Liễu Thất Ngọc lấy cớ đi vệ sinh chạy trước, không phải cô ấy muốn tránh mặt hai người đó, thật sự nếu ở lại lâu hơn, cô ấy không biết mình còn có thể đứng dậy rời khỏi nơi này hay không.
"Lam học tỷ kìa! Ủa... Đó là gì vậy?" Một bóng đen lóe lên trong tầm nhìn của Mộc Chiêu nhưng rất nhanh đã biến mất, như là ảo giác của nàng.
"Phó Du Thường?" Lam Ngu Cảnh thấy bạn nối khố đi vào cửa hàng đồ ngọt "một mình", mức độ kinh ngạc chỉ đứng thứ hai sau mặt trời mọc từ phía tây.
"Cậu, cậu... Cũng tới đây à?"
Lam Ngu Cảnh biết Phó Du Thường không thích ăn những thứ ngọt và béo ngậy này, trước đây lý do duy nhất cô xuất hiện ở nơi như vậy là để mua đồ ăn nhẹ cho vợ, nhưng bây giờ...
Lam Ngu Cảnh, người vẫn chưa quen với cảnh tượng này, không biết nên bắt đầu nói chuyện như thế nào.
"Đi hẹn hò à?" Phó Du Thường nhìn thoáng qua phần ăn dành cho cặp đôi trên bàn.
"Đúng vậy, là bạn gái mình, người nói chuyện điện thoại với cậu lần trước, chị ấy cảm thấy không thoải mái nên đi vệ sinh, vừa lúc mình vẫn luôn tìm cơ hội giới thiệu chị ấy với cậu, hôm nay chẳng phải là trùng hợp sao?"
"... Mình đang vội, mua xong đồ rồi trở về ngay, lần sau đi." Phó Du Thường vẫn chưa đến mức độc ác đến thế, nếu cô đợi ở đây, e rằng đối phương sẽ không có cách nào đi ra "WC".
"Vậy sao, được rồi, cậu bận thì đi trước đi."
Lam Ngu Cảnh nhìn Phó Du Thường gọi vài món nổi tiếng của cửa hàng này, sau đó bảo nhân viên gói lại để mang đi.
"Phó Du Thường, cậu không sao đó chứ?" Lam Ngu Cảnh có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô.
"Mình rất tốt, không cần lo lắng." Phó Du Thường thoạt nhìn không còn u ám như trước nữa, như trở về quá khứ chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng đây mới là điều đáng sợ nhất!
Nghĩ đến chuyện không tốt, Lam Ngu Cảnh thậm chí còn hoài nghi liệu cô có bị điên hay không.
Không phải cô ấy không muốn người khác khỏe mạnh mà là thời gian quá ngắn, cô ấy không nghĩ bạn mình có thể ra tay nhanh như vậy.
"Đúng rồi, đến bây giờ mình còn chưa hỏi cậu, bạn gái cậu làm nghề gì?" Phó Du Thường như vô tình hỏi.
"Chị ấy sao, tự mở một cửa hàng, ngay trong thành phố của chúng ta."
Phó Du Thường gật đầu nói: "Cậu có biết rõ về cô ấy không? Đừng để bị lừa."
"Sao có thể? Chị ấy không có lá gan đó!" Thoạt nhìn Lam Ngu Cảnh rất tin tưởng Liễu Thất Ngọc, "Có phải... Đã xảy ra chuyện gì không?"
Mặc dù hồn đã rời đi nhưng Liễu Thất Ngọc, người vẫn đang nghe lén cuộc trò chuyện ở đây, tỏ ra hoảng sợ.
"Không, chỉ là mình chưa điều tra chi tiết lai lịch của cô ấy, người này không đơn giản, cậu cẩn thận chút." Phó Du Thường nói có hàm ý, như là đang nói với Lam Ngu Cảnh, lại như đang cảnh cáo một "người" khác.
"Mình biết, mình biết, ài, mình biết chị ấy, chị ấy không dám giấu mình chuyện lớn, chị ấy giấu một số chuyện nhỏ thì cứ giấu đi, cho dù là người yêu thì cũng phải cho nhau một chút riêng tư." Lam Ngu Cảnh tỏ vẻ không quan tâm.
"Két..." Chiếc nĩa dùng cho món tráng miệng lướt qua đĩa, phát ra âm thanh chói tai.
"Nhưng bà đây đã theo chị ấy từ khi học cấp ba, nếu đến bây giờ còn có chuyện dám gạt mình... Ha."
Một tiếng cười lạnh đại biểu rất nhiều thứ.
Mộc Chiêu vô thức ngậm miệng lại, cả người Lam học tỷ tỏa ra sát khí! Nếu người yêu của chị ấy thực sự giấu điều gì đó, liệu có... Khiến cơ thể người ta lạnh như xác luôn không?
"... Coi như là mình suy nghĩ nhiều. Chúc hai người hạnh phúc."
"Cảm ơn." Lam Ngu Cảnh thấy khóe miệng Phó Du Thường hình như cong lên.
Khi Phó Du Thường rời đi tiệm đồ ngọt, Lam Ngu Cảnh cứng người lấy điện thoại ra gọi cho Phó Du Thư.
"Chị Du Thư, là em đây."
"Ờm... Hình như tinh thần Phó Du Thường có chút không bình thường. Đúng đúng... Chị chú ý một chút, có hơi kỳ quái, em lo cậu ấy sẽ xảy ra chuyện."
"Được rồi, không có gì, chuyện nên làm mà!"
Liễu Thất Ngọc đi ra từ "WC" với sắc mặt tái nhợt, khiến người ta có cảm giác cô ấy đang bị bệnh.
"Chị thấy không thoải mái sao?" Lam Ngu Cảnh nắm tay cô ấy, lạnh như băng. "Bạn nối khố của em vừa mới tới, còn muốn để chị gặp cậu ấy một chút."
Bàn tay của bạn gái cô ấy quanh năm đều như vậy, dù có che kỹ thế nào cũng không ấm, cơ thể chị ấy cũng vậy, nghe nói hồi nhỏ chị ấy bị ngã xuống nước vào ngày mùa đông, bệnh tình không dứt cho nên cơ thể chị ấy không bao giờ ấm lên.
Lam Ngu Cảnh không nghi ngờ gì mà còn tìm một bác sĩ Trung Y giỏi để điều dưỡng thân thể cho cô ấy nhưng đã nhiều năm vẫn không có kết quả.
"Có chút... Không thoải mái." Liễu Thất Ngọc không cười nổi, càng giống như một mỹ nhân bị bệnh.
Gặp Phó Du Thường? Đúng là mạo hiểm mạng sống của mình.
Tư thế uể oải của cô ấy một phần là do bị bao bọc trong sức mạnh của người đó trong một thời gian dài, một phần là bị dọa.
"Cần em đưa chị đi bệnh viện không?" Lam Ngu Cảnh có chút lo lắng.
"Không cần, là bệnh cũ, nghỉ ngơi từ từ là dược."
"Trước nay em chưa từng thấy ai mắc bệnh này bao giờ, không được, dù thế nào đi chăng nữa, lần sau chị phải theo em đến gặp vị bác sĩ già kia, không điều dưỡng thân thể sao được? Chờ đến khi chị già rồi bệnh tật quấn thân, chị vốn dĩ lớn hơn em rất nhiều tuổi, còn muốn rời đi sớm mấy năm sao?" Lam Ngu Cảnh cau mày, trong giọng nói có chút bá đạo không cho phản bác.
"A... A Ngu đã suy nghĩ đến những chuyện xa xăm như vậy rồi? Là muốn cùng chị sống hết đời sao?" Sức khỏe không tốt cũng không thể ngăn Liễu Thất Ngọc trêu chọc bạn gái của mình.
Lam Ngu Cảnh trực tiếp giẫm lên chân người đối diện.
"Xem ra chị xác thực không có việc gì, vẫn còn sức nói giỡn với em."
Lực như gãi ngứa nhưng Liễu Thất Ngọc vẫn giả vờ đau đớn xin tha.
"Em ở cùng chị hơn mười năm, nếu không muốn cùng chị chung sống hết phần đời còn lại thì em có bệnh mới sống với chị nhiều năm như vậy!" Lam Ngu Cảnh mạnh miệng mềm lòng, gần như viết chữ "ngạo kiều" lên trên mặt.
Liễu Thất Ngọc thích nhất dáng vẻ này của cô bạn gái nhỏ, hơn 10 năm nay vẫn không thay đổi, nhưng mà...
Cô ấy có một bí mật lớn nhất, bọn họ đã ở bên nhau hơn 10 năm nhưng chưa bao giờ dám nói với Lam Ngu Cảnh... Cô ấy thậm chí còn không phải là một con người.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên là sự khởi đầu của những lời nói dối, để che giấu bí mật này, mấy năm nay Liễu Thất Ngọc đã bịa ra nhiều lời nói dối hơn để che giấu nó...
Nhưng trực giác mách bảo cô ấy, có vẻ bí mật này sắp không thể giữ được nữa.
Một khi nó bộc phát ra, đó có thể là một cái kết mà cô ấy không thể chấp nhận được.
Sau khi buổi hẹn hò kết thúc, cô ấy trở lại hội quán với tâm trạng nặng trĩu, tiếp đón vị khách lấy danh nghĩa của A Ngu tới.
Trời đã tối, hội quán chính thức mở cửa hoạt động.
Một số cây trụ chân chính của hội quán cũng đã trở lại.
"Lăn long lóc..." Một chai rượu lăn đến dưới chân Liễu Thất Ngọc, cô ấy tức giận đá bay nó đi, cô ấy không còn giữ được vẻ thanh nhã thường ngày nữa.
"Cô nên uống ít đi, hội quán của chúng tôi sắp phá sản rồi." Cô ấy nói với người phụ nữ mặc đồ đen khi đi ngang qua quầy bar.
"Ừm... Phú thương giàu nhất Giang Nam cũng sẽ phá sản?" Người phụ nữ áo đen say khướt hỏi.
"Đầu óc cô có còn thanh tỉnh không vậy? Đó là chuyện cũ mấy trăm năm trước rồi." Liễu Thất Ngọc không vui nói.
"Ồ, đã mấy trăm năm rồi, cô đã trở thành kẻ ăn xin..."
"Còn không đến mức ăn xin! Nhưng..." Liễu Thất Ngọc cay đắng nói: "Có lẽ còn tệ hơn một kẻ ăn xin."
Đúng vậy, nếu bạn gái đuổi cô ấy ra khỏi nhà thì phải làm sao bây giờ? Điều đó còn đáng sợ hơn việc trở thành ăn xin!
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
"Đừng đi tới đi lui nữa, tôi chóng mặt quá... Sao cô lại biến thành bốn người rồi?"
"Bốn cái đầu nhà cô! Bắt đầu từ ngày mai, cô cũng phải ra ngoài làm việc!"
"Ừm... Được rồi." Người phụ nữ mặc đồ đen ợ rượu.
"... Quên đi, cô mà ra ngoài đi làm, chỉ sợ tiền làm ra không đủ đền, bằng không tôi giới thiệu cho cô một chuyện tốt, thế nào? Chuyện có liên quan đến Quỷ Vương Sở Diệm mà cô thù oán, cô có làm hay không?" Liễu Thất Ngọc chuẩn bị mượn sức cái tên ăn không ngồi rồi này để đạt được mục đích của mình.
"Rắc!" Chiếc cốc trong tay người phụ nữ vỡ tan.
Đôi mắt quái thú như đá Topaz của cô ấy nhìn chằm chằm vào Liễu Thất Ngọc, uy áp bất khả kháng tràn ngập.
Những nhân viên nhỏ yếu sợ hãi, trốn vào góc run rẩy ôm đồng bạn.
"Cho cô thời gian suy nghĩ, tôi đi gặp khách trước."
Liễu Thất Ngọc vội vàng tìm người, vỗ vai cô ấy rồi đi vào phòng VIP.
——————
Lúc ăn cơm chiều, Mộc Chiêu cuối cùng mới biết người bạn gái mà Lam học tỷ nói đến hóa ra chính là Liễu Thất Ngọc, nhưng hiển nhiên, Lam học tỷ vẫn không biết cô ấy không phải là người!
"Cái tên Liễu Thất Ngọc đó dám lừa gạt Lam học tỷ?! Tính tình hung bạo của Lam học tỷ sẽ khiến cô ấy không thể gánh nổi hậu quả! Không thể nào... Phú bà bị lừa tiền mà bọn họ nói đến, chẳng lẽ là Lam học tỷ? Hay là từ cấp 3 đã bắt đầu rồi... Lương tâm của Liễu Thất Ngọc không đau sao?!"
Mộc Chiêu vẫn còn nhớ tin đồn mà nàng đã nghe được khi trò chuyện với những tiểu yêu tiểu quỷ trong hội quán, chính là về phú bà mà Liễu Thất Ngọc tìm được, trong mắt Mộc Chiêu, lúc ban đầu, phú bà kia chính là một kẻ coi tiền như rác!
Chắc chắn lúc đầu tâm tư của Liễu Thất Ngọc không thuần túy, cho dù sau này cô ấy có thay đổi nhưng theo hiểu biết của Mộc Chiêu đối với Lam học tỷ, nếu để Lam Ngu Cảnh biết hết mọi chuyện...
Mộc Chiêu chắp tay cầu nguyện cho Liễu Thất Ngọc, hy vọng thi thể của cô ấy sẽ không bị Lam học tỷ đào ra để trút giận.
"Bị... Lừa tiền? Cô ấy đúng là to gan." Phó Du Thường biết rất rõ tính tình hung bạo của bạn nối khố, nếu chỉ giấu giếm thân phận là quỷ thì còn có thể nói là bí mật không thể nói ra nhưng nếu đối phương tiếp cận Lam Ngu Cảnh với mục đích riêng ngay từ đầu, vậy thì cô chỉ có thể nói là, tự cầu nhiều phúc.
Điện thoại reo lên, Phó Du Thường cầm lên, là một dãy số xa lạ.
Cô nhấn nút trả lời.
Không khí hoàn toàn im lặng, không ai ở hai đầu điện thoại lên tiếng trước.
Cho đến khi người bên kia không nhịn được nữa.
"Phó tiểu thư?"
Giọng nói của Liễu Thất Ngọc! Mộc Chiêu cọ đến bên người Phó Du Thường.
"Là tôi, chào cô, Liễu tiểu thư, có chuyện gì không?"
Khóe miệng Liễu Thất Ngọc giật giật, còn có thể có chuyện gì nữa? Phó Du Thường biết rõ còn hỏi, cô ấy cảm thấy mình bị hãm hại!
Từ tiểu cảnh sát nhân loại, cô ấy biết được vợ của cừu béo đã biết chuyện trước kia cô ấy lừa cừu béo, mà cô chính là bạn nối khố của bạn gái cô ấy, một con cáo già thâm sâu khó lường.
Bọn họ chỉ nói chuyện điện thoại với nhau một lần, lần đó, ấn tượng mà đối phương để lại cho cô ấy chỉ là người si tình đáng thương, nhưng bây giờ mình lại trở thành kẻ xấu bắt nạt vợ cô, ánh mắt đồng tình của tiểu cảnh sát nhân loại kia đã thuyết minh hết thảy.
"Nghe nói Phó tiểu thư cô kết thù oán với Quỷ Vương Sở Diệm? Bên tôi có thể giới thiệu cho một trợ thủ, không cần tiền, chỉ cần lo rượu là được, vô cùng dễ nuôi." Để cuộc đối thoại tiếp theo diễn ra suôn sẻ, Liễu Thất Ngọc bày tỏ thành ý của mình ra trước.
Nhưng Phó Du Thường lại không ra bài theo lẽ thường.
"Liễu tiểu thư, tôi vừa biết được một số chuyện quá khứ của cô từ vợ tôi, rất xin lỗi, tôi không thể giúp được cô."
Nụ cười trên mặt Liễu Thất Ngọc cứng đờ.
"Ờm... Hay là ngài suy xét thêm được không?"
"Liễu tiểu thư, cô đã vi phạm điều cấm kỵ của Lam Ngu Cảnh, tôi không muốn bị tuyệt giao cho nên không thể giúp cô che giấu chuyện này."
"Không, không, không, tôi không muốn lừa em ấy, tôi..."
Khấu Tử Thư, người vẫn chưa rời khỏi hội quán, thấy giọng điệu của Liễu Thất Ngọc ngày càng thận trọng, sự đồng cảm trong mắt cô nàng càng nhiều hơn.
Cảm giác Déjà vu này... Chẳng phải là chính mình trước kia sao? Không, bây giờ Liễu tiểu thư trông còn thảm hại hơn.
"Lam học tỷ kìa! Ủa... Đó là gì vậy?" Một bóng đen lóe lên trong tầm nhìn của Mộc Chiêu nhưng rất nhanh đã biến mất, như là ảo giác của nàng.
"Phó Du Thường?" Lam Ngu Cảnh thấy bạn nối khố đi vào cửa hàng đồ ngọt "một mình", mức độ kinh ngạc chỉ đứng thứ hai sau mặt trời mọc từ phía tây.
"Cậu, cậu... Cũng tới đây à?"
Lam Ngu Cảnh biết Phó Du Thường không thích ăn những thứ ngọt và béo ngậy này, trước đây lý do duy nhất cô xuất hiện ở nơi như vậy là để mua đồ ăn nhẹ cho vợ, nhưng bây giờ...
Lam Ngu Cảnh, người vẫn chưa quen với cảnh tượng này, không biết nên bắt đầu nói chuyện như thế nào.
"Đi hẹn hò à?" Phó Du Thường nhìn thoáng qua phần ăn dành cho cặp đôi trên bàn.
"Đúng vậy, là bạn gái mình, người nói chuyện điện thoại với cậu lần trước, chị ấy cảm thấy không thoải mái nên đi vệ sinh, vừa lúc mình vẫn luôn tìm cơ hội giới thiệu chị ấy với cậu, hôm nay chẳng phải là trùng hợp sao?"
"... Mình đang vội, mua xong đồ rồi trở về ngay, lần sau đi." Phó Du Thường vẫn chưa đến mức độc ác đến thế, nếu cô đợi ở đây, e rằng đối phương sẽ không có cách nào đi ra "WC".
"Vậy sao, được rồi, cậu bận thì đi trước đi."
Lam Ngu Cảnh nhìn Phó Du Thường gọi vài món nổi tiếng của cửa hàng này, sau đó bảo nhân viên gói lại để mang đi.
"Phó Du Thường, cậu không sao đó chứ?" Lam Ngu Cảnh có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô.
"Mình rất tốt, không cần lo lắng." Phó Du Thường thoạt nhìn không còn u ám như trước nữa, như trở về quá khứ chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng đây mới là điều đáng sợ nhất!
Nghĩ đến chuyện không tốt, Lam Ngu Cảnh thậm chí còn hoài nghi liệu cô có bị điên hay không.
Không phải cô ấy không muốn người khác khỏe mạnh mà là thời gian quá ngắn, cô ấy không nghĩ bạn mình có thể ra tay nhanh như vậy.
"Đúng rồi, đến bây giờ mình còn chưa hỏi cậu, bạn gái cậu làm nghề gì?" Phó Du Thường như vô tình hỏi.
"Chị ấy sao, tự mở một cửa hàng, ngay trong thành phố của chúng ta."
Phó Du Thường gật đầu nói: "Cậu có biết rõ về cô ấy không? Đừng để bị lừa."
"Sao có thể? Chị ấy không có lá gan đó!" Thoạt nhìn Lam Ngu Cảnh rất tin tưởng Liễu Thất Ngọc, "Có phải... Đã xảy ra chuyện gì không?"
Mặc dù hồn đã rời đi nhưng Liễu Thất Ngọc, người vẫn đang nghe lén cuộc trò chuyện ở đây, tỏ ra hoảng sợ.
"Không, chỉ là mình chưa điều tra chi tiết lai lịch của cô ấy, người này không đơn giản, cậu cẩn thận chút." Phó Du Thường nói có hàm ý, như là đang nói với Lam Ngu Cảnh, lại như đang cảnh cáo một "người" khác.
"Mình biết, mình biết, ài, mình biết chị ấy, chị ấy không dám giấu mình chuyện lớn, chị ấy giấu một số chuyện nhỏ thì cứ giấu đi, cho dù là người yêu thì cũng phải cho nhau một chút riêng tư." Lam Ngu Cảnh tỏ vẻ không quan tâm.
"Két..." Chiếc nĩa dùng cho món tráng miệng lướt qua đĩa, phát ra âm thanh chói tai.
"Nhưng bà đây đã theo chị ấy từ khi học cấp ba, nếu đến bây giờ còn có chuyện dám gạt mình... Ha."
Một tiếng cười lạnh đại biểu rất nhiều thứ.
Mộc Chiêu vô thức ngậm miệng lại, cả người Lam học tỷ tỏa ra sát khí! Nếu người yêu của chị ấy thực sự giấu điều gì đó, liệu có... Khiến cơ thể người ta lạnh như xác luôn không?
"... Coi như là mình suy nghĩ nhiều. Chúc hai người hạnh phúc."
"Cảm ơn." Lam Ngu Cảnh thấy khóe miệng Phó Du Thường hình như cong lên.
Khi Phó Du Thường rời đi tiệm đồ ngọt, Lam Ngu Cảnh cứng người lấy điện thoại ra gọi cho Phó Du Thư.
"Chị Du Thư, là em đây."
"Ờm... Hình như tinh thần Phó Du Thường có chút không bình thường. Đúng đúng... Chị chú ý một chút, có hơi kỳ quái, em lo cậu ấy sẽ xảy ra chuyện."
"Được rồi, không có gì, chuyện nên làm mà!"
Liễu Thất Ngọc đi ra từ "WC" với sắc mặt tái nhợt, khiến người ta có cảm giác cô ấy đang bị bệnh.
"Chị thấy không thoải mái sao?" Lam Ngu Cảnh nắm tay cô ấy, lạnh như băng. "Bạn nối khố của em vừa mới tới, còn muốn để chị gặp cậu ấy một chút."
Bàn tay của bạn gái cô ấy quanh năm đều như vậy, dù có che kỹ thế nào cũng không ấm, cơ thể chị ấy cũng vậy, nghe nói hồi nhỏ chị ấy bị ngã xuống nước vào ngày mùa đông, bệnh tình không dứt cho nên cơ thể chị ấy không bao giờ ấm lên.
Lam Ngu Cảnh không nghi ngờ gì mà còn tìm một bác sĩ Trung Y giỏi để điều dưỡng thân thể cho cô ấy nhưng đã nhiều năm vẫn không có kết quả.
"Có chút... Không thoải mái." Liễu Thất Ngọc không cười nổi, càng giống như một mỹ nhân bị bệnh.
Gặp Phó Du Thường? Đúng là mạo hiểm mạng sống của mình.
Tư thế uể oải của cô ấy một phần là do bị bao bọc trong sức mạnh của người đó trong một thời gian dài, một phần là bị dọa.
"Cần em đưa chị đi bệnh viện không?" Lam Ngu Cảnh có chút lo lắng.
"Không cần, là bệnh cũ, nghỉ ngơi từ từ là dược."
"Trước nay em chưa từng thấy ai mắc bệnh này bao giờ, không được, dù thế nào đi chăng nữa, lần sau chị phải theo em đến gặp vị bác sĩ già kia, không điều dưỡng thân thể sao được? Chờ đến khi chị già rồi bệnh tật quấn thân, chị vốn dĩ lớn hơn em rất nhiều tuổi, còn muốn rời đi sớm mấy năm sao?" Lam Ngu Cảnh cau mày, trong giọng nói có chút bá đạo không cho phản bác.
"A... A Ngu đã suy nghĩ đến những chuyện xa xăm như vậy rồi? Là muốn cùng chị sống hết đời sao?" Sức khỏe không tốt cũng không thể ngăn Liễu Thất Ngọc trêu chọc bạn gái của mình.
Lam Ngu Cảnh trực tiếp giẫm lên chân người đối diện.
"Xem ra chị xác thực không có việc gì, vẫn còn sức nói giỡn với em."
Lực như gãi ngứa nhưng Liễu Thất Ngọc vẫn giả vờ đau đớn xin tha.
"Em ở cùng chị hơn mười năm, nếu không muốn cùng chị chung sống hết phần đời còn lại thì em có bệnh mới sống với chị nhiều năm như vậy!" Lam Ngu Cảnh mạnh miệng mềm lòng, gần như viết chữ "ngạo kiều" lên trên mặt.
Liễu Thất Ngọc thích nhất dáng vẻ này của cô bạn gái nhỏ, hơn 10 năm nay vẫn không thay đổi, nhưng mà...
Cô ấy có một bí mật lớn nhất, bọn họ đã ở bên nhau hơn 10 năm nhưng chưa bao giờ dám nói với Lam Ngu Cảnh... Cô ấy thậm chí còn không phải là một con người.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên là sự khởi đầu của những lời nói dối, để che giấu bí mật này, mấy năm nay Liễu Thất Ngọc đã bịa ra nhiều lời nói dối hơn để che giấu nó...
Nhưng trực giác mách bảo cô ấy, có vẻ bí mật này sắp không thể giữ được nữa.
Một khi nó bộc phát ra, đó có thể là một cái kết mà cô ấy không thể chấp nhận được.
Sau khi buổi hẹn hò kết thúc, cô ấy trở lại hội quán với tâm trạng nặng trĩu, tiếp đón vị khách lấy danh nghĩa của A Ngu tới.
Trời đã tối, hội quán chính thức mở cửa hoạt động.
Một số cây trụ chân chính của hội quán cũng đã trở lại.
"Lăn long lóc..." Một chai rượu lăn đến dưới chân Liễu Thất Ngọc, cô ấy tức giận đá bay nó đi, cô ấy không còn giữ được vẻ thanh nhã thường ngày nữa.
"Cô nên uống ít đi, hội quán của chúng tôi sắp phá sản rồi." Cô ấy nói với người phụ nữ mặc đồ đen khi đi ngang qua quầy bar.
"Ừm... Phú thương giàu nhất Giang Nam cũng sẽ phá sản?" Người phụ nữ áo đen say khướt hỏi.
"Đầu óc cô có còn thanh tỉnh không vậy? Đó là chuyện cũ mấy trăm năm trước rồi." Liễu Thất Ngọc không vui nói.
"Ồ, đã mấy trăm năm rồi, cô đã trở thành kẻ ăn xin..."
"Còn không đến mức ăn xin! Nhưng..." Liễu Thất Ngọc cay đắng nói: "Có lẽ còn tệ hơn một kẻ ăn xin."
Đúng vậy, nếu bạn gái đuổi cô ấy ra khỏi nhà thì phải làm sao bây giờ? Điều đó còn đáng sợ hơn việc trở thành ăn xin!
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
"Đừng đi tới đi lui nữa, tôi chóng mặt quá... Sao cô lại biến thành bốn người rồi?"
"Bốn cái đầu nhà cô! Bắt đầu từ ngày mai, cô cũng phải ra ngoài làm việc!"
"Ừm... Được rồi." Người phụ nữ mặc đồ đen ợ rượu.
"... Quên đi, cô mà ra ngoài đi làm, chỉ sợ tiền làm ra không đủ đền, bằng không tôi giới thiệu cho cô một chuyện tốt, thế nào? Chuyện có liên quan đến Quỷ Vương Sở Diệm mà cô thù oán, cô có làm hay không?" Liễu Thất Ngọc chuẩn bị mượn sức cái tên ăn không ngồi rồi này để đạt được mục đích của mình.
"Rắc!" Chiếc cốc trong tay người phụ nữ vỡ tan.
Đôi mắt quái thú như đá Topaz của cô ấy nhìn chằm chằm vào Liễu Thất Ngọc, uy áp bất khả kháng tràn ngập.
Những nhân viên nhỏ yếu sợ hãi, trốn vào góc run rẩy ôm đồng bạn.
"Cho cô thời gian suy nghĩ, tôi đi gặp khách trước."
Liễu Thất Ngọc vội vàng tìm người, vỗ vai cô ấy rồi đi vào phòng VIP.
——————
Lúc ăn cơm chiều, Mộc Chiêu cuối cùng mới biết người bạn gái mà Lam học tỷ nói đến hóa ra chính là Liễu Thất Ngọc, nhưng hiển nhiên, Lam học tỷ vẫn không biết cô ấy không phải là người!
"Cái tên Liễu Thất Ngọc đó dám lừa gạt Lam học tỷ?! Tính tình hung bạo của Lam học tỷ sẽ khiến cô ấy không thể gánh nổi hậu quả! Không thể nào... Phú bà bị lừa tiền mà bọn họ nói đến, chẳng lẽ là Lam học tỷ? Hay là từ cấp 3 đã bắt đầu rồi... Lương tâm của Liễu Thất Ngọc không đau sao?!"
Mộc Chiêu vẫn còn nhớ tin đồn mà nàng đã nghe được khi trò chuyện với những tiểu yêu tiểu quỷ trong hội quán, chính là về phú bà mà Liễu Thất Ngọc tìm được, trong mắt Mộc Chiêu, lúc ban đầu, phú bà kia chính là một kẻ coi tiền như rác!
Chắc chắn lúc đầu tâm tư của Liễu Thất Ngọc không thuần túy, cho dù sau này cô ấy có thay đổi nhưng theo hiểu biết của Mộc Chiêu đối với Lam học tỷ, nếu để Lam Ngu Cảnh biết hết mọi chuyện...
Mộc Chiêu chắp tay cầu nguyện cho Liễu Thất Ngọc, hy vọng thi thể của cô ấy sẽ không bị Lam học tỷ đào ra để trút giận.
"Bị... Lừa tiền? Cô ấy đúng là to gan." Phó Du Thường biết rất rõ tính tình hung bạo của bạn nối khố, nếu chỉ giấu giếm thân phận là quỷ thì còn có thể nói là bí mật không thể nói ra nhưng nếu đối phương tiếp cận Lam Ngu Cảnh với mục đích riêng ngay từ đầu, vậy thì cô chỉ có thể nói là, tự cầu nhiều phúc.
Điện thoại reo lên, Phó Du Thường cầm lên, là một dãy số xa lạ.
Cô nhấn nút trả lời.
Không khí hoàn toàn im lặng, không ai ở hai đầu điện thoại lên tiếng trước.
Cho đến khi người bên kia không nhịn được nữa.
"Phó tiểu thư?"
Giọng nói của Liễu Thất Ngọc! Mộc Chiêu cọ đến bên người Phó Du Thường.
"Là tôi, chào cô, Liễu tiểu thư, có chuyện gì không?"
Khóe miệng Liễu Thất Ngọc giật giật, còn có thể có chuyện gì nữa? Phó Du Thường biết rõ còn hỏi, cô ấy cảm thấy mình bị hãm hại!
Từ tiểu cảnh sát nhân loại, cô ấy biết được vợ của cừu béo đã biết chuyện trước kia cô ấy lừa cừu béo, mà cô chính là bạn nối khố của bạn gái cô ấy, một con cáo già thâm sâu khó lường.
Bọn họ chỉ nói chuyện điện thoại với nhau một lần, lần đó, ấn tượng mà đối phương để lại cho cô ấy chỉ là người si tình đáng thương, nhưng bây giờ mình lại trở thành kẻ xấu bắt nạt vợ cô, ánh mắt đồng tình của tiểu cảnh sát nhân loại kia đã thuyết minh hết thảy.
"Nghe nói Phó tiểu thư cô kết thù oán với Quỷ Vương Sở Diệm? Bên tôi có thể giới thiệu cho một trợ thủ, không cần tiền, chỉ cần lo rượu là được, vô cùng dễ nuôi." Để cuộc đối thoại tiếp theo diễn ra suôn sẻ, Liễu Thất Ngọc bày tỏ thành ý của mình ra trước.
Nhưng Phó Du Thường lại không ra bài theo lẽ thường.
"Liễu tiểu thư, tôi vừa biết được một số chuyện quá khứ của cô từ vợ tôi, rất xin lỗi, tôi không thể giúp được cô."
Nụ cười trên mặt Liễu Thất Ngọc cứng đờ.
"Ờm... Hay là ngài suy xét thêm được không?"
"Liễu tiểu thư, cô đã vi phạm điều cấm kỵ của Lam Ngu Cảnh, tôi không muốn bị tuyệt giao cho nên không thể giúp cô che giấu chuyện này."
"Không, không, không, tôi không muốn lừa em ấy, tôi..."
Khấu Tử Thư, người vẫn chưa rời khỏi hội quán, thấy giọng điệu của Liễu Thất Ngọc ngày càng thận trọng, sự đồng cảm trong mắt cô nàng càng nhiều hơn.
Cảm giác Déjà vu này... Chẳng phải là chính mình trước kia sao? Không, bây giờ Liễu tiểu thư trông còn thảm hại hơn.