• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đêm tối, quái vật gầm thét nhưng lại có cảm giác như ngoài mạnh trong yếu.

Khấu Tử Thư bị kéo đi tìm lại mặt mũi, không biết vì sao có thể nghe được tâm tình của quái vật, nhưng âm thanh từ xa truyền đến thật sự giống như một chú chó con đang bị đe dọa, kẹp chặt cái đuôi nơm nớp lo sợ, còn muốn nhe răng muốn đe dọa kẻ thù nhưng bộ dáng lại có vẻ sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Không đúng, không phải có vẻ muốn chạy, nó đã chạy rồi, Khấu Tử Thư nghe thấy tiếng của nó, chẳng những không đến gần mà còn dần dần rời xa, tốc độ còn rất nhanh!

Người từng thoát chết trong gang tấc dưới móng vuốt của quái vật đều có cảm xúc lẫn lộn, quả nhiên ôm đùi là một chân lý không thể thay đổi từ xưa đến nay.

Bởi vì Khấu Tử Thư chưa bao giờ nhìn thấy khả năng uy hiếp quỷ quái của Phó Du Thường trước đây nên khi ba người Mộc Chiêu công khai đi về phía ngôi làng, cô nàng còn đề nghị có cần tránh xa một chút hay không, lỡ như đụng phải quái vật kia thì làm sao bây giờ?

Mộc Chiêu trấn an cô nàng, chỉ chỉ vào người vợ đuổi quỷ vạn năng của mình: "Học tỷ của tôi đuổi quỷ còn giỏi hơn đuổi muỗi... À không đúng, là rất lợi hại! Quỷ bình thường không dám đến gần, cho nên chúng thường tránh né chúng tôi khi gặp chúng tôi trên đường."

Đối với việc Mộc Chiêu vô tình "lỡ lời", Phó Du Thường đã quen với việc thở dài bất lực.

"Lỡ lời, lỡ lời... Hì hì..." Mộc Chiêu vội vàng đến bên cạnh Phó Du Thường giải thích, muốn dùng những lời yêu thương mắc ói để bù đắp cho sự lỡ miệng của mình.

Thấy vợ vợ hai người lại dính lấy nhau, Khấu Tử Thư lặng lẽ tiến lại gần ông lão.

Cũng may dọc đường này còn có một ông lão đi cùng cô nàng, nếu không cô nàng chen vào giữa một cặp đôi, hình ảnh đó quá đẹp, vết thương trong lòng có lẽ còn lớn hơn vết thương thể xác.

"Ôi, còn trẻ thật là tốt. Nhớ năm đó khi tôi và vợ tôi còn trẻ..." Lý lão đột nhiên thở dài.

Vẻ mặt Khấu Tử Thư dần dần trở nên hoảng sợ, nếu không thì để chó độc thân như cô nàng đi cùng mèo là được rồi.

Nhưng dường như hai con mèo không thích cô nàng, không muốn đi cùng cô nàng, Khấu Tử Thư càng cảm thấy tổn thương hơn.

Phó Du Thường sờ sờ đầu Mộc Chiêu, vô tình nhìn thấy dáng người Khấu Tử Thư có chút không đúng, tư thế đi lại cũng có chút quái dị.

"Cảnh sát Khấu... Cô bị thương?"

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì." Khấu Tử Thư đặt tay lên bụng trái, lắc đầu tỏ vẻ không sao.

"Vết thương nhỏ ở vùng hoang dã này cũng rất có gì đó! Lỡ như bị nhiễm trùng thì sao? Vết thương đã được xử lý chưa?" Mộc Chiêu nghe Phó Du Thường nói như vậy, còn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí, đây chắc chắn không phải là vết thương nhỏ như Khấu Tử Thư nói!

"Đã xử lý rồi. Người dân trong làng này đã cho tôi thuốc."

Người dân trong làng?

Có trời mới biết rốt cuộc ngôi làng này là thứ gì, thuốc của bọn họ thực sự có thể dùng được sao?!

Mộc Chiêu cảm thấy nổi da gà, giục cô nàng tìm một chỗ dừng chân để đổi thuốc, cũng may lần này bọn họ ra ngoài đã chuẩn bị đầy đủ, có rất nhiều thuốc, phải nhanh chóng tìm chỗ dừng chân để đổi thuốc cho Khấu Tử Thư.

Nếu bọn họ muốn tìm một nơi để dừng chân, lựa chọn duy nhất là ngôi làng kỳ lạ nơi Khấu Tử Thư ở, nhưng câu hỏi đặt ra là liệu người dân ở đó có chào đón bọn họ hay không.

Đối với sự nghi ngờ của Phó Du Thường, Khấu Tử Thư kiên quyết nói bọn họ sẽ không.

"Bọn họ coi những người ngoài chúng ta như tế phẩm, ai cũng nhiệt tình như chó nhìn thấy xương, hận không thể gọi hết cả họ hàng đến, sao có thể đuổi người từ bên ngoài đi?" Mỗi khi Khấu Tử Thư nhớ lại với thái độ nhiệt tình của dân làng đều cảm thấy sởn tóc gáy.

"Khó mà nói, nếu dân làng đều là quỷ, chắc chắn sẽ vô cùng không hoan nghênh học tỷ, phải không?" Mộc Chiêu nhỏ giọng lẩm bẩm, "Có lẽ dời cả cổng làng đi ngay tại chỗ cũng không muốn cho học tỷ đi vào."

Khả năng này thực sự vẫn có thể tồn tại, Mộc Chiêu vô tình bật cười khi nghĩ đến cảnh tượng đó.

"Khụ khụ..." Khấu Tử Thư ho khan để che giấu tiếng cười vô tình phát ra của mình.

"Vậy không phải ngay cả tư cách ở cổng làng chị cũng không có sao?" Phó Du Thường nhìn người vợ luôn nói ra những lời kinh người, nói phụ hoạ.

Mộc Chiêu lập tức biểu thị mình sẽ đồng cam cộng khổ với học tỷ!

"Được rồi, được rồi, không đùa nữa, Lý lão, hiện tại ngài không cảm nhận được vị trí cụ thể sao?" Phó Du Thường hỏi ông lão bên cạnh.

Lý lão lắc đầu, sau khi đến đây không chỉ thời gian có vấn đề mà thiên cơ cũng rối tung lên, như bị thứ gì đó làm cho mơ hồ đi.

"Khí cơ bị che lại, tôi không còn thấy rõ phương hướng nữa. Có lẽ ở ngôi làng kỳ lạ này sẽ có nhiều manh mối hơn."

Nghe Lý lão nói xong, trong lòng Phó Du Thường yên tĩnh lại, khí cơ bị che lại có nghĩa là nơi này quả thực là một nơi tốt để giấu đồ, có khả năng thân thể của Chiêu Chiêu cũng được giấu ở đây.

"Vậy chúng ta đi thử xem, tốt nhất là có thể ở lại." Phó Du Thường còn chưa nói hết lời đã nhìn thấy phía xa có một bóng người đứng cứng ngắc bên gốc cây ở lối vào làng...

Không đúng.

Vẻ mặt Phó Du Thường nghiêm lại, Khấu Tử Thư lập tức lao về phía trước.

"Vl!" Khi Mộc Chiêu bay tới nhìn xem, nàng sợ đến mức lui về phía sau.

Đó là một cái xác có đôi mắt sắp lòi ra ngoài, chết không nhắm mắt, bị treo cổ trên cây với một sợi dây thừng, hai chân chạm đất nhưng lại bị treo cổ chết.

"Anh ta... Chết rồi?" Khấu Tử Thư tiến lên kiểm tra, phát hiện thi thể đã cứng ngắc, có lẽ đã bị treo ở đây một thời gian khá dài.

"Anh ta là ai?"

"Một phượt thủ." Khấu Tử Thư thở dài, trong lòng tràn ngập nghi hoặc: "Không phải tối nay sắp xếp cho tôi ra ngoài sao? Tại sao anh ta cũng ra ngoài? Rõ ràng anh ta biết ban đêm có quái vật..."

"Xảy ra chuyện gì vậy?!" Một giọng nói có phần lo lắng vang lên từ phía sau bọn họ, nhưng không ai nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Mộc Chiêu suýt chút nữa đã đập mạnh tập tranh trong tay vào mặt người đó, may mà lý trí giữ nàng lại.

"Người trẻ tuổi sao lại nghĩ quẩn như vậy?" Một ông già nhìn qua khoảng 60 tuổi chạy tới, lướt qua vài người kiểm tra tình trạng của người treo cổ, có lẽ xác định anh ta không thể cứu được nên lắc đầu không ngừng thở dài.

Ông ta chỉ cách Phó Du Thường vài bước nhưng không bị ảnh hưởng gì cả...

"Khấu tiểu thư, trời đã khuya rồi, cô nhanh chóng về đi, tôi sẽ tìm người đưa cậu ta xuống." Trưởng làng nói với Khấu Tử Thư đang ở gần ông ta.

"Tôi có thể giúp một tay." Làm cảnh sát, Khấu Tử Thư không sợ xác chết, lại bị đối phương ngăn lại.

"Đừng, đừng, con gái đụng vào những thứ này không tốt, tôi đi tìm mấy cậu con trai tới. Dao Thần phù hộ, trước tế lễ lại xảy ra chuyện như thế này, thật sự khiến cho người ta bất an..."

"Ba vị là từ bên ngoài tới sao?" Trưởng làng quay đầu lại, dường như lúc này mới phát hiện những người khác, có chút kinh ngạc.

Ba vị?

Mộc Chiêu vô thức để đôi chân rời khỏi mặt đất của mình chạm đất lần nữa, người này có thể nhìn thấy nàng sao? Ông ta không sợ học tỷ mà còn có thể nhìn thấy nàng, rốt cuộc ông ta là cái thứ gì? Đáng tiếc trong cốt truyện không nói tỉ mỉ.

Phó Du Thường bình tĩnh lấy cớ cho mình và những người khác: "Chúng tôi là bạn của Khấu Tử Thư, chúng tôi đi du lịch, không ngờ bị lạc tới đây, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài được..."

Trưởng làng không đợi cô nói xong đã lập tức nhiệt tình như thay đổi một bộ mặt khác, hoàn toàn mất đi vẻ tiếc hận vừa rồi.

"Cứ ở trong làng của chúng tôi đi! Nhà chúng tôi vẫn còn một phòng trống, chậm trễ tìm chỗ ở bên ngoài không an toàn đâu."

"Có làm phiền ông quá không?"

"Làm phiền cái gì chứ? Không ít người trẻ tuổi trong làng chúng tôi đã ra ngoài, nhà trống rất nhiều, chỉ là thêm ba người nữa thôi, mọi người cứ yên tâm ở lại đây đi, hai ngày nữa chúng tôi sẽ tổ chức một lễ hội lớn hàng năm ở đây, ở lại cho thêm náo nhiệt đi!" Trưởng làng không đợi bọn họ có đồng ý hay không đã trực tiếp gọi điện thoại cho một đám đàn ông cơ bắp.

Hai gã cường tráng đưa thi thể xuống và khiêng đi, số còn lại vây quanh đám người Phó Du Thường, như thể nếu bọn họ không đồng ý sẽ "mời" bọn họ đi vào.

Quả nhiên rất nhiệt tình.

Phó Du Thường khách sáo hai ba câu với trưởng làng liền đồng ý ở lại, hiển nhiên trưởng làng có một cảm giác như trút được gánh nặng.

Trưởng làng nói đã muộn rồi, dù sao cũng là bạn bè của nhau nên ông ta cũng mời Khấu Tử Thư ở lại.

Lúc rời đi, trông trưởng làng rất vui vẻ, nếu không có người chết, có lẽ ông ta sẽ ngâm nga bài "Hôm nay là một ngày đẹp trời."

Chỉ là ông ta có lẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được đám người ông ta mời ở lại là một bầy sói, hiện tại ông ta cười vui vẻ bao nhiêu thì sau này lại khóc thảm thương bấy nhiêu.

Một lúc sau, trưởng làng mang một ít đồ ăn tới, nói là có lẽ bọn họ vẫn còn chưa ăn cơm chiều, nên ăn chút gì đó lót bụng.

"Meo..." Nhìn trưởng làng mỉm cười đặt đồ ăn xuống, Than Đá nhe ​​răng, nằm trong góc nhịn lại cảm xúc muốn xé nát ông ta.

Chờ đến khi đèn của phòng bên cạnh tắt, Mộc Chiêu bảo Khấu Tử Thư nằm trên giường, vén quần áo của cô nàng lên, còn nói nếu cô nàng không nghe lời, khi trở về sẽ cáo trạng với chị Du Thư.

Nghe đến tên Phó Du Thư, Khấu Tử Thư lập tức ngoan ngoãn nằm trên giường.

Sau khi cởi bỏ băng gạc quấn vết thương, Mộc Chiêu hít hà một hơi.

"Cái này mà cô gọi là vết thương nhỏ? Quả là tráng sĩ!"

Vừa rồi lăn lộn bên ngoài, vết thương lại bị rách, trông giống như một lỗ hổng dữ tợn do một loại móng vuốt nào đó tạo ra, lộ cả thịt ra ngoài, Mộc Chiêu vô cùng hoài nghi nếu vết thương sâu hơn thì có lẽ ruột đã lộ ra ngoài!

Ngay cả Phó Du Thường nhìn còn cau mày, không đồng ý: "Nếu cô ra ngoài mạo hiểm sẽ chỉ khiến vết thương rách thêm."

"Nhưng tôi phải tìm cách đi ra ngoài, nếu không mọi người sẽ bị mắc kẹt ở đây mà chết." Khấu Tử Thư bất đắc dĩ cười nói.

Lý lão lấy một ít thuốc dán từ vết thương của Khấu Tử Thư ra xem xét, may mà đó chỉ là thảo dược bình thường, không có gì không ổn.

Tuy nhiên, loại thuốc dán thảo dược giã nhuyễn này phát huy tác dụng rất chậm nên Lý lão lấy thuốc tự chế ra đưa cho Khấu Tử Thư.

"Những người kia đâu? Sao lại để cô ra ngoài một mình?" Không cần nghĩ cũng biết Khấu Tử Thư đã bị những người đó lập nhóm xa lánh.

"Là rút thăm quyết định." Khấu Tử Thư không cảm thấy có gì không đúng.

Mộc Chiêu thở dài, quên đi, đợi đến ngày mai khi tìm lại mặt mũi rồi vạch trần sự thật.

"Những người kia ở đâu? Nhà này chỉ có chúng ta ở sao?"

"Những người khác sống ở mấy căn nhà rải rác xung quanh. Hiện tại chỉ còn chúng ta ở trong nhà trưởng làng." Khấu Tử Thư nói: "Bởi vì trước lễ tế thần hai ngày, tức là ngày mai, sẽ rút thăm chọn ra một người trẻ tuổi trong làng từ 15 đến dưới 30 tuổi làm tế phẩm, mà những người đó không muốn dùng con ruột của mình làm tế phẩm nên sẽ dùng những người như chúng ta thay thế, cho nên nhà nào cũng tranh nhau cho chúng ta vào ở."

"Người ở trong nhà trưởng làng vốn là phượt thủ treo cổ tự tử trên cây, cho nên ông ta mới nhiệt tình với mọi người như vậy." Đây là một bí mật mà Khấu Tử Thư vô tình phát hiện ra sau nhiều lần thời gian lặp lại.

Nhưng phát hiện bí mật này cũng vô dụng, sự phản kháng sẽ chỉ bị mọi người trong làng trấn áp, người được chọn vẫn bị mang đi, khi thời gian quay lại lần nữa, chỉ có những người ngoài như bọn họ mới không bị thiết lập lại.

Hiểu rồi, hóa ra là tìm kẻ chết thay, khó trách ông ta lo lắng như vậy, Mộc Chiêu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Bắt các nàng làm kẻ chết thay, không nhận chút dạy dỗ là không thể nào nói nổi phải không?

Hai kẻ ở phòng bên cạnh không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng ớn lạnh, bất giác rùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK