Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Vũ cau mày, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Đường Tiểu Nhu, nhìn không ra cô như đang nói dối.

Nhưng, với bối cảnh của Đường Tiểu Nhu, thầy chủ nhiệm sao dám từ chối yêu cầu của cô?

Rõ ràng đã có người cản trở trong đó.

Nhưng những chuyện này không phải chuyện Phương Vũ muốn nghĩ tới. "Tôi chỉ nói một chút, ông của cô mỗi tuần đều phải châm cứu một lần, nếu như cô không thực hiện lời hứa của mình, vậy tôi cũng có thể khoanh tay đứng nhìn bất cứ lúc nào." Phương Vũ nói. "Tôi biết rồi! Tôi nhất định sẽ nghĩ cách chuyển đi nhanh nhất!" Đường Tiểu Nhu tức đến đỏ mặt.

Nói xong, cô lại nhỏ tiếng lầm bầm một câu: "Làm như ai cũng muốn làm bạn cùng bàn với cậu không bằng!"

Giờ giải lao, Phương Vũ muốn đến nhà vệ sinh, liền đi từ cửa sau lớp học ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, một tên nam sinh cao ráo, đẹp trai cản đường của cậu. "Bạn học, tôi muốn tìm bạn Đường Tiểu Nhu, cậu có thể giúp tôi gọi cô ấy ra đây không?"

Phương Vũ nhìn tên nam sinh này, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trước anh còn có mấy người ra từ cửa sau, nhưng tên nam sinh này đều không nhờ bọn họ, còn Phương Vũ vừa mới bước ra, đã bị cậu ta chặn lại.

Tên nam sinh này, giống như đặc biệt tới để tìm cậu. "Tôi là Dương Húc, là học sinh lớp bên cạnh, cũng coi như là bạn học cũ của Đường Tiểu Nhủ, haha." Nam sinh nở một nụ cười tỏa nắng.

Với vẻ ngoài đẹp trai và nụ cười tỏa nắng này, người bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy cậu bạn Dương Húc này là một chàng trai rất thân thiện và ấm áp.

Thật không may, đứng trước mặt Dương Húc lúc này là Phương Vũ, người đã sống gần 5000 năm. Mặc dù đã che giấu rất kỹ, nhưng Phương Vũ vẫn nhìn ra được sự chán ghét và thù địch trong mắt Dương Húc.

Phương Vũ không nói gì, quay người trở lại phòng học, vỗ vào vai Đường Tiểu Nhu nói: "Có người tìm cô ở cửa sau."

Đường Tiểu Nhu sững sờ một lát, nhưng vẫn đứng lên, đi theo Phương Vũ đến cửa sau của phòng học.

Sau khi nhìn thấy Dương Húc, sắc mặt Đường Tiểu Nhu lập tức trở nên khó coi.

Phương Vũ muốn đến nhà vệ sinh, nhưng lại bị Dương Húc cản lại một lần nữa.

Phương Vũ nhíu mày, nhìn Dương Húc. "Dương Húc, cậu tới tìm tôi làm gì?" Đường Tiểu Nhu không kiên nhẫn hỏi. "Nghe nói cậu ở trước mặt các bạn trong lớp, chỉ đích danh bạn học Phương Vũ đây làm bạn cùng bàn. Tôi chỉ là tò mò, muốn đến xem bạn cùng bàn mới của cậu thôi." Trên mặt Dương Húc vẫn giữ nụ cười có thể làm cả đám con gái mề mán. "Liên quan gì đến cậu!?" Đường Tiểu Nhu tức giận nói.

Dương Húc không để ý tới Đường Tiểu Nhu, mà nhìn qua Phương Vũ, lắc đầu nói: "Quá bình thường, thật sự quá bình thường. Tôi thật không nghĩ ra trên người cậu ta có ưu điểm gì thu hút người khác...... thật sự không nghĩ ra."

Nói xong, cậu ta lại quay đầu nhìn Đường Tiểu Nhu, nheo mắt nói: "Đương nhiên, tôi đoán cậu cũng không thích cậu ta, nhưng chỉ là tôi không thích nam sinh khác đi quá gần cậu, cậu hiểu chứ?"

Đường Tiểu Nhu tức đến đỏ mặt, nói: "Dương Húc, cậu tưởng cậu là ai? Mà dám quản tôi...” "Tôi đương nhiên không quản nổi cậu, nhưng tôi có thể quản người khác." Dương Húc cười lạnh nhìn Phương Vũ nói. "Sắp vào lớp rồi, tôi đi đây." Dương Húc lại cười nhẹ, quay người rời đi. Sau khi Dương Húc đi rồi, Phương Vũ nhìn Đường Tiểu Nhu với sắc mặt vô cảm. "Xin lỗi cậu, tên Dương Húc này là một thằng điên..... Tôi, tôi không có quan hệ gì với cậu ta. Chỉ là cậu ta cứ một mực theo, theo đuổi tôi nhưng tôi đã từ chối cậu ta rất nhiều lần rồi...." Đối diện với ánh mắt của Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu có chút nói không nên lời. "Cô, nhanh chóng giải quyết tốt chuyện chuyển lớp kia cho tôi." Nói xong, Phường Vũ quay người đi về hướng nhà vệ sinh.

Đường Tiểu Nhu đứng đờ tại chỗ, lập tức tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Đường Minh Đức bắt cô phải tiếp xúc với Phương Vũ nhiều hơn, nhưng với tính cách thối hoắc này của Phương Vũ, hoàn toàn không có cách nào để tiếp xúc

Lúc Phương Vũ quay lại lớp học, trong lớp lại bắt đầu bàn tán xôn xao, những học sinh xung quanh lâu lâu sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ. "Phương Vũ lần này xong đời rồi, đụng đến Hà Đông Lâm còn dễ nói, nhưng lần này cậu ta lại đụng phải đại thiếu gia Dương gia của lớp trọng điểm, Dương Húc!" "Đúng đó, đó là Dương thiếu gia đó gia thế và bối cảnh không thua kém gì so với Đường Tiểu Nhu, còn là người theo đuổi to nhất của Đường Tiểu Nhu..." "Nhưng cũng rất khó nói, Phương Vũ làm Hà Đông Lâm bị thương nặng như vậy nhưng không bị gì cả, nói không chừng.…....

Nghe đến câu này, Tưởng Duyệt ngồi hàng ghế đầu trong lớp cười mỉa, nói: "Mấy người thật sự cho rằng tên Phương Vũ kia có bối cảnh gì sao? Tôi nói cho cậu nghe, vốn dĩ cậu ta không có chuyện gì, là nhờ vào Đường Tiểu Nhu! Lần này đụng đến Dương Húc có bối cảnh hùng mạnh không kém, Đường Tiểu Nhu cũng không bảo vệ nổi cậu ta!" "Tôi nghe nói Dương Húc có một cô chị gái rất lợi hại....lại còn rất chiều Dương Húc." Hứa Hiểu Na bên cạnh nói.

Tưởng Duyệt liếc Phương Vũ trong góc một cái, cười lạnh nói: "Vậy thì để xem con cóc kia có tự giác hay không, nếu như cậu ta chủ động đổi chỗ, Dương đại thiếu gia có lẽ sẽ tha cho cậu ta một mạng. Nếu không, chúng ta cứ đợi xem kịch hay đi."

Với thính giác nhạy bén của Phương Vũ, cuộc thảo luận của những người này, đương nhiên cậu đều có thể nghe được rõ ràng.

Nhưng cậu không đến mức phải nổi giận với lũ nhóc này.

Chỉ là, cậu đã nhận thức rõ năng lực mang lại phiền toái cho cậu của Đường Tiểu Nhu.

Vỏn vẹn hai ngày cùng bàn, Đường Tiểu Nhu đã khiến cậu chọc phải hai tên tình địch. Hơn nữa, rất nhiều người trong lớp bởi vì những cảm xúc tiêu cực như đố kị, ghen ghét, thủ hận, mà đã khiêu khích, châm chọc cậu.

Phương Vũ khiêm tốn hơn hai năm, nhưng chỉ trong vòng hai ngày đã nổi tiếng khắp cả lớp. Nếu không có gì bất ngờ, thì rất nhanh thôi sẽ nổi tiếng toàn trường.

Hơn nữa loại ảnh hưởng này có tính liên tục. Kể cả khi bây giờ Đường Tiểu Vũ có lập tức đổi lớp, thì những ảnh hưởng này cũng sẽ không biến mất. Thậm chí có thể tính trước rằng, những lời chấm chọc trong lớp kia sẽ ngày càng nhiều hơn.

Nhân tính chính là như vậy, Phương Vũ từ rất lâu về trước đã học được rồi. "Bỏ đi, tới đâu hay tới đó."

Nếu như không thể khiêm tốn, vậy cứ không khiêm tốn đi.

Buổi chiều tan học, thấy Phương Vũ muốn đứng lên rời đi, Đường Tiểu Nhu vội vàng hỏi: "Phương Vũ, cái kia, phương thuốc mà cậu viết cho ông tôi hôm qua, trong đó có hai vị thuốc, chúng tôi đã hỏi qua rất nhiều tiệm thuốc lớn, đều nói không có..." "Đó là chuyện của các người, tôi cũng đã nói có vài loại thuốc rất hiếm. Không tìm được, tôi cũng bỏ tay." Phương Vũ nói. Ủng hộ team chúng mình bằn*g cách theo dõi truyện tại Truyện88.vip

Nói xong, Phương Vũ liền bước đi.

Đường Tiểu Nhu bĩu môi, cúi đầu thu dọn sách vở.

Phương Vũ chậm rãi đi về nhà như thường lệ.

Một chiếc xe tải cỡ trung đang đậu bên lề đường, Phương Vũ đi trên vỉa hè bên cạnh chiếc xe.

Trên ghế lái của chiếc xe tải, là một tên vạm vỡ đầu trọc, xăm trổ đầy tay. Đó chính là Đại Bưu, người đã bị Phương Vũ đạp một cú không đứng dậy nổi tại phòng giáo vụ hôm qua.

Nhìn thấy Phương Vũ, ánh mắt Đại Bưu liền trở nên dữ tợn.

Hôm qua, Phương Vũ đã đá bay hắn, không những làm bụng hắn bị thương, mà còn làm hắn mất hết mặt mũi.

Hắn nhất định phải tự tay báo thù!

Vì thế, hắn cố chịu đựng cơn đau ở bụng, chủ động xin Hà Văn Thành giao nhiệm vụ hôm nay cho hắn.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của Phương Vũ, Đại Bưu cầm bộ đàm lên nói: "Đại ca, thằng chó kia xuất hiện rồi." "Ừm, cứ theo kế hoạch ban đầu mà hành động, tao muốn thằng cặn bã này chết không toàn thây!" Hà Văn Thành tàn nhẫn nói.

Đại Bưu ném bộ đàm xuống ghế phụ, sau đó chăm chú nhìn vào bước đi của Phương Vũ. Phía trước là đèn giao thông, dựa theo đường đi về nhà của

Phương Vũ, lát nữa cậu ta chắc chắn sẽ băng qua vạch trắng phía trước. Và vào lúc đó, Đại Bưu sẽ đạp chân ga, lái xe tải lao đến. "Mày biết đánh nhau thì sao, có thể cản được cả chiếc xe tải hay sao?" Đại Bưu lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Một phút sau, Phương Vũ đi đến trước vạch trắng, ngay đúng lúc đèn xanh, cậu liền chậm rãi đi qua vạch trắng.

Đại Bưu đạp chân ga.

Vì thế, một chiếc xe tải với tải trọng 10 tấn, đang lao về phía Phương Vũ với tốc độ tối đa.

Phía sau Phương Vũ, một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồng phục giáo viên màu đen, cũng đang muốn băng qua vạch trắng.

Cô nghe thấy tiếng động cơ gầm rú thì quay đầu lại, liền thấy một chiếc xe tải đang phóng như bay về phía vạch trắng, cho dù đang là đèn đỏ, cũng không có ý định giảm tốc độ lại.

Người đẹp sợ đến mức mặt mày biến sắc, nhìn thấy Phương Vũ đã đi đến giữa vạch trắng thì hét lên: "Cẩn thận, chạy mau....." "Bang!"

Tiếng va chạm lớn của kim loại, đã át đi tiếng hát của người đẹp.

Người đẹp tóc tai rối bời vì gió bụi do xe tải kéo qua.

Cô nhìn chiếc xe tải đã lao về phía trước hơn 10 mét, lưu lại trên mặt đường một hàng vết lốp xe màu đen, với sắc mặt tái nhợt.

Một em học sinh của trường trung học Giang Hải, đã bị xe tải đâm chết ngay trước mắt cô

Đầu óc người đẹp trống rỗng, hoàn toàn không chú ý tới, lúc này bốn bánh sau của chiếc xe tải kia vẫn còn ma sát trên mặt đất, phát ra một loạt âm thanh chói tai. Thế nhưng, mặc dù bánh sau chạy hết công suất, chiếc xe tải này vẫn không thể tiến về phía trước một chút nào.

Ngay trước đầu xe tải, xuất hiện một vết lõm!

Đại Bưu ngồi ở tay lái, bị cú va chạm ban nãy đụng cho bể đầu chảy máu.

Lúc này, hắn điên cuồng đạp ga, bẻ tay lái. "Chuyện này là sao!?" Chuyện gì đang xảy ra?"

Kế hoạch ban đầu của Đại Bưu là tông vào Phương Vũ, sau đó tăng tốc chạy trốn.

Nhưng vừa rồi lúc xe tải đụng trúng Phượng Vũ, hoàn toàn không giống đụng trúng con người, mà giống như đụng phải thiết bản vậy!

Và bây giờ, chiếc xe của hắn vẫn đang bị thiết bản cản lại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK