô gái gặp rắc rối đến nhưng tôi không giỏi chuyện an ủi, bình thường cũng tương đối nghiêm túc hơn, cho nên... Có lẽ tôi là loại người sẽ khiến họ sợ hãi." Khấu Tử Thư lắc đầu phủ nhận.
"Phải không." Phó Du Thường nhàn nhạt nói ra hai chữ, rõ ràng là một câu bình thường nhưng Khấu Tử Thư lại cảm thấy đáng sợ, chẳng lẽ nghe lầm?
Khi Khấu Tử Thư đang nhớ lại xem mình có nói sai gì không, dưới chân đột nhiên rung chuyển giống như động đất.
"Ầm ầm..." Tiếng ầm ầm như tiếng một tòa nhà sụp đổ vang lên vào sáng sớm yên tĩnh này làm cho người ta sợ hãi, mà Khấu Tử Thư, người bị quỷ quái quậy phá làm cho suy yếu tinh thần mấy hôm nay, đột nhiên ngừng thở.
Sắc mặt Phó Du Thường trông vẫn như cũ, Khấu Tử Thư biết ngay lại đã xảy ra chuyện gì!
"Xoèn xoẹt..." Tiếng xích sắt trượt trên mặt đất như đến từ một thế giới khác, kèm theo tiếng ầm ầm cực lớn và mặt đất rung chuyển từ xa đến gần.
Nhưng lúc này rõ ràng cô đã tránh được nửa đêm, cho nên người ta hay nói, những người xui xẻo, dù chỉ uống nước mát cũng có thể bị mắc răng!
Khấu Tử Thư cau mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời vừa rồi có chút sáng sủa lại tối sầm lại, chỉ có xuyên qua Mắt Âm Dương của cô nàng mới có thể thấy được thứ che khuất tất cả ánh sáng chính là âm khí dày đặc như mây đen.
Mộc tiểu thư từng nói, chỉ có những quỷ hồn đủ mạnh hoặc những trường hợp đặc biệt mới có thể xuất hiện vào ban ngày, cô ấy cảnh báo mình nếu gặp phải những quỷ hồn như vậy thì phải vờ như không thấy chúng, đi đường vòng hoặc là trốn đi.
Nghe động tĩnh và điệu bộ này, cô nàng biết đây là thứ mình không thể trêu vào.
Không biết Mộc tiểu thư đã đi đâu, cô ấy cũng không nói cho mình biết cách sử dụng bức tranh này, Khấu Tử Thư biết chính mình vô cùng hấp dẫn những thứ này tới, hiện tại tốt nhất là mình nên nhanh chóng trốn đi, tránh liên lụy đến Phó Du Thường.
Khấu Tử Thư nói tạm biệt, tuy rằng cô nàng cố gắng hết sức kiềm chế nhưng giọng nói vẫn có chút thay đổi, điều này đối với Phó Du Thường đang muốn nhìn ra điều gì đó từ đối phương thì nghe ra rất rõ ràng.
"Vẫn còn sớm, cảnh sát Khấu có muốn vào ăn sáng không?" Phó Du Thường đưa ra lời mời, đối phương không giỏi nói dối che giấu bí mật nhưng cô không xác định có phải như mình nghĩ hay không.
"Không cần! Mẹ tôi đang chờ tôi về nhà ăn cơm, lần sau tôi sẽ tới thăm ngài!" Khấu Tử Thư nói ra một câu về mẹ toàn năng, quay người rời đi không đợi Phó Du Thường nói gì, sau mông như bị bắt lửa.
Khấu Tử Thư căng da đầu đi về phía trước, còn chưa đi được trăm mét, một giọng nói vừa mới xa xa đột nhiên xuất hiện sau lưng cô nàng.
Trong lòng Khấu Tử Thư hơi lạnh, một loại khí thế như Thái Sơn đè nặng lên trái tim cô nàng, khiến cô nàng bước đi khó khăn.
Những âm thanh xung quanh biến mất, tất cả những gì cô nàng có thể nghe thấy là tiếng tai mình ù ù, nhịp tim đập dữ dội và những chấn động đang tiến đến với tốc độ quỷ dị phía sau.
"Ầm ầm... Ầm ầm..."
Mỗi bước Khấu Tử Thư đi đều khó khăn như rút chân ra khỏi đầm lầy, âm thanh dần dần đến gần, cô nàng thậm chí không thể chạy được.
"Mộc... Chiêu..."
"Ra..."
Giọng nói cuối cùng dừng lại ở phía sau Khấu Tử Thư cách đó không xa, giọng nói tựa như đến từ u minh thì thầm mang theo chút hoang mang.
"Không thoải mái..."
"Vương có lệnh..."
Tìm Mộc tiểu thư? Khấu Tử Thư khựng lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, cô nàng quay đầu nhìn lại, lúc này dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi con quái vật khổng lồ này lọt vào tầm mắt, cô nàng vẫn bị kinh hãi đến mức tim gần như ngừng đập.
Đó là một con quỷ khổng lồ mặc chiến giáp bị hỏng, trong tay cầm một chiếc rìu đỏ như máu, tóc rối bù trông giống như một kẻ man rợ, quỷ khí tỏa ra từ cơ thể nó khiến cô nàng đau cả mắt, con quỷ này còn lớn gấp hai lần so với những con mà cô nàng đã gặp trước đây!
Chỉ đứng ở đây thôi đã mang lại cho cô nàng một cảm giác tuyệt vọng không thể phản kháng, mà lúc này con quỷ khổng lồ nhìn như không nhân loại nào có thể sánh bằng đang giơ cao rìu lên, mục tiêu của nó là Phó Du Thường, người đang không hề hay biết gì ở phía trước.
"Cẩn thận!" Gần như dựa vào năng lực phản ứng đã rèn luyện nhiều năm, Khấu Tử Thư mở bức tranh trong tay ra, hy vọng bức tranh Mộc Chiêu tặng có thể cứu được Phó Du Thường, nhưng không biết có phải là do thao tác của cô nàng có vấn đề hay không, bức tranh không trở thành vũ khí có thể chống lại quái vật như cô nàng mong đợi.
Giây tiếp theo, Khấu Tử Thư gần như trơ mắt nhìn chiếc rìu đỏ như máu và tiếng kêu gào của vô số linh hồn vô tội xé gió vung xuống, mà người bị rìu nhắm không hề hay biết, cô dừng lại và xoay người lại vì giọng nói của cô nàng.
Giữa hai người còn hơn 100 mét! Không kịp rồi!
"Phó, Phó tiểu thư... Chào buổi tối, không, chào buổi sáng!" Khấu Tử Thư cực kỳ căng thẳng, thiếu chút nữa đã cắn trúng lưỡi mình, "Cô dậy sớm quá, tập, tập thể dục buổi sáng sao?"
"Không bằng cảnh sát Khấu, tôi nhớ nhà cô cách đây rất xa, trời còn chưa sáng đã ra ngoài đi dạo rồi?" Người phụ nữ hơi gầy mặc áo khoác chính là Phó Du Thường.
Cô nàng không thể đỡ lời này được nữa!
"Không, không, đó... Là vụ án! Tôi đang điều tra một số chuyện thì tình cờ đi ngang qua đây." Khấu Tử Thư cái khó ló cái khôn nói hươu nói vượn.
"Thì ra là như vậy, cô vất vả rồi." Giọng nói của Phó Du Thường lạnh lùng bình tĩnh, Khấu Tử Thư không biết đối phương có tin lời mình nói hay không.
"Cảnh sát Khấu đang cầm bằng chứng?"
"Không, chỉ là quà bạn tặng mà thôi." Khấu Tử Thư vô thức giấu bức tranh đi, biết đối phương không biết chân tướng nhưng không biết vì sao lại vô cùng hoảng hốt.
"Quà?" Phó Du Thường nhíu mày, tựa như đang cân nhắc kỹ lưỡng chữ này, một lúc sau mới nói tiếp: "Khi vợ tôi còn sống, em ấy cũng thích tặng tôi tranh làm quà."
"Nén bi thương, ngài..."
"Tôi có thể xem bức tranh này được không? Nếu không thì coi như tôi mạo phạm." Phó Du Thường lễ phép đưa ra yêu cầu, tuy có chút đột ngột nhưng cũng chừa đường cho đối phương từ chối.
Bây giờ trời vẫn còn tối, Khấu Tử Thư nhìn không rõ biểu tình trên mặt đối phương, cô nàng luôn cảm thấy hôm nay gặp lại, em gái của trưởng phòng Phó trông cũng không có vẻ u ám như trước nữa.
"Thật xin lỗi, cái này... Cô ấy bảo tôi về nhà rồi mới mở ra xem." Vốn dĩ không phải chuyện gì to tát nhưng dù sao bức tranh này cũng là Mộc tiểu thư vẽ, nếu bị Phó tiểu thư nhận ra, nói không chừng có thể sẽ gây thêm rắc rối, chắc chắn Mộc tiều thư sẽ không muốn vợ mình dính đến chuyện này.
"Không sao, vậy quên đi."
Khấu Tử Thư thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải là do mình khiêm tốn hay không, cô nàng luôn cảm thấy, tuy rằng Phó Du Thường nhìn mình nhưng nhiều lúc... Như đang quan sát cái gì khác.
"Tôi từng nghe chị gái nhắc tới cô, nói cô tuổi trẻ trẻ tài cao, làm việc nghiêm túc đáng tin cậy." Mỗi câu Phó Du Thường nói đều trở nên lạnh lùng hơn, vẻ mặt cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên Khấu Tử Thư nghe được trưởng phòng Phó lén lút đánh giá mình, mặt đột nhiên đỏ bừng, quần áo sắp bị cô nàng vò rách, cho nên lúc nhất thời không phát hiện sự thay đổi trong giọng điệu của Phó Du Thường, mà lúc này cô nàng lại nghe đối phương nói: "Có lẽ các cô gái trẻ sẽ vô cùng tin tưởng một cảnh sát như cô."
Vô cùng nhấn mạnh bốn chữ 'vô cùng tin tưởng' này.
"Cái, cái này thì không có. Mặc dù trong Cục thường xuyên có một số cô gái gặp rắc rối đến nhưng tôi không giỏi chuyện an ủi, bình thường cũng tương đối nghiêm túc hơn, cho nên... Có lẽ tôi là loại người sẽ khiến họ sợ hãi." Khấu Tử Thư lắc đầu phủ nhận.
"Phải không." Phó Du Thường nhàn nhạt nói ra hai chữ, rõ ràng là một câu bình thường nhưng Khấu Tử Thư lại cảm thấy đáng sợ, chẳng lẽ nghe lầm?
Khi Khấu Tử Thư đang nhớ lại xem mình có nói sai gì không, dưới chân đột nhiên rung chuyển giống như động đất.
"Ầm ầm..." Tiếng ầm ầm như tiếng một tòa nhà sụp đổ vang lên vào sáng sớm yên tĩnh này làm cho người ta sợ hãi, mà Khấu Tử Thư, người bị quỷ quái quậy phá làm cho suy yếu tinh thần mấy hôm nay, đột nhiên ngừng thở.
Sắc mặt Phó Du Thường trông vẫn như cũ, Khấu Tử Thư biết ngay lại đã xảy ra chuyện gì!
"Xoèn xoẹt..." Tiếng xích sắt trượt trên mặt đất như đến từ một thế giới khác, kèm theo tiếng ầm ầm cực lớn và mặt đất rung chuyển từ xa đến gần.
Nhưng lúc này rõ ràng cô đã tránh được nửa đêm, cho nên người ta hay nói, những người xui xẻo, dù chỉ uống nước mát cũng có thể bị mắc răng!
Khấu Tử Thư cau mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời vừa rồi có chút sáng sủa lại tối sầm lại, chỉ có xuyên qua Mắt Âm Dương của cô nàng mới có thể thấy được thứ che khuất tất cả ánh sáng chính là âm khí dày đặc như mây đen.
Mộc tiểu thư từng nói, chỉ có những quỷ hồn đủ mạnh hoặc những trường hợp đặc biệt mới có thể xuất hiện vào ban ngày, cô ấy cảnh báo mình nếu gặp phải những quỷ hồn như vậy thì phải vờ như không thấy chúng, đi đường vòng hoặc là trốn đi.
Nghe động tĩnh và điệu bộ này, cô nàng biết đây là thứ mình không thể trêu vào.
Không biết Mộc tiểu thư đã đi đâu, cô ấy cũng không nói cho mình biết cách sử dụng bức tranh này, Khấu Tử Thư biết chính mình vô cùng hấp dẫn những thứ này tới, hiện tại tốt nhất là mình nên nhanh chóng trốn đi, tránh liên lụy đến Phó Du Thường.
Khấu Tử Thư nói tạm biệt, tuy rằng cô nàng cố gắng hết sức kiềm chế nhưng giọng nói vẫn có chút thay đổi, điều này đối với Phó Du Thường đang muốn nhìn ra điều gì đó từ đối phương thì nghe ra rất rõ ràng.
"Vẫn còn sớm, cảnh sát Khấu có muốn vào ăn sáng không?" Phó Du Thường đưa ra lời mời, đối phương không giỏi nói dối che giấu bí mật nhưng cô không xác định có phải như mình nghĩ hay không.
"Không cần! Mẹ tôi đang chờ tôi về nhà ăn cơm, lần sau tôi sẽ tới thăm ngài!" Khấu Tử Thư nói ra một câu về mẹ toàn năng, quay người rời đi không đợi Phó Du Thường nói gì, sau mông như bị bắt lửa.
Khấu Tử Thư căng da đầu đi về phía trước, còn chưa đi được trăm mét, một giọng nói vừa mới xa xa đột nhiên xuất hiện sau lưng cô nàng.
Trong lòng Khấu Tử Thư hơi lạnh, một loại khí thế như Thái Sơn đè nặng lên trái tim cô nàng, khiến cô nàng bước đi khó khăn.
Những âm thanh xung quanh biến mất, tất cả những gì cô nàng có thể nghe thấy là tiếng tai mình ù ù, nhịp tim đập dữ dội và những chấn động đang tiến đến với tốc độ quỷ dị phía sau.
"Ầm ầm... Ầm ầm..."
Mỗi bước Khấu Tử Thư đi đều khó khăn như rút chân ra khỏi đầm lầy, âm thanh dần dần đến gần, cô nàng thậm chí không thể chạy được.
"Mộc... Chiêu..."
"Ra..."
Giọng nói cuối cùng dừng lại ở phía sau Khấu Tử Thư cách đó không xa, giọng nói tựa như đến từ u minh thì thầm mang theo chút hoang mang.
"Không thoải mái..."
"Vương có lệnh..."
Tìm Mộc tiểu thư? Khấu Tử Thư khựng lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, cô nàng quay đầu nhìn lại, lúc này dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi con quái vật khổng lồ này lọt vào tầm mắt, cô nàng vẫn bị kinh hãi đến mức tim gần như ngừng đập.
Đó là một con quỷ khổng lồ mặc chiến giáp bị hỏng, trong tay cầm một chiếc rìu đỏ như máu, tóc rối bù trông giống như một kẻ man rợ, quỷ khí tỏa ra từ cơ thể nó khiến cô nàng đau cả mắt, con quỷ này còn lớn gấp hai lần so với những con mà cô nàng đã gặp trước đây!
Chỉ đứng ở đây thôi đã mang lại cho cô nàng một cảm giác tuyệt vọng không thể phản kháng, mà lúc này con quỷ khổng lồ nhìn như không nhân loại nào có thể sánh bằng đang giơ cao rìu lên, mục tiêu của nó là Phó Du Thường, người đang không hề hay biết gì ở phía trước.
"Cẩn thận!" Gần như dựa vào năng lực phản ứng đã rèn luyện nhiều năm, Khấu Tử Thư mở bức tranh trong tay ra, hy vọng bức tranh Mộc Chiêu tặng có thể cứu được Phó Du Thường, nhưng không biết có phải là do thao tác của cô nàng có vấn đề hay không, bức tranh không trở thành vũ khí có thể chống lại quái vật như cô nàng mong đợi.
Giây tiếp theo, Khấu Tử Thư gần như trơ mắt nhìn chiếc rìu đỏ như máu và tiếng kêu gào của vô số linh hồn vô tội xé gió vung xuống, mà người bị rìu nhắm không hề hay biết, cô dừng lại và xoay người lại vì giọng nói của cô nàng.
Giữa hai người còn hơn 100 mét! Không kịp rồi!