Mặc dù thật sự không muốn tin mình là củi mục nhưng Lam Ngu Cảnh cũng không có ý định ném Mộc Chiêu ra ngoài, dù sao cô ấy cũng biết rất rõ nếu mình có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy muốn làm như vậy, giây tiếp theo người bị ném ra chắc chắn sẽ là mình.
Cô ấy biết rõ bạn nối khố của mình là loại bảo vệ vợ vô điều kiện, hơn nữa, cô ấy đã từng trải nghiệm sức mạnh của Phó Du Thường, không muốn trải qua cảm giác bị một bàn tay đánh gục lần nữa!
"Thật sự không còn cách nào khác sao? Cho dù không thể thành thần tiên, vậy lùi lại một bước, trở thành nữ hiệp phong độ siêu việt phàm tục cũng được!" Lam Ngu Cảnh rất giỏi giảm yêu cầu.
"... Cái đó." Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của Mộc Chiêu gần như nhăn lại. Nhìn tướng mạo, xác thực Lam Ngu Cảnh không có cái thiên phú kia, nàng đi đến bên cạnh Lam Ngu Cảnh, nhéo nhéo cánh tay của cô ấy, bộ dáng nghiêm túc như đang kiểm tra căn cốt.
Suy xét hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều từ để miêu tả, cuối cùng Mộc Chiêu nghĩ ra một cách nói uyển chuyển hơn: "Em thấy ngài thích hợp làm phú bà tiêu tiền như nước hơn!"
"Chậc... Xem ra khi chị còn sống cũng đừng nghĩ tới..." Lam Ngu Cảnh thấy vợ của bạn nối khố bị làm khó như vậy, xem ra mình thật sự không có thiên phú này.
Thính giác trở nên siêu phàm của Mộc Chiêu đã nghe rõ từng lời nhỏ giọng lẩm bẩm của Lam Ngu Cảnh, một suy nghĩ chợt lóe trong đầu nàng, xoa xoa đầu con mèo, nở một nụ cười "Em hiểu mà": "Ờ thì... Hắc hắc, nếu ngài muốn gì gì đó với Liễu tiểu thư, thật ra sức mạnh của bản thân cũng không phải là sự lựa chọn duy nhất."
"Sao em nghe... Hừm... Còn có lựa chọn khác?" Lam Ngu Cảnh từ bỏ rối rắm về vấn đề thính lực của Mộc Chiêu mà chuyển sang hỏi vấn đề mấu chốt.
"Lại đây, lại đây, em nói cho chị biết." Mộc Chiêu kéo Lam Ngu Cảnh sang một bên, nhỏ giọng nói nhỏ.
Cũng không biết nàng nói gì, dù sao luyên thuyên nói rất nhiều, Phó Du Thường nhướng mày, hơi ngẩng đầu nhìn qua.
Hai mắt Lam Ngu Cảnh dần dần mở to, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được, sau đó trở nên có chút trầm ngâm, cuối cùng gật đầu.
Sau khi nghe hết những lời đề nghị của Mộc Chiêu, Lam Ngu Cảnh giơ ngón cái lên với nàng, sau đó khoa tay múa chân nói cho Phó Du Thường.
Một bé thỏ trắng thuần khiết đáng yêu biết bao, kết hôn với cậu 3 năm, bị dạy thành một bụng đầy ý xấu, Phó Du Thường, không hổ là cậu.
Nhìn Lam Ngu Cảnh giơ ngón tay cái lên nhưng lại có vẻ mặt trách móc, Phó Du Thường: "..."
Nhưng! Lam Ngu Cảnh nghĩ lại, không thể không nói cô ấy thích đề nghị này!
"Bé thỏ trắng đáng yêu biến thành bé thỏ xám rồi." Lam Ngu Cảnh nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại mịn màng của Mộc Chiêu, trong lòng cảm thán một câu cảm giác khi chạm vào thật tốt.
"Hưm?" Cái gì mà bé thỏ trắng, bé thỏ xám? Mộc Chiêu bị nhéo mặt, mơ hồ hỏi, không phải nàng vừa nói cho Lam Ngu Cảnh vài phù ấn pháp khí có tính sát thương cực thấp nhưng tính chế ngự cực cao, có thể trói chặt Quỷ Đỏ, còn có vô tình tiết lộ ra chuyện cấp dưới của Liễu Thất Ngọc đã đói đến mức gào khóc đòi ăn sao?
Tại sao còn nhuộm màu cho mình?
"Ý chị là dường như em đã trở nên thông minh hơn rất nhiều sau khi trở về từ chuyện này." Lam Ngu Cảnh buông tay ra, lại vỗ vỗ đầu Mộc Chiêu, nói: "Sau khi chuyện này giải quyết xong sẽ có chỗ tốt rất lớn."
Hai người "âm thầm" đạt được đồng thuận, lệ quỷ nào đó còn chưa đi xa hắt hơi mấy cái liên tiếp.
"Được rồi, vậy mình đi trước đây, ở chỗ này làm bóng đèn mãi cũng không tốt, gặp lại sau." Cuối cùng Lam Ngọc Tĩnh còn xoa xoa đầu của Hòn Than, sau khi chiếm lợi xong chuẩn bị đi, đột nhiên tiếng lục lạc dồn dập vang lên trong văn phòng.
Bởi vì tiếng lục lạc vang lên có chút quái dị và chói tai, như là Sứ giả Câu hồn đến đòi mạng lúc 12 giờ đêm, tim người nghe đập nhanh hơn hai nhịp, Lam Ngu Cảnh vừa bước được nửa bước lại thu chân về vì không thể đứng vững được, cô ấy quay lại nhìn về phía nơi phát ra —— Mộc Chiêu.
"Tiếng lục lạc điện thoại này... Thú vị ghê ha, làm thành tiếng đồng hồ báo thức chắc chắn không tệ." Đảm bảo có thể đánh thức người ngủ khỏi giấc mơ đẹp ngay lập tức.
"Không, không, không, đây không phải là nhạc chuông điện thoại!" Mộc Chiêu thừa nhận thỉnh thoảng nàng có sở thích lạ đời nhưng nếu dùng âm thanh này làm nhạc chuông điện thoại, nàng cảm thấy như đang tra tấn chính mình.
Nàng giơ tay trái lên, trên cổ tay có một chiếc lục lạc nhỏ được buộc bằng dây đỏ, trong tình huống không có gió và tay Mộc Chiêu không hề cử động này, nó rung lên rất nhanh.
"Ồ hô." Lam Ngu Cảnh nhướng mày.
"Đây là..." Lục lạc nhỏ mà Ô Hạm Tầm đưa.
Khi đó Ô Hạm Tầm nói lục lạc có thể sử dụng bất cứ lúc nào, sau khi Mộc Chiêu trở lại thân thể của mình, Phó Du Thường đã dùng dây buộc vào cổ tay nàng để không bị rớt mất.
Phó Du Thường đứng dậy đi về phía hai người, lục lạc đột nhiên có phản ứng như vậy, chẳng lẽ là Ô Hạm Tầm muốn truyền đạt cái gì tin tức sao?
Một tia sáng màu đen chiếu ra từ khe hở trên lục lạc, chiếu xuống đất rồi dần dần ngưng tụ thành một hình người mờ mờ.
"Lão già Tần Quảng Vương chết tiệt kia, thật sự dùng bà đây như cu li miễn phí! Lần sau nhất định phải đào một cái mương nối Hoàng Tuyền đến nhà ông ta, dùng nước Hoàng Tuyền làm ngập nhà ông ta!" Mặt của ảnh mờ kia còn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình, giọng nói hùng hổ đã vang lên trước.
"Tôi nói cho hai người biết... Ơ? Nơi này còn có người khác sao?" Ô Hạm Tầm vội vàng che miệng, trời ạ, không phải là người bình thường đó chứ!
Nhìn kỹ hơn, "Cô không phải là cái gì mà, ờm... Bạn gái của Liễu Thất Ngọc sao? À không đúng, lần trước tôi nghe nói đã thành bạn gái cũ rồi?"
"Cô là..." Lam Ngu Cảnh đánh giá người vừa nhìn là biết không phải là người bình thường từ trên xuống dưới.
"Để em giới thiệu một chút ha, vị này chính là Ô Hạm Tầm, chính là... Than Đá, ha ha, quên cái tên đó đi, Ô Hạm Tầm mới là tên thật của cô ấy, có quan hệ hợp tác với Liễu tiểu thư." Mộc Chiêu vừa định vỗ vỗ nhẹ lên bả vai Ô Hạm Tầm, phát hiện tay mình đột nhiên xuyên qua.
"Ể?"
"Đây là ảo ảnh được ngưng tụ bởi chút pháp thuật mà tôi để lại trong lục lạc, cơ thể thật của tôi không đến." Ô Hạm Tầm giải thích với Mộc Chiêu.
"Ồ! Ra là vậy, ờm, vị này là Lam Ngu Cảnh, A Tầm, cô biết chị ấy sao?"
"Có thể không biết sao? Hình nền của Liễu Thất Ngọc, cho dù tôi không muốn biết, cô ta cũng đưa điện thoại của mình đến trước mặt tôi, tôi không thể không nhìn." Ô Hạm Tầm lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, khi đó cô ấy uống say, không chịu nhìn điện thoại của Liễu Thất Ngọc, lúc đó Liễu Thất Ngọc cũng uống say, kết quả là kiên quyết kéo đầu cô ấy qua, dí điện thoại vào mặt cô ấy, lại còn tăng thêm chút phép thuật đóng băng, làm cho cô ấy bị lạnh đến mức tỉnh rượu, từ đó cô ấy hoàn toàn nhớ kỹ người bạn gái này của Liễu Thất Ngọc.
"Ha... Ờm, Lam học tỷ, chị không cần lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy đâu, Liễu tiểu thư chỉ muốn bạn của cô ấy biết chị mà thôi, có lẽ, có lẽ phương pháp hơi ép buộc nhưng xuất phát điểm là tốt!" Mộc Chiêu nhìn sắc mặt đang từ vui vẻ chuyển sang u ám của Lam Ngu Cảnh với tốc độ chóng mặt, nàng vội vàng hòa giải.
"Thật là... Mất mặt." Lam Ngu Cảnh gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
"Mà trước đây cô chính là một kim ưm ưm ưm... Nổi tiếng trong hội quán!" Mộc Chiêu kịp thời bịt miệng Ô Hạm Tầm, tránh cho sau này gây ra thảm kịch.
"Cái gì nổi tiếng?" Vẻ mặt Lam Ngọc Cảnh trở nên có chút nguy hiểm.
"Kim, kim..." Ô Hạm Tầm lập tức lắp bắp sau khi bị Mộc Chiêu dùng ánh mắt cảnh cáo, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới sửa miệng, nói: "Kim quy tế[1]!"
[1] (金龟婿) Con rể vàng/con rể nghìn tỷ
"Hả?"
"Cái..."
"..." Phó Du Thường thở dài.
Dù sao "Kim quy tế" cũng nghe tốt hơn "Kim chủ tiêu tiền như nước" một chút, chí ít Ô Hạm Tầm cho rằng như thế.
"..." Lần đầu tiên trong đời được gọi là con rể vàng, Lam Ngu Cảnh cảm thấy tâm tình của mình khá vi diệu.
"Tại sao..."
Ô Hạm Tầm liếc nhìn Mộc Chiêu, sau khi nhận được ánh mắt khích lệ của nàng, cô ấy thận trọng giải thích: "Đây không phải là... Không phải là do kỹ năng quản lý kém của Liễu Thất Ngọc, khiến hội quán gần như hết tiền mua thức ăn sao, sau đó vừa lúc gặp được cô, cô... Vừa đẹp vừa có năng lực và còn giàu nên cách nói này đã được lan truyền, tôi nhớ... Đó là một cách khen khoảng 1000 năm trước, nếu tôi nói sai, vậy, coi như tôi chưa nói gì đi ha!"
Ô Hạm Tầm lau mồ hôi không tồn tại trên trán, cuối cùng cũng nói tròn chữ.
"Cô ấy là một người già mấy ngàn tuổi, suy nghĩ của cô ấy có chút khác biệt với chúng ta." Mộc Chiêu thở phào nhẹ nhõm, Liễu Thất Ngọc đã vất vả đủ rồi, ít nhất ở đây các nàng cũng không nên đổ thêm dầu vào lửa cho người ta.
"Mấy ngàn tuổi?" Lam Ngu Cảnh hiểu ý gật gật đầu, trong giọng nói có chút kính trọng, dù sao Ô Hạm Tầm cũng là một người có tuổi. "Mà này, Liễu Thất Ngọc năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Cô ta hả, quỷ nhỏ mấy trăm tuổi, tuổi cụ thể... Cô ta có chút danh tiếng trong lịch sử, ít nhất cũng phải có ghi chép trong dã sử? Tìm thử rồi biết, được xem là một hoa khôi rất xinh đẹp? Ngay cả vương gia nhân loại cũng muốn cưới cô ta." Ô Hạm Tầm không chắc chắn lắm, cô ấy cũng chỉ nghe người khác nói.
"Chị ấy có trong lịch sử?"
"... Giang Nam có một người tên Liễu Thất Ngọc, tuổi trẻ, sắc đẹp khuynh thành, dù chỉ nhìn thấy một cái cũng đáng giá ngàn vàng, vào năm Bích Ngọc, một vị vương gia muốn lấy nàng làm vợ lẽ, là tự nhảy xuống thuyền hoa, hương tiêu ngọc vẫn..." Phó Du Thường từng đọc rất nhiều sách sử, sau khi suy nghĩ một lúc, thực sự nhớ ra có một đoạn văn có phần tương tự.
"Đại khái là như vậy, nội dung trên đó là Liễu Thất Ngọc sao?"
"Hình như vậy?" Ô Hạm Tầm không nhớ rõ lắm, "Chắc cũng giống như vậy, tôi chỉ nhớ lúc cô ta chết thì tuổi không lớn, bộ dáng bây giờ là sau này đặc biệt điều chỉnh mà có."
"Là sao?" Mộc Chiêu nghe nhưng không hiểu.
"Nói tóm lại là cô ấy rất xinh đẹp, năm cô ấy 16 tuổi, có một vị vương gia muốn cưới cô ấy làm vợ lẽ, muốn lấy cô ấy làm thê thiếp, cho nên cô ấy nhảy từ trên thuyền xuống sông tự sát." Phó Du Thường dùng từ ngữ thông thường nói lại lần nữa.
Ô Hạm Tầm thấy nắm đấm của Lam Ngu Cảnh càng siết chặt hơn.
"Cmn!" Mộc Chiêu không nhịn được chửi thề.
"Cuối cùng tên vương gia kia thế nào?" Sắc mặt Lam Ngu Cảnh âm trầm, hỏi.
"Hình như là chết rồi? À không, ý tôi là hình như hắn đã bị Liễu Thất Ngọc trả thù rồi? Một thân màu đỏ của cô ta không phải ngẫu nhiên mà có đâu."
Lam Ngu Cảnh không còn tâm tư tiếp tục trò chuyện, cô ấy hỏi câu Phó Du Thường vừa nói là từ đâu ra, sau khi nhận được câu trả lời liền mang gương mặt u ám rời đi.
"Sao cô ấy lại rời đi vội vàng như vậy thế?" Ô Hạm Tầm khó hiểu.
"Chắc là muốn tìm xem mộ của tên vương gia kia được chôn ở đâu, muốn tới đào mộ lên để trút giận. Còn cô thì sao, vội vàng đến đây như vậy chắc có vấn đề gì phải không?" Người không thể liên lụy vào chuyện này cuối cùng cũng rời đi, Phó Du Thường mới mở miệng hỏi.
"Đừng nói nữa, tôi sắp tức chết rồi!" Gương mặt Ô Hạm Tầm như đưa đám, phàn nàn về những chuyện bi thảm mình đã trải qua với hai người, "Cái tên lòng dạ hiểm độc vô lương Tần Quảng Vương đó, nhốt tôi ở đó làm sức lao động miễn phí, tôi thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi để nói chuyện với hai người!"
"Ngoan nha, nhưng sao Tần Quảng Vương kia có thể không trả lương chứ? Sau này tôi sẽ tố cáo ông ta!" Mộc Chiêu sờ sờ đầu Ô Hạm Tầm, an ủi nói. "Ừm!" Ô Hạm Tầm dùng sức gật đầu... Ủa, không đúng, trọng điểm là không trả lương sao?
"Vậy lúc đó cô vội vàng đến Địa Phủ, nói muốn hỏi Tần Quảng Vương một chuyện, có manh mối gì không?" Phó Du Thường nhắc nhở.
Nói đến đây, sắc mặt Ô Hạm Tầm càng thêm khổ hơn: "Có manh mối, là tin xấu, trong Địa Phủ có gián điệp, thời thế thật sự đã thay đổi, ngay cả Địa Phủ cũng xảy ra chuyện như vậy, thật không dám tưởng tượng."
"Từ khi điều tra cho đến bây giờ đã bắt được hai tên, một trong số đó thuộc về Sở Diệm, còn không biết trong số rất nhiều quỷ sai như vậy có bao nhiêu tên gián điệp. Tần Quảng Vương đã xin Địa Tạng Bồ Tát để Đế Thính đến giúp đỡ, hy vọng ông ta có thể trực tiếp ném tên gián điệp kia xuống 18 tầng địa ngục rửa sạch một lần, thế này mới có thể giải thích nhanh hơn.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
"Nếu Địa Phủ xảy ra sơ suất lớn như vậy, chỉ sợ Thập Điện Diêm Vương sẽ bị trừng phạt. Đúng rồi! Lần trước cô làm nổ ra một cái hố bên cạnh Hoàng Tuyền! Tôi đã giúp cô đổ chuyện này lên người Sở Diệm, ngàn vạn lần đừng thừa nhận! Nếu không, Tần Quảng Vương hẹp hòi đó sẽ ghi cô một bút nợ!"
Cô ấy biết rõ bạn nối khố của mình là loại bảo vệ vợ vô điều kiện, hơn nữa, cô ấy đã từng trải nghiệm sức mạnh của Phó Du Thường, không muốn trải qua cảm giác bị một bàn tay đánh gục lần nữa!
"Thật sự không còn cách nào khác sao? Cho dù không thể thành thần tiên, vậy lùi lại một bước, trở thành nữ hiệp phong độ siêu việt phàm tục cũng được!" Lam Ngu Cảnh rất giỏi giảm yêu cầu.
"... Cái đó." Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của Mộc Chiêu gần như nhăn lại. Nhìn tướng mạo, xác thực Lam Ngu Cảnh không có cái thiên phú kia, nàng đi đến bên cạnh Lam Ngu Cảnh, nhéo nhéo cánh tay của cô ấy, bộ dáng nghiêm túc như đang kiểm tra căn cốt.
Suy xét hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều từ để miêu tả, cuối cùng Mộc Chiêu nghĩ ra một cách nói uyển chuyển hơn: "Em thấy ngài thích hợp làm phú bà tiêu tiền như nước hơn!"
"Chậc... Xem ra khi chị còn sống cũng đừng nghĩ tới..." Lam Ngu Cảnh thấy vợ của bạn nối khố bị làm khó như vậy, xem ra mình thật sự không có thiên phú này.
Thính giác trở nên siêu phàm của Mộc Chiêu đã nghe rõ từng lời nhỏ giọng lẩm bẩm của Lam Ngu Cảnh, một suy nghĩ chợt lóe trong đầu nàng, xoa xoa đầu con mèo, nở một nụ cười "Em hiểu mà": "Ờ thì... Hắc hắc, nếu ngài muốn gì gì đó với Liễu tiểu thư, thật ra sức mạnh của bản thân cũng không phải là sự lựa chọn duy nhất."
"Sao em nghe... Hừm... Còn có lựa chọn khác?" Lam Ngu Cảnh từ bỏ rối rắm về vấn đề thính lực của Mộc Chiêu mà chuyển sang hỏi vấn đề mấu chốt.
"Lại đây, lại đây, em nói cho chị biết." Mộc Chiêu kéo Lam Ngu Cảnh sang một bên, nhỏ giọng nói nhỏ.
Cũng không biết nàng nói gì, dù sao luyên thuyên nói rất nhiều, Phó Du Thường nhướng mày, hơi ngẩng đầu nhìn qua.
Hai mắt Lam Ngu Cảnh dần dần mở to, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được, sau đó trở nên có chút trầm ngâm, cuối cùng gật đầu.
Sau khi nghe hết những lời đề nghị của Mộc Chiêu, Lam Ngu Cảnh giơ ngón cái lên với nàng, sau đó khoa tay múa chân nói cho Phó Du Thường.
Một bé thỏ trắng thuần khiết đáng yêu biết bao, kết hôn với cậu 3 năm, bị dạy thành một bụng đầy ý xấu, Phó Du Thường, không hổ là cậu.
Nhìn Lam Ngu Cảnh giơ ngón tay cái lên nhưng lại có vẻ mặt trách móc, Phó Du Thường: "..."
Nhưng! Lam Ngu Cảnh nghĩ lại, không thể không nói cô ấy thích đề nghị này!
"Bé thỏ trắng đáng yêu biến thành bé thỏ xám rồi." Lam Ngu Cảnh nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại mịn màng của Mộc Chiêu, trong lòng cảm thán một câu cảm giác khi chạm vào thật tốt.
"Hưm?" Cái gì mà bé thỏ trắng, bé thỏ xám? Mộc Chiêu bị nhéo mặt, mơ hồ hỏi, không phải nàng vừa nói cho Lam Ngu Cảnh vài phù ấn pháp khí có tính sát thương cực thấp nhưng tính chế ngự cực cao, có thể trói chặt Quỷ Đỏ, còn có vô tình tiết lộ ra chuyện cấp dưới của Liễu Thất Ngọc đã đói đến mức gào khóc đòi ăn sao?
Tại sao còn nhuộm màu cho mình?
"Ý chị là dường như em đã trở nên thông minh hơn rất nhiều sau khi trở về từ chuyện này." Lam Ngu Cảnh buông tay ra, lại vỗ vỗ đầu Mộc Chiêu, nói: "Sau khi chuyện này giải quyết xong sẽ có chỗ tốt rất lớn."
Hai người "âm thầm" đạt được đồng thuận, lệ quỷ nào đó còn chưa đi xa hắt hơi mấy cái liên tiếp.
"Được rồi, vậy mình đi trước đây, ở chỗ này làm bóng đèn mãi cũng không tốt, gặp lại sau." Cuối cùng Lam Ngọc Tĩnh còn xoa xoa đầu của Hòn Than, sau khi chiếm lợi xong chuẩn bị đi, đột nhiên tiếng lục lạc dồn dập vang lên trong văn phòng.
Bởi vì tiếng lục lạc vang lên có chút quái dị và chói tai, như là Sứ giả Câu hồn đến đòi mạng lúc 12 giờ đêm, tim người nghe đập nhanh hơn hai nhịp, Lam Ngu Cảnh vừa bước được nửa bước lại thu chân về vì không thể đứng vững được, cô ấy quay lại nhìn về phía nơi phát ra —— Mộc Chiêu.
"Tiếng lục lạc điện thoại này... Thú vị ghê ha, làm thành tiếng đồng hồ báo thức chắc chắn không tệ." Đảm bảo có thể đánh thức người ngủ khỏi giấc mơ đẹp ngay lập tức.
"Không, không, không, đây không phải là nhạc chuông điện thoại!" Mộc Chiêu thừa nhận thỉnh thoảng nàng có sở thích lạ đời nhưng nếu dùng âm thanh này làm nhạc chuông điện thoại, nàng cảm thấy như đang tra tấn chính mình.
Nàng giơ tay trái lên, trên cổ tay có một chiếc lục lạc nhỏ được buộc bằng dây đỏ, trong tình huống không có gió và tay Mộc Chiêu không hề cử động này, nó rung lên rất nhanh.
"Ồ hô." Lam Ngu Cảnh nhướng mày.
"Đây là..." Lục lạc nhỏ mà Ô Hạm Tầm đưa.
Khi đó Ô Hạm Tầm nói lục lạc có thể sử dụng bất cứ lúc nào, sau khi Mộc Chiêu trở lại thân thể của mình, Phó Du Thường đã dùng dây buộc vào cổ tay nàng để không bị rớt mất.
Phó Du Thường đứng dậy đi về phía hai người, lục lạc đột nhiên có phản ứng như vậy, chẳng lẽ là Ô Hạm Tầm muốn truyền đạt cái gì tin tức sao?
Một tia sáng màu đen chiếu ra từ khe hở trên lục lạc, chiếu xuống đất rồi dần dần ngưng tụ thành một hình người mờ mờ.
"Lão già Tần Quảng Vương chết tiệt kia, thật sự dùng bà đây như cu li miễn phí! Lần sau nhất định phải đào một cái mương nối Hoàng Tuyền đến nhà ông ta, dùng nước Hoàng Tuyền làm ngập nhà ông ta!" Mặt của ảnh mờ kia còn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình, giọng nói hùng hổ đã vang lên trước.
"Tôi nói cho hai người biết... Ơ? Nơi này còn có người khác sao?" Ô Hạm Tầm vội vàng che miệng, trời ạ, không phải là người bình thường đó chứ!
Nhìn kỹ hơn, "Cô không phải là cái gì mà, ờm... Bạn gái của Liễu Thất Ngọc sao? À không đúng, lần trước tôi nghe nói đã thành bạn gái cũ rồi?"
"Cô là..." Lam Ngu Cảnh đánh giá người vừa nhìn là biết không phải là người bình thường từ trên xuống dưới.
"Để em giới thiệu một chút ha, vị này chính là Ô Hạm Tầm, chính là... Than Đá, ha ha, quên cái tên đó đi, Ô Hạm Tầm mới là tên thật của cô ấy, có quan hệ hợp tác với Liễu tiểu thư." Mộc Chiêu vừa định vỗ vỗ nhẹ lên bả vai Ô Hạm Tầm, phát hiện tay mình đột nhiên xuyên qua.
"Ể?"
"Đây là ảo ảnh được ngưng tụ bởi chút pháp thuật mà tôi để lại trong lục lạc, cơ thể thật của tôi không đến." Ô Hạm Tầm giải thích với Mộc Chiêu.
"Ồ! Ra là vậy, ờm, vị này là Lam Ngu Cảnh, A Tầm, cô biết chị ấy sao?"
"Có thể không biết sao? Hình nền của Liễu Thất Ngọc, cho dù tôi không muốn biết, cô ta cũng đưa điện thoại của mình đến trước mặt tôi, tôi không thể không nhìn." Ô Hạm Tầm lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, khi đó cô ấy uống say, không chịu nhìn điện thoại của Liễu Thất Ngọc, lúc đó Liễu Thất Ngọc cũng uống say, kết quả là kiên quyết kéo đầu cô ấy qua, dí điện thoại vào mặt cô ấy, lại còn tăng thêm chút phép thuật đóng băng, làm cho cô ấy bị lạnh đến mức tỉnh rượu, từ đó cô ấy hoàn toàn nhớ kỹ người bạn gái này của Liễu Thất Ngọc.
"Ha... Ờm, Lam học tỷ, chị không cần lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy đâu, Liễu tiểu thư chỉ muốn bạn của cô ấy biết chị mà thôi, có lẽ, có lẽ phương pháp hơi ép buộc nhưng xuất phát điểm là tốt!" Mộc Chiêu nhìn sắc mặt đang từ vui vẻ chuyển sang u ám của Lam Ngu Cảnh với tốc độ chóng mặt, nàng vội vàng hòa giải.
"Thật là... Mất mặt." Lam Ngu Cảnh gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
"Mà trước đây cô chính là một kim ưm ưm ưm... Nổi tiếng trong hội quán!" Mộc Chiêu kịp thời bịt miệng Ô Hạm Tầm, tránh cho sau này gây ra thảm kịch.
"Cái gì nổi tiếng?" Vẻ mặt Lam Ngọc Cảnh trở nên có chút nguy hiểm.
"Kim, kim..." Ô Hạm Tầm lập tức lắp bắp sau khi bị Mộc Chiêu dùng ánh mắt cảnh cáo, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới sửa miệng, nói: "Kim quy tế[1]!"
[1] (金龟婿) Con rể vàng/con rể nghìn tỷ
"Hả?"
"Cái..."
"..." Phó Du Thường thở dài.
Dù sao "Kim quy tế" cũng nghe tốt hơn "Kim chủ tiêu tiền như nước" một chút, chí ít Ô Hạm Tầm cho rằng như thế.
"..." Lần đầu tiên trong đời được gọi là con rể vàng, Lam Ngu Cảnh cảm thấy tâm tình của mình khá vi diệu.
"Tại sao..."
Ô Hạm Tầm liếc nhìn Mộc Chiêu, sau khi nhận được ánh mắt khích lệ của nàng, cô ấy thận trọng giải thích: "Đây không phải là... Không phải là do kỹ năng quản lý kém của Liễu Thất Ngọc, khiến hội quán gần như hết tiền mua thức ăn sao, sau đó vừa lúc gặp được cô, cô... Vừa đẹp vừa có năng lực và còn giàu nên cách nói này đã được lan truyền, tôi nhớ... Đó là một cách khen khoảng 1000 năm trước, nếu tôi nói sai, vậy, coi như tôi chưa nói gì đi ha!"
Ô Hạm Tầm lau mồ hôi không tồn tại trên trán, cuối cùng cũng nói tròn chữ.
"Cô ấy là một người già mấy ngàn tuổi, suy nghĩ của cô ấy có chút khác biệt với chúng ta." Mộc Chiêu thở phào nhẹ nhõm, Liễu Thất Ngọc đã vất vả đủ rồi, ít nhất ở đây các nàng cũng không nên đổ thêm dầu vào lửa cho người ta.
"Mấy ngàn tuổi?" Lam Ngu Cảnh hiểu ý gật gật đầu, trong giọng nói có chút kính trọng, dù sao Ô Hạm Tầm cũng là một người có tuổi. "Mà này, Liễu Thất Ngọc năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Cô ta hả, quỷ nhỏ mấy trăm tuổi, tuổi cụ thể... Cô ta có chút danh tiếng trong lịch sử, ít nhất cũng phải có ghi chép trong dã sử? Tìm thử rồi biết, được xem là một hoa khôi rất xinh đẹp? Ngay cả vương gia nhân loại cũng muốn cưới cô ta." Ô Hạm Tầm không chắc chắn lắm, cô ấy cũng chỉ nghe người khác nói.
"Chị ấy có trong lịch sử?"
"... Giang Nam có một người tên Liễu Thất Ngọc, tuổi trẻ, sắc đẹp khuynh thành, dù chỉ nhìn thấy một cái cũng đáng giá ngàn vàng, vào năm Bích Ngọc, một vị vương gia muốn lấy nàng làm vợ lẽ, là tự nhảy xuống thuyền hoa, hương tiêu ngọc vẫn..." Phó Du Thường từng đọc rất nhiều sách sử, sau khi suy nghĩ một lúc, thực sự nhớ ra có một đoạn văn có phần tương tự.
"Đại khái là như vậy, nội dung trên đó là Liễu Thất Ngọc sao?"
"Hình như vậy?" Ô Hạm Tầm không nhớ rõ lắm, "Chắc cũng giống như vậy, tôi chỉ nhớ lúc cô ta chết thì tuổi không lớn, bộ dáng bây giờ là sau này đặc biệt điều chỉnh mà có."
"Là sao?" Mộc Chiêu nghe nhưng không hiểu.
"Nói tóm lại là cô ấy rất xinh đẹp, năm cô ấy 16 tuổi, có một vị vương gia muốn cưới cô ấy làm vợ lẽ, muốn lấy cô ấy làm thê thiếp, cho nên cô ấy nhảy từ trên thuyền xuống sông tự sát." Phó Du Thường dùng từ ngữ thông thường nói lại lần nữa.
Ô Hạm Tầm thấy nắm đấm của Lam Ngu Cảnh càng siết chặt hơn.
"Cmn!" Mộc Chiêu không nhịn được chửi thề.
"Cuối cùng tên vương gia kia thế nào?" Sắc mặt Lam Ngu Cảnh âm trầm, hỏi.
"Hình như là chết rồi? À không, ý tôi là hình như hắn đã bị Liễu Thất Ngọc trả thù rồi? Một thân màu đỏ của cô ta không phải ngẫu nhiên mà có đâu."
Lam Ngu Cảnh không còn tâm tư tiếp tục trò chuyện, cô ấy hỏi câu Phó Du Thường vừa nói là từ đâu ra, sau khi nhận được câu trả lời liền mang gương mặt u ám rời đi.
"Sao cô ấy lại rời đi vội vàng như vậy thế?" Ô Hạm Tầm khó hiểu.
"Chắc là muốn tìm xem mộ của tên vương gia kia được chôn ở đâu, muốn tới đào mộ lên để trút giận. Còn cô thì sao, vội vàng đến đây như vậy chắc có vấn đề gì phải không?" Người không thể liên lụy vào chuyện này cuối cùng cũng rời đi, Phó Du Thường mới mở miệng hỏi.
"Đừng nói nữa, tôi sắp tức chết rồi!" Gương mặt Ô Hạm Tầm như đưa đám, phàn nàn về những chuyện bi thảm mình đã trải qua với hai người, "Cái tên lòng dạ hiểm độc vô lương Tần Quảng Vương đó, nhốt tôi ở đó làm sức lao động miễn phí, tôi thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi để nói chuyện với hai người!"
"Ngoan nha, nhưng sao Tần Quảng Vương kia có thể không trả lương chứ? Sau này tôi sẽ tố cáo ông ta!" Mộc Chiêu sờ sờ đầu Ô Hạm Tầm, an ủi nói. "Ừm!" Ô Hạm Tầm dùng sức gật đầu... Ủa, không đúng, trọng điểm là không trả lương sao?
"Vậy lúc đó cô vội vàng đến Địa Phủ, nói muốn hỏi Tần Quảng Vương một chuyện, có manh mối gì không?" Phó Du Thường nhắc nhở.
Nói đến đây, sắc mặt Ô Hạm Tầm càng thêm khổ hơn: "Có manh mối, là tin xấu, trong Địa Phủ có gián điệp, thời thế thật sự đã thay đổi, ngay cả Địa Phủ cũng xảy ra chuyện như vậy, thật không dám tưởng tượng."
"Từ khi điều tra cho đến bây giờ đã bắt được hai tên, một trong số đó thuộc về Sở Diệm, còn không biết trong số rất nhiều quỷ sai như vậy có bao nhiêu tên gián điệp. Tần Quảng Vương đã xin Địa Tạng Bồ Tát để Đế Thính đến giúp đỡ, hy vọng ông ta có thể trực tiếp ném tên gián điệp kia xuống 18 tầng địa ngục rửa sạch một lần, thế này mới có thể giải thích nhanh hơn.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
"Nếu Địa Phủ xảy ra sơ suất lớn như vậy, chỉ sợ Thập Điện Diêm Vương sẽ bị trừng phạt. Đúng rồi! Lần trước cô làm nổ ra một cái hố bên cạnh Hoàng Tuyền! Tôi đã giúp cô đổ chuyện này lên người Sở Diệm, ngàn vạn lần đừng thừa nhận! Nếu không, Tần Quảng Vương hẹp hòi đó sẽ ghi cô một bút nợ!"