Giữa thu nắng nhẹ, trời trưa có nắng cũng chỉ nhẹ phủ mái đầu, ngoài trời có đám mây âm, gió nhẹ thoáng qua vỗ nhẹ vào mặt kính phòng trên cao. Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đen của kính chắn, bên trong vọng ra lại có thể nhìn thấy hết thảy bầu trời xinh đẹp với đám mây âm cùng tia nắng nhẹ.
Căn phòng có tiếng rên nhỏ, có hai người đang rất đối lập, thiếu nữ không một mảnh vải trên người đổi lại người đàn ông vô cùng chỉnh tề chỉ cần kéo đũng quần xuống. Thiếu nữ nhỏ nhỏ hơi thở gấp đứng trụ vào mặt bàn làm việc, anh ấy quấn lấy cô từ phía sau, dùng phân thân to lớn ở phía sau cắm rút vào u hoa mềm mại cực kì có danh khí, đẩy cô hai tay chống đỡ mặt bàn làm việc. Phía sau vô dập cùng tiếng nước ướt át khiến cô càng ngày càng đỏ thẹn, anh nắm lấy đôi mông đào, Nhữ Y phải ưỡn lưng vểnh mông, đôi chân chóng đỡ đã lâu có phần run, cao gót có điểm động.
Cô bám trụ mặt bàn, đầu óc mụ mị nóng bức thiêu đốt cơ thể cô, hạ thân ngày một nóng, cơn nóng hạ thể tựa đốt cháy toàn bộ, giữa hai chân kịch liệt co thắp, siết chặt lấy to lớn kia. Mỗi khi to lớn kia lui ra, u hoa nít chặt để níu kéo nó lại đến khi anh cắm vào, sảng khoái đột phá tần lớp da thịt nộn siết chặt hết như thiên đàn.
Anh tựa như một thuyền trưởng đang lái một con thuyền du ngoạn những miền hoang vu, sảng khoái đến bản thân anh rên rỉ theo con mèo nhỏ trên tay. Tốc độ đánh thuyền nhanh vọt, khoái cảm dục vọng cứ ngỡ đã quá quen thuộc đối với anh lại trở nên thật lạ lẫm, sung sướng đến anh cảm thấy thực lạ.
Cảm giác thích thú trong khoái lạc kỳ lạ ấy, cực kỳ hưng phấn, anh càng lúc càng mạnh mẽ mong cầu thêm cảm giác mà dồ dập đến phát ra âm thanh phanh phách. Anh nắm lấy cổ tay cô, vuốt ve chạy lên nắm lấy hai cánh tay nhỏ, kéo cô ưỡn người lên như nắm lấy dây cương của một con ngựa.
“Không…” Chân cô loạn choạng vài bước bấp bênh, cao gót cộc cộc gõ xuống mặt sàn một cách run rẩy. Hơi thơ cô vội, gương mặt nóng bừng, đôi mày thanh tú nhíu chặt vào nhau “Không được nữa…”
Hạ thể ì ạch phát ra tiếng nước, bụng dưới co bóp thiết lại, gậy lôi kia to trướng mỗi một tiến vào điều khiến bụng cô nhô lên hình thù của nó. Lăng Như Y vứt đi đầu, mày nhăn thật chặt, hai bàn tay nắm lấy không khí túm chặt, run rẩy nẩy lên theo âm hướng rút cắm ở phía sau, Mạc Đình Quân cắm thật mạnh, cắm vào hoa tâm ra âm bụp bụp vỗ nhụy.
“A… Aa…”
Lăng Nhữ Y cao trào thất thét một âm, cả cơ thể run rẩy mẫn đỏ, anh buông ra hai cánh tay cô, buông ra dây cương ngựa rút ra hạ thân trướng tím. Lăng Nhữ Y mất đi điểm tựa xụi xuống mặt bàn mày xám, đôi chân mất sức không điều khiển được cao gót khụy xuống.
Sau cao trào, sau khoái hoạt dục vọng không một ai có thể phản kháng, Lăng Nhữ Y đỏ bừng, mồ hôi trên trán làm bết mái tóc, đôi mày buông lỏng ra, đôi mắt mê muội nhìn vào hư không, hai cánh môi đỏ hồng mở ra vừa hít thở vừa run rẩy.
Nhìn xinh đẹp đang mê mang trong khoái cảm, cô vừa xinh đẹp vừa mang một mị lực chết người, toàn cơ thể xinh đẹp đỏ mẫn trong tình trạng đê mê nhiễm dục. Đôi mắt mơ màng, cái miệng nhỏ há ra hít thở không khí, từng giọt một hôi chạy trên người cô đều vô cùng ma mị, những giọt chạy trên mái tóc, những giọt chạy trên làn da, trên đồi ngực căn tròn, trên khe múp nảy nở.
Anh nuốt xuống một ngụm, bàn tay chạm lên đùi non, vừa mới cao trào, thiếu nữ vô cũng mẫn cảm, chỉ với một cái chạm làn da cũng khiến cô khẽ ra rên rỉ.
“A…”
Anh ấn cô trên bàn làm việc, đẩy cô nằm trên bàn làm việc, bàn tay vuốt làn da mềm mại trơn bóng vì mồ hôi lướt từ đùi non xuống cẳng chân, nâng một chân cô lên, bàn tay chạm lên bàn chân cùng cao gót. Anh gỡ ra chiếc cao gót thả nó rơi xuống mặt sàn lộp cộp, nâng lên chân còn lại tháo ra chiếc cao gót kia, hai chân cô dạng ra thành chữ m.
Cô nhìn trần nhà, nhiễm dục trở nên mê mang đầu óc mị mụ, bản thân cô chẳng biết được mình trong tình trạng hoa nhiễm phấn này sẽ quyến rũ đến nhường nào. Anh đem lôi thân kia chọc vào miệng hoa ướt nhẹp, cầm lôi thân vỗ vỗ vào miệng hoa trêu ghẹo, y đâu vỗ lên u hoa đầm lầy lạch bạch, kéo ra vô vàng sợi chỉ bạc dịch nhờn.
Lăng Nhữ Y của lúc này không tài nào phân biệt được đâu là bên trái đâu là bên phải nữa, cô mơ mơ màng màng, đầu óc mụ mị nóng rực, u hoa giữa hai chân điều khiển toàn bộ cơ thể. Cô nhiễm dục, lý trí sớm đã tiêu tan, trong thân thể chỉ có ý nghĩ muốn thoả mãn cơn ngứa ngáy, cơn nóng bức này vô cùng chờ đợi anh đi vào.
Anh cầm thân mình, chà chà trên vũng đầm lầy càng lúc càng lầy lội kia, thân to trướng kẹp giữa hai cánh hoa mẫn cảm chà lên chà xuống, đè ép u hoa tiết ra dịch nhờn màu trắng, mùi hương ngọt ngào phản phất khắp nơi cũng không cho hạ thân đi vào. Lăng Nhữ Y mê muội, ngứa ngáy vặn vặn thân mình muốn đem cái kia cho vào, cô vặn người xém một chút nữa đem lôi thịt đang chà chà kia chui vào. Nhưng anh rất khéo léo kéo lôi thịt né ra, không cho mình chui vào tiếp tục ma sát ở phía trước, chà ép ra biết bao nhiêu là ướt đẫm, u hoa bị biến thầy vũng lầy. U hoa không được vỗ về, liên tục bị ghẹo tiết ra dịch đặt, hai cánh hoa đỏ mẫn run run, huyệt sâu tham lam muốn được lôi thịt thao tự động vểnh mông để tiếp ứng lôi thịt, nhưng anh cứ né đi.
“Không…” Lăng Nhữ Y mếu máo, hai tay nhỏ hạ xuống chạm vào thắc lưng anh, muốn nắm anh ở yên để mình tự di chuyển vào, nhưng Mạc Đình Quân chính là không muốn đi vào, cô khó chịu mặt mài đỏ bừng chau lại, thở ra hơi nóng “Cho em…”
Anh cầm lấy thân mình, vỗ vỗ y đầu vào u hoa ướt đẫm phát ra tiếng nhớp nháp lạch bạch, nếu anh đi vào cái huyệt ướt đòi mạng này thật sự sẽ bóp được cái mạng anh, so với nội tâm đang gào thét mãnh liệt muốn được đi vào, mặt anh lại vô cùng thờ ơ, tay cầm y đầu vô thức mà nhấn y đầu vào miệng hoa nhưng rất nhanh rút ra, lại không kiềm được nhấn y đầu vào sau đó lại rút ra. Hại Nhữ Y mừng thầm rồi hụt hẫng, tưởng rằng anh cho vào rồi nhưng anh lại rút ra, cô mếu máo lớn.
“Aa… Anh… Cho em…”
Trái với thâm tâm gào thét dữ dội, Mạc Đình Quân ma quái cười “Không cho…”
Giọng anh trở nên run rẩy, nhưng lúc Này Nhữ Y cũng không đủ tỉnh táo để nhận ra anh đang trêu đùa.
“Anh cho em… Hu… Cho em…” Lăng Nhữ Y tham lam nắm lấy tay anh đang giữ lôi thịt, thậm chí cô còn gấp rút nắm lấy y đầu của nó, nâng lên hông muốn tự mình sát nhập. Mạc Đình Quân liền ấn hông cô trở lại bàn, u hoa đã vấy mật hoa ướt nhầy xuống bàn làm việc.
“Chật…” Anh thở ra hơi nóng, môi nhếch lên nụ cười tà nịnh “Đừng gấp.”
“Không…” Lăng Nhữ Y lại tụt mất, cô khao khát đến sụp đổ mếu lớn, ngứa ngáy râm ran ở thân dưới khiến cô khó chịu “Em muốn… Đình Quân… Cho em…”
Lăng Nhữ Y cầu khát, bộ dạng mỹ miều đỏ bừng, hai hàng nước mắt lấp lánh, vừa đáng yêu cũng vừa đáng thương. Mạc Đình Quân cũng gấp gáp muốn vào, nhưng vẫn là muốn ghẹo cô thêm một chút.
“Muốn cái gì? Cho cái gì? Không nói rõ thì tôi làm sao biết em cần cái gì?”
Lăng Nhữ Y không có ý thức nghĩ đến xấu hổ, cô chỉ cảm thấy ngứa, chỉ cảm thấy nóng bức đến khó chịu, cô biết ngứa ngáy này sẽ được giải quyết nếu cái kia của anh chịu đi vào, đi vào rồi sẽ thoái mái.
Cô chỉ nghĩ như vậy, không có nghĩ bản thân đang trong tình huống thế nào.
Mặt cô đỏ bừng, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt trong veo như hạt ngọc nhìn anh, ngốc nghếch hoàn toàn biến thành bộ dạng anh mong muốn, cực kì ngốc nghếch cực kì ngoan ngoãn, cô không hề biết mình đang bị biến thành thế nào.
“Ừm… Thì… Muốn anh… Muốn anh đi vào… Huhu… Bức quá…” Cô mếu máo như đứa trẻ, hai tay nhỏ bấu lấy tay to của anh “Cho em…”
Mạc Đình Quân nhíu mày, tà nịnh cười, đem y đầy nhấn vào lại lôi ra khiến cho cô vô cùng hụt hẫng “Ai?”
“Anh… Đình Quân…” Lăng Nhữ Y mím môi, hai má hồng đỏ hơn.
“À, cho em” Mạc Đình Quân cười tà, ghẹo tiểu nhỏ nhắn trong lòng đã đủ, anh cũng gấp lắm rồi, cậu nhỏ trướng tím đòi hỏi đau đớn, nhanh chóng mang hạ thân đi vào, sung sướng đến thư giãn từng đốt lưng, anh ôm lấy cô nhấc bổng cô lên, để trụ lôi cố định vừa bồng vừa nhấp đi vào phòng ngủ riêng.
Còn tiếp…
(P/s Thịt thà xôi mỡ này thiệt là nóng bỏng quá đi, anh Mạc mê rồi, mê dữ lắm rồi.)
_ThanhDii