• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngắm nhìn tiểu khả ái đã vén váy lên cao, đôi đùi non nớt trắng trẻo, váy ngắn phấp phới phủ xuống, mập mờ che lấp nơi ngọt ngào. Ánh mắt Trần Nghiêm sượt qua một tia hài lòng vui vẻ nhưng rất nhanh biến mất, chỉ tích tắc thoáng qua. Trần Nghiêm vẫn lạnh mặt, anh thực hiện cho xong công tác tắt máy tính cùng dọn dẹp hồ sơ trên bàn làm việc ngay ngắn lại, gương mặt không một tia nhĩu động nào nữa.

Nhan Tiểu Linh chờ đợi, gương mặt xấu hổ cúi xuống chờ đợi, nghe thấy âm thanh anh chất những tệp hồ sơ lên nhau, cô lén nâng đầu nhìn anh. Anh vẫn chỉ ngồi ở kia, không có ý định đi đến chỗ này, cô mím môi, chờ đợi thêm một lúc nữa.

Dọn dẹp xong, anh đứng dậy, cởi ra áo blouse trắng tinh treo lên giá treo bên cạnh tủ gỗ, sau đó cầm lấy áo khoác tây mặc vào. Anh mới đi đến chỗ cô, Nhan Tiểu Linh vẫn nắm chặt váy như vậy, vừa ngại vừa thẹn cúi thấp đầu, hai gò má đỏ hồng.

Trần Nghiêm đến trước mặt Tiểu Linh, cô xấu hổ quá chỉ biết cúi mặt, hai bàn tay nhỏ siết chặt thân váy. Trần Nghiêm cúi người để cân bằng chiều cao với cô, anh hạ người, hai tay nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn gỡ ra, gỡ tay cô buông ra tà váy phũ xuống.

“Tôi đưa em về” Trần Nghiêm đáp lại, bàn tay gỡ ra tay cô, váy phũ xuống liền buông ra tay cô, đây được hiểu là một sự từ chối dịu dàng, Nhan Tiểu Linh đứng ngây ra, đôi mắt mở to ngỡ ngàng, cô khó khăn ngẩng đầu nhìn anh. Anh chính trực nhìn cô, không một sự ấm áp nào trong đôi mắt anh, trong đôi mắt bạc lãnh ấy chỉ còn một mảnh bình lặng.

Nhan Tiểu Linh bị từ chối, một cách từ chối rất nhẹ nhàng, cảm giác trái tim nằm trong lòng ngực đau đến vỡ vụng, cô nhíu lại đôi mi, cảm giác bị từ chối đau đến thắt nghẹn, từ chối một cách nhẹ nhàng mà lại đau như vậy. Cô vội cười, bàn tay đưa ra nắm lấy tay anh, tay nhỏ chụp lấy đôi bàn tay to lớn, cô nhìn anh, đôi mắt hoảng nhíu lại đôi mày.

“Anh… Anh không muốn chịu trách nhiệm nữa?” Nhan Tiểu Linh dò hỏi, giọng cô trầm xuống, trái tim đau đến hai hốc mắt đỏ.

Trần Nghiêm cười nhẹ, nụ cười rất bình thản trả lời “Ừm, không muốn nữa.”

“…” Cô mím mối, bàn tay nắm chặt bàn tay to lạnh ngắt của anh, có lẽ cả ngày làm việc ở phòng lạnh, tay anh rất lạnh, cô vội vàng nói “Bây giờ em muốn anh chịu trách nhiệm.”

“Nhưng anh không muốn nữa” Trần Nghiêm trầm thấp giọng, xưng hô bỗng nhẹ nhàng thay đổi một cách ôn nhu, nhưng lời anh nói ra chỉ có lạnh nhạt “Anh không muốn chịu trách nhiệm với em nữa, em nói không sai, chúng ta không quen biết nhau cũng không hiểu về nhau. Nhưng anh vẫn muốn cưới em, anh nghĩ anh có thể thay đổi để thích ứng với em, mới quen biết thì có làm sao, chỉ cần em ở bên cạnh, em không thích cái gì anh đều có thể sửa để phù hợp với em. Đêm đó anh đã cố gắng khiến em phụ thuộc anh hơn, nhưng với em mà nói thì… Chỉ là ngủ với nhau, không có gì quan trọng. Anh trong mắt em chỉ là tình một đêm, có mấy đêm đi nữa thì em cũng chỉ nghĩ đó là ngủ với nhau. Chỉ có một mình anh nghĩ chuyện đó quan trọng, còn với em… Là anh đang quan trọng hoá vấn đề lên.”

Ánh mắt Trần Nghiêm lạnh đi, anh đem hết những điểm cô lo lắng nói ra, biến thành vết dao chí mạng điểm vào nguyệt của Tiểu Linh, cô chỉ biết đứng thất thần.

“Em sợ hôn nhân không tình yêu, em sợ chúng ta không có tình cảm trong khi đến cái tôn trọng đầu tiên em cũng không dành cho anh. Chuyện đó không quan trọng với em, chỉ có một mình anh nghĩ nó quan trọng, còn em chỉ muốn phủi bỏ anh, ngủ với nhau một đêm chỉ có anh nghĩ điều đó có ý nghĩa, còn với em chỉ là tình một đêm, thứ mà có đầy ngoài kia.

Anh bây giờ không muốn chịu trách nhiệm với em nữa, quả thật chúng ta không hợp, anh từng nghĩ anh sẽ cố gắng để phù hợp với em nhưng em thật sự không hợp với anh, em bốc đồng, lời nói ra chẳng bao giờ nghĩ cho người đối diện chút nào cả. Đêm đó anh đã xác nhận rất nhiều lần chuyện em có muốn anh chịu trách nhiệm không, dù em nói không anh vẫn phát sinh thêm quan hệ với em, cho đến ngày hôm sau, em vẫn nhất quyết nói không cần anh chịu trách nhiệm.”

Nhan Tiểu Linh tròn mắt nhìn anh, hai mắt cô ngấn ra nước mắt đỏ hoe, tay cô nắm chặt lấy bàn tay lạnh kia, theo lời nói của anh, sức lực cô dần yếu ớt, đến khi anh nói xong, tay cô yếu ớt níu nhẹ lấy tay anh.

Đầu óc cô rối bời, những chuyện cô suy nghĩ thì ra anh cũng suy nghĩ sao? Thậm chí còn nghĩ nhiều hơn cả cô, anh đã nghĩ đến cả chuyện phải thay đổi cho phù hợp với cô, còn cô chỉ nghĩ chuyện phủi bỏ anh.

Nhan Tiểu Linh nhăn mày, hai mắt cay nồng đỏ ửng lấp lánh “Em xin lỗi…”

Trần Nghiêm thở nhẹ một hơi nhẹ hững nhưng tầm mắt chỉ lạnh băng, giọng nói vẫn rất cứng rắn lạnh lùng.

“Lời đã nói ra rồi không thu lại được, anh bây giờ không muốn em nữa” Anh đáp khẽ, tay rút ra cái níu kéo yếu ớt của cô, anh rất âm trầm “Tối rồi, anh đưa em về nhà.”

“Không… Không về” Nhan Tiểu Linh mếu máo, cô lắc đầu, hai tay câu lấy cổ anh, hai chân nhón lên hôn lên môi anh, cô bất chấp anh nói mấy lời rất lạnh nhạt, kiễng chân hôn lên môi anh.

Trần Nghiêm chỉ đứng yên, không động đậy cũng không có ý tránh né, con ngươi bạc lạnh còn thoáng qua một tia rất tận hưởng, tất nhiên, Nhan Tiểu Linh chẳng nhìn thấy. Cô nhắm chặt mắt kiễng chân hôn anh, cô lại không giỏi chuyện hôn hít, đương nhiên, hai mươi sáu năm cô mới bị đàn ông chạm vào, cô chỉ hôn đàn ông hai lần vào hai đêm ở cùng anh, nhưng cũng là anh chủ động hôn cô. Cô chẳng có một chút hiểu biết nào về chuyện hôn hít, chỉ biết áp môi lên môi anh, cố gắng nhớ đến lúc anh hôn cô đã mút như thế nào thì thuận theo như thế đó, hoàn toàn vụng về gặm bạc môi uy ngút kia.

Anh đứng yên, bàn tay to đỡ lấy eo nhỏ, đỡ lấy lưng cô giữ thăng bằng, Nhan Tiểu Linh làm loạn một hồi, không nhận thấy anh hưởng ứng, cô vừa thẹn vừa ngượng ngừng lại nụ hôn, hạ chân xuống, mặt mày đỏ bừng cúi xuống.

“Loạn đủ rồi, anh đưa em về” Sau nụ hôn vụng về của cô, Trần Nghiêm cũng chẳng mấy thay đổi, gương mặt chỉ có lạnh nhạt.

Nhan Tiểu Linh cúi đầu, cô đứng im một chỗ không động, Trần Nghiêm buộc phải nắm lấy tay cô, tay anh bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy tay cô dắt cô đi ra khỏi phòng khám bệnh, cô chỉ nhìn mặt đất, gương mặt thẹn đỏ cúi xuống. Đi ra khỏi phòng khám, chị y tá nhìn thấy bác sĩ Trần nắm tay cô gái kia mà há hốc, anh dắt tay cô như thế đi xuống nhà xe. Cô đi theo anh giống như một cô vợ nhỏ ủ rũ, anh mở cửa xe đẩy cô ngồi vào, sau đó anh ngồi vào ghế lái đưa cô trở về nhà.

Đoạn đường từ bệnh viện trung tâm về nhà cô tầm ba mươi phút chạy xe, cả đoạn đường về, Nhan Tiểu Linh vẫn cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau. Trần Nghiêm tập trung lái xe, mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng sự chú ý của cô luôn nằm trên người Nhan Tiểu Linh, đến hơi thở run nhẹ của cô, anh đều có thể cảm nhận được.

Không gian trong xe yên tĩnh, chỉ có âm thanh động cơ xe chạy trên đường, cho đến khi xe dừng lại trước cổng nhà cô, anh vẫn rất bình thản yên tĩnh, Nhan Tiểu Linh hít vào một hơi thật sâu, cô nâng tay đẩy cửa xe bước ra, nhanh chóng đi vào trong nhà không một cái quay đầu lại.

Trần Nghiêm liếc mắt nhìn bóng dáng nhỏ mở cổng rồi đi khuất, bạc môi mím lại, tâm thất nổi lên tia khó chịu vô cùng, anh lắc nhẹ đầu, thở ra một hơi thật dài thật nặng an ủi thâm tâm hỗn loạn.

Anh phải bình tĩnh lại, anh không được mềm lòng, anh phải kiên trì thêm một lúc nữa. Có trời mới biết khi cô đến gặp anh, anh đã vui đến mức cả ngày mệt mỏi u ám như bừng ra tia sáng vậy, khi cô nhón chân chủ động hôn anh, may mắn anh cứng rắn đè nén bản thân, kiềm chế lại ham muốn cực điểm mới có thể từ chối thịt mỡ đã dâng lên đến miệng. Anh cần phải cự tuyệt, anh cần phải như vậy!

Bởi anh không muốn cô suy nghĩ mối quan hệ này của anh và cô là xác thịt, nếu lúc đó anh đáp ứng cô, mối quan hệ của hai người chắc chắn sẽ bắt đầu theo lối nghĩ là quan hệ vì thể xác. Anh không muốn như vậy!

Trần Nghiêm thở nặng, khởi động xe rời đi, Nhan Tiểu Linh nấp ở cửa trong, cô lén nhìn xe anh chậm chạp lăn bánh rời khỏi, trái tim cô đau nhức khủng khiếp, cô mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe ứa ra giọt nước mắt nóng hổi.

“Linh à…” Nhan phu nhân đi đến, con gái vừa ăn tối xong đã hấp tấp ra ngoài, giờ này mới trở về, trước khi cậu con trai kia xuất hiện, con gái bà chẳng bao giờ đi ra ngoài sau giờ cơm tối, còn trở về trễ như vậy. Bà nhìn thấy nước mắt lấp lánh trên gò má cô, gương mặt cô còn đỏ bừng. Bà chợt đau lòng, con gái mà hai mươi sáu năm qua rất ít khi rơi nước mắt, nếu có cũng giấu nhẹm đi, bây giờ nhìn thấy cô khóc, bà lo lắng hỏi “Có chuyện gì vậy con? Con và cậu kia có chuyện gì rồi phải không? Hôm đó thì cậu kia bảo là bạn trai của con, hôm qua thì Linh Chi nói cậu ấy sắp lấy vợ khác rồi, chuyện này là thế nào?”

Nhan Tiểu Linh chùi vội hàng nước mắt, bàn tay cô run run nâng lên lau đi nước mắt, nhưng mà vừa lau đi giọt này thì giọt khác đã nóng hổi rơi xuống. Cô lau không hết, gương mặt nóng đỏ bừng lên.

“Sao vậy con?” Nhan phu nhân thật lo lắng, bà đi đến nắm lấy hai bã vai của cô, vai cô thật run, bà dìu cô xuống sofa ngồi, cô cứ liên tục chùi nước mắt, bà dịu dàng yêu thương hỏi “Con nói mẹ nghe xem đã có chuyện gì xảy ra rồi?”

Nhan Tiểu Linh nuốt xuống nước mắt, cô cúi thấp đầu một lúc lâu, mẹ vẫn dịu dàng ngồi bên cạnh chờ đợi, mẹ nắm lấy bàn tay cô xoa xoa nắn nắn, Nhan Tiểu Linh trầm tư một lúc lâu, cô ngẩng gương mặt đỏ hoe nhìn mẹ, giọng trở nên run rẩy.

“Hình… Hình như là…” Trái tim cô đập lùng bùng, chưa bao giờ cô cảm thấy trái tim mình vừa đau vừa xót đến thế này, Nhan Tiểu Linh khó khăn mở lời thừa nhận với mẹ “Hình như… Con thích anh ấy thật rồi… Nhưng mà anh… Anh không thích con nữa.”

“Cậu ta bảo thế?” Mẹ Nhan dò hỏi, Nhan Tiểu Linh lắc lắc đầu, sau đó cô cúi thấp đầu nói.

“Anh không nói như vậy, anh nói là con bốc đồng… Nói là con không hợp với anh, anh không muốn con nữa…”

Mẹ Nhan cười nhẹ, bàn tay nâng lên xoa đầu cô, bà nhẹ nhàng nói “Không muốn con nữa thì con làm cho anh ta muốn con là được mà.”

“Không được…” Khi nãy cô đã tự động vén váy lên, còn chủ động hôn anh nhưng anh không có phản ứng, nhớ lại lời Linh Chi nói hôm qua rằng người anh toát ra chỉ toàn mùi phụ nữ, anh còn đến pub với Mạc Đình Quân, nghĩ đến đây cô thật sự đau lòng quá, cô rít lên âm thanh run run “Anh… Anh không cần con nữa… Anh có người khác rồi.”

Đúng như Nhữ Y và Linh Chi nói, anh là người đàn ông thành đạt, anh có sức hút, anh có vô vàng bóng hồng vây quanh, chỉ cần cô bỏ lỡ một giây thôi, người khác đã lấy mất rồi.

“Cậu ta lấy vợ rồi? Hay đã có bạn gái rồi? Hôm qua Linh Chi nói cậu ta sắp cưới vợ?” Mẹ Nhan thắc mắc hỏi.

Nhan Tiểu Linh chậm chạp lắc nhẹ đầu “Con không biết…”

Mấy hôm trước anh còn nhất quyết muốn cưới cô, bây giờ thì lại có người khác theo lời Linh Chi, anh có thật sự chính chắn không vậy?

“Con gái ngốc, mẹ không biết hai đứa đang có chuyện gì, nhưng mấy hôm trước chính cậu ta nói với cha con, nói là bạn trai của con, hai đứa xảy ra chuyện gì rồi giận nhau thì cậu ta cũng chẳng thể lấy vợ khác nhanh như vậy được.”

Mẹ Nhan nói, Nhan Tiểu Linh nâng bàn tay chùi đi nước mắt mới vừa chảy xuống, ngẩng mặt nhìn mẹ.

“Con làm sao bây giờ?”

Mẹ Nhan lập tức cười “Phải gặp cậu ta, phải nói chuyện cho rõ ràng, đem chuyện mà hai đứa cãi nhau đó giải quyết rõ ràng ra.”

“Nhưng anh vừa nãy bảo là không muốn con nữa…” Nhan Tiểu Linh mếu lên, cô đã phải lấy can đảm rất nhiều mới có thể tự nguyện đến vậy, thế mà anh đến một tia nhĩu động cũng không có, cô đau lòng ah.

“Đó là vì chuyện của hai đứa chưa giải quyết được, con giải quyết ổn thoả với cậu ta rồi, khi đó không còn giận dỗi gì nữa, hỏi lại xem cậu ta có muốn con nữa hay không?” Mẹ Nhan chỉ bảo, Nhan Tiểu Linh hạ mắt trầm tư, cô đắn đo suy nghĩ trong lòng, nghĩ một lát, cô khẽ đáp với mẹ.

“Con lên phòng nghỉ, mẹ cũng nên lên phòng ngủ sớm đi.”

“Ừm, suy nghĩ cho thật kỹ đấy” Mẹ dặn dò, cô gật gật rồi cười khẽ, sau đó đi lên lầu về phòng.

Khi Nhan Tiểu Linh đi khỏi, gương mặt lo lắng của mẹ Nhan dịu xuống, sau đó nổi lên một nụ cười gian tà, bà đi vào trong bếp, cầm lên điện thoại gọi đi, đổ hai chuông thì điện thoại kết nối, bà đáp.

“Bác đây, con bé chịu thừa nhận với bác rồi nhưng vẫn còn đắn đo lắm.”

Đầu dây âm thanh thoả mãn hội ứng “Cô ấy chịu thừa nhận là tốt rồi.”

“Nhưng mà cậu Trần này, cậu làm con gái bác khóc rồi đấy nhé, con gái bác không có dễ khóc mà cậu lại…” Mẹ Nhan tuy theo phía của Trần Nghiêm, nhưng mà thấy con gái khóc bà không chịu nổi.

Thử mà lão Nhan biết con gái bị cậu Trần làm cho khóc đến đỏ mặt như vậy, lão Nhan thật sự sẽ chẳng cần con rể hay là cháu ngoại nữa. Ông bà đúng là muốn con gái mau yên bề gia thất, nhưng ông bà cũng không muốn gượng ép những chuyện con gái không thích.

“Cháu xin lỗi” Trần Nghiêm rất nhanh xoa dịu tức giận của Nhan phu nhân, anh cười khổ “Tính cách cô ấy mạnh như vậy, không dùng những chuyện kích thích tinh thần này cô ấy sẽ không chịu thừa nhận tình cảm, hơn nữa… Cô ấy lo lắng nhất là chuyện kết hôn không có nhiều tình cảm, cháu phải khiến cô ấy ngộ ra tình cảm của cô ấy, thế thì cô ấy mới muốn nghĩ đến chuyện kết hôn.”

“Thật là…” Mẹ Nhan thở dài.

“Cháu xin lỗi…” Câu xin lỗi lần nữa phát lên, Nhan phu nhân mới nhẹ lòng một chút rồi cúp đi điện thoại.

Trần Nghiêm vừa đổ xe vào Trần gia, ánh mắt anh hiện lên tia vui vẻ khi nhận được tin cô đã thừa nhận với mẹ rồi, mọi chuyện đang đi rất đúng với hướng mà anh đã vạch ra.

Sáng hôm sau, từ sáng sớm Nhan Tiểu Linh đã ăn mặc rất chỉnh tề, cô mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn cùng chiếc yếm váy màu nâu trà. Đêm qua cô vẫn không ngủ được, hai mắt cứ nóng rực thao thức một đêm nên buổi sáng nay đôi mắt trở nên bụp bụp, cô giấu đi vẻ hốc hác của mình dưới lớp trang điểm. Hôm nay cô phải trang điểm đậm hơn một chút mới có thể che đi dáng vẻ mệt mỏi của mình, cô mang vào giày bata màu trắng, một bộ váy rất đáng yêu cùng giày bata xinh xắn.

Cô đến bệnh viện trung tâm từ sớm, ngồi phía trước cửa chờ đợi, phòng khám bắt đầu nhận ca bệnh đầu tiên từ 8h sáng, cô đến lúc 7h hơn, Trần Nghiêm còn chưa có đến. Mấy chị y tá đến sớm, nhìn thấy trước phòng khám của bác sĩ Trần mới sáng đã có người chờ đợi thì xì xầm.

“Lại nữa rồi.”

“Dạo này phòng bác sĩ Trần toàn chuyện ngộ nghĩnh, mấy cô gái đến chỉ để gặp bác sĩ Trần thôi nha, chẳng phải bệnh tật gì.”

“Thật là… Bác sĩ Trần còn chưa có đến mà đã có người chờ.”

“Kiểu này bác sĩ Trần không trụ được hai tháng thay cô Thu Minh đâu, vài hôm nữa bác sĩ Trần sẽ bỏ chạy mất.”

Họ đứng cách cô cũng không xa, mấy lời thì thầm của họ cô đều nghe rất rõ, bởi trước đây cô luôn vểnh tai lên nghe mấy người trong phòng kế toán mắng nhiếc Nhữ Y, dỏng tai lên nghe một câu bêu xấu nào về Nhữ Y, cô sẽ hoá thành cọp mẹ mà mắng chửi bọn họ. Giờ đây khi cô là trọng tâm của lời bàn tán thì cô chẳng phản ứng nổi, đây là chỗ làm việc của anh, cô đến tìm anh cho nên cũng không nên làm loạn, ảnh hưởng đến anh thì lại không hay, đột nhiên Tiểu Linh hiểu được hồi trước vì sao Nhữ Y lại cam chịu như vậy rồi.

Cô im lặng ngồi trên ghế chờ đợi thời gian trôi qua, đến khi Trần Nghiêm đến làm việc, hôm nay anh mặc sơ mi màu trắng, trùng hợp, cô cũng mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng bên trong lớp váy yếm dài.

Anh đi đến trước cửa phòng khám, đứng trước mặt cô, cô liền nhanh chóng đứng dậy, bước chân đi đến trước mặt anh. Mấy chị y tá nhìn thấy anh thì thôi xì xầm mà mở to mắt nhìn anh và cô gái lạ, Trần Nghiêm nhận thấy mấy ánh mắt kia, anh nắm lấy tay cô, tay ghim vào chìa khoá cửa phòng làm việc vặn mở rồi dắt cô đi vào.

“Ối…”

“Ơ tôi có vừa nhìn nhầm không?”

“Cô gái kia và bác sĩ Trần có quan hệ gì sao?”

“Không có đâu, sao mà có quan hệ được, chật, bác sĩ Trần của tôi kia mà.”

“Cô cứ về nhà ngủ rồi nằm mơ đi, anh ấy của tôi mới đúng.”

Máy người họ bàn tán dữ dội.

Trần Nghiêm kéo cô vào phòng, anh bày ra vẻ mặt khó chịu.

“Em lại đến đây làm gì?”

“…” Cô dự định sẽ làm như lời mẹ nói hôm qua, đem những khó khăn của hai người nói rõ, nhưng đến khi đứng trước mặt anh, cô lại chẳng có dũng khí nào. Cô rút tay ra khỏi tay anh, nhìn xung quanh phòng, nhìn thấy chiếc giường nhỏ bên kia, giường đó có lẽ anh dùng để nằm nghỉ trưa, cô bèn lon ton đi đến giường kia ngồi xuống.

Hít vào một hơi, cô trưng ra gương mặt trẻ con của mình, vô tư đáp.

“Em sẽ ở đây đến khi nào anh chịu trách nhiệm với em.”

Trần Nghiêm nheo mi “Rốt cuộc em sao lại muốn anh chịu trách nhiệm với em?”

Anh chau chặt mày, con ngươi khoá trên người cô, mong chờ một câu trả lời thoả đáng, lúc này, anh mong muốn nhất chính là cô thừa nhận tình cảm với anh.

Nhưng Nhan Tiểu Linh lại không thừa nhận, cô nói lý do rất dễ dàng.

“Anh tất nhiên phải chịu trách nhiệm với em, thanh bạch của em nằm tay anh hết rồi” Nhan Tiểu Linh mở túi xách lấy điện thoại, hai chân đạp gót giày gỡ ra giày bata rồi tung tăng ngồi trên giường của anh “Em bảo rồi, em sẽ ở đây, tới khi nào anh chịu trách nhiệm với em thôi.”

Ban đầu Trần Nghiêm muốn cưới cô phần lớn là vì lí do như vậy, còn giờ đây, anh chỉ chấp nhận câu thừa nhận tình cảm, còn câu trả lời như vậy anh tuyệt đối không chấp nhận. Anh bày ra thờ ơ, cầm lấy áo blouse trắng trên giá treo khoác vào, ngồi xuống bàn làm việc mở lên máy tính, lạnh nhạt trả lời.

“Anh mặc em.”

“Thì anh cứ mặc em, anh cứ làm việc đi, em cứ ngồi đây” Nhan Tiểu Linh bĩu môi, cô giận dỗi quay ngoắc đi, bật lên điện thoại.

Cô nói thì ung dung như vậy, cho đến khi bắt đầu nhận ca bệnh, Nhan Tiểu Linh mới thật sự hối hận vì đã ngồi ở đây.

Ca bệnh đầu tiên, một cô gái trẻ đẹp, cô ấy nằm lên giường khám chuyên dụng, Trần Nghiêm kéo rèm lại, giường cô nằm ở bên ngoài không nhìn thấy được bên trong rèm. Nhưng cô đã từng khám phụ khoa, cô biết anh và nữ bệnh nhân kia sẽ làm gì.

Ca bệnh đầu tiên, một cô gái trẻ đẹp, cô ấy nằm lên giường khám chuyên dụng, Trần Nghiêm kéo rèm lại, giường cô nằm ở bên ngoài không nhìn thấy được bên trong rèm. Nhưng cô đã từng khám phụ khoa, cô biết anh và nữ bệnh nhân kia sẽ làm gì.

Nhưng mà a, mấy cô gái này thật là kì lạ quá đi, khám phụ khoa thì có gì mà bọn họ vui như vậy, còn rất phấn khởi, nét mặt chỉ có đỏ đỏ hồng hồng, bắt đầu thì rất bình thường nhưng khi anh khám ngoại thì bọn họ rất kì lạ, anh vừa chạm vào liền phát ra mấy âm thiếu nữ e thẹn.

Ờ thì lúc anh khám cho cô, đúng là cô cảm thấy kì lạ, cô lúc đó cũng gần như phát ra mấy âm thanh kia nhưng mà lúc đó cô có nín lại, cô nhịn xuống được cho nên không có âm thanh nào ma mị phát ra cả. Còn bọn họ nha, anh chỉ mới động vào đã rên rỉ rất là mê hoặc đi, cảm giác giống như họ cố tình phát ra mấy tiếng đó vậy, chỉ là khám ngoại thôi kia mà.

Khám xong người đầu tiên, Nhan Tiểu Linh nằm ở giường bên ngoài, gương mặt cô đỏ bừng lên, bắt đầu sang người thứ hai, lần này là một cô gái còn trẻ đẹp hơn, quần áo mặc rất đẹp.

Khi bắt đầu kém rèm thăm khám, Nhan Tiểu Linh không nhìn thấy gì nữa, cô chỉ nghe được hội thoại.

“Cơn đau ở ngực cô bắt đầu được bao lâu rồi?” Giọng nói anh vẫn rất uy lực, giọng cô gái rất nhẹ nhàng đáp lại “Mới gần đây, ngực tôi đột nhiên rất căng, giống như trước khi mà kỳ kinh nguyệt đến, chạm vào rất đau.”

Khi ấy, Trần Nghiêm khẽ hỏi “Ở đâu? Bầu ngực hay là đầu nhũ?”

“Ở đây…” Giọng nữ phát lên e thẹn “Đúng rồi, ở đó.”

Ặc… Nhan Tiểu Linh bốc ra khói, cô đang hình dung ra anh đang chạm vào ngực cô gái kia, mặt cô đỏ bừng, cô phải ngồi dậy, dùng hai bàn tay quạt quạt cho gương mặt.

Khám cho cô gái ấy, đột nhiên cô ấy hỏi.

“Bác sĩ Trần, anh hình như chưa có bạn gái phải không?”

Nhan Tiểu Linh liền dỏng lỗ tai lên nghe ngóng câu trả lời của anh.

“Ừ.”

Nhan Tiểu Linh trưng ra nụ cười, nhưng ngay sau đó.

“Vậy cô gái ngồi ngoài kia là ai vậy?”

“Người quen.”

Há? Người quen? Người quen cái rắm!

Cô muốn thét lên quá đi, thét lên rằng người quen ngủ chung với nhau hai lần.

Sang người thứ ba.

“Cô đã từng quan hệ chưa?” Sau khi kéo màn, câu hỏi ấy phát lên.

“Rồi.”

“Tôi sẽ dùng mỏ vịt vạch ra âm đ*o, sẽ hơi đau một chút.”

“Vâng.”

Sau đó là âm thanh lấy dụng cụ, và rồi sao đó là một âm nấc ra tiếng kiều mị.

“A…”

Á!!!

Trời đất quỷ thần ơi, Nhan Tiểu Linh hình dung ra cảnh tượng kia, cô lăn lộn trên chiếc giường kia, mặt mũi đỏ bừng, cô quạt thế nào cũng không mát được.

Sang người thứ tư.

“A… Bác sĩ Trần… Chỗ đó…”

“Chỗ này?”

“Ưm… Đúng rồi…”

Bà già nó! Bọn họ khám bệnh hay là làm chuyện bậy bạ, sao cứ phát ra mấy âm thanh cô nghe chỉ muốn độn thổ, nghe qua cô còn tưởng hai người bọn họ đang ìn ịch trong kia, ông trời ơi ngó xuống mà coi, cái tình huống gì thế này?1

Mặt cô nóng quá, nóng quá rồi!

Ôi, cô đúng thật là xui xẻo mà.

Chỉ mới khám có bốn người thôi, cô đã không chịu nổi rồi, đầu cô liên tục hình dung ra hình ảnh thăm khám kia, gương mặt đỏ bừng cháy khói xì xèo.

Trời ơi, trời ơi cứu, ai đó hãy cứu cái lỗ tai của cô đi. Biến đi biến đi, mấy cái hình ảnh ghê gớm ấy hãy biến khỏi đầu cô đi.

À đúng rồi, cô bèn lấy ra tai nghe nhét vào hai lỗ tai, vặn âm lượng hết mức cho thể, bật lên bài nhạc cực kì sôi động với tràn ngập tiếng bass đập đùng đùng hai bên lỗ tai.

Âm nhạc từ tai nghe chắn đi mấy âm thanh bên ngoài, cô mới có thể dịu xuống một chút, cảm giác nóng hổi trong lòng dịu xuống, nhưng hình ảnh anh cùng cô gái kia cứ hiện trên đỉnh đầu cô, cô xua mãi không được. Cô gái kia đi ra, đến cô gái xinh đẹp khác bước vào, cô tròn xoe mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia tiến đến bàn làm việc của anh.

Vô tình nhìn thấy anh ngồi kia, ánh mắt chằm chằm nhìn cô, nhìn thấy cô đang dùng tai nghe, anh nâng lên bạc môi cười rất ma quỷ, cô lập tức đỏ bừng xoay mặt đi, nằm xuống giường, xoay mặt vào bức tường đưa lưng về phía anh, vu vơ lướt lướt điện thoại.

Khi phía sau lưng bắt đầu kém rèm thăm khám, Nhan Tiểu Linh đã bịt được hai lỗ tai rồi nhưng cô vẫn khó mà xua đi hình ảnh kia, trôi qua cả mấy ca khám nữa, cũng đã gần đến giờ nghỉ trưa nhưng hai gò má cô cứ nóng nóng, đột nhiên có cuộc gọi đến, số máy từ anh Tô trong phòng kế toán.

Nhan Tiểu Linh cũng lười đi ra ngoài, dù sau khoảng cách từ cô đến chỗ của anh và bệnh nhân cũng xa, còn cách một tấm màn che, chỉ cần cô nhỏ tiếng thì bọn họ sẽ không nghe được, cô nhấn nghe máy ngay tại trong phòng.

“Anh Tô…” Giọng cô nhỏ xíu phát lên.

“Hôm nay cô không đến làm à?”

“Không có…” Nhan Tiểu Linh trả lời bằng hai tiếng rất nhỏ, nhỏ đến mức thều thào.

“Cô đang không tiện nói chuyện sao?”

“Anh có chuyện gì cần nói hả? Đợi tôi chút… Anh đợi một chút…”

Nhan Tiểu Linh không được lười biếng nữa, cô ngồi dậy, hai chân thả xuống giường thọt vào giày bata, bước chân nhỏ nhắn đi ra khỏi phòng khám.

“Ách!” Nữ bệnh nhân nằm trên giường bị đau rít ra một tiếng.

Trần Nghiêm đã xao lãng một giây, anh vội đáp “Thực xin lỗi.”1

“Không sao…” Cô gái cười nhẹ.

Trần Nghiêm thở ra một hơi nặng trĩu, mắt liếc qua tấm rèm chắn.

Nhan Tiểu Linh đi ra bên ngoài đã có thể nói chuyện thoải mái hơn.

“Sao vậy? Anh có chuyện gì hả?”

“Chỉ là tôi không thấy cô đến làm việc, hôm qua tâm trạng cô không vui, hôm nay lại không đi làm cho nên tôi hơi lo lắng cho cô” Giọng nói Tô Viễn dịu dàng cất lên.

“À, tôi vẫn ổn, hôm nay có việc đến bệnh viện một chút cho nên không đến công ty” Nhan Tiểu Linh không nghĩ nhiều mà đáp.

“Cô đến bệnh viện? Cô bị làm sao vậy?” Tô Viễn thế mà lại hốt hoảng đầy lo lắng “Cô ở bệnh viện nào?”

“À haha, tôi không sao, anh không cần lo lắng” Sao anh Tô lại hoảng thế kia, cô vội cười “Anh không cần phải lo lắng.”

“Cô ở bệnh viện nào? Cô đi khám cùng ai?” Tô Viễn đổi lại càng lo lắng hơn.

“Tôi đi một mình nhưng tôi thật sự không…”

“Cô khám ở đâu, tôi đến đó với cô.”

Nhan Tiểu Linh bị ngắt lời, anh Tô có vẻ như đã quá lo lắng cho cô rồi, Nhan Tiểu Linh bối rối hoảng, cô không thể để anh Tô đến đây được.

“Tôi thật sự không sao mà…”

“Cô gửi vị trí cho tôi đi, tôi ngay lập tức đến đó.”

“Anh Tô? Này anh? Anh Tô?” Điện thoại chỉ truyền lại mấy âm tút tút.

Nhan Tiểu Linh há hốc nhìn màn hình điện thoại đã tắt.

Ôi không, anh Tô sẽ đến đây, anh ấy vì sao lại hoảng lên như vậy chứ, cô đã nói là cô không sao rồi kia mà.

Thôi chết, cô không thể để anh Tô đến tận phòng khám phụ khoa được, cô phải chuồng nhanh sang chỗ khác một chút thôi. Nhan Tiểu Linh xoay lưng lại, muốn trở vào phòng lấy túi xách, đột ngột một vòm ngực đùng đùng đập vào mắt cô.

“Oái!”

Nhan Tiểu Linh dội ngược ra, cô ôm lồng ngực hoảng hốt, cô hết hồn ah, tự nhiên anh lại đùng đùng đứng sau lưng cô như vậy, muốn doạ chết cô hay gì.

“Anh… Anh nghỉ trưa rồi hả?”

Trần Nghiêm lạnh mặt không trả lời, mắt anh liếc qua người cô rồi xoay bước rời đi.

Nhan Tiểu Linh cũng không dám chậm trễ, cô vội vào phòng khám cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.

Tô Viễn rất nhanh đến chỗ cô theo vị trí cô gửi, anh lo lắng đến trước mặt cô, vội hỏi.

“Cô làm sao mà phải đến bệnh viện? Khám cái gì?”

“À… À thì…” Nhan Tiểu Linh rối rít, cô không biết phải nói cái gì, nếu cô nói cô khám bệnh anh sẽ ở đây với cô luôn mất, cô cười trừ, vội vàng biện ra một lý do “Thật ra mấy hôm trước tôi có đi khám bệnh, hôm nay bác sĩ hẹn đến lấy kết quả thôi.”

“Vậy à, kết quả có tốt không?” Tô Viễn căng thẳng nhìn Nhan Tiểu Linh, cô liền gật đầu mạnh như gà mổ thóc.

“Rất tốt.”

Tô Viễn liền thở ra một hơi nhẹ nhõm “Thật là… Tôi lo lắng quá, vừa nghỉ trưa tôi gọi hỏi thăm cô, nghe cô ở bệnh viện một mình nên lo lắng quá chạy đến đây.”

“Vâng…” Nhan Tiểu Linh cười nhẹ, cô cũng bối rối gãi gãi gò má “Là do tôi nói không rõ chỉ đến để lấy kết quả, làm anh lo lắng rồi, xin lỗi xin lỗi.”

Tô Viễn cười tươi, lắc lắc đầu “Do tôi hấp tấp mà, cũng trưa rồi, cô có muốn ăn trưa luôn không? Cơm ở căn tin bệnh viện trung tâm này nghe nói ngon lắm đó.”

Ôi… Tô Viễn vì lo lắng cho cô mà chạy đến đây, cô làm sao mà từ chối anh được, Nhan Tiểu Linh cười nhẹ.

“Thì… Ừm, đi ăn trưa vậy.”

“Tốt quá, lại được ăn trưa cùng cô rồi” Tô Viễn nở ra môi cười tuấn soái, tươi tắn đến mức bừng sáng, nụ cười này thật là ôn nhu.

Nhan Tiểu Linh đi theo Tô Viễn đến căn tin của bệnh viện, căn tin rất lớn, hai người cầm khây đồ ăn đi đến một bàn trống ngồi xuống, hai người ngồi đối diện nhau.

Căn tin rõ ràng là rất lớn, nhưng không hiểu vì sao đối với cô, nó lại nhỏ xíu, cô vừa đặt mông ngồi xuống cùng Tô Viễn trên một chiếc bàn trống, chiếc bàn trống ngay bên cạnh cũng có người ngồi xuống.

Người ngồi cùng hướng với cô là ai thì cô không rõ, nhưng người ngồi phía đối diện, ngay bên cạnh Tô Viễn, chính là họ Trần tên Nghiêm.

Còn tiếp…

(P/s Tội nghịp chị.

Dii yếu đuối: Đây là buổi phỏng vấn số vô cùng đặc sắc với chị Y và chị Linh ạ, đầu tiên, để bảo toàn tính mạng, để chị Y có thể chạy trước cho câu hỏi phía sau, em xin được hỏi chị Y trước ạ.

Lăng Nhữ Y: Cái gì mà cần phải chạy trước bảo toàn tính mạng thế?

Dii yếu đuối: Haha, chị sẽ biết ngay thôi nè. Đây là câu hỏi dành cho chị, các tập phát sóng gần đây, bất kể khi nào đề cập đến chị và anh Mạc, hai người cứ âu yếm với nhau. Chị có cảm thấy anh ấy dính người đến phiền phức không ạ? Kiểu bám dính quá thì cũng khó chịu ấy? Không sao cả, chị cứ thành thật.

Lăng Nhữ Y:…

Dii yếu đuối: Chị cứ thành thật đi ạ.

Lăng Nhữ Y đổ mồ hôi: Chị không muốn mất ngủ đâu.

Dii yếu đuối: Sao ạ?

Lăng Nhữ Y chấm chấm mồ hôi: Chị không muốn mất ngủ.

Dii yếu đuối hỗng hiểu, nhìn sang bàn nam giới, một ánh mắt thật thân thương từ anh Mạc bắn đến chỗ Lăng Nhữ Y. Nếu Lăng Nhữ Y dám nói phiền, anh thật sự sẽ phiền chị cả đêm nay.

Dii yếu đuối: À… Em hiểu rồi ạ. Tiếp theo, à chị Y cầm giày lên thủ thế trước đi nhá. Câu hỏi dành cho chị Linh đây ạ, chị nghĩ xung quanh chị, những ai đã theo phe anh Nghiêm để bẫy chị?

Nhan Tiểu Linh suy ngẫm: Ờm… Mạc Đình Quân, Linh Chi, mẹ của chị, có khi có cả cha của chị.

Dii yếu đuối: Chị có chắc chưa ạ?

Nhan Tiểu Linh gật đầu: Chắc rồi, còn ai nữa sao? Lại chẳng lẽ có cả Nhữ Y?

Dii yếu đuối: Em xin nhắc lại một câu thoại của anh Trần khi nói chuyện với chị ạ “Em sợ hôn nhân không tình yêu, em sợ chúng ta không có tình cảm.”

Khi anh Trần nói chuyện với chị, tâm trạng chị đang rối nên không cảm thấy sự kì lạ đúng không? Vấn đề hôn nhân không tình yêu này chị chỉ nói với duy nhất một người, chính là chị Y nhà ta, vậy tại sao anh Trần lại biết chuyện này ạ? Chị không thắc mắc sao?

Nhan Tiểu Linh ngỡ ngàng, lúc đó tâm trạng coi hơi rối nên thật sự không cảm thấy điểm lạ, Tiểu Linh liếc mắt về phía Lăng Nhữ Y, Lăng Nhữ Y đứng hình, bộ dạng chột dạ, ngay sau đó vụt chạy.

Lăng Nhữ Y: Oaaaaa, tớ chin lỗiiiii.

Dii yếu đuối đi đến kết luận cuối cùng: Vâng, câu trả lời đúng là phải có cả chị Lăng Nhữ Y của chúng ta nữa. À mà đầu tuần rồi, mọi người có phiếu quyền lực rồi, giao ra đây aaaa, trấn lột đó, tất cả là cụa tuiiiiiii, đưa đây đưa đây aaaaaa.)

_ThanhDii

Hoàn rồi, tung hoa!! Đi xem truyện khác nào~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK