Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Phương Vũ không lên tiếng, Đường Minh Đức hướng ánh mắt về Đường Tứ đang đứng phía sau Phương Vũ. Đường Tứ ngay lập tức bước về trước.

"Chú tư! Đừng mà!" Đường Tiểu Nhu mắt thấy Đường Tứ muốn ra tay với Phương Vũ, sắc mặt thay đổi dữ dội.

Đường Tứ là một võ sĩ có khả năng thiên bẩm cấp bậc tám! Chú ấy chỉ cần vừa động thủ, Phương Vũ nhất định sẽ bị thương không nhẹ!

"Cậu nhóc, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng. Nói thật đi, rốt cuộc là ai đã cử cậu đến đây, với mục đích gì?" Đường Minh Đức nhăn chặt mày hỏi.

Là một đại gia tộc hào môn, kẻ thù của nhà họ Đường thực sự quá nhiều, bất kể là ngoài ánh sáng hay là trong bóng tối. Đối với Đường Minh Đức mà nói, một trong số những kẻ này chỉ cần đáng nghi, dù có phải hay không thì ông thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

“Tôi đã nói sự thật mà các người lại không tin tôi, tôi có thể làm gì?” Phương Vũ đáp trả.

Bộ dạng không chút sợ hãi của Phương Vũ đã hoàn toàn thành công khiến Đường Minh Đức bùng nổ tức giận.

“Xem ra cậu chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Giọng nói của Đường Minh Đức hoàn toàn lạnh đi.

Đường Tứ vươn tay hướng đến chỗ Phương Vũ.

"Dừng tay! Khụ khụ..." Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói già nua vọng lại từ trên lầu, kèm theo đó là một tràng tiếng ho.

“Ông nội ơi!” Đường Tiểu Nhu kích động kêu lên khi thấy Đường lão gia đang ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy tới, xuất hiện ở cửa cầu thang trên lầu hai.

“Ta bằng lòng để cậu Phương Vũ đây chữa trị cho ta.” Đường lão gia nhìn Đường Minh Đức nói.

Sắc mặt của Đường Minh Đức khẽ biến, ông lo lắng nói: "Cha, mấy thứ đồ như thuốc chữa bệnh làm sao có thể dùng loạn được? Còn chưa nói đến việc thằng nhóc này liệu có ý đồ xấu hay không, chỉ mới nhìn đến tuổi của nó trẻ như vậy thì căn bản không thể nào là bác sĩ được!"

"Đường tiên sinh nói chí phải, Đường lão gia, mặc dù ngài bị bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, nhưng ngài tuyệt đối không thể tin vào những người lai lịch không rõ như thế này. Điều này đồng nghĩa với việc ngài chính là đang từ bỏ hy vọng sống sót... Chỉ cần ngài làm theo phương pháp hóa trị mà tôi đã sắp xếp cho ngài. Cả tinh thần và thể xác đều nên thả lỏng thư thái thì tuổi thọ của ngài có thể được kéo dài…” Đứng bên canh Đường lão gia là bác sĩ chuyên gia về ung thư phổi, người được Đường Minh Đức mời về từ Bắc Kinh, Trần Cảnh Tân.

"Cha, bác sĩ Trần là một người có chuyên môn về bệnh này. Cha nên nghe theo những gì ông ấy nói." Đường Minh Đức nói lại.

Đường lão gia lắc đầu không đồng ý: "Cho dù là chuyên nghiệp như thế nào, ông ta cũng chỉ có thể làm ta sống không đến ba tháng mà thôi. Ta đã tận mắt chứng kiến năng lực của đứa nhỏ Phương Vũ này. Ta nguyện ý tin tưởng. Các con đừng có cản trở cậu ấy."

Đường Minh Đức còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Đường lão gia thì liền nuốt lại lời sắp nói vào bụng. Thân thể của Đường lão gia vốn dĩ đã rất tệ, ngàn vạn lần không thể chọc cho ông tức giận.

"Cha, con đồng ý để Phương Vũ xem bệnh cho người, nhưng mà chúng con và bác sĩ Trần nhất định phải có mặt ở đó." Đường Minh Đức nói.

Đây là giới hạn cuối cùng của ông.

"Cậu Phương Vũ, như vậy..... cậu có đồng ý không?" Đường lão gia nhìn về phía Phương Vũ hỏi.

"Không thành vấn đề, làm thế nào mà nhanh thì cứ làm như vậy." Phương Vũ vươn vai lười biếng ngáp một cái.

Tư thế không xem ai ra gì của hắn khiến đám người Đường Minh Đức cảm thấy hết sức không hài lòng.

Đến ngay cả Đường Tiểu Nhu trong lòng cũng sinh ra chút hoài nghi không tin tưởng hắn cho lắm.

Thoạt nhìn có vẻ không quá đáng tin.

Mấy phút sau, Phương Vũ bước lên tầng hai, thư phòng của Đường lão gia.

Phương Vũ cầm lấy một cái ghế, ngồi ở trước người Đường lão gia.

Đám người Đường Minh Đức còn lại đứng ở một bên, cách đó chưa đầy năm mét.

Hơn nữa ngoại trừ Đường Tứ ra, Đường Minh Đức còn gọi thêm hai vệ sĩ lên để đề phòng Phương Vũ bất ngờ làm loạn.

Phương Vũ nắm lấy cổ tay phải của Đường lão gia bắt mạch cho ông.

Thấy một màn như vậy, Trần Cảnh Tân đang đứng bên cạnh mặt lộ vẻ khinh thường.

Đường lão gia bị bệnh ung thư phổi, bắt mạch thì có ích gì?

Đáng tiếc là những gì Trần Cảnh Tân chứng kiến chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài.

Trên thực tế, trong quá trình bắt mạch, Phương Vũ đã đem chân khí truyền vào trong mạch đập của Đường lão gia, cũng làm cho chân khí lưu chuyển ở trong cơ thể Đường lão gia một vòng, từ đó có thể biết được tình trạng cơ thể của ông.

Theo lý thuyết mà nói, có thể phóng chân khí ra ngoài, chỉ có người ở cảnh giới kỳ trúc cơ mới có thể làm được.

Nhưng Phương Vũ từ lúc còn trong tầng thứ một trăm của thời kì tu luyện là đã có thể làm được việc giải phóng chân khí ra ngoài.

Một phút sau, Phương Vũ thu tay trở về.

"Tình hình không tốt lắm."

Nghe xong câu này, Trần Cảnh Tân bên cạnh lại càng thêm xem thường.

Ông ta vẫn luôn coi thường Đông y, cho rằng Đông y là không có khoa học, là một đám đạo sĩ đang giả thần giả quỷ.

Mà tất cả những gì Phương Vũ đã làm vừa vặn chứng thực quan điểm của ông ta. Bắt mạch có một chút, sau đó liền bày ra vẻ mặt nghiêm trọng mà nói một câu tình hình không quá tốt, là một người bình thường cũng có thể diễn được!

"Khụ! Xin phép được nói mấy câu...Cậu nhóc này, xin hỏi cậu xem ra được gì rồi? Tình hình rốt cuộc có chỗ nào không ổn? Cậu có thể nói tỉ mỉ được không? Cũng làm cho tôi học hỏi thêm Đông y của các cậu." Trần Cảnh Tân lời nói mang ý tứ châm biếm, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Đường Tiểu Nhu khẩn trương nhìn Phương Vũ, chỉ sợ Phương Vũ nói không ra được nguyên do.

"Tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể, đặc biệt là những vị trí gần cột sống. Nguyên nhân khiến ông Đường không đi lại được chính là do cột sống bị tế bào ung thư bào mòn. Hơn nữa, ông Đường còn có thêm bệnh cao huyết áp và nhồi máu não nhẹ..."

Phương Vũ tựa như đã xem qua bệnh án của Đường lão gia, đem hết toàn bộ bệnh tật trên người Đường lão gia đều nói ra.

Trần Cảnh Tân lúc bắt đầu còn tỏ vẻ hả hê chế giễu, nhưng càng nghe sắc mặt của ông ta dần dần biến đổi, trở nên hết sức kinh hãi, đến cuối cùng trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy không tin tưởng.

Theo như các triệu chứng mà Phương Vũ đã nói, tất cả đều chính xác! Bao gồm cả một số triệu chứng chỉ mới xuất hiện trong hai ngày gần đây!

Đường Tiểu Nhu nghe xong cũng không hiểu lắm, liền nhìn về phía Đường Minh Đức, lại thấy Đường Minh Đức đang sững sờ ngây ngốc đứng tại chỗ.

"Điều này sao có thể? Có phải có người đem bệnh án của lão gia tiết lộ ra ngoài không?" Lương Dung lớn tiếng quát.

Đường Minh Đức phục hồi lại tinh thần nhìn Phương Vũ, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ kinh ngạc ra thì còn có thêm tia kích động.

Tình huống mà Lương Dung vừa nói căn bản không có khả năng xảy ra.

Bản bệnh án hoàn chỉnh của Đường lão gia toàn bộ đều do Đường Minh Đức chính tay cất giữ trong két sắt, ngoại trừ bác sĩ chính khám bệnh cho Đường lão gia ra, những người khác căn bản không có khả năng chạm vào.

Huống hồ Phương Vũ còn nói ra mấy cái triệu chứng chỉ mới xuất hiện gần đây của Đường lão gia.

Người thanh niên này, là thật sự có bản lĩnh!

"Tình hình này của ông muốn chữa khỏi thì hoàn toàn không có khả năng." Lúc này Phương Vũ lại mở miệng.

Đường Minh Đức trong mắt mới vừa dấy lên tia hy vọng thì bỗng chốc bị dập tắt.

Đường Tiểu Nhu viền mắt phiếm hồng.

"Tôi đã nói là tên tiểu tử này không có năng lực gì rồi, có thể nhìn ra bệnh, lại không thể chữa khỏi, vậy cần cậu ta thì có ích gì?" Lương Dung ở một bên châm chọc khiêu khích.

"Vậy.... Ta còn có thể sống được bao lâu?" Đường lão gia gian nan mở miệng.

"Trước tiên tôi sẽ châm cứu cho ông một lần, sau đó tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc, nếu như ông có thể mua được hết thảy số thuốc trong đơn, đồng thời mỗi ngày dùng một lần...Ông đại khái có thể sống được hơn mười năm." Phương Vũ đáp.

Mười năm!?

Đường lão gia thoáng chốc sửng sốt, sau đó liền vui mừng không nói nên lời!

Sau khi được nhiều bác sĩ chẩn đoán chỉ còn chưa đầy ba tháng, cư nhiên hiện tại lại còn có thể sống lâu đến mười năm!?

"Phương.... Phương Vũ, những gì cậu nói đều là thật? Cậu không phải đang nói đùa đấy chứ?" Đường Tiểu Nhu trong con ngươi xinh đẹp còn vươn nước mắt hỏi.

"Điều kiện tiên quyết là các người phải có khả năng mua được tất cả các vị thuốc theo đơn thuốc kia, trong đó mấy loại hiện nay rất quý hiếm." Phương Vũ nhắc nhở.

"Cái này tuyệt đối không là vấn đề! Có hiếm có đi chăng nữa chúng tôi cũng sẽ nhất định mua được! Phương Vũ....tiên sinh, xin ngài nhanh chóng châm cứu cho cha tôi!" Đường Minh Đức kích động nói.

Một giờ sau, Phương Vũ đi ra khỏi thư phòng của Đường lão gia.

Trong quá trình châm cứu, Đường lão gia đã nôn ra một ngụm máu, khiến đám người Đường Minh Đức giật mình bị dọa sợ.

Nhưng máu này là ngụm máu tích tụ độc tố trong cơ thể, sau khi nôn ra, Đường lão gia cả người đều thoải mái không ít, khí sắc cũng khôi phục chút hồng hào.

Trần Cảnh Tân dùng dụng cụ đo chuyên nghiệp để đo lại cho Đường lạo gia, phát hiện chỉ số nguy hiểm trong thân thể của Đường lão gia đều giảm đi rất nhiều.

Đến lúc này, đám người Đường Minh Đức đã triệt để tin tưởng Phương Vũ. Phải biết rằng, Đường lão gia đã từng uống qua vô số loại thuốc đều không có hiệu quả tốt như lần châm cứu này của Phương Vũ.

Trần Cảnh Tân thấy vậy liền viện cớ, mặt mày xám xịt mà rời khỏi Đường gia.

Lương Dung mặc dù trong lòng vẫn chướng mắt Phương Vũ, nhưng ngoài miệng thì lại không còn dám nói thêm cái gì nữa.

Sau khi viết xong đơn thuốc, Phương Vũ liền muốn rời đi.

"Phương thần y, trước đó hiểu lầm ngài nên có chút không phải phép, vẫn mong ngài chớ để ở trong lòng." Đường Minh Đức chân thành nói.

Phương Vũ xua tay, tỏ vẻ không để ý.

Đường Minh Đức lại lấy ra một tấm chi phiếu đưa vào trong tay Phương Vũ.

"Phương thần y, đây là tấm chi phiếu chưa điền số tiền, ngài muốn bao nhiêu liền điền bấy nhiêu. Đây là chi phí mà ngài đã chữa bệnh cho cha tôi."

"Kỳ thực tiền không quan trọng, tôi chỉ hy vọng Đường Tiểu Nhu đừng quên đừng quên những gì đã hứa với tôi là được rồi." Phương Vũ nhìn về phía Đường Tiểu Nhu bên cạnh nói.

"Ha ha ha, hai đứa còn lén lút có giao dịch riêng? Đây là chuyện tốt, hai đứa bằng tuổi nhau vẫn nên trò chuyện với nhau nhiều một chút." Đường Minh Đức cười nói.

Ông biết rõ, Phương Vũ là thiên tài y học trăm năm khó gặp, để Đường Tiểu Nhu cùng Phương Vũ gần nhau một chút tuyệt đối có lợi.

"Cũng không tính là giao dịch gì, tôi chính là muốn cô ta cách xa tôi một chút mà thôi." Phương Vũ đáp...

Chương 9 Tôi muốn khiến cô ta cách xa tôi

Thấy Phương Vũ không lên tiếng, Đường Minh Đức hướng ánh mắt về Đường Tứ đang đứng phía sau Phương Vũ. Đường Tứ ngay lập tức bước về trước.

"Chú tư! Đừng mà!" Đường Tiểu Nhu mắt thấy Đường Tứ muốn ra tay với Phương Vũ, sắc mặt thay đổi dữ dội.

Đường Tứ là một võ sĩ có khả năng thiên bẩm cấp bậc tám! Chú ấy chỉ cần vừa động thủ, Phương Vũ nhất định sẽ bị thương không nhẹ!

"Cậu nhóc, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng. Nói thật đi, rốt cuộc là ai đã cử cậu đến đây, với mục đích gì?" Đường Minh Đức nhăn chặt mày hỏi.

Là một đại gia tộc hào môn, kẻ thù của nhà họ Đường thực sự quá nhiều, bất kể là ngoài ánh sáng hay là trong bóng tối. Đối với Đường Minh Đức mà nói, một trong số những kẻ này chỉ cần đáng nghi, dù có phải hay không thì ông thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

“Tôi đã nói sự thật mà các người lại không tin tôi, tôi có thể làm gì?” Phương Vũ đáp trả.

Bộ dạng không chút sợ hãi của Phương Vũ đã hoàn toàn thành công khiến Đường Minh Đức bùng nổ tức giận.

“Xem ra cậu chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Giọng nói của Đường Minh Đức hoàn toàn lạnh đi.

Đường Tứ vươn tay hướng đến chỗ Phương Vũ.

"Dừng tay! Khụ khụ..." Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói già nua vọng lại từ trên lầu, kèm theo đó là một tràng tiếng ho.

“Ông nội ơi!” Đường Tiểu Nhu kích động kêu lên khi thấy Đường lão gia đang ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy tới, xuất hiện ở cửa cầu thang trên lầu hai.

“Ta bằng lòng để cậu Phương Vũ đây chữa trị cho ta.” Đường lão gia nhìn Đường Minh Đức nói.

Sắc mặt của Đường Minh Đức khẽ biến, ông lo lắng nói: "Cha, mấy thứ đồ như thuốc chữa bệnh làm sao có thể dùng loạn được? Còn chưa nói đến việc thằng nhóc này liệu có ý đồ xấu hay không, chỉ mới nhìn đến tuổi của nó trẻ như vậy thì căn bản không thể nào là bác sĩ được!"

"Đường tiên sinh nói chí phải, Đường lão gia, mặc dù ngài bị bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, nhưng ngài tuyệt đối không thể tin vào những người lai lịch không rõ như thế này. Điều này đồng nghĩa với việc ngài chính là đang từ bỏ hy vọng sống sót... Chỉ cần ngài làm theo phương pháp hóa trị mà tôi đã sắp xếp cho ngài. Cả tinh thần và thể xác đều nên thả lỏng thư thái thì tuổi thọ của ngài có thể được kéo dài…” Đứng bên canh Đường lão gia là bác sĩ chuyên gia về ung thư phổi, người được Đường Minh Đức mời về từ Bắc Kinh, Trần Cảnh Tân.

"Cha, bác sĩ Trần là một người có chuyên môn về bệnh này. Cha nên nghe theo những gì ông ấy nói." Đường Minh Đức nói lại.

Đường lão gia lắc đầu không đồng ý: "Cho dù là chuyên nghiệp như thế nào, ông ta cũng chỉ có thể làm ta sống không đến ba tháng mà thôi. Ta đã tận mắt chứng kiến năng lực của đứa nhỏ Phương Vũ này. Ta nguyện ý tin tưởng. Các con đừng có cản trở cậu ấy."

Đường Minh Đức còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Đường lão gia thì liền nuốt lại lời sắp nói vào bụng. Thân thể của Đường lão gia vốn dĩ đã rất tệ, ngàn vạn lần không thể chọc cho ông tức giận.

"Cha, con đồng ý để Phương Vũ xem bệnh cho người, nhưng mà chúng con và bác sĩ Trần nhất định phải có mặt ở đó." Đường Minh Đức nói.

Đây là giới hạn cuối cùng của ông.

"Cậu Phương Vũ, như vậy..... cậu có đồng ý không?" Đường lão gia nhìn về phía Phương Vũ hỏi.

"Không thành vấn đề, làm thế nào mà nhanh thì cứ làm như vậy." Phương Vũ vươn vai lười biếng ngáp một cái.

Tư thế không xem ai ra gì của hắn khiến đám người Đường Minh Đức cảm thấy hết sức không hài lòng.

Đến ngay cả Đường Tiểu Nhu trong lòng cũng sinh ra chút hoài nghi không tin tưởng hắn cho lắm.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8*8.vip

Thoạt nhìn có vẻ không quá đáng tin.

Mấy phút sau, Phương Vũ bước lên tầng hai, thư phòng của Đường lão gia.

Phương Vũ cầm lấy một cái ghế, ngồi ở trước người Đường lão gia.

Đám người Đường Minh Đức còn lại đứng ở một bên, cách đó chưa đầy năm mét.

Hơn nữa ngoại trừ Đường Tứ ra, Đường Minh Đức còn gọi thêm hai vệ sĩ lên để đề phòng Phương Vũ bất ngờ làm loạn.

Phương Vũ nắm lấy cổ tay phải của Đường lão gia bắt mạch cho ông.

Thấy một màn như vậy, Trần Cảnh Tân đang đứng bên cạnh mặt lộ vẻ khinh thường.

Đường lão gia bị bệnh ung thư phổi, bắt mạch thì có ích gì?

Đáng tiếc là những gì Trần Cảnh Tân chứng kiến chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài.

Trên thực tế, trong quá trình bắt mạch, Phương Vũ đã đem chân khí truyền vào trong mạch đập của Đường lão gia, cũng làm cho chân khí lưu chuyển ở trong cơ thể Đường lão gia một vòng, từ đó có thể biết được tình trạng cơ thể của ông.

Theo lý thuyết mà nói, có thể phóng chân khí ra ngoài, chỉ có người ở cảnh giới kỳ trúc cơ mới có thể làm được.

Nhưng Phương Vũ từ lúc còn trong tầng thứ một trăm của thời kì tu luyện là đã có thể làm được việc giải phóng chân khí ra ngoài.

Một phút sau, Phương Vũ thu tay trở về.

"Tình hình không tốt lắm."

Nghe xong câu này, Trần Cảnh Tân bên cạnh lại càng thêm xem thường.

Ông ta vẫn luôn coi thường Đông y, cho rằng Đông y là không có khoa học, là một đám đạo sĩ đang giả thần giả quỷ.

Mà tất cả những gì Phương Vũ đã làm vừa vặn chứng thực quan điểm của ông ta. Bắt mạch có một chút, sau đó liền bày ra vẻ mặt nghiêm trọng mà nói một câu tình hình không quá tốt, là một người bình thường cũng có thể diễn được!

"Khụ! Xin phép được nói mấy câu...Cậu nhóc này, xin hỏi cậu xem ra được gì rồi? Tình hình rốt cuộc có chỗ nào không ổn? Cậu có thể nói tỉ mỉ được không? Cũng làm cho tôi học hỏi thêm Đông y của các cậu." Trần Cảnh Tân lời nói mang ý tứ châm biếm, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Đường Tiểu Nhu khẩn trương nhìn Phương Vũ, chỉ sợ Phương Vũ nói không ra được nguyên do.

"Tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể, đặc biệt là những vị trí gần cột sống. Nguyên nhân khiến ông Đường không đi lại được chính là do cột sống bị tế bào ung thư bào mòn. Hơn nữa, ông Đường còn có thêm bệnh cao huyết áp và nhồi máu não nhẹ..."

Phương Vũ tựa như đã xem qua bệnh án của Đường lão gia, đem hết toàn bộ bệnh tật trên người Đường lão gia đều nói ra.

Trần Cảnh Tân lúc bắt đầu còn tỏ vẻ hả hê chế giễu, nhưng càng nghe sắc mặt của ông ta dần dần biến đổi, trở nên hết sức kinh hãi, đến cuối cùng trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy không tin tưởng.

Theo như các triệu chứng mà Phương Vũ đã nói, tất cả đều chính xác! Bao gồm cả một số triệu chứng chỉ mới xuất hiện trong hai ngày gần đây!

Đường Tiểu Nhu nghe xong cũng không hiểu lắm, liền nhìn về phía Đường Minh Đức, lại thấy Đường Minh Đức đang sững sờ ngây ngốc đứng tại chỗ.

"Điều này sao có thể? Có phải có người đem bệnh án của lão gia tiết lộ ra ngoài không?" Lương Dung lớn tiếng quát.

Đường Minh Đức phục hồi lại tinh thần nhìn Phương Vũ, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ kinh ngạc ra thì còn có thêm tia kích động.

Tình huống mà Lương Dung vừa nói căn bản không có khả năng xảy ra.

Bản bệnh án hoàn chỉnh của Đường lão gia toàn bộ đều do Đường Minh Đức chính tay cất giữ trong két sắt, ngoại trừ bác sĩ chính khám bệnh cho Đường lão gia ra, những người khác căn bản không có khả năng chạm vào.

Huống hồ Phương Vũ còn nói ra mấy cái triệu chứng chỉ mới xuất hiện gần đây của Đường lão gia.

Người thanh niên này, là thật sự có bản lĩnh!

"Tình hình này của ông muốn chữa khỏi thì hoàn toàn không có khả năng." Lúc này Phương Vũ lại mở miệng.

Đường Minh Đức trong mắt mới vừa dấy lên tia hy vọng thì bỗng chốc bị dập tắt.

Đường Tiểu Nhu viền mắt phiếm hồng.

"Tôi đã nói là tên tiểu tử này không có năng lực gì rồi, có thể nhìn ra bệnh, lại không thể chữa khỏi, vậy cần cậu ta thì có ích gì?" Lương Dung ở một bên châm chọc khiêu khích.

"Vậy.... Ta còn có thể sống được bao lâu?" Đường lão gia gian nan mở miệng.

"Trước tiên tôi sẽ châm cứu cho ông một lần, sau đó tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc, nếu như ông có thể mua được hết thảy số thuốc trong đơn, đồng thời mỗi ngày dùng một lần...Ông đại khái có thể sống được hơn mười năm." Phương Vũ đáp.

Mười năm!?

Đường lão gia thoáng chốc sửng sốt, sau đó liền vui mừng không nói nên lời!

Sau khi được nhiều bác sĩ chẩn đoán chỉ còn chưa đầy ba tháng, cư nhiên hiện tại lại còn có thể sống lâu đến mười năm!?

"Phương.... Phương Vũ, những gì cậu nói đều là thật? Cậu không phải đang nói đùa đấy chứ?" Đường Tiểu Nhu trong con ngươi xinh đẹp còn vươn nước mắt hỏi.

"Điều kiện tiên quyết là các người phải có khả năng mua được tất cả các vị thuốc theo đơn thuốc kia, trong đó mấy loại hiện nay rất quý hiếm." Phương Vũ nhắc nhở.

"Cái này tuyệt đối không là vấn đề! Có hiếm có đi chăng nữa chúng tôi cũng sẽ nhất định mua được! Phương Vũ....tiên sinh, xin ngài nhanh chóng châm cứu cho cha tôi!" Đường Minh Đức kích động nói.

Một giờ sau, Phương Vũ đi ra khỏi thư phòng của Đường lão gia.

Trong quá trình châm cứu, Đường lão gia đã nôn ra một ngụm máu, khiến đám người Đường Minh Đức giật mình bị dọa sợ.

Nhưng máu này là ngụm máu tích tụ độc tố trong cơ thể, sau khi nôn ra, Đường lão gia cả người đều thoải mái không ít, khí sắc cũng khôi phục chút hồng hào.

Trần Cảnh Tân dùng dụng cụ đo chuyên nghiệp để đo lại cho Đường lạo gia, phát hiện chỉ số nguy hiểm trong thân thể của Đường lão gia đều giảm đi rất nhiều.

Đến lúc này, đám người Đường Minh Đức đã triệt để tin tưởng Phương Vũ. Phải biết rằng, Đường lão gia đã từng uống qua vô số loại thuốc đều không có hiệu quả tốt như lần châm cứu này của Phương Vũ.

Trần Cảnh Tân thấy vậy liền viện cớ, mặt mày xám xịt mà rời khỏi Đường gia.

Lương Dung mặc dù trong lòng vẫn chướng mắt Phương Vũ, nhưng ngoài miệng thì lại không còn dám nói thêm cái gì nữa.

Sau khi viết xong đơn thuốc, Phương Vũ liền muốn rời đi.

"Phương thần y, trước đó hiểu lầm ngài nên có chút không phải phép, vẫn mong ngài chớ để ở trong lòng." Đường Minh Đức chân thành nói.

Phương Vũ xua tay, tỏ vẻ không để ý.

Đường Minh Đức lại lấy ra một tấm chi phiếu đưa vào trong tay Phương Vũ.

"Phương thần y, đây là tấm chi phiếu chưa điền số tiền, ngài muốn bao nhiêu liền điền bấy nhiêu. Đây là chi phí mà ngài đã chữa bệnh cho cha tôi."

"Kỳ thực tiền không quan trọng, tôi chỉ hy vọng Đường Tiểu Nhu đừng quên đừng quên những gì đã hứa với tôi là được rồi." Phương Vũ nhìn về phía Đường Tiểu Nhu bên cạnh nói.

"Ha ha ha, hai đứa còn lén lút có giao dịch riêng? Đây là chuyện tốt, hai đứa bằng tuổi nhau vẫn nên trò chuyện với nhau nhiều một chút." Đường Minh Đức cười nói.

Ông biết rõ, Phương Vũ là thiên tài y học trăm năm khó gặp, để Đường Tiểu Nhu cùng Phương Vũ gần nhau một chút tuyệt đối có lợi.

"Cũng không tính là giao dịch gì, tôi chính là muốn cô ta cách xa tôi một chút mà thôi." Phương Vũ đáp...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK