Lăng Nhữ Y cười cười, dùng xong bữa đứng dậy, cô xoay người đi về phía phòng ngủ của anh. Vừa xoay đi, gương mặt cô trở nên trắng bệch, cô vội đi vào phòng ngủ, đi vào phòng tắm.
Đứng trước tấm gương lớn, nhìn chính mình đang sợ hãi tái miết, hai bàn tay cô lạnh ngắt. Vội vàng mở vòi nước, tiếng vòi nước chảy xào xào.
“Làm… Làm sao đây?” Cô rỉ ra một âm thều thào, kinh nguyệt không đến hai tháng chỉ có thể là do bị bệnh, nếu không chắc chắn là vì có thai.
Cô rõ ràng có uống thuốc đầy đủ, chỉ có mấy lần vì mệt mỏi mà quên mất, tầng suất rất ít, không thể nào có thể mang thai được. Hai tay cô run run, ít ra đã có thể thuyết phục anh không đến bệnh viện, cô không muốn cùng anh đi đến đó, anh sẽ biết đến sự tồn tại không nên có này. Lăng Nhữ Y đang cố gắng suy nghĩ ra cách nào đó, nếu như thật sự rằng cô có thai, cô cũng không thể để anh biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này.
Tan tầm, Lăng Nhữ Y ngồi lên xe Mạc Đình Quân trở về căn hộ, trên đường đỗ vào một tiệm thuốc tây.
Nhữ Y nhanh miệng nói “Em xuống mua que thử.”
Mạc Đình Quân im lặng, cô tháo dây an toàn đẩy cửa bước xuống xe, khẩn trương đi vào tiệm thuốc. Mạc Đình Quân ngồi trên xe, tay nắm chặt vô lăng, mắt đen dán chặt lên bóng lưng nhỏ đi về phía tiệm thuốc.
Lăng Nhữ Y đi đến tiệm thuốc, nhìn chị gái khoác áo blouse trắng, cô lén liếc mắt về con xe phía sau rồi nói nhỏ với chị bán thuốc.
“Chị bán cho em hai que thử thai, chị để vào hai túi khác nhau giúp em nha.”
“Vâng” Chị bán thuốc tươi cười, theo yêu cầu của Nhữ Y lấy hai que thử đặt vào hai túi giấy khác nhau. Lăng Nhữ Y đặt túi xách trên tủ quầy, mở túi xách lấy tiền, lén nhét một túi đựng que thử vào túi xách, còn một que để ở ngoài, thanh toán xong cô cầm túi giấy đựng một que thử đó trở lại xe.
Lăng Nhữ Y âm thầm mua đến hai que thử, anh sẽ chỉ biết cô mua một que. Trở về nhà, Lăng Nhữ Y cầm cả chiếc túi xách vào phòng tắm, anh cũng chẳng mấy nghi ngờ bởi vì cô lúc này đang rất rối, tay chân cứ loạn mang cả túi xách vài phòng tắm. Anh ngồi ở sofa chờ đợi kết quả, Lăng Nhữ Y ở trong phòng tắm thử que.
Một que cô nhúng vào nước, một que cô thử với nước tiểu, chờ đợi năm phút lúc này đối với Nhữ Y giống như năm năm, thời gian chậm rãi đến nghẹt thở. Cô nhìn chằm chằm vào que thử của mình, trái tim thình thịch đập đến lùng bùng lỗ tai, liên tục niệm trong lòng.
Không có, ngàn vạn lầm không có, không thể có, hoàn toàn không có khả năng.
Nhữ Y lẩm bẩm một hồi đến ong ong hai lỗ tai, mồ hôi lạnh toát ra, cánh môi trắng bệch run rẩy, bàn tay vô thức siết chặt chiếc que, vạch đỏ thử hai mờ ảo dần dần hiện rõ, kết quả cho ra hai vạch đỏ như lưỡi dao nhọn cắm thẳng vào lồng ngực, trái tim cô chính thức ngừng đi một nhịp đập, đôi mắt tròn trừng lên đỏ hoe.
“Sao lại…”
Không thể như thế này…
Lồng ngực Nhữ Y nặng trĩu như hàng nàng bao cát lớn đè nặng trên ngực, hai vai cũng có ngàn nghìn bao cát đá đè nặng, cô không thể đứng vững được, bước chân chao đảo thục lùi, tay cô quơ vào túi xách. Túi xách đổ xuống sàn, đồ đạc trong túi xách đổ ra phát ra tiếng, Mạc Đình Quân ở bên ngoài nghe tiếng động đổ vỡ, anh nhanh chóng chạy đến phòng tắm.
Mở cửa ra nhìn thấy cô đứng một bên, túi xách đổ xuống đồ dùng nằm lăn lóc trên sàn, Lăng Nhữ Y thu toàn bộ sợ hãi vào trong, tay nhét que thử vào túi váy, vẽ ra nụ cười tạm bợ.
“Em lỡ tay làm rơi đồ thôi.”
“Kết quả thế nào?” Mạc Đình Quân vô cùng căng thẳng tập trung nhìn cô, Lăng Nhữ Y đã sớm giấu que thử của mình vào túi váy, cô chìa ra chiếc que đã nhúng nước, trên que chỉ hiện một vạch đỏ.
Mạc Đình Quân nhận lấy que thử, hoàn toàn không biết đây chỉ là que giả, kết quả một vạch vô cùng đúng ý anh càng khiến anh dễ dàng tin tưởng, trên nét mặt anh nổi lên vui mừng. Anh không một nghi ngờ nào thở phào, anh không hề nghĩ đến chuyện Nhữ Y sẽ có thể qua mặt anh.
Lăng Nhữ Y có thể thấy anh nhẹ nhõm không ít, nhìn anh thở phào, nhìn vui mừng trong mắt anh, cô chết lặng, đôi mắt đỏ hoe trở nên nóng.
“Có kết quả rồi, anh thoải mái chưa?”
Mạc Đình Quân nâng bạc môi lạnh nhạt “Ừ.”
“Vậy… Anh không có nghi ngờ gì nữa rồi, em có thể hỏi anh một câu không?”
Giọng cô khẽ hỏi, Mạc Đình Quân nhìn cô, nhìn đôi vai nhỏ đang phát run, mày anh nhíu lại.
Hai mắt Nhữ Y đỏ hoe, cô nắm nắm gấu váy của mình, cũng không dám ngẩn mặt nhìn anh, hai mắt đỏ hoe nóng rực chảy xuống hai dòng nóng giống như con tim đang rỉ ra dòng máu đỏ.
Nếu anh đã không còn nghi ngờ, cô đã có thể tự nhiên hỏi, một lần nữa cô hỏi anh, vẫn là câu hỏi tựa buổi ban trưa.
“Nếu lỡ như que này là hai vạch, lỡ như em có thai… Thì anh… Anh sẽ làm gì?”
Mạc Đình Quân phì cười, so với sợ sệt run rẩy của cô, anh vô cùng thoải mái, vì anh tin tưởng chiếc que giả này, chuyện đó sẽ không xảy ra, và cho dù chuyện đó xảy ra, kết quả sẽ chỉ có một.
“Còn phải hỏi, đứa nhỏ đó không được phép tồn tại. Cho nên, em biết thân biết phận một chút, đừng để có thai” Anh nghiêm mâu lạnh, giọng nói băng lãnh nghìn năm, lạnh xuyên thấu tâm thất Nhữ Y “Cái lỡ như mà em nói tuyệt đối đừng xảy ra.”
Lăng Nhữ Y chợt cười, trước mắt cô trở nên u tối, cô giống như rơi vào một màn đêm tuyệt vọng, trái tim tê tái chết dần theo nụ cười của anh. Nhìn người đàn ông trước mắt đang vui mừng vì cô không mang thai ấy, cô như bị dìm vào vũng bùn, không thể vùng vẫy được mà từ từ bị nhấn chìm.
Phải làm sao… Khi mà cái lỡ như đó, nó đã xảy ra rồi.
Còn tiếp…
_ThanhDii