Dương Húc thân cao khoảng 1m9, cao hơn Phương Vũ cỡ nửa cãi đầu. Hơn nữa, dáng người hắn nhìn qua còn lớn hơn Phương Vũ hẳn một vòng.
Tổ chất cơ thể khác biệt xa như vậy, vốn không cần phải so tới kỹ thuật đánh bóng nữa.
Chỉ dựa vào cơ thể thôi là cũng đã đủ để Dương Húc đàn áp được Phương Vũ rồi. “Chỉ đấu đơn thôi thì hơi nhàm chán quá. Phải có phạt mới được." Dương Húc mỉm cười đem bóng ném tới tay Phương Vũ. “Phạt cái gì?" Phương Vũ hỏi. “Người thua phải hít đất 100 cái trước mặt tất cả mọi người, dưới con mắt giám sát của tất cả nếu không làm xong thì không được đi, cậu thấy thế nào?” Dương Húc cười nham hiểm hỏi. “Không thành vấn đề.” Phương Vũ gật đầu.
Xung quanh liền vang lên một trận cười.
Đây không phải là Phương Vũ tự ngược đãi chính mình sao? Thua rồi còn phải hít đất 100 cái, với thân thể đó của cậu thì có thể làm xong được sao?
Sau đó, đám nữ sinh xung quanh liền biến thành đội cổ động, đồng loạt hô: “Dương Húc, cố lên! Dương Húc, cổ lên
Gần như tất cả mọi người đều cổ vũ Dương Húc, điều này lại làm cho Phương Vũ nhìn có vẻ cô đơn.
Dương Húc đã sớm chú ý tới Đường Tiểu Nhu đứng bên ngoài đám đông, trong mắt hắn hiện lên tia đắc ý.
Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy rõ khoảng cách giữa tên bạn cùng bàn của cậu và tối.
Đường Tiểu Nhu khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn thấy gương mặt vô cảm của Phương Vũ, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Cô biết Phương Vũ không thể nào thắng được, chỉ mong là cậu đừng có cũng chọi cứng đối đầu với Dương Húc, bằng không với tính cách đó của Dương Húc thì chắc chắn sẽ ra tay đánh nhau.
Phương Vũ hai tay cầm bóng, nhìn rổ cách đó không xa. Cậu không nói dối, cậu thật sự là không hề biết đánh bóng rỗ.
Bất quá, cậu biết chỉ cần đem bóng ném vào rổ là ghi được điểm thôi.
Không phải là rất đơn giản sao?
Phương Vũ một tay cầm bóng, muốn ném về phía rổ.
Dượng Húc hai tay chống nạnh, căn bản không hề có ý muốn phòng thủ. “Hahaha... xem tư thế ném bóng của Phương Vũ kìa, cậu ta đúng là thật sự không biết chơi bóng rổ mà.” “Đúng rồi đó, buồn cười quá, cậu xem Dương thiếu gia còn không thèm phòng thủ nữa kìa.” “Thật không thú vị gì hết
Đám học sinh la ó, biểu tình rất xem thường Phương Vũ.
Phương Vũ không thèm bận tâm đến, liền ném bóng đi. "Huh!"
Tiếng quả bóng lọt vào rổ.
Đám người vốn đang lớn tiếng la ó kia thì ngày ngốc cả người.
Định mệnh! Vậy mà cũng có thể ném vào? Vận may kiểu này cũng quá tốt đi? Dương Húc nhưởng mày, nói: “Cũng may mắn lắm.” “Xong rồi thì sao nữa? Tới tôi phòng thủ phải không?"
Phương Vũ hỏi. “Không sai, chỉ là bắt đầu từ lúc này trở đi cậu sẽ không còn cơ hội ném nữa đâu” Dương Húc mang theo nụ cười cay nghiệt bước ra bên ngoài vạch 3 điểm, đổi chỗ với Phương Vũ. “Dương Húc, cổ lên ...”
Nhìn thấy Dương Húc cầm bóng, tiếng hò hét cổ vũ của đám đông lại vang lên.
Dương Húc nhìn mặt Phương Vũ, trong mắt toàn là oán khí lạnh lùng.
Hắn muốn làm cho Phương Vũ nhục nhã triệt để.
Mà ở trên sân bóng rổ, muốn làm cho đối thủ nhục nhã cũng chỉ có 2 cách. Một là cách khẩu(*), còn lại chính là xem thường hàng phòng thủ, trực tiếp ném thẳng bóng vào rổ. (*) Một thuật ngữ trong đánh bóng chuyền.
Dương Húc biết bản thân hắn có ưu thế về thân thể, vậy nên muốn dùng cơ thể này dạy cho Phương Vũ một trận. “Bụp, bụp, bụp ...
Dương Húc bắt đầu rê bóng, đột nhiên tăng tốc, rồi đột ngột quay sang trái.
Vai hắn ngay phía trước, chỉ cần Phương Vũ tiến lên phòng thủ thì sẽ bị hẳn hất văng ra ngoài ngay.
Phương Vũ quả thật tiến lên tiếp đón, đứng ngay trước mặt
Dương Húc. “Tự tìm đường chết.” Dương Húc cười lạnh, đồng thời dùng sức ở bả vai.
Lấy sức lực trời sinh năm phần của hắn mà nói, với cú đánh vai này, Phương Vũ phải nằm trên giường ít nhất là 5 tuần. Nhưng đây đều là do Phương Vũ tự chuốc lấy thôi.
Thế nhưng Dương Húc dùng sức như thế, lại chỉ đánh vào không khí.
Ngay cùng lúc đó, hắn còn cảm thấy quả bóng trên tay phải nhẹ bẫng.
Bóng đi giành mất rồi.
Làm sao có thể chứ!?
Dương Húc quay đầu, phát hiện Phương Vũ thật sự đã cướp được bóng trong tay.
Xung quanh vang lên một hồi kinh hồ.
Không ai ngờ được rằng, ngay lúc Dương Húc đang đột phá như mãnh hổ, vậy mà Phương Vũ lại có thể cướp được bỏng. “Chết tiệt!” Dương Húc thấy xấu hổ vô cùng, đặc biệt là
Phương Vũ đang cười như không mà nhìn hắn.
Phương Vũ một tay giữ bóng, muốn ném lần nữa.
Dương Húc đã nói là hắn sẽ tuyệt đối sẽ không cho Phương Vũ cơ hội ném bóng lần nữa.
Vậy nên hắn lập tức dùng toàn lực lao về phía Phương Vũ, nhảy lên rất cao.
Nếu như Phương Vũ ném bóng, chắc chắn sẽ bị chặn lại.
Nhưng mà Phương Vũ lại không lo lắng chút nào, thấy Dương Húc nhảy lên, cậu liền thong thả mà bước sang phải một bước, ném bóng vào. "Huh!"
Lại ghi thêm một điểm.
Không khí xung quanh liền yên tĩnh. Tất cả người xem đều bị choáng váng rồi.
Nếu nói lần đầu là do may mắn, còn lần thứ hai này là cái gì?
Cả hai lần đều là ném thẳng vào lưới đó nha!
Với lại Phương Vũ còn cướp được bóng của Dương Húc, hơn nữa là còn làm thêm động tác giả lừa được Dương Húc nhảy lên nữa chứ!
Phương Vũ thật sự không hề biết đánh bóng rổ sao?
Tuy là tư thế đánh bóng có hơi kỳ lạ, nhưng mà dễ dàng thấy được hắn biết chơi bóng rổ! Mà còn là một cao thủ nữa kia.
Mà Dương Húc lúc này, tức giận không thể chịu được, ảnh mắt cũng trở nên hiểm ác.
Hắn không những bị Phương Vũ cướp bóng, mà còn bị
Phương Vũ đem ra bỡn cợt.
Nhiều người xem như vậy, thật sự quá nhục nhã rồi!
Thứ Dương Húc quan tâm nhất chính là thể diện và tôn nghiêm của hắn. “Bàn cuối cùng.” Phương Vũ ném bóng vào tay Dương Húc. Dương Húc bắt lấy bóng, chuyền qua lại.
Lần này, hắn nhất định phải hất văng Phương Vũ, đồng thời đem bóng ném vào.
Lợi dụng lúc Phương Vũ còn chưa đứng ra phòng thủ, Dương Húc đã trực tiếp chạy đến bên cạnh vạch ném phạt nhảy lên.
Bàn này, hắn phải ghi điểm.
Phương Vũ vóc người thấp hơn hắn, căn bản không thể nào cản được. “Oa... Dương Húc nổi giận rồi kìa, cậu ấy muốn ghi bàn rồi." Một vài nam sinh kích động hô to.
Đảm nữ sinh mắt long lanh lấp lánh như sao nhìn Dương Húc nhảy lên.
Nhưng mà Phương Vũ cũng đã lấy đà nhảy lên ngay hướng
Dương Húc lao tới.
Thoạt nhìn cậu không hề dùng nhiều sức lực mà lại có thể nhảy lên cao bằng với Dương Húc. “Lần này cậu đừng hòng mà trốn được.” Dương Húc nghiến răng, toàn thân siết chặt, sức lực đã tới mức cực điểm.
Hắn đã tức giận đến mức át cả lý trí rồi, hoàn toàn không để ý đến hậu quả sẽ ra sao nữa. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tru*yện88.vip
Cho dù Phương Vũ có bị thương nặng hay mất mạng thì sao chứ?
Có nhà họ Dương ở đây, Dương Húc cho dù có gây ra hậu quả gì cũng không cần gánh!
Phương Vũ vươn tay, trực tiếp đè ngay giữa tay phải của
Dương Húc lại.
Dương Húc nghiến chặt răng, cả người dùng sức, cố gắng đem bỏng ném vào rổ.
Thế nhưng hắn đã dùng hết sức, bóng cũng không thể hướng thẳng về phía trước.
Trái lại là bản thân hắn, sau màn đối kháng này, sức lực khắp toàn thận đều tiêu tán, giống như là đã dùng hết sức đấm một quyền thật mạnh vào bông vải, khó chịu y như vậy. "Am!"
Dương Húc ở trên không trung bị mất thăng bằng, liền ngã xuống đất.
Mà Phương Vũ lại nhẹ nhàng chụp lấy bóng, chậm rãi đi tới vạch 3 điểm, ném bóng lần nữa. "Huh!"
Quả thứ 3 vào rổ. 30, Dương Húc bị đánh bại.
Trên sân bóng rổ hết sức yên tĩnh, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phương Vũ cùng với sắc mặt dữ tợn của Dương Húc.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được Dương Húc lại thua, mà lại còn là thua cách biệt xa như vậy.
Dương Húc đến một bàn cũng không ghi được.
Ngay cả Đường Tiểu Nhu cũng đang che cái miệng nhỏ, ngơ ngác mà nhìn Phương Vũ. Triệu Song Nhi nhìn thấy Dương Húc ngã trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự đau lòng. Mà nhìn về phía Phương Vũ, mắt lóe lên tia oán giận. “Bạn học Dương, hít đất 100 cái cứ từ từ làm thôi.” Phương
Vũ bỏ lại mấy lời này liền xoay người rời khỏi sân bóng.
Đảm học sinh vây lại xem, tự động nhích ra nhường đường cho Phương Vũ đi.
Biểu hiện vừa rồi của Phương Vũ đã làm cho mọi người trở nên bình tĩnh.
Thậm chí vài nữ sinh còn có chút rung động. “Sao tớ đột nhiên thấy Phương Vũ trở nên rất đẹp trai nha
Lưu mập mau chóng đuổi theo Phương Vũ, kích động đến nổi gương mặt béo tròn cũng đỏ lên hết. Gấp gáp nói: “Phương Vũ cậu giấu cũng kĩ quá rồi đó, bình thường đều không thấy cậu đánh bóng, vậy mà chơi một cái liền đem Dương Húc xử cho tơi bời luôn.” “Tôi thật sự là không biết đánh bóng, chỉ biết đem bóng ném vào rổ thôi.” Phương Vũ nói. “Haha cậu đừng có khiêm tốn nữa, sau hôm nay cậu sẽ nổi danh toàn trường cho mà xem, sau này ở trường chính là đại minh tinh nhã. Lúc nãy cậu không thấy có bao nhiêu cô gái nhìn trộm cậu đâu..." Lưu mập cười nói hết sức bỉ ổi.
Phương Vũ thở dài.
Như lời Lưu mập nói, từ sau ngày hôm nay, cậu thật sự không thể tiếp tục sống âm trầm nữa rồi. "Cũng tốt, sư phụ đã nói rồi, hết thảy đều thuận theo tự nhiên, không cần phải lấp liếm cũng không cần nói toạc hết ra, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Phương Vũ nghĩ.
Tiết thể dục kết thúc, Phương Vũ quay lại phòng học không tránh được ánh mắt kỳ quái của các bạn học.
Mà Phương Vũ cũng không hề quan tâm tới những ánh mắt này.
Nhưng mà Đường Tiểu Nhu ngồi bên cạnh cũng nghiêng người nhìn chằm chằm khiến cậu không thể không để ý.
Hai người ngồi chung bàn vốn đã là rất gần rồi, mà lúc này Đường Tiểu Nhu lại nghiêng về phía trước như thế, cách mặt của Phương Vũ chưa đến 10cm nữa. “Rõ ràng rồi, cô rất tò mò về tôi.” “Theo tôi biết thì đa phần xuất phát điểm của tình yêu đều là bắt đầu từ hiếu kỳ mà ra. Vậy cho nên, tôi đề nghị cô mau chóng bóp chết sự hiếu kỳ trong lòng đó đi.”
Phương Vũ quay đầu, nhìn thẳng Đường Tiểu Nhu mà nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK