Đường Tiểu Nhu hết sức vui mừng.
Không ngờ rằng mục đích của cô lại đạt được nhanh chóng như vậy.
"Tôi.. bây giờ chúng ta đi thôi!" Đường Tiểu Nhu đôi mắt tỏa sáng.
Phương Vũ lại lắc lắc đầu: "Không cần vội, tôi không muốn trốn học."
"Cậu cho dù đi học thì cũng là ghé vào trên bàn mà ngủ, trốn học thì có khác gì đâu? Hơn nữa, chúng ta có thể xin phép nghỉ." Đường Tiểu Nhu giọng nói gấp gáp.
Bởi vì quá mức kích động, khuôn mặt trái xoan của cô hơi hơi ửng đỏ.
"Đúng vậy, tôi chính là có chút buồn ngủ, cho nên trước tiên để tôi nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, Phương Vũ liền nằm xuống bàn.
Đường Tiểu Nhu vừa tức vừa vội nhưng lại không biết làm thế nào nên đành chịu.
Cả buổi sáng, Phương Vũ tựa như người không lo không ưu, nằm dài trên bàn mà ngủ.
Nhiều học sinh trong lớp vẫn nghĩ rằng cha của Hà Đông Lâm sẽ tìm tới cửa, nhưng bốn tiết học trôi qua, vẫn bặt vô âm tín.
Liền ngay cả lúc Hoàng Hải đang giảng bài cũng không nhắc đến sự kiện xảy ra lúc sáng kia, thật giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Kết quả là ánh mắt của các học sinh trong lớp nhìn Phương Vũ khác hẳn. Có thể cùng thiên kim tiểu thư nhà họ Đường ngồi cùng một bàn, đồng thời lại có năng lực hành hung Hà Đông Lâm mà không bị nghiêm khắc trừng phạt.
......
Trước kia bọn họ cho rằng Phương Vũ là một người hướng nội quái gở, nhưng hiện tại vừa nhìn liền nghĩ Phương Vũ sở dĩ sở dĩ ít nói, nói không chừng là khinh thường việc cùng họ giao lưu.
Buổi chiều tan học, Đường Tiểu Nhu sợ Phương Vũ lén trốn đi, trực tiếp đưa tay bắt lấy cánh tay của Phương Vũ.
"Đừng quên những gì cậu đã hứa với tôi sáng nay." Đường Tiểu Nhu nói.
"Buông tay ra, đừng để người khác hiểu lầm." Phương Vũ lập tức nhắc nhở.
Khuôn mặt Đường Tiểu Nhu phiếm hồng, cắn cắn cánh môi đỏ mọng, buông lỏng tay ra.
Tên khốn nạn này! Chẳng qua chỉ nắm lấy cánh tay của cậu ta một chút thôi mà, thật giống như cô chiếm tiện nghi cậu ta vậy.
Thật chả giống là đàn ông chút nào mà!
Đường Tiểu Nhu trong lòng mắng Phương Vũ trăm ngàn lần.
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng học, cả hai vẫn duy trì khoảng cách tương đối an toàn đi ra khỏi cổng trường.
Mới vừa đi ra khỏi cổng, Phương Vũ liền cảm nhận được ánh mắt mang địch ý.
Ngay bên kia đường lớn, có một chiếc xe hơi bảy chỗ đang đậu, nhiều tên côn đồ vóc người cường tráng đứng ở trước xe hút thuốc, có hai người trong số đó sau khi nhìn thấy Phương Vũ trên mặt liền lộ ra ý cười lạnh.
Những tên côn đồ này hiển nhiên chính là thủ hạ của Hà Văn Thành.
Đường Tiểu Nhu cũng chú ý tới nhóm xã hội đen rõ ràng không có ý tốt bên kia đường kia.
Cô quay người đi tới bên cạnh Phương Vũ nói: "Tôi sẽ bảo chú tư đuổi những người này đi."
"Chú tư?" Phương Vũ hỏi lại.
"Ngay phía trước." Đường Tiểu Nhu chỉ vào chiếc xe Mercedes Benz màu đen đang dừng bên cổng trường.
"Chú tư là con nuôi trước kia ông nội tôi nhận nuôi, tên gọi là Đường Tứ, hiện tại chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của tôi." Đường Tiểu Nhu vừa đi vừa nói.
Rất nhanh, hai người đi đến bên cạnh chiếc xe Mercedes Benz kia.
Một gã đàn ông trung niên bên trái khuôn mặt có một vết sẹo bị bỏng lưu lại rất rõ ràng từ ghế lái bước ra.
Chẳng qua là liếc mắt một cái Phương Vũ liền biết người này cũng là người luyện võ, cảnh giới đạt cấp tám. Dựa theo cách nói của bây giờ thì chính là một người võ sĩ có năng khiếu bẩm sinh.
Đường Tứ cũng đang đánh giá Phương Vũ.
"Chú tư, bên kia...." Đường Tiểu Nhu đi lên trước nói với Đường Tứ mấy câu.
Đường Tứ gật gật đầu, trực tiếp tiến về hướng chiếc xe hơi bảy chỗ, đi đến trước mặt mấy tên côn đồ kia.
Mấy tên đó vốn dĩ vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo hung hăng càn quấy, chỉ vào Phương Vũ vung vẩy gậy sắt trong tay, bộ dạng giống như muốn cùng Đường Tứ đánh nhau một trận.
Nhưng tiếp theo sau đó, Đường Tứ nói mấy câu, sắc mặt vài tên côn đồ kia ngay lập tức trở nên trắng bệch, cúi đầu kh lưng xin lỗi Đường Tứ, sau đó liền vội vàng ngồi vào xe phóng đi.
"Chú tư này của cô hẳn là rất biết đánh nhau đấy chứ?" Phương Vũ ngồi ở bên trong xe, hỏi Đường Tiểu Nhu bên cạnh.
"Đương nhiên, chú tư của tôi chính là võ sĩ có võ công bẩm sinh cấp tám được hiệp hội võ sĩ chứng nhận!" Đường Tiểu Nhu có chút tự hào mà nói ra.
"Ồ? Cái này võ công bẩm sinh mà còn phân cấp bậc?" Phương Vũ có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, võ công bẩm sinh chia thành mười hai cấp bậc, cấp tám trở lên chính là người xuất sắc rồi, cấp Mười Hai trở lên chính là những bậc thầy võ đạo rất lợi hại, khi còn bé tôi đã từng bắt tay với vị cao thủ cổ nổi tiếng của Giang Nam nha!" Đường Tiểu Nhu con ngươi xinh đẹp lấp lánh tỏa sáng vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Nói cách khác, người luyện võ có năng khiếu bẩm sinh tương đương với thời kì luyện khí, một đoạn tương đương với một tầng. Mà bậc thầy võ đạo hẳn là giai đoạn xây dựng nền tảng sau cùng của thời kỳ luyện khí.
"Vậy hiện tại mình chẳng phải chính là võ sĩ có năng khiếu bẩm sinh cấp bậc chín nghìn tám trăm ba mươi hai? Nghe re cũng rất lợi lại đấy." Phương Vũ thầm nghĩ.
Đường Tứ quay trở lại, ngồi vào vị trí ghế lái, khởi động xe.
"Tiểu thư, vị này chính là...." Đường Tứ xuyên qua kính chiếu hậu đánh giá Phương Vũ.
"Người này chính là học trò của dược thần mà lần trước chúng ta đi Tây Bắc gặp được, cậu ấy tên Phương Vũ, hiện tại cũng là bạn học cùng lớp của cháu." Đường Tiểu Nhu giới thiệu.
"Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi!" Phương Vũ bổ sung.
"A? Cậu chính là học trò của dược thần Hạ Tu Chi?" Đường Tứ hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc.
Theo như ông nhìn thấy, Phương Vũ bất luận là khí chất hay là tất cả những mặt khác, thoạt nhìn đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Chỉ một người học sinh trung học bình thường như vậy, thế mà lại là học trò của dược thần?
Tuổi của tiểu thư còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, chắc sẽ không bị lừa chứ?
Đường Tứ trong lòng sinh ra cảnh giác đối với Phương Vũ.
Bệnh của Đường lão gia tử có cơ hội chữa khỏi, làm cho tâm tình của Đường Tiểu Nhu rất tốt, dọc đường đi thao thao bất tuyệt, kể rõ mấy chuyện khi còn bé của cô.
Phương Vũ không có hứng thú với mấy câu chuyện này, đáp lại câu có câu không.
Nửa giờ sau, Phương Vũ đến khu biệt thự cao cấp hàng đầu thuộc thành phố Giang Hải của nhà họ Đường.
Chỉ riêng biệt thự của nhà họ Đường đã có diện tích lớn gấp hơn hai mươi lần nơi Phương Vũ đang sống, lối kiến trúc phong cách cổ điển, chỗ nào cũng bộc lộ sự giàu sang quyền thế của nhà họ Đường.
Đi qua một đại viện trồng đầy các loại hoa, lại đi qua một hồ nước nhân tạo nhỏ mới đến được phòng khách.
Một cô người hầu bước lên trước nghênh đón: "Tiểu thư, ngài đã trở về!"
Đường Tiểu Nhu "ừ" một tiếng, sau đó vội vã hỏi han: "Ông nội đâu?"
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện8*8.vip
Người hầu còn chưa trả lời trên sô pha phía sau lưng lại truyền đến âm thanh của một người phụ nữ: "Ông nội của con đang được một chuyên gia đến từ thủ đô chẩn đoán bệnh, con làm gì mà vội vã tìm ông ấy thế?"
"Bác gái!" Đường Tiểu Nhu lúc này mới phát hiện người phụ nữ trung niên đang ngồi trên sô pha, đây là vợ của bác cả cô, Lương Dung.
"Tiểu Nhu, sao dẫn bạn học về lại không giới thiệu một chút?" Lương Dung toàn thân là quần áo và trang sức lộng lẫy quý giá nhìn về phía Phương Vũ.
"Cậu ấy chính là học trò của dược thần mà con và anh trai gặp được ở Tây Bắc, cậu ấy tên Phương Vũ." Đường Tiểu Nhu giới thiệu.
"Ồ? Cậu Phương Vũ?" Lương Dung hơi nheo mắt nghiêm túc nhìn Phương Vũ.
Phương Vũ gật đầu biểu thị ý chào, không nói gì.
"Cậu xác định cậu là học trò của dược thần? Lừa dối nhà họ Đường chúng tôi.... Cậu không gánh nổi hậu quả đâu. Hiện tại tôi cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu thừa nhận mình đang nói dối, tôi có thể không truy cứu." Lương Dung trên mặt cười lạnh nói.
Bà ta không tin một người vô cùng bình thường, chỉ bằng tuổi với Tiểu Nhu lại sẽ là học trò của dược thần. Hơn nữa, còn vừa vặn học cùng trường với Đường Tiểu Nhu. Rất dễ nhận thấy, Phương Vũ có dụng ý xấu muốn tiếp cận Đường gia, hoặc là nói muốn tiếp cận Đường Tiểu Nhu.
Chuyện như vậy đối với một gia đình giàu sang quyền thế như nhà họ Đường mà nói thì không hề mới lạ.
Nghe thấy Lương Dung nói như vậy, Đường Tiểu Nhu sắc mặt khẽ biến, gấp gáp nói: "Bác gái, Phương Vũ là do con mời về đây chữa bệnh cho ông nội..."
"Chữa bệnh? Chỉ với cậu ta? Ha ha, tiểu Nhu, con vẫn còn quá ngây thơ rồi. Tôi bảo đảm tiểu tử này lai lịch không rõ, căn bản không phải học trò của dược thần gì đó, cậu ta chính là có mưu đồ khác, muốn tiếp cận con, để thu được lợi ích từ Đường gia chúng ta mà thôi." Lương Dung khinh thường cười cười.
"Tôi hình như đã sớm nói qua tôi không phải học trò của dược thần rồi mà phải không?" Phương Vũ nhìn thoáng qua Đường Tiểu Nhu.
"Quả nhiên vẫn là thú nhận rồi?" Lương Dung mặt lộ vẻ khinh miệt.
"Kỳ thật, nghiêm túc mà nói thì Hạ Tu Chi là học trò của tôi." Phương Vũ mỉm cười.
Nghe thấy câu này, mọi người có mặt ở đây đều lộ vẻ cổ quái, bao gồm cả người hầu bên cạnh, bao gồm cả Đường Tứ đi theo phía sau.
Người này có phải sau khi bị vạch trần liền phát điên rồi không?
Dược thần là học trò của cậu ta?
Chẳng qua chưa nói đến những mặt khác, dược thần bao nhiêu tuổi, cậu ta bao nhiêu tuổi?
Trước khi cậu ta còn chưa được sinh ra, dược thần cũng đã danh tiếng lừng lẫy cả Hoa Hạ rồi. (tên gọi cũ của TrungQuốc)
"Nói bậy! Tiểu Nhu! Lần trước con cùng Phong nhi trở về, nói với tôi là đã gặp qua đồ đệ của dược thần, tôi còn ôm chút hy vọng, cho rằng ông nội con còn có thể cứu. Nhưng không ngờ rằng người con tìm lại là một tên điên thế này!"
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang mắt kính từ phía sau phòng đi ra.
"Cha.." Đường Tiểu Nhu nhỏ giọng gọi.
Đường Minh Đức sắc mặt âm trầm, nhìn Phương Vũ: "Nói đi, là ai phái cậu tiếp cận nhà họ Đường chúng tôi? Nếu thật sự nói ra sự thật, chúng tôi còn có thể cho cậu một con đường lui, nếu không thì... cậu đừng hòng nghĩ dễ dàng thoát thân."
Đường Tiểu Nhu nước mắt đảo quanh hốc mắt xinh đẹp, cô dẫn Phương Vũ về đây chỉ là vì chữa bệnh cho Đường lão gia mà thôi, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phát triển thành như thế này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK