Trần Nghiêm dùng bàn tay to che lại đôi mắt Nhan Tiểu Linh, anh ấn mặt cô xuống giường, thắt lưng di toàn bộ chính mình to lớn vào khe hở giữa hai đùi non đang khép.
To lớn của anh nằm giữa hai đùi non cọ xát cùng vành môi u hoa, thô dài cắm rút qua khe hở giữa đùi chà chà lên u hoa sau cao trào đã ẩm ướt.
Nhan Tiểu Linh há hốc lớn, cô run bần bật lên vì hai mươi sáu năm trời qua cô không hề đụng chạm vào đàn ông. Ngay bây giờ, cái thứ khủng khiếp kia vừa thô vừa dài đang cắm rút giữa hai chân, đùi non cảm nhận từng cái thúc đẩy của anh, cô có thể đo lường được thứ đó dài đến thế nào.
Trái tim cô lùng bùng, thở cũng không dám thở mạnh, anh cắm rút phía dưới làm cho há hốc, vừa sau cao trào gương mặt đỏ bừng bừng như mặt trời nắng đỏ, thở ra chỉ toàn hơi nóng.
Cô không có phản kháng, chỉ nằm nghiêng một cách đầy cứng nhắc, hai bàn tay nhỏ nắm lấy đệm giường màu trắng, há hốc đã đủ, cô đã đủ thời gian để nhận thức việc hai người đang làm. Nhan Tiểu Linh nắm lấy đệm giường, gương mặt đỏ bừng ngậm chặt miệng lại.
Anh ta không đi vào, không đi vào, anh ta chỉ đang cọ sát giữa đùi cùng hạ thể của cô, anh không đi vào cho nên… Sẽ chẳng có chuyện gì. Nhan Tiểu Linh đang cố gắng trấn an tâm lý của mình, dù sao thấy thì cũng bị nhìn thấy cả rồi, bị sờ một chút cũng chẳng sao, cùng lắm là đang cắm một chút cũng chẳng sao… Chỉ cần nó không cắm vào chỗ kia.
Chỉ cần hai người họ không đột phá bước cuối cùng là được, cho nên tôi ơi, hãy cố gắng một chút, chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút nữa thì sẽ ổn.
Không sao!
Haha, bị sờ thì đã làm sao, haha, có bị cắm cũng chẳng sao hết, nó không cắm đúng chỗ mà, haha không sao cả!
Nhan Tiểu Linh bậm chặt môi, cô đang cố gắng nghĩ mọi chuyện một cách tích cực nhất trong khi cái gậy thô dài kia liên tục chà giữa hai đùi non. Ma sát lên thành u hoa ê ê ẩm ẩm, Nhan Tiểu Linh rùng người, tuyệt nhiên miệng cô vẫn ngậm rất chặt, không hề có bất kì âm thanh rên rỉ nào từ miệng cô ngoại trừ hơi thở nặng nề mỗi khi anh cắm rút nó.
Trần Nghiêm hạ bàn tay to lên thắt lưng Tiểu Linh, dùng lực xoay cô nằm úp xuống, rồi lại nắm lấy hông cô kéo khỏi giường.
“Oái…”
Cô thốt lên một tiếng vì bất ngờ, anh đột nhiên úp cô xuống rồi kéo cô ngược xuống, chân cô chao đảo đứng trên mặt đất, anh hoàn toàn ngự trì ở phía sau lưng cô. Hai tay anh giữ dưới thắt lưng cô, một tay chạy lên trên bắt lấy một bên ngực nắm lấy.
“Anh đừng có nắm…” Nhan Tiểu Linh vừa thẹn vừa xấu hổ, bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay anh đẩy ra, nhưng ngực bị nắm, hông cũng bị nắm, giữa chân thì hung khí đang trướng to đùng, cô lúc này đến một cái nhút nhích cũng không dám.
Cô đã tự trấn an mình dù có bị anh sờ một chút thì cũng không sao, dù gì thì cô cũng bị anh nhìn thấy hết thảy rồi nhưng… Cái này không phải là sờ một chút nữa.
Trần Nghiêm cứ thế ở phía sau giữ lấy Nhan Tiểu Linh, thân thể cô đủ nhỏ để anh bọc hết trong lòng, mùi hương từ mái tóc cô hoà trộn cùng mồ hôi, mùi hương của thiếu nữ lần đầu làm chuyện người lớn phản phất vào mũi, còn có mang theo mê luyến đầu độc đầu óc một gã đàn ông cũng chưa từng chạm vào phụ nữ.
Gậy thô nằm giữa hai chân chà chà, cái gậy kia ngay lúc này đã thô trướng dựng lên, uy lực nằm giữa hai chân cô. Trần Nghiêm bắt đầu di chuyển thắt lưng lui đẩy vào giữa hai chân cô, toàn thân anh ngay lúc này cũng vì xúc cảm lần đầu mà hưng phấn vô cùng, gương mặt tuấn soái trở nên ma mị, hơi thở nóng hổi phà xuống người Nhan Tiểu Linh, cảm giác ngay lúc này của anh có thể nói là đang ngự ở tiên bồng đảo, quả thật rất khác biệt so với tự thủ bằng bàn tay.
Đây chỉ là anh cọ ở bên ngoài đã mang đến hưng phấn như thế, nếu anh cắm vào, chắc chắn sẽ sảng đến điên mất. Kể cả mền mại đồi thịt nằm trong lòng bàn tay anh, mỗi một cái xoa nắn đều khiến tay anh như muốn tan chảy.
Có trời mới biết, anh muốn cắm vào, anh muốn cắm vào!
Nhưng anh không thể làm như thế, dục vọng làm lưu mờ thần trí anh nhưng lương tâm còn vươn lại một chút tỉnh táo, không cho phép bản thân cắm vào.
Váy bồng bị đẩy lên theo bàn tay nằm trên ngực, phía dưới lộ ra từ bụng nhỏ trắng hồng đỏ ửng đến hông bụng trắng múp cùng một cái gậy đang cắm vào từ phía sau.
Mỗi một cái anh lui ra đều lui rất xa, gần như lui đến y đầu vụt khỏi mông đùi Tiểu Linh, sau đó anh lại trượt vào rất tuyệt đối. Làm cho cô cảm nhận rõ cái kia thô dài đến thế nào, mỗi khi anh lui ra, cái gậy trướng ngẩn cao đầu, y đầu chạm vào miệng u hoa rồi trượt qua.
Mấy lần anh đùa giỡn như thế khiến cho tim Nhan Tiều Linh muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô sợ nó sẽ trượt vào trong, bởi phía dưới lúc này hoàn toàn ướt đẫm.
Bà già nó, cô móc cả buổi nó không chịu ướt, anh ta chỉ ghẹo có mấy cái bây giờ nó lại đầm đìa như ao cá thế kia. Không thể nào ngừng lại ướt đẫm đó được, y đầu lui ra liền chạm vào miệng hoa xong lại trượt qua. Nhan Tiểu Linh nấc ra mấy âm hoảng vội vì sợ nó đi vào, lỗ tai cô chỉ nghe được âm thanh lùng bùng của tim mình.
“A…”
Anh vừa mới lui vừa mới trượt qua, Nhan Tiểu Linh mặt mày đỏ hoe rên rỉ, cô phản ứng lại, hai chân nhấc lên một bước, bàn tay nhỏ dùng lực muốn thoát khỏi tay anh. Nhưng Trần Nghiêm rất gọn ôm lấy cô, cô có bước lên một bước, anh cũng đem chính mình bước lên một bước, gậy th*t đàm áp lướt qua u thịt chà sát hai bên đùi. Đùi non của cô lúc này đã phát đỏ, u thịt toàn bộ đều đỏ, thân thể run rẩy bị anh quấn lấy.
“Đừng động, tôi không đảm bảo đâu” Trần Nghiêm thở ra một hơi dài thượt, âm thanh từ anh nóng rực khản đặt phủ lên vai cô, bàn tay trong lớp váy hai ngón cái và ngón trỏ ngắt nhéo nụ hồng trên ngực.
Nhan Tiểu Linh mếu máo, run rẩy toàn thân làm cho giọng cũng run theo, cô không hiểu anh đang nói cái gì.
“Không… Không đảm bảo?”
Trần Nghiêm thoái lui gậy th*t toàn bộ, đến mức y đầu chạy đến trước miệng u hoa, anh dùng lực thúc vào một thúc.
“Oa…”
Y đầu sượt qua miệng u hoa, Nhan Tiểu Linh nấc ra một tiếng, cô buông ra tay anh, hai chân run chao đảo, hai tay bám lấy thanh giường đặc dụng.
“Em mà động, nó có cắm vào thì đừng trách tôi.”
“…” Nhan Tiểu Linh mím chặt môi, toàn thân đỏ mẫn bám vào thành giường đặc dụng, gương mặt mếu máo ửng lên, vừa vì sợ hãi vừa vì sảng khoái lạ lẫm, vòng tay anh ta to qua, từ phía sau cứ thể bọc trọn cô.
Cô thều thào âm thanh rên rỉ “A… Anh đừng vào…”
Ngàn vạn lần đừng có đi vào, thanh bạch hai mươi sáu năm đống mạng nhện của cô, không thể tan biến ở trong cái tình cảnh đến con chó cũng cười như thế này.
“Thế thì ngoan một chút, đừng có động” Trần Nghiêm thở nặng, ngón tay ngắc nhéo nụ hoa rồi nắm lấy toàn bộ thịt mềm xoa nắn, phía dưới trào phúng luật động thắc lưng giữa hai chân nhỏ đang run rẩy khép lại kia.
Dù anh không đi vào, sau một loạt điên cuồng cọ xát bên ngoài u hoa cũng trở nên nôn nóng bức rức, bồn chồn cơn khoái hoạt rỉ ra chất dịch trong trắng. Dịch nhờn ấy rỉ ra làm ướt thân gậy, biến chiếc gậy của anh trở nên ướt đẫm, giữa hai chân cô biến thành ma trận nhầy nhụa.
Mỗi cái anh trượt qua phát ra tiếng nước nhóp nhép, Tiểu Linh thẹn cực điểm, âm thanh ướt át ách ách phía dưới, cô bấu lấy thanh giường, ngực bị anh bóp đến cứng rắn. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi, đầu vứt vào lòng ngực phía sau rỉ ra một tiếng rên rỉ mê muội.
“Aa.”
Cao trào trôi qua làm cho cô mềm nhũng, chỉ là cọ bên ngoài lại có thể làm cho cô cao trào, thật là kỳ lạ. Nhan Tiểu Linh mềm nhũng như quả bông, hai chân bủn rủn thả ra cái gậy kia, cô mệt quá, cô không giữ nổi nó, cô chỉ muốn ngã xuống chăn bông, ngay lập tức người phía sau phản ứng véo vào ngực cô.
“Khép chặt lại.”
“Ức…”
Bỗng một âm thanh mở cửa phát ra, Trần Nghiêm ngay tức khắc túm lấy miệng cô ngăn lại âm thanh hổn hển rên rỉ.
“Bác sĩ Trần, anh chưa nghỉ trưa nữa à?” Một giọng nữ phát lên dò hỏi, bọn họ cách nhau một tấm màn che, dù có người đi vào, Trần Nghiêm bịt miệng cô nhưng phía dưới vẫn rất nhịp nhàng.
Anh cất tiếng trả lời, trong âm thanh vẫn uy nghiêm như thể chẳng có chuyện gì.
“Tôi còn một ca bệnh, hiện đang khám cho bệnh nhân, có chuyện gì không?”
“Tôi không thấy anh ở căn tin, vừa nãy có gặp anh Lý, anh ấy bảo anh chưa nghỉ trưa nữa, cho nên tôi mới ghé sang” Giọng nữ thanh tú dịu dàng, mang theo vẻ lo lắng “Ca bệnh có vấn đề gì sao mà anh còn chưa nghỉ, mấy vấn đề phụ nữ tôi cũng có kinh nghiệm hơn, anh có cần tôi giúp không?”
“À…” Trần Nghiêm rít ra một âm ma mị, nhìn thân thể nhỏ sau cao trào đang phát run bần bật trong lòng, cô bị anh bịt chặt miệng, tay nhỏ run rẩy nắm lấy tay áo blouse của anh. Đôi mắt tròn mong lung ánh nước lấp lánh, từ gò má đến cả hai vành tai nhỏ đều đỏ ửng, hơi thở dốc từ mũi cô phản phất xuống bàn tay anh.
Chật, góc nhìn này có một chút đáng thương đi.
Anh đáp “Không cần cô Lâm lo lắng, tôi có thể lo liệu được, hơn nữa… Bệnh nhân của tôi đang không tiện gặp mặt.”
À, chắc là anh đang khám cho các cô gái, đây là phòng phụ khoa mà, bên trong chắc hẳn là đang thăm khám.
Nữ bác sĩ thẹn thùng cười, nhìn tấm màn che trắng tinh chỉ đành đáp khẽ “Vậy anh cũng nên nghỉ ngơi sớm nhé, có cần giúp gì thì cứ gọi tôi.”
Dù anh tài giỏi nhưng chuyên môn chính cũng không phải phụ khoa, cô nghĩ có thể anh sẽ cần đến sự trợ giúp.
“Cảm ơn cô Lâm đã lo lắng” Anh hội ứng, nữ bác sĩ cất lên tiếng cười khẽ rồi xoay bước ra ngoài, cửa đóng lại phát ra một tiếng cạch.
Trần Nghiêm thúc mạnh hông, buông ra miệng cô, âm ướt át ách ách lại bắt đầu nhóp nhép, Nhan Tiểu Linh cũng không thể ngừng lại rên rỉ cứ trào lên miệng, mặt mũi cơ thể đều đỏ ửng mất đi lực.
“Aa… Aa…”
Nó đến, nó lại đến, cảm giác sảng khoái của chuyện người lớn.
“Á!”
Run rẩy nấc ra tiếng, Tiểu Linh mất đi lực sụp xuống, cô sẽ ngã xuống sàn nếu không có Trần Nghiêm túm lấy, anh nhấc lên cô, đặt cô nằm ngữa lên giường.
Còn nữa…?
Không, đủ rồi, đủ lắm rồi, nhục nhã lắm rồi, cô sẽ gieo mình xuống dòng sông thật đấy!
Bà già nó, hôm nay là cái ngày gì thế này?
Nhan Tiểu Linh thở dốc nhìn trần nhà, đôi mắt đỏ hoe mếu mếu lên.
Anh vì sao còn chưa xong, bị anh cọ đến mức ra cả hai lần rồi, anh còn chưa chịu xong sao?
Đàn ông là thứ sinh vật đáng sợ aaa.
Trần Nghiêm nâng hai chân cô lên cao rồi khép chặt, kéo đôi chân trắng nõn gác lên một bênh vai, anh ép chặt hai chân cô vào nhau. Ép hai đùi chặt lại đem gậy th*t nhét vào chật hẹp giữa hai chân, đôi mắt anh tối mịch, con ngươi toát ra ham muốn của gã đàn ông ba mươi hai tuổi.
Nhìn thấy váy bồng trên bụng, bàn tay to nắm lấy váy của cô nâng lên, kéo qua khỏi ngực lộ ra áo bra màu trắng hỗn loạn, hai bên đồi nhũ bị nhào nặng đỏ hồng.
Nhan Tiểu Linh mơ mơ màng màng nhìn bóng đèn màu trắng, muốn kéo xuống váy hai tay bối rối nắm lấy váy mình, gương mặt đỏ đôi mắt ửng hồng lấp lánh giọt nước nâng dậy muốn nhìn xuống. Cô muốn nhìn xem phía dưới bị anh trêu ướt đẫm ra thế nào, muốn nhìn bản thân đang loã thể ra làm sao.
Giây phút cô ngẩng lên ấy, người đàn ông ấy thô rống ra một tiếng, một dòng nóng rực bắn lên trên bụng, bắn lên đồi ngực, thậm chí, mấy có mấy giọt trắng tinh bắn lên mặt Nhan Tiểu Linh.
Cô ngây ngốc người, trên bụng đặc một vũng trắng tinh, trên đồi ngực cũng vấy ra hàng loạt tinh tươm nóng rực, trên gò má lẫn cánh mũi lấm tấm mấy giọt đục màu, mùi đàn ông lập tức xộc vào mũi cô.
“Hic…” Nhan Tiểu Linh nấc ra một âm mếu máo, cô nhìn gương mặt điển soái cao trào sảng khoái của gã đàn ông ấy, anh cũng rất ma quỷ nhìn chằm chằm cô, cái nhìn đăm đăm giống như rất thích thú nhìn sản phẩm.
“Oa…” Cô mếu lên, hai tay hất anh ra, kéo váy của mình phủ xuống mặc kệ dịch đặc kia.
“Này…” Trần Nghiêm muốn ngăn lại, anh vì sợ bẩn váy của cô mới kéo váy cô lên tránh đi, bây giờ cô lại dùng váy phủ xuống che đi, đem cả váy lau dịch của anh.
Nhan Tiểu Linh hất anh ra, toàn thân vừa run vừa đỏ dại nhiễm dục, một tay kéo váy xuống che chắn một tay nâng lau đi mấy giọt màu trắng dính trên gò má và cánh mũi, chân run nhảy xuống giường túm lấy túi xách lẫn áo khoác vội vàng khoác lên người rồi chạy khỏi phòng.
Trần Nghiêm đứng ngây ra, không kịp nói gì cô đã chạy đi mất, anh chỉ có thể thở dài ra một hơi. Kéo lại khoá quần chỉnh tề lại quần áo ngay ngắn, anh bước đến bàn làm việc dự định cầm lấy bệnh án cùng dịch âm đ*o đã thu được đi đến phòng khám nghiệm, mắt anh chú ý đến một loại vải màu trắng nhỏ nằm trên đất.
Cái quần lót khi cô cởi ra nhét vào trong áo khoác, do vừa rồi cô gấp rút túm lấy áo mà làm rơi ra.
Anh nhặt lên quần nhỏ màu trắng có hình một con gà con màu vàng, gương mặt tuấn soái trầm ngâm, đôi mày nhấc hứng thú bạc môi cong lên, bạc lãnh cười ra một âm đầy ma quái.
…
Ôi trời, trời đất ơi, thần linh a, cô đã làm gì thế này?!
Nhan Tiểu Linh chạy như bay ra khỏi phòng, cô ra đến trước đại sảnh bệnh viện, một cơn gió mát thoáng qua tà váy mát mẻ.
Mát quá, cảm giác mát mẻ đến lạnh lẽo bờ mông, cô mới chợt nhận ra bản thân đang không mặc quần con. Tay thọt vào túi áo khoác nhưng không tìm thấy quần con, Nhan Tiểu Linh đứng chết chồng trước cửa bệnh viện.
Há?!
Quần lót của cô rơi ở đâu rồi?
Nhan Tiểu Linh quýnh quáng mở túi xách xem xét, sau đó lại lần nữa lục hai túi áo đã trống không.
Cô đã đánh rơi nó ở đâu rồi, mặt cô từ đỏ bừng sang trắng bệch rồi biến thành xanh lè.
Ôi… Làm ơn, rớt ở đâu thì rớt, ở bệnh viện đầy người này có làm rơi cái quần lót thì chẳng ai biết là của ai, còn có thể giữ được một tí mặt mũi.
Vạn lần cũng đừng rớt ở trong căn phòng đó, huhu, mặt mũi của cô, thanh bạch của cô.
Ai đó đào cho cô một cái lỗ đi!
…
Nhan Tiểu Linh trở về Nhan gia, cô chạy thẳng lên phòng bay vào phòng tắm. Xã ra một bồn nước rồi leo vào thanh tẩy cơ thể, cô ngồi trong bồn nước lớn, gương mặt đỏ bừng mếu máo niệm.
Không sao! Không sao hết!
Chẳng qua là sờ một chút, cắm cắm cọ cọ một chút, chẳng qua là thân mật một chút thôi mà, vẫn chưa có đi đến đột phá cuối cùng cho nên không sao cả.
Cô tươi tắn cười, nhưng ngay lập tức gương mặt biến sắc nụ cười dập tắt.
Rõ ràng không phải một chút, anh sờ toàn bộ rồi aaa, từ phía trên đến phía dưới, anh cắm không vào nhưng lại có thể khiến cô cao trào những hai lần, còn có… Lúc đó u hoa nó cứ ướt đẫm nhóp nhép như một vũng lầy.
Mụ nội nó, lần đầu tiên bị đàn ông nhìn thấy là khám phụ khoa, lần đần tiên bị đàn ông sờ là bác sĩ phụ khoa, lần đầu tiên qua tay một gã đàn ông là đi khám bệnh phụ khoa. Cuộc đời cô ngay lúc này có khác gì giẫm phải phân chó đâu chứ, tiện nghi đều bị chiếm sạch sẽ hết rồi.
Lần đầu tiên gặp mặt liền bị anh ta chiếm sạch sẽ tiện nghi, ôi…
Nhan Tiểu Linh úp mặt xuống mặt nước, cô thổi bong bóng nước ục ục ục.
Huhu, cô đi chết đi! Cô sẽ chết đuối trong cái bồn tắm này!
Đang tắm gội, điện thoại gọi đến là Lăng Nhữ Y muốn gọi hỏi kết quả.
“Sao rồi? Kết quả sao rồi? Cậu bị làm sao?”
Nhan Tiểu Linh mếu máo nhìn chiếc điện thoại, cô oa oa cái miệng thốt lên hai chữ.
“Dĩnh biệt!”
Nhan Tiểu Linh cúp máy, Lăng Nhữ Y ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại.
Dĩnh biệt?
Hả? Có khi nào Tiểu Linh bị nhiễm bạo bệnh gì rồi không? Nhiễm bảo bệnh đến sắp chết?
Ối…
Lăng Nhữ Y hoảng hốt, cô lo lắng gọi lại một lần nữa, chuông đổ ba tiếng thì giọng nói khóc lóc mếu máo của Tiểu Linh oa oa lên như đứa trẻ.
“Huhu, tớ bị ăn đậu hũ rồi, tớ không muốn sống nữa, tớ quyên sinh với bồn tắm huhu.”
Còn tiếp…
(P/s đầu tuần rồi đó *Xoè tay* thì xoè tay dị đó chứ đâu có đòi hỏi cái gì đâu, người ta chỉ xoè tay dị đó, người ta hum có đòi hỏi dì hết ớ, chỉ xoè tay dị dị đó. Bỏ cái gì vô tay tui đi chớ, chẳng hạn như mấy cái gì gì mà hàng tuần được một phiếu ó, còn like với cmt nữa, cái đó phải tự vận động trao cho tui chứ hở, đưa đây đi, đưa đây đi rồi có tập tiếp theo hen hí hí hí.
[Góc giải mã] Đàn ông nhịn lâu xuất ra sẽ rất nhiều, thậm chí còn bắn ra rất xa, giống như chúng ta giẫm lên tuýp kem đánh răng đầy vậy đó, bắn ra một cung rất là dài, cho nên bị bà chị bị ông anh bắn thẳng lên mặt là bình thường nhoé.
Bà chị không ngẩng mặt lên là không dính rồi, cơ mà dính như vậy nó mới… Ỏoo, rù quyến dữ thần.)