Khi đó đã là 1giờ sáng, bên ngoài rất yên tĩnh. Vào lúc này mà nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ rợn tóc gáy, còn cho rằng bản thân gặp phải chuyện tâm linh dị thường.
Thế nhưng Phương Vũ biết, đây là Vương Diễm ở dưới lầu đang khóc. Lúc ăn cơm, Phương Vũ đã nhìn thấy những muộn phiền trọng mắt bà, nhưng có lẽ do sợ Nguyệt Nguyệt lo lắng nên đến tận nửa đêm bà mới dám kìm nén mà khóc ra.
Rõ ràng là Vương Diễm đang gặp khó khăn rất lớn. Vương Diễm là một người tốt.
Sau khi Phương Vũ chuyển đến đây, Vương Diễm thấy cậu lẻ loi đơn độc một mình nên thường hay rủ cậu xuống cùng ăn cơm, có khi mua trái cây hay đồ ăn vặt linh tinh cũng sẽ sai Vu Nguyệt Nguyệt đem cho cậu ăn.
Phương Vũ mặc dù tính cách lạnh nhạt, nhưng cũng không phải là người máu lạnh vô tình, huống hồ chi Vương Diễm còn là một người hàng xóm rất tốt.
Vậy nên cậu quyết định đợi khi trời sáng sẽ đi hỏi Vương Diễm xem rốt cuộc bà đã gặp phải chuyện gì.
Buổi sáng có một tiết thể dục.
Học thể dục ở cao trung thực chất chỉ là để cho đám nhóc học sinh vẫn luôn miệt mài học tập có thể thả lỏng một chút. Để cho học sinh được ở tự do bay nhảy ở thao trường.
Phần lớn đám học sinh này đều chọn chơi bóng hoặc chạy bộ, mà thành phần thiểu số lười biếng như Phượng Vũ với Lưu mập thì ra cửa hàng tiện lợi mua kem, rồi ngồi trên ghế bên cạnh sân bóng rổ vừa ăn kem vừa luận chuyện trên trời dưới đất.
Sân bóng chỗ Phương Vũ với Lưu mập ngồi lúc mới đầu chỉ có vài người đang chơi ném bỏng, bỗng một lúc sau thình lình có một đám người kéo tới.
Mà tiêu điểm trong đám người này chính là tên Dương Húc đã gặp hôm qua. “Mẹ nó, sao Dương Húc lại đến đây?” Lưu mập nhìn thấy Dương Húc, kinh ngạc nói. Ngay lập tức cậu liền nhìn sang Phương Vũ đang ở bên cạnh, nhớ tới chuyện được đồn trong lớp hôm qua.
Dương Húc rất khó chịu chuyện Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu ngồi cùng bàn, trực tiếp đi thẳng tới cửa, hướng tới Phương Vũ khó chịu nói.
Bởi vì lúc xảy ra sự việc Lưu mập đang ghé lên bàn ngủ nên cậu không biết chân tướng sự tình là thế nào cả. “Này, Phương Vũ, chuyện hôm qua,... có thật không vậy? Cậu ta thật sự ...” Lưu mập đang muốn hỏi thử Phương Vũ. "A ..."
Đúng lúc này, từ phía sân bóng rổ vang lên một hồi hò hét diéc tai.
Trên sân bóng rổ, Dương Húc cởi bỏ áo đồng phục, lộ ra cơ ngực cơ bụng cường tráng làm cho đám con gái ở sân nhộn nhạo.
Dương Húc lớn lên cao to, vóc dáng cường tráng, gương mặt đẹp trai, học hành giỏi, lại còn xuất thân từ nhà trầm anh thể phiệt.
Một người hoàn mỹ như vậy đích thị là nam thần trong lòng đám nữ sinh, là người yêu lí tưởng bạch mã hoàng tử chân chính.
Dương Húc nhặt bóng lên, rê bóng, chạy chậm, đến gần vạch đá phạt thì nhảy lên, nhẹ nhàng ném vào rổ. "Oa..."
Một phát này đã lần nữa làm cho toàn thao trường kinh hôn, có cả các nam sinh cũng hò reo theo.
Lấy đà ở ngay kế vạch ném phạt, điều này đến các cầu thủ ở NBA cũng không có nhiều người làm được như thế.
Vậy mà Dương Húc lại có thể làm được, đã vậy còn rất dễ dàng nữa. “Trời ạ! Sao Dương Húc có thể nhảy lên vừa cao vừa xa như vậy chứ?” “Đúng đó, còn lợi hại hơn mấy cầu thủ NBA nữa!” “Haha, vậy là do các cậu không biết rồi ...Tớ nghe nói Dương Húc lúc còn nhỏ đã có học võ, hiện tại giống như là bẩm sinh gì đó ... À phải rồi, là võ giả thiên bẩm!(*) (*) sinh ra đã có năng khiếu về võ thuật
Bên cạnh Dương Húc có vài nam sinh đang thảo luận ý kiến. “Võ giả thiên bẩm.” Nghe đến mấy từ này, Lưu mập kích động đến nỗi thịt trên mặt cũng rung lên. “Phương Vũ, nếu như cậu với hắn thật sự có mâu thuẫn gì thì tốt nhất là cử tranh thủ đi xin lỗi nhanh lên đi ... Võ giả thiên bẩm, thật sự là không thể chọc vào đâu a!”
Phương Vũ khẽ cười, lúc đối mặt hôm qua, hắn biết Dương Húc đích thị là một võ giả ngũ giai thiên bẩm, tương đương với tầng thứ 5 của Luyện Khí Kỳ.
Nhưng mà ở trước mặt Phương Vũ đây, một lão quái vật đã lên tới tầng 9832 của Luyện Khí Kỳ thì chút cấp bậc nhỏ xíu xiu đó của hắn cũng coi như là không tồn tại đi. Tuy nhiên thì, đối với người phàm mà nói, đặc biệt là còn ở độ tuổi đó của Dương Húc thì quả thật là rất mạnh.
Lúc này đây, sân tập càng lúc càng đông người đến xem, mà chủ yếu là đám nữ sinh.
Mỗi lần Dương Húc ghi điểm, đều khiến cho đám nữ sinh này hò hét đến chảy máu tại. Lúc này Đường Tiểu Nhu cùng bạn thân Triệu Song Nhi ở lớp trọng điểm đang tản bộ trên đường chạy . “Tiểu Nhu, cậu mau chuyển lại về lớp mình đi, không có cậu tớ buồn chán lắm." Triệu Song Nhi kéo tay Đường Tiểu Nhu nói. “Tớ cũng muốn chuyển về đấy chứ, chỉ là lần trước xin chuyển bị chủ nhiệm bác bỏ, còn bị phê bình nữa.” Đường Tiểu Nhu bất lực than. “Hả? Ông ấy còn dám phê bình cậu nữa à? Cậu về nhà nói cho ba cậu biết để ba cậu gọi điện thoại qua, tớ đây không tin chủ nhiệm đó có khả năng bay được lên trời đâu.” Triệu Song Nhi tức giận thở phì phò nói.
Sau đó, hình như nghĩ tới điều gì, Triệu Song Nhi ngờ vực nhìn Đường Tiểu Nhu, nói: “Nhưng mà ... một giáo viên chủ nhiệm bình thường sao có thể dám từ chổi yêu cầu của cậu? Tớ thấy là do cậu không muốn chuyển lớp nên mới tìm đại cái cớ lừa tớ đúng không?” “Thành thật khai báo mạu ... Tiểu Nhu có phải là cậu đã thích tên Phương Vũ đó rồi không?! “Cậu! Cậu đang nói bậy bạ gì đó!” Đường Tiểu Nhu đỏ mặt phủ nhận. “Hừ hừ, cậu phản ứng khẩn trương như vậy, xem ra là đã bị tớ nói trúng rồi nha ...” Triệu Song Nhi híp mắt nói.
Đúng lúc này, các cô nghe được tiếng hò hét chói tại từ bên phía sân bóng rổ. “Đã xảy ra chuyện gì? Sao bên trong đó lại có nhiều người thế nhỉ?” Đường Tiểu Nhu đánh trống lảng hỏi.
Triệu Song Nhi nhìn về phía sân bóng rổ, vừa liếc một cái liền thấy cảnh tay để trần của Dương Húc, hai mắt liền sáng lên nói: “Là Dương thiếu gia đang chơi, đi, chúng ta qua xem một chút đi.” Nghe thấy tên Dương Húc, trong lòng Đường Tiểu Nhu liền thấy chán ghét không muốn bước tới chút nào.
Nhưng mà Triệu Song Nhi đã kéo cô đi về phía sân bóng rổ, có muốn giãy giụa cũng không được.
Người đến vây xem càng lúc càng đông, Phương Vũ cảm thấy được rắc rối sắp tới rồi. “Chúng ta đi thôi, ở đây ồn ào quá.” Phương Vũ vỗ vai Lưu mập, đứng dậy.
Nhưng mà ngay lúc này, Dương Húc lại đột nhiên bước qua dây.
Chết tiệt! Chậm một bước rồi. “Trùng hợp quá vậy, Phương Vũ.” Trên mặt Dương Húc nở ra một nụ cười tỏa nắng.
Trùng hợp cái khỉ gì, Phương Vũ biết rõ hắn ta là cố ý nhắm về phía cậu. “Có chuyện gì sao?” Phương Vũ hỏi. “Không có gì, chỉ là thấy cậu ngồi đây nhàm chán quá, muốn đánh bóng rổ với cậu mà thôi.” Dương Húc nói. Truyện88.vip trang web c*ập nhật nhanh nhất
Nghe được mấy lời Dương Húc vừa nói, đám học sinh vây xem liền thấy phấn khích.
Cộng thêm mấy lời đồn ngày hôm qua nữa thì hôm nay có kịch hay xem rồi đây!
Dương Húc nhìn Phương Vũ cùng Đường Tiểu Nhu ngồi cùng bàn không thuận mắt chút nào, hiện tại dễ thấy là đăng muốn cho Phương Húc một đòn thị uy.
Phương Vũ gặp phiền phức lớn rồi! “Tôi không biết đánh bóng rổ.” Phương Vũ nhàn nhạt mở miệng nói. “Không phải chứ? Một đứa con trai mà lại không biết đánh bóng rổ." Dương Húc cười mỉa mai.
Xung quanh liền phát ra một tràng cười cợt. “Dương thiếu gia mời cậu đánh bóng rổ, đây là đang cho cậu chủt mặt mũi đó. Tôi thấy cậu nên lên đánh thử chút đi. Lại nói, ở đây nhiều người xem như vậy, cậu cứ thế này là đang muốn làm trò cười cho người khác đấy à?” Một nam sinh đứng bên cạnh Dương Húc lên tiếng. “Đúng đó, nói gì vậy chứ, ra đánh đi!”
Một đám nam sinh hóng hớt không ngại chuyện lớn bắt đầu túm tụm lại ồn ào.
Còn đám nữ sinh thì vẻ mặt khinh thường nhìn Phương Vũ, bọn họ thật là không thể nhìn nổi kiểu con trai nhát gan như thé.
Đường Tiểu Nhu cùng Triệu Song Nhị vừa đi tới phía bên ngoài đám người, liền đúng lúc nhìn thấy hết một màn này. “Ò, Tiểu Nhu hình như bạn cùng bạn của cậu có chuyện rồi kìa.” Triệu Song Nhi vừa cười vừa nói.
Đường Tiểu Nhu không ngờ là Dương Húc lại kiếm chuyện với Phượng Vũ ở trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời không biết làm sao mới được. “Không được, tớ phải cản Dương Húc lại!”
Nghĩ như vậy, Đường Tiểu Nhu liền muốn chen qua đám người.
Nhưng Triệu Song Nhi lại kéo cô lại, nói: “Tiểu Nhu cậu đừng xông vào đó. Nếu không thì lời đồn về quan hệ của cậu với Phương Vũ sẽ thành thật đó. Không bằng cứ đứng ở đây xem kịch hay, cũng là để nhìn xem bạn cùng bàn đó của cậu có bản lĩnh gì ...
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tiểu Nhu, mắt Triệu
Song Nhi hiện lên một tia sáng kỳ lạ. “Yên tâm đi, nhiều người đứng xem như vậy thì Dương thiếu gia cũng đâu có đánh cậu ta được đúng không?" Triệu Song Nhi lại nói thêm.
Mà thật ra cũng không chắc lắm đâu.
Đường Minh Đức từng nói với Đường Tiểu Nhu, nhà họ Dương bọn họ toàn là mấy kẻ điên, tốt hơn hết là đừng gây chuyện với họ.
Ngay lúc Đường Tiểu Nhu còn đang lo lắng thì trên sân trận bóng rổ đã bắt đầu rồi. Dương Húc mặt mỉm cười, trên tay cầm quả bóng rổ, bất thình lình ném thẳng về trước. Ra tay đột ngột như vậy, nếu như phản ứng chậm thì bóng sẽ bị đập thăng vào mặt.
Vậy mà Phương Vũ lại nhẹ nhàng dùng một tay bắt lấy được bóng. “Đánh mấy bàn?” Phương Vũ hỏi.
Nhìn thấy Phương Vũ dễ dàng bắt được bóng như vậy, trong mắt Dương Húc hiện lên một chút kinh ngạc nhưng cũng biến mất rất nhanh. “Đánh ba bàn đi.” Dương Húc tươi cười nói.
Phương Vũ vậy mà lại thật sự nhận lời đấu với Dương Húc.
Bầu không khí trên sân bóng rổ đặc biệt sôi nổi, thậm chí có người còn phấn khích vỗ tay tán thưởng: “Đúng là một tráng sĩ không sợ chết nha!”
Đường Tiểu Nhu lo lắng đến độ dậm chân: “Sao cậu ấy lại đồng ý chứ! Dương Húc nhất định sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho cậu ấy đâu!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK