Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vùng núi phía Tây Bắc Hoa Hạ (*) giống như một vùng đất ban sơ vậy, không có đường xá, không có xe ô tô, đến ngay cả bóng người cũng hiếm khi gặp được.



(*) : Hoa Hạ tên cũ của Trung Quốc.



Ở giữa xung quanh những dãy núi, tọa lạc một ngôi nhà tranh hiu quạnh.

Khoảng đất trống bên ngoài ngôi nhà tranh trồng rất nhiều thảo dược, hương thơm thảo dược lan tỏa khắp nơi.



Không gian trong căn nhà tranh không lớn, chỉ có một chiếc giường và bàn sách, trên bàn sách chất đầy sách vở và các loại giấy bổi (*).



(*) : Giấy thô được chế tạo bằng rơm rạ.



Lúc này, một ông lão râu tóc bạc phơ đang nằm trên giường, đôi mắt ông nhắm chặt, vẻ mặt điềm tĩnh khoan thai.



Một cậu thanh niên trông chỉ tầm 17 18 tuổi, ngồi bên cạnh giường.



“Tiểu Hạ, tôi rất ngưỡng mộ ông đó, mới sống được 81 tuổi thôi thì đã có thể an nhiên mà chết đi rồi.

” Phương Vũ nhìn ông lão vừa mới qua đời không lâu trên giường, gương mặt mang theo một nụ cười nhè nhẹ tự lẩm bẩm nói.



“Haiz, con thì thảm rồi, không biết còn phải sống bao nhiêu năm nữa mới xong đây.

” Phương Vũ than thở, trong ánh mắt chứa một nỗi thống khổ, nhiều hơn hết là sự bất lực.



Đến nay đã gần năm nghìn năm kể từ khi cậu bước vào con đường tu luyện.



Trong những năm tháng dài đằng đẵng này, Phương Vũ không cách nào chết đi được, cảnh giới từ đầu tới cuối cũng không cách nào tiến xa thêm được một bước.



Cậu ấy của gần năm nghìn năm tu luyện vẫn đang trong Luyện khí kỳ!

Không sai, Luyện khí kỳ! Cảnh giới cơ bản nhất của con đường tu luyện!

Căn cứ theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt, Luyện Khí Kỳ thậm chí không thể tính là một cảnh giới, chỉ có thể tính là một thời kỳ luyện tập thể chất mà thôi.



Chỉ sau khi luyện đến Trúc Cơ Kỳ, mới có thể thật sự tính là bước vào còn đường tu tiên.



Nhưng Phương Vũ, lại cứ luôn mắc kẹt lại ở giai đoạn này của Luyện Khí Kỳ, sống chết không cách nào tiến bộ thêm được một bước nào.



Mấy nghìn năm nay, số Trúc Cơ Đan mà cậu ấy nuốt cũng đã lên đến hàng vạn viên rồi, nhưng không hề có một chút tác dụng nào.



Một nghìn năm trước, sư phụ của Phương Vũ còn an ủi cậu, nói là bởi vì linh căn của cậu lớn mạnh hơn bất cứ ai, vì thế mới phải ở Luyện Khí Kỳ đợi lâu hơn một chút.



Nhưng một nghìn năm đã trôi qua rồi, Phương Vũ vẫn không cách nào đột phá đến Trúc Cơ Kỳ.



Lúc này, sư phụ cậu cũng cảm thấy rằng có phải là mình sai rồi không, Phương Vũ thật ra chỉ là một một phàm nhân không hề có chút linh căn nào?

Thế nhưng sao một phàm nhân mà có thể sống đến hàng nghìn năm mà không hề có dấu hiệu già cả gì cả?

Sau này, sư phụ của Phương Vũ độ kiếp thành công, thăng thiên thành tiên rời khỏi trái đất.



Từ đó về sau, không có người nào quan tâm đến cảnh giới của Phương Vũ nữa.



Cùng với thời gian cứ thế trôi qua, nguồn linh khí trên trái đất càng ngày càng khan hiếm.



Trái đất đến hiện tại, cho dù Phương Vũ có thể đột phá cảnh giới, cậu cũng không thể nào độ kiếp thành tiên.



Nhưng Phương Vũ chưa từng nghĩ rằng phải độ kiếp thành tiên, cậy ấy chỉ muốn phá bỏ Luyện Khí Kỳ đáng chết này thôi!

Đây chính là chấp niệm của cậu ấy.



Đến hôm nay, cậu ấy cũng tu luyện đến tầng thứ 9832 của Luyện Khí Kỳ, những tu sĩ bình thường chỉ cần tu luyện đến tầng 12 thì đã đủ để có thế đột phá đến Trúc Cơ Kỳ rồi.



Nghĩ đến chuyện tu luyện, tâm trạng Phương Vũ có chút buồn bực không vui.



Cậu hít thở một hơi thật sâu, đứng dậy nhìn những tờ giấy bổi viết đầy các phương thuốc.



“Sớm biết ông sẽ trở thành một kẻ nghiện thuốc như vầy, năm đó tôi không nên dạy cho ông y thuật!” Phương Vũ nhẹ lắc đầu, bất lực nói.



Theo di nguyện của Tiểu Hạ, cậu phải sắp xếp, xử lý lại những phương thuốc này rồi mang đi.



Cậu vừa mới bắt đầu sắp xếp lại chưa được bao lâu, thì nghe thấy một số tiếng bước chân ồn ào, liền ngẩng đầu lên nhìn về một hướng bên ngoài cửa sổ nhà tranh.



Tiểu Hạ đã dựng nhà tranh ở cái nơi như vầy rồi, vậy mà lại vẫn bị người khác tìm thấy?

Phương Vũ khẽ chau mày.



Qua 10 phút sau, một hàng người đi tới trước ngôi nhà tranh.



Tổng cộng có 7 người trong đó có hai người nam nữ trẻ tuổi, một ông lão ngồi lên xe lăn, còn có bốn người đàn ông mặc vest mang giày da, thân hình cường tráng, trông giống như là vệ sĩ. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất



Nhìn thấy ông lão tỏa ra vẻ vô hồn ngồi trên xe lăn, Phương Vũ biết ngày đám người này chắc chắn là đến để xin chữa bệnh.



“Hạ Dược Thần, xin chào, tôi tên là Đường Phong, chúng tôi đến từ Đường gia ở Giang Nam, chúng tôi muốn xin ngài giúp tôi…” Người con trai trẻ tuổi khôi khô tuần tú đó bước lên, lớn tiếng nói.



Phương Vũ đẩy mở cửa, ngắt ngang lời của cậu ta.



“Các người đến trễ rồi, Hạ Tu Chi vừa mới qua đời không lâu.



“Cái gì?”

Sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đó đều thay đổi.



Thần dược Hạ Tu Chi mà bọn họ khổ cực tìm kiếm…vậy mà lại qua đời rồi?

“Sao, sao có thể.

.

” Sắc mặt Đường Phong tái nhợt, ngây người nhìn Phương Vũ.



Chỉ vì căn bệnh nặng trên người Đường lão gia, mà bọn họ phải dùng cả gia tài của gia tộc, tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực mới nghe ngóng được chỗ của Dược Thần Hạ Tu Chi đã ở ẩn gần 20 năm.



Trải qua trăm đắng nghìn cay, cuối cùng bọn họ cũng tìm được ngôi nhà tranh nơi mà Hạ Tu Chi cư trú, nhưng không thể ngờ rằng thứ mà họ nhận được lại chính là tin tức này!

“Sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Chúng tôi vừa mới tìm được…Không đúng, Hạ Dược Thần chắc chắn chưa qua đời, ông ấy chỉ là lẩn trốn, không muốn gặp chúng tôi mà thôi!” Cô gái trẻ tướng mạo thanh tú, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ, kích động nói.



“Đúng! Chắc chắn Dược Thần vẫn đang ở trong nhà tranh!” Đường Phong trực tiếp đi thẳng vào ngôi nhà tranh, trong ánh mắt hiện lên một tia hy vọng.



Sau đó, cậu ta nhìn thấy Hạ Tu Chi đang nhắm nghiền đôi mắt nằm trên giường.



Đường Phong nghiêm túc quan sát, phát hiện ông lão trên giường quả nhiên đã không còn hít thở nữa rồi.



“Sao, sao có thể như thế…” Đường Phong chỉ cảm thấy hy vọng bị sụp đổ tan tành, toàn thân đã mất đi sức lực.



“Tôi nói rồi, Hạ Tu Chi đã qua đời rồi, các người có thể đi về rồi.

” Phương Vũ khẽ chau mày, có chút không hài lòng với hành động xông vào nhà tranh của Đường Phong.



Đường Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về hướng Phương Vũ, hỏi: “Cậu là đồ đệ của Dược Thần đúng chứ? Nhất định cậu cũng được truyền lại y thuật của Dược Thần, cậu chữa bệnh cho ông chúng tôi đi, chỉ cần có thể chữa khỏi, bất luận trả bao nhiêu tiền chúng tôi cũng bằng lòng!”

Phương Vũ lắc đầu, nói: “Tôi không phải đồ đệ của ông ấy…Tôi chỉ là một người bạn già của ông ấy mà thôi.



Thật sự nghiêm khắc mà nói, Phương Vũ tính ra cũng là sư phụ của Hạ Tu Chi.



Năm đó Hạ Tu Chi chỉ mới 15 tuổi, chính là dưới sự hướng dẫn của Phương Vũ mới bước trên con đường y học.

Đương nhiên, những lời nói này chẳng cần thiết phải nói ra, vì nói ra cũng sẽ không có người nào tin cả.



Thế nhưng, lúc này cũng không có người nào nghiền ngẫm lại điều này cả, cả đám người đều bị chôn vùi trong nỗi tuyệt vọng khi niềm hy vọng bị vỡ tan tành.



Sau khi nghe được tin Hạ Tu Chi đã qua đời, Đường lão gia ngồi trên chiếc xe lăn hoàn toàn tiêu biến mất đi sự tức giận, đôi mắt ông ấy xám xịt.



Đúng là ý trời! Số mệnh của ông ấy đã đến rồi! Chẳng cần thiết phải đấu tranh nữa rồi!

Cô gái trẻ nhìn thấy ông của mình như vậy, đau lòng khôn xiết, nước mắt cứ thế lăn dài không dừng lại được.



Đôi mày của Phương Vũ khẽ chau lại, nhìn Đường lão gia, đột nhiên mở lời, nói: “Ông đã sống 73 năm rồi, chắc cũng đã sống đủ rồi, tại sao vẫn còn muốn sống tiếp chứ?”

Nghe thấy câu nói này, tất cả mọi người đều sững sờ, hiếu kỳ sao Phương Vũ có thể biết tuổi tác của Đường lão gia.



Nhưng khi nghe thấy những lời nói sau đó của Phương Vũ, gương mặt bọn họ đều biến sắc.



Sống đủ rồi?

Trên thế giới này làm gì có người nào sống đủ rồi chứ?

Câu nói này là có ý gì?

Gây hấn? Mỉa mai?

“Cái tên khốn kiếp này, cậu có ý gì?” Sắc mặt Đường Phong tái mét, vung nắm đấm, đấm hướng về phía ngực Phương Vũ.



Đôi mắt Phương Vũ khẽ động đậy, cơ thể thì lại không nhúc nhích.



“Bùm!”

Nắm đấm của Đường Phong còn chưa đánh tới Phương Vũ, bản thân cậu ta ngược lại phải chịu một cú va chạm với lực cực lớn, đánh cả người cậu bay về phía sau rồi ngã xuống đất.



Sắc mặt của những người khác có mặt tại đó có sự thay đổi lớn, hết sức kinh ngạc. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net



Rõ ràng là Đường Phong vung nắm đấm, thiếu niên này đến cả nhúc nhích cũng không có, ngược lại Đường Phong sao lại ngã xuống đất chứ?

“Anh!” Cô gái xinh đẹp hét lên.



Bốn tên vệ sĩ đó liền phản ứng lại, lập tức tiến lên phía trước mấy bước, đi đến trước mặt Phương Vũ.



“Không được phép động tay!” Đường lão gia ngồi trên xe lăn ra lệnh bằng một giọng nói khàn khàn.



Bốn tên vệ sĩ lập tức dừng bước.



Đường Phong ôm ngực, bò dậy từ mặt đất, nhìn Phương Vũ bằng ánh mắt hoảng sợ.



“Tiểu huynh đệ, chúng tôi thất lễ rồi, xin hỏi cậu tên là gì?” Đường lão gia hỏi.



“Phương Vũ.

” Phương Vũ đáp.



Đường lão gia khẽ gật đầu, mở lời: “Vừa rồi tiểu huynh đệ đây hỏi tôi tại sao vẫn muốn sống tiếp, tôi có thể trả lời.



“Bởi vì, tôi vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh người nhà, tôi muốn nhìn thấy mấy đứa cháu trai cháu gái tôi trưởng thành, nhìn thấy bọn nó thành gia lập thất, nhìn chúng nó sinh con đẻ cái…con người không phải đều như thế sao? Trông chừng từ đời này sang đời khác.

” Đường lão gia mỉm cười nói.



“Ông nội…” Nghe thấy lời nói của Đường lão gia, cô gái trẻ đứng bên cạnh càng đau lòng hơn.



Người nhà…

Ánh mắt Phương Vũ khẽ động.



Đối với cậu mà nói, người nhà đã là chuyện rất lâu đời rồi, nhưng đối với phàm nhân mà nói, người nhà lại cứ luôn tồn tại, từ đời này tiếp nối sang đời khác.



Nhưng còn hầu hết người phàm trần, ai lại không bằng lòng để sống lâu hơn một chút chứ?

“Ông là đang ở giai đoạn cuối của ung thư phổi đúng chứ, tuổi thọ vẫn còn chưa đến 3 tháng nữa, hãy tận hưởng đoạn thời gian cuối cùng của đời người đi.

” Phương Vũ nói, xoay người trở lại ngôi nhà tranh, đồng thời cũng khóa cửa lại.



Còn đám người Đường gia, thì đều ngây người chết lặng.



Làm thế nào mà Phương Vũ vừa nhìn thì đã nhìn ra Đường lão gia mắc bệnh ung thư phổi? Hơn nữa còn nói giống như những người bác sĩ khác, tuổi thọ của Đường lão gia chỉ còn lại chưa đến 3 tháng nữa sao?

Cậu ấy, quả nhiên là đồ đệ của Dược Thần!

Sau khi phản ứng lại, Đường Phong lần nữa gõ cửa ngôi nhà tranh, hét lên: “Anh Phương, anh nhất định là đồ đệ của Dược Thần? Cầu xin anh hãy chữa bệnh cho ông nội của tôi, chúng tôi…”

“Sống chết có số.

Các người lập tức rời khỏi đây đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

” Từ trong ngôi nhà tranh vang lên giọng nói trầm tĩnh của Phương Vũ.



“Y giả nhân tâm (*), sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ…” Đường Phong mang theo ý giận dữ nói.



(*) : lương tâm của một bác sĩ tốt.



“Phong Nhi, quay lại đây.

” Đường lão gia mở lời.



“Ông nội!” Đôi mắt Đường Phong đỏ ngầu, quay đầu nhìn Đường lão gia.



“Tiểu huynh đệ nói không sai, sống chết có số, ông trời muốn ông chết, sao ông không chết đi chứ? Chúng ta đi thôi.

” Đường lão gia nói.



“Tiểu huynh đệ, tôi vô cùng kính trọng Hạ lão tiên sinh, không ngờ Hạ lão tiên sinh đã quy tiên…Hôm nay việc chúng tôi đến đây đã làm phiền đến Hạ lão tiên sinh rồi, vô cùng xin lỗi, hi vọng Hạ lão tiên sinh trên trời có linh thiêng đừng trách cứ là tốt rồi.

” Đường lão gia lại chân thành nói.



Nói xong, ông ấy kêu đám người xoay người rời khỏi.



Tuy là Đường Phong không cam tâm, nhưng Đường lão gia đã ra lệnh, cậu ta cũng đành phải đi theo cùng rời khỏi đó.



Trên đường trở về, mọi người đều không nói ra một lời nào, không khí vô cùng sầu não.



Đường Phong chú ý thấy cô em gái bên cạnh đang suy ngẫm điều gì đó, chau mày hỏi: “Tiểu Nhu, em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”

Đôi mày đen của Đường Tiểu Nhu khẽ nhíu lại, lẩm bẩm nói: “Em luôn cảm thấy…cái tên Phương Vũ này có chút quen mắt, hình như là đã gặp qua ở đâu rồi.



“Chuyện này sao có khả năng chứ? Đây là lần đầu tiên chúng ta đi đến vùng Tây Bắc, làm sao em có thể đã từng gặp mặt cái tên Phương Vũ này được chứ?” Đường Phong nói.



“Cũng đúng…Nhưng mà, em thật sự cảm thấy có chút quen mắt.

” Đường Tiểu Nhu xoa xoa thái dương nói.



Tâm trạng Đường Phong không được tốt, không còn để ý đến Đường Tiểu Nhu nữa, chỉ cho rằng cô ấy là nhận nhầm người thôi.



Thế nhưng, mới đi được vài bước, Đường Tiểu Nhu đột nhiên dừng lại.

“Em, em nhớ ra rồi, em từng gặp qua anh ta ở trong trường!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang