"Shh..." Khấu Tử Thư té xuống dốc, đụng vào một thân cây thấp rồi dừng lại, cô nàng đau đớn hít sâu một hơi, nhưng chẳng mấy chốc cô nàng thậm chí còn không dám hít thở mạnh, nín thở co rúm người lại trong bãi cỏ tươi tốt.
Cô nàng chỉ hy vọng chỉ số IQ của thứ kia không cao, không phát hiện dấu vết mình ngã xuống.
Hơi thở nặng nề cùng với tiếng bước chân không chút che giấu dần dần đến gần, dường như có thứ gì đó to lớn đang đến gần, thần kinh Khấu Tử Thư căng thẳng, tuy ngã vào bụi cỏ nhưng cô nàng đã điều chỉnh thành tư thế có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Thứ phía trên quanh quẩn trong chốc lát, có lẽ là không phát hiện ra cô nàng nên lại lê từng bước nặng nề rời đi.
Nhưng Khấu Tử Thư vẫn không dám lơ là cảnh giác, bởi vì thứ kia có thể giết chết cô nàng bất cứ lúc nào, giống như lần trước vậy.
Cô nàng ấn vào bụng trái, vết thương nơi này là cái giá cô nàng phải trả cho sự bất cẩn của mình vào lần trước, chỉ có ban ngày mới thực sự an toàn, tối nay... Cô nàng chịu đựng ở đây một đêm đi.
Chỉ cần đợi cho đến khi mặt trời mọc là được.
Thời tiết đêm cuối thu đã vượt quá mức độ mát mẻ, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
Cô nàng không biết mình đã đánh rơi túi xách ở đâu, may mà cô nàng đã lấy ra bức tranh mà Mộc tiểu thư đưa trước đó, bây giờ tốt xấu gì cô nàng vẫn còn một con át chủ bài bảo toàn tính mạng.
Cô nàng đặt bức tranh lên ngực, sợ nó sẽ bị ướt vì sương và mồ hôi tay.
Nằm trên mặt đất, cô nàng nhìn vầng trăng màu đỏ kỳ lạ trên bầu trời, mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó sắp xếp lại những thông tin thu được trong khoảng thời gian này.
Cho đến khi có thứ gì đó xù xù chạm vào mặt cô nàng.
Cô nàng mở mắt ra, thấy một cục gì đó đen như mực.
"Meo ~" Trong đêm tối có tiếng mèo kêu, trong bầu không khí này, trái tim Khấu Tử Thư bị dọa đập thình thịch.
Trong tất cả các bộ phim ma cô nàng từng xem bù, tiếng mèo kêu luôn mang đến nhiều tai nạn xui xẻo.
Một đôi mắt màu vàng nhạt nhìn chằm chằm vào cô nàng, một lúc sau, con mèo quay lại không ngừng kêu với phía xa.
Khấu Tử Thư chống tay phải xuống đất, nhảy lên lao về phía con mèo, cố gắng bịt miệng nó lại, nếu để nó tùy tiện kêu gào trong hoàn cảnh này, ai biết sẽ thu hút thứ gì tới!
Đáng tiếc, động tác xuất sắc của mèo con đã khiến cô nàng không thể chạm vào một sợi lông mèo nào, thậm chí còn bị chân sau của mèo con đá vài cái, để lại vết bùn hình móng mèo khắp mặt, một cảnh sát từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thế mà thua trước một con mèo, Khấu Tử Thư bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Meo meo!"
"Được rồi, được rồi, Hòn Than, đừng kêu nữa, mẹ tới rồi đây!"Mộc Chiêu bay tới trước, sau đó nhìn thấy một "kẻ man rợ" đang chật vật quỳ trên mặt đất.
"Kẻ man rợ" này trông hơi quen quen...
"Cảnh sát Khấu?" Phó Du Thường và Lý lão tới chậm hơn một chút, khi cô nhìn thấy "kẻ man rợ" kia, dùng đèn pin chiếu vào mặt kẻ đó, mặc dù vô cùng bẩn thỉu và chật vật nhưng Phó Du Thường vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra người đó.
"Khấu Tử Thư?!" Mộc Chiêu vô cùng kinh ngạc, nàng ngồi xổm xuống nhìn kỹ khuôn mặt của cô nàng, thực sự là Khấu Tử Thư!
"Sao cô lại dày vò bản thân mình như thế này? Đứa nhỏ xui xẻo này, có phải cô lại không nghe lời của tôi phải không?!"
Khấu Tử Thư thấy hai người đại diện cho sức mạnh và trí tuệ của mình đồng thời xuất hiện ở rừng núi hoang vắng này, sau mấy ngày sợ hãi bất an, lần đầu tiên cô nàng có cảm giác vô cùng an tâm.
Mặc dù đã nhiều lần gài bẫy mình nhưng làm đồng đội trong tình huống nguy cấp thì hai vị này rất đáng tin!
"Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, vốn là muốn tránh đi nơi này nhưng không biết làm sao lại đi tới, sau đó nhìn thấy một người đang hấp hối cầu cứu tôi, tình thế cấp bách nên tôi không suy nghĩ mà đi theo đến nơi này. "
"Sau đó tôi tìm được tất cả những người mất tích trước đó! Tôi muốn đưa bọn họ ra ngoài nhưng dù có đi thế nào cũng không thể rời khỏi nơi quỷ quái này."
Khấu Tử Thư xoa xoa đất cỏ trên tay, có vẻ có chút co quắp, lời nói của Mộc Chiêu lần lượt trở thành sự thật, là bản thân không nghe lời khuyên của người ta.
"Xin lỗi, tôi đã không nghe lời cô."
"Haizz." Mộc Chiêu bay lên vỗ nhẹ cái đầu dơ bẩn của Khấu Tử Thư, "Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh được, nhưng cô thật may mắn, đúng lúc gặp được chúng tôi."
Nếu các nàng không đến, cô nương ngốc nghếch này sẽ không nhận ra "sự thật" cho đến khi bị "người" mà cô nàng bảo vệ đâm sau lưng.
Nhưng nếu đã gặp nhau ở đây... Có nghĩa là các nàng cũng đã đến được... "Quỷ quật" kia?
Thân thể của nàng bị giấu ở đây?
Mặc dù nàng có nghĩ đến chuyện đến thành phố G xem có thể thuận tiện vớt Khấu Tử Thư về không, nhưng vừa đến nơi đã gặp được cô nàng, có phải là quá trùng hợp rồi không?! Đây chính là hào quang của nữ chính sao trong truyền thuyết sao?! Ghen tị quá!
"Sao hai người lại đến đây? Lại... Còn mang theo một ông lão nữa? Ở đây rất kỳ lạ. Một khi đã vào rồi thì không tìm được đường ra, có phải là bị ma bắt không?" Gần đây Khấu Tử Thư đã học được rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, ngay cả bị ma bắt cũng biết.
"Tôi quên giới thiệu với cô, vị này là một Thiên Sư, ông ấy cùng chúng tôi tới đây là có việc muốn làm, gọi ông ấy là Lý lão là được, chúng tôi cũng đi lung tung, đi theo Hòn Than tới đây, ai biết vừa vào đã thấy người nào đó bị mèo bắt nạt." Mộc Chiêu cố gắng nhịn cười. Nếu lúc này không cẩn thận cười ra tiếng thì có chút không tôn trọng cảnh sát Khấu.
Hòn Than meo một tiếng như thể đáp lại lời nói của Mộc Chiêu, trong khi Than Đá bên cạnh trợn trắng mắt.
Mấy ngày trước, cháu gái Lý lão đã hồi phục rất tốt sau ca phẫu thuật, sắp có thể được xuất viện, Phó Du Thường đã sắp xếp một vài người đáng tin cậy đến chăm sóc cô bé, Lý lão cuối cùng cũng có thể cùng các nàng đến thành phố G để đoạt người với Quỷ Vương mà không cần phải lo lắng gì.
Tin tức chí bảo của Quỷ Vương rơi vào tay một người nào đó họ Quách lan truyền nhanh chóng mặt, một con quỷ nào đó ở thành phố G nổi điên không màng tất cả, sau khi gọi Chử Hâm về giữ nhà, hắn vội vàng mang theo chủ lực của mình chạy đến thành phố H.
Nhưng Phó Du Thường đã sớm biết chuyện này thông qua tình báo, sau đó cô đã cùng Mộc Chiêu đi vòng qua thành phố G. Điều ngoài ý muốn duy nhất chính là hai chú mèo con.
Trong kế hoạch không loại trừ khả năng Quỷ Vương sẽ đến nhà các nàng, nên cho dù là người hay là mèo đều không thể ở nhà, thế là Phó Du Thường bàn bạc với Mộc Chiêu, chuẩn bị đưa mèo đến nhà Lam Ngu Cảnh để nuôi nhờ.
Các nàng hy vọng hai chú mèo con vừa ngoan vừa biết làm nũng này có thể mang lại cho Lam Ngu Cảnh một tâm trạng tốt, nếu tâm trạng của cô ấy khá hơn, có lẽ cô ấy sẽ sẵn lòng ngồi xuống và vui vẻ nói chuyện với Liễu Thất Ngọc.
Đúng vậy, Lam Ngu Cảnh đã biết thân phận của Liễu Thất Ngọc và đuổi cô ấy ra khỏi nhà, người ngoài không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra nhưng kết quả phát triển tổng thể giống như Phó Du Thường đã đoán, Lam Ngu Cảnh rất tức giận, ít nhiều đã làm lu mờ sự sợ hãi của con người đối với ma quỷ, kết quả có thể tưởng tượng được.
Vốn dĩ hai chú mèo được gửi ở nhà Lam Ngu Cảnh, nhưng khi các nàng lái xe đến thành phố G theo sự hướng dẫn của Lý lão, sau khi bước vào nơi xa lạ này, hai quả bóng lông không biết từ đâu "vèo" ra ngoài.
Mộc Chiêu sửng sốt, nàng hoàn toàn không biết làm sao hai nhóc mèo này có thể đến đây, làm sao có thể gặp được hai con mèo giống hệt mèo nhà nàng ở nơi rừng rú hoang vu này?
Bởi vì sự nhầm lẫn lần trước, Mộc Chiêu cẩn thận nghiên cứu một hồi, xác nhận hai chú mèo này chính là mèo nhà các nàng!
Phó Du Thường lập tức gọi cho Lam Ngu Cảnh, nói với cô ấy hai chú mèo đã theo cô đến thành phố G nên cô ấy không cần phải lo lắng.
Sau đó, các nàng dự định tạm thời gửi nuôi hai chú mèo nghịch ngợm đến một cửa hàng thú cưng bên ngoài.
Nhưng lúc này muốn ra ngoài cũng đã muộn, các nàng đã bị nhốt ở bên trong, điện thoại cũng rơi vào trạng thái không có tín hiệu, muốn thoát ra thì phải tìm được "cánh cửa" của nơi này.
Trong lúc tuyệt vọng, các nàng chỉ có thể mang mèo theo, may mắn là mèo nhà các nàng rất ngoan, không chạy lung tung, thậm chí còn tìm được "con mồi".
Là một "con mồi", Khấu Tử Thư nên cảm ơn Hòn Than, bằng không cô nàng nằm trong bãi cỏ này, Mộc Chiêu sẽ không thể nhìn thấy cô nàng.
"... Nhìn tình huống ở đây thì không giống như bị ma bắt." Lý lão đã bắt đầu cân nhắc hoàn cảnh xung quanh trong khi những người còn lại đang nói chuyện, ông lấy ra một thanh kiếm gỗ đào và đâm xuống đất, sau đó rắc một ít chất bột kỳ lạ màu đỏ, nếu là ma bắt người, nhất định sẽ có phản ứng, nhưng đáng tiếc là không có.
Nếu là ma bắt người bình thường, Phó Du Thường đứng ở đây là có thể phá vỡ được, nhưng hiện tại nó lại trở thành một ẩn số khó giải quyết hơn.
"Cảnh sát Khấu đã ở đây bao lâu rồi?" Phó Du Thường nhìn vầng trăng kỳ lạ trên bầu trời, cảm thấy có gì đó không ổn.
"... Đã gần một tháng rồi, nhưng tôi vẫn chưa tìm được lối ra. Đồng nghiệp của tôi chắc đang lo lắng chết mất, cũng không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi." Khấu Tử Thư thở dài.
"Khoảng thời gian kể từ lần cuối cô liên lạc với chị gái tôi và khi chúng tôi đến đây chỉ khoảng 10 ngày. Thời gian có vấn đề sao?" Phó Du Thường rời mắt khỏi mặt trăng kỳ lạ.
"Đúng vậy, hình như thời gian ở đây có gì đó không ổn." Sau khi Khấu Tử Thư dò hỏi những người bị mắc kẹt từ trước, cô nàng đã đưa ra kết luận này. "Nơi này cứ 10 ngày lại tổ chức một sự kiện tế thần. Ngày đầu tiên tôi đến vừa lúc gặp được, tổng cộng đã trải qua ba lần, lần thứ tư là ba ngày sau... Quả thực tôi đã ở đây hơn hai mươi ngày."
"Có lẽ... Thời gian ở đây khác với bên ngoài?"
"Cũng có thể nhận thức của chúng ta đã thay đổi, vị này... Cảnh sát Khấu phải không? Có thể cho tôi biết trong khoảng thời gian này cô đã gặp chuyện gì không?" Sự việc khó giải quyết hơn dự kiến, Lý lão trầm giọng hỏi.
Đối mặt với Lý lão đang dò hỏi, Khấu Tử Thư nói: "Ngài gọi tôi là tiểu Khấu là được. Trong khoảng thời gian này..."
Những gì Khấu Tử Thư trải qua cũng giống như cốt truyện mà Mộc Chiêu biết.
Cảnh sát ngay thẳng lập cứu trợ một người phụ nữ cả người đầy máu, người phụ nữ cầu cô nàng cứu bạn trai mình, cảnh sát lập tức đuổi theo một bóng người khả nghi theo hướng ngón tay người phụ nữ. Tuy nhiên, sau khi băng qua một khu rừng, cảnh sát đã mất dấu người đó, sau khi không tìm được bất kỳ dấu vết gì, cô nàng không còn cách nào khác đành phải trở về theo đường cũ.
Nhưng cảnh sát đi theo đường cũ lại đi vào một ngôi làng, người dân trong làng rất nhiệt tình và mời cô nàng tham gia ngày lễ mỗi năm một lần của làng.
Cảnh sát cảm thấy có gì đó không ổn nên đã khéo léo từ chối lòng tốt của dân làng, rời khỏi làng dưới ánh mắt quỷ dị của những người đó, tuy nhiên, cô nàng vẫn quay lại hết lần này đến lần khác.
Cô nàng không thể rời khỏi đây, cảnh sát căng da đầu ở lại sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, mà tại ngôi làng này, cô nàng cũng phát hiện ra những đồng đội và bạn đồng hành trong nhóm khảo cổ đã mất tích trước đó của mình.
Cái gọi là nghi thức tế thần là giết một người sống và hiến tế cho thần minh, mà người bị hiến tế sẽ biến thành một con quái vật và đi lang thang quanh làng vào ban đêm.
Cho đến 10 ngày sau, thời gian dường như được thiết lập lại, nghi thức tế thần mỗi năm một lần sẽ lại bắt đầu.
Mà từ khi có người vô tình đi nhầm vào làng, các dân làng đã bắt đầu chọn những người đến từ ngoài làng để hiến tế.
Ban ngày có dân làng như hổ rình mồi, ban đêm có quái vật đói khát mất kiểm soát, trạng thái tinh thần của con mồi tụ tập ở đây gần như đi đến giai đoạn suy sụp, vừa vặn lúc này trong đám người có một hai người thông minh, đề xuất cơ hội rời khỏi đây có thể là ban đêm không ai dám ra ngoài.
Dù đúng hay không thì chuyện này cũng trở thành lý do để đám người hỗn loạn lợi dụng.
Thế là nữ cảnh sát bị lợi dụng xuất hiện ở đây.
Nhưng vấn đề không lớn, bị gài bẫy cũng không sao.
Mộc Chiêu vỗ vỗ vai Khấu Tử Thư, nói: "Đi thôi! Tôi dẫn cô đi tìm lại mặt mũi!"
Cô nàng chỉ hy vọng chỉ số IQ của thứ kia không cao, không phát hiện dấu vết mình ngã xuống.
Hơi thở nặng nề cùng với tiếng bước chân không chút che giấu dần dần đến gần, dường như có thứ gì đó to lớn đang đến gần, thần kinh Khấu Tử Thư căng thẳng, tuy ngã vào bụi cỏ nhưng cô nàng đã điều chỉnh thành tư thế có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Thứ phía trên quanh quẩn trong chốc lát, có lẽ là không phát hiện ra cô nàng nên lại lê từng bước nặng nề rời đi.
Nhưng Khấu Tử Thư vẫn không dám lơ là cảnh giác, bởi vì thứ kia có thể giết chết cô nàng bất cứ lúc nào, giống như lần trước vậy.
Cô nàng ấn vào bụng trái, vết thương nơi này là cái giá cô nàng phải trả cho sự bất cẩn của mình vào lần trước, chỉ có ban ngày mới thực sự an toàn, tối nay... Cô nàng chịu đựng ở đây một đêm đi.
Chỉ cần đợi cho đến khi mặt trời mọc là được.
Thời tiết đêm cuối thu đã vượt quá mức độ mát mẻ, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
Cô nàng không biết mình đã đánh rơi túi xách ở đâu, may mà cô nàng đã lấy ra bức tranh mà Mộc tiểu thư đưa trước đó, bây giờ tốt xấu gì cô nàng vẫn còn một con át chủ bài bảo toàn tính mạng.
Cô nàng đặt bức tranh lên ngực, sợ nó sẽ bị ướt vì sương và mồ hôi tay.
Nằm trên mặt đất, cô nàng nhìn vầng trăng màu đỏ kỳ lạ trên bầu trời, mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó sắp xếp lại những thông tin thu được trong khoảng thời gian này.
Cho đến khi có thứ gì đó xù xù chạm vào mặt cô nàng.
Cô nàng mở mắt ra, thấy một cục gì đó đen như mực.
"Meo ~" Trong đêm tối có tiếng mèo kêu, trong bầu không khí này, trái tim Khấu Tử Thư bị dọa đập thình thịch.
Trong tất cả các bộ phim ma cô nàng từng xem bù, tiếng mèo kêu luôn mang đến nhiều tai nạn xui xẻo.
Một đôi mắt màu vàng nhạt nhìn chằm chằm vào cô nàng, một lúc sau, con mèo quay lại không ngừng kêu với phía xa.
Khấu Tử Thư chống tay phải xuống đất, nhảy lên lao về phía con mèo, cố gắng bịt miệng nó lại, nếu để nó tùy tiện kêu gào trong hoàn cảnh này, ai biết sẽ thu hút thứ gì tới!
Đáng tiếc, động tác xuất sắc của mèo con đã khiến cô nàng không thể chạm vào một sợi lông mèo nào, thậm chí còn bị chân sau của mèo con đá vài cái, để lại vết bùn hình móng mèo khắp mặt, một cảnh sát từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thế mà thua trước một con mèo, Khấu Tử Thư bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Meo meo!"
"Được rồi, được rồi, Hòn Than, đừng kêu nữa, mẹ tới rồi đây!"Mộc Chiêu bay tới trước, sau đó nhìn thấy một "kẻ man rợ" đang chật vật quỳ trên mặt đất.
"Kẻ man rợ" này trông hơi quen quen...
"Cảnh sát Khấu?" Phó Du Thường và Lý lão tới chậm hơn một chút, khi cô nhìn thấy "kẻ man rợ" kia, dùng đèn pin chiếu vào mặt kẻ đó, mặc dù vô cùng bẩn thỉu và chật vật nhưng Phó Du Thường vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra người đó.
"Khấu Tử Thư?!" Mộc Chiêu vô cùng kinh ngạc, nàng ngồi xổm xuống nhìn kỹ khuôn mặt của cô nàng, thực sự là Khấu Tử Thư!
"Sao cô lại dày vò bản thân mình như thế này? Đứa nhỏ xui xẻo này, có phải cô lại không nghe lời của tôi phải không?!"
Khấu Tử Thư thấy hai người đại diện cho sức mạnh và trí tuệ của mình đồng thời xuất hiện ở rừng núi hoang vắng này, sau mấy ngày sợ hãi bất an, lần đầu tiên cô nàng có cảm giác vô cùng an tâm.
Mặc dù đã nhiều lần gài bẫy mình nhưng làm đồng đội trong tình huống nguy cấp thì hai vị này rất đáng tin!
"Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, vốn là muốn tránh đi nơi này nhưng không biết làm sao lại đi tới, sau đó nhìn thấy một người đang hấp hối cầu cứu tôi, tình thế cấp bách nên tôi không suy nghĩ mà đi theo đến nơi này. "
"Sau đó tôi tìm được tất cả những người mất tích trước đó! Tôi muốn đưa bọn họ ra ngoài nhưng dù có đi thế nào cũng không thể rời khỏi nơi quỷ quái này."
Khấu Tử Thư xoa xoa đất cỏ trên tay, có vẻ có chút co quắp, lời nói của Mộc Chiêu lần lượt trở thành sự thật, là bản thân không nghe lời khuyên của người ta.
"Xin lỗi, tôi đã không nghe lời cô."
"Haizz." Mộc Chiêu bay lên vỗ nhẹ cái đầu dơ bẩn của Khấu Tử Thư, "Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh được, nhưng cô thật may mắn, đúng lúc gặp được chúng tôi."
Nếu các nàng không đến, cô nương ngốc nghếch này sẽ không nhận ra "sự thật" cho đến khi bị "người" mà cô nàng bảo vệ đâm sau lưng.
Nhưng nếu đã gặp nhau ở đây... Có nghĩa là các nàng cũng đã đến được... "Quỷ quật" kia?
Thân thể của nàng bị giấu ở đây?
Mặc dù nàng có nghĩ đến chuyện đến thành phố G xem có thể thuận tiện vớt Khấu Tử Thư về không, nhưng vừa đến nơi đã gặp được cô nàng, có phải là quá trùng hợp rồi không?! Đây chính là hào quang của nữ chính sao trong truyền thuyết sao?! Ghen tị quá!
"Sao hai người lại đến đây? Lại... Còn mang theo một ông lão nữa? Ở đây rất kỳ lạ. Một khi đã vào rồi thì không tìm được đường ra, có phải là bị ma bắt không?" Gần đây Khấu Tử Thư đã học được rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, ngay cả bị ma bắt cũng biết.
"Tôi quên giới thiệu với cô, vị này là một Thiên Sư, ông ấy cùng chúng tôi tới đây là có việc muốn làm, gọi ông ấy là Lý lão là được, chúng tôi cũng đi lung tung, đi theo Hòn Than tới đây, ai biết vừa vào đã thấy người nào đó bị mèo bắt nạt." Mộc Chiêu cố gắng nhịn cười. Nếu lúc này không cẩn thận cười ra tiếng thì có chút không tôn trọng cảnh sát Khấu.
Hòn Than meo một tiếng như thể đáp lại lời nói của Mộc Chiêu, trong khi Than Đá bên cạnh trợn trắng mắt.
Mấy ngày trước, cháu gái Lý lão đã hồi phục rất tốt sau ca phẫu thuật, sắp có thể được xuất viện, Phó Du Thường đã sắp xếp một vài người đáng tin cậy đến chăm sóc cô bé, Lý lão cuối cùng cũng có thể cùng các nàng đến thành phố G để đoạt người với Quỷ Vương mà không cần phải lo lắng gì.
Tin tức chí bảo của Quỷ Vương rơi vào tay một người nào đó họ Quách lan truyền nhanh chóng mặt, một con quỷ nào đó ở thành phố G nổi điên không màng tất cả, sau khi gọi Chử Hâm về giữ nhà, hắn vội vàng mang theo chủ lực của mình chạy đến thành phố H.
Nhưng Phó Du Thường đã sớm biết chuyện này thông qua tình báo, sau đó cô đã cùng Mộc Chiêu đi vòng qua thành phố G. Điều ngoài ý muốn duy nhất chính là hai chú mèo con.
Trong kế hoạch không loại trừ khả năng Quỷ Vương sẽ đến nhà các nàng, nên cho dù là người hay là mèo đều không thể ở nhà, thế là Phó Du Thường bàn bạc với Mộc Chiêu, chuẩn bị đưa mèo đến nhà Lam Ngu Cảnh để nuôi nhờ.
Các nàng hy vọng hai chú mèo con vừa ngoan vừa biết làm nũng này có thể mang lại cho Lam Ngu Cảnh một tâm trạng tốt, nếu tâm trạng của cô ấy khá hơn, có lẽ cô ấy sẽ sẵn lòng ngồi xuống và vui vẻ nói chuyện với Liễu Thất Ngọc.
Đúng vậy, Lam Ngu Cảnh đã biết thân phận của Liễu Thất Ngọc và đuổi cô ấy ra khỏi nhà, người ngoài không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra nhưng kết quả phát triển tổng thể giống như Phó Du Thường đã đoán, Lam Ngu Cảnh rất tức giận, ít nhiều đã làm lu mờ sự sợ hãi của con người đối với ma quỷ, kết quả có thể tưởng tượng được.
Vốn dĩ hai chú mèo được gửi ở nhà Lam Ngu Cảnh, nhưng khi các nàng lái xe đến thành phố G theo sự hướng dẫn của Lý lão, sau khi bước vào nơi xa lạ này, hai quả bóng lông không biết từ đâu "vèo" ra ngoài.
Mộc Chiêu sửng sốt, nàng hoàn toàn không biết làm sao hai nhóc mèo này có thể đến đây, làm sao có thể gặp được hai con mèo giống hệt mèo nhà nàng ở nơi rừng rú hoang vu này?
Bởi vì sự nhầm lẫn lần trước, Mộc Chiêu cẩn thận nghiên cứu một hồi, xác nhận hai chú mèo này chính là mèo nhà các nàng!
Phó Du Thường lập tức gọi cho Lam Ngu Cảnh, nói với cô ấy hai chú mèo đã theo cô đến thành phố G nên cô ấy không cần phải lo lắng.
Sau đó, các nàng dự định tạm thời gửi nuôi hai chú mèo nghịch ngợm đến một cửa hàng thú cưng bên ngoài.
Nhưng lúc này muốn ra ngoài cũng đã muộn, các nàng đã bị nhốt ở bên trong, điện thoại cũng rơi vào trạng thái không có tín hiệu, muốn thoát ra thì phải tìm được "cánh cửa" của nơi này.
Trong lúc tuyệt vọng, các nàng chỉ có thể mang mèo theo, may mắn là mèo nhà các nàng rất ngoan, không chạy lung tung, thậm chí còn tìm được "con mồi".
Là một "con mồi", Khấu Tử Thư nên cảm ơn Hòn Than, bằng không cô nàng nằm trong bãi cỏ này, Mộc Chiêu sẽ không thể nhìn thấy cô nàng.
"... Nhìn tình huống ở đây thì không giống như bị ma bắt." Lý lão đã bắt đầu cân nhắc hoàn cảnh xung quanh trong khi những người còn lại đang nói chuyện, ông lấy ra một thanh kiếm gỗ đào và đâm xuống đất, sau đó rắc một ít chất bột kỳ lạ màu đỏ, nếu là ma bắt người, nhất định sẽ có phản ứng, nhưng đáng tiếc là không có.
Nếu là ma bắt người bình thường, Phó Du Thường đứng ở đây là có thể phá vỡ được, nhưng hiện tại nó lại trở thành một ẩn số khó giải quyết hơn.
"Cảnh sát Khấu đã ở đây bao lâu rồi?" Phó Du Thường nhìn vầng trăng kỳ lạ trên bầu trời, cảm thấy có gì đó không ổn.
"... Đã gần một tháng rồi, nhưng tôi vẫn chưa tìm được lối ra. Đồng nghiệp của tôi chắc đang lo lắng chết mất, cũng không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi." Khấu Tử Thư thở dài.
"Khoảng thời gian kể từ lần cuối cô liên lạc với chị gái tôi và khi chúng tôi đến đây chỉ khoảng 10 ngày. Thời gian có vấn đề sao?" Phó Du Thường rời mắt khỏi mặt trăng kỳ lạ.
"Đúng vậy, hình như thời gian ở đây có gì đó không ổn." Sau khi Khấu Tử Thư dò hỏi những người bị mắc kẹt từ trước, cô nàng đã đưa ra kết luận này. "Nơi này cứ 10 ngày lại tổ chức một sự kiện tế thần. Ngày đầu tiên tôi đến vừa lúc gặp được, tổng cộng đã trải qua ba lần, lần thứ tư là ba ngày sau... Quả thực tôi đã ở đây hơn hai mươi ngày."
"Có lẽ... Thời gian ở đây khác với bên ngoài?"
"Cũng có thể nhận thức của chúng ta đã thay đổi, vị này... Cảnh sát Khấu phải không? Có thể cho tôi biết trong khoảng thời gian này cô đã gặp chuyện gì không?" Sự việc khó giải quyết hơn dự kiến, Lý lão trầm giọng hỏi.
Đối mặt với Lý lão đang dò hỏi, Khấu Tử Thư nói: "Ngài gọi tôi là tiểu Khấu là được. Trong khoảng thời gian này..."
Những gì Khấu Tử Thư trải qua cũng giống như cốt truyện mà Mộc Chiêu biết.
Cảnh sát ngay thẳng lập cứu trợ một người phụ nữ cả người đầy máu, người phụ nữ cầu cô nàng cứu bạn trai mình, cảnh sát lập tức đuổi theo một bóng người khả nghi theo hướng ngón tay người phụ nữ. Tuy nhiên, sau khi băng qua một khu rừng, cảnh sát đã mất dấu người đó, sau khi không tìm được bất kỳ dấu vết gì, cô nàng không còn cách nào khác đành phải trở về theo đường cũ.
Nhưng cảnh sát đi theo đường cũ lại đi vào một ngôi làng, người dân trong làng rất nhiệt tình và mời cô nàng tham gia ngày lễ mỗi năm một lần của làng.
Cảnh sát cảm thấy có gì đó không ổn nên đã khéo léo từ chối lòng tốt của dân làng, rời khỏi làng dưới ánh mắt quỷ dị của những người đó, tuy nhiên, cô nàng vẫn quay lại hết lần này đến lần khác.
Cô nàng không thể rời khỏi đây, cảnh sát căng da đầu ở lại sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, mà tại ngôi làng này, cô nàng cũng phát hiện ra những đồng đội và bạn đồng hành trong nhóm khảo cổ đã mất tích trước đó của mình.
Cái gọi là nghi thức tế thần là giết một người sống và hiến tế cho thần minh, mà người bị hiến tế sẽ biến thành một con quái vật và đi lang thang quanh làng vào ban đêm.
Cho đến 10 ngày sau, thời gian dường như được thiết lập lại, nghi thức tế thần mỗi năm một lần sẽ lại bắt đầu.
Mà từ khi có người vô tình đi nhầm vào làng, các dân làng đã bắt đầu chọn những người đến từ ngoài làng để hiến tế.
Ban ngày có dân làng như hổ rình mồi, ban đêm có quái vật đói khát mất kiểm soát, trạng thái tinh thần của con mồi tụ tập ở đây gần như đi đến giai đoạn suy sụp, vừa vặn lúc này trong đám người có một hai người thông minh, đề xuất cơ hội rời khỏi đây có thể là ban đêm không ai dám ra ngoài.
Dù đúng hay không thì chuyện này cũng trở thành lý do để đám người hỗn loạn lợi dụng.
Thế là nữ cảnh sát bị lợi dụng xuất hiện ở đây.
Nhưng vấn đề không lớn, bị gài bẫy cũng không sao.
Mộc Chiêu vỗ vỗ vai Khấu Tử Thư, nói: "Đi thôi! Tôi dẫn cô đi tìm lại mặt mũi!"