• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rắc rối này là do bà chủ của họ gây ra, cứ để Liễu Thất Ngọc tự mình giải quyết đi, sau khi ba người nhìn nhau vài cái, ngầm đồng ý với suy nghĩ này.

Đợi đến lúc bà chủ khoan thai đến muộn, mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây, Lý Minh Hi đang nằm buồn ngủ trên quầy bar, nghe thấy động tĩnh, cô nàng nhướng mi liếc nhìn đối phương, sau đó duỗi người đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trong khoảnh khắc cô nàng đứng dậy, chân cô nàng chỉ cách mặt Liễu Thất Ngọc vài ngón tay!

Giây đầu tiên bà chủ bước vào, Lý Minh Hi đã cho đối phương một cú đá của tang thi.

"Tên súc sinh này a, khốn kiếp! Vợ của cô chỉ là một nhân loại bình thường. Giày vò người ta đến bây giờ, lương tâm của cô không đau sao?" Khi sáng gọi điện, người phụ nữ khốn kiếp này đã đang chơi đùa, bây giờ là mấy giờ rồi?! Một nhân loại bình thường thật sự có thể chịu đựng được con ả này như thế sao?

"Tiểu nha đầu đang nghĩ gì vậy?" Liễu Thất Ngọc nhẹ nhàng giơ tay lên nắm lấy mắt cá chân của đối phương, sau đó ném cô nàng trở lại quầy bar.

"Cái gì mà tiểu nha đầu! Tôi lớn gấp đôi tuổi cô đó, tiểu quỷ thối!" Lý Minh Hi xắn tay áo lộ ra răng nanh, nhưng cô nàng chỉ dám giả vờ giả vịt, dù sao cô nàng thật sự đánh không lại đối phương.

"Bạn gái của tôi tương đối dính người, tôi chỉ đi theo làm việc với em ấy cả buổi sáng, suy nghĩ của cô có thể đừng không trong sáng như vậy được không?" Có vẻ Liễu Thất Ngọc đang có tâm trạng tốt, "Được rồi, khách quý tiểu phú bà của chúng ta đâu rồi?"

"Tôi tưởng cô quên hết rồi. Đang ở phòng VIP đó, thật vất vả mới dỗ được cô ấy ở lại. Cô tìm được bà cố tổ này ở đâu vậy? Đừng dẫn sói vào nhà, chính mình chơi quá trớn."

"Dẫn sói vào nhà?" Liễu Thất Ngọc nhướng mày, "Quả nhiên cô ấy bất phàm sao?"

"Cô biết cô ấy có vấn đề còn không thông báo cho chúng tôi biết?" Lúc đầu Lý Minh Hi muốn nhảy dựng lên nhưng nghĩ đến người "khó lường" trong phòng VIP, cô nàng đành phải hạ giọng: "Cô muốn hố chết chúng tôi a!"

"Không, không, đừng kích động. Lúc đầu tôi chỉ đoán thôi, nhưng nhà cô ấy quả thực rất giàu có. Cầu phú quý trong nguy hiểm, không phải sao? Tôi định kiếm một khoản từ cô ấy để mua quà kỷ niệm 1 năm cho bạn gái của tôi ~"

Biết ngay mà!

"Vậy giao cho cô ấy cho cô đó, chúng tôi sẽ không đi vào vũng bùn này."

Bộ dáng Lý Minh Hi hoàn toàn không muốn tham gia khiến Liễu Thất Ngọc nghiêm mặt, xem ra bạn nhỏ kia thật sự không đơn giản.

Sau khi biết được sự việc từ Lý Minh Hi, sau đó lại xác nhận sự nguy hiểm của năng lực của đối phương từ Chuột yêu, cô ấy gõ cửa phòng VIP.

"Nhất định là thư tình! Tôi cá 10 tệ!" Bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt.

"Hahaha, A Du ngượng ngùng! Chúng tôi đều hiểu mà, đi thôi, để A Du xem một mình!" Một nhóm phi nhân loại cười lớn đứng dậy giả vờ rời đi, sau đó nhìn thấy bà chủ cười như không cười.

"Liễu tỷ!"



"Mọi người ra ngoài chơi đi, tôi có chuyện muốn nói với Phó tiểu thư này."

"Được, được..." Bà chủ đến, bọn họ cũng không dám tiếp tục lộn xộn, đều ngoan ngoãn đi ra ngoài.

"Xin chào." Mộc Chiêu đã chuẩn bị sẵn bản thảo, chính là để chào đón Quỷ Đỏ thoạt nhìn không dễ lừa này, nhưng ai ngờ ở giữa lại có tình tiết như vậy?

Chiếc phong bì màu hồng bất ngờ xuất hiện trên tay nàng, còn chưa kịp giấu đi đã bị Liễu Thất Ngọc phát hiện.

"Thư tình?" Liễu Thất Ngọc vừa mới nghe ở ngoài, che miệng cười trêu ghẹo.

"Cái này, cái này đột nhiên xuất hiện trong tay tôi! Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì!" Mộc Chiêu không giấu được sự lắp bắp, bởi vì nàng nhận ra dòng chữ viết trên phong bì chính là chữ viết của học tỷ.

"Có lẽ là người sống đốt cho cô, sao cô không mở ra xem xem?"

Tất nhiên là muốn xem, Mộc Chiêu định mở thư ra nhưng mấy lần đều thất bại vì tay quá run, Liễu Thất Ngọc phải chật vật lắm mới làm cho bản thân không cười thành tiếng.

Ít nhất nhìn từ góc độ này thì cô bé này hoàn toàn không đến mức đáng sợ và mưu mô như mấy người kia nói, thật sự không biết những kẻ đó đã tưởng tượng ra thứ gì.

"Xoạt." Phong bì được mở ra, tay Mộc Chiêu run lên, có thứ gì đó rơi ra.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, Mộc Chiêu liền "vèo" một tiếng cầm lấy vật đó lên.

Nàng biết rất rõ thứ này là gì, đây là thẻ đánh dấu trang nàng bỏ trong mỗi bức thư tình để bày tỏ tình yêu của mình.

Học tỷ đốt cái này cho nàng là có ý gì? Có phải là trả lại thư tình cho chính mình để bày tỏ sự từ chối?

Đôi mắt của Mộc Chiêu ngay lập tức đỏ lên, thấy nước mắt đang quay tròn trong mắt nàng, Liễu Thất Ngọc "đúng lúc" nói: "Cô chết rồi mà vẫn gửi thư tình cho cô, người đó si tình ghê ~"

Vừa dứt lời, Mộc Chiêu đã "oa" một tiếng khóc lên, đây là lý do khiến nàng vẫn luôn không dám đưa thư tình cho học tỷ, cũng là lý do khiến nàng luôn trốn tránh đối phương sau khi bị phát hiện thư tình, nàng vạn vạn không ngờ học tỷ sẽ đốt trả lại cho mình, nàng, sau này nàng không còn mặt mũi nào quay về nữa...

Liễu Thất Ngọc bị làm cho sợ hết hồn, đi lên nhìn xem, trên đó viết gì mà khiến người ta phải khóc?

"Xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ,



Thương nhớ sâu đậm người có hay?..." Liễu Thất Ngọc đọc một câu từ thẻ đánh dấu trang, thở dài một tiếng.

Luôn cảm thấy khi người đáng thương này viết câu này, mang theo chút oán trách.

"A?" Mộc Chiêu tủi thân phát ra tiếng hoang mang, đây đâu phải là nàng viết? Nàng nhìn kỹ hơn thì phát hiện thẻ đánh dấu trang quả thực đúng là cái nàng đưa, nguyên bản mặt trước ghi "Dã hữu man thảo" nhưng mặt sau chỉ có hình ảnh mà không có chữ.

Mộc Chiêu lật lại nhìn, vừa rồi nàng cầm ngược, mặt trước đúng là "Dã hữu man thảo" nhưng mặt sau còn có thêm một dòng chữ, 1000% chữ viết này là của học tỷ!

Đây là một bài thơ tình rất thường gặp, chắc chắn là để đáp lại lời Mộc Chiêu viết ở mặt trước, nhưng não Mộc Chiêu đã ngừng hoạt động, ngẩng đầu hỏi Liễu Thất Ngọc một câu hỏi rất ngu ngốc.

"Điều này là có ý gì a?"

──────

Nghĩa trang Nam Giao.

Một làn khói xanh lượn lờ biến mất trong không khí sau khi tia lửa cuối cùng tắt đi.

"Chiêu Chiêu, em ở đâu?" Phó Du Thường tự lẩm bẩm trong vô vọng.

Chỉ có tiếng gió thổi xào xạc những chiếc lá xung quanh.

"Là em trở về tối đó sao? Nếu em trở về, vậy cho chị gặp em một chút được không? Dù em có trở thành thế nào, học tỷ cũng sẽ nuôi em."

"Nếu không phải em, chị sẽ đuổi đi cô hồn dã quỷ không biết từ đâu đến, cho nên nếu đó là em, em nhất định phải nói cho chị biết."

"... Cho dù em có trở thành thế nào, chị cũng sẽ không sợ." Bọn họ nói, nếu người chết thảm có oán hận, trạng thái quỷ hồn cũng sẽ giữ nguyên bộ dáng bi thảm khi chết, sẽ rất đáng sợ, nhưng Phó Du Thường không quan tâm.

"Chiêu Chiêu, chị không muốn đợi quá lâu..."

Cách đó không xa, Khấu Tử Thư mang hoa đến cho cha mình, nhìn thấy Phó Du Thường đang ngẩn người trước mộ Mộc Chiêu.

Đây là cơ hội tốt để tiếp cận Phó Du Thường, bình thường bản thân khó có lý do chính đáng để nói chuyện với em gái của trưởng phòng Phó, Khấu Tử Thư nghĩ đến điều kiện trao đổi với Mộc Chiêu, không thể không căng da đầu tiến lên phía trước.

Cô nàng là một cảnh sát, ngày thường thẩm vấn phạm nhân gì đó đều có thể hạ bút thành văn nhưng muốn cô nàng học cách làm một người chị lớn tri tâm tri kỷ cởi bỏ khúc mắc của người ta để buông bỏ thù hận gì đó, ngẫm lại cô nàng đều cảm thấy da đầu tê dại, hy vọng không làm hỏng chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK