• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời sụp tối, Lăng Nhữ Y khoác lên người bộ váy xinh đẹp màu đen nhung bó sát, mang đôi cao gót cả năm phân màu đen tuyền lấp lánh ánh tím, mái tóc uốn lượn xoã dài đến ngang vòng eo nhỏ, rất lâu rồi cô mới sửa soạn ra ngoài, từ sợi tóc đến ngón tay đều phát ra khí chất quyến rũ, đặc biệt cuốn hút. Cô và Nhan Tiểu Linh sẽ đi trẩy hội đêm ở bar club lớn nhất thành S này cháy hết đêm, đương nhiên cô đã xin phép cho Tiểu Linh rồi.

Việc mượn vợ của anh Trần đi chơi cũng thiệt là nan giải, vừa rồi Lăng Nhữ Y đã phải hết lời nói qua điện thoại với Trần Nghiêm, mới có được sự cho phép của Trần Nghiêm cho Tiểu Linh ra ngoài cùng cô.

Cô đã rất chân thành nói rằng cô và Tiểu Linh sẽ đi uống rượu và ăn đồ nướng, đây là thói quen của cô và Tiểu Linh từ khi chưa biết đến anh, anh tuy khắt khe, mọi khi không cho Nhan Tiểu Linh uống rượu nhưng những dịp đặc biệt như thế này, anh cũng không thể quá bảo thủ, cho nên, Tiểu Linh đã được cho phép uống rượu vào hôm nay. Điều Lăng Nhữ Y nói dối chính là thay vì đi uống rượu ăn đồ nướng, hai người các cô sẽ đi vào quán bar để trẩy hội xập xình, quẩy cục xì lâu ong bê lắc.

Được sự cho phép nên Nhan Tiểu Linh háo hức lắm, sửa soạn xong từ sớm chờ đợi xe của Mạc tổng phu nhân sang rước. Nhan Tiểu Linh khoác váy ôm y hệt Nhữ Y, điểm khác biệt chính là màu trắng, cao gót ánh bạc, mái tóc nâu trà ngắn xoăn nhẹ.

Trần Nghiêm bế bé Nhi hai chủi đáng yêu trên tay, mắt liếc qua người phụ nữ lâu lâu mới xí xọn một lần, nhìn chiếc váy ôm sát phô ra ngực tròn, eo nhỏ, mông đào, hai mắt anh híp lại thành một đường sâu, có một chút nghi ngờ.

“Uống rượu và ăn đồ nướng có cần phải ăn diện như thế không?” Anh cảm thấy… Quá mức xinh đẹp rồi, còn thực sự quyến rũ, trong lòng có chút không muốn cô mang bộ dạng đó ra ngoài.

Nhan Tiểu Linh chăm chú nhìn thật kỹ bản thân trong màn hình điện thoại trên tay, cô xoay về nhìn anh, bày ra vẻ mặt vô cùng tự nhiên không một sơ hở nào nói.

“Thì người ta lâu lâu mới đi chơi một lần mà, hơn nữa tụi em đâu chỉ mỗi uống rượu và ăn đồ nướng, tụi em còn sẽ lượn lờ trong trung tâm mua sắm, tìm mấy chỗ soang chảnh để chụp hình, cho nên phải ăn diện chứ.”

Nhan Tiểu Linh nhướng nhướng hai hàng lông mày vô cùng hứng thú, Trần Nghiêm lạnh mặt, anh nhắc lại.

“Không quá 12h đêm đâu đấy.”

“Xùy, biết rồi” Nhan Tiểu Linh phất phất tay, bên ngoài truyền vào âm thanh giày cao gót, Lăng Nhữ Y đi vào phòng khách Trần gia.

Trần Nghiêm nhìn qua Lăng Nhữ Y, mới biết lý do vợ nhỏ ăn mặc như thế, ra là hai cô nàng đã hội ý mặc đồ đôi với nhau, chủ đề có lẽ là thiên nga trắng và thiên nga đen, Lăng Nhữ Y đi đến chỗ Trần Nghiêm, tay véo má cục thịt nhỏ trên tay anh một cái, nói với con bé.

“Chào con nha, hôm nay dì mượn mama của bé Nhi nhé?”

Linh Nhi không hiểu dì xinh đẹp này đang nói cái gì, hai mắt tròn xoe tíu tít cười, được dì xinh đẹp véo mặt nên con bé xấu hổ, gương mặt thịt chúm chím cười rồi úp vào lòng papa trốn đi.

Lăng Nhữ Y nhìn lên Trần Nghiêm, môi cười với anh.

“Em mượn Tiểu Linh rồi đó” Cô nhắc nhở, cô không muốn xảy ra trường hợp đang ăn chơi chát tán lại bị người này bắt đi bằng hữu, Trần Nghiêm gật nhẹ đầu, không quên nhắc nhở Lăng Nhữ Y.

“Đi về sớm một chút, bộ dạng này của em đi chơi đêm, tên họ Mạc kia biết thì không hay đâu.”

“Xía, anh ta đi khách sạn với chân dài được thì em đi chơi khuya một chút đã làm sao?” Lăng Nhữ Y bĩu môi.

Trần Nghiêm haha cười, anh có đọc qua chuyện đó, anh biết vấn đề đó thật ra cũng chỉ là mấy chiêu trò thu hút truyền thông thôi, thế mà cô vợ nhỏ của họ Mạc này lại giận dỗi rồi lại muốn đi chơi giải khây, hại anh mất vợ một lúc nha.

“Tên ấy có lỗi cũng không phải anh, em bắt vợ anh đi thế thì tội mỗi anh thôi, cho nên đi về sớm một chút.”

“Xùy” Lăng Nhữ Y vểnh cái môi đỏ, quay ngoắc đi “Em bắt đi đây.”

Lăng Nhữ Y đi đến, bàn tay trắng nõn thướt tha chìa ra như một nữ hoàng, Nhan Tiểu Linh bắt lấy tay Nhữ Y, sao đó ngơ ngác hỏi.

“Ủa mà… Nhầm vai rồi.”

Cô đang mặc váy trắng, người làm công túa phải là cô kia chứ, váy đen của Nhữ Y mới đóng vai hoàng tử ah.

Lăng Nhữ Y há ra, lấy lại phong độ, bàn tay chìa ra liền lật ngửa lại, giống như một chàng hoàng tử chờ nắm lấy bàn tay của nàng công túa, Nhan Tiểu Linh liền đặt tay lên tay Nhữ Y, hai người phụ nữ xinh đẹp nâng lên cao gót phát ra ánh kim lấp lánh.

Trần Nghiêm ngắm nhìn hai cô nhỏ làm trò, có chút ngơ ngác mất vài giây bởi trò nghịch ngợm xinh đẹp đến mê hoặc ấy, thật sự hai người phụ nữ trước mặt anh quá đỗi mê người, chỉ bóng lưng thước tha ấy cũng đủ khiến cánh đàn ông ngợp thở.

Anh nhìn theo bóng nhỏ đi ra ngoài cổng rồi dần xa khuất, người ta nói quả chẳng sai, những người phụ nữ xinh đẹp thường chơi chung với nhau, càng chơi thân với nhau càng lây nhiễm tính tình.

Thay vì vợ anh dạo này nhiễm tính Nhữ Y, khá là ngoan ngoãn thì Lăng Nhữ Y hồi trước ngoan bao nhiêu, nhiễm vợ nhỏ của anh mà giờ đây đã dám đi chơi đêm, còn ăn diện đến như thế, họ Mạc kia ở Pháp mà biết được chỉ có tức chết.

À… Anh có nên chọc tức tên họ Mạc đấy không, gửi cho cái thằng bạn ấy một tin nhắn rất đơn giản là “Vợ cậu ăn mặc rất xinh đẹp đi ra ngoài lúc bảy giờ tối”, biết đâu ngay trong đêm cái tên ấy sẽ đáp máy bay về đây ngay lập tức.

Haha, có lắm, Trần Nghiêm phì cười, đương nhiên anh chẳng ác đến vậy, Mạc Đình Quân ở bên đấy đang bận đến sứt đầu mẻ trán rồi.

“Nhi nhỏ của papa có muốn ngủ chưa nào?”

Bé Nhi tròn như một cục thịt ủi ủi trong lòng anh, nghe giọng papa liền ngẩng đầu, gương mặt tíu tít cười giơ ra hai bàn tay tròn như những múi măng cục về phía papa đòi ẵm.

Lăng Nhữ Y và Nhan Tiểu Linh đi vào quán bar lớn nhất thành S, nơi mà không chỉ có bar, ở nơi này có tất cả những thứ mà giới nhà giàu rất thích thú đó chính là sòng bạc. Nhưng Lăng Nhữ Y và Tiểu Linh chỉ dừng chân ở tầng bar, hai người chọn một bàn ở trong một khu vực tách biệt, có thể xem là một gian phòng riêng, gọi ra mấy chai rượu lớn và đồ ăn chất đầy bàn, toàn là những loại rượu đỏ đắc tiền.

Phục vụ mang rượu và thức ăn ra, đưa tổng hoá đơn cho Lăng Nhữ Y, cô còn chả cần nhìn hoá đơn, cầm tấm thẻ màu đen cà qua một cách nhẹ nhàng, vô cùng mát tay. Phục vụ mặt như hái được vàng khi nhận ra đây là một phú bà, anh liền giới thiệu những dịch vụ đi kèm.

“Thưa tiểu thư, tiểu thư có cần người bồi rượu không ạ? Chỗ chúng tôi có rất nhiều người tiếp rượu, có rất nhiều kiểu, hai vị tiểu thư có thể lựa chọn kiểu mình thích.”

Lăng Nhữ Y lắc nhẹ đầu ý bảo không cần, trước tiên cô muốn cùng Tiểu Linh uống rượu thoả thích, sau đó sẽ ra sàn nhảy kia trẩy hội. Phục vụ biết ý rời đi, Lăng Nhữ Y và Nhan Tiểu Linh bắt đầu mở tiệc, cả hai cầm lên hai chai rượu to cụng vào nhau, mỗi người một chai ngửa đầu uống.

Nhan Tiểu Linh nóc một ngụm rượu thật sảng khoái, uống xong liền phải hít hà, cảm động đến muốn khóc.

“Ôi huhu…”

Lăng Nhữ Y vừa hít hà xong, rượu thật cay thật nồng vô cùng thoải mái, cô còn chưa kịp mếu lên thì cô bạn đã huhu, Lăng Nhữ Y liền ngẩn ngơ, bữa tiệc rượu hôm nay người buồn là Nhữ Y kia mà, cái vai huhu đó phải là của cô, có cái gì đó bị sai sai thì phải.

“Làm gì mà khóc?” Lăng Nhữ Y khó hiểu hỏi, Nhan Tiểu Linh lau lau đi giọt nước mắt trên khoé mi, hít hít vài cái rồi nóc thêm một ngụm rượu nữa.

“Aa… Là giọt nước mắt của hạnh phúc đó, ôi rượu ngon, tớ hạnh phúc quá đi” Đã rất lâu rồi cô không được uống rượu thoải mái như vậy.

Lăng Nhữ Y phì cười, cô còn tưởng chuyện gì, cầm chai rượu uống thêm mấy hơi, hai người phụ nữ xinh đẹp cứ thế tận hưởng rượu ngon cùng trái cây. Hết cạn chai rượu thứ nhất, mặt mày cả hai ửng ửng hồng hồng, đầu óc xoay cuồng cuồng trong trốn bồng lan tiên cảnh, cầm lên chai rượu thứ hai, tất nhiên hai cô không uống nổi nữa, chỉ cầm để tượng trưng, thần trí bay bay bổng bổng bắt đầu luyên thuyên.

Lăng Nhữ Y mặt đỏ mắt hồng, tay ôm đĩa trái cây, gương mặt nhiễm rượu khả ái như đoá hoa diễm lệ trở nên mếu máo hỏi.

“Tớ không đẹp sao?”

Nhan Tiểu Linh liền ôm chai rượu dù rằng cô chẳng thể uống nổi nó, cô ôm khư khư nó trong lòng như thể đang ôm một người tình cũ, phản ứng nhanh bằng gương mặt há hốc.

“Há? Ai bảo? Ai bảo cậu không đẹp? Là ai bảo cục cưng của tớ không đẹp?”

Lăng Nhữ Y bĩu môi, cô ôm lấy đĩa trái cây, gặm gặm miếng táo liền đứng bật dậy, bắt đầu ưỡn ngực hỏi.

“Ngực tớ không đẹp sao?”

“Đẹp! Rất đẹp!” Nhan Tiểu Linh không chần chừ gì gật gật đầu tung hô.

Lăng Nhữ Y lại xoay người, nhờ có đôi cao gót năm phân, cô ưỡn lưng xoay người phô ra đôi chân của mình trước mặt Tiểu Linh.

“Chân tớ không dài sao?”

Nhan Tiểu Linh liền đáp nhanh, còn giơ lên ngón tay cái biểu tình.

“Dài! Rất Dài!”

Lăng Nhữ Y liền cầm lên điện thoại, tra trên mạng tìm hình ảnh về cô người mẫu kia rồi đưa màn hình ra hỏi.

“So với chân người này thì sao?”

Nhan Tiểu Linh nhìn vào màn hình, men say làm cho cô nhìn ra đến hai, ba đôi dài thượt trong ảnh, đôi chân trong kia vừa thon vừa dài, dài đến cả nách của cô và Nhữ Y rồi, Nhan Tiểu Linh lần này không thể tán đồng.

“Không dài bằng.”

Nghe câu trả lời rất thành thật của bạn thân, Lăng Nhữ Y liền mếu máo, ngồi xuống sofa nệm, có chút không đành lòng giơ lên chân minh tự khen thưởng.

“Cũng dài mà…” Chỉ là so với siêu mẫu kia thì không bằng thôi a.

Oa, cô thật là không phục, Nhữ Y tức tối cầm lấy chai rượu uống thêm một ngụm đến hít hà, sau đó nấc cục rên rỉ.

“Sao chân một người lại có thể dài như thế… Ực… Anh ta thích chân dài à?”

Nhan Tiểu Linh không biết phải trả lời thế nào, cô cũng chẳng muốn bao biện cho Mạc Đình Quân, cô chỉ bảo.

“Chân cậu dài nha, vẫn dài, đủ kẹp cổ anh ta mà” Tiểu Linh thò tay bóc lấy miếng táo, gương mặt đỏ hừng hí hí cười “Đợi anh ta về, cậu kẹp cổ anh ta một phát là xong.”

“Tớ chẳng thèm đợi” Lăng Nhữ Y hất môi, lật đật đứng dậy, men rượu làm cho đầu óc có một chút quay cuồng mà chao đảo, cô nhìn ra sàn nhảy đầy người đang bung xoã ngoài kia.

“Linh a, trẩy hội đi aaa.”

“Đến đây” Nhan Tiểu Linh đứng dậy, ấy vậy mà tay vẫn không buông ra chai rượu, ôm cả chai rượu ra sàn nhảy cùng Nhữ Y.

Mạc Đình Quân vừa hoàn thành xong cuộc hộp, công việc đã hoàn tất, anh đã có thể trở về với vợ nhỏ rồi.

Mấy hôm nay anh bận đến tối mặt tối mày thật ra là vì anh muốn đẩy nhanh tiến độ công việc, anh muốn sớm trở về nhà cho nên đã đẩy hết công suất làm việc, đến mức một ngày ngủ chỉ được vài giờ. Bận bịu đến đỗi mà chẳng thể gọi về nhà được, cuối cùng thì hôm nay anh đã có thể trở về với vợ rồi.

Ôi, anh nhớ cô chết đi được.

Anh đã hoàn thành công việc sớm hơn cả tuần, anh về nhà sớm như vậy không biết phản ứng của cô sẽ thế nào, chắc hẳn sẽ rất đáng yêu nhào vào lòng anh.

Bây giờ ở nhà đang là chập tối, dự đoán anh trở về đến nhà khoảng tầm ba giờ sáng.

À, lúc ấy vợ anh đã ngủ say rồi, anh phải về nhanh rồi ôm lấy cô ngủ một giấc thật say, cơ thể anh mấy tuần nay làm việc nhiều cho nên cũng thấm mệt rồi. Nếu trở về, ôm cô vào lòng thì anh sẽ có thể ngủ một giấc thật ngon, anh nhớ mùi hương cam thảo trên mái tóc cô, nhớ hương dịu ngọt trên làn da mượt mà.1

Nghĩ đến cũng khiến Mạc Đình Quân nôn nóng, anh kết thúc cuộc họp liền ra sân bay, thư kí Hạ đã thu xếp mọi thứ hoàn tất, anh chỉ đi ra sân bay trở về nhà.

Vừa vặn ngồi lên máy bay, điện thoại liền run lên, anh lấy ra điện thoại xem thông báo, thì ra là thông báo từ ngân hàng, chắc hẳn cô vừa mua gì đó, anh cũng chẳng để tâm là bao, nhưng mắt anh lại vô tình nhìn qua nơi đã cà thẻ.

Bar club?

Mạc Đình Quân chau mày, mở ra tin nhắn xem toàn bộ phần tin nhắn thông báo từ ngân hàng, thông báo trừ tiền rất bình thường, chỉ có địa điểm cà thẻ làm cho mi anh chau chặt lại. Anh cho rằng cô mua gì đó, nhưng chỗ cà thẻ lại là quán bar lớn ở thành S.

Cô đi bar?

Tất nhiên không phải, Mạc Đình Quân lắc nhanh đầu, cô từ trước đến giờ chẳng hề bước vào đó, sao có thể…

Mạc Đình Quân nhanh chóng khẩn trương, anh ấn vào số gọi cho cô.

Ở bar, Lăng Nhữ Y cùng Tiểu Linh lúc này vừa đang ôm nhau mà khiêu vũ với chai rượu, điện thoại nằm trên sofa cứ rung lên liên tục. Một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc gọi nhỡ, Lăng Nhữ Y hoàn toàn không hay biết.

Mạc Đình Quân gọi cho cô không được, anh càng trở nên căng thẳng hơn, anh vội vàng chuyển số gọi cho mẹ.

“Nhữ Y đâu rồi? Cô ấy ra ngoài sao?”

“Ừ, Nhữ Y ra ngoài từ hồi bảy giờ rồi, bảo là đi chơi với Tiểu Linh.”

Đi chơi cùng Tiểu Linh? Mạc Đình Quân liền chuyển sang gọi cho Trần Nghiêm.

Trần gia, Trần Nghiêm đang nửa nằm nửa ngồi trên giường ngắm cục cưng nhỏ nhắn đang lăn lăn bò bò trên giường chơi với mấy chú gấu bông, điện thoại nằm trên tủ cạnh giường vang lên, anh ngoài đầu nhìn màn hình. Thấy tên của bạn thân chí cốt, tay vươn ra bắt lấy điện thoại, bé con ôm con gấu nâu lăn lăn bò bò đến cuối giường, anh liền ôm lấy cục cưng kéo về giữa giường, sau đó mới nhấc máy.

Vừa nhấc máy lên, giọng Mạc Đình Quân căng thẳng trầm xuống, nói như thể muốn nhai sống chiếc điện thoại.

“Nhữ Y đi chơi cùng vợ cậu à?”

Trần Nghiêm hơi bất ngờ, cậu ta ở Pháp mà vẫn biết vợ ở nhà đi chơi sao? Anh cũng thành thật đáp.

“Đúng vậy, đi khoảng hai tiếng trước” Anh không quên trọc tức Mạc Đình Quân “Ăn diện rất xinh đẹp nha, cậu mà cứ đi công tác như thế khéo mất vợ.”

Anh đây còn chẳng dám đi trực ca đêm, cô vợ ở nhà vắng anh một hôm là có đủ thứ trò, Mạc Đình Quân lại dám can đảm đi công tác cả một tháng, có lẽ vì trước đó Lăng Nhữ Y rất ngoan, cho nên cậu ta hoàn toàn tin tưởng mà đi công tác.

“Cậu đi kéo hai cái người đó về nhà ngay” Âm vực Mạc Đình Quân trầm trọng yêu cầu.

Trần Nghiêm nghe không hiểu, đột nhiên lại bảo anh đi bắt hai cô nhỏ đang chơi vui vẻ về nhà, anh cười khổ.

“Thôi nào, lâu lâu cũng phải cho hai em ấy đi chơi với nhau một chút, có gì mà trông cậu khó chịu đến như vậy?”

Trần Nghiêm chau mày, cảm thấy có chút kì lạ, bởi vì Mạc Đình Quân sẽ không vô cớ khó chịu đến như vậy nếu chỉ vì hai cô nhỏ đi chơi. Mọi khi Nhữ Y và Tiểu Linh đi chơi, Mạc Đình Quân vô cùng thoải mái, sao âm vực hôm nay lại lạ thế, Trần Nghiêm liền lo lắng.

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Gần một tháng không được gặp vợ, anh nôn nóng nhớ nhung đến đầu tắp mặt tối mấy ngày nay, cô lại ở nhà đi chơi, còn dám đi chơi ở cái chốn ấy.

Hay, hay rồi!

Mạc Đình Quân không nhịn được cơn khó chịu, phẫn nộ bùng nổ, mắng ra câu chửi thề.

“Con mẹ nó, cậu đi lôi về ngay cho tôi.”

“Sao thế?” Trần Nghiêm nhăn mày, thái độ này của Mạc Đình Quân dự cho anh một chuyện thật không tốt.

Lăng Nhữ Y và Nhan Tiểu Linh đang khiêu vũ, một tay đan tay, một tay đan tay kẹp chai rượu ở giữa, cả hai đan tay nhảy múa xoay tròn tròn. Hai người xinh đẹp thân hình với bộ váy bó sát bốc lửa, gương mặt say rượu đỏ hồng vui cười xinh đẹp, khiến cho mấy gã đàn ông say mê vây quanh hai người cùng nhau khiêu vũ. Mấy gã đàn ông nhìn chằm chằm hai thân thể mỹ miều cùng khiêu vũ, không nhịn được ham muốn cố tình áp sát hai người hơn.

Nhữ Y và Tiểu Linh nào có để ý bọn họ, cả hai người chỉ vui đùa với nhau, lâu lâu sẽ nóc một ngụm rượu rồi haha cười, ôm lấy nhau mà khiêu vũ dưới âm nhạc xập xình. Hai cô gái xinh đẹp đáng yêu vừa tinh nghịch giữa sàn nhảy đầy người, vây quanh hai người lúc này toàn là đàn ông, nhưng hai cô đã say rồi, đầu óc cũng không đủ tỉnh táo nữa.

Cả hai chỉ có vui đùa với nhau giống như đang ở một chốn mây bồng riêng tư chỉ có hai người, Tiểu Linh nắm tay Nhữ Y giơ lên cao, Lăng Nhữ Y như nàng công chúa xoay một vòng tròn, Nhan Tiểu Linh ngắm cô bạn xoay vòng, cười vui nâng chai rượu uống, sau đó lên lượt Lăng Nhữ Y cầm lấy chai rượu, tay kia nâng tay Tiểu Linh.

Nhan Tiểu Linh xoay tròn, cô xoay hai vòng, bỗng một bàn tay bắt lấy eo cô, giữ lại cô. Nhan Tiểu Linh bất ngờ oái lên một tiếng, cô hốt hoảng vội vàng xô đẩy người kia ra. Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tùy tiện ôm mình, hành động xô đẩy dừng lại.

Trần Nghiêm nhìn chằm chằm cô, gương mặt tuấn soái dưới ánh đèn lạnh băng trừng lên, Nhan Tiểu Linh đang say trong mây bồng cũng bị dội ráo nước lạnh cho bừng tỉnh.

Cô bối rối, rối rít xoay lại nhìn Lăng Nhữ Y với ánh mắt cầu cứu, Lăng Nhữ Y nhìn thấy Trần Nghiêm cũng rất bất ngờ.

Rõ ràng hai cô đã ứng phó rất tốt, kế hoạch rát hoàn hảo, sao Trần Nghiêm lại có thể phát hiện?

Lăng Nhữ Y và Nhan Tiểu Linh truyền tính hiệu bằng ánh mắt, đang cố gắng hỏi nhau vì sao Trần Nghiêm lại có thể phát hiện ra. Nhanh chóng Trần Nghiêm nắm lấy tay Tiểu Linh, năm ngón tay đan xen vào nhau, bước đến chỗ Nhữ Y, anh lại nắm lấy cổ tay Nhữ Y, kéo hai người ra khỏi sàn nhảy.

Hai nữ thần bị kéo đi, những gã đàn ông có chút tiếc nuối, cơ mà… Sao người đàn ông kia có thể hai tay hai cô, mà lại là hai nữa thần như thế chứ?

Bị kéo ra ngoài, Trần Nghiêm nhìn vào chiếc bàn rượu có túi xách của hai người, anh liền buông ra hai người đi vào trong đó, gom túi xách và điện thoại của cả hai trở ra, sau đó nắm lấy hai người kéo về nhà.

Dồn hai cô nhỏ vào ghế sau, anh ngồi vào ghế lái, bánh xe ma sát mặt đường phát ra âm két két, Nhan Tiểu Linh dợn cả tóc gáy, ôm chầm lấy Lăng Nhữ Y như ôm phao cứu sinh.

Cô thỏ thẻ thều thào giọng gió hỏi nhỏ.

“Làm sao bây giờ? Tớ làm sao bây giờ?”

Lăng Nhữ Y cũng đáp bằng âm thanh toàn là hơi gió.

“Không biết, tại sao anh ta lại biết được chứ? Rõ ràng chúng ta đã giấu rất kỹ kia mà.”

Nhan Tiểu Linh không nghĩ chuyện đó nữa, cái cô nghĩ là làm cách nào để giải cứu bản thân.

“Tớ làm sao bây giờ?”

Lăng Nhữ Y chỉ biết lắc lắc đầu, cô chẳng mấy lo lắng vì Mạc Đình Quân vẫn ở Pháp, cho nên tâm trạng vẫn rất tỉnh.

“Ờ thì… Tùy cơ ứng biến đi.”

Oà… Nhan Tiểu Linh thảm thiết khóc trong lòng, sao có thể nói như vậy, tùy cơ là tùy cơ làm sao.

Ôi thôi, chết cô mất.

Nhan Tiểu Linh lén nhìn lên chiếc gương nhỏ để nhìn anh, vừa mới nhìn lên chiếc gương, phản chiếu trong gương là đôi mắt chằm chằm trừng vào cô. Nhan Tiểu Linh liền né đi ánh mắt nhìn đi nơi khác, Lăng Nhữ Y nhìn thấy màn liếc mắt đến tóc gáy cô cũng dợn lên.

Cô vội giải vây cho cô bạn, giọng nói rụt rè như con mèo nhỏ.

“À… Anh Nghiêm này… Chuyện này là ý kiến của em, là em dụ dỗ Tiểu Linh đi theo, cho nên cậu ấy hoàn toàn vô tội.”

Ánh mắt Trần Nghiêm nhìn thẳng, âm vực trầm trọng nhếch môi.

“Lôi kéo là lỗi của em, dám đi vào đó là can đảm của cô ấy.”

“…” Nhan Tiểu Linh mím môi, hai tay câu lấy tay Lăng Nhữ Y như phao cứu sinh, cô tròn xoe hai mắt nhìn Nhữ Y chớp chớp, ý muốn Nhữ Y hãy nói phụ thêm nữa.

Lăng Nhữ Y liền cười vội nói thêm.

“Anh đừng giận, cậu ấy chỉ là muốn giúp em vui lên cho nên đi theo em thôi.”

Trần Nghiêm hít vào một hơi, bạc mâu lãnh đạm cười.

“Em không cần nói thay cô ấy nữa, em lo cho bản thân em đi, ba giờ sáng Đình Quân về đến.”

Câu nói làm cho Nhữ Y đang cười chợt tắt, cô ngớ ra.

“Anh ấy nói sẽ đi hơn một tháng, bây giờ còn chưa hết một tháng, sao lại về được?”

Trần Nghiêm đáp lạnh.

“Còn chẳng phải vì em mò vào chỗ đấy?”

Trần Nghiêm nắm chặt bánh lái, chân đạp mạnh chân ga hơn, Lăng Nhữ Y và Nhan Tiểu Linh như hai con cá chết đuối ôm nhau, lần này đến cả Nhữ Y cũng sợ rồi.

Chỉ vì cô đi vào đó mà anh về ngay lập tức sao?

Gương mặt tức giận đầy phẩn nộ bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí, Lăng Nhữ Y liền ôm cứng Tiểu Linh hơn, cô mếu mếu máo máo hỏi nhỏ cô bạn như cá chết trong lòng.

“Làm sao bây giờ?”

Nhan Tiểu Linh hồn siêu phách lạc trong chốn phồn hoa, gương mặt trắng bệch như cá chết ba ngày, cô thở ra một âm đáp lại.

“Tùy cơ ứng biến đi.”

Xe dừng ở Mạc gia, Lăng Nhữ Y buộc phải xuống xe, Nhan Tiểu Linh nhìn Nhữ Y rời khỏi xe, cô giơ lên năm ngón tay vẫy chào với ánh mắt dĩnh biệt.

Lăng Nhữ Y cũng vẫy nhẹ tay chào, ánh mắt đáp lại rằng dĩnh biệt bạn thân yêu.

Xe chạy đi, chạy trên con đường đêm tấp nập, cô chỉ mãi cúi đầu, không hề nhận ra xe đang đi không đúng đường về nhà, anh chở cô đi đâu đó cô cũng chẳng biết. Đến khi anh dừng xe lại, anh bước xuống xe, Nhan Tiểu Linh mới nâng mắt nhìn ra ngoài là một cảnh đồng không mông quạnh cực kì hiu vắng.

Anh bước xuống xe, đi về phía ghế sau mở ra cửa xe rồi chui vào hàng ghế sau của cô.

Nhan Tiểu Linh ngỡ được vấn đề, cô dính chặt vào cánh cửa xe, gương mặt mếu máo vội vàng thành khẩn.

“Ch… Chồng ơi…”

Ít ra cũng phải cho cô về nhà nằm giường mềm chăn bông kia chứ.

“Em cũng biết là em có chồng rồi à?” Cô còn dám đi vào chốn đó, ánh mắt của những gã đàn ông kia dán lên cô lúc đó thế nào, cô có vẻ cũng chẳng biết đâu. Trần Nghiêm nhấc lên bạc môi cười như không cười, anh xoắn lên tay áo “Hôm nay em can đảm quá, anh nên thưởng thế nào đây nhỉ? Em nói xem?”

“Chồng… Mình… Mình về nhà trước đi.”

Trần Nghiêm lắc nhẹ đầu từ chối đề nghị, xoắn xong hai tay áo, bàn tay hạ xuống mở dây thắt lưng, âm vực trầm trọng hỏi lại.

“Em nói xem? Thưởng thế nào đây?”

Uây a, thưởng cái gì, cái này mà là thưởng cái gì? Anh chính là đang muốn mần thịt gà của cô.

Nhan Tiểu Linh mếu máo, hai mắt đỏ hoe nhìn anh, cố gắng bày ra gương mặt đáng thương nhìn anh chớp chớp mắt cùng giọng nói ngọt lịm.

“Chồng ơi…”

Trần Nghiêm lạnh mặt, miễn nhiễm tuyệt đối với bộ dạng đáng thương này, tháo xong đai lưng cùng khoá quần, rút ra thân mình to trướng, âm thanh lạnh ngắt yêu cầu.

“Vén cái váy lên.”1

Ách… Áaaa! Cứu mạng aaa.

Nhan Tiểu Linh gào thét trong đêm, trên con xe cách âm tuyệt đối giữa đồng không mông lạnh!

Lăng Nhữ Y trở về phòng, cô đi đi lại lại, sau đó lại ngớ ra, hai tay chống nạnh trong bộ quần áo ngủ dài hình con gấu trúc.

Ơ? Cô lo lắng cái gì? Cô sợ cái gì?

Ủa? Tại sao cô lại sợ?

Cô chính là muốn đảo chính mà, sao bây giờ lại sợ? Hơn nữa, anh vào khách sạn với người khác rồi, cô chỉ đi uống rượu nhảy nhót một chút thì có gì phải sợ?

Đúng rồi, rõ là vậy, cô cần gì phải sợ!

Cô mới là người phải tức giận, cớ vì sao mà lo sợ?

Hứ!

Lăng Nhữ Y quay ngoắc, leo lên giường bĩu môi một cái, nằm xuống bĩu môi thêm một cái, nhắm mắt lại vẫn bĩu cái môi nhọn lên.

“Hứ hứ!” Cô hất ra một hơi.

Chả sợ, cô chả phải sợ, cô méo thèm sợ anh đâu, cô sẽ đi ngủ đây, đắp chăn lại rồi ngủ thoai.

Cồn rượu làm cho đầu óc cô bay bổng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Ba giờ sáng, Mạc Đình Quân trở về, ném chiếc cặp fat lên sofa, anh leo lên giường nhìn cô vợ nhỏ ngủ say sưa, cô say giấc gương mặt càng trẻ con hơn. Ánh mắt anh tối mịch, con ngươi đen hiện lên tơ máu đỏ.

Anh xa cô quá lâu, anh nhung nhớ cô đến điên cuồng làm việc để có thể về sớm nhất, cô ở nhà lại đi bar bay lắc.

Ha, vợ nhỏ nhà anh… Anh cưng cô quá cho nên cô sinh hư đi.

Mạc Đình Quân tốc ra chăn, túm lấy thân thể mềm mại tụt bỏ quần áo, rất nhanh mang chính mình to trướng nhét vào, anh nhớ cô, nhớ đến điên lên được, vừa vặn nhét vào khiến anh duật ra hơi thở thật nóng, thật sảng khoái.

“Ưm…” Lăng Nhữ Y mơ hồ trong giấc ngủ, cô ngủ rất sâu vì men rượu, bị động vào vẫn không thể tỉnh nổi, mơ hồ phản ứng một âm.

Mạc Đình Quân bắt đầu động, kéo ra tận cùng rồi mạnh mẽ đâm thẳng, anh muốn đánh thức cô.

Gậy to cắm mạnh, hướng thẳng vào hoa tâm đâm vào, Lăng Nhữ Y lập tức giật mình.

“Ách!”

Cô mở to mắt, đập vào mắt mình là Mạc Đình Quân đang ngự trên người, anh lập tức động đậy, vừa mở mắt dậy cơ thể liền bị anh thao túng di chuyển, hai đồi hoa mềm theo anh mà nảy.

“A… Này…” Cô vội ngăn lại, nhưng người này lại chạy nước rút dồ dập vỗ lạch bạch, mặt Nhữ Y nhanh chóng đỏ ửng, cô túm lấy ga giường, cơ thể nóng rực căng cứng ưỡn cong, nấc ra một âm ma mị.

“A…”

Lăng Nhữ Y cao trào rên rỉ, mặt ửng hồng nhìn anh.

“Vợ anh à…” Âm thanh anh khàn đặc nặng nề, tay nâng lên bắt lấy đồi hoa mềm mại nhào nặng, nhét đầy ở phía dưới đem thắt lưng lắc lắc hình tròn đẩy vào u hoa, anh nặng nề hỏi “Hôm nay vợ anh đi đâu vậy?”

Lăng Nhữ Y không thèm trả lời, gương mặt đỏ bừng ấm ức, hai tay cô nắm lấy tay anh trên ngực muốn gỡ ra.

“Anh đi ra.”

Mạc Đình Quân chau mày, tay nắm lấy ngực cô chặt hơn, mặc cho mười đầu móng tay cô đang cấu vào mu bàn tay anh.

“Anh đi ra đi…” Lăng Nhữ Y bấu vào tay anh, như con mèo xù lông cào vào anh, Mạc Đình Quân động thắt lưng, đem chính mình luật động thêm một màn vô dập đến khi cô cao trào mà run rẩy, mặt đỏ ửng nhiễm dục, cô vẫn tích cực xua đuổi.

“Đi… Đi ra…”

Mạc Đình Quân chau chặt mày, cảm thấy vợ nhỏ thật sự kì lạ, anh vội túm lấy cô ngồi dậy, ôm lấy cô vừa đem chính mình xác nhập vừa ôm lấy cô, anh nhẹ hôn lên môi nhỏ, Lăng Nhữ Y liền tránh qua một bên, cô tựa mặt lên vai anh như một cách để tránh né nụ hôn. Anh hạ nụ hôn xuống vai cô, hôn lên bã vai xinh đẹp, hít vào mùi hương thơm ngọt dịu dàng.

Phía dưới phát ra tiếng nước anh ách, Lăng Nhữ Y rên rỉ nhỏ nhỏ hưởng ứng cao trào sắp đến, anh ôm cô vào lòng, nhấc mông nhỏ lên cao liền thúc hông hưởng thụ, Lăng Nhữ Y run rẩy bần bật sau ba lần cao trào, mặt cô đỏ bừng nóng hổi, nhưng miệng vẫn chỉ xua đuổi giống như vô cùng khó chịu.

“Anh đi ra…”

“Anh hỏi hôm nay em đi đâu?” Anh hỏi lại, cảm giác khó chịu bùng nổ trong lòng, cô hôm nay thật lạ, cô vì sao lại tỏ thái độ với anh? Người nên giận phải là anh đây.

Lăng Nhữ Y nghe anh hỏi, cô biết thừa anh đã biết cô đi đâu, cô chẳng thèm trả lời, hai tay muốn đẩy anh ra nhưng anh ôm cứng cô lại, cô vừa muốn rời đi, cái kia ở bên trong cô càng thêm to trướng dũng mãnh rút cắm một cái, khiến cho Nhữ Y nấc ra một âm.

“A…”

“Em đi đâu?” Anh khó chịu hỏi, Lăng Nhữ Y càng khó chịu hơn, cô oai oái quát lên.

“Anh chẳng phải là biết rồi sao còn hỏi?”

“Không muốn biện minh?” Mạc Đình Quân trừng mắt, anh hỏi cô chính là muốn cô bọc bạch thành thật với anh, cô lại chẳng hề muốn biện minh.

“Em đi đâu mặc em!” Trong đầu Lăng Nhữ Y lúc này chỉ có hình ảnh anh và cô chân dài kia, nghĩ đến anh cũng ôm ấp người khác, cô không chịu được mà tức tưởi oai oái.

“Anh buông ra, buông em ra!”

Mạc Đình Quân thật sự khó chịu, công việc đã đủ mệt mỏi, cố gắng về sớm nhất với cô, cô lại chạy ra ngoài chơi, chơi chỗ tốt anh không nói, cô đi vào bar uống rượu, bây giờ lại còn làm mặt làm mày với anh. Mạc Đình Quân buông ra Lăng Nhữ Y, anh rút ra chính mình như ý cô, bước xuống giường đi vào phòng tắm. Lăng Nhữ Y được thả ra, sau ba lần cao trào cơ thể run run, cô nắm lấy chăn đắp lại, xoay nghiêng về phía anh, đưa lưng về hướng của anh hay nằm, giấu đi gương mặt đỏ bừng với đôi mắt nóng.

Nghĩ đến anh ở cùng người khác, cô cảm thấy đau lòng dữ dội, ở nước ngoài thì anh ở với người khác, về nhà lại động vào cô, còn muốn tra khảo cô về chuyện cô đi vào bar, làm như thể anh thương cô lắm ấy. Anh mà thương cô thì anh vào khách sạn với chân dài làm gì, Lăng Nhữ Y mím môi, tay nhanh chùi nước mắt.

Âm thanh xào xào trong phòng tắm, một lúc sau anh trở ra, nằm xuống giường, tay mở chăn đắp lên liền sau về phía bên kia ngủ.

Lăng Nhữ Y tròn mắt nhìn rèm cửa phía trước, cô mất mấy giây để định thần rồi mới có thể ngoái lại phía sau, anh nằm sau lưng về phía cô.

“…”

Người này… Không thèm ôm cô ngủ.

Aa… Anh đúng thật là có người khác rồi.

Lăng Nhữ Y mếu máo xoay đi, cô nhịn xuống nước mắt cố gắng chờ đợi một lúc, nhưng qua một lúc lâu anh cũng không quay lại ôm cô, đổi lại hơi thở đằng sau còn trở nên thật đều, có vẻ anh đã ngủ rồi.

Anh còn có thể đi ngủ thật thoái mái như vậy… Quả là không thương cô nữa rồi, anh đúng là… Đúng là đã có chân dài rồi.

Sáng hôm sau, Lăng Nhữ Y thức dậy, Mạc Đình Quân đã sớm đi làm, cô cầm lên điện thoại mới nhìn thấy gần hai mươi cuộc gọi nhỡ vào tối qua. Lăng Nhữ Y có chút ngơ ngác, anh gọi cho cô nhiều như vậy, hai mươi cuộc gọi nhỡ kéo dài từ chín giờ đến chín giờ hai mươi phút.

Anh đã gọi cho cô nhiều như thế sao? Tối qua khi Trần Nghiêm đưa cô trở về nhà, cô thay quần áo rồi leo lên giường ngủ, không có cầm điện thoại nên không nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy.

Gọi nhiều như vậy… Chắc là anh đã tức giận lắm nhỉ?

Nhưng mà cô cũng tức giận kia mà, anh đi khách sạn cùng chân dài, về còn không thèm giải thích gì đã ập lên người cô, còn muốn tra khảo cô.

Cô mới không phục!

Lăng Nhữ Y và Mạc Đình Quân rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh, cô không nói chuyện với anh, anh cũng chẳng nói chuyện với cô. Trên bàn ăn cơm cả hai cũng chẳng nói chuyện, đến ba mẹ và ông bà cũng nhận ra cả hai có vấn đề, lúc lên giường ngủ anh cũng chẳng ôm cô, hai người phân ra ranh giới rồi mặc ai nấy ngủ.

Ba ngày chiến tranh lạnh, Lăng Nhữ Y nói với Nhan Tiểu Linh, cô bạn liền phản ứng dữ dội.

“Há? Anh ta không xin lỗi cậu mà còn làm mặt to mặt nhỏ với cậu à?”

“…”

“Này nhé, chuyện này cậu không có sai, anh ta vào khách sạn rồi, cậu chỉ đi uống rượu nhảy nhót một chút thì có làm sao, hơn nữa cậu còn đi với tớ, anh ta sao có thể trách cậu được, bây giờ anh ta còn làm mặt?”

Đêm đó trở về, bị cô từ chối anh liền làm mặt lạnh như vậy, cô cũng chẳng muốn nói chuyện trước với anh, cô nghĩ anh sẽ nói chuyện với cô trước nhưng anh hoàn toàn không, chính thức mở cuộc chiến tranh.

“Tớ không biết nữa, đêm đó về tớ khó chịu với anh ấy, tớ khó chịu với anh là sai sao?” Hôm đó hành động của cô như vậy là không đúng sao?

“Sai cái đéo! Anh ta mới sai, muốn chiến thì chiến, cậu không sai thì sợ cái gì?!” Nhan Tiểu Linh lập tức bênh vực Lăng Nhữ Y, cô hoàn toàn đồng tình khai mở chiến tranh, vì theo những gì cô thấy thì Nhữ Y không sai, chiến tranh thì chiến tranh chứ!

“Vậy…” Lăng Nhữ Y ậm ự, Nhan Tiểu Linh liền nói, âm thanh oai oái trong điện thoại.

“Lăng Nhữ Y, cậu phải giữ thể diện của cậu, phải giữ cái tôi của cậu, chớ mà giơ tay chịu trói trước, cậu nhá, không được nói chuyện với anh ta trước đâu đấy, chiến thì chiến, chiến tới bến xem ai sợ ai.”

“Ừm…”

Cô thường thấy mấy đôi vợ chồng cãi nhau, sẽ có những cuộc chiến tranh lạnh như thế này, cô ở với anh từ lúc bé Bảo ra đời tới bây giờ, đây là lần đầu tiên hai người mở chiến tranh như thế này.

Cô có chút lo lắng, nhưng vì thể diện, vì cái tôi, vì như Tiểu Linh nói, rõ ràng cô không sai, cho nên cô sẽ không nói chuyện trước với anh.

Chiến tranh… Bắt đầu!

Còn tiếp…

(P/s nhìn phiến diện thì chị thấy anh sai, anh thấy chị sai, nhìn chung thì anh chị đều sai, há há, yêu quá nó dị đó. Cơ mà, chị Linh với chị Y mà yêu nhau là chuẩn bài, hai bà đi chơi nhìn dui dữ.)1

_ThanhDii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK