Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất


Thành phố Giang Hải, vùng Giang Nam.



Bước ra từ trạm tàu hỏa đúng lúc trời đã chập tối, lúc đi ngang qua chợ rau củ, Phương Vũ mua một con gà đã được làm sẵn, còn có thêm hai lon bia, chậm rãi trở về nhà.



Nhà của cậu nằm ở trong một thôn nghèo đổ nát trong thành phố, căn nhỏ có một cái sân nhỏ, tổng cộng hai tầng, Phương Vũ sống ở tầng hai, ngoài ra còn có hai mẹ con sống ở tầng một.



Tiền thuê nhà ở đây rất rẻ, một tháng chỉ có 500 đồng.

(500 đồng NDT~1.

750.

000 VNĐ)

Về đến nhà, Phương Vũ dựng lên một cái lò nướng, đặt con gà lên lò rồi nướng lên.



Khi Phương Vũ bôi nước sốt và gia vị lên con gà, một bé gái vác chiếc cặp sách chạy vào trong sân.



“Thơm quá đi, anh Phương Vũ, từ rất xa là em đã ngửi thấy rồi.

” Bé gái bước đến trước mặt Phương Vũ, nhìn thấy gà trên lò nướng, đôi mắt to tròn trực tiếp phát quang.



“Đừng gấp, chắc chắn sẽ có phần của em.

” Phương Vũ nói.



“Anh Phương Vũ đối với em tốt nhất.

” Bé gái vui mừng nói, sau đó bước vào nhà của cô bé.



Cô bé này chính là hộ gia đình sống ở tầng 1, Vu Nguyệt Nguyệt, đang học lớp 10.



Chốc lát sau, Vu Nguyệt Nguyệt lại bước ra ngoài, chuyển một cái ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh Phương Vũ.



“Anh Phương Vũ, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Mẹ của em dạo này về quê rồi, một mình em sống ở đây, chán lắm luôn.

” Đôi tay Vu Nguyệt Nguyệt chống cằm nói.



“Một người bạn cũ qua đời rồi, anh đi thăm ông ấy.

” Phương Vũ thành thật nói.



“…Xin lỗi, mong anh vượt qua nỗi đau này.

” Vu Nguyệt Nguyệt nhẹ giọng nói giống như đã làm ra việc gì sai trái vậy.



Người bạn này của Phương Vũ chắc chắn tuổi cũng tương đương với Phương Vũ, mối quan hệ rất tốt, trẻ tuổi như vậy đã qua đời, thật quá thảm rồi.



Thế nhưng Vu Nguyệt Nguyệt phát hiện trên gương mặt của Phương Vũ căn bản không hề có chút gì đau buồn nào, mà chỉ nhìn chằm chằm vào con gà nướng béo ngậy mà nuốt nước bọt.



“Được rồi!”

Mấy phút trôi qua, Phương Vũ cầm lên con gà đã nướng xong, cầm như vậy trong tay như thể không hề sợ nóng một chút nào.



Phương Vũ xé một chiếc đùi gà đưa cho Vu Nguyệt Nguyệt, sau đó tự mình gặm lấy phần gà nướng còn lại.



Thật là thơm quá đi!

Nói ra, một người tu tiên gần năm nghìn năm, vậy mà lại không cách nào làm được việc nhịn ăn, vẫn cần phải dựa vào hoa quả ngũ cốc ăn cho no bụng, thật là trò đùa thiên hạ.



Nhưng Phương Vũ không có cách nào khác.

Cậu có thể không ăn, nhưng sẽ đói.



Rất lâu trước đó, có một khoảng thời gian cậu vô cùng chán đời, muốn tuyệt thực tự sát.



Kết quả là không ăn không uống hai tháng, nhưng vẫn sống rất tốt.

Chỉ có điều, tuy là chức năng cơ thể không có vấn đề gì, nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng đói và khát.



Chỉ cần có loại cảm giác đói khát này tồn tại, Phương Vũ phải ăn uống, nếu không sẽ rất khó chịu.



Buổi tối, Phương Vũ ngồi trên giường của mình, xem từng trang từng trang những phương thuốc mà Hạ Tu Chi phải mất gần 20 năm để viết ra.



Những phương thuốc này chính là nghiên cứu cả đời của Hạ Tu Chi, là tâm huyết của ông ấy.



Bất cứ phương thuốc nào đó cũng là báu vật có giá trị liên thành, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn sẽ dẫn đến việc chấn động cả giới y học.



“Tên nhóc này, vậy mà ngay cả những phương thuốc tráng dương bổ thận tăng cường sinh lực cũng đều nghiên cứu tất, thật là hậu sinh khả úy mà.

” Phương Vũ tự nói một mình.



“Rầm rầm rầm…”

Lúc Phương Vũ đang xem phương thuốc, dưới lầu vọng lên những tiếng gõ cửa kịch liệt.



“Con chó già họ Vu kia, ra đây cho tao! Mẹ mày, mày vẫn còn thiếu bọn tao 5 vạn (*) tiền cờ bạc, mày tưởng mày trốn là không cần trả tiền nữa sao?” Một giọng nói thô lỗ vang lên.



Với khả năng thính giác của Phương Vũ, cũng có thể đủ nghe thấy tiếng khóc của Vu Nguyệt Nguyệt bên trong căn phòng ở tầng 1.



Nha đầu này hình như đã từng nói là mẹ của con bé đã về quê rồi, mấy ngày này con bé ở nhà một mình.



“Mau mở cửa ra! Không mở cửa thì bọn tao dỡ nhà mày ra luôn đó! Đợi chút nữa ông đây bắt được mày, tao sẽ bóp nát các tên khốn kiếp nhà mày!” Một giọng nói khác gào lên.



“Rầm!”

Trong lúc nói, bọn họ đã bắt đầu đập cửa.



“Vu, Vu Thành Nghiệp đã ly hôn với mẹ của tôi rồi, không có quan hệ gì với chúng tôi cả, ông ta cũng không sống ở đây…” Vũ Nguyệt Nguyệt khóc nức nở nói. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net



“Mày nói không có ở đây thì là không ở đây sao? Mày là con gái của hắn ta, mày có thể thấy chết không cứu sao?” Hai người đàn ông tiếp tục đập cửa.



“Các người còn đập nữa, tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!” Vu Nguyệt Nguyệt khóc thét.



“Mày dám báo cảnh sát? Đợi lát nữa đập banh cửa rồi tao sẽ xử mày trước!” Một tên đàn ông trong số đó uy hiếp.



“Rầm, rầm, đùng!”

Cửa bị đập mở ra.



Hai tên đàn ông hung hãn ác nghiệt đến đòi nợ bước vào trong căn phòng, nhìn thấy Vu Nguyệt Nguyệt đang ngồi co chân một bên, đôi chân mềm nhũn ra vì sợ hãi.



Hai tên đàn ông nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà không có người nào khác, mà chỉ có một mình Vu Nguyệt Nguyệt.



“Aiyo, con chó già họ Vu lại có thể sinh ra đứa con gái xinh đẹp thế này sao?” Một tên đàn ông nhìn thấy Vu Nguyệt Nguyệt đang ngồi trên đất, ánh mắt rạo rực.



“Vậy tao có cách rồi, nếu đã không tìm được con chó già họ Vu kia, vậy thì đem con nhỏ này đi bán, tiền kiếm được làm thành tiền trả nợ cho con chó già họ Vu vậy.

” Một tên đàn ông khác nói.



“Đừng sốt ruột, trước lúc đó, chúng ta có thể… trước he he.

” Tên đàn ông quỳ người xuống, nhìn Vu Nguyệt Nguyệt toàn thân run rẩy, chìa tay ra nở một nụ cười xấu xa.



Thế nhưng tay của hắn ta còn chưa đụng được Vu Nguyệt Nguyệt, thì đã cảm thấy có một lực rất lớn nhấc cả người hắn lên.



“Mày là ai?” Một tên đàn ông khác gào lớn, cùng lúc đó muốn động tay với Phương Vũ.



“Rầm!”

Một giây tiếp theo, tên đàn ông kêu lên thảm thiết, bị Phương Vũ một chân đá bay ra ngoài, ngã xuống trong sân.



Tên đàn ông đang bị Phương Vũ nhấc lên trong tay, càng không có cơ hội để mở miệng, thì đã bị Phương Vũ liên tục quạt cho mấy bạt tay, sau đó quăng ra trong sân trước nhà.



“Ai nợ tiền bọn mày, thì bọn mày đi tìm người đó.

Ba giây, lập tức biến khỏi đây cho tao.

” Phương Vũ lạnh lùng nói.



Hai tên đàn ông này bị đánh hai ba lần đến nỗi hoa mắt chóng mặt, biết sự đáng sợ của Phương Vũ, tự nhiên không dám nán lại nữa, thậm chí ngay cả lời cay độc cũng không dám buông ra, sợ chết khiếp mà chạy đi.



Nhìn thấy Vu Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang run rẩy ngồi khóc nức nở trên đất, Phương Vũ quỳ thân người xuống, nói: “Không sao rồi, anh đã đuổi bọn chúng đi rồi.



Vu Nguyệt Nguyệt ôm Phương Vũ, “oa” tiếng khóc càng phát ra lớn hơn.



An ủi Vu Nguyệt Nguyệt được một lúc, rồi sửa lại cửa cho nhà của cô bé xong xuôi, Phương Vũ mới quay lên tầng 2.



Nói thật lòng, người sống gần năm nghìn năm như Phương Vũ, bất kể là chuyện gì thì cũng đều gặp qua quá nhiều rồi, tính khí cũng trở nên tương đối yếu ớt mỏng manh.



Đối với bất hạnh của rất nhiều người, ví dụ như là Đường lão gia, cậu đều sẽ lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ.



Cậu chỉ lựa chọn giúp đỡ một số người có giao tình với cậu, hoặc là người mà cậu cảm thấy thú vị thôi.



Trời đã khuya, Phương Vũ nằm trên giường nhắm nghiền đôi mặt lại, đang muốn đi ngủ.



Cũng giống như không ăn vậy, Phương Vũ không ngủ sẽ không chết đi nhưng sẽ có cảm giác buồn ngủ.



Vì vậy, cậu vẫn phải đi ngủ.



Thế nhưng cậu vừa mới nhắm mắt lại chưa đến 2 phút, thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.



Ra mở cửa, cậu phát hiện thì ra là Vu Nguyệt Nguyệt mặc bộ đồ ngủ phong phanh.



“Anh Phương Vũ, em, em không dám ngủ một mình ở nhà…Anh có thể cho em ngủ ở nhà anh được không?” Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Vu Nguyệt Nguyệt khóc đến nỗi đỏ ửng, chiếc mũi thanh tú cũng đo đỏ, trông điềm đạm đáng yêu chết được.



Ngoài mẹ của cô bé ra, người mà cô bé tin tưởng nhất là Phương Vũ.



Phương Vũ sững sờ, trong nhà cậu chỉ có một chiếc giường thôi.



Nhưng thấy người của Vu Nguyệt Nguyệt vẫn đang run rẩy, Phương Vũ cũng không từ chối, đồng ý với thỉnh cầu của cô bé.



“Tối này em ngủ giường của anh đi.

” Phương Vũ nói.



“Em, em ngủ dưới sàn là được rồi, anh ngủ giường đi.

” Vu Nguyệt Nguyệt nói.



“Không sao, hôm nay anh ngủ trên tàu hỏa rất lâu rồi, không có buồn ngủ.

” Phương Vũ nói.



Vu Nguyệt Nguyệt cũng không nói thêm nữa, dè dặt trèo lên giường của Phương Vũ.



Đây chính là giường của anh Phương Vũ à, phía trên vẫn còn hơi ấm, anh ấy vừa mới nằm ở đây sao…

Nằm trên giường nhìn Phương Vũ đang ngồi trước bàn sách xem một chồng các phương thuốc, Vu Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất



Mình vậy mà lại thật sự đang nằm trên giường của anh Phương Vũ…

Anh Phương Vũ đang xem gì vậy?

Làm thế nào mà anh Phương Vũ có thể đánh nhau như vậy chứ? Hai tên đàn ông vừa rồi hung dữ như vậy, anh Phương Vũ vậy mà lại hai nháy đã ném bọn họ ra ngoài rồi…thật là ngầu quá đi.



Tâm hồn thiếu nữ Vu Nguyệt Nguyệt nghĩ ngợi lung tung, chưa được bao lâu thì cơn buồn ngủ đã ập đến, ngủ say mất.



Ngày thứ hai, Phương Vũ đến trường trung học Giang Hải.



Thực ra mấy nghìn năm nay, cậu đã đi học rất nhiều lần rồi.



Nhưng không có cách nào khác, đã muốn sống tiếp cậu phải sống giống như một người bình thường.



Phương Vũ người đã từng nếm trải qua vô số ngành nghề, vẫn có cảm giác đi học là thú vị nhất, thoải mái nhất.



Quay trở lại giảng đường lớp 122, Phương Vũ ngồi vào chỗ ở vị trí góc lớp.



Trong lớp, cậu chỉ là một học sinh cô độc thấp bé, không có bạn bè, không hề đáng được để mắt đến.



Cậu dám đảm bảo, trong nhất ít nhất có hơn phân nửa người đến cả tên của cậu cũng không rõ.



“Nghe nói hoa khôi trường Đường Tiểu Nhu của lớp chọn bên cạnh muốn chuyển vào lớp của bọn mình, có phải là thật không?”

“Đúng vậy, lớp trưởng có nghe lén được Đường Tiểu Nhu nói chuyện với chủ nhiệm lớp chúng ta ở văn phòng, nội dung chính là cô ấy yêu cầu chuyền vào lớp chúng ta.



“Mẹ kiếp, tình huống gì đây? Đây đúng là nữ thần a! Sao cô ấy lại muốn chuyển vào lớp chúng ta chứ? Chẳng lẽ cô ấy nhìn trúng nam sinh nào ở đây của lớp chúng ta rồi?”

Tiếng bàn luận của những người này Phương Vũ đều nghe thấy, nhưng cậu chỉ cảm thấy ồn ào.



“Này, Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu sắp chuyển vào lớp chúng ta kìa, sao cậu không có chút gì gọi là hào hứng hết vậy?” Tên mập ngồi cùng bàn Lưu Đống chọc chọc vào cánh tay của Phương Vũ mà hỏi.



“Tôi không biết cô ấy là ai, sao phải hào hứng chứ?” Phương Vũ trả lời lại.



“Chết tiệt thật, Đường Tiểu Nhu mà cậu chưa từng nghe qua sao? Cô ấy là thiên kim của Đường gia Giang Nam đó, gia thế hiển hách thì không cần phải nói rồi, mấu chốt là gương mặt của cô xinh đẹp giống như một thiên thần vậy, không hổ danh là nhân vật đẳng cấp nữ thần, hoa khôi trường của Trung học Giang Hải chúng ta!” Tên mập họ Lưu hào hứng nói.



Đường gia Giang Nam? Hình như nghe qua ở đâu đó rồi.



Nhưng Phương Vũ chỉ thốt lên một tiếng “oh”, rồi nằm dài ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.



Cả đêm không ngủ, có chút buồn ngủ rồi.



Thấy Phương Vũ không chút hứng thú, Lưu mập cũng không tiếp tục nói với cậu nữa.



Tiếng chuông vào học reo lên, mọi người trở lại chỗ ngồi, ngồi ngăn ngắn nghiêm chỉnh, đợi hoa khôi trường đến.



Quả nhiên, chủ nhiệm lớp Hoàng Hải dẫn theo một nữ sinh bước vào lớp.



Nữ sinh này mặc đồng phục trường, buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt không thoa phấn nhưng làn da vẫn trắng sáng như tuyết, xinh đẹp không tỳ vết.



Các đường nét trên gương mặt của cô ấy vô cùng xinh đẹp, với đôi mắt sáng chói tựa như những ngôi sao, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng hào.



Cũng là mặc đồng phục trường giống như bao người, nhưng cô gái này lại mang đến cảm giác giống như tiên nữ xuất trần vậy.



Đây chính là hoa khôi trường, chính là nữ thần.



Trong lớp bất luận là nam sinh hay nữ sinh, hầu như ai nấy cũng đều trầm trồ cả.



“Bắt đầu từ hôm nay, bạn học Đường Tiểu Nhu sẽ chuyển vào lớp 122 của chúng ta, cùng học tập với các bạn lớp 122 chúng ta.

Hãy nhiệt liệt hoan nghênh bạn học Đường Tiêu Nhu của chúng ta nào!” Chủ nhiệm lớp Hoàng Hải biểu hiện sự kính trọng nói.



Học sinh trong lớp đều vỗ tay, làm ồn khiến cho Phương Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi phải ngẩng đầu lên.



Vừa ngẩng đầu lên, Phương Vũ nhìn thấy Đường Tiểu Nhu đang đứng trên bục giảng.



Hửm? Vậy mà lại là cô ta?

Phương Vũ lập tức hiểu rõ tại sao Đường Tiểu Nhu lại muốn chuyển đến lớp này.



Chết tiệt! Phiền phức đến rồi.



Đường Tiểu Nhu cũng đang tìm kiếm Phương Vũ trong lớp, sau khi nhìn thấy Phương Vũ ở góc lớp, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên.



Phương Vũ, cậu ta quả nhiên ở đây!

“Thưa thầy, em muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy.

” Đường Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Phương Vũ mở lời.

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK