Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng trước đầu xe tải thì nhất định sẽ kinh hãi không khép nỗi miệng. Chỉ thấy một nam sinh trên người còn mặc đồng phục, tay phải duỗi thẳng về trước, một tay đặt ngay trước đầu xe. Từ vết lõm trên đầu xe có thể thấy được va chạm vừa rồi có bao nhiêu uy lực.

Phương Vũ sắc mặt hờ hững tiếc xuống giày dưới chân.

Sau khi bị ma sát với mặt đất hơn mười mét, đế của đôi giày vải cậu mang đã mòn nát rồi.

Bất quá, nếu Phương Vũ mà không mang giày thì chuyện xảy ra vừa nãy không còn chỉ là va chạm, mà là một vụ nổ luồn rồi.

Phương Vũ đã tu luyện suốt 1500 năm, cơ thể sớm đã kim cương bất hoại, một chiếc xe tải đâm vào kỳ thực cũng chỉ như đâm vào núi thôi.

Phương Vũ đã sớm cảm nhận được sự tồn tại của chiếc xe này, hơn nữa, còn thấy được người ngồi trên ghế lái chính là tên Đại Bưu đã gặp hôm qua.

Phương Vũ là cố ý chịu đòn.

Bởi vì chỉ có như vậy thì cậu mới có lý do chính đáng để tự vệ chống trả

Phương Vũ đẩy thẳng tay phải, chiếc xe tải nặng mười tấn bị đầy lùi về phía sau vài mét.

Phương Vũ bước tới chỗ cửa bên cạnh ghế lái, đưa tay kéo ra. “Rắc”

Phương Vũ mạnh mẽ kéo cửa ra. Đại Bửu ngồi trên ghế lái điên cuồng xoay vô lắng, đạp ga.

Thế nhưng hệ thống động lực của xe đã hư hết rồi. "Làm sao có thể chứ?" Nhìn thấy Phương Vũ còn sống sở sở xuất hiện ngay trước mắt, đầu óc hán trở nên trống rỗng.

Chuyện vừa xảy ra trong vòng một phút này đã vượt qua khỏi giới hạn nhận thức của hắn.

Một người bị xe tải hạng nặng đang chạy hết tốc lực đậm vào mà đến cả một sợi tóc cũng không bị thương tổn, đã vậy mà còn có thể dựa vào sức lực của bản thân chặn được xe dừng lại?

Đây là con người sao?

Cảnh này chỉ có xuất hiện trong phim với tiểu thuyết thôi chứ? “Xe hu rồi."

Giọng Phương Vũ kéo Đại Bưu quay về tình huống hiện tại. “Mày, mày muốn ...a!" Đại Bưu còn chưa nói xong đã bị Phương Vũ nắm đầu đập vào vô lăng. "Am! Am! Am!"

Tiếng va chạm vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Đại Bưu.

Phương Vũ nhìn thấy bộ đàm trên ghế phó lái, liền cầm lấy, bấm nút gọi đi. 3 giây sau, quả nhiên giọng Hà Văn Thành vang lên: “Đại Bưu, sự việc sao rồi? Tôi đã bố trí anh em tiếp ứng cho cậu

Phương Vũ không hề nói gì, chỉ liên tục nắm đầu Đại Bưu mà nện.

Tiếng kêu thảm thiết của Đại Bưu truyền qua máy bộ đàm. Hà Văn Thành sửng sốt trong phút chốc, rồi hét lên: “Làm sao vậy? Đại Bưu, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Đại Bưu bị đánh đến trên mặt nhuốm đầy máu, tiếng rên la càng lúc càng yếu ớt, thẳng cho đến khi ngất xỉu.

Phương Vũ cầm lấy bộ đàm, phía bên Hà Văn Thành vẫn còn đang la hét. “Trong vòng 20 phút nữa thì đàn em của ông còn cứu được. Bằng không thì cứ chuẩn bị mà nhặt xác hắn về đi.” Phương

Vũ lạnh nhạt nói xong, liền tắt bộ đàm đi.

Phương Vũ nhìn Đại Bưu thấm đẫm máu, trong mắt không chút mảy may gợn sóng.

Sau khi giải quyết xong Đại Bưu, Phương Vũ nhảy xuống xe tải. Liếc mắt nhìn phía sau một cái liền thấy một cô giáo xinh đẹp đang đứng ngày ngốc ở đó.

Cậu biết mỹ nữ này.

Cô ta là giáo viên tiếng Anh của lớp trọng điểm bên cạnh, Đinh Nhiên.

Nhờ có diện mạo xinh đẹp xuất chúng nên ở trung học Giang Hải này có rất nổi tiếng, là nữ thần hoàn mỹ không tỳ vết trong lòng của rất nhiều nam sinh.

Phương Vũ nhìn thấy cô vài lần ở hành lang trường, hơn nữa còn nghe nhắc đến vô số lần từ miệng của đám con trai trong lớp.

Sao cô ta lại ở đây? Chuyện vừa nãy đều nhìn thấy hết rồi?

Phương Vũ khẽ cau mày, bước tới phía trước. “Bạn, bạn học này, em ... không sao chứ?” Đinh Nhiên mấp máy cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào, đôi mắt long lanh ngập đầy vẻ không tin tưởng cho lắm. “Cô Đinh, mạo phạm rồi.” Phương Vũ đưa một ngón tay ra, điểm lên trán Đỉnh Nhiên một cái. Cả người Đinh Nhiên run mạnh một cái, sau đó ánh mắt liền trở nên trống rỗng. “Về nhà đi, ngủ một giấc là tốt thôi.” Phương Vũ nói.

Về ... nhà?

Đinh Nhiên lẳng lặng nhìn Phương Vũ, 2 giây sau cô liền cất bước đi qua vạch kẻ đường.

Phương Vũ đã dùng một pháp thuật nho nhỏ với Đinh

Nhiên.

Loại pháp thuật này kỳ thật vô cùng đơn giản, nhưng dùng với người bình thường thì rất hữu dụng.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sau khi Đinh Nhiên về nhà ngủ một giấc liến quên hết những chuyện vừa xảy ra, dù cho có nhớ mang máng chút ít thì cũng chỉ xem như là nằm mơ mà thôi.

Sau khi Đinh Nhiên đi khỏi, Phương Vũ đảo mắt quan sát xung quanh đó thì phát hiện có 2 cái camera giám sát ngay gần ngã tư.

Chuyện xảy ra vừa nãy toàn bộ đều đã bị quay lại hết.

Suy nghĩ một chút, Phương Vũ lấy di động ra bấm gọi một dãy số ... “Này, tiểu Giang, giúp tôi một việc này ...

Phương Vũ trở lại sân, đang định lên lầu thì Vu Nguyệt Nguyệt từ trong nhà chạy đến nắm lấy tay cậu. “Anh Phương Vũ ơi trưa nay mẹ em về nhà rồi đấy. Em đã kế cho mẹ nghe chuyện xảy ra 2 ngày trước, bà nói là muốn cảm ơn anh. Tối anh anh ở lại nhà em ăn cơm nhé.” “Được thôi, đã lâu rồi anh không được nếm thử tài nghệ nấu ăn của dì Vương.” Phương Vũ vui vẻ nhận lời. Đối với việc ăn uống cậu đều không khi nào từ chối.

Mẹ Vu Nguyệt Nguyệt tên là Vương Diễm, là một người phụ nữ xinh đẹp nấu ăn rất ngon.

Lúc Vu Nguyệt Nguyệt mới được 10 tuổi, bà đã ly hôn với gã

Vũ Thành Nghiệp nghiện cờ bạc, một mình nhận trách nhiệm nuôi con. “Tiểu Vũ, con ngồi đợi một lát nhé, dì sắp làm cơm xong rồi.” Vương Diễm mặc tạp dề đứng trong phòng bếp ló đầu ra cười nói với Phương Vũ. “Không sao a, không vội. Trái lại là do con tới đây ăn cơm kẻ, gây phiền toái cho dì Vương rồi.” Phương Vũ nói. “Phiền cái gì mà phiền! Dì nghe Nguyệt Nguyệt nói hết rồi, nếu như tối hôm đó không nhờ con giúp...” Nói đến đây, sắc mặt Vương Diễm có chút khó coi, cắn cắn môi, rồi không nói gì nữa. “Dì đi làm cơm trước đã, con cứ uống trà đi.” Vương Diễm nói. “A? Anh Phương Vũ sao lại không mang giày vậy?” Vu Nguyệt Nguyệt chợt phát hiện Phương Vũ đi chân trần, liền hiểu kỳ hỏi han. “Vừa rồi vấp phải cục đá, đế giày bị rách rồi nên vứt đi luôn.”

Phương Vũ nói. “Vấp cả hai chân luôn ạ?” Vu Nguyệt Nguyệt tròn mắt hỏi. “Đúng rồi, dạo này vận may không tốt lắm, toàn gặp mấy chuyện xui xẻo thôi.” Phương Vũ thở nhẹ một hơi, chân thành mà nói ra. “Sở sở đầu, em truyền cho anh một xíu may mắn nè.” Vu Nguyệt Nguyệt vươn bàn tay nhỏ ra nhẹ nhàng sở đầu Phương Vũ. Truyện88.vip trang web cập nhật *nhanh nhất

Mấy phút sau, Vương Diễm mang thức ăn lên, tổng cộng có bốn món, một canh. Dĩ nhiên tài nấu nướng của Vương Diễm không cần phải bàn cãi, Phượng Vũ luôn cho rằng tài nấu ăn của bà không thua gì đầu bếp trong khách sạn.

Trong lúc ăn cơm, mặc dù Vương Diễm vẫn luôn cười nói, nhưng Phương Vũ cảm thấy trong mắt bà giấu nhiều nỗi ưu sâu.

Vì Vương Diễm mời cậu ăn cơm, nên Phương Vũ cũng rất muốn giúp đỡ bà, chỉ có điều, nếu bà đã không muốn nói ra thì cậu cũng sẽ không hỏi tới.

Sau bữa cơm tối, Phương Vũ trở lại tầng 2.

Trong nhà cậu trừ phòng khách nhỏ ra thì vẫn còn 2 phòng nữa, một là phòng ngủ, cái còn lại là để chứa đồ lặt vặt linh tinh.

Lúc đi ngang qua phòng chứa đồ, Phương Vũ ngửi thấy mùi thuốc, chợt nhớ ra chuyện hôm nay Đường Tiểu Nhu đã hỏi.

Trong phòng chứa đồ, chất đầy dược liệu được trồng bên ngoài căn nhà tranh ở Tây Bắc do Hạ Tu Chi mang về.

Những loại thảo dược này đều rất quý hiếm, có nhiều loại vốn đã không còn bản trên thị trường nữa.

Có thể nói những cây thảo dược này có giá trị liên thành.

Vậy nhưng Phương Vũ lại ném chúng vào phòng chứa đồ, nếu Hạ Tu Chi mà biết Phương Vũ đối xử với hắn như vậy, e là sẽ tức đến hộc máu. “Dược liệu tìm không được trong đơn thuốc kia, hẳn là sẽ có ở đây?” Phượng Vũ nhìn đống dược liệu trong phòng chứa đồ lộn xộn, thầm nghĩ.

Thôi, giúp người giúp đến cùng vậy, huống hồ Đường gia cũng đã đưa ra thủ lao rồi. “Ngày mai cứ để con bé đó qua đây lấy vậy.”

Nửa đêm, Phương Vũ nằm trên giường, mở mắt suy nghĩ vài chuyện. Cậu đã tu luyện đến mức này, muốn tiến lên nữa cũng khá khó khăn, tuy chỉ là luyện Khí Kỳ, nhưng cũng đã luyện lên đến tầng 9832 rồi.

Từ 2000 năm trước, Phương Vũ sớm đã không thể chỉ dựa vào tu luyện tâm pháp cùng hấp thu linh khí của trời đất mà nâng cao tu vi được. Nếu muốn phá các tầng, chỉ có thể nhờ vào phương pháp khác mà thôi. Mà trong 2000 năm qua, cách tốt nhất mà

Phương Vũ dùng chính là nuốt nội đan của yêu thú.

Nhờ cách này mà cậu đã đột phá từ 5000 tầng lên 8000 tầng.

Nhưng mà hiện tại, linh khí trên Trái Đất ngày càng yếu đi, số yêu thủ có thể sống sót được chẳng có bao nhiêu. Trong 100 năm qua, số mà Phương Vũ tìm được cực kì ít ỏi.

Hiện giờ việc tu luyện của cậu hoàn toàn bị đình trệ, đã mắc kẹt ở tầng 9832 này quả lâu rồi.

Phương Vũ cho rằng chỉ cần cậu có thể đột phá được tầng 9999, lễn được tầng 10000 thì có thể thuận thế tiến vào giải đoạn Trúc Cơ Kỳ (*) (*) giai đoạn xây dựng nền móng.

Đến lúc đó, giấc mộng đã tu luyện ngàn năm của cậu cuối cùng cũng thực hiện được.

Nhưng lại không hề nghĩ đến, ngay lúc cậu còn chưa tới được tầng 1000 thì yếu thủ trên Trái Đất gần như đã tuyệt chủng hết cả rồi ....

Bây giờ cậu chỉ có thể hoặc là tìm phương pháp tu luyện khác mang lại hiệu nghiệm, hoặc là đi tìm số yếu thủ ít ỏi đến đáng thương còn lại trên Trái Đất này. “Quên đi, không nghĩ nữa, dù gì mình cũng có nhiều thời gian, cứ từ từ thôi." Phương Vũ thầm nghĩ.

Phương Vũ nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Ngay lúc này, cậu nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kìm nén từ dưới lầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK