Lăng Nhữ Y ngủ đến tận chiều tối mới tỉnh dậy, mở mắt nhìn trần nhà, thân hình đau nhức từng đốt xương cốt, cô co rút cuộn mình trong chăn. Cả ngày chỉ nằm ngủ trên giường, cô có khác nào bệnh nhân tàn phế không?!
Hôm nay lại không đi làm, Lăng Nhữ Y ơi là Lăng Nhữ Y.
Cô lật đật nâng người ngồi dậy, thắc lưng bụng dưới lập tức nhức nhối ê ẩm, cô ôm lấy bụng mình, mặt nhăn mày nhó nhìn sang côc nước bên cạnh. Kế bên còn có hình bóng hộp thuốc tránh thai, cô im bặt, gương mặt trầm luân bỗng nhiên không còn thấy đau đớn nữa.
Trái tim cô tê rần, cô quạnh nâng lên nụ cười chua xót, cô chẳng cần một cái nhăn mặt nào, giọt nước mắt cô liêu chảy dài trên má. Lăng Nhữ Y hít vào một hơi thật sâu, chùi nhanh giọt nước mắt cầm lấy hộp thuốc mở ra. Lấy một viên cầm lấy cốc nước ngửa đầu uống, uống xong trầm ngâm đã đủ, cô cầm lấy điện thoại của mình, mở ra danh bạ điện thoại tìm một số điện thoại gọi đi.
Chờ đợi đầu dây bắt máy, trái tim cô cũng dần chết theo tiếng chuông, gần như dập tắt thì đầu dây bắt máy, giọng nói nữ cao thanh vui vẻ.
“Tớ nghe đây…”
“Thu An…” Lăng Nhữ Y đáp nhẹ, giọng cô khàn khàn cay cay trên hốc mắt “Chồng cậu làm bên cục kiểm soát đúng không?”
“Đúng rồi, sao vậy? Cậu cần làm gì à?” Thu An là bạn học thời đại học của Lăng Nhữ Y, Nhữ Y cười khẽ, nước mắt cứ tí tách chạy trên gò má, cô nâng tay lạnh chùi, mấy đầu ngón tay tê dại trở nên run rẩy.
“Cậu… Có thể nhờ chồng cậu tìm giúp tớ một người không?”
“Hả? Cậu muốn tìm ai?” Thu An ngạc nhiên hỏi, Lăng Nhữ Y chùi đi nước mắt, vẽ ra nụ cười cay đắng, giọng nói cũng trở nên run run.
“Ừ… Tớ… Tìm chị, Lăng Nhữ Nhi.”
…
“Há?!!!” Nhan Tiểu Linh đập bộp xuống bàn, lập tức thu hút sự chú ý của mấy người trong quán ăn, Nhan Tiểu Linh vội vàng nhe ra nụ cười tạm bợ xin lỗi mọi người. Quay lại nhìn Lăng Nhữ Y, mặt Tiểu Linh liền hắc hoá đen thui.
“Cậu bị điên à? Tìm chị ta về làm gì?” Lăng Nhữ Y có bị điên hay không? Hay là não bị úng nước? Tìm Nhữ Nhi về làm gì?
Mạc Đình Quân yêu Lăng Nhữ Nhi, Lăng Nhữ Y thì yêu Mạc Đình Quân. Hôn nhân này đã là thiệt thòi cho Lăng Nhữ Y, Nhữ Y bị Mạc Đình Quân đài đoạ đến thế nào. Ruột gan phèo phổi thân thể có bao nhiêu bị người đàn ông kia dùng hết bấy nhiêu, Lăng Nhữ Y lúc này còn không nghĩ cách giữ chân Mạc Đình Quân, còn muốn tìm Lăng Nhữ Nhi về.
Nghĩ mà xem, Lăng Nhữ Nhi mà trở về chẳng khác nào Lăng Nhữ Y thả cọp về rừng. Trả Mạc Đình Quân cho Lăng Nhữ Nhi rồi… Những thiệt thòi của Nhữ Y thì ai đền?
“Giữ người bao nhiêu cũng đủ rồi, giữ người mà tâm người không ở bên mình cũng vô nghĩa” Lăng Nhữ Y cười khổ, xem ra, trò chơi dày vò này Nhữ Y đã thua rồi, cô chơi không nổi nữa “Tớ tìm chị cũng đã chắc gì sẽ tìm được chị, anh ấy tìm chị bao năm nay còn không gặp, nói gì đến tớ.”
Đêm ấy, cô là người nằm trong tay anh, là người cùng anh quan hệ thể xác, cũng chỉ là được cái thể xác. Còn linh hồn anh vĩnh viễn cũng không ở chỗ của cô, anh lúc không tỉnh táo ấy nhớ đến chị, trái tim anh ấy rõ ràng chỉ có chị.
Khoảnh khắc anh gọi tên chị ấy, trái tim nóng rực của Nhữ Y nguội lạnh trong tích tắc, nhắc nhở cô nhớ rõ vị trí của mình, hôn nhân năm ấy cô chỉ là một người thay thế. Trong lòng anh đến nay, cô cũng chỉ là một người để tạm bợ nhớ nhung người vắng mặt.
Cho dù cô có cố gắng cả đời này cũng không thể lấp được vị trí trống trải đó, làm sao mà lấp được? Làm sao mà đắp cho đặng?
Cô từng nghĩ sẽ dùng thời gian này bù đắp cho những tổn thương ấy của anh, nhưng mà… Lấp đầy trái tim trống trải của anh thì thâm tâm cô cũng trở nên mục nát rồi.
Ngày hôm ấy anh gọi tên chị… Trái tim cô chính thức chết lạnh rồi.
Cô sẽ tìm chị về cho anh, cô sẽ giải thoát nỗi đau ba người này. Năm đó vì cô mà anh chị mất nhau, lỗi lầm của cô sẽ được xoá bỏ nếu cô có thể tìm chị về cho anh.
Cô sẽ tìm chị về cho anh.
Lăng Nhữ Y cười khẽ, ý cười trong mắt nhỏ nhoi, nhìn Nhan Tiểu Linh rồi cười, nụ cười trong cô chỉ có đau thương, chỉ có chua xót.
Đặt lên một cốc rượu tượng trưng cho Mạc Đình Quân, cầm lên chai rượu rót vào cốc.
“Trả về vị trí cũ, nước về với cội, người về bến thương. Tớ mượn anh ấy ba năm nay là đã đủ rồi, không ép nữa, tơ duyên không có, cố ép cũng không thành.”
Cố gắng của cô chỉ có làm khổ anh, cô là nguyên nhân gây nên đau khổ, cho nên cô phải là người đóng dấu kết cho khổ hạnh ấy.
“Vậy còn cậu thì sao? Ai sẽ là người đền bù cho những tổn thương của cậu?”
Lăng Nhữ Y bật ra tiếng cười, cô khổ sở nâng mắt, đầu lắc nhẹ.
“Đền bù cái gì? Là do bản thân tớ tự chuốc lấy, tự làm thì tự chịu, tư cách đâu mà đòi hỏi đền bù…”
Ác quả ác báo, cô tự làm thì cô tự chịu, tìm đâu ra tư cách đòi hỏi đền bù.
Còn tiếp…
(P/s Chị Lăng đóng dấu kết cho đau khổ này… Ô hô hô hô, có mà anh Mạc đóng dấu chị.)
_ThanhDii