Trần Nghiêm cắn lên môi Nhan Tiểu Linh, ở trước mặt Tô Viễn cại mở hàm răng Nhan Tiểu Linh, quấn lấy lưỡi mềm gặm cắn.
Tiểu Linh không muốn tiếp ứng nụ hôn, nhưng anh giữa lấy gương mặt cô, bắt buộc cô ngẩng đầu tiếp ứng nụ hôn ướt át, cô thẹn đỏ. Gã đàn ông này sao có thể cư nhiên như vậy? Ở đây còn có Tô Viễn, không thể nào mà anh lại…
Trần Nghiêm mút lên môi cô, bắt ép quấn lấy lưỡi mền phát ra tiếng nụ hôn ướt át.
“…” Nhan Tiểu Linh phát thẹn, cô vội dùng hết lực xoay mặt đi, để cho nụ hôn của anh trượt lên gò má, cô xoay đúng về phía Tô Viễn đang đứng, anh đang trơ mắt nhìn cô. Nhan Tiểu Linh bối rối, sau nụ hôn ướt át làm cho gò má cô đỏ hồng, cô không biết phải làm sao cả, cô nên giải thích làm sao đây.
Nhan Tiểu Linh bối rối “Anh Tô…”
Cô muốn giải thích “Chuyện này không phải như anh nghĩ đâu… Ưm!”
Nhan Tiểu Linh vừa mới né đi nụ hôn, nói chưa xong câu đã bị Trần Nghiên xoay gương mặt về phía anh, hai tay anh giữ hai bên gò má nâng lên, anh lại cúi xuống hôn lên môi cô. Đôi mắt bạc lãnh nhìn chằm chằm vào hai hốc mắt đỏ ửng, anh quấn lấy lưỡi mềm, một tay lần ra phía sau gáy nâng lên cao hơn nữa, bắt cô ngẩng đầu tiếp ứng anh. Một tay kia anh chạy xuống lưng nhỏ, chạy xuống eo nhỏ bọc lấy ôm lại, kéo thân thể mềm mại dính sát vào người anh.1
Tô Viễn được một màn bỏng mắt, anh lãng tránh ánh mắt nhìn sang một tầng không khí khác, cố gắng không nhìn đến nụ hôn cháy bỏng kia.
Trần Nghiêm như thể hút hết ngọt ngào từ miệng Nhan Tiểu Linh, cô né cách nào cũng không được, anh ôm cô thật chặt, cơ thể mềm mại dính vào lồng ngực rắn chắc kia, gáy cô cũng bị giữ rất chặt, cô không né đi đâu được, cứ thế bị người đàn ông ấy mút hết tư vị ngọt ngào. Đến khi cô mềm nhũng, gương mặt đỏ bừng chẳng còn chống cự nữa, Trần Nghiêm mới chậm buông cô ra, cô xấu hổ quá, anh vừa buông ra, mặt nhỏ đỏ bừng liền úp vào lòng anh lánh đi.
Cô xấu hổ đến mức không dám nhìn Tô Viễn nữa, Trần Nghiêm liếm mép môi, ánh mắt cưng chiều hai tay ôm lấy mềm mại trong lòng, giấu cô vào trong lồng ngực của mình, mắt lạnh nhìn về phía Tô Viễn, lãnh đạm đáp.
“Xin lỗi, Tiểu Linh là của tôi rồi.”1
Tô Viễn nâng lên mâu lạnh đối đầu Trần Nghiêm, anh không chấp nhận sự thật, nhìn Nhan Tiểu Linh đang giấu mình trong lòng người kia.
“Chẳng phải cô Nhan còn chưa có bạn trai sao?” Tô Viễn hỏi.
Nhan Tiểu Linh muốn giải thích quá đi, nhưng bị anh hôn đến thẹn người rồi, xấu hổ đến mức cô không biết phải đối diện với Tô Viễn thế nào, chỉ có thể tạm lánh vào lòng ngực anh, giấu đi gương mặt đỏ thẹn của mình, ở trong lòng anh, cô nghe rõ từng nhịp tim đang đập rất mạnh của anh, bỗng cô càng thẹn hơn nữa. Trần Nghiêm bảo bọc hai tay ôm lấy cô, anh cũng không cho cô nhìn về phía đằng kia, tay to giữ đầu nhỏ cô giấu vào trong ngực anh.
“À…” Trần Nghiêm khẽ gật gù, nhìn mềm mại trong lòng, âm thanh cưng chiều đáp lại Tô Viễn “Đúng là cô ấy không có bạn trai, chỉ có chồng sắp cưới.”
“Chồng sắp cưới?” Tô Viễn càng khó tin hơn, so với phản ứng ngây người ban đầu, anh còn bất ngờ hơn, đến mức dường như chẳng tin nữa dò hỏi lại “Cô Nhan?”
Anh muốn xác định nó từ cô, Nhan Tiểu Linh trốn trong lòng anh, hai tay bấu lấy áo khoác tây của anh nắm níu, gương mặt đỏ bừng xì xèo bốc ra làn khói xấu hổ. Cô nâng nhẹ đầu muốn giải thích với Tô Viễn, ngay lập tức tay to giữ sau đầu cô nhẹ ấn cô vào lòng anh, nhất nhất không cho cô nhìn về phía kia.
“Tôi biết anh để ý đến bé nhà tôi nhưng mà sự thật là cô ấy đã là của tôi rồi, chúng tôi sắp kết hôn với nhau. Tôi biết anh sẽ hơi khó chấp nhận nhưng bé nhà tôi đã là của tôi rồi, mong anh từ bỏ ý định của mình đi.”1
Trần Nghiêm lặp đi lặp lại cụm từ “Đã là của tôi” một cách nghiêm trọng, anh khẳng định hai lần theo đúng hai nghĩa, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.1
Tô Viễn vẫn chỉ nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Linh, anh sẽ không tin lời của Trần Nghiêm, chỉ trừ khi Nhan Tiểu Linh thật sự nói với anh.
“Cô Nhan, cô có thể cho tôi câu trả lời rõ ràng một chút không?”
“…” Nhan Tiểu Linh chỉ nghe được âm thanh thình thịch thật mạnh kia, tim anh đập thật mạnh đi, làm gì mà đập như thế?
Anh cũng hồi hộp à?
“Cô Nhan…” Tô Viễn khẽ gọi.
Nhan Tiểu Linh nuốt xuống một ngụm, gương mặt nhẹ nhấc khỏi lồng ngực Trần Nghiêm. Lúc này anh cũng thả nhẹ cô ra, tuy nhiên tay vẫn là ôm cô, chỉ để cô nhìn về phía Tô Viễn trả lời.
Cô nhìn Tô Viễn, gương mặt đỏ đỏ hồng hồng khẽ cười “Tôi… Có một số chuyện ngoài ý muốn…”
Bàn tay to ôm chặt eo cô, năm ngón tay bấu vào eo cô nhắc nhở, Nhan Tiểu Linh rùng người, cô liếc mắt trừng anh, sau đó lại nhìn về phía Tô Viễn tiếp tục nói.
“Tôi cảm ơn ý tốt của anh nhé” Nhan Tiểu Linh đẩy ra Trần Nghiêm, cô vội vàng cúi xuống nhặt lên hộp quà, đóng lại hộp quà ngay ngắn, chìa ra hộp quà, gương mặt xinh đẹp tươi cười với Tô Viễn “Tôi thành thật xin lỗi, có lẽ như tôi không thể nhận cái này rồi.”
“Cô thật sự cùng với người này…?” Tô Viễn khó tin mở to mắt, Nhan Tiểu Linh mím mím môi, thiếu nữ đỏ mặt hai gò má hồng, Tô viễn nhìn thấy, dáng vẻ thiếu nữ biết yêu này, anh không tin cũng không được.
Tô Viễn chỉ có thể cười nhẹ, ánh mắt thất vọng nhẹ thoáng qua tiếc nuối, anh nhìn hộp quà rồi lắc nhẹ đầu.
“Cô cứ nhận lấy, cái đó là dành cho cô” Anh đáp trầm ngâm, ánh mắt buồn nhẹ cười “Không có ai phù hợp hơn với món quà đó, cô trả lại tôi cũng chẳng thể tặng cho ai khác.”
Bởi con gà con ấy là dành cho cô.
Nhan Tiểu Linh áy náy cười nhẹ, mi đẹp rũ xuống “Tôi cảm ơn, tôi cũng xin lỗi.”
Tô Viễn thở nhẹ, cất ra tiếng cười vui “Không sao.”
Anh bước đến trước mặt cô, Trần Nghiêm đưa con ngươi căng thẳng nhìn Tô Viễn, bước chân Tô Viễn dừng lại, nhìn Nhan Tiểu Linh đứng rất gần nhưng khoảng cách lại thật xa vời, anh nhẹ nhàng cười, nụ cười tươi trẻ năm tháng ấy dịu dàng dưới ánh trăng đêm.
“Thế thì đành chúc phúc cho cô vậy” Anh liếc mắt lên nhìn Trần Nghiêm đứng sau lưng Nhan Tiểu Linh, vừa thành toàn lại mang theo một chút đe doạ “Anh cẩn thận một chút, nếu anh dám không tốt với cô ấy, tôi dám đập chậu cướp hoa.”1
Trần Nghiêm nâng cao bạc môi, đáp lại Tô Viễn bằng một nụ cười đắc thắng, Tô Viễn nhìn lại Nhan Tiểu Linh, anh nhẹ cười rồi rời đi.
Tô Viễn đi khỏi, Nhan Tiểu Linh liền đen mặt, cô xoay người trừng mắt với Trần Nghiêm.
“Cái tên thối tha nhà anh đến đây làm gì nữa?”
Anh còn dám cưỡng hôn cô trước mặt Tô Viễn, anh làm vậy là có ý gì?
Nhan Tiểu Linh tức đến dậm chân “Anh vừa phải thôi, anh không chịu trách nhiệm với em thì thôi đi, anh còn phá hỏng chuyện tốt của em. Anh không cưới em thì để người khác cưới em chứ?!”
“Còn nữa, bé nhà anh? Ai là bé nhà anh?” Nhan Tiểu Linh oai oái cái miệng tức giận, Trần Nghiêm hưởng thụ dáng vẻ tức giận như mèo cào kia, bộ dạng anh rất thoải mái vì đã phá tan chuyện tốt của cô.1
“Ở đời có ai lại như em, buổi sáng thì nhất quyết đòi anh chịu trách nhiệm nhưng mà chưa gì thì buổi tối, em đã để cho người đàn ông khác hôn. Em nói xem, em có thật lòng muốn anh chịu trách nhiệm với em không vậy?”
Nhắc đến chuyện buổi sáng, hai mắt Nhan Tiểu Linh ngay lập tức nóng, cô tức giận dậm đùng đùng lên mặt đất.
“Đó chẳng phải là do anh đi?! Là do anh đuổi em đi còn gì?!”
“Anh đuổi em liền đi?” Trần Nghiêm chau mày, giá trị của anh từ khi nào thấp đến mức cô chẳng có một tia luyến tiếc nào như thế.1
Nhan Tiểu Linh vểnh mặt nhỏ, mắt trừng lên “Chứ anh còn muốn gì nữa? Bị đuổi lại chẳng đi?”
“Không một luyến tiếc?” Trần Nghiêm càng chau mày chặt hơn.
So với khó chịu của anh, Nhan Tiểu Linh chỉ có hơn chứ không thua kém, cô tức đến đỏ hai vành mắt, hai mắt đỏ hoe trừng trừng.
“Vậy họ Trần anh cũng có luyến tiếc cái gì? Hôm đó em đuổi anh cũng liền bỏ đi đó thôi…” Nhưng một một tia ấm ức lướt qua, làm trái tim cô bủn rủn, giọng cô trở nên trùng xuống, âm thanh càng lúc càng nhỏ “Anh cũng có lưu luyến gì em đâu…”
Phải rồi a, hai người biết hai có hai ngày, chỉ có ngủ với nhau, ngoài ra chẳng một quen biết, chẳng một tình cảm nào thì có gì để lưu luyến.
Cô đang tức giận xù lông mao bỗng nhiên trở nên ấm ức mềm nhũng xuống, Trần Nghiêm thở nhẹ, xem ra, anh tốn công giăng ra cái bẫy cũng vô ích rồi. Hai tay anh nắm lấy hai cánh tay cô, giữ lấy cô trước mặt anh, anh khẽ cúi thấp người để cân bằng chiều cao cả hai. Mặt anh ở ngang mặt cô, ngang tầm nhìn của cô, hai mắt cô đỏ hoe lấp lánh nước liền sụp xuống.
Trần Nghiêm khẽ yêu cầu “Em nhìn anh này.”
Nhan Tiểu Linh mím mím môi, cô nâng nhẹ mi mắt nhìn người đàn ông tuấn soái trước mặt, ánh trăng đêm phủ trên tuấn tú ấy làm trái tim cô nhĩu động. Người đàn ông này, thật là nguy hiểm quá đi, cái mặt này của anh sẽ giết bao nhiêu cô gái.
Nhận thấy cô đã hợp tác, anh nhẹ nhàng nói, âm thanh ôn nhu rất điềm tĩnh hỏi.
“Em có thích anh không?”1
“…” Nhan Tiểu Linh mím cánh môi, cô nuốt xuống một ngụm, mi mắt lại sụp xuống không đáp.
Trần Nghiêm cũng không truy cô nữa, cái đầu gỗ cứng đầu như cô, anh giăng sẵn bẫy, cô lại không nhảy vào mà chỉ bước một chân vào, còn chừa một chân lại rút lui, thật khiến anh khổ tâm quá. Cô lại còn xinh đẹp, nói ra anh giăng bẫy nhưng cũng chỉ là đánh cược một phen, vốn mọi chuyện ban đầu đi rất đúng với ý anh, nhưng anh đã không lường đến sự xuất hiện của Tô Viễn.
Cũng chẳng thể trách, cô gái này xinh đẹp như vậy, ngoại trừ tính tình hay nóng nảy và nói bậy của cô ra, mọi thứ trên người cô đều vô cùng hoàn hảo, có người để ý đến cô là chuyện đương nhiên.
“Không trả lời? Tiểu Linh, em thừa nhận em thích anh cũng không có chết, em có thể thừa nhận với mẹ kia mà, sao lại chẳng chịu hé miệng với anh?” Trần Nghiêm nhẹ thở dài, hai tay liền kéo cô vào lòng ôm ấp, đem cô áp vào lồng ngực, anh đầu hàng rồi, đem mọi chuyện giải bày với cô.1
“Anh có bỏ em đâu chứ, anh đang cố kích động em thừa nhận tình cảm với anh thôi, em không nhận thấy mọi người xung quanh em đều đã bị anh mua chuộc rồi sao. Lại còn nói, cái anh muốn là em thừa nhận tình cảm, chẳng phải em nói em không thích hôn nhân không có tình yêu sao? Anh là đang muốn em suy nghĩ thật rõ về cảm xúc của em, nhưng thời gian chúng ta quen biết nhau quá ngắn ngủi. Anh muốn em nhìn nhận tình cảm của bản thân, nhưng sáng nay, em chỉ bảo muốn anh chịu trách nhiệm vì thanh danh của em, nếu sáng nay anh đồng ý, mối quan hệ của chúng ta sẽ chỉ có trách nhiệm với xác thịt thôi.”1
Nhan Tiểu Linh mặc cho anh ôm, mùi hương nước hoa trầm cùng mùi thuốc khử trùng bao quanh cô, bờ vai này, lồng ngực này, mùi hương dịu dàng này nữa, mọi thứ đều khiến cho cô muốn dựa dẫm vào. Hai mắt cô đỏ, giọng nhỏ xĩu rỉ ra ấm ức.
Bởi vì anh muốn cô thừa nhận tình cảm với anh nhưng mà còn anh thì sao chứ? Cô mếu máo.
“Anh có thích em đâu… Anh chỉ có thích bác sĩ Lâm…”
Cô nhìn thấy cô Lâm đó rồi, cô gái đó thật sự rất xinh đẹp lại còn rất dịu dàng, hoàn toàn khác một trời một vực với cô.1
Trần Nghiêm ôm ấp cô, bàn tay vỗ về tấm lưng nhỏ bé trong lòng.
“Đứa ngốc, anh không thích em thì cần gì cực khổ bày mưu tính kế với em” Anh mắng nhẹ, nghĩ đến liền khiến anh khó chịu “Cuối cùng chẳng bẫy được em, buổi chiều chỉ cần em nói em thích anh, chỉ cần em thừa nhận em ghen là đã ổn thoả rồi, ai ngờ em cứng đầu như thế. Không bẫy được em, em còn mang bộ mặt buồn bã kia rời đi, anh đã tranh thủ đóng ca sớm để đến dỗ em lại, nhưng mà anh đã nhìn thấy cái gì nha.”1
Anh nhìn thấy chàng trai kia ôm một món quà đến tặng cho cô, còn hôn cô, có trời mới biết lúc đó anh khó chịu đến mức nào.
Nhan Tiểu Linh bĩu môi, hừ ra một hơi.
“Anh có người thích anh thì em cũng có người thích em chứ, anh không thích em thì để người khác thích em.”
Trần Nghiêm ngay lập tức mềm nhũng xuống, vội vàng phản ứng “Anh thích em mà.”
“Hừ…” Nhan Tiểu Linh thở ra một hơi cực kì hất hủi, hai tay cô vội đẩy anh, nhấc mặt ra khỏi lồng ngực rộng, ngẩng mặt nhìn nhẹ hỏi anh “Vậy… Anh có chịu trách nhiệm nữa không?”
“Có chứ” Trần Nghiêm trả lời rất nhanh, anh cúi nhẹ xuống đớp lên cái miệng nhỏ vểnh vểnh ấy một cái “Phải chịu trách nhiệm, không chịu không được.”
Cho dù hôm đó cô xua đuổi anh đến mức nào, anh vẫn nhất quyết phải chịu trách nhiệm cùng cô, cô nhất định phải gả cho anh, bởi lẽ… Cô chính là người phụ nữ đầu tiên, cũng chính là người duy nhất anh muốn chạm vào.
Trần Nghiêm lại hôn lên cánh môi cô thêm một lần nữa, ánh mắt anh thoạt qua tia tà nịnh, mắt nhìn vào đôi mắt tròn xoe kia, anh khẽ nói.
“Cô Nhan ạ, em cũng chính là người làm mất thanh bạch của anh, em không cho anh chịu trách nhiệm thì em cũng phải chịu trách nhiệm với anh, ba mươi hai năm trong trắng của anh cả đấy.”1
Anh nói, Nhan Tiểu Linh ngớ ra, mặt cô bỗng chốc bốc khói há hốc.
“Anh thật sự lần đầu tiên đụng vào phụ nữ à?”
Trần Nghiêm rất trung thực gật đầu “Ừm.”
Há? Lần đầu của anh? Thật sự là lần đầu sao?
Ơ mà đêm đó ở trên xe… Làm sao một người chưa từng chạm qua phụ nữ lại có thể thuần phục như thế, chỉ cần dùng ngón tay cũng làm cô xém ngất, chỉ dùng ngón tay chọt vào cũng khiêu khích cô đến ướt đẫm như một vũng đầm lầy, Nhan Tiểu Linh xấu hổ đỏ bừng, hai vành tai cũng đỏ bừng lên.
“Rõ là anh có kinh nghiệm như thế, sao có thể nói là chưa chạm qua phụ nữ?” Anh chắc chắn là đang gạt cô.
Trần Nghiêm hà hà cười tà, bàn tay đang ôm lưng cô hạ xuống vỗ vỗ lên chiếc mông tròn, ánh mắt hiện lên dục niệm đáp lời.
“Không chạm vào phụ nữ không có nghĩa là không biết làm chuyện đấy” Anh liếc mắt quét qua người cô, tay vỗ mông dừng lại, xuyên qua lớp váy ngủ nắm lấy một bên mông mềm bóp lấy một cái, anh tà nịnh cười “Hơn thế nữa, anh rất giỏi chuyện làm phụ nữ hưng phấn, em cũng nếm qua rồi còn gì,”1
Đương nhiên, anh là bác sĩ, bộ phận sinh dục của phụ nữ, điểm nhạy cảm của u hoa nằm ở đâu, anh biết rõ như lòng bàn tay. Dù anh không động qua phụ nữ nhưng anh biết rất rõ về phụ nữ, còn rất giỏi là chuyện khác.
“Ấy…” Nhan Tiểu Linh bị anh sờ mó, cô xấu hổ, tay đẩy anh ra, mặt cô đỏ bừng bừng, lúng ta lúng túng muốn trốn, cô lấp ba lấp bấp “A… Thì… Thì kệ anh, em không thèm nói chuyện với anh, đồ biến thái.”
Nhan Tiểu Linh ôm hộp quà chạy lẹ vào cổng, Trần Nghiêm nhìn cô chạy vào trong cổng, anh gọi lớn.
“Tiểu Linh.”
Nhan Tiểu Linh cứng người, cô ngoái đầu nhìn lại anh. Trần Nghiêm duật ra nụ cười tuấn tú mang theo một chút phóng đãng, anh khẽ đáp.
“Nhớ nghe điện thoại.”
A… Không thèm!
Cô mắng trong lòng, mặt mày đỏ bừng chạy vào trong.
Khi cô đã trốn vào trong nhà, Trần Nghiêm mới lạnh mặt, đôi mắt nghiêm lại, hơi thở trầm xuống chanh chua.
“À… Còn chưa tính xong với em.”
Ôm ấp hộp quà kia như vậy, à… Anh sẽ tính sau với cô vậy, trước mắt, anh phải dỗ xong cô đã, những chuyện khác tạm thời không được tính tới.1
Nhan Tiểu Linh chạy lên phòng, cô nhào lên giường nệm, nằm lăn lăn trên chăn bông la hét vì hạnh phúc lẫn xấu hổ.
Hoá ra anh cũng thích cô nha, oa, vậy thì cô còn lo cái gì nữa, cô cũng thích anh, như vậy thì không có rào chắn gì nữa nha.
Ối!
Nhan Tiểu Linh lăn lăn lộn lộn, sau đó còn nhảy tưng tưng trên chăn bông tận hưởng hạnh phúc ngập tràn. Nhưng bỗng nhiên cô ngừng lại nhún nhảy, gương mặt hạnh phúc vụt tắt.
Mà… Cô thuận ý theo anh như vậy…
Khoan khoan khoan, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cô lỗ hơn, cô mặt dày đeo đuổi anh mới chịu bày tỏ thật lòng với cô, tuy là trước đó anh nói là anh chỉ đang gài bẫy cô nhưng a… Bẫy của anh hại cô đau lòng quá đi.
Không được không được, không thể tùy ý theo anh được.
Cô phải đòi lại một tí công bằng, đòi lại một tí mặt mũi đã.
Sáng hôm sau.
Nhan Tiểu Linh chuẩn bị quần áo thật đáng yêu, chiếc váy hoa nhỏ nhắn, cô vừa mới trang điểm sơ qua. Điện thoại có cuộc gọi đến, nhìn màn hình đến từ Trần Nghiêm, Nhan Tiểu Linh chúm chím môi cười.
Hai đầu lông mày quỷ quái nhếch nhếch lên, rất ngoan ngoan nhấn nghe máy.
“Alo…”
Âm hưởng rất vui tươi, nghe như cô đã dậy từ sớm, Trần Nghiêm vừa vào phòng khám, vẫn còn rảnh một chú thời gian nên gọi xem cô dậy chưa, ai ngờ âm hưởng cô rất tỉnh táo vui vẻ, anh cười “Dậy sớm như vậy sao?”
Nhan Tiểu Linh rất vô tư nói “Ừm, em phải đến công ty cho nên đã dậy từ sớm rồi.”
Nghe cô nói đến công ty, mi tâm Trần Nghiêm chau lại “Đến đó làm gì?”
Anh biết rõ chuyện cô dựa vào Lăng Nhữ Y, có tổng giám đốc phu nhân chống đỡ cho nên cô chẳng cần phải làm việc gì cả, lương vẫn cứ thế trôi vào tài khoản đều đều. Cô đến công ty chỉ có ăn chơi, hoàn toàn không cần phải làm việc.
“Này, em cũng cần phải đi làm chứ bộ” Nhan Tiểu Linh bĩu môi nói, nhưng thật ra cô đang rất hứng thú ở trong lòng, còn rất vô tư lự kể “Hôm nay em mặc váy hoa nữa nè, chật chật, hôm nay em sẽ làm một cô nhân viên chăm chỉ, à mà em phải đến đó gặp anh Tô nữa, hôm qua chắc đã làm anh ấy buồn rồi, em phải xin lỗi cho thật đàng hoàng mới được.”1
Nhan Tiểu Linh cố tình nói, cô giả vờ vội vàng “Ah ah, đến giờ rồi, em phải đi làm đây, anh cũng gần vào ca làm việc rồi, bái bai.”
Không để Trần Nghiêm lên tiếng, Nhan Tiểu Linh ngay lập tức cúp máy, mặt cô nổi lên nụ cười ma quái.
Phụt, cô há ra tiếng cười lớn, này thì bẫy cô, cô chọc anh tức chết, cô phải trêu ngược lại anh nha, nếu không cục tức hôm qua cô nuốt không trôi.1
Ơ mà, nghĩ lại thì cô chẳng làm gì quá đáng cả, anh ở đó biết bao nhiêu cô gái đến chỉ để gặp anh, còn có một bác sĩ Lâm cực kì xinh đẹp luôn dùng bữa cùng anh.
Hứ!
Nhan Tiểu Linh cầm lên túi xách đi đến Mạc thị.
Điện thoại cúp ngang, Trần Nghiêm cứng người, mắt anh mở to, ngay lập tức ấn số gọi cho Mạc Đình Quân.
Đầu dây phiền phức nghe máy, giọng Mạc Đình Quân kéo theo cơn buồn ngủ.
“Nói…”
“Phòng kế toán, có phải có nhân viên tên là Tô Viễn không? Cùng chỗ với Tiểu Linh?” Trần Nghiêm gấp rút hỏi.
Mạc Đình Quân lười biếng đáp bừa “Ừ…”
Tút tút tút.
Trần Nghiêm tắt máy, Mạc Đình Quân liền ném đi điện thoại, bộ dạng ngáy ngủ ôm lấy vợ nhỏ mềm mại, cúi đầu rít lấy mùi hương cam thảo từ mềm mại trong lòng.
Lăng Nhữ Y mơ mơ màng màng nghe anh nhận điện thoại, cô cũng mớ ngủ hỏi.
“Sao vậy…?”
Mới sáng đã có điện thoại, là ai a?
Mạc Đình Quân ôm gọn vợ nhỏ vào lòng, lười biến đến mức còn chẳng mở mắt, anh đáp khẽ.
“Trần Nghiêm… Hỏi cái gì đó dính đến Tiểu Linh đấy…” Anh lười biếng nâng lên nụ cười “Anh ừ cho qua thôi.”
Ôi thần linh, anh làm sao nhớ hết tên nhân viên trong công ty cho được.
…
Nhan Tiểu Linh đến Mạc thị, cô vẫn cái trò ăn bánh xem phim như vậy đợi thời gian trôi, à, có khác là cô luôn chờ tin nhắn điện thoại. Trần Nghiêm gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, cô đều rất lâu mới trả lời một tin nhắn.
“Em đã gặp người kia chưa?”
“Nói chuyện xong chưa?”
“Xin lỗi xong rồi thì trở về nhà đi, tối anh đóng ca sớm đưa em đi ăn.”1
“Có nghe anh nói không đấy?”
Nhan Tiểu Linh sẽ trả lời một tin rất ngắn gọn.
“Em gặp anh Tô rồi.”
Chỉ một tin duy nhất như vậy, Trần Nghiêm có vẻ rất gấp, cách nhắn tin cũng thật vội.
“Hai người đã nói cái gì rồi? Em đã xin lỗi xong chưa?”
“Xong rồi thì trở về nhà đi.”
“Tối anh đến đón.”
Nhan Tiểu Linh không có trả lời, đợi một lúc rất lâu nữa, gần cả giờ trôi qua cô mới rep một tin.
“Đang nói chuyện.”
Trần Nghiêm vừa xong một ca bệnh, anh liền cởi ra găng tay cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của cô, mặt anh đen lại cực kì khó chịu.
Vẫn đang nói chuyện? Cả giờ trôi qua rồi cô vẫn đang nói chuyện? Nói cái gì mà lâu như thế?
Trần Nghiêm khó chịu cực điểm, anh lặp lại đoạn tin nhắn với nội dung giống như cũ, nhưng âm hưởng khó chịu rõ rệt hơn.
“Xong chưa? Về đi!”1
“Tối anh đón.”
Cả giờ nữa trôi qua, Nhan Tiểu Linh mới trả lời tin nhắn.
Trần Nghiêm cầm điện thoại mở ra mục tin nhắn, mặt anh liền biến sắc.
“Đang ăn trưa cùng anh ấy rồi.”
Hay lắm, nói chuyện đến tận giờ cơm trưa, nhờ cô nói anh mới nhận ra, từ sáng giờ anh chỉ lo khám bệnh cùng chờ hồi âm của cô, đến mức chẳng nhận ra đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Cô hoàn toàn lơ đi lời anh, từ sáng đến giờ anh đã lặp đi lặp lại ba lần rồi, cô vẫn không điếm xỉa đến lời anh. Mặt Trần Nghiêm đen lại, đã là giờ nghỉ trưa rồi, phòng khám cũng không còn người lạ, Trần Nghiêm nhấn gọi điện.
Chuông đổ mấy âm, giọng nói vô tư như thể chưa có chuyện gì phát lên.
“Alo…”
Trần Nghiêm hít vào một hơi thật sâu, dằn xuống cơn khó chịu, anh hỏi.
“Đã ăn xong chưa? Xong rồi thì về nhà hộ anh.”1
Nhan Tiểu Linh lại tỉnh queo “Chưa.”
“…” Anh đen mặt, thở hắc ra một hơi “Nhanh đi còn về nhà.”
“Không về đâu” Nhan Tiểu Linh không nghe, cô nói lại “Hôm nay em làm cô nhân viên chăm chỉ rồi.”
Cô nhân viên chăm chỉ? Cô đến đó cũng chí có ăn rồi phá, cô rõ ràng không có làm việc gì cả, Trần Nghiêm khó chịu dữ dội, anh muốn lên tiếng bảo cô đi về nhưng ngay sau đó trong điện thoại phát ra âm thanh của Tô Viễn.
“Cô Nhan, môi cô lại bị lem son kìa.”
“Á à, cảm ơn anh Tô nhé” Nhan Tiểu Linh cười tươi tắn, tay tắt ngang điện thoại.
Trần Nghiêm lạnh mặt, hình dung ra hai người một nam một nữ đang tình tứ dùng cơm, con ngươi đen cứng lại, đầu lông mày co co giật giật.
Nhan Tiểu Linh bỏ xuống điện thoại, gương mặt hứng thú búng ra sữa tiếp tục dùng cơm trưa cùng Tô Viễn. Nhìn nét mặt của cô, Tô Viễn đoán mò.
“Vừa rồi là người kia à?”
Nhan Tiểu Linh gật gật đầu “Đúng rồi.”
“Cô ăn trưa với tôi như vậy không sợ người kia khó chịu sao?” Tô Viễn lo lắng hỏi.
Nhan Tiểu Linh lắc đầu nhanh, cô còn trề ra cái mỏ nhọn “Khó chịu cái gì chứ, anh ấy cũng vậy thôi, anh ấy ngày nào mà chẳng ăn cơm cùng chị gái xinh đẹp.”
Từ miệng anh đồng nghiệp của anh ngày hôm qua, cô nghe được cô bác sĩ Lâm đó ngày nào cũng ăn trưa cùng anh. Cô ăn trưa với Tô Viễn có được mấy lần đâu, anh dám ý kiến?
“À…” Tô Viễn ngây ra, bộ dạng này… Cô đang ghen sao? Trông thật đáng yêu quá đi mất.
Chiều tan tầm, Nhan Tiểu Linh trở về nhà, cô nằm lăn lộn trên giường một lúc, nhìn màn hình tin nhắn không có tin nhắn nào mới nữa. Từ cuộc gọi lúc ăn trưa bị cô cúp ngang đó, Trần Nghiêm không có nhắn tin thêm tin nhắn nào nữa, cũng không gọi thêm.
Cô nằm dài trên giường, hai tay cầm điện thoại, hai ngón tay cái gõ gõ đầu móng tay vào màn hình cụp cụp.
“Giận rồi sao…. Hừ…. Không thèm nhắn tin nữa à?”
Cô lẩm bẩm, lăn lăn lộn lộn hai giờ đồng hồ còn trưa chịu đi tắm, cô mang nguyên bộ váy cả ngày xuống ăn cơm tối.
“Còn chưa tắm nữa à?” Mẹ Nhan nhìn thấy bộ váy vẫn y nguyên trên người cô, mẹ bày ra ánh mắt kì thị.
Nhan Tiểu Linh hì hì cười, ngồi xuống bàn ăn “Ăn xong rồi con tắm cũng được mà.”
“Con gái con đứa lớn rồi mà đến tắm cũng lười” Mẹ Nhan mắng, Nhan Tiểu Linh bĩu bĩu môi dùng bữa.1
Ăn cơm xong đã bảy giờ, trở lại phòng nghỉ, nhìn mục tin nhắn vẫn không có gì mới, Nhan Tiểu Linh chau chau lông mày.
Đừng nói là… Anh giận thật đấy hở?
Nhan Tiểu Linh soạn ra một dòng tin nhắn, nhưng ngay sau đó cô ấn xoá, gương mặt tròn bĩu lại không thèm quan tâm quăng điện thoại lên giường lấy váy ngủ chui vào phòng tắm.
Cô tắm gội một lúc lâu, phòng tắm bốc ra hơi nước, mùi thơm xà phòng hương hoa cúc tràn ngập căn phòng. Tắm xong, mặc vào váy ngủ màu trắng hai dây có hoạ tiết những con gà con. Cô vừa lau tóc vừa đi ra, bước ra ngoài phòng tắm liền đập vào mắt, Trần Nghiêm ngồi ở trên giường ngủ, tay đang lướt lướt trên điện thoại của cô làm gì đó.
Mặt anh lạnh ngắt, bạc mâu nâng lên nhìn cô, Nhan Tiểu Linh ngớ ra, nhìn lên đồng hồ chỉ mới bảy giờ rưỡi, thường anh đóng ca trực phải mười giờ, có sớm hơn thì cũng chín giờ, bây giờ mới bảy giờ rưỡi anh đã… Anh còn ngồi ở trên giường của cô.
Nhan Tiểu Linh há hốc “Anh… Ủa? Sao anh vào được tận đây?”
Sao anh có thể vào được tận phòng của cô, đến cả tận giường.
Trần Nghiêm lạnh mâu, đặt điện thoại cô qua một bên, gương mặt khó chịu nổi lên một tia tức giận.
“Có phải anh nhân nhượng quá nên em loạn đúng không?”
Cô qua lại với Tô Viễn, cô lơ đi lời nói của anh, cô còn dám cúp máy ngang trong khi anh còn chưa nói xong chuyện.
“…” Nhan Tiểu Linh mím môi, cô chúm chím miệng cười, gương mặt này đúng là giận rồi nha, cơ mà cô đã ghẹo anh đến vậy, anh không giận mới là lạ. Nhan Tiểu Linh chớp chớp hai mắt tròn, vô số tội dò hỏi “Anh giận rồi?”
Trần Nghiêm trừng mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi nói “Em nói xem, anh có nên giận không? Anh đã nói đi nói lại rằng em xin lỗi xong thì trở về đi, chờ anh tan ca đến đón, nhưng em không có nghe, em phớt lờ anh, em còn ngắt ngang điện thoại của anh? Nói xem, anh đã đủ lý do để giận chưa?”
Ây… Người này giận thật rồi.
Nhan Tiểu Linh bậm bậm môi, tay đang lau lau mái tóc dừng lại, cô nhít người về phía sau, tựa lưng vào bức tường, bước ngang nhít qua tủ quần áo, tay kéo chiếc khăn lau tóc vắt trên vai xuống, treo khăn lau lên giá treo, mắt liếc trái liếc phải, hai gò má cô đỏ đỏ hồng hồng.
Anh nghiêm mi nhìn xem cô đang giở trò gì, treo xong khăn, mặt nhỏ ửng hồng, thiếu nữ xinh đẹp vừa mới tắm xong ra thơm phức mùi sữa tắm hoa cúc.
Cô nhìn anh, hai tay chậm rãi vén nhẹ lên tà váy ngủ chạy lên đôi đùi trắng múp, gợi ra một nụ cười tinh nghịch.
“Ehe.”
Đầu lông mày Trần Nghiêm nhướng lên, mắt dán chặt trên người cô, bạc môi lạnh nhếch cao nâng lên nụ cười tuấn duật.
“Nghịch được thì chịu cho được, đứng đó vén làm gì, đến đây mà vén.”
Anh ngã nhẹ người ra phía sau giường ngủ, mắt hạ xuống phía dưới đũng quần của chính mình, Nhan Tiểu Linh nhìn theo mắt anh, nhìn thấy bộ dạng tà nịnh cùng đỉnh quần nhô cao kia, cô bối rối, mặt đỏ bừng thẹn thùng, hai tay vẫn nắm chặt tà váy, giọng nhỏ xíu xấu hổ yêu cầu.
“Bác sĩ Trần, anh nhẹ một chút thì em đến.”
Hai đêm cô ngủ cùng anh, đêm đầu tiên rất sảng khoái, đêm thứ hai thì vừa sảng khoái vừa đau, kết luận chung từ cả hai đếm thì đều mệt đến mức không dậy nổi.
Trần Nghiêm hắc hắc cười, nhướng mâu đen, mi bạc dán chặt trên người cô, anh ngắm nhìn từ tất da tất thịt trên người cô, ánh mắt anh bắn lên làn da cô cũng đủ nóng.
Anh gợi lên tà ý, gương mặt xấu xa nhấc bạc môi.
“Cô Nhan thân mến, đã có sức chơi thì phải có sức chịu, đến đây.”
Ây… Cô nửa mùa lắm a, cô chỉ có sức chơi thôi, không có sức chịu đâu aaa.
Còn Tiếp…
(P/s Hai ông bà cứ vờn nhau làm tui thiệt là nôn nóng, nên bán xôi thịt hông ta, hay là cắt xôi thịt đây ta? Cho các cô lựa.1