Mạc Đình Quân đỡ lấy hung khí bằng vá múc nhôm óng ánh, Lăng Nhữ Y nấp sau lưng anh, cô trốn rút ở phía sau anh. Đem anh làm bia đỡ đạn, Lăng phu nhân liền rút lại vũ khí trong tay Mạc Đình Quân lần nữa vung cao muốn gây án, bà biết bà đánh không được con trai nhà họ Mạc. Bà vung cái vá múc hạ xuống nhắm vào mông con gái ở phía sau, vừa vung vừa tức giận la mắng.
“Con ra đây, ra đây cho mẹ.”
Mạc Đình Quân giang ra hai cánh tay sảy rộng ngăn lại bà, không cho bà xâm lấn ra phía sau. Lăng phu nhân càng muốn đánh cái mông nhỏ ngoài sau kia, bà vung vá múc muốn đi ra phía sau của Mạc Đình Quân, anh chăn bà lại, không cho bà bắt lấy Nhữ Y ở phía sau mà bước chân lùi lùi.
Lăng Nhữ Y níu lưng áo anh, nhìn thấy chiếc vá múc bóng loáng vung vung đe doạ, cô mếu máo chạy theo bóng lưng anh la thất thét.
“Oái.”
Ba mẹ con người cản người vung người núp xoay vòng tròn.
“Mẹ vợ đừng tức giận, nghe con giải thích đã.”
“Tôi không nghe cái gì hết, Nhữ Y con ra đây, đứa con hư này ra đây cho mẹ.”
“Oaaa.”
Lăng lão gia nhìn ba người đang lộn xộn như những đứa trẻ, ông vừa buồn cười vừa ngán ngẫm. Đành phải hi sinh vì lợi ích của con gái đứng ra bảo vệ lớp nhỏ, Lăng lão gia đứng ra, chắn trước mặt Mạc Đình Quân, đối mắt với lão bà.
“Bà thôi…”
Bộp.
Không kịp nói hết câu, vá múc kí lên đầu Lăng lão, Lăng lão gia đau đớn ôm lại đầu, Lăng phu nhân liền có ý đồ muốn tránh qua ông để bắt lớp nhỏ phía sau. Ông liền buông ra cái trán đau, hai tay ôm lấy eo lão bà giữ lại, hướng ánh mắt đến hai đứa nhỏ.
“Hai con lên phòng đi, lát nữa mẹ con hạ hoả hãy xuống.”
Lăng phu nhân bị ông ôm lại, bà la hét thất thanh.
“Ông buông tôi ra, buông ra, tôi phải đánh cho cho nó một trận, lão già khốn khiếp này buông tôi ra.”
Lăng Nhữ Y nép sau lưng Mạc Đình Quân, sợ mẹ đến mếu máo “Eo…”
Mạc Đình Quân hì hì cười với cha vợ, anh xoay đầu liền túm lấy Lăng Nhữ Y, bế bổng cô lên như một nàng công chúa. Lăng Nhữ Y hai tay ôm đoá hoa, bị nhấc lên liền vội buông ra một tay, theo phản xạ choàng lên vai câu lấy cổ anh.
Bất ngờ lên cô há lên một tiếng “Ấy…”
Anh duật ra nụ cười, tuấn lãm như chàng hoàng tử thành công bế lên nàng công chúa, nâng lên bước chân dài vững chắc đi lên phòng.
Bỏ lại phía sau là tiếng hét giận dữ của mẹ Lăng.
“Đứng lại, cậu kia đứng lại cho tôi! Lão già buông bà đây raaaa.”
Lên đến phòng của Nhữ Y, anh vẫn không buông cô ra, một tay giữ chắc eo nhỏ, một tay hạ xuống nhanh chóng xoay tay cầm cửa mở ra. Bế cô đi vào trong phòng, giày tây đạp vào cánh cửa để cửa đóng lại, anh bế cô đi đến tận giường ngủ mới nhẹ nhàng thả cô xuống giường.
Lăng Nhữ Y được đặt xuống giường, cô vẫn còn ôm đoá bông hồng trong tay, anh vừa ngồi xuống bên cạnh, Lăng Nhữ Y liền giơ lên đoá bông ra lệnh.
“Đi cắm vào bình đi.”
Mạc Đình Quân chỉ mới đặt mông xuống giường, anh vội vàng đứng dậy, rất ngoan ngoãn hai tay cầm lấy đoá hoa kia, nhìn xung quanh phòng không thấy cái bình cắm nào liền thắc mắc.
“Bình hoa ở đâu?”
Lăng Nhữ Y nghĩ đến vị trí bình hoa liền không nhịn được muốn cười, cái miệng nhỏ chúm chím lên, cô đáp.
“Dưới nhà á, trong bếp trên kệ bên trái của tủ bát, nhưng mà em nghĩ anh không nên xuống đó ngay lúc này đâu.”
Nếu anh xuống ngay lúc này, anh sẽ ăn một cái vá múc vào đầu.
Mạc Đình Quân đứng im cầm đoá hoa tươi, mường tượng đến viễn cảnh bước xuống lầu sẽ có một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi cầm chiếc vá múc ánh nhôm loé sáng với gương mặt dữ tợn. Anh lập tức đặt bó hoa lên tủ đầu giường, ngồi xuống giường lần nữa.
“Thế để tạm như vậy, anh ngồi ở đây thôi.”
Lăng Nhữ Y nhìn anh ngồi bên cạnh mình, cô chớp chớp thắc mắc.
“Anh không có gì làm sao? Mới sáng sớm đã đến rồi?”
Mạc Đình Quân nhít người đến gần cô, ngồi ở phía sau lưng Lăng Nhữ Y, đem cô ôm vào lòng, để cô ngồi tự vào lồng ngực anh. Anh gối cô vào lòng ôm ấp, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại thơm tho, giọng nói âm trầm khẽ.
“Không bận” Cho dù anh rất bận, ngay lúc này anh vẫn phải ưu tiên Lăng Nhữ Y lên hàng đầu, bởi không có gì quan trọng hơn ở bên cô nữa. Anh chỉ có thời gian là một tháng, cho nên Mạc Đình Quân phải tận dụng mọi thời gian.
Hôn lên mái tóc, thiên hạ ở trong lòng hoàn toàn thư giãn thân thể dựa vào anh, anh ôm ấp cô, thăng trầm dò hỏi những chuyện cô vẫn chưa nói với anh.
“Mang thai cũng sáu tháng rồi, cuộc sống ngoài thành C của em thế nào?” Anh hỏi nhẹ, bàn tay ôm ấm cô buông ra một tay, nắm lấy bàn tay cô nắn nắn.
Lăng Nhữ Y tựa vào người anh, thân thể vững chắc hoàn toàn tin tưởng tựa vào anh, cô như thể được bảo bọc bằng bông tơ mềm mại đến muốn được ngủ.
Giọng anh thăng trầm, ở trên đỉnh đầu phủ xuống.
“Mang thai như vậy, em vẫn rửa bát cho nhà hàng?”
Lăng Nhữ Y được tựa vào vững trãi mê màng, mùi hương từ anh phủ trên người cô khiến cho cô cảm thấy vô cùng an tâm, vì tối qua không ngủ được nên lúc này cũng sớm mơ màng. Hai đôi mi dài cong cong chậm chạp chớp, giọng cô trở nên nhỏ.
“Ừm… Không thể không làm, em sẽ không có tiền chi tiêu… Còn phải để dành tiền sinh con… Ừm nếu anh không tìm ra em…” Cô mơ màng, dựa vào lòng ngực ấp áp ấy cực kì thoải mái, tứ chi buông lỏng hoàn toàn thư giãn, đôi mi nặng trĩu sụp xuống, giọng nói nhỏ dần rồi mất vút “Nếu anh không tìm được… Sẽ phải tự mình nuôi con cho nên… Sẽ cần tiền.”
Cô dựa hẳn vào lòng anh, gương mặt non nớt nhắm mắt ngủ, Mạc Đình Quân ôm cô, tay xoa xoa bàn tay trái trắng nhỏ trong lòng bàn tay. Xoa xoa ở vị trí ngón áp út trống rỗng, nhìn nhín tay trống trải của cô, trái tim anh chạnh lại. Anh tựa lên mái đầu cô ngửi một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương đến tan chảy tâm thất.
Nâng lên bàn tay trắng nhỏ, nâng lên môi hôn vào mu bàn tay mềm mại, trái tim anh dâng lên xót xa. Mấy năm qua, cô đã phải chịu đựng rất nhiều, anh thì chỉ có một tháng. Một tháng duy nhất, anh phải bù đắp như thế nào đây?
Làm sao mà có thể bù đắp hết những tổn thương tủi phận đấy của cô, anh có dùng cả đời này để bù đắp cũng không đủ thì một tháng này sẽ làm được điều gì chứ? Mạc Đình Quân hôn tay mềm, lại nghiêng đầu hôn lên mái đầu mềm mại. Ánh mắt phức tạp nhiễu loạn, ứa ra một chất lỏng óng anh nóng hổi, anh lại hôn lên tóc cô, rít vào thêm một hơi mùi hương ngọt ngào trấn an cõi lòng đang tái tê.
Lăng Nhữ Y chìm vào giấc ngủ sâu, còn anh cứ như vậy ôm cô, ôm cô đến khi cô ngủ thật say mới nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lại ngay ngắn. Anh ngồi bên giường, nhìn gương mặt non nớt chìm vào giấc ngủ say kia, anh trầm luân hồi lâu, bất giác cúi đầu áp lên cánh môi cô một nụ hôn nhẹ.
Mạc Đình Quân trở xuống nhà, Lăng phu nhân ngồi ở sofa, mắt đen toét ra lửa đỏ, tay bà vẫn còn cầm vũ khí hạng nặng cái vá múc bằng nhôm, bà hắc giọng lên.
“Cuối cùng cậu cũng xuống rồi.”
Lăng lão gia liền nói đỡ “Thôi mà bà này, chuyện của con nó, Nhữ Y đã đồng ý rồi thì bà cũng đừng làm khó con nó nữa.”
Lăng phu nhân liền khó khăn nhăn nhó “Cậu đến đây, ngồi xuống đây.”
Lăng phu nhân gõ lên mặt bàn lụp cụp, ngụ ý bảo anh đến bàn trà ngồi, Mạc Đình Quân đi đến vị trí một chiếc ghế sofa đơn phía bên Lăng lão ngồi xuống.
Anh ngồi xuống ngay ngắn, Lăng phu nhân liền tra hỏi.
“Cậu đã làm gì? Làm gì khiến cho con bé đổi ý?”
Mạc Đình Quân cũng không giấu, ngồi ngay ngắn thẳng lưng, anh thành thật khai báo.
“Con xin cô ấy một tháng để chứng minh cho cô ấy thấy rằng con thật lòng, để bù đắp lại cho cô ấy” Anh nghiêm túc nhìn mẹ Lăng “Cho nên con hi vọng mẹ sẽ chấp thuận, cho con một tháng để sửa chữa lại lỗi lầm.”
Mẹ Lăng liếc mắt “Tôi lấy cái gì tin tưởng cậu đây?”
Sau một lần sai lầm, bà không muốn lặp lại sai lầm trên người con gái.
Mạc Đình Quân biết rõ chuyện đó, bản thân anh cũng chẳng biết phải làm thế nào, anh cười khẽ, gương mặt lộ ra điểm lo lắng.
“Chỉ có một tháng, con cũng không rõ phải làm gì để chứng minh cho mẹ và cha vợ. Nhưng dù sao thì Nhữ Y vẫn ở Lăng gia, con sẽ không thể tổn hại Nhữ Y, cho nên hi vọng mẹ chấp thuận cho con. Một tháng này không chỉ chứng minh với Nhữ Y mà con chứng minh cho cha mẹ vợ thấy tấm lòng của con, cho nên mẹ đừng nổi giận khi con đến đây nữa.”
Lăng Nhữ Y vẫn sẽ ở Lăng gia, trong một tháng này anh chứng tỏ với Nhữ Y cũng như chứng minh cho cha mẹ thấy lòng thành của mình, chỉ hi vọng mẹ không ngăn cấm anh ra vào Lăng gia.
Lăng phu nhân khó chịu trên mặt, thở hắc ra hơi hất hủi, chỉ có Lăng lão gia là hữu ý nhìn anh cười.
“Được, như vậy cũng tốt, dù sao cha cũng mong hai đứa hợp lại, đứa nhỏ cũng sẽ không thiếu thốn mà hai gia đình chúng ta cũng sẽ hoà thuận lại.”
Mạc Đình Quân nhận được hữu ý của cha Lăng, anh liền nhẹ nhõm một chút, chỉ có mẹ Lăng vẫn khó chịu chán ghét. Bà đứng bật dậy, hất hủi xoay đầu đi vào bếp tiếp tục hầm canh bổ cho con gái bé bỏng.
Lăng phu nhân rời đi, Lăng lão liền cười an ủi.
“Tính mẹ nó như vậy đó, con cũng đừng buồn.”
Mạc Đình Quân vội cười, anh thì làm sao dám có ý kiến với Lăng phu nhân nữa, anh cười khẽ, nhít người ngồi sang ghế dài chỗ cha Lăng, nhanh chóng lấy lòng cha vợ một chút.
“Cha vợ, Nhữ Y thường thích cái gì nhất?”
Lăng lão gia nghiêm mày, mặt liền loé ra tia nghiêm khắc, giơ lên hai ngón tay cứng rắn nhéo lấy vành tai của Mạc Đình Quân như một cách trách móc.
“Ha, đến sở thích của Nhữ Y cũng không biết” Ông oán trách “Thế thì biết lấy lòng con bé thế nào?”
Mạc Đình Quân nhăn nheo hai mắt, anh rút người, lỗ tai bị cha vợ nhéo đau, anh nhăn nhó cũng chẳng dám than oán, Lăng lão gia nhéo một cái rồi buông ra.
Ông thở ra một hơi thật dài giống như có nhiều muộn phiền trong lòng, ông nhìn anh rồi nhìn xuống bàn trà trầm tư. Mạc Đình Quân liền vội cầm lấy bình trà rót ra một tách trà, trà hạt sen nóng bốc lên làn khói. Một cách bày tỏ thành ý, anh cầm lấy tách trà hai tay dâng lên đưa cho Lăng lão gia.
Lăng lão gia nâng môi cười nhận lấy tách trà, ông thổi thổi trà nóng, nhấp một ngụm trà ấm.
Đôi mặt già lão trầm tư tâm sự với cậu con rể, âm thanh trầm thấp theo năm tháng thuật lại.
“Cũng chẳng thể trách cậu không hiểu nó, là do con bé nó thương cậu nhiều hơn, cậu hồi đầu thì thương chị nó. Con bé nó thương cậu, cậu thích hay không thích cái gì con bé đều biết, là do nó thương cậu nhiều hơn, cậu thì chỉ mới động lòng với con bé thôi nên làm sao hiểu được con bé thích gì, không trách cậu được.”
Ông thở dài, âm thanh mang theo sự da diết của năm tháng.
“Nghĩ lại thì là do tôi hồi trước không cởi mở với con bé về những chuyện tình cảm, con bé chỉ tâm sự với mẹ nó chứ không bày tỏ với tôi. Nếu tôi nhận ra chuyện con bé thích cậu từ sớm thì có lẽ mọi chuyện không đi đến nước này, tại sao tôi lại không nhận ra kia chứ? Hồi trước, chỉ cần nhắc đến Mạc gia là con bé rất hứng thú, tôi chỉ nghĩ rằng con bé hiếu kì về Mạc gia thôi, hoàn toàn không nghĩ tới con bé để ý Mạc con cậu.”
Lăng lão gia thở dài, ông nhấp thêm một ngụm trà rồi tiếp tục nói.
“Nhữ Y không có nhu cầu về vật chất, từ lúc sinh ra đến lớn lên, chúng tôi luôn cưng chiều con bé hết mực, bất kể thứ gì con bé muốn chúng tôi đều có thể cho con bé được. Những thứ vật chất đối với con bé đều không có nghĩa, con bé thích nhất là cảm giác ở bên cạnh gia đình. Từ cấp hai đến cấp ba, kể cả khi đã lên đại học, con bé không bao giờ ăn tối ở ngoài, bất kể làm gì cũng phải trở về nhà trước giờ cơm tối để ăn cơm với tôi và mẹ nó… À… Cả chị nó nữa.”
“Nó chỉ thích ở bên cạnh người mà nó thích thôi, những ngày rãnh rỗi cũng chẳng giao thiệp bạn bè gì nhiều, quanh quẩn ở nhà bám lấy tôi với mẹ và chị nó. À nói về thích, nó thích nhất là đồ tự tay làm, biết điều đó nên mọi năm quà sinh nhật của con bé đều là đồ vật tự làm. Chúng tôi nhận ra chuyện đó từ món quà đầu tiên mà tôi làm cho con bé hồi năm tám hay chín tuổi gì đó, con bé bảo thích quả châu, khi ấy tôi dắt con bé đi mua quả châu nhưng con bé chẳng ưng cái nào. Đổi lại cứ nằng nặc đòi tôi làm cho con bé, tôi thì chẳng giỏi những chuyện khoé tay ấy, làm thì cũng được nhưng không đẹp. Thế mà con bé vẫn giữ rất kĩ, là cái quả châu ở trên bàn học trong phòng con bé ấy.”
Lăng lão gia trầm ngâm “Nếu mà cậu muốn lấy lòng con bé thì tự tay chăm sóc con bé là cách lấy lòng tốt nhất.”
Mạc Đình Quân im lặng nghe ông nói, anh gật gù rồi trầm ngâm, xoa xoa chiếc càm cương nghị.
Anh biết anh nên làm gì rồi.
Thấy gương mặt anh có chuyển biến tốt, ông biết anh đã hội được những điều ông nói, ông không quên nhắc nhở.
“Cậu đấy, lần này mà lại làm con bé buồn phiền, đừng nói là cậu quỳ, đến lão Thành có quỳ xuống thì cũng vô nghĩa.”
Mạc Đình Quân cười khổ, anh xua tay, thật sự không dám đắc tội.
“Con sẽ không làm cô ấy buồn nữa.”
“Được vậy thì tốt.”
Lăng Nhữ Y ngủ một giấc sang buổi trưa, khi cô thức dậy, Mạc Đình Quân vẫn ngồi bên cạnh giường cô với một tư thế thoải mái, nhìn thấy cô tròn mắt thức dậy, anh liền vội thu hồi tư thế thoải mái. Anh dìu cô ngồi dậy, cực kì nhẹ nhàng nâng niu cô như một món bảo vật trong tay đỡ cô ngồi dậy.
“Em có đói không? Canh mẹ hầm xong rồi, anh mang lên cho em một bát nhé?”
Lăng Nhữ Y không kịp đáp, anh cũng xoay người rời đi, rất nhanh trở lại với một bát canh, anh đi đến giường ngồi xuống. Một tay cầm bát một tay cầm thìa múc lên từng thìa thổi nguội rồi đút cho cô, Lăng Nhữ Y cũng đã vài lần được hưởng đặc ân này, cô cũng không còn lạ lẫm rất ngoan há miệng ăn hết bát canh anh đút.
Ăn xong, Lăng Nhữ Y vung hai vai, cổ gáy đau nhức vặn vẹo một cái, Mạc Đình Quân liền lo lắng hỏi.
“Đau à?” Anh vội trèo lên giường ngồi ở sau lưng cô, hai tay chạm lên hai vai nhỏ.
“A…” Tay anh vừa chạm vào vai, chạm vào làn da ấm nóng, Lăng Nhữ Y rút người, anh liền nhẹ nhàng nắm lấy hai bên bã vai cô, chậm chạp mà xoa bóp. Cô co rút rồi thư giãn, bàn tay anh to lớn xoa xoa trên vai làm giãn gân cốt, thực thoải mái.
Anh xoa bóp cho cô, Lăng Nhữ Y thoải mái gục rịu trong tay anh, thoải mái xong rồi, anh bước xuống giường đi vào phòng tắm. Tiếng vòi nước xả ồ ồ phát lên, một lúc sau anh đi ra, gương mặt tuấn lãm cười rất tươi, giống như cực kì hứng thú và hưng phấn.
“Nước ấm rồi, vào tắm thôi.”
Anh bước đến giường, hai tay nắm lấy hai tay cô dắt xuống giường, anh còn rất cẩn thận dắt cô đi vào phòng tắm. Đến trước cửa phòng tắm, Lăng Nhữ Y mới đầy nghi ngờ dừng bước, đôi mắt nghi hoặc trừng lên nhìn anh.
Sao vẫn đi theo cô đến phòng tắm? Anh không phải là…
Cô nghi hoặc “Đừng bảo là anh cũng theo em vào trong phòng tắm đấy.”1
Mạc Đình Quân cười cười, trong mắt mị lên tia tà đạo, tuấn lãm mang theo dâm tà ma mị vô tội cất lên.
“Đơn nhiên, chỉ có một tháng thôi, anh phải chăm sóc em từng giây từng phút chứ, kể cả tắm, kể cả ngủ, anh đều phải chăm em.”1
Lăng Nhữ Y há hốc với gương mặt tà tà cười kia, cô vung lên nắm đấm đập vào ngực anh, mặt mày phát đỏ.
“Mới không cần.”
Mạc Đình Quân không cho cô phản kháng, nhanh chóng bế bổng cô lên mang vào phòng tắm với âm hưởng rất sảng khoái.
“Ngoan nào.”
“Á!”
Phòng tắm dội ra tiếng la hét của Lăng Nhữ Y.
Còn tiếp…
(P/s chăm vợ mọi lúc mọi nơi, kể cả ăn kể cả ngủ và kể cả tắm, ối chị tôi.)1