• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Nhữ Y lập tức đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe sợ hãi đầy đề phòng nhìn cánh cửa đang dần mở ra.

“Phu nhân dậy rồi ạ?” Gương mặt xuất hiện phía sau cánh cửa là chị y tá lần trước, chị nhìn Nhữ Y hỏi “Phu nhân chắc cũng đói rồi phải không? Tôi đã nấu cháo hầm rồi đây.”

Chị y tá xoay người cầm lấy khay thức ăn mang vào, đặt trên bàn trà, Lăng Nhữ Y nhìn chị y tá, ánh mắt đề phòng trở nên nhẹ nhõm, cô nhanh chóng chùi đi hai hàng nước mắt. Tay chùi nước mắt ướt rồi nắm lấy vạt váy ngủ, đôi bàn tay cô chợt run.

“Chị… Sao lại ở đây?”

Chị y tá đặt khay cháo nóng xuồng bàn trà, đi đến dìu Lăng Nhữ Y ngồi xuống sofa, đặt thìa bạc vào tay cô, chị trả lời.

“Ông Mạc yêu cầu tôi đến chăm sóc phu nhân, phu nhân mau ăn cháo đi, ngủ cả ngày rồi không mau ăn sẽ đuối sức đấy.”

Lăng Nhữ Y cầm thìa bạc, cô nhìn chị y tá đang lắng lo cho mình, cô không khỏi thắc mắc nhìn về cánh cửa.

“Sao chị lại khoá cửa?”

Chị y tá cười trừ, chị đâu thể tự tiện khoá, đó là lệnh của ông Mạc, chị không còn cách nào khác, chỉ đáp “Ông Mạc dặn tôi chăm sóc bữa ăn cho phu nhân, nếu không có gì cần thiết thì khi ra ngoài đều phải khoá cửa lại, không được để phu nhân ra ngoài.”

Lăng Nhữ Y lạnh mặt, cô nhìn chị với đôi mắt đáng thương, tay buông ra thìa bạc nắm lấy tay chị, khẽ cất lên thỉnh cầu “Chị thả em ra đi.”

Chị y tá cười ngượng, công việc của cô là phụng sự chăm sóc cho Lăng Nhữ Y, ý của ông Mạc không muốn phu nhân ra ngoài, ông Mạc là cổ đông lớn của bệnh viện nơi cô làm việc. Các viện trưởng còn phải kiêng dè, phận là một y tá nhỏ như cô làm sao dám làm trái ý, nếu chị thả phu nhân như thỉnh cầu của phu nhân, chị y tá không thể nào gánh nổi hậu quả.

Bởi vì hậu quả không chỉ ở bản thân chị, mà còn là toàn bộ mọi người ở bệnh viện, chị y tá cười khổ, lắc nhẹ đầu.

“Phu nhân thông cảm cho tôi, tôi thật sự không dám trái ý ông Mạc đâu ạ.”

Lăng Nhữ Y nắm chặt tay chị y tá hơn, đôi mắt đỏ hoe nhìn chị, giọng cô khàn khàn bị dư âm của tối qua.

“Chị giúp em… Em thật sự không muốn ở nơi này nữa, làm ơn đi chị…”

Chị y tá bối rối, nhìn phu nhân đáng thương chị cũng đau lòng, nhưng chị không thể đem toàn bộ bệnh viện chịu trách nhiệm cùng chị, sẽ liên lụy rất nhiều người. Chỉ đành vỗ vỗ lên mu bàn tay lạnh của Nhữ Y, vỗ vỗ xoa xoa rồi rời tay Lăng Nhữ Y ra.

Chị y tá đứng dậy “Tôi xin lỗi phu nhân, tôi thật sự không thể giúp được phu nhân, phu nhân mau ăn đi kẻo cháo nguội, tôi ra ngoài đây, phu nhân cần gì thì cứ gọi tôi nhé.”

Nói rồi chị y tá cự tuyệt quay đầu rời đi, đóng cửa lại âm thanh khoá ổ khoá ngoài leng keng, bỏ lại Lăng Nhữ Y trong căn phòng lạnh lẽo. Cô bất lực nhìn theo bóng chị, nhìn cánh cửa vững vàng khép chặt giam cầm tự do của cô.

Lăng Nhữ Y buồn bã cúi đầu, mi mắt nóng hổi  buộc cô hít vào một hơi thật sâu thật dài, cô nhìn bát cháo nóng, tay cầm thìa bạc múc lên một thìa, thìa cháo trên tay cô run run rẩy rẩy. Rung lắc chạm vào mép bát leng keng, cô thở ra hơi nóng hổi, cố gắng ăn mấy thìa cháo. Chỉ nuốt được mấy thìa, cô buông ra thìa bạc, gương mặt đau khổ nhăn nhó.

Tay cầm điện thoại ấn vào số Tiểu Linh gọi đi, Nhan Tiểu Linh rất nhanh bắt máy, âm thanh trong trẻo phát lên.

“Sao hôm nay cậu lại không đi làm rồi, hê hê, hai người các người dạo này nồng ấm quá ha.”

Âm thanh tươi sáng vui vẻ, Lăng Nhữ Y không thể cất lên một nụ cười nào, mày đẹp chau lại, tay siết chặt chiếc điện thoại.

“Cậu đến chỗ tớ đi” Giọng cô khàn khàn, mang theo run run muốn khóc, Nhan Tiểu Linh lập tức nhận ra khác thường, âm thanh biến đổi thành lo lắng “Cậu sao vậy? Lại có chuyện gì rồi sao?”

“Đến đây đi…” Lăng Nhữ Y thấp giọng yêu cầu.

Bữa tiệc ngày hôm qua bị Lăng Nhữ Nhi làm gián đoạn, Mạc gia bị dòm ngó không ít, tâm trạng mấy người họ Mạc từ lúc Lăng Nhữ Nhi xuất hiện đến khi kết thúc bữa tiệc đều không vui. Đặc biệt là ông bà nội, ánh mắt ông bà giành cho Lăng Nhữ Nhi rất khó chịu, Lăng Nhữ Nhi đơn nhiên biết rất rõ.

Nhà họ Mạc năm đó chỉ có một mình Mạc Đình Quân yêu thương cô, hôn sự kia cũng là do anh cãi cha cãi mẹ mới lập nên.

Ban đầu, hôn ước hai bên đều đình cho Lăng Nhữ Y và Mạc Đình Quân, nên khi Mạc Đình Quân phản đối và ngõ ý muốn lấy người con lớn, cả Lăng gia lẫn Mạc gia đều rất phản đối. Họ chỉ muốn người con gái ruột của Lăng gia làm con dâu, còn đứa con lượm nhặt như cô, bọn họ không hề muốn. Mạc Đình Quân cũng vì vậy mà chống đối cả gia đình để được cưới cô, anh cũng là đứa con duy nhất của gia đình cho nên không ai có thể cản trở ý muốn của anh cả.

Bọn họ buộc phải chấp nhận hôn sự của anh và Lăng Nhữ Nhi, nhưng rồi cuối cùng Lăng Nhữ Nhi bỏ đi, Nhữ Y thế vào trí cô dâu, hoàn toàn y như mong muốn của bọn họ.

Giờ đây Lăng Nhữ Nhi trở về, lại còn về ngay thọ tiệc, làm loạn thọ tiệc của ông nội.

Ánh mắt người họ Mạc giành cho Lăng Nhữ Nhi càng lúc càng chán ghét, sau khi Mạc Đình Quân rời khỏi tiệc, Lăng Nhữ Nhi cũng chẳng cần nán lại nữa.

Ngày hôm sau cô đến thẳng Mạc thị tìm Mạc Đình Quân, đi lên tầng thượng gặp cô thư ký Hạ.

“Xin hỏi tiểu thư đã có hẹn trước chưa?” Thư ký Hạ tác phong làm việc nghiêm túc xinh đẹp hỏi, cô chưa gặp qua Lăng Nhữ Nhi bao giờ, trong tiềm thức Hạ Tình chỉ biết người Mạc tổng từng yêu hồi trước tên là Lăng Nhữ Nhi, còn mặt mũi thế nào cô cũng không biết. Vì vậy mà lúc này gặp mặt, Hạ Tình không một ấn tượng nào.

Lăng Nhữ Nhi với gương mặt xinh đẹp kiêu sa đáp “Cô cứ nói với anh ấy là Lăng Nhữ Nhi đến tìm.”

Hạ Tình đang tươi cười niềm nở, nụ cười trên môi dập tắt ngay tức khắc khi nghe tên của người đối diện, đôi mắt trở nên nghiêm lại “Cô là Lăng Nhữ Nhi? Chị gái của Lăng Nhữ Y?”

“Đúng vậy, chính là tôi, cô cũng biết tôi sao?” Lăng Nhữ Nhi ngạc nhiên đáp, Hạ Tình ngưng động mất vài giây, cô nhanh chóng bừng tỉnh, lấy lại phong thái làm việc uy nghiêm nói “Cô chờ một chút.”

Thứ ký Hạ bước ra khỏi quầy bàn thư ký, đi thẳng vào phòng thượng tổng, bước vào phòng, tổng giám đốc đang ngồi ở bàn làm việc, anh chỉ ngồi tựa vào ghế, ánh mắt u ám nhìn đi nơi xa xôi nào đó. Hạ Tình đến trước bàn làm việc, cô nhẹ nhàng thông báo.

“Tổng giám đốc, có một cô gái muốn gặp anh, tên là Lăng Nhữ Nhi.”

Cái tên khiến cho tầm mắt Mạc Đình Quân dao động, anh chớp khẽ, giọng nói trầm âm đáp lại “Để cô ấy vào đi.”

Hạ Tình cúi khẽ đầu, cô xoay người trở ra ngoài, nhìn người phụ nữ trong bộ váy body ôm khiêu gợi quyến rũ kia, nhẹ đáp.

“Cô vào đi, tổng giám đốc đang đợi cô.”

Lăng Nhữ Nhi nghe thế, lập tức nâng lên một nụ cười khả ái, nhìn tiểu tình nhân bé nhỏ bị bỏ rơi, ba năm qua cô luôn quan sát mọi hành động của anh. Cô biết rõ anh và cô thư ký này có phát sinh quan hệ, Lăng Nhữ Nhi thậm chí rất hài lòng vì anh có thể phát sinh cùng người khác nhưng mãi mãi bỏ bê Lăng Nhữ Y.

Cô chỉ cần như vậy, giờ đây cô trở về rồi, cô biết trong ánh mắt tưởng chừng là uy nghiêm của Hạ Tình đã có nhĩu động, bước chân nâng lên cao gót yêu kiều, bước đến gần Hạ Tình.

Cô dừng trước mặt Hạ Tình vài giây, mỹ miều kiêu sa khen ngợi cũng như giành lại chủ quyền.

“Thời gian qua cảm ơn cô đã ở bên cạnh anh ấy, bây giờ tôi trở về rồi, cô cũng không cần phải ở bên cạnh anh ấy nữa. Tôi thiết nghĩ cô nên tìm tình yêu của mình đi, không nên như thế này nữa đâu, cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi. Sớm tìm cho mình một bến đổ đi, đừng làm người trong bóng tối nữa, không tốt đâu.”

Âm thanh kiêu căng của kẻ thắng cuộc nghe thật chói tai, Lăng Nhữ Nhi nói rồi nhếch môi cười, cất lên bước chân yêu kiều lướt qua thư ký Hạ.

Hạ Tình đứng yên như một bức tượng đồng, lòng bàn tay nắm chặt thành quả đấm, cô ngoái đầu lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lăng Nhữ Nhi.

Lăng Nhữ Nhi cảm nhận được ánh mắt trừng trừng của thư ký Hạ, môi càng giương lên nụ cười đắc thắng, tay chạm chốt cửa đẩy ra. Bước vào căn phòng làm việc của Mạc Đình Quân, Lăng Nhữ Nhi liền nâng lên nụ cười tươi tắn, bước đến trước bàn làm việc của anh, gương mặt vô tư xinh đẹp phát ra ánh hào quang.

“Ngày hôm qua sao anh lại bỏ đi nửa chừng thế? Em đã đợi anh rất lâu nhưng không thấy anh quay lại” Lăng Nhữ Nhi trưng ra bộ dạng ngốc nghếch hỏi, trong khi cô biết rõ anh đã trở về căn hộ đó.

Trước nghi vấn của cô, Mạc Đình Quân bình bình thản thản tựa người vào ghế tổng thư giãn, nhìn cô xinh đẹp điệu đà trong chiếc váy body ôm sát, phô cập những đường cong, anh hỏi.

“Xem ra thời gian qua em sống rất tốt.”

Lăng Nhữ Nhi tươi cười biến thành buồn bã, nâng lên nụ cười nhẹ, âm thanh trở nên u uất “Không tốt đâu… Sống xa anh thì có gì mà tốt…”

“Em đã ở đâu?” Mạc Đình Quân lại hỏi, thật lòng quan tâm hỏi cô “Lúc đó rốt cuộc thì em đã đi đâu, anh đã tìm em khắp nơi đều không có bất kì tin tức nào.”

Lăng Nhữ Nhi nhìn anh, đôi mắt u uất sụp xuống che đi đôi mắt, cô quay mặt nhìn sofa ở bàn trà, bước chân nâng lên đi đến sofa ngồi xuống, âm thanh yêu kiều theo bước chân trả lời.

“Em đã trở về cô nhi viện, ở rất xa phía ngoại thành” Ngồi xuống sofa đệm.

Mạc Đình Quân vẫn chỉ ngồi ở ghế tổng, nhìn cô ngồi ở bàn trà “Tại sao em bỏ đi?”

Lăng Nhữ Nhi im lặng, gương mặt cúi xuống, lặng im một lúc mới cất lên âm thanh trầm ngâm.

Đúng, anh đã nghe, hai người bọn họ hôm qua làm loạn thọ tiệc, anh làm sao không nghe được, anh còn tận mắt nhìn thấy cuộc đối thoại đó. Mạc Đình Quân lạnh mặt, giọng trở cứng ngắt.

“Lý do vì sao em bỏ đi? Đúng là bà ấy đuổi em, bà ấy cũng nói ngày cưới đã định cả rồi, bà ấy đuổi nhưng em không đi thì đã không có chuyện của hôm nay, lý do gì đã khiến em bỏ đi ngay trong hôn lễ?” Hôn lễ năm đó, nếu như cô không bỏ đi, sẽ không có chuyện Nhữ Y phải thay thế, nếu cô không đi, anh và Lăng Nhữ Y cũng không trở thành như bây giờ.

Lăng Nhữ Nhi bị hỏi trúng tim đen, cô cúi thấp đầu.

Đơn nhiên cô không thể nói ra lý do thật sự, cô chỉ có thể trầm ngâm, gương mặt u buồn trâm luân.

“Vì em cảm thấy em không xứng đáng, em không có can đảm ở bên cạnh anh. Mẹ nói đúng, với thân phận của em mà có thể bước vào Mạc gia là chuyện hoang đường, thân phận của em không xứng đáng bước vào gia đình nhà anh. Gia đình anh cũng ghét bỏ em, lúc đó anh cũng vì em mà chống đối gia đình, anh vì em làm mọi chuyện. Giây phút em mặc váy cưới trong lễ đường hôm đó, em cảm thấy thân phận của mình quá thấp kém, em không xứng đáng với anh, em nghĩ sau khi kết hôn xong em sẽ phải sống như nào đây, đối mặt với gia đình luôn miệt thị ghét bỏ em như thế, em sẽ phải đối mặt thế nào, em đã không dám đối diện cho nên đã bỏ đi ngay trước khi hôn lễ diễn ra.”

Lăng Nhữ Nhi ngước mặt ngẩn nhìn Mạc Đình Quân ngồi ở ghế tổng cao thượng, đôi mắt lấp lánh giọt nước mắt, giọng trầm lặng u uất.

“Mẹ nói, em chỉ là một đứa mồ côi mà lại dám nghĩ đến chuyện trèo cao nhà họ Mạc, mẹ nói cho dù anh cố chấp cưới được em, gia đình anh cũng chỉ là tạm chấp nhận chuyện cưới hỏi đó, thật sự họ sẽ không chấp nhận em, em mãi mãi cũng không được họ chấp nhập. Rồi vì em mà anh cũng phải đối nghịch gia đình, hôn nhân như vậy liệu có hạnh phúc không chứ, mẹ đã nói với em như vậy, những lời đó làm em đau lòng lắm, em suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ đến khi không thể nghĩ được gì nữa, lúc đó em không dám đối mặt cho nên em đã bỏ trốn.”

Mạc Đình Quân nghe lời giải thích, anh chỉ im bặt, đợi cô ngừng nói, anh thở ra một câu nặng nề nghi vấn.

“Vậy thì giờ em trở về để làm gì?”

Lăng Nhữ Nhi liền nhìn anh bằng con mắt to, cô đứng dậy nói nhanh.

“Đơn nhiên là em trở về với anh rồi, anh còn phải hỏi sao? Em bây giờ trở về với anh rồi, anh không vui sao?”

“Không…” Mạc Đình Quân tựa mình ghế tổng thở ra hơi nặng, anh cười khổ “Không vui.”

“Quân à… Em lúc đó bỏ đi là vì bọn họ đã ép em, đúng là em nghĩ không thông em mới bỏ đi, em cũng vì bị ép mới như vậy, anh không hiểu cho em sao?” Lăng Nhữ Nhi nói nhanh, vội vàng bước từ bàn trà đến trước bàn làm việc, gương mặt ấm ức đỏ hoe.

“Lúc em bỏ đi đó, em có hiểu cho anh không?” Mạc Đình Quân hỏi ngược, bạc mâu cương nghị nhìn cô, ánh mắt băng lãnh không trốn tránh cương trực nhìn thẳng người phụ nữ xinh đẹp anh từng thương nhớ.

“Em có nghĩ đến anh sẽ thế nào khi em đột nhiên bỏ đi như vậy không? Em có nghĩ đến anh sẽ thế nào khi không cưới được người mình yêu, đổi lại cưới em gái của người yêu không? Em bỏ đi, anh và Nhữ Y trở thành thế này, em lại trở về, em nói… Anh phải làm sao với em, anh làm sao với Nhữ Y đây?”

Lăng Nhữ Nhi không chần chừ, không một do dự suy nghĩ nào, gương mặt đỏ hoe nước mắt ứa ra, cô đáp nhanh.

“Đơn giản thôi mà, chỉ cần trả mọi thứ về ban đầu thôi, em về với anh rồi, chúng ta…”

Lăng Nhữ Nhi chưa kịp nói, Mạc Đình Quân chắn ngang câu nói ấy.

“Trả mọi thứ về ban đầu…” Mạc Đình Quân cười khổ, bạc mâu nâng lên nụ cười gượng gạo “Anh không như ban đầu nữa Nhữ Nhi, anh và Nhữ Y, không thể trở về như ban đầu nữa.”

“Em bỏ đi, em quay về, đối với em sẽ chẳng có gì thay đổi. Còn anh và Nhữ Y, ở bên nhau gần bốn năm, phát sinh rất nhiều chuyện, mọi thứ giữa anh và em ấy đều thay đổi, em nói…Hai người bọn anh làm sao mà trở về như cũ?”

Lăng Nhữ Nhi trừng mắt, nước mắt nóng hổi chảy xuống, cô nắm chặt hai lòng bàn tay, trừng trừng mắt nhìn anh.

“Anh… Anh cũng thay đổi sao? Anh yêu Lăng Nhữ Y rồi? Anh… Anh không còn yêu em nữa?”

Mạc Đình Quân trầm mặc, ánh mắt anh u tối, một tia đau lòng chạy qua lòng ngực, tê dại cõi tim khiến cho anh có chút lạnh người. Anh ngước nhìn cô ở phía bên kia bàn làm việc đang khóc, anh nhìn lại trái tim mình đang đau dại.

Một câu không còn yêu nghe thật dễ dàng, anh chua xót nâng bạc môi “Em có biết em rời đi đã bao lâu rồi không?”

Bốn năm, đã bốn năm rồi. Cho dù tình cảm anh giành cho cô có sâu đậm đến mấy cũng phải mai mọt, thời gian làm mai mọt, đau khổ thất vọng cũng làm tình yêu ấy với đi dần.

“Em có biết, anh đã làm gì Nhữ Y không?” Mạc Đình Quân đau lòng hỏi, mắt anh nồng nồng, hướng cô cay cay trên mắt hỏi khẽ “Có biết vì em, anh đã làm gì con bé đấy không?”

Lăng Nhữ Nhi im bặt, cô mím môi, hai mắt trừng to, nước mắt cứ thể nóng rực chạy xuống.

Mạc Đình Quân chỉ cười, bạc môi nâng lên nụ cười đắng, thâm tâm tội lỗi cùng cực bóp ná trái tim anh.

“Yêu à…” Mạc Đình Quân cười cười, thanh âm chua xót “Anh không có tư cách nói chuyện đó với Lăng Nhữ Y, với những chuyện anh đã làm thì anh không còn tư cách nói chuyện yêu em ấy, không những thế anh còn tội lỗi, hối hận, tiếc nuối, giờ đây anh không thể từ bỏ em ấy nữa.”

Anh nâng người từ ghế dựa đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc đi đến trước mặt cô. Cách cô vài ba bước chân, Mạc Đình Quân thở ra nơi nặng, lòng ngực anh nặng trĩu, anh nhìn người cũ từng thương ngay trước mắt, người anh từng nhung nhớ đến đau lòng.

“Nhữ Nhi…” Anh gọi khẽ tên cô, Lăng Nhữ Nhi lập tức bước đến nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, dán gương mặt lên lòng ngực của anh dụi ra những giọt nước mắt.

Sợ anh nói ra điều gì, cô run rẩy, giọng run run nắm giữ “Quân, anh đừng bỏ em mà, em về rồi, anh không được bỏ em, đừng bỏ em.”

Mạc Đình Quân đứng yên, người thương ở trong lòng nhưng trái tim anh không đập vì cô nữa, hai tay nắm lấy hai bên vai cô đẩy ra. Ánh mắt anh chỉ có thất vọng, thất vọng về một tình yêu đã lụi tàn.

“Ngày hôm ấy, đáng lẽ ra em không nên bỏ đi.”

“Anh không được yêu nó… Anh là của em mà… Quân…” Lăng Nhữ Nhi mếu máo khóc, hai tay cô nắm lại cánh tay anh.

Mạc Đình Quân chậm rãi lắc đầu, đẩy tay bám víu ra khỏi cánh tay mình, trong mắt nhìn cô chỉ có thất vọng đến đau lòng.

“Anh và em không thể quay lại nữa, anh và Nhữ Y cũng không thể ngừng lại được.”

Là do cô ngày đó từ bỏ anh, là do cô ngày đó đẩy anh cho Lăng Nhữ Y.

Trở về nhà lúc đêm muộn, Mạc Đình Quân mở phòng ngủ, Lăng Nhữ Y đã nằm trên giường ngủ say.

Anh cởi ra khoác tây, tháo ra cà vạt liền trực tiếp leo lên giường, nằm xuống giường chui vào trong chăn ôm lấy cô.

Ôm lấy thân mềm mại được ủ ấm nóng, Mạc Đình Quân hôn lên tóc mềm, mùi hương cam thảo vẫn dịu dàng như vậy. Anh hôn lên tóc, hôn xuống vầng trán, hôn xuống cánh mũi rồi hôn lên đôi môi. Lăng Nhữ Y nâng mắt nhìn anh, đôi mắt cô u tối.

Mắt cô u ám mù tịt, mặc cho anh hôn, cô không phản ứng, đến khi anh buông ra nụ hôn trên môi, Lăng Nhữ Y chỉ lặng lẽ hỏi.

“Anh thật sự cứ như thế giam em ở chỗ này?”

Mắt cô lạnh lẽo, Mạc Đình Quân cũng không muốn nhìn thấy, ánh mắt ấy làm anh đau lòng. Anh ngay ngắn ôm cô lại, vùi cô vào ngực mình, gần như đem cô nhập vào thân thể anh.

“Khi nào em bỏ suy nghĩ rời khỏi anh, anh sẽ thả em ra” Anh trầm ngâm, hôn lên tóc mềm, lồng ngực phập phồng lo sợ, vì anh biết chắc cô sẽ không bỏ đi suy nghĩ đó, trong mắt cô đã không thể tìm thấy tia sáng nào giành cho anh, tình yêu của cô theo đứa bé kia biến mất rồi, cô sẽ không nguyện ý bên anh nữa, anh thở ra hơi nặng trĩu “Nhưng có lẽ… Anh phải nhốt em thế này cả đời.”

Lăng Nhữ Y trầm mặt, hơi ấm lồng ngực nhưng mắt cô hoàn toàn mù mịt.

Còn tiếp…

(P/s Gọi Nhan Tiểu Linh đến.

“Sao vậy? Sao lại nhốt cậu thế này?” Vừa rồi cô y tá mở khoá phòng cho Tiểu Linh vào, Tiểu Linh hoàn toàn bị doạ cho ngu ngốc.

“Tiểu Linh, cậu có thấy cuộc đời tớ đáng buồn cười không?” Lăng Nhữ Y cười nhẹ, buồn bã thở ra một hơi thật nóng, mũi cũng thật cay “Ngồi xuống đây, tớ nói này…”

Lăng Nhữ Y trầm tư, đem tâm tư bảy năm lần đầu tiên nói ra, tâm tình với người bạn nhỏ, từ chuyện bảy năm trước viết tâm tư vào thư giấy gửi đi, tâm thư bị tráo, đến chuyện vô tình biến thành người thứ ba, tất tần tật kể lại.

Cuối cùng hỏi một câu “Đáng buồn cười không?”

Nhan Tiểu Linh gương mặt đỏ hoe, vừa tủi vừa tức đỏ hoe mếu máo, tay nắm thành quả đấm đập xuống bàn trà.

“Đê tiện, Lăng Nhữ Nhi đó, cả Mạc Đình Quân đó, đúng là xứng đôi vừa lứa, đê tiện cũng thật giống nhau.”)

_ThanhDii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK