Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Diễm cuối cùng vẫn nhận lấy số tiền kia, hơn nữa hứa hẹn sau này nhất định sẽ trả lại.

Đương nhiên, cũng giống như Đường Tiểu Nhu, Vương Diễm chỉ coi lời nói vừa rồi của Phương Vũ chỉ là lời bốc phét nên không để trong lòng.

Người giàu nhất Hoa Hạ?

Phải nhiều tiền thế nào mới có thể trở thành người giàu đệ nhất Hoa Hạ chứ?

Điều đó đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bình dân rồi.

Phương Vũ đưa tiền cho Vương Diễm xong thì ra khỏi nhà đi đến vườn rau sau núi.

Trước cổng vườn rau đang đỗ một chiếc siêu xe sang trọng. “Tại sao lại có người ở đây?” Phương Vũ hơi cau mày bước về phía trước.

Một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng bước xuống xe cùng hai vệ sĩ đi theo sau. “Các người là ai? Các người ở đây làm gì? Chẳng nhẽ là muốn ăn trộm?” Phương Vũ câu mày hỏi. “Xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Cơ Như Mi, thưa ngài, ngài có phải là ân nhân đã cứu con gái chúng tôi ngày đó không?” Cơ Đông Sơn cười nói.

Cơ Như Mi nói với anh rằng ân nhân cứu mạng là thanh niên trẻ tuổi có khí chất lười biếng.

Mà Phương Vũ trước mặt hiển nhiên phù hợp với đặc điểm này. “Cơ Như Mi?” Phương Vũ nhớ lại những gì đã xảy ra mấy ngày hôm trước. “Chúng tôi tới đây để báo ân, thưa ngài, ngài đã cứu mạng con gái chúng tôi, ân đức này của ngài thực sự sâu nặng với nhà họ Cơ chúng tôi......" Vợ Cơ Đông Sơn Vi Linh nói. “Được rồi, các người muốn báo ân thì chắc chỉ có cho tôi được một ít tiền, nhưng tôi không có hứng thú với tiền, mời các người trở về." Phường Vũ nói.

Cơ Đông Sơn cùng Vi Linh nhìn nhau, cảm giác Phương Vũ trước mặt có tính cách hơi kỳ lạ.

Người bình thường sao có thể không ham tiền? "Vậy...... Xin hỏi ngài thích cái gì a? Chỉ cần nó nằm trong khả năng của nhà họ Cơ chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Cơ Đông Sơn nói.

Nhà họ Cơ đã có truyền thừa trăm năm, gia huấn cốt lõi nhất chính là tri ân bảo đáp, hôm nay nếu đã tìm được ân nhân của Cơ Như Mi thì bọn họ nhất định phải báo ân! “Đồ tôi thích? Nội đan của yêu thủ, có lẽ các người còn chưa từng nghe thấy, đúng không?" Phương Vũ thở dài, xoay người đi vào vườn rau. “Nội đan ....... Yêu thú?” Cơ Đông Sơn cau mày, hình như ông đã từng nghe thuật ngữ này ở đâu đó.

Vi Linh đứng bên cạnh thị thầm: “Em nhớ là vào ngày đại thọ của cụ có một đại sư đến từ phương bắc đưa cho ông ấy một hộp quà tặng đúng không nhỉ? Trong hộp quà tặng hình như là thứ gì gọi là nội đan ..... “Cô có chắc mình nhớ không nhầm không!?”

Trước khi Cơ Đông Sơn kịp nói gì, Phương Vũ đã nhanh chóng chạy đến trước mặt Vi Linh, tốc độ nhanh đến mức khiến hai vệ sĩ phía sau đôi vợ chồng phải giật mình, suýt nữa thì lấy vũ khí ra. “Nó thật sự là nội đan yêu thú? Cô không nhớ lầm chứ?” Phương Vũ vội vàng hỏi. “Tôi, tôi chỉ nhớ hai chữ “nội đan” thôi, không biết có phải là nội đan yêu thú mà ngài nhắc tới không.” Vi Linh nói. “Đi, dẫn tôi đến nhà các người xem thử." Phương Vũ nói. Cơ Đông Sơn cùng Vi Linh nhìn nhau.

Phương Vũ, người vừa rồi còn trông có vẻ mất kiên nhẫn và tuyên bố không có hứng thú tiền, lại trở nên háo hức vì cái gọi là nội đan yêu thủ như thế, thực sự khiến người kinh ngạc.

Tuy nhiên, Phương Vũ đồng ý tiếp nhận lòng báo ân của nhà họ Cơ, thực sự quá tốt rồi. “Vâng thưa ngài, chúng tôi sẽ đưa ngài đến nhà của chúng tôi ngay bây giờ.” Cơ Đồng Sơn nói.

Sau khi chiếc siêu xe rời đi, một bóng người bước ra từ cái cây lớn bên cạnh vườn rau.

Anh ta lấy điện thoại ra và bấm một dãy số. “Dương tiểu thư, mục tiêu đã bị người nhà họ Cơ dẫn đi.” 40 phút sau, Phương Vũ bước vào nhà họ Cơ.

Biệt thự cao cấp của nhà họ Cơ gần bờ biển, xét về phong cảnh thì nơi đây cao cấp hơn biệt thự của nhà họ Đường, nhưng diện tích lại nhỏ hơn nhà Đường rất nhiều.

Nhưng Phương Vũ không có thời gian để đánh giá phong cảnh, vừa xuống xe đã vội vàng bảo Cơ Đông Sơn lấy nội đan yêu thủ ra.

Năm phút sau, Phượng Vũ ngồi trong đại sảnh nhà họ Cơ, uống trà mà người hầu pha cho cậu.

Cơ Đông Sơn bước xuống lầu, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ.

Cậu còn chưa lại gần, Phương Vũ cũng đã cảm nhận được hơi thở trong đó.

Là nội đan yêu thú thật Phương Vũ hơi kích động, đã gần mười năm cậu chưa được nuốt nội đan yêu thủ rồi.

Cơ Đông Sơn đặt chiếc hộp gỗ đến trước mặt Phương Vũ,

Phương Vũ trực tiếp mở ra, quả nhiên bên trong một quả bỏng màu nâu sẫm to bằng nắm tay. Từ hơi thở mà viên nội đan này phát ra, đây là một viên nội đạn của yêu thủ cấp hai. Mà từ bề ngoài, viên nội đan này hẳn là được giữ từ rất lâu rồi. “Vị đại sư kia bảo chúng tôi mài viên nội đan này thành bột để làm thuốc, có thể tăng cường thể chất...... Nhưng chúng tôi thấy viên nội đan này có hơi...... Kỳ quặc, nên không dám dùng.” Cơ Đông Sơn nói. “Cũng may là các người không nghiền nó thành bột, nếu không đúng là phí phạm của trời mà.” Phương Vũ nói rồi cầm viên nội đan lên.

Tuy cấp bậc không cao, nhưng đối với Phương Vũ thì nó cũng đã là dòng nước trong giữa sa mạc rồi, không nuốt hơi phí. “Nếu muốn trả ân thì đưa viên nội đan cho tôi là được.”

Phương Vũ nhìn Cơ Đông Sơn, nói. “Không thành vấn đề thưa ngài Phương, dù sao chúng tôi cũng không…..... Cơ Đông Sơn chưa kịp nói xong thì đã thấy Phương Vũ nuốt chửng viên nội đan to bằng nắm tay kia rồi. “Ác......” Cơ Đông Sơn và Vi Linh kinh hãi nhìn nhau. “Thoải mái quá.” Phương Vũ thở phào, viên nội đan hòa tan trọng cơ thể, linh khí bên trong ồ ạt trào ra rồi bị đan điền hấp thu.

Thấy vợ chồng Cơ Đông Sơn nhìn mình với vẻ mặt kinh hoàng, Phương Vũ đột nhiên nghĩ đến một điều mà trước đây cậu chưa nghĩ ra.

Không còn nhiều yêu thủ trên thế giới này nữa, nhưng nội đan yếu thủ thì không chắc. Liệu có phải còn nhiều nội đan yêu thủ rơi vào trong tay các gia tộc như nhà họ Cơ không?

Phần lớn con người đượng thời không hiểu giá trị của nội đan yêu thủ, cho nên muốn thu thập hẳn là không khó.

Nếu có thể thu thập được một trăm hoặc mấy chục viên, chúng sẽ là trợ giúp lớn cho tu vi của Phương Vũ.

Nghĩ đến khả năng này, Phương Vũ trở nên hưng phấn. “Gia chủ nhà họ Cơ, tôi muốn nhờ anh giúp một chút......

Phương Vũ rời khỏi nhà họ Cơ về nhà.

Khi chỉ còn hai con ngõ nữa là đến nhà, Phương Vũ bắt gặp một cô bé đeo cặp sách đang đứng trước hàng rào. Từ bóng lưng và cặp sách của cô bé, có thể nhận ra đây chính là Vu Nguyệt Nguyệt

Phương Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ đã là 19:10.

Vương Diễm nói Vu Nguyệt Nguyệt sẽ về nhà tầm 6 giờ rưỡi mà nhỉ? Bây giờ đã là 19:10, tại sao cô bé vẫn còn lăng thang ở đây?

Phương Vũ tiến đến vỗ vai Vu Nguyệt Nguyệt

Vu Nguyệt Nguyệt sợ tới mức run rẩy cả người, vội vàng quay đầu lại, khi nhìn thấy là Phương Vũ thì cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ở dưới ánh đèn đường, Phương Vũ liếc mắt thấy vết bàn tay hơi sưng trên má trái Vu Nguyệt Nguyệt . Cập nhật nhanh nhất trên Truyệ*n88.vip

Cùng với đó là viền mắt vẫn còn hơi sưng đỏ của Vu Nguyệt Nguyệt, rõ ràng là vừa mới khóc xong. “Anh Phượng Vũ, sao anh lại ở đây?” Vu Nguyệt Nguyệt vội vàng cúi đầu thấp giọng hỏi, như sợ Phương Vũ nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt mình. “Anh đi làm vừa về, em thì sao? Sao em về nhà muộn thế? Không phải là buổi diễn tập của trường đã kết thúc lâu rồi sao?" Phương Vũ hỏi. “Em, em đi dạo một vòng với bạn học sau buổi diễn tập nên mới về muộn.” Vu Nguyệt Nguyệt nói. “Vậy tại sao em còn đứng ở đây? Dì Vương, nghĩ rằng em có thể về nhà lúc sáu rưỡi, chắc bà ấy đang rất lo lắng cho em đấy." Phương Vũ nói. “Em, em......” Vu Nguyệt Nguyệt bất an vặn tay, không biết phải làm sao bây giờ.

Phương Vũ vỗ vỗ vai cô bé nói: “Nói đi, ai tát em?”

Vu Nguyệt Nguyệt sửng sốt ngẩng đầu, đôi mắt to ngấn lệ, nhưng cô bé vẫn lắc đầu nói: “Không, không ai tát em cả ... 11 "Em cứ nói cho anh biết, anh sẽ không nói cho dì Vương, hơn nữa còn có thể giúp em xóa đi vết sưng trên mặt. "Phương Vũ nói.

Vụ Nguyệt Nguyệt ậng nước mắt nhìn Phương Vũ, cuối cùng không kìm được mà ôm Phương Vũ bật khóc, giải tỏa nỗi bất bình trong lòng.

Trong những lời ngắt quãng của cô, Phương Vũ đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tiết mục có Vu Nguyệt Nguyệt là của ba khối cùng tham dự. Mỗi khối sẽ chọn ra năm nữ sinh, mà Vu Nguyệt Nguyệt chính là một trong năm nữ sinh của khối 10.

Chiều nay là buổi diễn tập đầu tiên, đứng hàng trước Vu Nguyệt Nguyệt là một chị khối 12. Trong quá trình diễn tập, chị khối 12 này liên tiếp làm sai động tác khiến tiến độ buổi diễn tập trì trệ không tiến. Nhưng chị khối 12 này lại tỏ ra thờ ơ tiếp tục đùa giỡn với các đàn chị khác, thái độ rất biếng nhác.

Lúc ấy đã không còn sớm, Vu Nguyệt Nguyệt muốn kết thúc diễn tập sớm để về nhà, nên cô bé đã nói chị này một câu. “Ý của mày là…...... Tao làm tổn thời gian của mọi người?" Đàn chị âm trầm trừng mắt với Vu Nguyệt Nguyệt. “Không, em, em chỉ muốn kết thúc diễn tập sớm, đã muộn rồi......" Vu Nguyệt Nguyệt vội vàng nói. “Muốn xong nhanh thì mày cút luôn đi! Sau này mày không cần tới nữa!” Đàn chị tức giận trừng Vu Nguyệt Nguyệt, nói.

Vu Nguyệt Nguyệt có hơi sợ hãi, nhưng cô bé vẫn cắn răng nói: “Em, em không có ý này, em chỉ hy vọng chị có thể nghiêm túc tập hơn...”

Vu Nguyệt Nguyệt còn chưa nói hết đã bị đàn chị tát một cái ngã xuống đất. “Cút luôn đi cho tao! Sau này đừng để tạo nhìn thấy mày!” Đàn chị chỉ vào mũi Vu Nguyệt Nguyệt mà mắng. “Dạy đời tao? Bà mày đang khó chịu mấy ngày nay rồi, con đĩ lớp 10 như mày mà dám dạy dỗ tao? Thiếu đòn a!” Đàn chi mång.

Sau đó, mấy đàn chị bên cạnh khuyên nhủ, rồi bảo Vu

Nguyệt Nguyệt rời đi. “Em đã từng đắc tội chị ta chưa?” Phương Vũ hỏi.

Vu Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nói: “Chị ấy là đàn chị lớp 2 của khối 12, em chưa từng gặp chị ấy.….....

Lớp 2 của khối 12? Hình như đó là lớp của Phương Vũ? “Em có biết tên cô ta không?” Phương Vũ nhíu mày hỏi. “Hình như em có nghe được mấy chị khác gọi chị ấy là Duyệt Duyệt.” Vu Nguyệt Nguyệt nhớ lại nói. “Duyệt Duyệt? Cô ta họ gì?” Phương Vũ tiếp tục hỏi.

Vụ Nguyệt Nguyệt cẩn thận nhớ lại cái tên mà cô đã nghe thấy khi người hướng dẫn điểm danh: “Hình như họ Tưởng......" Vu Nguyệt Nguyệt nói.

Tưởng Duyệt!?

Hóa ra là cô ta!

Ánh mắt Phương Vũ lập tức lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK